Yamazaki tức tốc chạy đi lấy xe, mọi người cùng Syaoran đưa Souji đến bệnh viện chạy thẳng đến phòng cấp cứu với lời đe dọa:
- KHÔN HỒN THÌ LO CỨU SỐNG CẬU ẤY NẾU CẬU TA CÓ MỆNH HỆ NÀO TA SẼ LẤY MẠNG VỢ CON ÔNG.
- Vâng...vâng... tôi sẽ cố hết sức thưa thiếu gia – ông bác sĩ xanh tái mặt mày lúng túng trả lời.
Cả bọn đứng ngồi không yên đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, Marry lật đật chạy đến đập cửa phòng cấp cứu:
- Souji, Souji...
- Marry, cậu bình tĩnh lại, Souji đang được cấp cứu bên trong. Cậu ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo quá – Chiharu trấn an cô.
- Chiharu...
- Marry, đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy ? – Yamazaki đứng dậy hỏi chuyện cô.
- Tại sao Souji lại bị thương nghiêm trọng như vậy, cậu giải thích đi – Rika có phần tức giận nắm lấy vai Marry.
- Chuyện này tất cả là do...
Cắt ngang lời Marry, ông bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu đôi lông mày tỏ vẻ bất an, lo lắng. Cả bọn tập trung sự chú ý vào ông gặng hỏi, nhất là Marry:
- Souji, cậu ấy thế nào rồi ?
- Tình hình của thiếu gia Souji đang nguy kịch do bị mất máu liên tục trong mấy tiếng đồng hồ. Nếu không nhanh chóng truyền máu gấp, chúng tôi e rằng khó có thể giữ lại mạng sống của cậu ấy.
- Vậy ông còn chần chờ gì nữa mà không mau đi tiếp máu cho anh ấy đi – Rika lấn tới túm lấy cổ áo ông ấy.
- Vấn đề ở đây là cậu ấy có nhóm máu RH- âm tính cực hiếm, ngân hàng máu của bệnh viện đã hết loại máu này. Chúng tôi đã gọi các bệnh viện khác cung ứng nhưng nếu đợi đến khi có máu, tôi không chắc cậu ấy có thể sống được tới lúc đó.
- Tôi ! Ông muốn lấy bao nhiêu máu của tôi cũng được, chỉ cần ông làm mọi cách cứu sống anh ấy cho tôi – Marry lập tức chạy nắm tay ông bác sĩ cầu khẩn.
- Vậy tốt quá, mời cô đi theo chúng tôi.
Bác sĩ đưa Marry đi xét nghiệm rồi làm các thủ tục kiểm tra mới tiến hành truyền máu cho Souji. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên có một người trong số bọn họ nhìn Marry với ánh mắt hình viên đạn và đôi mắt long lên sòng sọc nắm tay lại thành nắm đấm.
"Cô giỏi lắm Marry, bấy lâu nay tôi đã nhường cô một bước mà cô lại để anh ấy trên bờ vực sống chết thế này. Chờ đấy Marry, tôi sẽ không để cô ung dung tự tại ở bên anh ấy nữa. Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô".
Tín hiệu đèn phòng cấp cứu vụt tắt, mọi người đồng loạt đứng lên. Bác sĩ cởi khẩu trang thở phào nhẹ nhõm, Syaoran gặng hỏi:
- Souji sao rồi ? Ổn cả chứ ?
- Nhờ lượng máu của cô Marry đã giữ được mạng sống của cậu ấy, chúng tôi đã chuyển cậu ấy qua phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm nhưng tránh làm ồn ảnh hưởng bệnh nhân khác.
- Cám ơn bác sĩ.
Tất cả tập trung hết qua phòng hồi sức trừ Syaoran, anh di chuyển sang phòng hồi sức truyền máu thăm Marry. Gương mặt lạnh lẽo của anh giãn ra phần nào bước đến giường cô:
- Em ổn không, Marry ?
- Syao...ran, Souji anh ấy... - nghe tiếng Syaoran cô tỉnh giấc hỏi thăm Souji.
- Em cứ nằm yên đó đi, cậu ấy không sao rồi, bây giờ đang ở phòng hồi sức.
- Em muốn... thăm anh ấy – cô gượng mình ngồi dậy.
- Chút nữa cậu ấy tỉnh, anh đưa em qua gặp – anh đỡ cô nằm dựa lưng vào thành giường.
- Thôi được rồi – cô ngoan ngoãn nằm yên.
- Bây giờ cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao Souji lại bị thương nghiêm trọng như vậy ? – anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
- Tất cả mọi người đều do ả Katty – cô kích động bật người dậy.
- Sao lại có Katty ở đây ? – anh liếc mắt.
- Cô ta nói mình phụng sự Hắc nương đến kiểm tra hệ thống bảo mật an ninh biệt thự vì tin đồn bảo vật của Hắc Long bị đánh cắp. Tin này lan đến tai Hắc nương nên mới phái cô ta đến. Souji cùng cô ta vào trong phòng và cô ta đoạt bảo vật bắn Souji trọng thương. Em vào không cảnh giác bị cô ta đánh giấc đi.
- Được rồi, anh hiểu rồi – anh cười nhẹ, gật đầu.
- Bảo vật bị cô ta đánh cắp sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy ?
- Em và Souji không cần phải lo chuyện đó...
- Syaoran, Souji tỉnh rồi – Shino chạy qua thông báo.
- Tốt quá – Marry nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm.
- Anh đưa em qua thăm cậu ấy – Syaoran dịu dàng đỡ cô dậy.
Mở cửa phòng, mọi người ngồi vây quanh giường Souji đều quay ra hướng cửa mở. Marry lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh:
- Anh không sao là tốt rồi.
- Em nghỉ những viên đạn vặt vãnh đó có thể giết được anh sao, ngốc này.
- Này, này ở đây còn rất nhiều người nhé. Đừng xem bọn tôi như vô hình vậy chứ - Yamazaki khoanh tay chế giễu.
- Ai đó chọc mù mắt tôi đi – Shino châm thêm dầu.
- Hai người tém tém lại dắt nhau về nhà mà ôm – Chiharu cũng chẳng vừa.
- Hại người ta ra nông nỗi này rồi, bây giờ còn diễn cảnh mèo khóc chuột hay sao ? – Rika gai mắt cảnh vừa rồi lên tiếng.
- Thôi được rồi, cậu sao rồi ? – Syaoran nghiêm mặt hỏi Souji.
- Chưa chết được đâu.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh vậy, Souji ? – Rika bu lấy anh.
- À... anh không sao chỉ là chuyện nhỏ thôi, mọi người không cần phải lo lắng cho tôi như vậy – Souji cười trừ.
- Chuyện lớn như vậy mà cậu còn nói không sao – Chiharu gắt.
- Mọi người chắc đều mệt cả rồi, chầu tối nay tôi sẽ bù lại sau cho mọi người – Syaoran nhẹ giọng đuổi khéo.
- Nhưng Souji... - Rika hậm hực không muốn về.
- Rika, chúng ta về trước cho Souji nghỉ ngơi đi – Yamazaki kéo vai Rika.
- Vậy anh nghỉ ngơi đi, em sẽ thăm anh sau nhé – Rika nhìn sang ánh mắt của Syaoran liền hiểu ý.
Cả bọn lẳng lặng chào bang chủ một tiếng rồi ra về, không khí trong phòng lắng xuống. Marry bắt đầu lên tiếng:
- Cô ta đã làm gì anh ?
- Chỉ là súng bị cướp còi thôi, Katty không làm gì anh cả.
- Vậy tại sao cô ta không cứu anh trong khi cô ta có khả năng chữa trị cho anh.
- Syaoran, chuyện bảo vật...
- người không cần lo chuyện bảo vật, thử Katty lấy đi chỉ là đồ giả thôi.
- Gì chứ ? – Marry ngạc nhiên.