“Đây là học viện Fiddiq à.”
Tôi ngước nhìn lên công trình đồ sộ đến mức có thể bị nhầm thành một tòa lâu đài chứ không phải trường học. Những bức tường đá dài và tháp nhọn bao xung quanh, với một tòa tháp phong cách Gothic hùng vĩ ở trung tâm. Có một con sông chảy ở phía trước rẽ thành hai nhánh. Tính cả các tháp, diện tích ở nơi này rộng chẳng thể đo lường được. [note62296]
Kể cả hồi còn trên Trái Đất, tôi cũng chưa được thấy nơi nào tương tự.
Tôi vừa cảm thán vừa bước đi trên con đường lát đá.
Nhìn xung quanh, tôi để ý thấy vài người với đôi tai thú, một số khác có đuôi, những đôi tai nhọn, và cả những người trông thì nhỏ con nhưng lại có bộ râu rậm rạp.
Trang phục thì mỗi người một vẻ, nhưng phần lớn đều là áo giáp hoặc áo choàng kín người.
Đúng là một khung cảnh nơi dị giới, nhưng tôi cũng đã quen việc trông thấy các bán nhân, thú nhân hay elf rồi. Ở thành phố lớn như nơi này thì đa dạng chủng tộc là chuyện dễ hiểu.
Ngoài ra còn có những chủng tộc hiếm như tộc khổng lồ, tộc người cá, hay tiên tộc sống rải rác khắp thế giới.
Ngước lên cánh cổng tỏa ra vẻ hùng vĩ uy nghiêm, tôi thở dài và tiếp tục tiến bước.
Một giọng nói chợt vang lên từ đằng sau cánh cổng. “Xin lỗi. Phía trước là Học viện Fiddiq, học viện ma thuật lớn nhất thế giới. Chúng tôi chưa nhận được thông báo có ai chuyển đến vào thời điểm này trong năm. Cô có việc gì ở đây vậy?”
Giọng cảnh báo nghe rất êm tai, cứ như một bài hát nhẹ nhàng vậy.
Phía trước tôi là một người với mái tóc xanh khá đẹp trai. Bộ trang phục anh mặc cứ như được pha trộn giữa quân phục và đồ công sở, một phong cách ăn mặc nổi tiếng trong giới quý tộc. Trên đó còn được thêu ánh bạc, tạo cảm giác về một bộ đồ cao cấp dù chỉ mới nhìn lướt qua.
“Tôi được chỉ định đến làm việc ở đây. Anh có thể chuyển lời đến hiệu trưởng Glenn không?”
Chàng trai cười nhẹ và lắc đầu. “Tôi xin lỗi, nhưng cô có ID hay thư giới thiệu từ ai đó có thẩm quyền để chứng minh không? Có lẽ cô đã biết, hiệu trưởng là một hầu tước, không phải do huyết thống mà là từ sức mạnh phép thuật và vô số thành tựu của mình. Không phải cứ muốn là gặp được ngài ấy đâu.”
Tôi nhíu mày trước ánh nhìn dò xét của anh gác cổng. “Khó thật. Tôi là thường dân, nên chẳng có ID chứng minh địa vị. Chỉ có thẻ thành viên của Hiệp hội Ma thuật thôi…”
Chàng trai mất hứng thú thấy rõ, biểu cảm trở nên thờ ơ. “Nếu vậy thì, làm ơn hãy rời đi. Tôi xin phép.”
Thấy anh ta thản nhiên quay bước, tôi gọi với theo. “Ít nhất thì anh giúp tôi chuyển thư được không?”
Chàng trai nhẹ nhàng quay lại, khoanh tay nghiêng đầu. “Cô nói là thư à?”
Nghe thấy lời lầm bầm nghi ngờ, tôi rút một mảnh giấy trắng từ chiếc túi da đeo trên vai. Chỉ là một tờ giấy gấp lại đơn giản mà chẳng có con dấu hay phong thư.
Chàng trai tỏ ra một chút hứng thú. “Và lá thư đó là gì?”
“Tôi được bảo rằng đây là thư chào hỏi. Tất nhiên là không có gì đáng ngờ đâu. Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn chuyển nó đến cho hiệu trưởng Glenn.”
“Chuyển nó ư? Còn tùy tôi có muốn không đã,” anh ta nói một cách chế giếu rồi giật lá thư từ tay tôi.
Anh ta đặt lá thư vào giữa lòng bàn tay, nheo mắt lại một chút. Một cái bóng che khuất khuôn mặt điển trai ấy, làm hàng mi dài khẽ rung lên, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh, khiến tôi có hơi khó chịu.
“Đúng vậy… có vẻ không có bẫy ma thuật. Còn về nội dung…”
Ngay khi nghe thấy vậy, tôi liền thi triển một phép thuật vô thuộc tính, [Void Hand, Little Palm]. [note62297]
Phép này không cần niệm chú và cũng tốn ít mana, một bàn tay hiện ra từ hư không vươn đến lấy lại lá thư mà chàng trai, người có vẻ như là một pháp sư cao cấp, còn không thể cảm nhận được.
“Tôi sẽ tự mình chuyển bức thư để đỡ phiền đến anh.”
Tôi liền niệm một câu chú khác.
Chàng trai nhanh chóng phản ứng bằng việc sử dụng phép phòng thủ, có lẽ anh tin rằng mình sẽ không bị làm bất ngờ thêm lần nữa.
“[White Migratory Bird, Air Mail].”
Theo tiếng thì thầm của tôi, lá thư bay lên hướng về phía đỉnh lâu đài. Chàng trai chỉ biết nhìn choáng váng.
Sẽ rất phiền phức đây. Tôi nên rời đi trước khi anh ta để ý.
Nghĩ vậy, tôi thản nhiên rời khỏi ngôi trường.
[POV Chàng trai tóc xanh, Speyside]
Đó là một cô gái kì lạ. Khá hiếm người có mái tóc cùng đôi mắt đen ở nơi này. Cô ấy có vẻ vẫn còn trong tuổi thiếu niên, nhưng lại toát ra bầu không khí trưởng thành.
Dù có vóc dáng mảnh khảnh, cô sở hữu ánh mắt sắc sảo và cư xử cứ như một người lính vậy.
Dáng vẻ thanh lịch ấy tuyệt vời đến mức tôi đã nhầm cô ấy là một quý tộc, dù thực tế là cô không đến đây bằng xe ngựa. Ngoài ra cô cũng tự nhận mình là thường dân.
Học viện chào đón tất cả mọi người, học sinh hay nhân viên, bất kể xuất thân.
Tuy vậy, đây vẫn là học viện hàng đầu dành cho những pháp sư đẳng cấp cao nhất, phần lớn học sinh đều có xuất thân quý tộc, còn các nhân viên thì đến từ các gia tộc hầu tước hoặc bá tước.
Vì thế, chưa hề có việc một thường dân yêu cầu gặp mặt hiệu trưởng ngoài giai đoạn nhập học.
Tôi nghi ngờ cô ấy hoặc là kẻ lừa đảo, hoặc là mất trí rồi. Khi nói chuyện, tôi đã cố lịch sự từ chối, nhưng cô bất ngờ đưa ra một mảnh giấy kì lạ.
Đó là một tờ giấy trắng tinh, loại chất lượng cao hiếm khi tôi được thấy. Bản tính tò mò khiến tôi vô tình bị nó thu hút.
Trong lúc đang bị tờ giấy làm mất tập trung, cô gái đã thi triển phép thuật và lấy lại tờ giấy từ tay tôi.
Cô đã niệm chú từ khi nào? Cô đã sử dụng phép gì?
Quan trọng hơn, tôi chưa bao giờ bị làm cho bất ngờ đến mức này.
Tâm trí tôi hỗn loạn, còn tim thì đập mạnh.
Tôi liền nâng cao cảnh giác. Tôi hạ thấp cơ thể để có thể chuyển động nhanh hơn nếu cần, và bắt đầu niệm phép phòng thủ.
“Tôi sẽ tự mình chuyển bức thư để đỡ phiền đến anh.”
Trong một khắc, cô niệm một loại phép lạ khác khiến lá thư bay lên trời.
Dù đã là lần thứ hai, tôi vẫn chẳng thể bắt được hành động chuẩn bị thi triển phép thuật hay cả khoảnh khắc nó được kích hoạt.
Chắc chắn không thể là phép vô niệm được.
Nếu vậy, đây phải là một câu chú cực ngắn. Trong ma thuật hệ nước chuyên môn của mình, tôi cũng có thể sử dụng vài câu chú rút gọn.
Nhưng dù vậy, tốc độ niệm chú ấy quá nhanh, và bước chuẩn bị cũng quá tinh vi.
“Ah, cô rốt cuộc là ai…” Tôi ngạc nhiên nhìn theo lá thư trên trời, rồi hướng ánh mắt xuống.
Nhưng tôi chỉ thấy con đường lát đá và những bức tường quen thuộc trong tầm mắt.
Cô gái ấy đã biến mất không một dấu vết.