Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thời Thiên bước nhanh về phía Cổ Thần Hoán, càng lúc càng nhanh. Càng tới gần thân hình cao lớn của Cổ Thần Hoán, tâm trạng hỗn loạn do vừa mới bị mọi người sỉ nhục của Thời Thiên dần bình tĩnh trở lại. Lúc này Thời Thiên chỉ muốn nắm chặt tay Cổ Thần Hoán, dừng lại tất cả những lời xì xào bên tai, giống như bốn năm trước, vào những lúc cậu tối bất an, hắn sẽ luôn chở che không chút do dự,bất luận là có bao nhiêu người muốn tổn thương, Cổ Thần Hoán sẽ luôn dùng cả tính mạng để bảo hộ cậu chu toàn.
Khi đó, chán ghét hắn, nhưng cũng vô tình, tin cậy hắn!
Tới gần Cổ Thần Hoán, cảm giác áp lực quấn lấy lấy con tim chậm rãi biến mất, Thời Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nụ cười an lòng dần dần mạn khai trên khuôn mặt xinh đẹp,Thời Thiên theo bản năng vươn tay muốn chạm đên Cổ Thần Hoán.
Đáng tiếc, hai tay rơi khoảng không! Bởi tay Cổ Thần Hoán đột nhiên vung lên như cây cung nhanh chóng uốn lượn, bàn tay tràn ngập sức mạnh giáng xuống như tên bắn!
Ánh mắt Thời Thiên chuyển từ nghi hoặc đến kinh ngạc, cậu khó tin sững sờ nhìn bàn tay to lớn đến gần, thân thể cứng ngắc bất động.
Chát! Một cái tát vang dội! Mặt Thời Thiên bị Cổ Thần Hoán đánh nghiêng sang một bên.
"Thì ra cậu chính là con trai của Thời Việt Nam." Thanh âm trầm thấp, lạnh như băng phảng phất không mang một tia nhiệt độ.
Tầm mắt biến đen, dòng máu nóng rực trong cơ thể đình chỉ lưu động, Thời Thiên chỉ cảm thấy nửa bên mặt như bị một khối thép đỏ hung hăng ấn xuống.
Chậm rãi, Thời Thiên quay đầu lại, ánh mắt tổn thương xen lẫn kinh ngạc nhìn Cổ Thần Hoán, gương mặt in sâu trong đáy mắt cậu, có mị lực lạnh lùng, đẹp đẽ như đao khắc, không còn bất kỳ biểu lộ gì, ngoài lạnh lẽo, cứng rắn, chỉ có một loại tâm tình Thời Thiên có thể nhìn ra được chôn sâu dưới tròng mắt u lãnh, sự trào phúng của kẻ thắng cuộc.
Cảm giác đau đớn quá muộn màng, Thời Thiên lúc này mới phát giác nỗi đau trên khuôn mặt đã lan tràn đến mọi tế bào, trong thinh lặng, toàn thân đều nổi lên loại thống khổ chua xót như muốn nứt vỡ!
Hắn sớm đã biết thân phận thật của cậu, vậy mà giờ khắc này lại làm bộ dối gạt mọi người. Nguyên lai hắn cũng sẽ diễn kịch, hơn nữa còn diễn đến chân thật như vậy.
Thật là kế hoạch lớn, hạ mình bồi cậu một tháng trời, cuối cùng phái ra hai người vạch trần thân phận giữa yến hội. Chỉ đơn giản như vậy đã có thể khiến cậu trở thành đối tượng căm hận trong mắt tất cả thương gia chính trị, cũng là thành trò cười trong mắt hắn!
Không cần ngu xuẩn hỏi nam nhân này tại sao lại đánh cậu, không cần nực cười hỏi hắn rốt cuộc coi cậu là gì, bởi cái tát vừa rồi đã cho cậu toàn bộ đáp án!
Thời Thiên nở nụ cười, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp từ bi thương chuyển thành xán lạn, lại tới ôn hòa, bàn tay che nửa bên mặt bị đánh hạ xuống, Thời Thiên vô lực thả tay xuống, cậu vẫn đứng thẳng không nói một lời, không cười không khóc, cứ như vậy lặng lẽ nhìn Cổ Thần Hoán,tựa như nỗi đau vừa rồi chỉ trong nháy mắt đã tan biến.
Ánh mắt Thời Thiên ôn hòa như đã từ bỏ giãy dụa, Cổ Thần Hoán chỉ cảm thấy như có một cây trâm rất nhỏ đâm vào lòng hắn, khó mà phát hiện.
"Cậu gạt tôi nói cậu tên Dương Thiên, tôi thấy cậu đáng thương mới chiếu cố cậu, không nghĩ tới cậu chính là người của Thời gia năm đó." Thanh âmCổ Thần Hoán trầm thấp, không quá to, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đang có mặt trong bầu không khí yên tĩnh này có thể nghe được rõ ràng.
"Cha cậu Thời Việt Nam khi ấy tiếng xấu lan xa, gây biết bao cừu hận. Cậu cho rằng, sau khi biết được thân phận của cậu rồi, tôi vẫn còn có thể bao che cho cậu được nữa sao?" Trầm thấp tự thuật mang theo chút giận dữ, Cổ Thần Hoán mặt không thay đổi nhìn Thời Thiên, lạnh lùng cứng rắn phun ra ba chữ, "Cút cho tôi!"
Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu dùng loại ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn về phía Thời Thiên, chửi mắng cậu vô liêm sỉ, là nam nhân hạ tiện vì giàu sang mà không chừa thủ đoạn, cộng thêm nỗi oán hận đối với Thời Việt Nam, những lời sỉ vả nhục nhã cứ thế tuôn ra.
"Tôi đã bảo mà, cậu ta nhất định đã lừa gạt Cổ lão bản, cho rằng chỉ cần thay tên là đổi đời luôn hay sao?"
"Tôi nghĩ cậu ta đã quen được sống như thiếu gia cho nên mới không cam lòng đi làm cẩu."
"Ha ha, hiện tại Thời Việt Nam không có cách nào cho cậu ta tiền hưởng thụ, cậu ta liền đi bợ đỡ người khác."
"Vừa nãy không phải hung hăng lắm sao? Còn nói cái gì là người của Cổ lão bản, thật đúng là biết thếp vàng lên mặt a."
"Bây giờ ai cũng biết thân phận của nó rồi, có giả vờ ngây thơ cũng vô dụng."
"Cậu ta căn bản không xứng đứng ở chỗ này, lão già Thời Việt Nam kia chết rồi, sao có thể để con trai lão ta áo quần là lượt hưởng thụ?!"
"Cổ lão bản không phải đã bảo cút đi sao, vẫn đứng im như đầu gỗ."
"... "
Thanh âm chửi rủa không lớn nhưng những lời phỉ nhổ vẫn lấp đầy trong tai Thời Thiên, làm cậu có cảm giác mất trọng lượng chưa từng có, muốn bám lấy thứ gì đó giữ vững thân thể, nhưng quanh người chẳng một ai nguyện ý.
Thời Thiên chưa bao giờ bị nhiều người vây quanh thóa mạ như vậy, bốn năm trước, cậu dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt mọi người cũng chính là vì sợ gập phải tình cảnh này, bị một đám phú lưu thương gia giào có trào phúng, bị đám người cao cao tại thượng dùng sức đạp lên.
Thời Thiên không muốn thừa nhận, cậu rất sợ, bốn năm qua mỗi phút mỗi giây cậu đều sợ hãi, sợthứ gì đó hư huyễn mà lạnh lẽo, làm cậu cảm thấy bất lực, có cảm giác cậu phải đơn độc chống lại cả thế giới này.
Thời Thiên không rõ đó là thứ gì, cậu chỉ biết, lúc này đây, khi đối mặt với Cổ Thận Hoán, trái tim mềm mại rộng mở đang bị giày xéo, chia năm xẻ bảy.
Khóe môi tái nhợt giương lên, nụ cười nhỏ bé mà kiên định. cậu thản nhiên nhìn Cổ Thần Hoán, hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng, bình tĩnh hỏi hắn, "Cổ Thần Hoán. Tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện."
Sắc mặt Cổ Thần Hoán có chút lãnh. Hắn không ngờ phản ứng của Thời Thiên lại như vậy. Cậu không hoảng loạn, không khóc lóc, bị hắn vu hại như thế, cậu không vội vàng giải thích, mà chỉ bình tĩnh mở miệng.
Cổ Thần Hoán không tỏ vẻ gì, Thời Thiên tiếp tục nói, thanh âm rất nhẹ, "Một thánh trước, anh cứu tôi từ tay đám cướp, lần đó, cũng là giả sao?"Không phải cậu đang ôm hy vọng Cổ Thần Hoán vẫn còn thích mình, Thời Thiên chỉ đơn thuần muốn biết cậu có nợ hắn hay không.
"Câu hỏi này thật ngu xuẩn." Thanh âm Cổ Thần Hoán trầm thấp không một tia nhiệt độ, "Cậu, cút đi!"
Thời Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười quay lưng đi về phía lối ra, cậu nhìn cánh cổng phía trước, sắc mặt bình thản, cắn chặt hàm răng nhịn lại nước mắt chua xót dâng đầy hốc mắt. Cậu không thể khóc, cũng không có lý do gì để khóc, vô luận mỗi bước đi có bao nhiêu khó khăn cậu cũng không thể rơi nước mắt đù chỉ là một giọt. Cuộc sống chính là như vậy, nếu không có đủ dũng khí, sẽ chẳng ai thay mình kiên cường.
Một ly vang đỏ hắt tới, dịch rượu thuận theo gò má Thời Thiên chảy xuống nhuộm đỏ cả bộ âu phục trắng, khiến cậu trông có chút chật vật.
"Trước kia Thời Việt Nam suýt nữa hại lão tử tan cửa nát nhà, con trai lão ta cũng đừng mong được sống dễ chịu!"
Thời Thiên không biết đây là tiếng rống giận của kẻ nào, bởi hai mắt cậu vẫn dán chặt vào dảm cỏ cuối tòa bảo thự, cậu không muốn quay đầu, thậm chí không muốn chớp mắt, hiện tại, Thời Thiên chỉ muốn an tĩnh rời khỏi nơi này, chỉ muốn như vậy mà thôi.
Có lẽ là do người vừa rồi dẫn đầu, những kẻ khác có thù oán với Thời Việt Nam cũng đem rượu hất về phía Thời Thiên kèm theo tiếng mắng chửi không chút khách khí.
Sắc mặt Thời Thiên ngày càng tái nhợt, cậu không chút phản ứng nhận lấy bốn phía nhục nhã, bước chân vững vàng, từng chút hướng ra cửa.
Cổ Thần Hoán nhìn bóng lưng cô đơn của Thời Thiên chậm rãi đi xa, đột nhiên cảm thấy trong tâm như có bức tường đang dần sụp đổ, giống như dung nham nóng bỏng chảy ngược vào tim. Hắn chợt phát hiện Thời Thiên không cứng rắn như cậu vẫn tưởng, thiếu gia hung hăng kiêu ngạo của bốn năm trước cùng Thời Thiên tái nhợt vô lực của hiện tại tựa như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Đáng tiếc, trò chơi vẫn tiếp tục...
Thời Thiên không biết mình đã đi bao xa, cậu chỉ biết là không còn chất lỏng lạnh lẽo nào hất lên người mình nữa. Đột nhiên,Thời Thiên nghe được tiếng vỗ tay như sấm dậy từ phía sau. Cậu dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh dèn sáng chói, trên chiếc bục cao nửa người, Cổ Thần đứng đó ôm lấy Dư Thặng. Dư Thặng không biết từ lúc nào đã thay một bộ âu phục thủ công xa hoa. Khắp người đều là dáng vẻ cao quý cùng tự tin.
Cổ Thần Hoán nhìn thấy Thời Thiên cách đó không xa đang nhìn về hướng này, vì vậy hắn lại một lần nữa tuyên bố.
Cùng Dư Thặng, đính hôn.
Thanh âm Cổ Thần Hoán âm thanh truyền vào tai, cậu bật cười nhớ tới mười phút trước khi buổi tiệc bắt đầu, Cổ Thần Hoán còn ôm cậu chỉ vào chiếc bục lộng lẫy kia, thân mật nói với cậu rằng hắn sẽ ôm cậu trên đó, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người tuyên bố đính hôn với cậu!
Ha ha, thật khiến người ta cảm động, hắn thật sự nói được làm được, chỉ là người hắn ôm không phải cậu mà thôi
Cổ Thần Hoán vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Thời Thiên, hắn không thấy rõ biểu tình của cậu, chỉ biết sau khi nghe xong tuyên bố, cậu đứng tại chỗ bất động mấy giây, sau đó bĩnh tĩnh xoay người, lẳng lặng tiếp tục rời đi.
Cổ Thần Hoán không biết, khoảnh khắc Thời Thiên đưa lưng về phía hắn chậm rãi cất bước, một giọt lệ nóng tích trên khóe mắt cậu, bờ mi khẽ chớp, lặng lẽ lăn dài...