Thẩm Tông Chí mệt đến mức thở hổn hển, ông làm hai người bị thương nặng, mà chính ông cũng bị thương.
Động tĩnh của bọn họ quá lớn, hơn nữa bây giờ chỉ mới qua giờ Thân, trời còn chưa tối hẳn, vì thế đã lôi kéo sự chú ý của Cấm quân.
Đúng lúc Tạ Tu Hòa đi tuần tra quanh đây, vừa biết xảy ra chuyện đã vội vàng chạy tới.
Hai người kia bị binh lính Cấm quân đưa đi, Thẩm Tông Chí thở hổn hển ngồi sụp xuống đất, chỉ vào bóng dáng đã xa của họ mà dọa: “Hừ, có gan thì quay lại, lão tử mà không tiễn các ngươi đi gặp Diêm vương thì lão tử sẽ theo họ các ngươi.”
Tạ Tu Hòa: “…”
Hắn hắng giọng: “Các vị đại nhân đã cực khổ rồi, hôm nay mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong thì nháy mắt cho thuộc hạ rồi ‘bắt’ Đại tướng quân đi. Sau đó quay lại liếc nhìn cảnh cáo người đệ đệ không có tiền đồ kia của mình, ra hiệu bảo đối phương ngoan ngoãn chạy theo.
Ra khỏi Tận Hoan lâu, Thẩm Tông Chí mới yên lặng được một lát đã lại bắt đầu ồn ào.
“Thả lão tử ra! Lão tử còn có chuyện chưa làm xong!”
Tạ Tu Hòa mệt mỏi xoa huyệt thái dương, phất phất tay bảo thuộc hạ lui xuống, còn mình thì tiến lên kéo Thẩm Tông Chí: “Làm sao, còn ai nữa?”
“Tu Hòa?”
“Là ta.”
Thẩm Tông Chí lôi kéo cổ áo Tạ Tu Hòa: “Tu Hòa, hu hu hu, ta không thể sống được nữa, hu hu hu.”
Tạ Tu Hòa: “…”
Rốt cuộc ai mới là người không thể sống được nữa, kẻ sống không nổi rõ ràng là hai vị tướng quân cấp thấp bị đánh đến mức thở không nổi kia mới phải.
Chờ ngày mai dâng sớ tố cáo đến trước mặt bệ hạ, đó lúc đó muốn khóc cũng không muộn.
Hắn cố kìm nén cơn tức giận nói với đệ đệ đang núp trong góc: “Còn không mau cút ra đây.”
Tạ Khanh Vân vội vã đã đi tới, ngượng ngùng cười cười: “Khụ khụ, ca…”
“Điện hạ! Ta sẽ không để yên cho ngươi! Hu hu hu hu hu, nữ nhi của ta, hu hu hu…”
Hai huynh đệ Tạ gia: “…”
Tạ Tu Hòa lạnh lùng nhìn đệ đệ. Dưới ánh mắt giết người của đối phương, Tạ Khanh Vân tóm tắt ngắn gọn tình huống xảy ra hôm nay.
Tình hình sau đó bắt đầu mất kiểm soát, có lẽ do Tạ Khanh Vân nhắc lại chuyện nên khiến Thẩm Tông Chí nhớ lại hành trình quanh co vòng vèo của mình hôm nay, thế là ông ồn ào đòi đến phủ Lăng Vương, nói là muốn đến đó tìm người tính sổ.
Hai huynh đệ Tạ gia không biết phải làm sao, dù sao hai người bọn họ cũng không đánh lại một mình Thẩm Tông Chí, đành phải theo ông đến Vương phủ.
Lúc vừa đến phủ Lăng Vương thì tình cờ gặp được Lăng Vương vừa từ bên ngoài trở về.
Lục Vô Chiêu khẽ nhíu mày, đưa Thẩm Tông Chí vào trong, còn hai huynh đệ Tạ gia được mời đến tiền sảnh ngồi chờ.
Gần một canh giờ trôi qua mà Thẩm Tông Chí vẫn chưa ra khỏi thư phòng Lăng Vương. Lúc Tạ Tu Hòa sắp nôn nóng không yên thì thấy Thẩm Tông Chí bước ra. Ông vừa lau nước mắt vừa đi ra.
“Thúc.” Tạ Khanh Vân chạy lên đón, trong lòng hắn ta khó xử, không muốn nói chuyện với Lăng Vương, nên dẫn người đi trước.
Tạ Tu Hòa quan sát hai người, sau khi phát hiện quần áo bọn họ vẫn chỉnh tề, nhìn như chưa hề xảy ra va chạm. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cung kính hành lễ với Lăng Vương: “Điện hạ thứ tội, hôm nay đã làm phiền rồi.”
Lục Vô Chiêu rũ mắt xuống, nhìn qua tâm trạng có vẻ không tốt lắm, hắn lỡ đễnh gật đầu, sai người tiễn bọn họ ra về.
Tạ Tu Hòa đã đi ra đến sân bỗng quay đầu nhìn lại, thấy Lăng Vương một mình đẩy xe đi dọc theo hành lang, bóng tối bao phủ lấy cơ thể hắn, khiến người ta bỗng sinh ra cảm giác cô độc.
Hắn không nhìn nữa, vội vã lên xe ngựa đi về phủ tướng quân.
…
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau.
Mạnh Ngũ thu xếp hành lý xong thì đến gõ cửa phòng Lục Vô Chiêu, hắn vừa đến cửa đã thấy Lục Vô Chiêu đẩy xe ra.
Mạnh Ngũ sững sờ nhìn vào quầng thâm dưới đôi mắt kia, nhẹ nhàng nói: “Chủ tử, ngài… Cả đêm không ngủ sao?”
Lục Vô Chiêu mệt mỏi lắc đầu.
Đêm qua hàn huyên với Thẩm Tông Chí lâu đến thế, làm gì ngủ được nữa. Có mấy lời chỉ khi mượn cơn say Thẩm Tông Chí mới có thể thẳng thắn nói ra, sau khi bọn họ rời đi đã lâu, những lời nói đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai Lục Vô Chiêu, vương vấn trong lòng, không sao quên được.
Càng nhớ lại càng đau xót trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín bầu trời, nhiệt độ quanh người giảm xuống.
“Chủ tử, hôm nay có ra ngoài không?” Mạnh Ngũ hỏi, “Bên phía Linh Châu không có chuyện gấp gì, ngài còn chưa nghỉ ngơi đủ, hơn nữa hôm nay trời cũng sắp mưa rồi, hay là…”
“Không cần.” Nam nhân cắt ngang, hắn lướt qua Mạnh Ngũ: “Nhân cơ hội hiếm có này giải quyết sớm mọi chuyện.”
Mạnh Ngũ khuyên can không được đành phải nghe theo.
Tại phủ tướng quân, Thẩm Vu bị tiếng mưa xối xả đánh thức.
Hỏi ra mới biết vừa qua giờ Thìn.
Sau khi ăn sáng và uống thuốc, Thẩm Vu mệt mỏi không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
Từ lúc ngủ dậy đến giờ nàng luôn thấy nôn nao trong lòng, lúc nào cũng cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Nàng nghiêng người nằm trên giường, tay cầm tập thoại bản mới nhất do Chử Linh Thư phái người đưa tới, nghe nói nó rất hay.
Thẩm Vu buồn chán lật vài trang, đó là câu chuyện kể về một cặp vợ chồng từ lúc gặp nhau đến khi thầm mến rồi đến lúc ở bên nhau, câu chuyện tầm thường không chút mới mẻ, kết cục ra sao nàng cũng đoán ra được, hơn nữa nàng cũng cảm thấy diễn biến câu chuyện không hấp dẫn người đọc chút nào.
Chử Linh Thư nói rằng câu chuyện này rất cảm động và ngọt ngào, nhưng Thẩm Vu lại cảm thấy nó không ngọt ngào bằng điện hạ của nàng.
Bạch Đoàn lướt qua hai chân nàng, bước chân nó mềm mại uyển chuyển, không gây ra bất cứ tiếng động nào, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng sét lớn khiến Bạch Đoàn hoảng sợ, nó tránh sang bên cạnh, vô tình làm đổ chén trà, nước trà làm ướt trang giấy, mảnh vỡ cũng rơi đầy trên đất.
Nhìn bầu trời càng lúc càng tối sầm, lại nhìn làm váy bị ướt đẫm, vết mực nhòe cùng với những mảnh sứ vỡ, Thẩm Vu càng chắc chắn hôm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Qua giờ Thân, cuối cùng Thẩm Tông Chí cũng thức dậy.
Đúng như Thẩm Vu nghĩ, phụ thân nàng ‘không khiến nàng phải thất vọng’ mà mang đến một tin tức xấu.
Đêm qua lúc huynh đệ Tạ gia đưa Thẩm đại tướng về phủ, trời đã khuya lắm rồi, Thẩm Vu đã đi ngủ từ lâu, vì vậy vẫn không biết có chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt Thẩm Tông Chí đau khổ, ông dè dặt bám lấy cửa, thò đầu, nhìn vào trong đầy thăm dò.
Thẩm Vu vừa nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của ông, bắt đầu giật giật huyệt thái dương.
Đến khi Thẩm Tông Chí nơm nớp lo sợ nói xong mọi chuyện, sắc mặt Thẩm Vu cũng u ám hệt như bầu trời bên ngoài.
Nàng không hỏi chuyện đánh nhau mà chỉ quan tâm Thẩm Tông Chí đã nói gì với điện hạ.
“Nữ nhi à, ta… Ta cũng không biết ta đã nói gì nữa.” Thẩm Tông Chí cười khổ: “Ta quên mất rồi, không nhớ được mình đã nói những gì.”
Tuy là đã quên hết nhưng Thẩm Tông Chí vẫn cảm thấy mình đã nói chuyện gì đó khiến người ta buồn lòng rồi, dù sao… Dù sao hôm qua lúc đến tìm Lục Vô Chiêu ông có hơi tức giận, sợ rằng lúc mình say rượu lại nói gì khiến hắn tổn thương.
Bây giờ Thẩm Vu thực sự muốn vì nghĩa diệt thân, rất muốn cắt đứt quan hệ với người cha đã ngoài ba mươi nhưng lúc nào cũng như đứa trẻ lên ba này, đang lúc tức giận thì Tạ Khanh Vân che dù, bất chấp mưa to đến phủ.
Cả đêm qua Tạ Khanh Vân cũng ngủ không ngon giấc, do dự hơn nửa ngày cuối cùng cũng quyết định phải tự mình đến hỏi thẳng Thẩm Vu, nếu A Vu và Lăng Vương là đôi bên cùng có tình cảm với nhau thì tốt. Nhưng nếu như… Có lẽ hắn ta vẫn còn cơ hội.
Kết quả hắn vừa bước vào sảnh Thẩm gia, đang đứng đợi cha con Thẩm Vu thì một tên tùy tùng hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào.
Tạ Khanh Vân nhận ra hắn ta chính là hộ vệ bên cạnh đại ca.
Tạ Khanh Vân lập tức đi đến: “Làm sao? Đại ca của ta đã xảy ra chuyện gì?”
Tùy tùng toàn thân đều ướt đẫm, nhìn ra được chạy rất chật vật, hắn vội vàng nói:
“Đại công tử bảo ngài nhanh chóng trở về phủ, hắn nói chỉ có ngài biết hộp thuốc cứu mạng của phu nhân ở đâu, bảo ngài nhanh chóng về một chuyến.”
Bà Tạ mẫu y nữ, nhưng thầy thuốc cũng khó chữa cho mình, lại còn cố chấp ngang bướng, hàng ngày đa số thời gian bà đều ngủ, hôm nay thời tiết xấu như vậy, nhất định bà đang nghỉ ngơi.
Việc hai huynh đệ bọn họ có thể làm, chính là có thể không làm phiền mẫu thân thì không làm phiền.
Tạ Khanh Vân nghe xong sắc mặt tái mét: “Là đại ca bị thương sao? Đi mau!”
Tạ Khanh Vân không bận tâm đến chuyện của mình nữa mà vội vàng xin lỗi Thẩm Tông Chí và Thẩm Vu, rồi bước ra ngoài.
“Đại ca của ta ở đâu? Muốn ta mang thuốc đến đâu?”
“Đưa tới phủ Lăng Vương, đại công tử nói đang chờ ngài đến cứu mạng.”
Thẩm Vu vừa nghe hai chữ “Lăng Vương” thì dựng cả tóc gáy, đột nhiên xoay người.
Hai người kia còn chưa đi xa, nàng vội vàng đuổi theo chặn hai người lại: “Phủ Lăng Vương?! Là ai bị thương?!”
Tùy tùng lau nước mưa trên mặt: “Là Lăng Vương điện hạ, ngài ấy bị thương rất nặng.”
Thẩm Vu lập tức tái mét.
Cả người nàng run rẩy, Thẩm Tông Chí vội vàng kéo nàng vào ngực: “A Vu, đừng hoảng hốt.”
Thẩm Vu đẩy Thẩm Tông Chí ra, đứng thẳng người, nhéo mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau ập đến tạm thời khiến nàng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói run rẩy không tài nào che được vẻ hoảng sợ.
Nàng kéo tay Tạ Khanh Vân, lo lắng bật khóc, cầu xin: “Ta đi với huynh, huynh cho ta theo được không, để ta đi cùng.”
Tạ Khanh Vân ngạc nhiên nhìn nàng, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Vu khóc hắn ta đã hiểu. Trong cổ họng trào ra một cỗ chua xót: “Muội…”
Thẩm Tông Chí quả quyết nói: “A Vu, con đi đi! Phụ thân sẽ phái người đi theo bảo vệ, Thược Dược, ngươi cũng đi cùng đi, chớ để cô nương chịu ấm ức. Mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Thẩm Vu đang thẫn thờ nghe phụ thân sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, lồng ngực như bị thứ gì chèn lại, cảm giác mờ mịt, luống cuống, hoảng sợ trước nay chưa từng có chợt kéo đến.
Tạ Khanh Vân nắm lấy cánh tay nàng, hắn đứng trước gió che chở cho Thẩm Vu. Thược Dược đứng bên kia, hai người để Thẩm Vu đứng ở giữa, không để nàng mắc mưa.
Cả quãng đường từ khi lên xe ngựa đến lúc về Tạ phủ lấy thuốc, sắc mặt Thẩm Vu vẫn luôn tái nhợt, lo sợ bất an.
Tạ Khanh Vân cúi đầu, dựa vào đầu kia của xe ngựa, không còn dáng vẻ lười biếng thường ngày mà chỉ im lặng, buồn bã.
Chẳng mấy chốc đã đến Tạ phủ, Tạ Khanh Vân im lặng xuống xe, lấy thuốc xong lại lên xe, đi đến Vương phủ.
Thời gian trôi qua rất chậm, Thẩm Vu cảm thấy mỗi một lần hô hấp là thêm một lần đau khổ.
Không biết mất bao lâu, sau vô số lần Thẩm Vu cầu khẩn, cuối cùng cũng tới nơi.
Mưa đã tạnh.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn nhưng Thẩm Vu đã vội vàng bước xuống.
“A Vu muội muội.” Tạ Khanh Vân đột nhiên gọi nàng lại.
Thẩm Vu đứng dưới xe ngựa, thấy Tạ Khanh Vân đưa hộp thuốc cho nàng.
Hắn cười tự giễu, đưa tay xoa đầu nàng, cố tỏ ra tự nhiên.
“Sẽ không sao đâu, mau đi đi, hắn đang chờ muội.”