Chương :
“Em bảo anh tỉnh lại anh cũng không làm được, còn nói gì mà đời này kiếp này không phải em thì không yêu, không phải em thì không cưới chứ!
Tât cả đêu là giả, đêu lừa người cải Phong Lập Hân, em không ngờ ạnh lại lừa em.. . Em quá thât vọng vê anhl”
Lam Du Du nói mãi nói mãi, ba tiếng rồi bốn tiếng rồi sáu tiếng… Tuyệt Lạc đứng bên ngoài cũng tê hết cả chân, nhưng Lam Du Du lại quỳ trước giường bệnh Phong Lập Hân mà chưa từng đổi tư thê.
Tuyết Lạc thật sự khâm phục nghị lực phi thường của Lam Du Du!
Một người phụ nữ yếu đuối, vậy mà lại có thế kiên cường giông như thép!
Bảo sao Phong Lập Hân lại yêu cô ta đến vậy!
Mãi một lúc sau, Phong Hàng Lãng mới từ phòng giám sát đi ra, nếu tiếp tục, thì không chỉ cân một nghị lực kiên cường, mà còn cần duy trì nguồn dinh dưỡng cho cơ thể. Hơn tiếng sắp trôi qua rồi, hắn cần bác sĩ Kim tiêm cho mình một mũi.
“Nhị thiếu gia, cậu ăn chút gì đó đi.”
Dì An nhìn đôi môi nứt nẻ của Phong Hàng Lãng, bà đau lòng đến nỗi gần như khóc không thành tiếng.
Từ đầu tới cuối, Tuyết Lạc không hê nói một câu nào, mà cô chỉ đưa lo hắn một bình nước mật ong. Động tác của hắn dừng lại, hắn nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn bình nước, cuôi cùng hắn vận đưa tay ra nhận lấy, vừa vặn nắp bình uống được một ngụm thì đột nhiên trong phòng giám sắt truyền đến tiếng nói đầy kinh ngạc của Lam Du Du: “Gorilla… Anh tỉnh rồi… Anh tỉnh rồi!”
“Xoảng” một tiêng, bình nước trong tay Phong Hàng Lãng rơi trên mặt đât, hãn chạy vào trong. Bác sĩ Kim trong phòng theo dõi nhìn rõ màn này hơn ai hệt, ông nhanh chóng đi vào cùng hai chuyền gia nước ngoài.
Quả nhiên Phong Lập Hân đã mỏ mắt ra, tuy răng không mỏ lón, chỉ mở một đường nhỏ, nhưng quả thật là đã mở mắt rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào Lam Du Du đang khóc sướt mướt kia, dường như đang đoán thử xem đây là thiên đường hay là địa ngục? Người phụ nữ anh yêu quả nhiên đang đợi anh ở đó. Phong Lập Hân muôn nói gì đó, nhưng khoang mũi và miệng bị thứ gì đó chặn lại…
“Nhanh lên! Mau tiêm thêm .mg adrenalin vào tĩnh mạch!” Bác sĩ Kim bắt đầu tiền hành cập cứu.
Không biết là kỳ tích đã xảy ra thật hay là do Phong Lập Hân không nỡ từ bỏ người phụ nữ Lam Du Du mà anh yêu này. Anh đã thật sự tỉnh lại.
Các chuyên gia vô cùng kinh ngạc, họ nói điêu này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Với cơ thể Suy nhược như Phong Lập Hân lại hôn mê lần thứ hai. Khoảnh khắc Lam Du Du đứng dậy, cơ thể cô ta không chống đỡ được mà ngã vào TU Hàng Lãng đứng bên cạn Phong Hàng |. Lãng không hề buông người phụ nữ trong lòng ra. Lam Du Du nói suốt mười tiếng, quả thật là quá mệt mỏi rồi. Anh cả “Phong Lập Hân có thê tỉnh lại thì không thê không kế tới công lao của Lam Du Du được.
Nhưng cũng không có nghĩa là Phong Hàng Lãng sẽ cảm ơn Lam Du Du.
Cho đến giờ khắc này, hắn vẫn oán hận cô ta. Nhưng giá trị lợi dụng của người phụ nữ này quá lớn. Anh cả Phong Lập Hân có thể thành công tỉnh lại, ồn. định bệnh tình sau này, còn có phẫu thuật cây da, có lẽ đêu cân người phụ nữ này tham gial Hăn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tiêu tụy của người phụ nữ, Phong Hàng Lãng giao cô ta lại cho Diệp Thời Niên đang ở bên ngoài phòng giám sát.
“Cậu bảo quản gia Mạc sắp xếp cho cô ta một chỗ nghỉ. Ở ngay gân đây thôi, không được cách xa quá. Canh chừng cô ta cho kỹ.” Sau khi Phong, Hàng Lãng lạnh lùng dặn dò xong liền vào phòng giám sát.
Anh cả Phong Lập Hân được một người phụ nữ li tỉnh lại, Phong Hàng Lãng hiện giò quả, thật đang rất hoang mạng. Nhưng cuôi cùng vấn bị sự thật răng Phong Lập Hân đã tỉnh lại che dấu.