Editor: Gió+Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Một ngày nọ, Nguyễn Sương nhận được một món đồ gửi chuyển phát nhanh từ cùng một thành phố. Cô không ngờ đó chính là đôi giày cô thích và khiến cô phải dừng chân hồi lâu, trước khi mở ra còn tưởng đó là đồ Quý Tư Âm mua cho mình.
Cuộc sống sinh hoạt của Quý Tư Âm từ trước đến nay đều muôn màu muôn vẻ. Có quá nhiều người trong thế giới của cô ấy, động thái trong vòng bạn bè cũng không ngừng thay đổi, mỗi lần đăng một bức ảnh chụp nhóm thì lại có một vài gương mặt mới xuất hiện. Nhưng cho dù là như vậy, Nguyễn Sương vẫn luôn nằm ở một vị trí không thể lay chuyển trong lòng cô ấy. Khi cô ấy phát hiện ra món ngon gì sẽ lập tức mang đến cho Nguyễn Sương, nhìn thấy thứ thú vị sẽ nhanh chóng gửi cho Nguyễn Sương, lúc dạo phố mua sắm gặp thứ gì đó mình thích cũng sẽ mua cho Nguyễn Sương một cái.
Vì vậy khi mở gói hàng và nhìn thấy đôi giày sáng bóng lấp lánh, cô đã nghĩ rằng đó là sự kết nối vô hình giữa đôi bạn thân. Trong lúc vui mừng, cô cũng không quên gửi tin nhắn cho Quý Tư Âm, không ngờ cô ấy lại bối rối.
Quý Tư Âm: [Không phải tớ tặng. ]
Quý Tư Âm: [A a a là ai vậy! Là người phụ nữ nào đã tặng cho cậu!]
Quý Tư Âm: [Cậu lén lút kết bạn với cô gái khác ở sau lưng tớ sao?]
Quý Tư Âm: [Trời đất của tớ sắp sập rồi.]
Có một tấm thẻ đặt trong hộp, Nguyễn Sương mở ra xem, đó là chữ viết tay bằng bút máy.
——[Gửi: Cô Nguyễn Sương. ]
Cô vô cùng chú ý đến quyền riêng tư cá nhân, cho tới nay có không quá năm người biết được địa chỉ nhà cô, trong đó đã bao gồm cả bố mẹ. Nguyễn Sương không hề nghĩ đó sẽ là của Trần Cương Sách, trong những năm họ chia xa, anh không hề có tên trong những tin đồn mà cô nghe được.
Nhưng thầy dạy toán của cô từng nói rằng sau khi loại hết tất cả các đáp án sai khác thì đáp án còn lại dù bạn có cố bác bỏ đến đâu thì nó cũng vẫn là đáp án đúng.
…
Nguyễn Sương từng nghĩ rằng Trần Cương Sách cũng rộng rãi hào phóng như cô, nhưng ba năm trôi qua, cô phải thừa nhận…
Trần Cương Sách đã từng nói anh sẽ trao hết tất cả tình yêu mà mình không có nhiều cho cô, điều này là thật. Anh đã âm thầm cố gắng hết sức để thực hiện những lời nói ấy.
Ngoài cửa sổ xe mây che kín bầu trời, khoảnh khắc hoàng hôn ánh nắng tắt dần. Gió thổi mây giăng, làn đường thay đổi theo màu sắc biến chuyển của đèn giao thông, xe cộ chậm rãi di chuyển về phía trước. Vạn vật trên thế gian đều đang chuyển động nhưng vì một câu nói của anh mà khiến bên trong chiếc xe vô tình rơi vào thế giới tĩnh lặng.
Họ đang hồi tưởng lại, đều đang chìm trong suy nghĩ xa xăm.
Nguyễn Sương rất khó tin người như anh lại cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Dù sao quá trình từ khi họ quen biết nhau tới tình yêu cuồng nhiệt đều tiến triển nhanh chóng theo tốc độ của người trưởng thành. Quen biết trong vòng vài ngày đã bắt đầu tán tỉnh rồi hôn mà không chút do dự. Anh quá thẳng thắn, trong mắt ẩn chứa d*c vọng mãnh liệt, cuộc đời anh có lẽ không có bất cứ điều gì có thể khiến anh phải lo trước nghĩ sau.
“Trần Cương Sách.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
Trần Cương Sách nhàn nhạt đáp lại.
Nguyễn Sương hỏi anh: “Anh đã từng thầm mến mộ một ai chưa?”
Anh hoàn toàn không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy, Trần Cương Sách hơi nhếch khóe miệng, thở dài: “…Trông anh giống người thích chơi trò yêu thầm lắm à?”
Như thể câu trả lời không có gì quá quan trọng, Nguyễn Sương lẩm bẩm: “Là kiểu lén lút đứng ở trong đám đông ngắm nhìn bóng lưng một người, người ấy không quay đầu lại thì tốt nhưng nếu quay lại thì càng tốt hơn. Chỉ là khi người ấy thực sự quay đầu nhìn về phía em, em sẽ vô thức giấu mình đi, không dám đối mặt, sợ vô tình làm lộ ra là mình thích người ấy”.
Trần Cương Sách cau mày: “Em đang nói về em và Chu Hoài An đấy à?”
Nguyễn Sương ngoảnh mặt làm ngơ, nói tiếp: “Em sẽ nghe ngóng tin tức về người ấy ở khắp mọi nơi, nghe tin cuộc sống người ấy không được tốt sẽ rất buồn, còn nếu biết người ấy vẫn sống tốt thì sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Tuy nhiên đằng sau sự vui vẻ ấy cũng là sự tiếc nuối: rằng sẽ thật tuyệt nếu em có thể được ở bên cạnh người ấy, vì sao em lại không thể chứ?”“…”
“Em sẽ tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ và khi chạm mặt nhau em sẽ lướt qua người ấy như người xa lạ.”
“…”
“Em sẽ mạnh miệng nói, tôi mới không thèm thích anh, anh là ai chứ? Nhưng vẫn thừa dịp mọi người không chú ý mà lén nhìn người ấy thêm một chút.”
“…”
“Trần Cương Sách,” Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt tập trung và nghiêm túc, trực tiếp hỏi: “Anh có từng thầm mến em không?”
Điểm khác nhau giữa viết và nói đó là văn viết có thể dễ dàng diễn tả cách xưng hô, là anh ấy hay cô ấy. Còn văn nói thì khó làm được điều ấy. Trong lời của Nguyễn Sương, tất cả từ “em” đều chỉ về chính cô.
Nét mặt Trần Cương Sách khựng lại, sau đó anh quay đầu nhìn cô, đối diện với đôi mắt trong veo như nước nhưng nóng bỏng sáng rực của cô, khoé miệng anh chậm rãi cong lên một nụ cười, thỏa hiệp nói: “Hình như, anh thực sự đã từng yêu thầm.”
Giữa bọn họ không chỉ là gương vỡ lại lành mà tình yêu thầm kín của anh cũng đã trở thành sự thật.
–
Vì là ngày lễ tình nhân nên đường phố tối nay khá đông đúc. Vườn bách thảo lại ở xa nên họ phải mất khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được nhà hàng.
Ăn tối xong, thời gian vẫn còn sớm nên hai người quyết định đi dạo trong vườn bách thảo một lát. Trong vườn đang tổ chức một sự kiện đặc biệt dành cho Ngày lễ tình nhân của người Trung Quốc. Không khí náo nhiệt, các quầy hàng ven lối đi cũng mọc lên san sát. Họ đi dạo quanh bên trong một vòng, lúc bước ra tình cờ thấy phía trước mặt có một công viên nhỏ, ở đó có vòng đu quay và một số trò chơi giải trí khác. Có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi, Nguyễn Sương ngẩng đầu nhìn lên vòng đu quay.
Trần Cương Sách hỏi cô: “Anh xếp hàng mua vé nhé?”
“Không cần,” Nguyễn Sương nói, “Bên trong đó hoàn toàn khép kín, với thời tiết như thế này em vào đó khoảng năm phút thôi là có thể bị say nắng lần nữa.”
Cô quay đầu lại, nhìn đu quay ngựa gỗ ở bên kia rồi nói: “Em muốn ngồi cái đó.”
Trần Cương Sách ừ một tiếng: “Em chơi đi, anh đứng ở bên ngoài đợi.”
Đàn ông hầu như không có ai thích vòng quay ngựa gỗ bởi nó vốn là phương tiện giải trí đầy tính thiếu nữ, Nguyễn Sương cũng không muốn làm khó anh bởi dù sao mỗi chú ngựa gỗ trên vòng quay cũng chỉ vừa chỗ cho một người. Trần Cương Sách có muốn chơi cùng cô thì cũng phải ngồi trên một chú ngựa khác.
Chơi vòng quay ngựa gỗ cũng phải xếp hàng lấy vé, xung quanh đều là các cặp đôi đang nắm tay nhau.
Nguyễn Sương không nắm tay Trần Cương Sách vì cô sợ nóng.
Cảm giác áy náy ập tới trong cô: “…Anh có muốn nắm tay không?”
Trần Cương Sách giống như nhìn thấu được hành động của cô, không đồng ý, “Không phải em chê nóng sao?”
Nguyễn Sương: “Có nắm tay hay không thì cũng đều nóng, chúng ta chứ nắm nhé?”
Trần Cương Sách không để ý: “Có nắm hay không thì em cũng là bạn gái anh.”
Đúng lúc đến số của bọn họ, Trần Cương Sách ra hiệu cho cô: “Đi vào đi.”
Nguyễn Sương ừm một tiếng.
Chỗ soát vé cách vòng quay ngựa gỗ một đoạn, trong lúc đi một vòng dài Nguyễn Sương đều ngẫm nghĩ em khi nào có thể tặng quà lễ tình nhân cho Trần Cương Sách, vì vậy cô không chú ý đến việc những người sau lưng bị nhân viên chặn lại.
Vòng quay có sức chứa hai mươi sáu người, giờ đây lại chỉ có mình Nguyễn Sương bước vào.
Ngựa gỗ được phủ một ánh vàng rực rỡ, giống như chiếc hộp kho báu vậy.
Đợi sau khi Nguyễn Sương ngồi xong, âm nhạc bắt đầu cất lên. Lúc này cô mới ý thức được xung quanh không có ai ngồi.
Vòng quay chuyển động rất chậm, cô rơi vào trạng thái không biết phải làm sao, đợi đến lúc ở gần Trần Cương Sách cô mới hiểu được nguyên nhân.
Trong nháy mắt, trên mặt đất bỗng có những trái bóng bay lên, những trái bóng với sắc màu rực rỡ bay lên không trung.
Trần Cương Sách đứng ở trung tâm, thế giới nơi anh đứng vốn thật ảm đạm, nhưng sau khi những trái bóng bay lên, thế giới ấy cũng rực sáng theo. Dưới ánh đèn rực rỡ, sắc mặt anh thật dịu dàng.
“Nguyễn Sương…”
Anh khẽ nhướng mày, “Em ngẩng đầu lên đi.”
Đột nhiên nhận được yêu cầu, Nguyễn Sương không có thời gian suy nghĩ, cơ thể phản ứng trước cả đại não.
Vào giây phút cô ngẩng đầu lên, bầu trời tung bay vô số những cánh hoa, những cánh hoa ấy dần rơi xuống giống như làn tuyết bằng hoa hồng, sự lãng mạn từ bầu trời phủ xuống.
Cô chớp mắt nhìn một vòng xung quanh, cánh hoa không ngừng rơi, cô và Trần Cương Sách nhìn nhau, rồi cô nhìn ra chỗ khác, rồi lại nhìn anh.
Giống như bánh xe vận mệnh không ngừng chuyển động, nhưng cuối cùng lại để họ gặp nhau.
Sự lãng mạn kia là do anh mang đến.
Âm nhạc kết thúc, Nguyễn Sương đi xuống bước đến trước mặt Trần Cương Sách.
Trái tim cô đập thật nhanh nhưng giọng lại không có chút nào khác thường, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Đây là quà lễ tình nhân anh tặng em sao?”
“Ừm.” Trần Cương Sách hỏi cô, “Em có thích không?”
“Thích.” Cô đưa tay đút vào túi, “Anh đưa tay ra đi.”
Trần Cương Sách nghe theo lời cô.
Nguyễn Sương nắm tay lại rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó khi cô buông tay ra, có một thứ đồ rơi vào lòng bàn tay anh.
Là một chiếc nhẫn, thiết kế hình dải Mobius.
Mặt Nguyễn Sương nóng lên: “Trùng hợp thật đấy, hôm nay em mơi sphats hiện ra quà sinh nhật anh tặng. Chiếc nhẫn này em đã đặt làm từ đầu tháng.”
Trần Cương Sách như cười như không hỏi cô: “Là nhẫn ngón nào vậy?”
“Ngón giữa tay phải.”
Anh đeo lên, chiếc nhẫn vừa vặn.
“Em đo từ khi nào vậy?”
“Lúc anh ngủ.” Cô càng xấu hổ lên, cố tỏ ra bình tĩnh.
Trần Cương Sách cười thoải mái, ánh mắt vô cùng hồ hởi phấn chấn.
Nguyễn Sương bảo anh bớt bớt lại, sau đó lại nghĩ đến những cánh hoa hồng rơi xuống ban nãy, quả thực con người anh không thể khiêm tốn được, nhưng tình yêu của anh cũng vậy.
Hai người đi về phía trước, Trần Cương Sách rũ mi: “Em có muốn nắm tay không?”
Nguyễn Sương trả lại lời ban nãy cho anh: “Có nắm hay không thì em vẫn là bạn gái anh.”
Vì vậy có nắm hay không cũng không sao.
Trần Cương Sách ồ một tiếng, nhưng hành động cơ thể lại ngược lại, anh đưa tay đan lấy tay cô.
“Vẫn cứ nắm đi, dù sao bây giờ tay anh cũng có thêm một chiếc nhẫn.” Anh nhướng mày cười vô lại, “Khác với lúc trước.”
Nguyễn Sương bật cười.
Đi dạo một vòng quanh vườn bách thảo, lúc ra về đã gần 11 giờ rồi.
Ngày mai Nguyễn Sương còn muốn đi làm, vì vậy Trần Cương Sách nhập địa chỉ nhà cô vào ứng dụng chỉ đường.
“Về nhà anh đi.” Guọng cô lười biếng, “Mai em không muốn tự lái xe đi làm.”
“Trần Cương Sách.” Cô đưa tay kéo cổ tay áo anh, vừa dính người lại làm nũng, “Bạn trai, mai anh đưa em đi làm được không?”
Đương nhiên Trần Cương Sách đồng ý rồi.
Đường về nhà rất xa, Nguyễn Sương không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Về đến nhà, Trần Cương Sách bế cô vào phòng ngủ.
Khi cô ngủ có rất nhiều yêu cầu, thích đèn tối và yên lặng, có bất kì âm thanh nào vang lên cũng khiến cô tỉnh giấc.
Trần Cương Sách không bật đèn phòng ngủ lên, anh mượn ánh đèn ngoài hành lang để ngắm nhìn gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng nhìn lên gương mặt yên tĩnh.
Cuối cùng anh nhìn lên chiếc lắc tay trên cổ tay cô.
Thực ra anh không nói, chiếc lắc tay hình dải Mobius kia không phải là do anh mua.
Trần Cương Sách đã mất rất nhiều thời gian để tìm một người thợ lành nghề dạy anh, anh cũng học thật lâu, làm ra được nhiều sản phẩm nhưng đều đã vứt đi. Chiếc anh tặng cô là thành phẩm anh hài lòng nhất.
Có những lời anh cảm thấy không nhất thiết phải nói ra, nói ra rồi rất giống như muốn khiến cô cảm động mà báo đáp.
Anh từng nói qua, anh làm bất kỳ chuyện gì, bao gồm cả chuyện liên quan đến cô, đều không phải là vì cô.
Mà là vì chính bản thân anh.
Giúp cô không phải là để cô cảm động mà là do anh có thể giúp cô, điều này khiến anh rất vui.
Tặng quà cho cô cũng không phải là để cô vui, mà cảm thấy bộ dáng vui vẻ của cô khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Mọi xuất phát điểm không phải là cô, nhưng tất cả đích đến đều là cô.
Giống như ý nghĩa của dải Mobius vậy.
Tình yêu là vòng tuần hoàn vô tận, cũng là thứ uổng công.
Cho dù mọi việc anh làm có trở nên công cốc thì cũng không sao, dù sao thì ba năm chia xa khiến anh ý thức được rằng: Yêu em là chuyện của riêng anh.