Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Sau ngày lễ tình nhân, Nguyễn Sương và Trần Cương Sách vẫn không ở cùng nhau.
Cả hai người đều rất bận rộn, đặc biệt là Nguyễn Sương.
Ưu điểm của việc làm chủ là bạn có thể dậy muộn và đi làm muộn hơn. Nhưng nhược điểm của nó là bạn phải tự giải quyết mọi việc và chuyện tăng ca là điều hết sức bình thường.
Nguyễn Sương không chỉ làm việc ở văn phòng công ty mà thỉnh thoảng còn phải đến trường quay để giám sát tình hình. Phòng làm việc thành lập được nửa năm, đã trải qua cả việc bị cướp nhân viên tiềm năng một cách ác ý. Giờ đây, đội ngũ chính đã cố định và dần dần đi vào quỹ đạo.
Phòng làm việc có chín tài khoản video ngắn, mỗi tài khoản cập nhật hai video ngắn mỗi tuần. Chín tài khoản cộng lại thì mỗi tuần phải sản xuất được mười tám video. Nguyễn Sương cũng là người rất khắt khe trong công việc, dù là kịch bản hay sản phẩm phim hoàn chỉnh cô cũng sẽ duyệt thật kỹ, nếu có chỗ nào không phù hợp thì phải thay đổi ngay.
Ngoài mặt Trần Cương Sách không nói gì, chỉ về nhà cùng cô tăng ca cho đến tận khuya, còn nói đùa một câu: “Địa điểm hẹn hò của chúng ta từ lúc nào lại chuyển thành văn phòng rồi?”
Nguyễn Sương mím mím môi: “… Đợi một thời gian nữa phòng làm việc của em kiếm được chút tiền, em sẽ rảnh hơn.”
Sao Trần Cương Sách lại không biết cô đang an ủi chính bản thân. Nhưng anh cũng không vạch trần, bản thân anh cũng đã chinh chiến trên thương trường nhiều năm nên hiểu rất rõ người có tính tình như Nguyễn Sương rất coi trọng công việc và quá bao dung cho nhân viên của mình. Kiểu người này không thích hợp làm sếp, bởi đặc điểm chung lớn nhất của các nhà tư bản là rất giỏi bóc lột nhân viên cấp dưới, nhưng cô thì không thì không có đặc điểm đó.
Trần Cương Sách hỏi cô: “Em dự định kiếm thật nhiều tiền sao?”
Nguyễn Sương nói: “Không phải.”
Đôi mắt cô cong lại thành một đường mỏng, “Trần Bạc Văn và em đã bàn bạc với nhau, đợi đến khi ba mươi tuổi, chúng em sẽ nghỉ hưu sớm.”
“Em và cậu ta, còn nói ‘chúng em’.” Máu ghen của Trần Cương Sách nói đến là đến.
Nguyễn Sương nhìn anh một cái, sửa lại: “Đến khi cậu ta và riêng em ba mươi tuổi.”
Trần Cương Sách vẫn không hài lòng, giống như cố ý gây chuyện: “Nói chuyện năm ba mươi tuổi sao lại có liên quan đến Trần Bạc Văn?”
“…”
“Trần Cương Sách.” Nguyễn Sương bình tĩnh gọi.
Lời này giống như một loại ký hiệu ám chỉ riêng nào đó, nhắc nhở anh đừng gây sự.
Trần Cương Sách hoàn toàn coi như không biết, tiếp tục nói: “Vì sao năm em ba mươi tuổi không thể liên quan đến anh?”
Im lặng mấy giây.
Nguyễn Sương bật cười: “Sự nghiệp của em vốn không có liên quan gì đến anh, tại sao phải liên kết anh vào làm gì? Em đã lên kế hoạch rồi, chờ đến khi em ba mươi tuổi, kiếm đủ tiền để nghỉ hưu sớm là em sẽ nghỉ hưu. Sau khi nghỉ hưu thì sẽ kết hôn và sinh con, muốn làm gì thì làm.”“Ồ,” Trần Cương Sách nhàn nhã nói, “Thì ra phần sau là kết hôn và sinh con với anh.”
“…”
Nguyễn Sương muốn phản bác nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy ý khiêu khích cười mà như không cười của anh, lời đã đến miệng lại không thể nói ra được.
Ngày hôm đó họ đề cập đến chuyện kết hôn nhưng cũng chỉ nhắc đến một câu vậy thôi, sau này cũng không nhắc lại nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, họ mới chỉ hẹn hò ba, năm lần đã tới mùa thu. Mùa thu ở Nam Thành vẫn còn vương lại cái nóng của mùa hè, thêm cái nắng gắt của cuối thu như kêu gào khiến gió khô nóng nổi lên.
Tết Trung thu năm 2023 ở Trung Quốc trùng với ngày Quốc khánh, Nguyễn Sương nói chuyện phiếm trong nhóm với mọi người ở công ty để hỏi họ muốn nghỉ Quốc khánh hay nghỉ lễ xen kẽ. Công việc trong ngày Quốc khánh sẽ được tính là tiền tăng ca, đến khi mọi người kết thúc ngày nghỉ thì phòng làm việc của họ sẽ có mười ngày nghỉ thong thả. Trong nhóm công ty đã có gần năm mươi người, sau khi thảo luận, bất ngờ là tất cả mọi người đều cùng thống nhất muốn nghỉ lễ xen kẽ. Sau đó ai cũng khen cô là một người sếp ân cần và tốt bụng.
Cũng vào lúc này, cô mới bất giác nhớ ra bản thân có lẽ không có năng khiếu kiếm được nhiều tiền. Cô quen suy nghĩ từ lập trường của người lao động mà không phải từ góc nhìn của một nhà tư bản. Nhưng cô cũng không thực sự nghĩ tới chuyện phải kiếm thật nhiều tiền, cô biết bản thân trời sinh tầm nhìn hạn hẹp nên ưu tiên sở thích và ý muốn của mình hơn.
Sau khi quyết định xong thời gian tăng ca, Nguyễn Sương gửi một tin nhắn vào nhóm WeChat gia đình ba người để thông báo cho bố mẹ cô biết. Đầu tiên bố mẹ cô tỏ ra khá tiếc nuối nhưng sau đó ở phía bên kia màn hình chắc hai người đã có một cuộc thảo luận sôi nổi.
Bố Nguyễn: [Miên Miên, bố mẹ dự định sẽ đến Nam Thành chơi trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.]
Mẹ Nguyễn: [Bố mẹ đã đặt khách sạn và nhà hàng rồi.]
Mẹ Nguyễn: [Nếu con có thời gian thì cả nhà chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau được không?]
Bố mẹ cô vẫn cứ như vậy, luôn nghĩ cho con gái. Ngay cả khi họ đặc biệt đến Nam Thành thăm cô thì cũng sẽ nói là đi du lịch. Bởi vì sợ trì hoãn công việc của con gái nên mới ngập ngừng thăm dò nói – nếu cô có thời gian. Đầu mũi Nguyễn Sương có hơi chua xót, mi mắt từ từ rũ xuống.
Một lúc lâu sau, cô gõ dòng chữ: [Sao bố mẹ lại muốn ở khách sạn? Căn hộ mà con gái bố mẹ thuê ở đây có ba phòng ngủ và một phòng khách, có một phòng đặc biệt để lại dành riêng cho hai người đấy!]
Mẹ Nguyễn: [Mẹ chỉ tùy ý nói vậy thôi.]
Mẹ Nguyễn: [Thật ra mẹ cũng không chắc lắm.]
Mẹ Nguyễn: [icon cười ]
Bố Nguyễn: [Con gái chúng ta không chỉ là chiếc áo bông nhỏ chu đáo đâu mà còn là tri kỷ đó!]
Bố Nguyễn: [icon cạn ]
Nguyễn Sương cười: [Bố, với thời tiết này mà mặc áo bông dễ bị say nắng lắm đấy.]
Bố mẹ Nguyễn không mua vé tàu nên họ quyết định tự lái xe đến Nam Thành. Ngày cụ thể vẫn chưa được xác định vì trong dịp lễ Quốc khánh và Trung thu hai người họ còn có lịch gặp gỡ bạn bè, ăn liên hoan với họ hàng, sau khi vui chơi xong mới đến Nam Thành tìm Nguyễn Sương.
Lúc ấy Nguyễn Sương ở bên kia lại vô cùng bận rộn, ngày nào cũng phải tăng ca. Trong bản ghi chú công việc cô có viết về phải dọn dẹp gọn lại tất cả những thứ có liên quan đến Trần Cương Sách trong nhà, nhưng đến tối về đến nhà tắm xong liền quên mất, chỉ muốn mau chóng đi ngủ càng sớm càng tốt.
Trần Cương Sách ở bên kia thì đang trong trạng thái cực kỳ chán nản. Bố mẹ bạn gái có thể đến Nam Thành bất cứ lúc nào trong thời gian này nên cô không cho anh ngủ lại bên đó và cũng không đến chỗ anh ngủ qua đêm.
“Em sợ bố mẹ sẽ tập kích bất ngờ.”
Hàng ngày Trần Cương Sách vẫn lặp đi lặp lại thói quen dậy sớm đón cô đi làm và sau giờ làm việc đưa cô trở về. Hàng ngày anh dậy sớm hơn giờ đi làm và nghỉ muộn hơn giờ tan tầm. Điểm mấu chốt là thời gian anh được ở bên Nguyễn Sương chỉ có lúc trên đường đến chỗ làm việc của cô và trên đường về nhà.
Buổi tối hôm nay lại đón cô, Trần Cương Sách nhìn cô một cái, cười như không cười: “Hai ta tính toán cho rõ nhé, em sợ bố mẹ đột ngột tới cho nên trong mấy ngày nghỉ lễ Quốc khánh chúng ta cũng coi nhau như khách. Đến khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc em lại về nhà với họ, tính ra là đến cả nửa tháng anh không được ăn uống gì.”
Nguyễn Sương an ủi anh: “Khoảng thời gian này em cũng đang tới kỳ kinh nguyệt mà.”
“Chỉ vì chuyện đó mà em không ở bên anh sao.” Giọng điệu của Trần Cương Sách trở nên lạnh lùng hơn, “Anh chỉ cần ôm em ngủ là được mà?”
“Thật sao?” Nguyễn Sương không tin người như anh lại có lúc ngây thơ như thế, “Vậy tối nay em ngủ cùng anh nhé.”
“…”
Trần Cương Sách chăm chú nhìn cô mấy giây, sau đó cười nhạo nói: “Em đang cố ý khiêu khích anh sao?”
Nguyễn Sương thẳng thắn thừa nhận: “Em muốn thấy dáng vẻ bình tĩnh khi em ở trong lòng anh mà tâm anh vẫn không loạn.”
Khóe môi Trần Cương Sách chậm rãi nhếch lên: “Được thôi, cũng không phải là không thể, chỉ sợ em không dám.”
“Không có gì mà em không dám.”
“Nếu bố mẹ em tập kích bất ngờ thì sao?”
“Em sẽ nói…” Nguyễn Sương suy nghĩ một chút, “Em qua nhà Quý Tư Âm ngủ.”
Muốn thì sẽ có cớ, tóm lại là có thể.
Nghe vậy, lời từ miệng Trần Cương Sách càng trở nên châm chọc mỉa mai: “Anh đã nói sẽ không làm gì em, em lại đồng ý qua chỗ anh ngủ, còn nói dối bố mẹ em. Nguyễn Sương, em hãy thành thật khai báo cho anh biết đi.”
Lời nói đến đây thì dừng lại, Nguyễn Sương đối mặt với vẻ do dự muốn nói lại thôi của anh, nghi hoặc hỏi: “Em khai báo cái gì?”
“Thực ra không phải bố mẹ em muốn tới Nam Thành mà là người nhà của đối tượng xem mắt muốn đến Nam Thành tìm em.” Trần Cương Sách càng nói càng thấy mình có lý, “Em sợ rằng sau khi qua đêm ở chỗ anh, hôm sau trên người sẽ có nhiều dấu hôn, như vậy mà đi gặp đối tượng xem mắt thì không ổn có đúng không.”
“Lý do như vậy thật sao?”
“…”
Nguyễn Sương nhìn chằm chằm anh, đột nhiên bật cười: “Trần Cương Sách.”
“Ừm.”
“Sao anh không đến công ty của em làm biên kịch luôn nhỉ?”
“Được thôi, nếu em có đủ khả năng mời anh, anh sẽ đến.” Trông Trần Cương Sách lúc này có vẻ nghiêm túc hệt như một nhân viên đang đi phỏng vấn, giới thiệu về trình độ học vấn và chuyên ngành của mình, “Tôi là sinh viên tốt nghiệp song ngành kinh tế học và triết học tại Đại học Oxford. Học vị thạc sĩ, xin hỏi cô có thể trả lương cho tôi là bao nhiêu?”
Nguyễn Sương cũng phối hợp với anh, nghiêm túc hỏi: “Mức lương kỳ vọng của anh là bao nhiêu?”
Trần Cương Sách nghiêng người liếc nhìn, khóe mắt tràn đầy ý cười lưu manh.
“Tôi không quan tâm nhiều đến tiền lương, chỉ muốn–” Khóe miệng anh cong lên một đường đầy đen tối và phóng túng, chậm rãi nói: “Chỉ cần bà chủ công ty các cô đồng ý chơi quy tắc ngầm với tôi một đêm. Nguyễn tổng, cô nghĩ sao?”
Vừa lúc cô kết thúc kỳ đèn đỏ. Trần Cương Sách xích lại gần Nguyễn Sương, sau khi tắm xong là anh tới đón cô luôn nên tóc lúc này để tự do, không tạo kiểu gì cả. Mái tóc phủ trước trán, hàng mi cụp xuống, con ngươi đen nhánh tràn ngập màu sắc cấm kỵ chỉ có ở đàn ông. Nó vừa giống như một lời gợi ý mà cũng vừa giống lời câu dẫn. Cho dù chủ đề ban đầu có nghiêm túc đến đâu anh vẫn có thể dẫn dụ cô đi chệch hướng.
Về phần Nguyễn Sương, bản thân cô cũng không hề bài xích mấy chuyện đùa cợt kiểu này mà ngược lại còn khá nhiệt tình.
Điều thú vị nhất ở Trần Cương Sách đó là anh luôn chú ý đến cảm nhận của cô trước tiên và khiến cô cảm thấy thoải mái rồi mới đến bản thân mình. Cô rất hưởng thụ mỗi khi được ở trong vòng tay anh, hơi thở họ đan xen cùng d*c vọng nóng bừng như thiêu đốt.
Một cảnh tượng chợt hiện lên trong tâm trí.
Cổ họng Nguyễn Sương khàn khàn, thẳng thắn trả lời: “Tôi không chơi quy tắc ngầm.”
“…”
Âm thanh vừa dứt, đèn tín hiệu phía xa chuyển từ đỏ sang xanh, mấy chiếc xe đang đợi phía sau bấm còi giục giã. Trên khuôn mặt Trần Cương Sách hiện ra biểu cảm không biết là tiếc nuối hay oán trách, anh quay lại ghế lái, đạp chân ga.
Sau đó lại nghe thấy cô nói: “Tôi chỉ ngủ với bạn trai của mình thôi.”
Trần Cương Sách thấp giọng bật cười.
–
Đêm nay là đêm hiếm hoi hai người không làm gì cả. Nguyên nhân là vì thời gian này là kỳ kinh nguyệt của Nguyễn Sương, việc đến trễ vài ngày hay sớm hơn vài ngày là chuyện bình thường. Lần này nó lại đến sớm mấy ngày.
Trần Cương Sách không nói gì, lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, anh liền ôm cô vào lòng hỏi: “Bụng có đau không?”
Nguyễn Sương ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người anh, nhỏ giọng: “Em xin lỗi.”
“Có cái gì mà phải xin lỗi?” Trần Cương Sách không biết lấy ở đâu ra một túi chườm nóng, đặt lên bụng cô. Sau đó anh lại nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung giường không?”
Ký ức theo đó được quay lại cách đây khá lâu. Lúc đó họ không có gì cả nhưng nhìn lại tình hình bây giờ thì hơi khó nói. Mà khi ấy lá gan của cô cũng rất lớn, chỉ mới quen anh được vài ngày đã dám ngủ chung trên một chiếc giường còn yên tâm mà ngủ thiếp đi, không sợ anh sẽ ăn mình sạch sẽ.
“Lúc đó anh chỉ cảm thấy chất lượng giấc ngủ của cô gái này quá tốt.” Trần Cương Sách cười, “Anh dậy tắm nước lạnh bốn lần cũng không đánh thức nổi em.”
Dường như Nguyễn Sương không nghe ra được trong lời anh có ý mỉa mai, cô cười nói: “Em thì tưởng đêm đó trời mưa to.”
Trần Cương Sách nhéo nhéo cằm cô, hơi thở ấm áp như lông vũ lướt qua nhẹ nhàng trên chóp mũi cô, “Miên Miên, nói thật cho anh biết, lúc đó em chỉ muốn ngủ chứ không nghĩ tới chuyện “ngủ” với anh sao?”