Rõ ràng là những người hoàn toàn xa lạ quen nhau chưa được mấy ngày, nhưng lúc này cơ thể hai người bọn họ lại tiếp xúc với nhau thật gần. Triệu Tử Phục thoáng ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc nàng, trong lòng tự mặc định mùi hương mi vu này chỉ thuộc độc nhất mình nàng, mà không biết rằng nàng cũng lưu luyến mùi nam tử trên người hắn.
“Nguyệt nhi, cô họ gì?”
“Ngươi đoán xem?” Nguyệt Tịch tránh không đáp.
“Không đoán được.” Triệu Tử Phục không tiếp tục truy vấn nữa.
Nguyệt Tịch ngẩng đầu, cười nói: “Vậy đợi đến ngày ngươi đoán được, ta sẽ nói cho ngươi biết…” Chợt nàng nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Trước đây ngươi đã từng gặp ta sao? Sao lại biết tên ta là Nguyệt nhi?”
Triệu Tử Phục mỉm cười nói: “Trước đây ta từng nhìn thấy một cô bé tiểu nguyệt nhi nho nhỏ, cho nên ngày ấy mới thuận miệng gọi thế…”
Lời này của hắn thật vu vơ, dường như nói cho có lệ. Nguyệt Tịch nhìn hắn hồi lâu, nhưng Triệu Tử Phục chỉ nhất mực mỉm cười, nét mặt không nhìn ra một tia sơ hở. Nàng cười nói: “Xảo ngôn lệnh sắc. Có điều ta thấy ngươi đối xử với ta rất tốt, nên sẽ không so đo với ngươi…”
Xảo ngôn lệnh sắc: lời nói ngọt ngào không chân thành mà sắc mặt xởi lởi (trong câu: Xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân! – Người có lời nói xảo quyệt hoa hoè là người không có lòng tốt!)
“Lão hồ ly, vì sao ngươi đối xử tốt với ta như vậy?” Nàng khẽ hỏi.
“Vì cô xinh đẹp.” Triệu Tử Phục đáp ngay không cần nghĩ.
Nguyệt Tịch khẽ cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cũng đang mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt của hắn rất sáng, tràn đầy ý cười ấm áp, Nguyệt Tịch cười nói: “Các cô nương Bích nguyệt sa cũng rất xinh đẹp.”
“Cho dù thế, cũng không xinh đẹp bằng cô.”
Nguyệt Tịch lại nở nụ cười, cười đến mức hai vành mắt cong cong.
Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp. Bất kỳ một tiểu cô nương chưa từng trải qua thế sự, trời sinh đều thích được người khác khen mình xinh đẹp. Huống chi Triệu Tử Phục còn là một nam tử trẻ tuổi tiêu sái lỗi lạc.
Nhưng trên đời này cũng có rất nhiều nam tử trẻ tuổi khác, sẽ không bao giờ nói những lời như vậy với một cô gái.
“Ngươi nhất định đã lừa gạt rất nhiều cô gái, đúng không?” Nguyệt Tịch vừa cười vừa nói, “Những cô nương trong Bích nguyệt sa kia, ai cũng nghe lời ngươi, giúp ngươi gạt tiểu sư huynh ta…”
Triệu Tử Phục khẽ cười, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc nàng: “Cô có biết những cô gái kia đến từ đâu không?”
Nguyệt Tịch lắc đầu, sao nàng biết được chứ? Bà nội, ông nội và sư phụ dạy nàng đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng có một số việc lại không bao giờ nói với nàng. Bởi vì trong mắt họ, nàng không cần phải biết những thứ này.
“Năm đó khi Tề Hoàn Công tại vị, thì Tể tướng Quản Trọng cho mở nữ lư.” Triệu Tử Phục nói, “Các cô gái trong ấy phần lớn xuất thân nô lệ, cũng có những cô gái bắt được từ nước khác. Trong chiến tranh các nàng đi theo quân đội, mua vui cho người. Tiền thu từ việc buôn hoa bán phấn đều sung vào quốc khố. Sau này các nước khác thấy việc này một vốn bốn lời cũng noi theo mà mở.”
Nữ lư: như kỹ viện, nhà thổ
“Những cô gái trong nữ lư này, đều là người khổ mệnh, đã không còn hy vọng xa vời về cuộc sống bình thường nữa. Chỉ mong ngẫu nhiên gặp được người thấu hiểu, các nàng cũng sẽ đối đãi hết sức chân thành…”
Nguyên văn là ‘tương tâm bỉ tâm’: tức là suy bụng ta ra bụng người, hay đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.
Nguyệt Tịch nằm trên ngực Triệu Tử Phục, lẳng lặng nghe hắn kể về ngọn nguồn nữ lư, rồi nhẹ giọng nói: “Thiên hạ phân tranh, chư hầu tranh bá. Đám nam tử muốn khoe tài khí khái anh hùng, lại vô duyên vô cớ liên lụy đến bao nhiêu nữ tử vô tội…”
Một câu nói của nàng đã quy nguyên nhân về loạn thế phân tranh, tuy Triệu Tử Phục giật mình với sự nhạy cảm của nàng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nói: “Nổi khổ chiến loạn, há chỉ có chừng đó. Từ khi Đông Chu khai quốc đến nay, thiên hạ rộng lớn, trong ba trăm năm ấy, chiến phạt xâm công không đếm xuể. Mỗi khi ác chiến khai màn, khắp nơi người người chết đói, vợ con ly tán.”
“Chu thất vô năng, vô pháp bảo vệ bách tính. Theo ta thấy, chi bằng bảy nước đề cử một vị minh chủ quốc quân, chấm dứt loạn lạc, bình ổn thiên hạ, thế là xong.” Nguyệt Tịch trêu đùa.
“Nhưng giữa bảy nước, hiềm nghi không dứt, đức không đủ để thân cận, văn không đủ để lan xa. Cũng không có một vị quân chủ nào có thể khiến toàn thiên hạ khâm phục…”
“Sao ngươi cứ như một lão phu tử cổ hủ thế?” Nguyệt Tịch chống người cười, “Nếu binh hùng tướng mạnh, trước bình thiên hạ, sau giúp bách tính an cư, thế chẳng đơn giản sao? Cần gì phải khiến thiên hạ tâm phục khẩu phục?”
Nàng nói rất đĩnh đạc, nét mặt bày ra dáng vẻ đương nhiên. Triệu Tử Phục bất giác nhíu mày: “Nếu y theo lời cô nói, nước Tần ỷ mạnh nuôi tham vọng lật đổ Chu thất chiếm đoạt thiên hạ, đánh đông đánh tây giết chóc không ngừng, đó cũng là chuyện phải lẽ.”
“Nhân chi đạo, tổn bất túc nhi ích hữu dư. Thiên hạ phân hợp biến loạn, vốn là việc không tránh khỏi. Thế đạo luân hồi, sinh tử luân chuyển, nếu nhờ vậy mà bình định được thiên hạ, vậy những người đã chết đó cũng không phải là chuyện lớn lao gì.”
Nhân chi đạo, tổn bất túc nhi ích hữu dư: trong câu ‘Thiên chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc; nhân chi đạo, tổn bất túc nhi ích hữu dư’ – ‘Đạo trời, bớt cái dư bù cái thiếu. Đạo người lại không như vậy, bớt thiếu bù dư.’; ‘Thục năng hữu dư dĩ phụng thiên hạ?’ – ‘Ai đem chỗ dư bù đắp cho thiên hạ?’
“Sao cô có thể coi mạng người như cỏ rác thế được?” Triệu Tử Phục nhẹ buông tay, trầm giọng nói, “Mệnh người do trời, nếu không phạm phải tội tất phải chết, cuộc chiến tất phải đánh, há có thể tùy tiện lấy tính mạng người khác được?”
Cho tới bây giờ, hắn luôn tươi cười nuông chiều Nguyệt Tịch, trước mặt hắn nàng hầu như muốn gì được đấy, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm khắc khiển trách nàng. Nguyệt Tịch ngẩn ra, rất không đồng ý, lại nhìn khuôn mặt của hắn, vô cùng nghiêm nghị. Nàng chợt thấy hơi bực dọc, không muốn tranh luận với hắn nữa, quay lưng lại lăn vào trong một vòng đối mặt với bức tường, im lặng không lên tiếng tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Bóng lưng của nàng trong bóng đêm yên ắng vừa có vẻ mỏng manh vừa có vẻ quật cường. Triệu Tử Phục nhìn nàng một lát, nhớ đến lúc nàng bướng bỉnh muốn thuần phục Ô Vân Đạp Tuyết cho bằng được, chợt cảm thấy dù sao nàng hãy còn nhỏ tuổi, chưa rành thế sự, lại tự cảm thấy bản thân dường như đã tỏ ra quá gay gắt với nàng. Hắn nhẹ giọng gọi: “Nguyệt nhi, ta…”
“Ta muốn ngủ, chớ quấy rầy ta…” Nguyệt Tịch buồn bực cắt đứt lời hắn.
Nàng tựa hồ đang hờn dỗi, nhưng đầu vẫn gối lên cánh tay trái của Triệu Tử Phục, mặt quay vào bên trong, cứ như vậy mà ngủ. Triệu Tử Phục cũng không rút tay ra, trong lòng thở dài kéo áo choàng đắp lên cho nàng, dùng tay mình làm gối. Còn bản thân hắn ngửi mùi hương mi vu nhàn nhạt bên cạnh truyền tới, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Giữa đêm, mấy con côn trùng đầu xuân cất giọng kêu to, càng khiến núi non lộ ra vẻ tĩnh mịch. Mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, nên hai người đều ngủ khá say, trong lúc mơ mơ màng màng, chợt nghe ngoài phòng có tiếng bước chân rất nhẹ, như xa như gần, phảng phất có người rón rén đến trước cửa.
Nguyệt Tịch lập tức mở mắt ra ngay, Triệu Tử Phục đưa tay qua đè tay nàng lại, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Ngủ đi.”
Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, có người tiến vào. Nguyệt Tịch ‘Ưm’ một tiếng, giả vờ xoay người, chui vào trong lòng Triệu Tử Phục, mặt quay ra bên ngoài. Nàng hơi mở mắt, nhìn thấy một bóng người tráng kiện đang đứng trước tháp. Nàng lại dụi dụi vào trong lòng Triệu Tử Phục, mở mắt nhìn bóng người trước mặt, thì ra chính là gã chủ quán, chồng của phụ nhân mang thai.
Gã kia đứng trước tháp, thấy Nguyệt Tịch và Triệu Tử Phục vẫn chìm trong giấc ngủ sâu. Không biết vì duyên cớ gì, một hồi lâu hắn vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, đột nhiên vươn tay, tựa như muốn nắm lấy tóc Nguyệt Tịch, nhưng lại bị Triệu Tử Phục chắn ở giữa, hắn hành động bất tiện, thử nhiều lần vẫn không được, gãi đầu một cái, nặng nề thở dài một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Nhưng chỉ chốc lát hắn đã quay trở lại, lần này còn cầm theo một con dao phay. Nguyệt Tịch dùng khóe mắt liếc hắn, tay hắn hơi run rẩy, mấy lần giơ lên lại buông xuống, do dự hồi lâu, cuối cùng một lần nhấc lên thật cao, định bụng dứt khoát chặt mạnh xuống một nhát.