Gã nghe Triệu Tử Phục nói vậy bèn không nói hai lời kéo vợ mình vào buồng trong nghỉ ngơi. Triệu Tử Phục cầm ngọn đèn cùng Nguyệt Tịch vào phòng, đóng cửa lại.
Ngọn đèn mờ mờ chỉ chiếu sáng được một góc nhà lá nho nhỏ, lại vừa vặn chiếu lên khuôn mặt hai người đối diện, cả hai đều khẽ mỉm cười.
“Lẽ ra ngươi nên yêu cầu thêm chút tiện nghi mới phải,” Nguyệt Tịch ngồi xuống trên tháp, nhếch môi cười, “Ta không muốn chịu thiệt nữa. Tháp này ta ngủ, ngươi ngủ dưới đất đi.”
Triệu Tử Phục lắc đầu, cởi áo choàng khoác ngoài trải lên lớp cỏ khô trên tháp, cười nói: “Nếu đã là vợ chồng thì dĩ nhiên phải nằm ngủ chung với nhau, sao cô có thể chối từ?”
“Chăn đâu? Chỗ này ngay cả giường chăn cũng chẳng có, ai thèm ngủ với ngươi?” Nguyệt Tịch cười trừng mắt với hắn. Tim đèn chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, ánh lửa càng lúc càng mờ, vụt tắt vụt sáng, lại càng khiến khuôn mặt Nguyệt Tịch lộ vẻ mông lung như ngọc, đôi mắt thu ba dịu dàng như nước.
Triệu Tử Phục nhìn nàng một cái, vỗ vỗ vào áo khoác của mình, nói: “Ngủ đi, tiểu điếm nơi sơn dã chính là đơn sơ thế này đấy. Ban đêm nếu lạnh thì lấy áo này đắp tạm vậy.”
Nói xong hắn thổi tắt đèn, trong phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối. Ánh trăng men theo khe hở mà đi vào phòng chiếu xuống từng mảng sáng lưa thưa trên mặt đất, trên đống cỏ. Nguyệt Tịch thấy Triệu Tử Phục đã nằm trên đất, lúc này mới khẽ cười nằm lên trên tháp.
Gió núi luồn vào nhà tranh mang theo luồng khí rét mướt lướt trên người nàng. Nàng thuận tay kéo áo choàng của Triệu Tử Phục qua bọc người lại. Trên áo choàng thoang thoảng một mùi nam tử rất nhạt, nhất thời bao phủ lấy nàng.
Mùi này, vừa giống như mùi khô ráo của rơm rạ dưới thân, lại giống như hương cỏ tươi ngày xuân, yên bình mà ấm áp phảng phất ánh mặt trời. Trong đó còn mang theo một chút mùi mồ hôi song lại không khiến người khác chán ghét; có phần muốn né tránh nhưng lại khiến người không thoát được.
Chẳng phải nàng luôn ưa sạch ư, cớ sao lại không ném áo choàng của hắn ra xa? Trái lại còn có phần lưu luyến nó?
Nguyệt Tịch âm thầm cắn cắn môi, nhất định vì mất nội lực mà mũi và đầu óc cũng hồ đồ cả rồi. Rõ ràng Lữ Doanh đã từng nói, trên người những ‘Nam nhân thối’ đều là mùi chua thối, nhưng vì sao mùi này lại giống hệt… hương khí trên Vân Mông sơn vào mỗi buổi sáng sớm, quen thuộc như vậy tự nhiên như thế, khiến nàng an tâm đặt mình trong đấy.
Nàng bọc áo choàng, lật người lại, hướng mặt ra phía bên ngoài, thấy Triệu Tử Phục nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm lại, hai tay đan chéo bắt sau đầu làm gối, tựa hồ đã ngủ. Nàng nhẹ nhàng vươn tay hươ hươ trước mặt hắn, hô hấp của hắn vẫn trầm ổn, không hề phản ứng lại.
“Lão, hồ, ly…” Nguyệt Tịch khẽ hừ một tiếng, gằn từng chữ gọi hắn. Triệu Tử Phục tuy vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, cười hỏi: “Có chuyện gì à?”
Nàng biết hắn không ngủ, hắn cũng biết nàng không ngủ được.
Nguyệt Tịch nằm sấp trên tháp, nhìn ánh trăng loang lổ chiếu vào căn phòng vá đúp vá chụp, nhẹ giọng nói: “Sao ngươi biết rửa nồi nấu mì thế?”
Hắn nói mình là Đô úy quân Triệu, nhưng nhìn hắn ăn vận không tầm thường, Bích nguyệt sa cũng không phải chốn mà ai vào ra cũng được, bổng lộc của một Đô úy quyết không thể chi trả nổi. Từ đó dễ thấy hắn là con em nhà phú quý, nô bộc thành đàn, vậy thì áo quần đưa tới tay cơm nước đưa tới miệng mới phải. Nhưng sao hắn lại có thể làm loại việc thấp kém như thế này, mà còn làm rất nhanh nhẹn tháo vát.
“Ta tòng quân từ nhỏ, từng làm hỏa đầu binh mấy năm, khi ấy mỗi ngày đều chôn nồi nấu cơm.” Triệu Tử Phục thản nhiên trả lời.
“Thảo nào ngươi làm việc này nhanh gọn như vậy.” Nguyệt Tịch nở nụ cười.
Khóe miệng Triệu Tử Phục lại cong lên, khẽ cười nói: “Ta chỉ có một cái nồi, lại phải tính toán để sao cho mấy trăm người đều no bụng, hỏa đầu binh này quả thực rất không dễ làm.”
“Ngươi phụ trách ăn uống của người khác, thế mà lại chẳng quan tâm bản thân? Mì bẩn như vậy mà ngươi cũng ăn…”
“Đương khi chiến tranh, lương thảo không phải lúc nào cũng được tiếp tế đủ đầy, người người đều đói đến mức run tay run chân, sao còn để ý cái gì gọi là bẩn hay không bẩn, tất cả đều ăn được.” Triệu Tử Phục hỏi lại Nguyệt Tịch, “Bình thường cô cũng kén chọn thế sao?”
“Nếu quả thực không còn cách nào, tự nhiên không thể để mình đói bụng…” Nguyệt Tịch cười nói.
“Hồi đánh chiến ấy, ngươi còn ăn gì nữa?” Nguyệt Tịch lại hỏi, nhưng Triệu Tử Phục không đáp lại nàng.
Nàng trầm mặc chốc lát, cười nói: “Ngươi cho rằng nói ra thì ta sẽ bị hù sợ chứ gì?”
Triệu Tử Phục vẫn không đáp lời nàng, chỉ thở dài một cái thật dài.
Nguyệt Tịch cũng không hỏi nữa, xoay người ngửa mặt nằm trên tháp: “Ngủ trên đất không khó chịu à?”
Triệu Tử Phục đang định trả lời, lại nghe Nguyệt Tịch khẽ thở dài: “Ngươi tất nhiên sẽ nói, trong lúc chiếc tranh, ngay cả nằm giữa đống người chết cũng ngủ được…”
Triệu Tử Phục tuy không đáp nàng nhưng lại chậm rãi mở mắt ra, một lát sau mới nói: “Cô là một cô nương, cần gì phải biết những thứ này?”
Nguyệt Tịch cũng mở to mắt, nhìn lên nóc nhà tranh, nhẹ giọng nói: “Nếu có một ngày ta cũng ra trận giết địch, không biết liệu khi đói bụng thì có phải thứ gì cũng sẽ ăn?
Bỗng nhiên nàng lại hỏi: “Lão hồ ly, nếu chúng ta là địch nhân trên chiến trường, ngươi có giết ta không?”
“Ta sẽ bắt cô lại, đánh vào mông cô một trận thật đau. Sau đó sẽ đuổi cô về Vân Mông sơn…” Triệu Tử Phục cười nói. Nguyệt Tịch nghe hắn nói thú vị, buồn cười, cũng khẽ cười ra tiếng. Nàng suy nghĩ một chút, hơi nhích vào trong vách cỏ: “Dưới đất lạnh, ngươi lên đây nằm đi.”
Triệu Tử Phục lắc đầu: “Không sao…”
Hai người im lặng không nói, qua hồi lâu, Nguyệt Tịch nhẹ giọng nói: “Lão hồ ly, ta lạnh…”
Triệu Tử Phục thở dài một cái, trong ánh sáng yếu ớt, Nguyệt Tịch thấy hắn đứng lên. Nàng mím môi cười rộ lên, chuyện nàng muốn làm tất sẽ làm được.
Hắn thấy nàng cười đắc ý như vậy, biết rõ là nàng lừa hắn nhưng vẫn nằm xuống bên cạnh.
Hắn đưa tay trái ra luồn qua mái tóc nàng, nắm vai nàng kéo sang phía đây, ôm nàng vào trong lòng, lại lấy áo choàng đắp lên người nàng.
Lúc ở Di sơn ngoài thành Đại Lương, nàng tản công, trên người âm hàn phát tán, hắn cũng không hề kiêng kỵ ôm nàng thế này.
Nàng muốn lừa hắn, lại bị hắn đem quân đánh trở lại.
Nguyệt Tịch muốn đẩy hắn ra, nhưng không biết vì sao lại ngửi thấy trên người hắn có một mùi vị quen thuộc khiến nàng luyến tiếc có chút không muốn rời xa, rồi lại không nỡ đưa tay ra đẩy nữa. Đột nhiên nàng nghe được thanh âm ‘Thình thịch’.
Nàng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra đó là tiếng tim đập của Triệu Tử Phục. Nhịp tim của hắn nhanh như vậy, phảng phất như tiếng gào thét của thiên quân vạn mã trên chiến trường khiến cho lòng người hoảng sợ.
Thì ra hắn không hề bình tĩnh thản nhiên như vẻ ngoài.
Nhưng dần dần, nhịp tim của hắn chậm lại, vừa bình vừa chậm, từng chút từng chút, không còn vẻ hoảng loạn nữa.
Nguyệt Tịch cười cười, bỗng quay người nằm sấp trên ngực Triêu Tử Phục, dán lỗ tai lên lồng ngực lắng nghe nhịp tim hắn. ‘Thịch, thịch’… Mỗi một nhịp tim, mỗi một hơi thở đều như đang nói với nàng rằng, nàng và Triệu Tử Phục có mối liên quan.
Hắn lớn lên trong quân ngũ từ nhỏ, lại từng làm hỏa đầu quân, vậy chắc chắn không phải là người cậy thế đòi tước; nhưng hắn tuổi trẻ thế này mà đã làm đến chức Đô úy, vậy dĩ nhiên là đã trải qua công thành đoạt đất, vào sinh ra tử, đã biết thế nào là huyết lưu phiêu xử, bởi có chiến công rực rỡ mà mới được thăng chức nhanh như vậy.
huyết lưu phiêu xử: máu chảy thành sông, đến binh khí còn nổi trên mặt nước được
Trước đây nàng từng gặp không ít người trong quân ngũ, trên người họ luôn mang theo một cỗ nhuệ khí kiên nghị, giống như mũi giáo vừa mới được mài giũa, thẳng nhọn sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng kẻ khác. Nhưng hắn không như vậy, trên người hắn lại luôn duy trì một vẻ điềm đạm trong mọi hoàn cảnh, dù trời sập xuống cũng vẫn mỉm cười.
Hắn không phải không có nhuệ khí, bằng không sao có thể nói cười tự nhiên khi đối mặt với cao thủ như Chu Hợi.
Nhuệ khí của hắn, chính là giấu trong nụ cười.
Nàng kìm lòng không đậu đưa tay trái ra ôm lấy Triệu Tử Phục. Thân thể Triệu Tử Phục hơi cứng đờ, cúi đầu thì thấy trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ vừa tò mò vừa mơ màng, hắn mỉm cười cũng đưa tay phải ra ôm lấy nàng.