Cổ Thần Hoán ung dung đứng giữa đám khách, một tay ôn nhu ôm Dư Thặng, một tay tao nhã nâng ly rượu, trên mặt là nụ cười lãnh đạm nhàn nhạt, chỉ có đôi mắt tối đen là vẫn giữ nguyên cỗ âm lãnh không đổi. Hắn nhận lấy lời chúc phúc của khách khứa xung quanh, cười nhạt đáp lại, thế nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía đại môn vắng vẻ, cho đến tận khi bóng dáng cô đơn kia biến mất trong bóng đêm.
Đêm nay chỉ có Dư Thặng vô cùng hưng phấn. Từ lúc Cổ Thần Hoán tuyên bố lễ đính hôn chính thức bắt đầu, trí óc cùng tâm tư y luôn nằm trong trạng thái lâng lâng.
Ba năm nay, Dư Thặng vẫn luôn bồi tiếp Cổ Thần Hoán, tựa như người yêu, lại tựa như không phải vậy.
Kỳ thật Cổ Thần Hoán đối với Dư Thặng rất tốt. Hắn cho Dư Thặng mọi thứ y muốn, từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn chưa từng quan tâm hay đối xử dịu dàng với ai như vậy, cơ hồ khiến đám thuộc hạ cho rằng Dư Thặng chính là người yêu mà Cổ Thần Hoán ngầm thừa nhận.
Nhưng cho dù là vậy, Dư Thặng vẫn có cảm giác y không nắm được tâm tư Cổ Thần Hoán, thậm chí chạm cũng chưa từng chạm qua. Loại cảm giác này khiến Dư Thặng cảm thấy rất bất an, tựa như chiếc áo khoác không cần đến liền có thể tùy thời cởi bỏ. Cho nên y bắt đầu vắt óc đối xử thật tốt với Cổ Thần Hoán, thăm dò sở thích của hắn, cẩn thận chừng mực, không để Cổ Thần Hoán thấy y phiền phức, khiến hắn thoải mái khi ở cạnh y, sự thực là, y cũng có chút thành công, mặc dù không biết Cổ Thần Hoán có thích mình hay không, nhưng Dư Thặng có thể khẳng định được một điều, trong mắt Cổ Thần Hoán, y tuyệt không dư thừa.
Chuyện đả kích Thời Thiên hôm nay, Dư Thặng rất hả hê, khi Cổ Thần Hoán nói cho y kế hoạch, Dư Thặng vẫn luôn phối hợp với Cổ Thần Hoán, không để ý hắn kết hôn với mình có phải vì Thời Thiên hay không, y chỉ biết, sau này mình chính là người của Cổ Thần Hoán, không cần phải lấy thân phận thuộc hạ hoặc tình nhân để ở bên hắn nữa. Nhưng đồng thời Dư Thặng cũng rất nghi hoặc. Cổ Thần Hoán vốn không thích phiền toái, làm việc dứt khoát, thế mà hắn lại có nhẫn nại để "chơi" cùng Thời Thiên suốt một tháng.
Dư Thặng vẫn luôn cảm thấy Cổ Thần Hoán là nam nhân lạnh lùng, không phải là máu lạnh, mà là cái lạnh từ tận cốt tủy, hắn sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm mãnh liệt với bất kỳ ai. Bốn năm ra sức liều mạng, vượt qua mọi chông gai, khi về nhà, Cổ Thần Hoán làm Dư Thặng cảm giác mọi tâm tình của hắn đều như đường thẳng. Nhưng đến khi Thời Thiên xuất hiện, trái tim trước giờ vốn không gợn sóng của Cổ Thần Hoán lại dao động.
Nhớ lại cảnh tượng Thời Thiên tùy ý trò chuyện với Cổ Thần Hoán, Dư Thặng ghen tỵ với cậu bởi y không thể tùy tiện được như thế. Có lẽ là do khi đứng trước mặt Cổ Thần Hoán, y luôn có cảm giác khác biệt về khoảng cách, luôn có cảm giác thấp kém của hạ nhân trước hắn. Y bám vào ánh hào quang của Cổ Thần Hoán nên mới có thể tỏ vẻ cao cao tại thượng, nhưng khi đối mặt với Thời Thiên, vẻ cao cao tại thượng của y lại bị một Thời Thiên chỉ có hai bàn tay trắng đè xuống.
Có điều, tâm tình của y thư thái hơn nhiều. Bởi vì vị thiếu gia kia giờ chỉ như chó sa xuống nước, không đáng để nhắc tới.
Dư Thặng không chế rất tốt sự kích động đang trào dâng trong lòng. Bề ngoài vẫn tỏ ra thật tao nhã, y biết Cổ Thần Hoán rất ghét những kẻ ái mộ hư vinh, bám vào quyền thế của hắn làm trò cáo mượn oai hùm. Cho nên y luôn phải sắm vai một người có khí chất cao quý không tầm thường.
"Uống nhiều rồi sao? Hay là vào trong nghỉ ngơi một lát?" Cổ Thần Hoán ôn nhu nhìn Dư Thặng có chút váng vất trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Bởi vì cảm thấy vui vẻ cho nên hôm nay Dư Thặng quả thực uống hơi nhiều một chút, y khẽ cười xoa xoa huyệt thái dương, "Không sao đâu Thần ca. Em vẫn chịu được một lúc nữa."
"Tiệc cũng sắp tàn rồi. Để tôi đỡ em lên lầu nghỉ ngơi." Cổ Thần Hoán thanh âm ôn hòa.
Dư Thặng biết, câu hỏi kia của Cổ Thần Hoán không phải là câu nghi vấn, hắn muốn người khác làm theo lời mình.
"Được." Dư Thặng ngoan ngoãn đáp lại.
Cổ Thần Hoán đưa Dư Thặng lên lầu, nhưng chỉ dừng lại ở trước cửa phòng ngủ.
"Tiệc sắp kết thúc rồi, đợi ứng đãi xong khách mời, tôi sẽ trở lại. Em nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi tôi." Cổ Thần Hoán nhẹ giọng nói. Dư Thặng cười gật đầu.
Sau khi đóng cửa lại, Dư Thặng không lên giường luôn mà đi đến trước cửa sổ. Y đích xác có hơi say, nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh. Y có thể cảm giác được, sau khi trả thù Thời Thiên, Cổ Thần Hoán đối với buổi tiệc này chẳng còn bất kỳ hứng thú.
Dư Thặng đứng bên cửa sổ vén lên một góc rèm, thận trọng nhìn xuống phía dưới. Quả đúng như y dự liệu, Cổ Thần Hoán không hề xuống dưới đó tiếp chuyện với khách khứa, mà đi tới chỗ Chu Khảm nói gì đó, sau đó hắn tránh khỏi đoàn người, sắc mặt âm trầm đi về hướng đại môn.
Dư Thặng đương nhiên biết vì sao Cổ Thần Hoán lại rời đi, nhưng y tuyệt đối không tin là hắn nảy sinh lòng từ bi đối với người kia. Một nam nhân cứng rắn, trái tim đương nhiên cũng sẽ cứng rắn. Dư Thặng hiểu rất rõ, chỉ với chuyện Cổ Thần Hoán cho rằng Thời Thiên đã gián tiếp hại chết mẹ hắn thôi cũng đã đủ để khiến hắn ghét hận cậu cả đời. Cảm giác ghét hận này đủ để áp chế hắn không nảy sinh bất kỳ lòng thương hại nào đối với cậu.
Nhưng cho dù là vậy, trong lòng Dư Thặng vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Y cực kỳ hi vọng Cổ Thần Hoán có thể dứt khoát lấy mạng Thời Thiên, như thế y sẽ không còn cảm giáchắn và cậu dây dưa không rõ.
_____
"Cậu nói cái gì?"
Nguyên Hiên đang uống rượu giải sầu ở quán bar thì nhận được điện thoại từ bạn tốt Bành Thiệu. Nghe Bành Thiệu nói xong, Nguyên Hiên giận dữ rống to một câu, dọa cả đám nữ nhân phấn son đầy mặt đang định ra tán tỉnh hắn phải vội vã lui về.
"Cậu say à? Rống cái gì nha?" Bành Thiệu có chút khó chịu, "Người nên tức giận phải là tôi mới đúng. Cậu rủ tôi tham gia yến, kêt quả vừa tới mấy phút cậu đã bốc hơi chuồn về. Giờ tôi kể chuyện lý thú ở đó cho cậu mà cậu còn hét lên với tôi."
"Bành Thiệu! Cậu tên khốn kiếp! Sao không kể sớm hơn?!" Nguyên Hiên giận đỏ mắt, tay siết chặt điện thoại, chỉ hận không thể bẻ gãy chiếc điện thoại mạ vàng của mình ra thành hai mảnh, "Con mẹ nó cậu có biết người bị đánh kia chính là người mà lão tử thích không hả?"
Bành Thiệu ngẩn người, sau mấy giây mới kinh ngạc hỏi, "Người lần trước cậu nói với tôi chính là cậu ta?! Không... Không đến nỗi như vậy đi?!"
"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Vẫn đứng đó sao?" Nguyên Hiên vội vàng hỏi, tay nhanh chóng vơ lấy chìa khóa xe ở trên bàn, đứng lên ra khỏi quán bar.
Nguyên Hiên lúc này cực kỳ hối hận, hối hận lúc ấy mình đã quá kích động bỏ đi. Hắn vốn tưởng rằng Cổ Thần Hoán là kẻ hoa tâm, đã có Thời Thiên còn cùng kẻ khác mập mờ không rõ. Thật không ngờ...
____
Qua lời kể của Bành Thiệu, Nguyên Hiên chỉ biết là Thời Thiên bị vạch trần thân phận gì đó, bị mọi người căm hận, sau đó bị Cổ Thần Hoán tát trước mặt tất cả, cuối cùng là tuyên bố đính hôn với người khác.
Đối tượng đính hôn của Cổ Thần Hoán biến thành một người khác. Nguyên Hiên tuyệt đối không tin hành động đó của Cổ Thần Hoán là nhất thời kích động nên mới làm thế, đây nhất định là âm mưu ngay từ đầu của Cổ Thần Hoán.
Nguyên Hiên không biết gút mắc trong chuyện này cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết hắn đang rất hối hận, thời điểm người kia cô độc nhất hắn lại không có ở bên. Nghe Bành Thiệu miêu tả lại cảnh tượng lúc đó, Nguyên Hiên đau vô cùng, vì Thời Thiên mà đau. Hắn khó có thể tưởng tượng một người thanh lãnh kiên cường lại phải rời đi trong tiếng chửi mắng nhục mạ của mọi người.
Giờ phút này, Nguyên Hiên chỉ muốn tìm được Thời Thiên mà thôi.
"Tôi đây nào biết a, cậu ta đi cũng gần hai tiếng rồi.... Này! Nguyên Hiên! Này!"
Nguyên Hiên tắt điện thoại nhanh chóng khởi động xe, lái như bay về phía nhà Thời Thiên. Nguyên Hiên dần bình tĩnh lại, bởi hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Thời Thiên đối với Cổ Thần Hoán đã tuyệt tâm, vậy chẳng phải Nguyên Hiên hắn có cơ hội rồi sao?
Tới nhà của Thời Thiên, không thấy có ai, Nguyên Hiên lại lái xe đi tới chỗ tổ chức tiệc của Cổ Thần Hoán ở ngoại thành. Nguyên Hiên đoán, lúc này Thời Thiên rất có thể là đang trên đường trở về.
___
Cổ Thần Hoán lái rất chậm. Tay hắn nắm chặt vô lăng, hai mắt ấm lãnh tìm kiếm bên đường. Hắn biết Thời Thiên không mang tiền mặt nên chỉ có thể đi bộ, lúc này hẳn là vẫn chưa được bao xa.
Chưa tới mười phút Cổ Thần Hoán đã tìm được Thời Thiên. Cậu không vội vã chạy về mà an tĩnh ngồi trên ghế chờ xe buýt, đầu hơi cúi, hai tay đặt ở trên đùi, tầm mắt buông xuống nhìn mặt đất.
Cổ Thần Hoán dừng xe ở một góc cách trạm dừng hai mươi mấy mét, tắt máy. Hắn ngồi yên trong xe như một cỗ máy, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo vẫn bám chặt lên người Thời Thiên.
Thời Thiên cúi thấp đầu, âu phục trắng trên người bị rượu nhuộm đỏ, vô cùng chật vật, Cổ Thần Hoán không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt Thời Thiên, ánh đèn leo lét càng khiến hình bóng cậu trở nên nhạt nhòa, như sắp tan biến.
Cứ như vậy, một phút, hai phút... mười phút. Thời Thiên vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cổ Thần Hoán hạ kính xe đốt một điếu thuốc, thong thả nhả ra từng vòng khói, hai mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào Thời Thiên không rời.
Cổ Thần Hoán luôn có cảm giác, Thời Thiên sẽ không vì chuyện này mà suy sụp. Hắn cũng chờ mong cậu có thể làm ra một chút phản ứng gì đó. Hắn biết Thời Thiên là một người tâm cao khí ngạo, người như vậy khi bị đả kích, hoặc là thất bại không gượng dậy nổi, hoặc là tiếp tục quyết chiến đến cùng.
Nếu như Thời Thiên không gượng dậy nổi, vừa vặn đúng với tâm ý của Cổ Thần Hoán. Còn nếu Thời Thiên muốn cá chết lưới rách với hắn, vậy cậu nhất định thua chắc rồi, bởi vì Cổ Thần Hoán hắn có đủ các loại thủ đoạn còn tàn ác hơn có thể khiến Thời Thiên hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Nhưng phản ứng bây giờ của cậu.... là ý gì?