- Chị...không ổn rồi.... Ma-chan...
- Đừng mà Jii – Marry ôm chặt lấy cô đau đớn.
- Chị...sắp...được gặp... mẹ rồi, hãy...thay chị...chăm sóc... cho Syao... Syaoran... Syaoran... - đến phút cuối cùng người cô yêu thương nhất vẫn là Syaoran và Marry.
- Đừng mà Jii, Oneee-chan....
Cơ thể cô dần tan biến trong không khí, hình ảnh cuối cùng trên gương mặt của Jii là nụ cười hiền từ cho cô em gái nhỏ. Giọt nước mắt của cô ướt đẫm đôi tay gầy mòn của Marry, thân thể ma cà rồng sẽ biến mất khi bị ấn chú chém trúng chỉ còn bộ áo choàng trên tay Marry. Cô như chết lặng nhìn chị mình tan biến mà không thể làm được gì, đôi tay nắm chặt bộ áo choàng và ngửa đầu lên gào thét đau khổ:
- ONEEEE-CHANNN...
- Marry...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....
Souji an tâm để Nana cho tiến sĩ chữa trị sau đó liền chạy ra với mọi người, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh chính là Sakura thẳng tay chém chết Jii Yoo. Anh ngay lập tức chạy đến ôm chặt lấy cô từ phía sau:
- Marry, đừng như vậy mà em, anh xin em Marry...
- Oneee-chan...
- Để cô ấy yên nghỉ đi Marry, cô ấy sẽ rất buồn nếu em như vậy, nghe anh đi Marry...
- Onee-chan... - giọng cô nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Tình hình đã bắt đầu chuyển biến xấu đi, khuất sau bức tường kia, một người mặc vest trắng đeo kính một tròng nhấc điện thoại lên bấm số:
- Owari Vampire lại xuất hiện ở khu phía Tây quận Haido, tớ cần các cậu chi viện.
- Hiểu rồi – đầu dây bên kia trả lời – mọi người lão đại lại hóa quỷ ở khu phía Tây quận Haido.
- Ai vừa gọi cho cậu vậy, Sahi ? – Tomoyo nghi ngờ thông tin hỏi.
- Chuyện đó không quan trọng, bây giờ chúng ta phải tới đó, nếu không lão đại sẽ làm ra những chuyện không hay.
- Sahi nói đúng, chúng ta phải đưa bang chủ trở về trước đã – Eriol quay người lại nói.
- Được, mọi người chuẩn bị vũ khí chúng ta xuất phát.
Nghe lệnh Tomoyo tất cả mọi người hưởng ứng theo rồi lập tức lên đường đến quận Haido. Còn lại Kazumi và Savan không tham gia cuộc chiến, cô nổi giận đùng đùng trên phòng thu xếp hành lý bỏ ngoài tai những lời Savan khuyên răn:
- Cậu đừng như vậy nữa, phó bang chủ nổi giận nên nói thế thôi, không phạt cậu đến Paris đâu.
- Chị ấy không đùa đâu, trước giờ từng lời của bang chủ và hai phó bang chủ nói ra chẳng ai có thể lay chuyển được.
- Nhưng tại sao cậu lại nổi giận với chị Hitomii như vậy, đúng là chị ấy đã đưa chúng ta vào nguy hiểm nhưng ngay cả chị ấy cũng không lường trước được mọi chuyện mà.
- Cậu còn nhắc tới cô ta ? Cô ta về đây không vì mục đích cứu chị Icy đâu, tôi không biết cô ta đang suy tính chuyện gì nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành đâu. Các cậu nên cẩn thận đề phòng người phụ nữ đó – ánh mắt căm phẫn của Kazumi nhìn ra cửa sổ.
- Cậu định đến Paris thật sao ?
- Lời của Icy đã nói tôi có thể không nghe sao.
- Vậy tôi sẽ đi với cậu – Savan nắm tay Kazumi kiên quyết.
- Cậu điên à ? Cậu biết nơi địa ngục đó như thế nào rồi mà đòi đi với tôi.
- Tớ biết, tớ biết. Khu đặc quyền Paris là căn cứ huấn luyện nghiêm ngặt nhất thế kỷ, chúng ta cũng từng được đào tạo ở đó mà ra. Cuộc sống ở đó đúng là không khác gì địa ngục trần gian nhưng để cậu đi một mình tới đó, tớ không muốn – Savan nhìn cô với ánh mắt trìu mến xoa dịu cơn giận trong lòng cô.
- Savan, cậu đúng là đồ ngốc.
- Mọi người đang trên đường đến Haido đưa bang chủ trở về, cậu có muốn đi hay là ngồi đây xếp hành lý ?
- Cậu đang nói ngốc nghếch gì vậy, tất nhiên là phải đưa bang chủ trở về chứ.
- Vậy còn chần chờ gì nữa, mau đi thôi.
Tại khu quận Haido:
Cảnh tượng kinh hoàng trước mắt tanh nồng mùi máu tươi xộc và cánh mũi khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Con quỷ vẫn không chịu khuất phục cứ lộng hành liên tục, Syaoran đang cố gắng dốc sức khống chế Sakura, nhưng với vết thương cứ liên tục chảy máu thế này chẳng mấy chốc anh sẽ kiệt sức vì mất máu mất. Di chuyển một cách nặng nề anh đứng tựa lưng vào bức tường trước mặt Owari Vampire, con quỷ cười đểu rồi cầm kiếm bay đến:
- KKKKKKEEEEEEEENNNNGGG !!!
Tiếng kiếm va chạm vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai vừa rồi là của Eriol đỡ cho Syaoran, Tomoyo bắn một mũi tên chứa thuốc độc tê liệt thần kinh vào cổ con quỷ khiến Sakura đứng yên bất động. Cùng lúc đó, Hắc Long được chi viện thêm, Băng Long cũng đông không kém. Cả hai bang tề tụ nơi đây đều cùng mục đích đó là khống chế Owari Vampire.
Lão già Fujitaka cũng không muốn bỏ lỡ cuộc vui nên cùng người vợ yêu dấu của ông ta đến đây chứng kiến thành quả mình làm ra. Nhìn qua Syaoran gồng mình đứng dậy ôm vết thương to tướng trên ngực thật đáng thương, ông nhếch môi ném ống tiêm chứa TL liều cực mạnh có pha trộn với R. Theo phản xạ anh chụp lấy ống tiêm rồi nhìn ông ta bằng đôi mắt khinh bỉ ném nó xuống đất giẫm nát:
- Ha, vết thương này có là gì chứ ? Ngay cả con gái ruột mình ông còn biến cô ấy thành quỷ, ông thì biết quan tâm đến ai chứ.
- Haha, cậu nói đúng lắm Syaoran. Con bé chỉ là công cụ giúp ta hái ra tiền, hơn nữa nó không phải là con ruột của ta. Ta muốn hành hạ con nghiệt chủng của Nadeshiko đáng nguyền rủa !!
- Thật ngu ngốc !! – Tomoyo lên tiếng.
- Con nhóc kia, mày là ai, mày có tư cách gì lên tiếng ở đây.
- Hừ !!! Mau mang bang chủ trở về.
Tomoyo hừ một cái rồi ra lệnh cho Băng Long đến mang Sakura đi, bọn họ vừa nhấc chân được một bước ông ta liền nả phát súng vào trúng một trong số họ. Đôi mày của Eriol nhíu lại, thật to gan dám đụng đến người của Băng Long:
- Các người không thể nào mang con bé đi được, con bé là của ta.
- Vậy hãy thử xem – Kazumi bắn lại ngay chân ông ta phát.
- Kazumi...
- Xin lỗi chị Icy, em không thể không tham gia cuộc chiến này. Khi về chị muốn phạt em thế nào cũng được, bắt em về lại Paris cũng không sao nhưng em phải đưa được bang chủ trở về.
- Làm tốt lắm, Kazumi – Eriol vỗ vai cô.
- CÁC NGƯỜI ỒN ÀO QUÁ !!!