HongKong – Lệ Loan – Kho hàng số
Ngoài kia là đại dương mênh mông tối mịt quơ năm ngón tay trước mặt không thấy ngón, chỉ là một khoảng đen tối rộng lớn càng làm cho lòng người thêm sợ hãi. Kho hàng trong bến tàu rất to, đèn bên trong không được mở lên toàn bộ, chỉ có một ngọn đèn ở khu vực trung tâm, bốn góc âm u, không biết chứa đựng bao nhiêu nguy cơ.
Trong bến tàu từng hàng container xếp thành từng dãy dài đổ bóng xuống âm u. Trương Thiệu Hoài đã thay đồng phục công nhân bằng một cái quần jean sẫm màu cùng áo T-shirt trắng, bên ngoài mặc một cái áo khoác thể thao, một thân một mình đi đến chỗ hẹn.
Dưới ánh đèn đường, hắt từ sau lưng Trương Thiệu Hoài vào trong kho hàng. Dưới ánh đèn sáng rực trong kho, một gã đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền to đùng, trên miệng ngập thuốc, bộ dạng trịch thượng ngồi trên ghế salon.
Kẻ ngồi trên ghế salon hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thiệu Hoài, trong ánh mắt mang theo tia thị huyết điên cuồng, chậm rải phả khói ra khỏi miệng cùng với nụ cười trào phúng. Đáy lòng Trương Thiệu Hoài âm thầm thở dài, thật không ngờ đi một vòng thật lớn thế nhưng lại đụng trúng ôm trùm khu Cửu Long – Quách lão đại, hóa ra lại là tay chân của Phó Truyền Thánh. Tên này thật chẳng dễ ứng phó…
Đứng ở trước cửa kho hàng, Trương Thiệu Hoài cũng không có vào hẳn bên trong, chỉ đứng từ xa xa nói với Quách lão đại: “Tao tới rồi, Lí Trường Linh đâu?”
Quách lão đại nhìn Trương Thiệu Hoài, búng tay một cái, một chiếc xe chậm rãi từ trong kho hàng đến bên cạnh ghế salon của Quách lão đại, Lí Trường Linh cả người ngây dại bị trói thành hình chữ đại ở trước đầu xe.
Trương Thiệu Hoài móc cái USB nho nhỏ từ túi áo phía trước, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa: “Hàng đây.” Ngay sau đó liền đem USB nắm chặt trong lòng bàn tay: “Mày muốn trao đổi như thế nào?”
Chỉ thấy Quách lão đại đột nhiên ôm bụng cười to, giống như là nghe thấy Trương Thiệu Hoài nói cái gì đó rất chi là buồn cười. Khi tiếng cười dần dần biến mất, Quách lão đại nheo mắt nhìn Trương Thiệu Hoài, trong mắt chỉ toàn là sát ý: “Đồ tao cũng muốn, mạng tao cũng cũng muốn!” Khóe miệng tạo thành nụ cười điên cuồng, bàn tay của gã chỉ vào Lí Trường Linh: “Nó!” rồi sau đó ngón tay dời về phía Trương Thiệu Hoài: “Còn có mạng của mày!”
Nghe thấy Quách lão đại nói, Trương Thiệu Hoài cau hai hàng chân mày của mình lại, chân cũng lùi ra sau từng bước, suy tư làm như thế nào để có thể thoát thân, nhận thấy sau lưng có kẻ đến gần. Trương Thiệu Hoài có chút xoay người, nhận ra là Chung Tư Lâm, lập tức cảm giác có chỗ nào đó không đúng, còn chưa kịp phản ứng, “Bốp!” Chung Tư Lâm tàn nhẫn giáng một giao xuống chặt mạnh vào gáy Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài trong nháy mắt té xuống mặt đất, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang đi gần lại mình, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy Chung Tư Lâm cùng Quách lão đại kia đứng chung một chỗ, quan sát mình…
“Ô…” Từ sau gáy truyền đến một trận đau đớn co rút, ý thức của Trương Thiệu Hoài dần dần hồi phục, hơi lắc lắc đầu của mình, muốn đem cái cảm giác chóng mặt không hề thoải mái này rảy rớt ra khỏi óc mình.
Cảnh tượng trước mắt cũng từ một mảnh trắng xóa cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn. Lúc này Trương Thiệu Hoài mới phát hiện mình bị trói trên ghế điều khiển xe, còn ở ghế phụ bên cạnh chính là Lí Trường Linh đang hôn mê.
“Tỉnh chưa?” Giọng nói Chung Tư Lâm vọng qua cửa kính xe đang mở lọt vào trong tay. Trương Thiệu Hoài đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Chung Tư Lâm mặc một thân âu phục đứng dựa nghiêng vào một chiếc xe khác, bên cạnh chiếc xe, là Quách lão đại đang nhìn ra biển hút thuốc.
Trương Thiệu Hoài nhớ lại một giây trước khi hắn hôn mê, hai mắt đột nhiên trợn tròn, hai tròng mắt có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm một đường vào Chung Tư Lâm. Đem cảm giác đau đớn mạnh mẽ nuốt xuống ngực, Trương Thiệu Hoài cắn răng mở miệng: “Chung-Tư-Lâm!” Gọi từng chữ trong tên người đó, Trương Thiệu Hoài cũng không nói thành tiếng, chỉ có thể nuốt nước miệng mang theo mùi máu tươi xuống bụng.
Chung Tư Lâm mỉm cười với Trương Thiệu Hoài, cất bước đi về phía anh, hai tay chống trước cửa kính bên ghế ngồi của Trương Thiệu Hoài, mở miệng như là muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Tôi cũng không muốn xuống tay với anh, chỉ là… Anh không nên dính vào vụ án của ông Phó, anh không nên cản đường tôi.”
Trương Thiệu Hoài hít sâu một hơi, cau mày thật chặt, rồi lại có chút run rẩy, đại biểu hắn đang rất tức giận, lại hít sâu thêm một hơi, đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài quét về Chung Tư Lâm: “Em làm việc cho Phó Truyền Thánh? Tại sao?”
“Bởi vì ông ta có thể cho tôi cái mà tôi muốn.” Chung Tư Lâm nhướng nhướng mi, lời nói thản nhiên, mang theo ngạo khí khinh thị người khác một cách tuyệt đối.
“Em…” Trương Thiệu Hoài tựa hồ còn muốn hỏi cái gì nữa, lại bị Quách lão đại kia đi đến cắt ngang. “Còn dong dài với nó làm cái gì? Việc nào làm nhanh được thì nhanh lên, ngài Phó còn chờ tin tức của chúng ta.”
Nghe thấy Quách lão đại hối thúc, Chung Tư Lâm nở một nụ cười vừa ôn nhu pha lẫn ấm áp như nắng mặt trời với Trương Thiệu Hoài, nhưng mở miệng nói ra lại lãnh khốc cùng cực: “Có lẽ sẽ hơi đau một chút, kiên nhẫn một chút, rất nhanh thôi anh sẽ không đau nữa.”
Nói chưa xong, khẩu súng trong tay Chung Tư Lâm đã tán thẳng vào thái dương Trương Thiệu Hoài. Kêu lên một tiếng đau đớn, Trương Thiệu Hoài gục đầu xuống, lại tiếp tục hôn mê.
Xác định Trương Thiệu Hoài đã bất tỉnh, Chung Tư Lâm tháo sợi dây trói trên người anh, tháo thắng tay, sau khi sắp xếp ổn thỏa, thì đóng cửa xe lại. Chiếc xe chở Trương Thiệu Hoài cùng Lí Trường Linh chậm rãi chạy hướng về phía bên kia bến tàu, rơi xuống đại dương đen sẫm…
Đứng trên bờ nhìn thấy cả người lẫn xe rơi xuống biển, Quách lão đại lạnh lùng cười, đem điếu thuốc trong miệng ném xuống dưới, vỗ vỗ tay: “Xong hết rồi, đến báo cáo cho ngài Phó thôi.”
Quay người lại, đã thấy Chung Tư Lâm dí súng vào gã.
Chung Tư Lâm một tay đút trong túi quần của mình, một tay cầm súng dí vào Quách lão đại, nhưng hai mắt vẫn nhìn xuống nơi chiếc xe mới rơi xuống, chậm rãi đem sự kích động dẹp xuống: “Chuyện của mày xong rồi nhưng chuyện của tao còn chưa có xong.”
Nhìn thấy Chung Tư Lâm vẫn duy trì nụ cười với mình, thế nhưng Quách lão đại lại cảm thấy lạnh cả người, máu chạy từ trong lòng bàn chân chậm rãi bò lên từ từ, chỉ thấy Chung Tư Lâm cười nhàn nhạt với mình: “Mày biết nhiều chuyện quá, ông Phó cảm thấy rất nguy hiểm…”
Máu trong người Quách lão đại liền đông lại, ngay cả tiếng nói trong cổ họng còn chưa kịp phát ra, “Pằng!” một tiếng súng đã qua bộ phận giảm thanh vang lên, đạn đã xuyên qua cơ thể của gã.
Viên đạn xỏ xuyên mang theo xung lực, đẩy Quách lão đại ngã thẳng vào trong lòng biển.
Dưới ngọn đèn yếu ớt dọc bến tàu, Chung Tư Lâm cười nhợt nhạt, trong đôi mắt lạnh lùng không hề có chút độ ấm cứ nhìn vào đại dương tăm tối sâu thẳm phía trước.
“Đi thôi, ngài Phó đang đợi anh.” Từ trong một chiếc xe màu đen phía sau, vang lên tiếng hối thúc của Tạ Khắc Hoàng.
Khóe miệng Chung Tư Lâm mỉm cười không biết mang theo ẩn ý gì, trong nháy mắt khi xoay người, nụ cười đã biến mất trong bóng đêm.
Mở cửa, Chung Tư Lâm vào trong xe của Tạ Khắc Hoàng ngồi xuống.
Ngồi lên xe, Tạ Khắc Hoàng không nói một lời, chỉ chuyên tâm lái xe; Chung Tư Lâm cũng không lên tiếng, dựa lưng vào thành ghế, nhìn chằm chằm vào đại dương tối đen bên cạnh bến tàu, chơi đùa với ngón tay của mình. Xe không chạy về những con đường náo nhiệt nơi trung tâm HongKong mà chạy về hướng bến tàu của du thuyền tư nhân.
Tạ Khắc Hoàng đem xe dừng trước một chiếc du thuyền tư nhân, quay đầu nói với Chung Tư Lâm một câu: “Xuống xe đi!” Liền tự đi ra ngoài. Chung Tư Lâm liếc mắt nhìn bóng lưng của Tạ Khắc Hoàng, cũng xuống xe sau đó.
Xuống xe, Tạ Khắc Hoàng đến bên cạnh thuyền cất tiếng rồi đi lên. Chung Tư Lâm mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không có mở miệng hỏi, đi theo Tạ Khắc Hoàng lên thuyền.
Khi cả hai người đều lên thuyền, chiếc thuyền liền nhanh chóng tách khỏi bến tàu. Chung Tư Lâm đứng trên boong tàu, nhìn bờ càng lúc càng xa, ánh sát trong mắt thoắt sáng thoắt tối. Sau lưng, tiếng nói của Tạ Khắc Hoàng vang lên: “Anh không hỏi tôi muốn đưa anh đi đâu sao?”
Chung Tư Lâm hơi nghiêng người, dựa vào lan can, gió biển g lộng thổi tóc tai y tán loạn, y cười nhàn nhạn với Tạ Khắc Hoàng: “Tại sao phải hỏi, không phải đi gặp ông Phó sao?”
Tạ Khắc Hoàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Chung Tư Lâm, nhưng lại không thấy một tia dao động. Gã thở dài một hơi, mở miệng nói: “Trách không được chú coi trọng anh như vậy, anh quả nhiên rất trầm tĩnh.” Chỉ vào một điểm sáng ngoài khơi, Tạ Khắc Hoàng nói với Chung Tư Lâm: “Đó chính là chỗ chúng ta cần tới. Là câu lạc bộ tư nhân trên biển của chú.”
Chung Tư Lâm nhìn theo hướng ngón tay Tạ Khắc Hoàng chỉ, khi chiếc du thuyền đến gần, một chiếc du thuyền xa hoa khổng lồ xuất hiện ra trong mắt, Phó Truyền Thánh đang đứng ở mũi thuyền, chờ bọn họ.
Khi áp sát được chiếc du thuyền khổng lồ kia, Tạ Khắc Hoàng liền dẫn Chung Tư Lâm lên thuyền. Nhìn thấy trên chiếc du thuyền xa xỉ này thứ gì cũng có, Chung Tư Lâm không khỏi phải tự thừa nhận trong lòng, y đã đánh giá sai Phó Truyền Thánh. Y vẫn biết Phó Truyền Thánh có quyền có thế, bất quá khi thật sự nhìn thấy, thì ra… Y đã đánh giá thấp quyền thế của Phó Truyền Thánh rồi.
…
Cảm giác được chiếc xe mà mình đang ngồi chậm rãi rơi xuống biển, Trương Thiệu Hoài cố gắng mở hai mắt mình ra, cố gắng xem tình huống trước mặt cho rõ ràng. Cố gắng ép bản thân tự đặt vào trạng thái khẩn cấp, kích thích bản năng muốn tẩu thoát, trong đầu nhớ lại khi Chung Tư Lâm đứng bên cạnh cửa xe, dùng khẩu hình nói với hắn: “Đừng hỏi gì hết, tin tưởng em! Phối hợp với động tác của em, đừng phản kháng!”
Khóe miệng Trương Thiệu Hoài có chút cong lên, mặc dù tình huống phát sinh trước mắt, hành động của Tư Lâm giống như là che đậy rất nhiều bí mật, làm cho bản thân mình cũng chưa hoàn toàn nắm rõ, bất quá, nếu Tư Lâm muốn hắn tin tưởng em, hắn sẽ tình nguyện đem tính mạng của mình giao cho em… Cảm giác được chiếc xe chìm xuống, Trương Thiệu Hoài nheo mắt, nhìn ánh sáng phía trước dần bị bóng tối bao trùm…
Chiếc xe rốt cuộc cũng chìm xuống bãi đá ngầm, dòng nước ngầm dưới này chảy rất xiết. Trương Thiệu Hoài đem cái đầu có chút choáng váng của mình lắc lắc, Chung Tư Lâm kia mặc dù cố gắng không làm tổn hại đến hắn, không có thật sự đánh hắn bất tỉnh, nhưng mà lực đạo tung ta cũng không thể khinh thường. Cảm giác dính dính trên trán chậm rãi bò xuống, Trương Thiệu Hoài cười khổ, Chung Tư Lâm xuống tay thật đúng là không hề lưu tình, xem ra mình bị thương rồi.
Cảm giác áp bác trong ngực ngày càng tăng, Trương Thiệu Hoài biết đó chính là do áp lực nước đang ép xuống chiếc xe. Tháo dây an toàn trên người, Trương Thiệu Hoài quay qua nhìn Lí Trường Linh bên cạnh một chút, xem ra chỉ là hôn mê; lại nhìn một mảnh tối đen phía trước, Trương Thiệu Hoài suy nghĩ làm sao có thể vừa mang theo Lí Trường Linh vừa thoát ra khỏi đây.
Đột nhiên, trong đáy biển mịt mù, lộ ra một chút ánh sáng, ngọn đèn ngày càng chói mắt, có hai người trong trang phục lặn gõ gõ cửa kính trên xe Trương Thiệu Hoài, chỉ chỉ ra phía sau, ý nói Trương Thiệu Hoài chuẩn bị nín thở.
Nhìn thấy Trương Thiệu Hoài gật đầu, hai người tách ra đi đến hai bên cửa xe, đồng thời phá lớp kính. Trong chớp mắt, dòng chảy ngầm mang theo áp lực trầm trọng nhanh chóng tràn vào trong xe, chỉ một lát sau, cả chiếc xe hoàn toàn bị nước biển bao trùm.
Đợi đến khi nước đã hoàn toàn tràn ngập trong xe, Trương Thiệu Hoài lập tức mở cửa xe bên phía Lí Trường Linh, người bên kia liền lập tức ôm Lí Trường Linh đang hôn mê ra khỏi xe, đem mặt nạ dưỡng khí ụp lên, liền mang Lí Trường LInh rời đi trước.
Sau khi xác định Lí Trường Linh đã được cứu, Trương Thiệu Hoài cũng mở cửa xe phía bên mình, chuẩn bị rời khỏi chiếc xe, bỗng nhiên “Sượt!” một tiếng, bởi gì trọng tâm thay đổi, cả người lẫn xe bị kéo đi, càng rơi sâu xuống đáy biển, bị cuốn vào một dòng chảy ngầm.
Trương Thiệu Hoài khẩn cấp bơi ra khỏi xe, còn chưa kịp thoát khỏi chiếc xe bị cuốn vào dòng chảy ngầm, mắt thấy sẽ bị nước cuốn xuống, một bàn tay nắm lấy tay hắn dùng sức kéo lên, mang theo hắn hướng đến ra lên trên. Trương Thiệu Hoài cùng với người kia cố gắng bơi lên, chiếc xe phía dưới sau một lúc quay tít thì rơi thẳng vào đáy biển.
Tay bị đối phương nắm chặt, Trương Thiệu Hoài cố bơi về ánh sáng phía trên, dưỡng khí trong g ngực rốt cuộc cũng không đủ giúp hắn chống đỡ bảo trì tỉnh táo, cảm giác được áp lực trên người ngày càng mờ mịt, hai mắt Trương Thiệu Hoài rốt cuộc nhắm lại, ý thức rơi vào hắc ám…
…
Đi theo sau Phó Truyền Thánh, Chung Tư Lâm chậm rãi đi vào trong khoang thuyền, dọc bên đường đi có hồ bơi, sàn nhảy khổng lồ, quán bar, còn có một sòng bạc qui mô, nhưng lại không thấy bất kì một vị khách nào, chỉ có những vệ sĩ mặc đồ đen.
Nếu như là để gặp bọn họ mà không có du khách nào khác, vậy thì vệ sĩ Phó Truyền Thánh bố trí trên tàu sẽ rất nhiều… Từ lúc lên thuyền đến bây giờ, đã thấy hơn tên, trong lòng Chung Tư Lâm cảm thấy bất an mơ hồ, nhưng vẫn biểu hiện ra ngoài như không hề có chuyện gì, cứ theo Phó Truyền Thánh đi vào trong khoang thuyền, dùng khóe mắt cẩn thận đánh giá tình huống.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Chung Tư Lâm y chưa bao giờ là người nhát gan, nếu đã lên thuyền, trận này nói kiểu gì y cũng phải bắt được!
Khóe môi cong lên như có như không, trong đôi mắt ưng lóe lên, lạnh lùng đánh giá bóng lưng Phó Truyền Thánh.
Đi lên phòng VIP trên tầng hai của du thuyền, nhìn thấy bố trí ở trong này: Một bàn làm việc khổng lồ, một bàn hội nghị dài ngoằng, trước mỗi ghế salon đều có microphone, truyền hình vệ tinh… Chung Tư Lâm cười lạnh trong lòng. Phó Truyền Thánh quả nhiên là con cáo già, đầu não thực sự của tập đoàn tài chính Phó thị chính là đặt ở chỗ này, thứ mà mình muốn, hẳn là cũng phải ở đây.
Khi vào trong phòng VIP, Phó Truyền Thánh để cho vệ sĩ tùy thân đứng ngoài bảo vệ, dắt Tạ Khắc Hoàng cùng Chung Tư Lâm đến bên quầy ba, cầm một chai Whisky Scotland cùng ba li rượu, đem chất lỏng màu hổ phách chậm rãi rót vào trong ba li thủy thinh. Lần lượt đưa từng li cho Tạ Khắc Hoàng cùng Chung Tư Lâm, Phó Truyền Thánh nâng li nói: “Chúc mừng sự hợp tác thành công của chúng ta!”
“Keng!” Ba cái li chạm vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo, chất lỏng trong li hơi sánh lên, ánh sáng lắc lư cũng mang theo màu hổ phách, chiếu vào ba ánh mắt mang theo tâm tư khác nhau.
…
Đau quá! Bà mẹ nó đúng là đau quá!
Trương Thiệu Hoài từ trong hôn mê mà tỉnh lại trong đau đớn, ngũ quan anh tuấn ban đầu bởi vì quá đau mà nhăn tít, trong khắp gân cốt dâng lên từng trận co rút đau đớn, làm cho khuôn mặt an ổn mê mang thoáng chốc vặn vẹo dữ tợn.
Liên tiếp phun ra những câu chửi mắng không sạch sẽ, Trương Thiệu Hoài đang chau mày đột nhiên mở trừng hai mắt, trong không khí lan đến mùi thuốc tiêu độc khử trùng, rõ ràng nói cho hắn biết lúc này hắn đang nằm trong bệnh viện. Vết thương trên trán đã được băng bó lại, quần áo trên người cũng đã được thay bằng một bộ sạch sẽ, bị an bài nằm nghỉ ngơi trên một cái giường ấm áp.
Ý thức vẫn còn có điểm mơ hồ, hồi tưởng lại những việc xuất hiện trước khi hôn mê, những người thần bí lặn sẵn dưới nước cứu mình với Lí Trường Linh, Trương Thiệu Hoài biết Lí Trường Linh và hắn đều đã an toàn rồi.
Nhổm người dậy, Trương Thiệu Hoài đầu óc chợt choáng váng xây xẩm, cũng không tiếp tục miễn cưỡng kháng cự lại cảm giác chóng mặt nữa, chậm chạp nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, cảm thấy giống như sắp ngủ thiếp đi.
Chỉ là, khi ý thức bắt đầu mơ hồ, bên tai vẳng đến tiếng nói chuyện từ phòng cách vách, giống như là đang cúi đầu lải nhải bên tai hắn, làm cho Trương Thiểu Hoại cảm thấy buồn phiền không chịu được, quấy nhiễu hắn không có cách nào yên tâm ngủ ngon.
“Tình huống bên đó thế nào rồi?”
“Tín hiệu máy nghe lén truyền về rất xấu, hơn nữa tín hiệu càng ngày càng yếu…”
“Tại sao lại như vậy?”
“Dựa theo ghi chép mới nhất, Sid theo Tạ Khắc Hoàng đi ra biển rồi, cho nên sóng mới kém như vậy… Chắc là đã vượt quá phạm vi thu sóng của máy nghe lén rồi.”
Tiếng nói chuyện rì rầm từ phòng sát vách cứ thế vang lên, Trương Thiệu Hoài vốn là mơ mơ hồ hồ mà nghe, nhưng lại nghe rất rõ ràng cái tên “Sid”, ý thức tán loạn ban đầu nháy mắt liền trở nên tỉnh táo, trí nhớ còn sót lại trước khi hôn mê cũng chậm rãi hồi phục… Tư Lâm! Trương Thiệu Hoài nhớ trên bến tàu Chung Tư Lâm gõ lên đầu mình một bán súng, liền bật người dậy.
Bởi vì toàn cơ thể ngay từ đầu đã bị đau đớn không thôi, lại thêm động tác quá gấp, cảm giác đau nhức mãnh liệt cũng kịch liệt kéo tới, làm cho Trương Thiệu Hoài không khỏi thấp giọng thở dốc, đôi chân mày vừa mới giãn ra được một chút lại gắt gao nhăn tít lại.
Bên thái dương truyền đến cảm giác đau đến co rút, càng khiến cho hắn nhe răng trợn mắt vì đau.
Dùng sức đè xuống sự kháng nghị của toàn cơ thể, nghiến răng, Trương Thiệu Hoài miễn cưỡng lảo đảo bước xuống giường, áp chặt tao vào vách tường, chuyên tâm lắng nghe câu chuyện bên kia.
“Ra biển rồi… Phó Truyền Thánh không có lí do vô duyên vô cớ mang Sid ra biển… Vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm sao trợ giúp đây?”
“Cho nên tôi mới buồn bực nè… Dựa trên tài liệu cảnh sát bên kia cung cấp cho, hôm nay Phó Truyền Thánh dẫn theo rất nhiều Yakuza lên thuyền, nhất định có chuyện. Nhưng mà… Bây giờ ngay cả vị trí chính xác của Sid ở đâu, cũng còn tìm không được, còn nói gì tới chuyện hỗ trợ!”
“Trước mắt cậu cứ tiếp tục thử dò tín hiệu đi, tôi gọi đội tuần tra biển với đội tuần tra trên không sẵn sàng đợi lệnh.”
“A— Tình không được hả! Con mẹ nó, đồ chơi cung cấp cho cảnh sát mà lạc hậu như vậy sao! Nếu như để cho tôi cải tiến cái máy nghe trộn mini kia, có thể xâm nhập vào hệ thống vệ tinh và ngay lập tức xác định được vị trí của Sid rồi! A—”
“Không phải cậu đưa cho Sid tổ sao? Cậu ta không đem theo bên người?”
“Tôi làm sao biết cậu ta dùng người nào mà gắn lên chứ?” Đồ tốt như vậy, cũng không chịu gắn lên người mình!”
“Dù sao tôi vẫn gọi đội tuần tra biển với trên không sẵn sàng nhận lệnh, cậu tiếp tục cố gắng đi. Khi cần thiết, tôi liền ra biển tìm cậu!”
“Tôi cũng muốn đi!” Trương Thiệu Hoài tựa cửa, nói chuyện với hai người thanh niên còn trẻ tuổi bên trong phòng.
Tào Thụy Hâm đang bận rộn tìm kiếm tín hiệu trước màn hình computer, cùng với Lăng Dục đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi, vừa nghe đến tiếng nói phía sau, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về Trương Thiệu Hoài.
Căn cứ vào nội dung cuộc nói chuyện vừa mới nghe được, Trương Thiệu Hoài chắc chắn hai người trước mặt vốn là thành viên của đổi cảnh sát, hơn nữa nhất định là đồng đội cùng với Chung Tư Lâm xử lí vụ án bí mật này.
Trương Thiệu Hoài không để ý tới hai người bọn họ chau mày, cường ngạnh chống lại cảm giác đau đớn trên người bị bị áp lực nước quá lớn đè lên lúc trước, đi tới bên cạnh Tào Thụy Hâm hỏi: “Anh nói có thể dùng vệ tinh để lần ra vị trí của cái máy nghe lén mini màu bạc, phía trên có ghi chữ XR- phải không?”
“Anh làm sao biết được?” Nghe câu hỏi của Trương Thiệu Hoài, Tào Thụy Hâm thiếu điều muốn nhảy dựng khỏi computer.
“Trên người sid có một cái.” Khi đó ở trên xe biết Chung Tư Lâm gắn máy nghe lén trong điện thoại của mình, Trương Thiệu Hoài nhất thời nổi nóng, thừa dịp lúc xuống xe, len lén đem cái máy nghe lén đó thả vào trong áo sơ mi của Chung Tư Lâm, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng. Trương Thiệu Hoài nhìn Tào Thụy Hâm, dừng một chút: “Bất quá cái tai nghe đã theo chiếc xe rơi xuống biển rồi.”
“Không sao cả!” trên mặt Tào Thụy Hâm lúc này có thể dùng bốn chữ thần thái tung bay để mà hình dung. Hưng phấn quay lại trước computer,hai tay Tào Thụy Hâm gõ như bay từng câu lệnh: “Không có tai nghe cũng không sao, chỉ cần có cái vi mạch đó, computer & tôi là mọi chuyện chắc chắn OK!” Tào Thụy Hâm quay đầu lại cười với Trương Thiệu Hoài, lại chuyên tâm gõ các câu lệnh khác nhau trên máy tính.
…
Dựa người vào thành ghế salon bọc da cao cấp, salon bọc da màu đen, âu phục sẫm màu, đôi giày da màu đen bóng loáng, làm cho cái áo sơ mi bên trong có vẻ sáng hơn, những ngón tay trắng muốt thon dài tùy tiện đặt trên đùi. Da thịt trắng mịn, nhìn vào đôi mắt đen như lưu li của Chung Tư Lâm, chỉ thấy sâu không thấy đáy.
Màu đen hấp dẫn, màu trắng như hào quang, đen và trắng đều chói mắt, chạm vào nhau sáng lóa.
Từng lóng tay rõ ràng, nắm lấy li thủy tinh trong suốt. Trong li sóng sánh chất lỏng màu hổ phách, phản xạ ánh sáng, chiếu vào trong đôi con ngươi đen nhánh. Chung Tư Lâm lắc nhẹ li rượu trong tay, giống như rất chuyên tâm tự hỏi, vừa lại như không hề nghĩ đến cái gì mà chỉ đang ngẩn người, chỉ là luôn nhìn chằm chằm vào Whisky trong tay.
“USB đâu?” Giọng nói của Phó Truyền Thánh vang lên phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.
Ngón tay Chung Tư Lâm hơi đút vào trong túi áo vest, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một đồ vật, kéo một cái vi mạch hơi mỏng ra ngoài, “Ở đây.” Sau đó đem cái vi mạch trong USB đẩy lên bàn trước mặt Phó Truyền Thánh.
Phó Truyền Thánh cầm lấy cái vi mạch đang ở trên bàn lên, nhe răng cười với Chung Tư Lâm: “Tôi thật sự không nhìn lầm người, cậu đúng là nhân tài rất đáng để giao phó trọng trách.”
Chung Tư Lâm nâng cái li trong tay, thản nhiên đáp lại: “Không có gì.”
Phó Truyền Thánh cũng nâng li đáp lễ Chung Tư Lâm, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng, nhìn vào đôi mắt của Chung Tư Lâm, lại có vẻ sắc bén quá mức.
Tạ Khắc Hoàng nhìn chằm chằm vào vi mạch mỏng mỏng trên tay Phó Truyền Thánh, ánh mắt như nghĩ tới cái gì đó, một mình lâm vào trầm tư.
Khóe mắc liếc thấy Tạ Khắc Hoàng xuất thần, Chung Tư Lâu cau mày lại, ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng cũng rất nhanh đem ánh mắt này giấu sau li rượu khi nâng li lên nếm một ngụm Whisky.
Phó Truyền Thánh cũng phát hiện Tạ Khắc Hoàng phân tâm, nhịn nhịp xuống dưới bàn, cuối cùng cũng kéo được sự chú ý của Tạ Khắc Hoàng. Phó Truyền Thánh quan tâm hỏi: “Ken, đang nghĩ gì vậy?”
Tạ Khắc Hoàng thình lình khôi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ nhìn Phó Truyền Thánh với Chung Tư Lâm, mỉm cười không được tự nhiên cho lắm: “Không có gì…”
Nhìn Tạ Khắc Hoàng như muốn nói rồi lại thôi, Phó Truyền Thánh vỗ vỗ bả vai của gã, nói với Chung Tư Lâm: “Xấu hổ quá Sid, có thể Ken có việc không tiện nói trước mặt cậu…”
Không đợi Phó Truyền Thánh nói xong, Chung Tư Lâm liền đứng lên: “Tôi đi ra ngoài, các người khi nào nói chuyện xong hết thì gọi tôi vào lại.”
Buông cái li trong tay, Chung Tư Lâm vừa bước được vài bước, Phó Truyền Thánh lên tiếng ngăn cản y: “Sid, cậu ở lại đi.” Trong lúc Chung Tư Lâm bởi vì lời nói trước sau bất nhất của Phó Truyền Thánh mà có hơi chút nhướng mày biểu thị sự khó hiểu của mình, Phó Truyền Thánh đã nói tiếp: “Tôi với Ken ra ngoài nói”, Chung Tư Lâm mỉm cười, gật đầu, quay lại ngồi vào vị trí của mình: “Được, tôi ở đây, chờ các người.”
Phó Truyền Thánh mang theo Tạ Khắc Hoàng rời đi, trong chớp mắt trước khi Tạ Khắc Hoàng chuẩn bị đóng cửa, phá lệ quay đầu lại, thâm ý liếc nhìn Chung Tư Lâm một cái rồi mới đóng cửa.
Nghiêng người dựa vào ghế salon, bên tai truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Chung Tư Lâm bưng li rượu trên bàn, khóe miệng cong lên. Từ trong đáy lòng hừ lạnh một tiếng, y không tin, bản thân mình đấu không lại với con cáo già Phó Truyền Thánh này.
Ung dung dùng những ngón tay thon dài cầm lấy li rượu, tựa vào thành ghế salon bọc da màu đen, khóe miệng Chung Tư Lâm cong lên thành hình nụ cười ôn nhu, khép hờ mắt, lợi dụng ánh trăng phía sau roi vào cửa sổ, thưởng thức chất lỏng sóng sáng màu hổ phách bên trong li dần chuyển sang màu đỏ…
Thình lình, hai cánh cửa gỗ sậm màu trong phòng bị người dùng sức đạp vỡ, người ra sức tông vào cửa kia còn chưa có đi vào bên trong phòng: “Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!” tiếng súng bắn loạn xạ, phá vỡ sự im lặng bên trong phòng.
…
Biết Trương Thiệu Hoài thả lên người Chung Tư Lâm máy nghe trộm đã cải tiến của mình, mười ngón tay của Tào Thụy Hâm lướt như bay trên bàn phím gõ từng dòng lệnh, chỉ một lát sau, trên màn hình computer liền xuất hiện bản đồ Hongkong, rất nhanh xuất hiện một điểm đỏ di chuyển ngoài biển.
Tào Thụy Hâm lần nữa gõ câu lệnh, duỗi tay vặn núm điều khiển của dàn loa bên cạnh, đột nhiên “Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!” tiếng súng dồn dập, xuyên thấu qua máy nghe lén, truyền đến rõ ràng vào tai ba người.
Nghe tiếng đấu súng hỗn loạn, lẫn trong tiếng súng là tiếng Chung Tư Lâm lạnh lùng nói: “Hừ! Một đám đáng chết…” làm cho ba người trong phòng mặt lập tức trắng hơn cả sắp. Trương Thiệu Hoài cảm thấy máu trong người mình cũng đông cục rồi… Tư Lâm!
Tư Lâm… Chung Tư Lâm! Anh chẳng lẽ không đáng để cho em tin đến như vậy sao? Tại sao em luôn một mình gánh chịu tất cả?
Trương Thiệu Hoài nện một đấm xuống vách tường, trên mu bàn tay trắng bệch tóe máu.
Lăng Dục là người tỉnh táo lại trước tiên trong ba người, chụp lấy áo khoác vắt trên ghế, ra lện với Tào Thụy Hâm còn đang sững sờ: “Lập tức liên lạc với đội tuần tra trên biển và trên không, chuẩn bị hỗ trợ! Cậu cập nâật thường xuyên vị trí của Sid cho tôi, bây giờ tôi đi hỗ trợ Sid trước!”
Vừa nói xong, Lăng Dục chuẩn bị chạy ra ngoài, Trương Thiệu Hoài nhảy một bước dài cản trước mặt hắn: “Tôi với anh cùng đi!”
“Không được.” Lăng Dục nhìn Trương Thiệu Hoài, trực tiếp cự tuyệt: “Anh không phải người nằm trong kế hoạch này, anh không thể tham dự hành động lần này. Mặt khác…” Lăng Dục liếc Trương Thiệu Hoài một cái: “Cơ thể anh trước mắt đã bị mệt mỏi quá độ, anh đi ngược lại sẽ làm phiền đến chúng tôi, anh không thể đi.”
“Cơ thể tôi không thành vấn đề.” Trương Thiệu Hoài vươn tay cản Lăng Dục định đi tiếp, nhìn thẳng hắn, kiên định nói: “Tôi nhất định phải đi.”
“…” Ngay khi Lăng Dục lo lắng có cần đánh Trương Thiệu Hoài một đấm cho bất tỉnh hay không, sau lưng vang lên giọng nói không thuộc về ba người trong phòng: “Linc, đưa Sean theo đi, cậu ấy cần đi một chuyến.”
Quay đầu lại, bên kia cửa phòng rõ ràng là Trần Tử Di. Trần Tử Di đẩy bánh xe dưới xe lăn của mình, đi tới trước mặt Trương Thiệu Hoài, nhìn hắn, sau đó quay đầu lại nói với Lăng Dục: “Mau đi đi, Sid không thể chờ các cậu lâu được đâu.”
Lăng Dục liếc nhìn Trần Tử Di một cái, xoay người đến tủ sắt bên cạnh rút ra một cái hội nhỏ, hất đầu với Trương Thiệu Hoài: “Muốn đi thì đi mau.”