Sau khi rời khỏi trung tâm an dưỡng, Trương Thiệu Hoài liền chạy tới sở cảnh sát Tây Cửu Long báo cáo tình huống của Lí Trường Linh với Chu Văn Chính, cũng nhờ Chu Văn Chính phái người đến trung tâm cứu Lí Trường Linh ra. Đến khi Chu Văn Chính mở miệng cam đoan, để tránh những rắc rối không cần thiết, không cần đợi kết quả cuối cùng khi đoàn người đến trung tâm an dưỡng cứu người, Trương Thiệu Hoài liền rời đi khỏi sở cảnh sát Tây Cửu Long.
Trương Thiệu Hoài rời khỏi sở cảnh sát Tây Cửu Long cũng chưa vội về nhà, mà chạy xe đến nhà Liên Diệc Xuân, nói với hắn ta những tình huống mới vừa phát sinh, cũng thảo luận làm cách nào trà trộn vào trong tập đoàn Kinh Thành, tìm cái USB mà Lí Trường Linh giấu trong phòng làm việc.
Đợi đến khi Trương Thiệu Hoài lê cả người mệt mỏi đem xe chạy vào trong bãi đậu xe của khu nhà mình thì trăng đã lên cao, cũng đã nửa đêm rồi.
Mở cửa nhà, bên trong phòng tối mịt, trong lòng Trương Thiệu Hoài không khỏi cảm thấy mất mát. Xem ra Tư Lâm ngủ rồi…
Bởi vì công việc của hai người, thường là đều có tình huống phát sinh đột xuất, hơn nữa quan hệ hai người cũng bí mật đối với người ngoài, cho nên hai người bọn họ cũng không có thói quen hỏi đến hành tung của đối phương, lại càng không có thói quen đợi người kia về rồi mới đi ngủ.
Chỉ là, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trương Thiệu Hoài thật hi vọng khi mở cửa nhà ra, có ai đó mở miệng nói với hắn “Anh đã về rồi”, để cho hắn cảm thấy ấm áp khi có một nơi để về.
Trong mắt chỉ thấy một mảnh tối hù, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
Thở dài một hơi, Trương Thiệu Hoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, tay còn chưa kịp ấn vào công tác ngọn đèn trong phòng khách, thì có một nắm đấm mang theo mười phần sức mạnh nện thẳng xuống đầu.
Trương Thiệu Hoài cảm giác được nguy hiểm ập tới, thân người theo bản năng nghiêng về sau né tránh sự công kích, đồi thời nương theo hướng tấn công của đối phương mà phán đoán ra vị trí của kẻ đó ẩn núp trong bóng tối, trong lúc nghiêng người liền tung một cú đá vào thắt lưng đối phương.
Võ nghệ của đối phương cũng có chút bản lĩnh, không phải là mấy tên côn đồ lóc cóc leng keng, khi một đá cực mạnh của Trương Thiệu Hoài tung ra, đối phương tránh đi công kích, lui ra phía sau để lực đạo giảm bớt, hai tay thuận thế chụp tới, ngược lại chân Trương Thiệu Hoài bị đối phương nắm trong tay.
Túm được một chân của Trương Thiệu Hoài, hai tay đối vương xoay mạnh, dùng sức bẻ, dựa theo sự thay đổi sức mạnh của đối phương, cái chân còn lại của Trương Thiệu Hoài búng lên, trong lúc đối phương ra sức bẻ chân, cẳng chân còn lại liền nhắm thẳng vào trong cằm đối phương mà đá.
Ngay khi chân Trương Thiệu Hoài đá vào mặt đối phương, đối phương chỉ có một con đường là thả cái chân kia của Trương Thiệu Hoài ra, nhận lấy cú đá của Trương Thiệu Hoài, cả hai người đều lui ra sau, rơi xuống đất.
Trong bóng tối, hai đôi mắt trở nên sáng quắc, mặt đối mặt mà giằng co với nhau. Trong sự im lặng, hai người đều duy trì động tác khi mới rơi xuống đất không hề nhúc nhích, quan sát đối phương, âm thầm tính toán phương hướng, vị trí cũng như thực lực của đối phương, cũng như tính toán thời cơ tối nhất có thể ra tay.
Chiếc đồng hồ trên tường đều đặn kêu tik tak, trong bầu không khí yên tĩnh càng trở nên rõ ràng. Ngay lúc đó, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng moto đã được độ lại nẹt pô ầm ầm, gào thét phóng qua lại, trong bóng tối hai bóng đen đồng thời lao về phía đối thủ.
Trong bóng đêm, tất cả động tác đều dựa vào bản năng, nương theo động tác của đối phương mà đưa ra những động tác đơn giản nhất để hóa giải tấn công cũng như công kích trở lại.
Trong phòng khách nho nhỏ, hai người, bốn chân bốn tay, trong lúc mi tới ta lui, tinh thần tập trung cao độ, hỏa quang tóe ra tứ phía.
Chân Trương Thiệu Hoài đá xéo về phía trước, lại lập tức chẻ xuống, đối phương nghiêng người tránh khỏi cú đá, nhưng lại không né được cú chẻ gót kia, chỉ giơ một tay lên, đỡ lấy một cước đó của Trương Thiệu Hoài. “A…” một cú chẻ gót đó mang theo mười phần sức mạnh, khiến cho đối phương không khỏi rú lên đau đớn.
Nghe thấy tiếng rú kia, động tác của Trương Thiệu Hoài bỗng nhiên dừng lại một giây, ngẩn người trong chốc lát, đối phương vốn bị áp chế liền xông lên, đè Trương Thiệu Hoài vào tường, đưa tay siết cổ Trương Thiệu Hoài.
Trong bóng tối, đôi mắt của đối phương sáng quắc, lẳng lặng quan sát Trương Thiệu Hoài, cặp mắt kia hơi nheo lại, mang theo sự nguy hiểm, áp lại gần khuôn mặt Trương Thiệu Hoài, năm ngón tay đặt trên cổ cũng từ từ siết lại.
Sức mạnh dồn lên cổ, hai mắt Trương Thiệu Hoài dần hoa lên… Dưới chân liền lên gối, tóe lửa, thân hình kia nảy lên, tình thế đảo ngược, đối phương bị Trương Thiệu Hoài chế trụ hai tay, cưỡng chế ép vào tường.
Đôi mắt hơi khép lại của Trương Thiệu Hoài bỗng nhiên mở to, dùng toàn thân ngăn chặn đối phương, hơi thở nóng rực phả lên mặt đối phương, đôi môi mỏng dây dưa với cánh môi mọng của đối phương, tận lực ép tiếng rên xuống, Trương Thiệu Hoài bấc đắc dĩ kêu lên: “Tư Lâm…”
Chung Tư Lâm bị Trương Thiệu Hoài ép cả người vào tường, đôi mắt ưng trong bóng đêm lóe lên, bực mình kêu lên một tiếng đau đớn, há miệng cắn lấy đôi môi của Trương Thiệu Hoài đang áp trên môi mình.
Cái răng nanh bén nhọn cắn lên đôi môi mềm mại của Trương Thiệu Hoài, nhìn thấy Trương Thiệu Hoài cau mày lại, Chung Tư Lâm cười khoe hàm răng trắng của mình, thấy Chung Tư Lâm đắc ý, Trương Thiệu Hoài lập tức chuyển động, dùng môi bao lấy khuôn miệng nhỏ nhắn đang gặm cắn kia, đem tất cả tiếng rên rỉ của Chung Tư Lâm nuốt xuống.
Chung Tư Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thiệu Hoài dùng môi mà càn quét bừa bãi, đem tất cả bực mình hừ ra đằng mũi, hơi thở nóng rực phả lên mặt Trương Thiệu Hoài, chỉ đổi lấy sự cuồng nhiệt ngày càng tăng của Trương Thiệu Hoài, xâm lược càng sâu. Hừ một tiếng nặng nề, đầu lưỡi Chung Tư Lâm đổi khách thành chủ, quấn quít với lưỡi của Trương Thiệu Hoài.
Chung Tư Lâm đáp lại làm cho ánh mắt Trương Thiệu Hoài trở nên sâu hút, hai tay ban đầu còn chế trụ Chung Tư Lâm đã dời xuống chui vào bên trong quần áo của Chung Tư Lâm, ngón tay trượt trên da thịt mềm mại giàu cảm xúc, đem lửa nóng trong hai người đốt lên cháy phừng phừng. Hai tay Chung Tư Lâm được tự do, vòng qua sau gáy Trương Thiệu Hoài; những ngón tay thon lùa vào trong mái tóc đen dày của Trương Thiệu Hoài; đôi chân dài lúc đầu còn bị áp lên tường, bị một chân của Trương Thiệu Hoài chen vào nên co lên, hơi ma sát vào bên hông Trương Thiệu Hoài…
Hơi thở cuồng loạn, tiết tấu nóng bỏng, tiếng rên rỉ ngọt thấu tận xương, trong bóng tối hai thân ảnh chồng lên nhau, trêu chọc, dây dưa…
…
Từ sau khi Phó Truyền Thánh ép cung Lí Trường Linh hỏi ra được tin tức cái USB đang ở trong “Phòng làm việc”, phòng làm việc của Lí Trường Linh ở trong tập đoàn Kinh Thành liền bị lợi dụng lí do tu sửa mà xáo tung cả lên. Công nhân ra vào nườm nượp, trên thực tế là kiểm tra tổng thể, tìm kiếm cái đĩa vi tính nho nhỏ. Bất quá dựa trên tình hình thực tế, những nhân viên khác trong tập đoàn Kinh Thành không biết rõ lắm, cứ tưởng rằng thật sự là đang tu sửa lại phòng làm việc.
Trương Thiệu Hoài mặc đồng phục nhân công màu xanh lam sẫm, đầu đội nón bảo hộ màu trắng, trên lưng đeo túi dụng cụ, nghênh ngang đi qua cổng trực tiếp vào tầng lầu đang thi công.
Bảo vệ ngoài cổng khi nhìn thấy Trương Thiệu Hoài, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay cuối tuần được nghỉ mà vẫn chăm chỉ đi làm vậy sao? Sao chỉ có một mình cậu?”
Đối mặt với câu hỏi của bảo vệ, Trương Thiệu Hoài chỉ cười cười rồi trả lời: “Không phải, hôm nay ai cũng nghỉ cả. Chỉ là hôm qua tôi để quên một ít dụng cụ thành ra phải đến đây lấy lại, rồi đi ngay.”
“Oh, vậy cậu tự tới lấy đi.” Bảo vệ xua tay với Trương Thiệu Hoài, tiếp tục chăm chú xem báo.
“Tôi đến lấy xong sẽ đi ngay.” Trương Thiệu Hoài nói với bảo vệ xong liền đi vào thang máy lên lầu.
Trương Thiệu Hoài trong thang máy bấm số mười bảy, nhìn con số trên thang máy không ngừng tăng lên, khóe miệng không kềm được mà nhoẻn lên thành một nụ cười nhạt. Chuyện này không hiểu sao Liên Diệc Xuân đi đâu sờ được, đánh đổ không ít mới chạm được đến sau gáy quân địch, uh uh… Tiểu yêu này quả nhiên có bản lãnh.
“Đinh!” Thang máy đến tầng mười bảy, Trương Thiệu Hoài đi từ trong thang máy ra, trực tiếp đi thẳng hướng phòng làm việc của Lí Trường linh.
Vừa vào đến phòng làm việc, Trương Thiệu Hoài không khỏi nhăn mặt lại, thở dài một hơi. Trước mắt có thể nói là một mảnh hỗn loạn mà, lấy vị trí từ trung tâm phòng Lí Trường Linh quét rộng ra, tất cả ngăn kéo, vật dụng, bàn ghế, máy tính… Bất cứ thứ gì chỉ cần có khe hở, ngăn kéo, khoảng trống đều bị nạy ra tanh bành, ngay cả chậu hoa nhỏ trên bàn, rõ ràng đất cũng đã bị bới ra xem xét.
Trương Thiệu Hoài có chút dở khóc dở cười… Uh… Như vậy đối với hắn mà nói, kì thật sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm kiếm, bởi vì những nơi đó hắn không cần phải tìm thêm lần nữa; bất quá… cái này cũng đại biểu, hắn kì thật cũng chẳng còn lại nơi nào có thể tìm.
Cố gắng nhớ lại tình huống mấy ngày trước khi hắn gặp lại Lí Trường Linh trong trung tâm an dưỡng, khi Lí Trường Linh khôi phục lại thần trí, nói chính xác cái usb đó giấu trong phòng làm việc của cậu ta ở tập đoàn Kinh Thành, cho nên nhất định ở đây là không sai. Đáng tiếc, chính là còn chưa kịp nói cho hắn biết vị trí chính xác.
Trương Thiệu Hoài nheo mắt lại, lời nói cuối cùng của Lí Trường Linh cứ được lặp đi lặp lại, một chữ “Trên” này, phía sau sẽ là chữ gì đây? Trương Thiệu Hoài day day chân mày của mình, trong đầu giống như là có cảm giác gì đó chưa thể nắm bắt nhảy ra. Rốt cuộc là để ở đâu đây?
Ngón tay trỏ Trương Thiệu Hoài, nhẹ nhàng nhịp nhịp lên trán mình, cố gắng phỏng đoán ý nghĩa trong từ cuối cùng mà Lí Trường Linh nói…
“Trương Sir, usb… Tôi giấu ở trong phòng làm việc của mình… tại… tại… trên…”
Nói xong từ đó, toàn thân Lí Trường Linh co giật kịch liệt, hai mắt không ngừng nhìn lên trên.
Trương Thiệu Hoài đội nhiên mở to mắt, “Trên”, “hai mắt không ngừng nhìn lên trên”… Trực giác trong đầu ùa ra, chẳng lẽ sẽ là… Trương Thiệu Hoài nhìn lên trên trần nhà.
Bên trong phòng làm việc của Lí Trường Linh, giống như ở những văn phòng khác, đều ghép lại từ những tấm lót trần màu trắng, kì thật đều có thể đẩy ra.
Trương Thiệu Hoài leo lên thang xếp thi công, đẩy tấm lót trần ngay trên bàn làm việc của Lí Trường Linh ra, trên đó không có bất kì vật gì. Trương Thiệu Hoài hơi trầm tư, mở rộng phạm vi tìm kiếm, đem một tấm lót trần khác mở ra, cũng không phát hiện bất kì dấu hiệu khả nghi nào.
Đang lúc Trương Thiệu Hoài ngồi trên thang xếp, nghi ngờ có phải bản thân đã xác định sai phương hướng, đột nhiên phát hiện ngoài tấm lót trần, còn có những thanh nẹp cùng màu trắng. Trương Thiệu Hoài ôm theo ý niệm hên xui trong đầu, nheo mắt lại kiểm tra, phát hiện có một thanh nẹp tựa hồ ít bụi hơn nữa thanh khác.
Trương Thiệu Hoài vội vàng di chuyển đến thanh nẹp đó, cẩn thận xem xét, phát hiện trên đó có dính băng dán cùng màu trắng, còn có chút lồi lên. Trương thiệu hoài cẩn thận tháo băng keo ra, bất ngờ phát hiện bên dưới lớp băng keo, đúng là có một cái USB nho nhỏ bọc trong túi nilon bảo vệ.
Đây là Lí Trường Linh dùng chính an toàn của bản thân để đổi lấy, Phó Truyền Thánh cơ hồ muốn phát nát căn phòng cũng tìm không ra, người người khắp nơi đều sôi sục lên để tìm kiếm cái USB này!
Tìm được USB rồi, Trương Thiệu Hoài hưng phấn nhảy xuống thang xếp, đi ra ngoài phòng làm việc, liền nhìn thấy con số báo tầng của thang máy nhảy lên số , , … Trương Thiệu Hoài đội nhiên cảm giác được không thích hợp. Cảm giác rất kì quái, như là có cái gì đó rất nguy hiểm đang tới gần… Con số trên thang máy vẫn tăng lên, , , … Ngay lúc thang máy dừng ở tầng , Trương Thiệu Hoài liền phóng ra cửa thoát hiểm..
“Đinh!” Một tiếng, cửa thang máy mở ra, đồng thời “Cộp! Cộp!” vài tiếng súng lên đạn, một đám áo đen nhảy xổ từ thang máy ra ngoài giơ súng lên, nhìn thấy trước thang máy không hề có một người, tất cả những kẻ đó vẻ mặt đều có điểm kinh ngạc… Nhưng ngay lập tức, có tên phát hiện cánh cửa thoát hiểm bên cạnh còn chưa đóng lại hoàn toàn, tất cả đều chạy đuổi theo.
Vừa vọt ra, nhìn qua khe hở giữa các tầng lầu, chỉ thấy Trương Thiệu Hoài mặc đồng phục công nhân đã chạy xuống được hai ba tầng. Nhìn thấy thân ảnh của Trương Thiệu Hoài, trong cầu thang thoát hiểm tiếng súng vang lên tứ bề, “Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!”
Trương Thiệu Hoài đứng nép vào sát vách, nhìn từ trên cao xuống, thấy viên đạn chen giữa các khe hở mà phóng xuống, một bên trốn một bên chạy xuống, trong miệng lẩm bẩm. Có đôi khi hắn đúng là tức chết, tại sao trực giác của hắn những lúc tốt lành thì không hề hoạt động, còn lúc phá hoại thì bà mẹ đó, sao mà chính xác quá vậy!
Trong lúc chạy trốn, Trương Thiệu Hoài đã chạy xuống tầng , vừa lúc nhìn thấy chỗ cánh cửa thoát hiểm, có một gã đồ đen cầm súng muốn mở cửa ra, Trương Thiệu Hoài lập tức lấy người đè cánh cửa lại, hung hăng dùng cửa sắp kẹp tay của gã kia, một tiếng rú thảm thiết vang lên, khẩu súng trên tay cũng không còn cách nào cầm được, rớt xuống mặt đất.
“Pằng!”, xéo một góc có tên nã súng từ trên xuống, Trương Thiệu Hoại lộn một vòng đến khẩu súng vừa rớt, trong lúc phi thân né, đồng thời nổ súng phản kích về nơi vừa mới bắn lén, một thân người ngã xuống. Trương Thiệu Hoài phóng qua khúc cua, tiếp tục chạy xuống dưới, tốc độ dưới chân càng lúc càng tăng!
Trong lúc chạy xuống lầu, cũng có kẻ đuổi từ dưới lên, Trương Thiệu Hoài vừa nhìn thấy bóng dáng phía dưới, lập tức nép sát vách, để tránh không làm cho những kẻ phía trên nhìn thấy. Nghe được tiếng chân rầm rập từ trên lao xuống, Trương Thiệu Hoài nép vào khúc cua chỗ cầu thang, cau mày lại, tỉnh táo phán đoán tình huống trước mắt cùng địa hình nơi này.
Đưa tay móc mớ đinh ốc sau lưng quăng vung vải khắp cầu thang, Trương Thiệu Hoài cởi mũ, đánh giá tốc độ của những kẻ dưới lầu, nhắm phương hướng ném cái mũ xuống góc ngoặc dưới đó, đồng thời Trương Thiệu Hoài cũng phóng theo hướng cái mũ. Cái mũ bay đụng trúng vách tường dội ra bay đến đám người đang truy đuổi, còn chưa thấy rõ là vật gì, bọn hắc y liền đồng loạt giương súng lên bắn trả, Trương Thiệu Hoài lúc này đang núp ở một bên, nhân cơ hội này liền nổ súng.
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng, phía dưới có ba kẻ ngã xuống.
Bọn áo đen truy đuổi ở tầng trên chạy xuống, lao đến rất nhanh, đạp lên mớ đinh ốc Trương Thiệu Hoài quăng ra, chân vừa đạp xuống, hai ba tên ngã sấp, ngã xuống không đứng dậy nổi. Trương Thiệu Hoài còn chưa kịp khen hay, bọn dưới lầu lại nã đạn.
“Pằng! Pằng! Rẹt…” Trương Thiệu Hoài bắn thêm được vài phát thì hết đạn, nghe thấy thanh âm khẩu súng của Trương Thiệu Hoài đã hết đạn, bọn dưới lầu liền lớn mật đuổi lên. Khẩu súng trên tay Trương Thiệu Hoài liền ném thẳng mặt một tên bên dưới, đồng thời nghiêng người nhảy qua khe hở giữa hai tầng, trong nháy mắt tung cước đá bay hai tên. Chụp lấy súng rớt xuống, Trương Thiệu Hoài nằm trên cầu thang, nổ súng xuống dưới. “Pằng! Pằng! Pằng!” Một kẻ té xuống, nằm vắt ngang thanh chắn giữa cầu thang.
Trong lúc kịch chiến, Trương Thiệu Hoài đã đến được cửa thoát hiểm thông với hầm đậu xe, hơi đẩy cửa ra đã nghe tiếng súng nổ rát mặt bên kia, Trương Thiệu Hoài liền hiểu rõ bên trong bãi đậu xe đã bố trí thiên la địa võng. Hơi suy nghĩ một chút, Trương Thiệu Hoài liền lôi một tên áo đen đã bỏ mạng nằm trên mặt đất, mở cửa thoát hiểm ra, ném tên kia vào, hấp dẫn mọi đường đạn của những tên mai phục, Trương Thiệu Hoài lúc đó cũng bay qua nổ súng!
Trong lúc bắn ngã mấy tên, Trương Thiệu Hoài liền lộn vài vòng, nép vào giữa những chiếc xe tránh đạn.
Từ khe hở giữa những chiếc xe, quan sát vị trí xung quanh mình, Trương Thiệu Hoài phát hiện vẫn còn một khoảng nữa mới ra được khỏi bãi đậu xe. Gỡ băng đạn trên súng xuống, xem ra chỉ còn có viên đạn… Trương Thiệu Hoài không khỏi nhíu mi lại, thở dài không thành tiếng. Xem ra lần này phải đánh cuộc một phen rồi!
Hít sâu một hơi, Trương Thiệu Hoài đột nhiên tăng tốc nhắm về phía lối ra, mười mấy gã đang tìm kiếm Trương Thiệu Hoài đồng thời xoay về hướng này nổ súng. Nghe thấy tiếng lên đạn, Trương Thiệu Hoài lập tức lăn xuống đất, lợi dụng lúc mấy tên đó quay người, lăn vào chiếc xe bên cạnh.
Phía trước có một gã áo đen nhảy xổ ra, Trương Thiệu Hoài lập tức nổ súng. Nghe được tiếng súng vang lên, tất cả những gã còn lại đều phóng nhanh về nơi phát ra tiếng súng.
Trương Thiệu Hoài vừa mới bắn ngã một tên, phía sau liền vang lên tiếng súng, Trương Thiệu Hoài lách người né, đồng thời nã súng ra sau. Khóe mắt nhìn thấy bóng một tên bên trái, Trương Thiệu Hoài vội vàng lăn qua một chiếc xe khác, đồng thời nổ súng đánh bại thêm một tên nữa.
Trương Thiệu Hoài thấy mấy tên lập tức tụ lại đi chuyển đến vị trí của mình. Tựa vào thành một chiếc xe thở gấp, đội nhiên cửa xe mở ra, vươn tay kéo Trương Thiệu Hoài vào trong xe. Trương Thiệu Hoài hành động theo bản năng, dí súng lên đầu đối phương.
Ngoài dự liệu của Trương Thiệu Hoài, người đang bị mình dí súng vào đầu lại là Chung Tư Lâm với ánh mắt lửa giận đùng đùng.
Trong đôi mắt ưng của Chung Tư Lâm tóe lửa, cường lực áp chế cơn giận của mình. Cái tên đáng chết náy Anh nghĩ anh có đến chín cái mạng để đánh đu sao? Một mình mà cũng có can đảm xông vào tận ổ của người khác giương oai! Nói phải tìm cho ra đồ của Lí Trường Linh, chuyện nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ không để cho đội cảnh sát tới xử lí sao? Lại đem mạng của mình ra đùa giỡn như vậy sao? Hay là anh nghĩ mình là anh hùng cổ đại Bạc Vân Thiên, là đại hiệp một mình chống lại trăm thằng sao?
Chung Tư Lâm nổi giận thật sự, dựa vào cái gì Trương Thiệu Hoài không quan tâm đến sự sống chết của bản thân, không để y vào trong lòng, nghĩ đến sự lo lắng bất an của y!
Nói anh tránh xa một chút, anh hết lần này tới lần khác nhảy vào phá hoại thành nghiện sao? Được, tôi đây cần gì phải lo lắng cho anh nữa? Hừ!
Nghe thấy Chung Tư Lâm “Hừ!” một tiếng, Trương Thiệu Hoài mới hồi phục tinh thần trở lại, rút khẩu súng đang kề trên đầu Chung Tư Lâm ra, kéo người Chung Tư Lâm đang đè ở trên xuống, thấp giọng hỏi: “Tư Lâm? Sao em lại ở đây?”
Chung Tư Lâm trừng mắt liếc Trương Thiệu Hoài một cái, ngay cả nói cũng không thèm trả lời, lại “Hừ!” lạnh thêm tiếng nữa, lạnh lùng phun ra: “Bám chắc!” Đem chiếc xe chở hai người phóng nhanh ra khỏi hầm.
Trong lúc hai người đối mặt với lực lượng truy cản, Chung Tư Lâm lái xe, trực tiếp húc vào hàng rào giăng ngang bãi đậu xe. Trong nháy mắt, hai người thuận lợi chạy xe ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Kinh Thành.
Khi thoát khỏi những kẻ ruồi nhặng, Trương Thiệu Hoài ngay cả thở còn chưa lấy lại được hơi, điện thoại trong túi vang lên. Trương Thiệu Hoài đoán có thể là Liên Diệc Xuân gọi tới hỏi thăm tình huống, cũng không chú ý nhiều, mở điện thoại ra nói nhanh: “Hết thảy đều thuận lợi, tôi tìm được cái USB rồi.”
“Thật sự là khổ cực cho mày rồi, Trương Sir.” Trong điện thoại vọng tới giọng nói không phải của Liên Diệc Xuân, mà rất trầm, mang theo khẩu âm sự chết chóc (của mấy bang phái tạp nham chuyên cướp của giết người).
Giọng nói xa lạ này, làm cho Trương Thiệu Hoài không khỏi cau mày, đối phương không chỉ có thể thoải mái gọi tên của hắn, chắc chắn không phải là gọi lộn số. Trong lòng Trương Thiệu Hoài rắn lại, đè thấp giọng hỏi: “Mày là ai?”
Tiếng cười khó nghe của kẻ kia truyền tới, vang ra khỏi điện thoại: “Trương Sir, tao là ai không quan trọng, quan trọng là Lí Trường Linh đang trong tay tao.”
Nghe thấy Lí Trường Linh lọt vào tay gã, trong lòng Trương Thiệu Hoài đã biết ai gọi điện thoại tới, chính là người của Phó Truyền Thánh, cũng không muốn tiếp tục nói nhảm với đối phương, hỏi thẳng: “Mày muốn gì?”
“Tao muốn gì? Trương Sir mày hẳn là phải biết rõ hơn ai hết chứ…” Sau tràng cười chói tai, đối phương hạ giọng, lạnh lùng nói: “Nửa tiếng sau, tại kho hàng số của Lệ Loan, Trương Sir phải đi một mình! Đừng quên đem theo thứ trong tay mày. Còn nữa, ngàn vạn lần đừng tới muộn, cũng đừng bày ra trò gì… Không biết tối nay, có ai có thể đến Lệ Loan nhận người…”
Vừa nói xong, không đợi Trương Thiệu Hoài trả lời, đối phương liền cắt ngang điện thoại.
Thả điện thoại xuống, chân mày Trương Thiệu Hoài cau thẳng một đường len lén liếc nhìn Chung Tư Lâm một cái, suy tư không biết lúc này nên nói thẳng hay là lừa gạt người kia…
Chỉ thấy Chung Tư Lâm lái xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc Trương Thiệu Hoài một cái, thở dài: “Trong nửa tiếng, đến kho hàng thứ của Lệ Loan!”
Trương Thiệu Hoài nhìn về Chung Tư Lâm: “Em nghe thấy?”
“Đúng vậy… Nghe được rất rõ ràng…” Chung Tư Lâm nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thâm ý cười với Trương Thiệu Hoài, đồng thời móc từ trong tai ra một cái tai nghe không dây, ném cho Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài cầm lấy tai nghe, nhìn Chung Tư Lâm đầy nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu gì của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm nhẹ giọng cười: “Anh cho em là thần sao, đối với anh động của anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay? Hết lần này đến lần khác đều xuất hiện trong thời khắc mấu chốt để ra tay trợ giúp sao?”
Chung Tư Lâm dụi dụi mắt mình, nghiêng đầu liếc nhìn Trương Thiệu Hoài một cái: “Em gắng máy nghe lén trong điện thoại anh! Thông qua cái tai nghe này, tất cả nội dung anh nói chuyện với người khác, em đều nghe được rõ ràng không sót chữ nào!” Chung Tư Lâm chỉ chỉ vào lỗ tai của mình.
Nghe được lời giải thích của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài liền tranh thủ tháo bung điện thoại di động của mình ra kiểm tra, quả nhiên ở bên trong thân máy phát hiện thấy một cái máy nghe lén nhỏ xíu xiu.
Trương Thiệu Hoài cầm điện thoại của mình bị gắn máy nghe lén, nheo mắt lại, trong lời nói mang theo sự tức giận hỏi: “Em gắng vào từ lúc nào?”
Chung Tư Lâm cười bình thản, cũng không có ý định giấu diếm Trương Thiệu Hoài, thành thật trả lời: “Từ sau ngày anh dính tới đám Lãnh Tiên.”
“Em…” Trương Thiệu Hoài tức không nói thành lời, hắn ghét nhất là bị như vậy, bị người ta coi như khỉ đang làm xiếc!
“Hừ!” Chung Tư Lâm chẳng những không xoa dịu cơn tức đang trào lên của Trương Thiệu Hoài, ngược lại còn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai kêu anh thật sự tự đi rước phiền phức về người chứ!”
“Chung Tư Lâm!” Máu nóng của Cửu Long thần thám tràn lên ngập não!
“Két!” Chung Tư Lâm tiện tay dừng xe lại bên lề đường, xoay người một phát túm lấy áo Trương Thiệu Hoài, lôi đến trước mặt, nheo đôi mắt ưng lại, mang theo sự nguy hiểm mơ hồ: “Em có nói cái gì sai sao? Nếu như không phải em không gắn máy nghe lén trong điện thoại di động của anh, anh bây giờ nói không chừng vẫn còn nằm trong bãi đậu xe của Kinh Thành, người không biết có biến thành tổ ong chưa nữa!” Chung Tư Lâm vươn người đến gần Trương Thiệu Hoài, chóp mũi của hai người chạm vào nhau: “Trước khi nổi điên với em, thì hãy nghĩ đến hành động hồ đồ của anh đi!” Hừ một tiếng, Chung Tư Lâm liền ném Trương Thiệu Hoài xuống ghế.
Trương Thiệu Hoài hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, day day hai bên thái dương, đem cơn tức của mình đè xuống dưới. Tư Lâm nói không phải không có đạo lí, trong lúc xử lí chuyện này, bản thân mình đúng là rất độc đoán làm gì cũng chỉ hành động một mình. Chỉ là… Bị người… Nói cho chính xác là bị người yêu, gắng máy nghe trộm trên người mình… Thật sự làm cho mình không thể tiếp nhận! Rất giận! Phi thường giận luôn!
Siết chặt tay rồi lại thả ra, im lặng một lát, Trương Thiệu hoài thấp giọng nói: “Trước đi cứu Lí Trường Linh đã… Việc này, chúng ta trở về rồi sẽ nói lại.!”
Chung Tư Lâm liếc nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, một lần nữa điều khiển xe chạy ra đường. Trên con đường rực rỡ ánh đèn của Hongkong, một chiếc xe màu đen lướt nhanh đến kho hàng số của Lệ Loan.