Chương :
Bị chọc tức, Mai Ly vung tay đánh về hướng nó, tức giận quát to, ''Súc sinh, có tin tao giết chết mày ngay tại đây không?''
Ra tay rất ngoan độc, hơn nữa, xuất thân như vậy nên Mai Ly từ nhỏ đã được huấn luyện kĩ lưỡng, thân thủ hiện nay quả nhiên không hề tồi. Phàm là kẻ có võ nên nhìn sơ qua cũng biết, lực đạo đánh tới của Mai Ly không thể hình dung được một từ ''nhẹ''. Thầm nghĩ, nếu như hôm nay người đứng đây là một ai đó rất bình thường khác, thì một chiêu này của chị ta phải chăng là muốn đoạt mạng. Nhưng đáng tiếc, bởi vì kẻ mà chị ta sắp xuống tay đây chính là nó, người mà kể cả bây giờ cũng như mãi mai sau, Mai Ly cũng không thể nào vượt qua, cũng như không cách nào địch lại nổi.
Nó trong mắt chợt ánh lên tia lửa giận, bát nháo ở chỗ đông người không phải là phong cách thường ngày của chị ta. Họa chi là đã bị những lời nói bâng khua chọc giận mà mất trí khôn, hành động thiếu suy nghĩ thật rồi.
Người đi, người đến xem xích mích giữa hai cô gái ngày càng nhiều, họ chỉ thắc mắc rằng tại sao giữa chốn đông người như thế, lại có những kẻ hành động thiếu cẩn trọng và kém văn minh như vậy. Và điều đáng tiếc nhất là hai cô gái này lại có ngoại hình quá mức ưu tú, nhất là cô gái trên người mặc cả cây đen, từ lúc nãy đến giờ mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng không có chút biểu cảm kia.
Khi bàn tay Mai Ly sắp hạ xuống, nhẹ như không, nó túm chặt lấy cổ tay cô ta, vặn lại. Tuy kém một tuổi nhưng nó cao hơn Mai Ly, lại là người đứng đầu một tổ chức, từng vào sinh ra tử rất nhiều lần nên thân thủ tốt hơn hẳn cô nàng tiểu thư liễu yếu đào tơ, luôn được bảo bọc như Mai Ly. Nên chỉ trong giây phút, cái nắm tay khẽ dùng lực của nó đã khiến mặt mày Mai Ly nhăn nhó.
Khi cơn đau còn chưa dứt, nó thô bạo kéo mạnh Mai Ly về gần phía mình, miệng kề sát tai chị ta nói nhỏ, ''Nói hay lắm, súc sinh? Tôi và chị cùng mang trong người dòng máu đó đấy, vậy chị cũng nhận chính mình là loài súc sinh hay sao?'' Nó thản nhiên hỏi, thanh âm mềm nhẹ như chính mình là người ngoài cuộc, không phát ngôn ra một câu đủ dọa chết người như thế, vừa lúc đánh thẳng vào tai của Mai Ly. Tin này mà truyền ra ngoài, Mai Ly dù có nhảy sông Hoàng Hà, cũng không thể rửa hết tội.
Cảm nhận được Mai Ly run rẩy, nó mỉm cười buông tay đẩy mạnh chị ta ra. Mai Ly xoa xoa cổ tay, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói làm mình choáng váng vừa rồi.
''Mày... mày... Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, tao nhịn mày lâu lắm rồi, vừa phải thôi. Mày nghĩ tao thiết tha cái mối quan hệ chị em này lắm hả?''
Nó chợt cười, ''Chị thiết tha quan tâm lắm chứ, chị vẫn luôn hiểu rõ là đằng khác!''
Mai Ly sững người khi nghe nó nói như vậy, nhiều hơn hẳn là vẻ mặt cao ngạo kia làm cô ta có chút lúng túng và hoảng sợ.
''Ba năm trước, chị dựa vào đâu để nhận được lời khen của mọi người? Chị dựa vào đâu để ép tôi không ra mặt trong tất cả các buổi tiệc của gia tộc, để chị là đứa con gái tỏa sáng nhất? Là dựa vào ai hả? Là tôi và sự thương hại của tôi dành cho chị chứ ai. Chị có bao giờ nghĩ rồi sẽ có một ngày, chính tôi sẽ đòi lại tất cả mọi thứ không? Cho nên, trước khi tôi ngứa mắt bởi một đứa như chị, hãy cút cho khuất mắt tôi, tôi nói được là làm được, hiểu chưa?''
Mai Ly nhìn nó trăn trối, tất cả những điều nó nói đều đúng cả. Chỉ là hôm nay, cô ta không nghĩ là sẽ bị khơi dậy chính nỗi đau nhất trong lòng mà thôi. Cô ta vẫn luôn không hiểu, tại sao tất cả mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp như thế, nhưng đến khi nó xuất hiện thì mọi thứ đều hoàn toàn bị đảo lộn lại.
Mai Ly trong một lần vô tình nghe thấy, là như thế nào mà cổ phần của cô trong gia tộc đã được ấn định rõ ràng, nay lại chuyển sang hơn phân nửa cho đứa trẻ khác. Cô ta không hiểu vì lý do gì, mà mỗi khi nó xuất hiện ở trường lại luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, mà trong khi đó vị trí đấy phải là do cô đang nắm giữ. Rồi lại càng không cam lòng hơn khi mẹ cô, người mà cô thương yêu nhất lại chuyển sự bảo hộ, cưng chiều sang nó, mà đôi khi hờ hững, hoàn toàn phớt lờ chính đứa con gái ruột thịt của mình... Rồi còn rất nhiều điều xảy ra khi mà chú tìm được đứa con gái thất lạc, cuộc sống của cô ta hoàn toàn bị xáo trộn, tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, kể cả tình yêu thương của mẹ cũng bị một đứa ngoài giá thú cướp mất. Tất cả những điều này, đáng lẽ ra phải thuộc về cô từ lâu rồi... chứ không phải tại thời điểm đó lại lọt vào tay kẻ khác như vậy.
Nhưng, vì sao mà bây giờ tất cả những điều đó đều đã được phục hồi lại trạng thái ban đầu vốn có của nó? Câu trả lời chính là nhờ sự thương hại của nó chứ ai. Mai Ly đến bây giờ đã đạt được mọi thứ mình mong muốn, nhưng cô ta hoàn toàn không bao giờ có thể chấp nhận nổi mọi quá trình để dẫn đến sự thành công đó. Mỗi lần nằm mơ nhớ lại khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình mà quỳ xuống van xin nó, là cô ta không chịu nổi. Mai Ly đã rất nhiều lần bị những cơn ác mộng kiểu đó quấy rối, bức cho đến phát điên rồi.
''Mày... câm... câm mồm lại ngay. Đừng nói nữa.'' Như bắt được yếu điểm của Mai Ly, nó nhìn thẳng vào khuôn mặt đang hoảng sợ của cô ta mà tiếp tục công kích.
''Chị làm gì, chị sợ hãi, chị tủi nhục như thế nào tôi đều biết hết.Và tôi vẫn luôn không hiểu vì sao chị lại tự nhận mình thấp kém hơn tôi, trong khi gia thế hoàn cảnh của hai chúng ta đều giống như nhau, đều là một. Nhưng kể từ khi đó, cái lúc mà chị quỳ xuống trước mặt van xin tôi, tôi đã nghĩ mình đoán sai rồi. Chị quả thật rất đáng thương, chị nên nhận được sự thương hại từ mọi người, và đặc biệt là sự mềm lòng, đồng cảm của tôi.''
Mặt Mai Ly trắng bệch. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy vẻ mặt đầy châm biếm đó của nó. Nhưng rồi, vì lòng tự tôn của mình đã bị động chạm nghiêm trọng, nên Mai Ly một lần nữa hoàn toàn mất đi kiểm soát, xông vào định đánh nó.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ thơ tràn đầy vui mừng reo lên từ phía đằng sau, kéo cô ta về với thực tại, thoát ra khỏi cơn điên cuồng của mình, ''Hotgirl...''