Chương :
“Tuyết. Lạc thật sự phục người ” nữ thẳng thắn và táo bạo này.
Dường như là câu hỏi gì cô ta đều có thể hỏi được cả. Không hề ngại ngùng hay xấu hổ. Cứ như đây là một chuyện bình thường.
Quan trọng là Tuyết Lạc không muốn nói mây chuyện như vậy với người phụ nữ này! Đây là thân thiện cái gì chứ, đây rõ ràng là chuyện riêng tư cá nhân.
Cô nên trả lời người phụ nữ này như thế nào đây? Trả lời thật? Lâm Tuyết Lạc cô còn muôn làm người! Vậy hi chỉ có thể nói dồi cô taI “Tôi thích một người đàn ông giống .
như Phương Diệc Ngôn, mặt trời vui vẻ và tươi sáng như buôi sớm!”
Sao lại có thể nói trôi chảy và êm tai tới vậy chứ? Chắc do bản thân đã từng nói qua mấy lời này với tên đàn ông xấu xa Phong Hàng Lãng, Nó có tác dụng với người đàn ông xâu xa Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc hi vọng nó cũng sẽ có tác dụng đối với người phụ nữ khó tính Lam Du Du này.
Lam Du Du cũng không có hỏi thêm “Phương Diệc Ngôn” trong miệng Tuyết Lạc rốt cuộc là ai. Bởi vì đối với cô ta những người không quan trọng, Lam Du Du cô ta đều lười đi hỏi xem.
“Cô tốt nhất đừng nên mong nhớ gì vệ Phong Hàng Lãng! Bởi vì anh ây là của tôi! Chỉ có thê là của mình tôi! Tất cả những người phụ nữ tơ tưởng đến anh ây, đêu sẽ phải chêt!”
Lam Du Du ¡ nghiền răng, từng từ bật ra từ đôi môi xinh đẹp, tựa như một mụ phù thủy đang nguyên rủa người khác. Nhưng mụ phù thủy này lại mang gương mặt xinh đẹp thiền khiết của một thiên sứ.
Trái tim của Tuyết Lạc hơi run lên bỏi vì sự độc đoán của Lam Du Du, cũng là bởi vì tội lỗi của chính cô.
Xem ra Lam Du Du thật sự không có thích Phong Lập Hân mà người cô ây thích là Phong Hàng Lãng! Nhưng mà nêu là như vậy thì tại sao lúc nãy cô ta còn gọi Phong Lập Hân đang hôn mê tỉnh dậy với bộ dáng đau khổ như vậy, tiếng gọi đó rất thâm tình kia mà?
Là sắp đặt? Có phải là cô ta sắp đặt cho Phong Hàng Lãng xem không?
Hay là người phụ nữ này đối với Phong Lập Hân còn có chút ăn năn?
Đúng là một người phụ nữ tâm cơ thâm sâu mài “Vậy là cô muốn ngủ cùng với Phong Hàng Lãng hả?” Tuyết Lạc cười nhạt: “Vậy chúng ta có thê làm chị em dâu rồi”
Ngừng lại một chút, Tuyết Lạc thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chỉ là Lập Hân anh ây… thật sự rất yêu cô.
“Anh ấy yêu tôi, mà lại đi lấy cô làm vợ sao? Cho nên những gì anh ta nói chỉ là tình cảm giả dối mà thôi! Là để lừa người thôi!” Lam Du Du thản nhiên nói.
“Làm sao mà lại lừa người được chứ? Tình cảm của anh ấy dành cho cô tất cả mọi người ở Phong gia đều – nhìn thấy | hết. Lập Hân cưới tôi, có lẽ chỉ vì muốn xung hỉ thôi. Bất cứ lúc nào tôi và Phong Lập Hân cũng đều có thể ly hôn cảÏ” Tuyết Lạc hăng hái muốn Ghihộ mìỉnh Phong Lập Hân yêu Lam Du Du cô ta nhiều như thế nào.
“Cô dám! Cô mà dám ly hôn với Phong Lập Hân, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cô! Ngoan ngoãn làm tốt người vợ của Phong Lập Hân đi!” Lam Du Du hừ lạnh một tiêng.
Dì An ôm phân canh hạt sen đứng trước cửa từ lúc nãy. Bà đã nghe.
được kha khá cuộc nói chuyện của hai người, trong đó cũng có một câu nói của Lam Du Du “Tất cả những người phụ nữ tơ tưởng đến Phong Hàng Lãng đều sẽ phải chết hết!”
Người phụ nữ Lam Du Du này có phải là quá ác độc rồi không? Nếu để cho cô ta biết được Tuyết Lạc phu nhân đã gả cho Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng, vậy cô ta… cô ta có phải sẽ làm cho Tuyết Lạc phụ nhân… Dì An nghĩ đến đây liền thấy rùng mình!
Bà thật sự không đoán ra được Lam Du Du này rốt cuộc là yêu Đại thiếu gia? Hay là yêu Nhị thiếu gia? Hay là cô ta yêu cả hai? Hay là không yêu ai cả? Thật là không thê dùng tư duy của người bình thường để lý giải được con người của cô ta mài Dì An bước vào, đặt chiếc bình giữ nhiệt lên chiếc bàn thấp bên cạnh: “Cô Lam, cô đã chịu cực rồi. Tôi xin thay Đại thiếu gia nhà tôi cảm ơn côi Đây là cạnh hạt sen an thần bỗ khí.