Chương :
Tuyết Lạc bình tĩnh giải thích rõ mối quan hệ của bản thân và Phong Hàng Lãng.
“Cô thật sự là vợ của Phong Lập Hân?” Đôi mày sắc bén của Lam Du Du duỗi ra, sau đó cười chế nhạo: “Phong Lập Hân cũng đã thành ra như vậy rồi, sao cô vận đồng ý gả, cho anh ta vậy? Lẽ nào vào buổi tối ôm anh ta ngủ cô không cảm thấy buồn nôn sao?”
Dựa vào tính toán của cô ta về thời gian, Phong Lập Hân lầy người phụ nữ gọi là Lẫầm Tuyết Lạc này là sau khi đã bị lửa thiêu. Bởi vì vào lúc mà Phong Lập Hân còn ở bên Lam Du Du thì anh vẫn là người đàn ông độc thân vàng ở Thân Thành.
Lâm Tuyết Lạc nhẹ thở dài một hơi như là đang cười nhạo chính mình: “Có thể là do tôi quá yêu . tiền! Phong gia có thể cho tôi cuộc sông giàu sang tươi đẹp!”
Tuyết Lạc không biết dùng lời gì đề đáp lại sự khinh thường của Lam Du Du. Xem ra tự trào phúng bản thân như vậy thì mới phù hợp với tâm ý của Lam Du Du. Chê bai bản thân, có thể làm người khác vui, đây được xem là bất lực trong bắt lục.
“Yêu tiền? Cô cũng khá thành thật đó.” Lam Du Dụ hừ lạnh một tiếng, nhìn từ trên xuống dưới Lâm Tuyêt Lạc như một máy quét. Nhìn sơ qua thì không phải là một người phụ nữ xuất chúng gì, lại còn là người yêu tiền. Tốt lắm.
“Lam tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô đã đánh thức được chồng tôi là Phong Lập Hân. Bác sĩ Kim bọn họ đang cùng nhau chẩn đoán cho Lập Hân, đều nói rằng cô có thê đánh thức anh ây đúng là một kỳ tích.”
Tuyết Lạc chân thành cảm ơn.
“Cô là đang thật lòng cảm ơn tôi sao?
Hay chỉ là giả dối thôi?” Lam Du Du liêệc ánh mất qua.
“Là ý gì chứ?” Tuyết Lạc lại .sững sờ, chỉ cảm thấy nói chuyện với người phụ nữ này thật là khó khăn: “Tôi đương nhiên là cảm ơn cô thật lòng rôi.
“Giả tạo” Lam Du Du cười lạnh một tiếng: “Theo như tôi biết, Phong Hàng Lãng không có tư cách để thừa kế tà sản của Phong gial Nếu như h Phong Lập Hân chết đi rồi, cô có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tài sản của Phong gia rôi không phải sao? Vậy, thì ước nguyện gả vào Phong gia để lây tiền của cô đã thành sự thật rồi!”
°…” Tuyết Lạc triệt để sững sờ rồi.
Hóa ra cô gả vào Phong gia trở thành phu nhân, người ngoài đều nhìn Lâm Tuyết Lạc cô như vậy cải!
Hai người phụ nữ mà quan điểm khác nhạu như này thì xem ra không cân thiết tiếp tục nói về chủ đề này nữa rôi.
“Cô đã đỡ hơn chưa? Dì An đã về nhà nấu canh hạt sen giúp an thần bồi bổ cho cô rồi, lát nữa sẽ mang qua đây.”
Tuy răng Lam Du Du nói chuyện rât “chói tai”, thậm chí là “đâm chọt”, nhưng Tuyết Lạc lại thích tính cách có gì nói đó của cô ta.
Lam Du Du đôi với canh hạt sen gì đó hoàn toàn không có hứng, thú cũng không có vui mừng hơn xíu nào, cô ta chỉ ở đó nhìn chằm chằm vào Tuyết Lạc. Nhìn. từ khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của cô, kéo dài đến eo rồi đến đối chân thon thả của Tuyết Lạc.
Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng Tuyết Lạc vẫn có chút khó chịu khi bí Lam Du Du nhìn chằm chằm vào bộ phận nhạy cảm của phụ nữ như vậy. Cô khép chân lại theo bản năng và hơi nghiêng người về phía trước. Cô lấy chiệc áo đang khoác trên người chặn lại vị trí mà Lam Du Du đang nhìn chằm chằm.
Đột nhiên, một câu hỏi được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của Lam Du Du làm cho Tuyết Lạc đỏ cả mặt, tim nhảy lên. Bi! bịch, làm cho Tuyết Lạc ngây ngốc cả người.
“Cô và Phong Hàng Lãng đã ngủ với nhau rồi?” Lam Du Du hỏi rất thẳng thắn, giọng điệu đanh thép, không cho Tuyết Lạc có cơ hội né tránh.