Chén ngọc lưu ly tỏa ánh sáng lóng lánh, loại đồ vật xa hoa lãng phí cỡ này không biết đang chứa đựng bao nhiêu nước mắt và giọt máu của chúng dân. Trạm Hi tiện tay đùa nghịch thứ đồ đựng rượu đó, ý vị thâm trầm nhìn hai vị phi tử kia, nhoẻn cười như có như không, hỏi: "Rất nhiều người nói trẫm tà đạo trái luân thường, hai vị ái phi đây hình như không coi trẫm là nữ tử khác lẽ thường?"
"Hoàng thượng phong thái tiên nhân, là hậu duệ của thần. Khởi binh chấn hưng xã tắc, tất nhiên là được sự che chở của trời và thần, trong thiên hạ này không ai lại không thần phục, bốn bể nhất định đều đồng lòng một thể. Những lời loạn ngôn huyên thuyên kia chẳng qua đều từ các dư nghiệt của thời tiền Tấn thôi, toàn là những kẻ mưu toan làm kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình." Thục phi nét mặt dịu dàng, giọng nói êm tai, quả nhiên mang đậm tư thái của một tiểu thư khuê các.
Huệ phi thấy đã có người bước trước, liền vội vàng hùa theo, cười nói: "Đúng đấy, phụ thân nô tì thường nói với nô tì rằng, bản lĩnh của hoàng thượng còn cường thế hơn rất nhiều mấy nam nhân khác."
Trạm Hi hờ hững cười, "Nói như vậy, vẫn còn nam nhân cường thế hơn cả trẫm?"
Lập tức gương mặt Huệ phi biến sắc, không khí trong điện cũng chợt trở nên căng thẳng. Mẫn Tiên Nhu thấy Trạm Hi ra oai phủ đầu vậy đã đủ, cũng không nên dồn ép người ta vào thế đường cùng, vì thế cười nhạt nói: "Hôm nay là ngày sinh thần của hoàng thượng, còn hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên nên là tấm gương để mọi người nhìn thấy sự hòa thuận của hoàng thất. Hôm nay hoàng thượng vẫn nên đến cung Duyên Phúc đi."
Trạm Hi quay đầu nhìn chằm chằm Mẫn Tiên Nhu, trong lòng nổi nóng, nhưng trên mặt vẫn gắng áp chế, tiếng cười như rít ra từ trong kẽ răng, cất tiếng nói lạnh lùng với Đổng Thù Vận: "Vậy hoàng hậu thấy sao?"
Đổng Thù Vận chỉ cảm thấy đau đầu, Sao lửa chiến tranh vẫn lan tới mình chứ? Nàng nhìn hai vị phi tử mới tới kia, một người đã sợ tới mức không dám lên tiếng, còn một thì dù gương mặt bình tĩnh như nước nhưng ánh mắt lại sáng lên. Phải nhỉ, Thục phi xem như là người của phe Đổng thị, nếu có thể để hoàng thượng ngủ lại chỗ hoàng hậu, thì coi như nhiệm vụ của nàng ta cũng đã hoàn thành. Chính là... Nàng lại nhìn về phía Mẫn Tiên Nhu, thấy vị hoàng quý phi này đầy mặt hàm ý mỉm cười, chỉ là ánh mắt sắc lạnh, có điều xem ý tứ, dường như cũng đồng ý hoàng thượng ngủ lại chỗ nàng. Qua một lúc băn khoăn cân nhắc, hoàng hậu chỉ có thể thầm cười khổ, gắng gượng lấy ra uy nghiêm hoàng hậu, không dám nhìn tới hoàng thượng, nở nụ cười cứng ngắc: "Các vị muội muội cũng là vì muốn lấy lòng hoàng thượng, vì thế hoàng thượng quyết định thế nào đều được cả."
Trạm Hi sai người rót thêm rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, trong lòng bức bối khó chịu. Tất nhiên nàng hiểu được ý của Tiên Tiên, vì đã đả kích Đổng gia nhiều lần, cũng nên đi xoa dịu một chút. Ngay cả con thỏ bị ép cuống lên còn quay sang cắn người, nói chi tới lão 'cáo già' kia? Đến chỗ Đổng Thù Vận dù sao vẫn tốt hơn đến chỗ của Hà Thục Ninh. Thế nhưng nàng mang danh là hoàng đế, ở trên triều đã không thể thoải mái thi triển quyền cước, đến ở trong nhà mình cũng bị người lập kế mưu hại khắp muôn nơi, tới nỗi ngay đến việc muốn ở cạnh người yêu thôi cũng không thể làm chủ? Trạm thị của mình tốn hết mấy trăm năm trù tính, chỉ để đổi lấy kết quả này thôi sao? Trong lòng Trạm Hi như có một mồi lửa đang thiêu đốt, không tự chủ bộc phát lệ khí ra ngoài.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, thần thiếp muốn xin cáo lui." Ngữ điệu của Mẫn Tiên Nhu tận lực mang đầy vẻ dịu dàng, ý muốn động viên. Trong lòng nàng cũng rất bất bình, nhưng hiện giờ phải lấy đại cục làm trọng, nên nàng nhất định mau chóng rời khỏi đây, tránh cho Hi Hi thấy nàng sẽ càng thêm khó chịu.
Trạm Hi thẳng tay ném cốc đầy tràn vào góc tường, mặt lạnh đứng lên, xoay người đi vào trong nội điện. Đổng Thù Vận khẽ liếc qua nhìn hoàng quý phi, thấy nàng ý bảo mình hãy đi theo vào, liền nhanh chóng đứng dậy xua tay bảo mọi người lui ra, trong lòng đầy thấp thỏm bất an vào trong nội điện, liền nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng đang rất âm trầm, không dám có hành động gì, chỉ cẩn thận đứng nép ở một bên.
Trạm Hi không nén nổi muốn nổi giận, khẩu khí cực kỳ bực bội, "Đổi tất cả những thứ này thành cái mới cho trẫm." Nàng chỉ vào chăn mền màn che trên giường phượng, rất nhanh các cung nữ đã vội vàng đi tới thay. Trạm Hi đá văng đôi ủng trên chân, vẻ mặt đầy khó chịu, mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Bọn thái giám và cung nữ đã sớm lui xuống, cả nội điện to như thế này chỉ còn Đổng Thù Vận đứng ở nơi đó không biết nên làm gì. Không rõ trải qua bao lâu, thấy hoàng thượng dường như đã ngủ, nàng mới dám thầm thả lỏng, lặng lẽ bước tới chỗ sạp ỷ, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến lúc mơ màng nghe thấy ngoài điện có tiếng thái giám báo canh giờ, nàng mới khẽ cử động thân thể cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn ra, ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng le lói. Nàng vội bật người ngồi dậy, nhìn về phía giường, thấy hoàng thượng vẫn còn đang ngủ, cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Giọng của thái giám ngoài điện tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước, nàng biết đây là đang báo cho hoàng thượng biết đã đến lúc nên thức dậy. Chính là nàng đâu dám tới gần hoàng thượng, đành bối rối định đi mở cửa để kêu cung nữ bên người hoàng thượng tiến vào. Vừa bước tới gần cửa, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hoàng thượng vang lên, "Ngươi muốn để cho tất cả mọi người đều biết ngươi và trẫm ở cùng một đêm mà không có xảy ra gì?"
"Nô tì không dám." Đổng Thù Vận nhanh chóng quỳ xuống. Không biết vì sao, rõ ràng đều là nữ tử có quyền lực trên đỉnh thiên hạ, nhưng nàng lại sợ hoàng thượng hơn hoàng quý phi rất nhiều.
"Bỏ áo khoác ra, cởi búi tóc, lên giường." Đột nhiên nghe hoàng thượng nói vậy, Đổng Thù Vân theo bản năng mà cả người run lên, lại rất nhanh lập tức hiểu ý, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn cực nhanh làm theo.
Trạm Hi cũng cởi long bào vứt lên mặt đất, chỉ mặc quần áo trong đứng cạnh bên giường, giọng lạnh như băng hướng ra ngoài quát: "Vào đi." Cửa điện chậm rãi được đẩy ra, sau khi Ngân Nguyệt và Tử Đoan bước vào liền nhanh chóng khép ngay cửa lại.
"Lại đây." Trạm Hi rút một con dao găm từ bên hông, nhìn Tử Đoan ra lệnh: "Đưa tay."
Gương mặt Tử Đoan không chút thay đổi, cúi đầu duỗi ra hai tay. Ánh bạc sắc lạnh lóe lên, trên ngón trỏ của nàng xuất hiện một vết cắt, máu tươi lập tức chảy xuống, Ngân Nguyệt nhìn mà thấy đau lòng.
Trạm Hi cầm lụa trắng thấm một vệt, rồi tiện tay ném cho Đổng Thù Vận: "Nhét nó lót dưới người." Tiếp đó lại nói với Tử Đoan: "Kêu người Kinh Sự phòng ghi chép lại." Sau đó dang rộng hai tay, để Ngân Nguyệt bước tới hầu hạ mặc quần áo. Đổng Thù Vận cả mặt đỏ bừng nằm trên giường, đương nhiên nàng biết đây là ý gì, may mà nàng nằm sau bức rèm che phủ, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng.
Sau khi chỉnh trang quần áo xong, Ngân Nguyệt mở cửa điện, để một nhóm lớn cung nữ bưng đủ loại đồ rửa mặt nối đuôi đi vào. Sáng sớm mà nhiều người như vậy, Trạm Hi thấy liền phiền, chỉ rửa mặt qua loa rồi định nhấc chân rời khỏi. Cung nữ Mai Nhiễm bên người Đổng Thù Vận chợt xấu hổ nói: "Hoàng thượng, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi."
"Trong cung của hoàng hậu thế này mà cũng có một nha đầu lanh lợi nhỉ?" Ánh mắt Trạm Hi lóe lên tia tàn nhẫn, xoay người đẩy rèm ra, khom lưng kề sát bên tai Đổng Thù Vận, nghiến răng nói: "Hoàng hậu chỉ cần quản lý tốt những nữ tử này, trẫm mới đảm bảo tánh mạng của ngươi và đường tỷ một đời không lo." Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy là một cảnh tượng đầy ân ái.
Hoàng thượng vừa rời đi, một cung nữ bên người khác là Đào Nhiễm như không nén nổi niềm vui rạo rực mà hân hoan nói: "Chúc mừng nương nương. Lão thái gia, lão gia và thiếu gia chắc chắn đều sẽ rất vui cho nương nương."
Đổng Thù Vận cúi đầu, gương mặt còn chưa tan hết nét đỏ ửng, người ngoài nhìn chỉ nghĩ đó là nàng đang thẹn thùng, nhưng thực tế trong lòng nàng lại hoang vắng bi ai. Hai thị nữ lớn lên từ nhỏ cùng mình này quả nhiên vẫn không phải người một lòng cùng mình, may mắn tính mình cẩn thận đã không nói cho các nàng biết mưu đồ gần đây. Chỉ đáng tiếc là, ở trong cái hoàng cung to như vậy, ở trong cái nhà giam hang hổ này, mà mình lại chẳng có đến một người tri kỷ để giúp đỡ tin dùng. Cái gì mà tiểu thư khuê các, cái gì mà danh môn vọng tộc, khổ sở trong đó sao người ngoài biết được đây? Chính mình dù gì cũng chỉ là một thiếu nữ vô tội, nhưng vì sao không ai thương tiếc, mà cứ cố tình đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió? Trong lòng nàng đau xót, nước mắt suýt nữa lăn dài, vội hít sâu một hơi, cố nén lại, âm thầm khuyên nhủ chính mình, Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào bản thân, nhất định mình có thể kiếm ra một con đường sống. Sau đó dần dần bình tĩnh lại, tâm trạng nàng lại trầm trọng, Khi chuyện mình được hoàng thượng sủng ái truyền về Đổng gia, không biết ông nội và phụ thân sẽ nghĩ thế nào? Rồi lại sẽ muốn mình làm ra chuyện vớ vẩn gì nữa đây?