“Viên ngọc xanh này trông có vẻ dễ thao tác hơn đấy.”
“…Hmm, hiểu rồi. Recordite [note61449], à? Khả năng truyền dẫn mana của nó tốt, nhưng bản thân nó lại không bền.”
“Vậy sao không biến nó thành hình cầu để khó bị vỡ hơn, rồi gắn nó lên nhẫn hay áo giáp? Đâu cần phải để lộ nó ra ngoài đúng chứ?”
“Aoi… cô là thiên tài sao…?”
Từ những cuộc trò chuyện như vậy, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã học được gần như mọi loại ma thuật cũng như cách sử dụng ma cụ, cùng với kĩ thuật vô niệm Owen dạy.
Bây giờ, Owen không chỉ dạy tôi nữa, ông đối xử với tôi như một đồng nghiệp nghiên cứu ma thuật.
Một ngày, khi đang thư giãn trên ghế sau bữa tối, Owen nói nhỏ, “… Mười hai năm, chỉ mười hai năm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cô đã có trong mình cả mấy trăm năm của tôi.”
Owen khẽ nheo mắt, nhìn xa xăm.
“…Ông không thể so sánh vậy được. Ông bắt đầu từ con số không, còn tôi thì chỉ học phần kết quả.”
Tôi nghĩ ông đang thất vọng nên nói lời an ủi, nhưng Owen chỉ nâng li rượu và lắc nhẹ.
“Tôi không có thất vọng đâu. Chỉ đang không vui thôi.”
“Lại dỗi rồi kìa.”
Khi tôi nhìn ông với vẻ khó chịu, Owen khịt mũi, tay vẫn lắc nhẹ li rượu.
“Aoi, cô hiểu nhầm rồi. Chẳng còn vui nữa khi cô không thể phát triển thêm. Nếu tôi có thể mãi mãi dạy cô những gì chưa biết, cô sẽ còn mạnh mẽ đến nhường nào? Biết đâu, cô sẽ có thể làm chủ ma thuật theo đúng nghĩa đen và đến được Vực sâu của Ma thuật,” Owen nói với vẻ hơi phấn khích.
Vực sâu của Ma thuật. Một cụm từ đã xuất hiện trong các ma đạo thư và văn tự ma thuật từ thời cổ đại. Người ta nói rằng những ai làm chủ ma thuật có thể hiểu tường tận về nguồn gốc của mana, nguyên lí của vòng tròn ma thuật, và những câu niệm chú.
Nhưng vì chưa ai từng đạt đến cảnh giới ấy, mọi người đều cho rằng đó chỉ là chuyện hoang đường.
Tuy vậy, nghiên cứu về vòng tròn ma thuật vô niệm của Owen đã chỉ ra khả năng đến được với Vực sâu Ma thuật.
“Lục địa Trung tâm tân tiến hơn Tây và Đông lục địa về cả nền văn minh lẫn ma thuật. Ở đó có học viện ma thuật lớn nhất thế giới, đồng sáng lập bởi Lục Quốc của Lục địa Trung tâm --- Học viện Ma thuật Fiddiq.”
“…Ông đang nói gì vậy? Đừng bảo ông định gửi tôi đến đó học…?”
Owen thở mạnh. “Tất nhiên. Giáo viên và học sinh từ nhiều quốc gia tụ họp tại học viện của Lục Quốc. Chắc chắn sẽ có những loại ma thuật mà cả tôi cũng không biết. Hơn nữa, hoạt động nghiên cứu ở đó diễn ra liên tục, và nghe nói đã có những loại ma thuật mới được phát minh.”
“Vậy ý ông là tôi vẫn còn thứ phải học ở đó?” Tôi hỏi lại để chắc chắn.
Owen gật đầu nhẹ. “Chỉ có đến đó cô mới biết liệu mình có tìm được ma thuật mới hay không. Hơn nữa, tôi cũng có bạn ở Học viện Fiddiq. Sắp xếp chắc sẽ dễ thôi.”
Tôi chợt khựng lại khi nghe Owen nói.
Owen nghiên đầu. “Sao thế?”
“…Ông có bạn à…?”
“Cô đang chọc tức tôi à?” Khuôn mặt ông giật giật khi tôi hỏi.
“Ah, xin lỗi. Chỉ là hình như ông đã sống một mình trong khu rừng này phải 30 năm rồi…”
“…Đúng vậy. Tôi còn không chắc ông ta liệu có còn sống không. Mà, ông ta là loại mà có giết cũng không chết, nên chắc vẫn ổn thôi.” Owen thở dài với vẻ bối rối.
“Vậy tên người bạn đó là gì?”
“Hmm, Glenn. Ông ta hình như là hiệu trưởng học viện. Đó là một bán elf khoảng 130 tuổi, nên chắc là vẫn còn sống.” Owen nói nhẹ.
“…Hiệu trưởng à… Vậy chắc là ổn. Tôi chỉ cần đến xin ông ấy cho nhập học à?”
Owen chợt bật cười. “Cô đang nói gì vậy? Giờ mà cô trở thành học sinh để học ma thuật cơ bản và ứng dụng của chúng thì đâu có ích gì. Thay vào đó, cô nên trở thành giáo viên, làm quen với giáo viên từ các nơi khác, và học hỏi những loại ma thuật họ đang nghiên cứu.”
Owen nói cứ như thể đó là chuyện bình thường, nhưng tôi hơi cau mày.
“Cứ tự dưng thành giáo viên sao?”
Owen khẽ nhắm mắt vài giây như muốn suy nghĩ, rồi lại lắc nhẹ li rượu. “Sẽ không sao đâu. Cô rất giỏi dạy người khác mà. Ngoài ra, học sinh thường sẽ học về cách tạo dựng và ứng dụng của ma thuật niệm chú. Vì cô đã phân tích và tìm hiểu mọi thứ về cách tạo nên các vòng tròn ma thuật, việc dạy học sẽ dễ thôi.”
Owen cười khúc khích.
Đôi mắt nheo lại và tiếng cười rung rung vai ấy có chút hợp với tuổi của ông.
“… Được rồi. Vậy tôi đến đó bằng cách nào?” Tôi hỏi.
Owen trả lời hờ hững, “Tôi sẽ dẫn cô ra đường lớn. Nếu đi thẳng từ đây thì sẽ mất khoảng hai ngày. Sau đó, chỉ cần đi dọc theo con đường ấy thôi.”
“Đi bộ à?”
“Dùng ma thuật bay gần khu rừng có thể làm lũ rồng chú ý. Một con thì không sao, nhưng hai hay ba con thì kể cả cô cũng vất vả đấy. Mà, tôi thì có thể dễ dàng hạ năm con một lúc.”
“Có ai hỏi đâu,” tôi đáp bằng giọng vô cảm trước lời tự khoe khoang của Owen.
Thở dài một tiếng, tôi tiếp tục, “Vậy là sẽ phải đi bộ suốt à? Tôi đoán là không có những thứ tiện lợi như ma thuật dịch chuyển đâu nhỉ.”
Tôi đề cập đến ma thuật dịch chuyển khi thở dài thất vọng.
Khuôn mặt Owen chợt sáng lên như nhận ra gì đó. “Dịch chuyển? Ma thuật du hành? Ý cô là sao? Ma thuật như vậy… không, có khả năng cao chứ. Đã tồn tại ma thuật tạo ra linh hồn từ hư không. Khi ma thuật hoàn thành thì linh hồn cũng biến mất… Cũng giống như việc triệu hồi linh hồn từ một không gian khác rồi trả chúng về… Vậy nghĩa là…”
Owen đã hoàn toàn chuyển sang chế độ nghiên cứu sau câu nói của tôi, quên luôn việc tôi sẽ đến học viện.
Sau hai ngày đi bộ trong rừng với vài lúc dừng nghỉ ngơi, chúng tôi tiến ra đường lớn, và tiếp tục hướng về phía nam.
“Khu vực này đầy rẫy những sinh vật ma thuật mạnh và an ninh cũng kém nữa. Không dễ để tìm thấy xe ngựa đi qua đây đâu.”
“Thế sao ông lại chọn sống ở đây?” Tôi hỏi với sự hoài nghi khi chúng tôi vẫn rảo bước cùng nhau.
Cứ mỗi khi ma thú xuất hiện, chúng tôi sẽ tiêu diệt, còn với lũ cướp thì sẽ đuổi chúng đi. Với người bình thường thì có thể sẽ rất khó khăn, nhưng với hai chúng tôi thì cũng là chuyện đơn giản.
Và rồi, chúng tôi đến thành phố thương mại Haywood.
Cảnh quan thành phố gợi lại hình ảnh Đông Âu xinh đẹp, và tôi không khỏi xúc động khi lần đầu được chứng kiến cuộc sống của những con người nơi dị giới này. Ngôi nhà của Owen thì hơi quá hiện đại nên không gây được mấy ấn tượng cho tôi. Và cả thực tế rằng Owen là một elf đáng thất vọng bị ám ảnh bởi nghiên cứu và ma cụ nữa.
“Hình như cô đang nghĩ gì đó rất thô lỗ.”
“Ông đang tưởng tượng thôi.”
Owen nhún vai nói, “Được rồi, đã đến lúc chia tay. Trong túi này có 30 đồng vàng và 30 đồng bạc. Đủ để cô thoải mái đi đường trong vài tháng. Hãy đến hội thương gia đằng kia và yêu cầu nhập nhóm với các thương gia sẽ hướng đến Học viện Fiddiq.”
“Ông rời đi luôn à? Sao không ở lại đây thêm ít nhất một đêm?”
“Tôi còn một thử thách cần vượt qua, nghiên cứu ma thuật dịch chuyển---”
“Thế là đủ hiểu rồi.” Tôi cười gượng gạo trước phản ứng như mọi ngày của Owen, rồi đánh mắt đi chỗ khác trong vài giây.
Owen chắc chắn không phải là một người giống cha mẹ, và cũng hơi ngượng khi gọi ông là một người bạn. Chúng tôi hợp với hình ảnh thầy trò hay cộng sự nghiên cứu hơn.
Vậy tôi nên nói gì lúc chia tay này đây?
“Cảm ơn ông vì mọi thứ cho đến giờ. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tôi nở một nụ cười.
Chắc đó là cách nói phù hợp nhất rồi.
Owen gật đầu và đặt tay lên mái tóc tôi. “Tôi cũng cảm ơn cô nữa. Có thể do tôi ích kỉ, nhưng tôi coi cô như con gái duy nhất của mình. Nếu có chuyện xảy ra, hãy quay về đây nhé.”
Những lời nói từ giọng điệu ngượng ngùng mà đầy chân thành ấy, đã chạm đến sâu trong trái tim tôi.
Tôi cảm nhận rõ hơi ấm của Owen từ lòng bàn tay ấy, rồi nhận ra đây là lần đầu tiên ông xoa đầu tôi.
Nước mắt cứ thế trào ra, và mũi tôi cũng ngứa ran. “Tôi sẽ quay lại ngay khi tôi học được gì đó có ích cho nghiên cứu của ông.”
“…Cô đúng là ngốc mà.”
Owen trả lời với giọng mỉa mai thường thấy, và đó là cách chúng tôi tạm biệt nhau.