Trạm Thị Vương Triều

chương 202

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đổng Thù Vận không hổ là người nhà họ Đổng. Quả nhiên Đổng gia như nàng nghĩ, ba đời cha con Đổng gia hiện đang ở thư phòng bí mật mưu đồ. Lúc bọn họ nhận được tin kia là đã vào chạng vạng, diễn cảm ba người cực kỳ khác nhau. Vẻ mặt Đổng Thế Kiệt phẫn hận, Đổng Bình nhíu mày không nói, còn ngược lại Đổng Hoa là mặt đầy hưng phấn.

"Phụ thân, vị hoàng thượng này đánh chúng ta một cái tát lại cho một miếng táo ngọt. Ngài xem thử như vậy là có ý gì?" Đổng Bình âu lo hỏi.

Đổng Thế Kiệt oán hận: "Đổng gia chúng ta cũng không phải tên Kỳ Hoài Quan kia."

"Thế Kiệt," Đổng Hoa tức giận giậm mạnh gậy, dạy dỗ: "Cháu cứ dễ xúc động như vậy, thì sao có thể làm được chuyện đại sự đây?"

Đổng Bình sợ con trai bị trách phạt, vội hỏi: "Ý của phụ thân là, ngài đã có đối sách? Con trai là sợ chắc gì hoàng thượng đã có tư tình với hoàng hậu, chuyện thân mật trong khuê phòng dù sao cũng rất dễ làm giả."

"Giả hay thực không quan trọng." Tay Đổng Hoa vê chòm râu, mỉm cười, "Cái ta muốn chỉ là kết quả. Kinh Sự phòng đã ghi chép lại, việc hoàng thượng sủng hạnh hoàng hậu đã thành sự thật như ván đã đóng thuyền. Hoàng hậu mang thai long duệ cũng là hợp lẽ."

Đổng Thế Kiệt chợt cười khằng khặc, "Hai nữ nhân thật có thể sanh con? Nực cười, quá nực cười, cũng không biết đứa con trong bụng Mẫn Tiên Nhu là dã chủng của kẻ nào. Không chừng cũng chỉ là giả vờ để che mắt người đời thôi."

"Càng ngày càng không quy củ." Đổng Bình chỉ vào Đổng Thế Kiệt lớn tiếng khiển trách: "Ở trước mặt bề trên ai cho con càn rỡ."

Hiếm khi tâm tình Đổng Hoa không tệ, không giận ngược lại còn vẻ mặt ôn hòa: "Ai quan tâm ả ta thật sự mang thần duệ hay chỉ giả vờ, ở trước thiên hạ nếu hoàng thượng nói phải, thì chúng ta cũng nói phải, vậy là được rồi."

Đổng Bình hiểu ý, sắc mặt có chút ngưng trọng, "Ý của phụ thần là để cho hoàng hậu giả mang thai, sau đó chúng ta trộm long tráo phượng?"

Đổng Hoa mỉm cười lắc đầu, nét mặt thảnh thơi: "Giả mang thai? Trạm Hi đang không có cớ trừ bỏ chúng ta, làm vậy chẳng phải để cho chúng nó nắm được nhược điểm? Tất nhiên phải mang thai thật."

Đổng Bình hít vào ngụm khí lạnh, "Phụ thân, hỗn loạn huyết thống hoàng thất là tội gϊếŧ cửu tộc."

"Lá gan này của con có khi còn không bằng Thế Kiệt." Đổng Hoa hơi bất mãn, "Đại trượng phu sống ở trên đời, không phải chỉ vì xây dựng sự nghiệp làm rạng danh dòng họ? Hiện giờ không phải sự nghiệp thiên đại đang đặt ngay trước mặt chúng ta sao? Nếu bỏ qua, ta cũng thật có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Đổng. Mẫn Thuân tiền Tấn ngu đần vô năng, Mẫn Huyễn lại càng không đáng nhắc tới, ta bảo vệ bọn họ, mưu cũng chỉ là nghiệp lớn của Đổng gia chúng ta. Thiên hạ vốn vô chủ, người có khả năng thì thâu tóm được, dựa vào cái gì chúng ta phải cam chịu thua kém người? Trạm Hi kia bất quá cũng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, ả có thể có được thiên hạ, sao Đổng gia chúng ta lại không thể?" Trên mặt Đổng Hoa đều là sự hưng phấn, giọng điệu càng ngày càng hào hùng, "Lúc trước sở dĩ ta để Trạm Hi thuận lợi đăng cơ, vốn tính sẽ đưa Thế Kiệt vào cung, để huyết mạch Đổng gia ta tương lai thành chủ. Nhưng mà đã thua một nước, hiện nay lại tới cơ hội, bất kể thế nào cũng không cho nó vuột đi."

Đổng Bình rất ít khi nhìn thấy phụ thân kích động như vậy, có điều ông vẫn có chút do dự, "Phụ thân, cho dù Thù Vận mang thai, đó cũng không phải huyết mạch Đổng gia ta mà."

"Con không phải vừa nói trộm long tráo phượng? Không, phải là trộm phượng chuyển long mới đúng." Đổng Hoa cười đắc ý: "Trong khoảng thời gian này phải tận tình bồi bổ thân mình cho Thế Kiệt. Lúc hoàng hậu có thai thì cơ thiếp của Thế Kiệt cũng nhất định phải mang thai."

Đổng Thế Kiệt nghe hết lời Đổng Hoa nói, trong lòng vui sướng cười: "Thân mình của con luôn rất khỏe, ông nội yên tâm. Có điều để nữ nhân mang bầu không khó, khó là sinh nam hay nữ không thể biết được thôi."

"Cho nên cơ thiếp của con phải có nhiều người mang thai mới tốt." Đổng Hoa suy nghĩ, lại nói: "Tiền đại phu ở Tế Thế Đường thành Nam là một danh y, nghe nói đoán sinh nam hay nữ cực kỳ chính xác. Ngày mai hãy phái người đi mời ông ta đến điều dưỡng cho con và những cơ thiếp kia."

"Đa ta ông nội." Đổng Thế Kiệt rất chi vui vẻ. Tuy vậy Đổng Bình vẫn còn có chút lo lắng: "Phụ thân, việc này... vẫn nên suy nghĩ thêm đi. Làm cách nào đưa nam nhân vào được trong cung? Lúc Thù Vận sinh con thì làm sao đánh tráo? Trong cung cũng không phải như ở nhà mình, nếu hoàng thượng có lòng diệt, thì ai có thể bảo hộ được đứa nhỏ được sinh ra kia? Thật khó đủ mọi đường."

"Những cái đó trong lòng ta đã sớm nắm chắc. Con đã quên nội ứng của chúng ta trong cung là ai sao? Hắn ta cũng không phải hoạn quan. Có điều làm sao đánh tráo, rồi bảo hộ được đứa nhỏ, vẫn cần phải thương lượng việc trong việc ngoài cùng tiếp ứng nhau mới được. Chuyện này phải bàn kỹ với Thù Vận." Đổng Hoa đã tính toán hết, "Con lập tức đi diện thánh, nói ta bệnh nặng, vô cùng mong nhớ hoàng hậu, cầu hoàng thượng cho phép hoàng hậu được về thăm nhà."

"Phụ thân, hôm nay ngài vẫn còn lên triều đấy, nói thế sao được? Không bằng để vợ con trai tiến cung truyền lời."

"Ngu xuẩn. Vợ của con chỉ là một nữ tử thì biết làm cái gì? Đây chính là việc thiên đại, chỉ cần lộ ra một chút tiếng gió cũng mang tới đại họa ngập đầu. Nói ta mấy ngày qua vẫn luôn bệnh nhẹ, toàn cậy mạnh gắng sức vào triều. Hôm nay vừa về nhà liền phát ra bệnh, đại phu cũng nói bệnh tới quá mau, tình hình hung hiểm. Thế không phải xong sao?"

"Vậy cũng không cần lập tức đi ngay, sáng mai lúc lên triều —— "

"Vô sỉ." Đổng Hoa ngắt lời con, "Triều đình là nơi thảo luận quốc gia đại sự, chuyện hoàng hậu thăm nhà dù sao cũng chỉ là việc riêng của thiên gia, con làm như thế không phải muốn cho người ta nói Đổng gia ta không có quy củ? Còn nữa, bây giờ đi không phải càng thể hiện rằng bệnh tình của ta nguy cấp."

"Phụ thân, việc này vẫn nên tiếp tục suy xét." Đổng Bình còn định khuyên tiếp, Đổng Hoa thở dài: "Con à, không thể lui được nữa. Đổng gia ta dù trung tâm một lòng với Mẫn thị, nhưng không phải Mẫn Thuân vẫn nâng một phe Mã Cường lên đối chọi với ta, huống chi là Trạm Hi hả? Ả ta hiện giờ chẳng qua chỉ muốn mượn sức chúng ta ổn định triều chính, một khi căn cơ ổn rồi, còn để chúng ta sống yên sao?"

"Chỉ là con trai vẫn cảm thấy việc này quá sức mạo hiểm."

"Được rồi," Đổng Hoa nghiêm mặt, "Không biết nên nói con trầm ổn hay nhát gan nữa đây? Ta giải thích thêm với con đây, chỉ cần trong cung không còn nữ nhân sinh con nối dõi cho hoàng thượng, thì cho dù hoàng thượng biết con của hoàng hậu không phải con mình, ả cũng sẽ chẳng còn cách nào khác, bởi vì triều Đại Đoan này cần người kế thừa."

"Ý của ông nội sẽ để trong hậu cung chỉ còn hoàng hậu có con nối dõi." Đổng Thế Kiệt sợ phụ thân không hiểu, góp thêm một lời.

"Thế Kiệt rốt cuộc giống ta đấy." Đổng Hoa khó được buông lời khen ngợi: "Cháu trai, lấy giấy mực ra đây, để ta viết một phong thư cho Hà Lượng."

Đổng Bình muốn nói lại thôi, ông vốn biết phụ thân có dã tâm, nhưng không nghĩ tới sẽ lớn như vậy. Con trai còn tiếp tục ở bên châm ngòi thổi gió, xem ra không thể khuyên nữa rồi. Nhưng mà hậu cung dễ nắm trong tay vậy sao? Ông càng nghĩ càng thấy không ổn, lại không biết nên nói gì tiếp, đành yếu ớt thưa: "Vậy giờ con trai đi tiến cung diện thánh."

.

Đợi đến khi ông vào cung thì sắc trời đã tối,Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đang ở cung Thanh Y cùng dùng bữa, sau khi nghe bẩm báo, cả hai nhìn nhau cười. Trạm Hi nói: "Đổng gia lại muốn bày quỷ kế gì đây? Đang êm đẹp sao lại muốn hoàng hậu về thăm nhà chứ?"

"Đêm hôm rồi, ăn ít thịt thôi." Mẫn Tiên Nhu gắp cho Trạm Hi thêm ít đồ ăn chay nàng không thích, nói: "Chuyện đó cứ kéo một hồi nữa đi, hiện nay trù lương là quan trọng nhất ."

"Ta cũng có ý này. Trời càng ngày càng ấm, nếu không gieo trồng kịp sợ năm sau lương thực dự trữ ở ngân khố không đủ dùng. Số lương thực mà tiền Tấn cho Bắc Địch mùa hè năm trước sợ bọn chúng cũng đã ăn hết sạch, Bắc Địch như con ác thú lòng tham không đáy." Trạm Hi hơi cau mày, nuốt đồ chay xuống, lại gắp đũa thịt hươu ăn, mới nói: "Lúc này không thể để phe cánh Đổng gia tạo thêm phiền được. Chương Thành."

Chương Thành khom người tiến vào, "Lão nô nghe."

"Đi nói cho Đổng Bình, hoàng hậu về thăm nhà là chuyện đại sự, bảo ông ta hãy tới hợp nghị cùng Thường tự bộ Lễ, viết một bản tấu chương trình lên đây, sau khi trẫm xem qua rồi lại nói." Trạm Hi cảm thấy đã no bụng, đặt đũa xuống, nhìn Mẫn Tiên Nhu ngạc nhiên: "Tiên Tiên, nàng còn ăn khỏe hơn cả ta?"

Mặc dù tướng ăn của Mẫn Tiên Nhu rất tao nhã, nhưng trong miệng lại đầy đồ ăn, không thể cất lời, chỉ có thể trừng to mắt bất mãn liếc nhìn nàng.

Trạm Hi cười ha ha, "Ta sẽ không ghét bỏ nàng béo, ăn nhiều thêm nữa đi, đừng để bảo bối của ta bị đói."

Sau khi Mẫn Tiên Nhu ăn xong súc miệng, mới chậm rãi đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Trạm Hi, đưa tay hung hăng nhéo lỗ tai nàng, mày liễu nhếch nhẹ, "Hi Hi dám ghét bỏ em? Hi Hi cũng không nghĩ lại thử đã bao nhiêu ngày không cùng em ăn cơm rồi? Tối hôm qua vừa được thể hiện uy phong ở cung hoàng hậu, giờ đã bắt đầu lên mặt với em."

Trạm Hi thuận tay kéo nàng vào lòng, giọng điệu có chút ngang ngược, "Ai bảo tối qua nàng thật sự đẩy ta vào cung Duyên Phúc?"

Mẫn Tiên Nhu vuốt ve từng đường nét trên gương mặt Trạm Hi, thoải mái nói, "Ngày sau Hi Hi còn phải thường đi."

"Nàng thật không ghen tỵ chút nào? Hay là trong lòng nàng đã không còn có ta nữa rồi?" Trạm Hi làm biểu tình mắt hạnh trợn lên.

Mẫn Tiên Nhu cười mỉm, ngón tay kẹp chặt mũi Trạm Hi, mắt lóe sáng, "Nếu thật đụng vào điểm mấu chốt của em, sẽ chẳng đơn giản chỉ là ghen nữa. Đến lúc đó, hoàng thượng cũng đừng đau lòng mỹ nhân của người nha."

"Mỹ nhân, hừ, biến mất lại càng hợp ý ta. Nhưng cái khiến ta tò mò thật ra là điểm mấu chốt của Tiên Tiên đó." Trạm Hi biết rõ còn cố hỏi.

Mẫn Tiên Nhu cố ý mặt lạnh, "Nếu Hi Hi dám cùng với người khác nằm trên một cái giường, thì hừ. Nói, tối hôm qua có vậy hay không?"

"Thế mà nàng còn bảo ta phải thường thường đi tới chỗ người khác." Trạm Hi dùng sức hôn nàng một cái, mặt mày tươi vui, nói tiếp: "Đổng Thù Vận này liệu có thật sự nghe lời? Nàng vẫn nên để ý kỹ nàng ta."

"Cái Đổng gia cần cũng chỉ là bề ngoài để nói. Còn Hi Hi có thật sự sủng ái nàng ta hay không, thì vốn không quan trọng." Mẫn Tiên Nhu vòng tay ôm cổ Trạm Hi, nói dịu dàng: "Việc ở nội cung cứ giao cho em, Hi Hi chỉ cần một lòng tập trung xử lý chuyện ngoài triều. Nếu huynh đệ Chu thị không làm nên việc, Hi Hi định sẽ thế nào?"

"Nếu thế, chỉ sợ đành phải mời người nhà họ Đổng ra mặt thôi, trước cứ thu được ít lương giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt đã. Chỉ là như vậy, nhất định bọn họ sẽ ra thêm nhiều điều kiện với ta, ngày sau muốn loại bỏ Đổng gia càng thêm khó." Trạm Hi nhíu mày.

Mẫn Tiên Nhu trấn an: "Em thấy huynh đệ Chu thị có thể làm nên việc. Hi Hi nghĩ thử, nếu một tên cờ bạc biết nếu thắng sẽ thu được tiền cược lớn thế kia, còn không ra tay tàn nhẫn?"

"Nói thì nói thế, nhưng đám ở tỉnh Dự Bình cũng đều là những kẻ gian xảo lắm trò. Không được, vẫn nên cho huynh đệ Chu thị một mật chỉ, bảo bọn hắn hành sự hiệu quả hơn nữa." Trạm Hi suy ngẫm.

.

Ba ngày sau, phần mật chỉ đó đã tới tay huynh đệ Chu thị. Chu Võ lo lắng tới bốc hỏa: "Ca, vậy phải sao bây giờ? Hoàng thượng vừa muốn chúng ta làm việc cẩn thận, vừa chỉ cho chúng ta có thời gian nửa tháng. Mà chúng ta đến phủ Hà Gian này cũng đã bảy ngày rồi, cái đám khốn khiếp kia cả ngày chỉ biết pha trò với chúng ta, cái gì cũng chưa làm được."

Trong mắt Chu Văn lóe ra tia âm tàn, "Rõ ràng ở trên chốn quan trường, huynh đệ chúng ta chơi không lại đám cáo già đó, sẽ bị thua đậm đây. Huynh đệ, đại ca nói lời thật với đệ. Nếu việc này thành rồi, tiền đồ của huynh đệ chúng ta sẽ vô lượng, ngay đến phần mộ tổ tiên cũng có thể tỏa khói xanh. Nếu làm không xong, đầu của huynh đệ chúng ta liền —— "

Cả người Chu Võ bốc ra tà khí, hung bạo cười, "Đại ca, có người trả tiền kêu chúng ta đi đánh bạc, việc không vốn vạn lời này, sao không liều mạng? Thắng, thì huynh đệ chúng ta được chơi đã nghiện. Thua, cùng lắm chỉ nhận một cái sẹo to bằng cái bát thôi, coi như không còn trên đời nữa, mười tám năm sau lại là một hảo hán."

Chu Văn vỗ bàn một cái, quát to, "Có những lời này của đệ, ta liền đi đánh bạc lần này. Đi, đi tìm tên Mã khâm sai kia." Mặc dù Chu Võ không biết suy tính bằng ca ca, nhưng cũng là một người lanh lẹ, biết ca ca đã có chủ ý, liền không hỏi nữa. Hai người dẫn theo một đội nhân mã đi thẳng tới dịch quán.

Truyện Chữ Hay