Tin tức con gái Thẩm Đại tướng quân sắp gả cho Lăng Vương lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, dân chúng bàn luận rất hăng say về chuyện này.
Phụ Quốc quân do Thẩm Tông Chí chỉ huy giống như một lá bùa hộ mệnh, chỉ cần có Phụ Quốc quân, triều đình Đại Lâm sẽ an toàn. Sự tôn sùng của dân chúng đối với Lăng Vương cũng không hề thua kém, đó là vị Bồ Tát sống luôn tạo phúc cho dân, vì dân giải oan phân xử.
Bởi vậy tin tức tứ hôn vừa ra, phố lớn ngõ nhỏ trà dư tửu hậu đều bàn tán về việc này.
Lúc này trong phủ tướng quân, mấy diễn viên của gánh hát tuồng Lê Viên Tử được mời đến đều đang đợi lên diễn, bọn họ tụ lại với nhau phía sau sân khấu, tán gẫu chuyện phiếm.
Một thanh y tầm mười lăm mười sáu tuổi che miệng cười: “Nếu nói về trình độ yêu thương nữ nhi, chỉ sợ toàn bộ kinh thành đều không có người vượt qua được Đại tướng quân.”
Trong mắt tràn đầy hâm mộ ao ước.
Một tiểu sinh tầm hơn hai mươi tuổi cũng nói: “Một câu nói muốn xem diễn kịch của Thẩm cô nương, chúng ta đã được mời, mức độ sủng ái này quả thực hiếm có.”
Thẩm Vu vì đang ốm nên không thể ra khỏi cửa, nhưng lại cực kỳ muốn xem kịch, nghe nói có một gánh hát nổi tiếng vừa mới tới kinh thành, chỉ hỏi Thẩm Tông Chí một câu có thể mời về nhà hát hí khúc được hay không. Thẩm Tông Chí không nói hai lời, lập tức dựa vào mối quan hệ với Tạ Tu Hòa tìm được gánh hát, dùng số tiền lớn mời người về phủ, biểu diễn cho riêng Thẩm Vu xem.
“À đúng rồi, đã nghe gì chưa, Thẩm cô nương và Lăng Vương điện hạ được tứ hôn rồi đấy!”
“Làm sao mà chưa nghe được chứ, quản sự của chúng ta vốn là người ở Tây Cảnh, khi còn bé từng được Phụ Quốc quân cứu giúp, chưa kể tương đầu của chúng ta cũng từng nhận ân huệ của Lăng Vương, hôm tin tức truyền đến gánh hát, hai người họ cực kỳ vui sướng!”
“Chỉ là… Ta thấy Thẩm cô nương đều không thể ra ngoài xem hát, sức khỏe quá yếu, còn cả vị Vương gia kia cũng không được tốt lắm… Lại gặp phải tai nạn như thế, hai người bọn họ một ốm một tàn, chẳng biết việc này là tốt hay không nữa.”
“Bầu gánh đến kìa, đừng nói nữa đừng nói nữa.”
Mọi người lập tức giải tán, cần trang điểm thì đi trang điểm, hóa trang thay đồ, bận bịu nhưng rất theo trật tự.
Là một trong những nhân vật chính của đề tài bàn tán, Thẩm Vu đang nghỉ trưa ở lầu các giữa hồ, nàng vui vẻ cầm thánh chỉ lên xem, ánh mắt đều không chớp lấy một lần.
Triệu ma ma bê đến một chén thuốc đen ngòm, thấy nàng vẫn còn cười ngây ngô, bất đắc dĩ nói: “Cô nương vẫn còn xem sao? Đã xem ba ngày rồi.”
“Hì hì, ta thích xem á, ta cũng thuộc lòng luôn rồi.” Thẩm Vu mặt mày hớn hở, nhìn thấy Triệu ma ma bê đến chén thuốc đen chết người kia thì cười không nổi nữa: “Triệu ma ma, ta không muốn uống.”
Thược Dược ôm quần áo mới giặt xong, một tay nâng rèm đi vào: “Cô nương, phủ Lăng Vương có lời nhắn truyền đến.”
Thẩm Vu kích động hỏi: “Hắn nói gì vậy?!”
Thược Dược nghiêm trang nói: “Điện hạ bảo người ngoan ngoãn uống thuốc.”
Thẩm Vu: “…”
Nàng trừng mắt nhìn Thược Dược.
“Ngươi nói dối! Chàng ấy không thể nào nói vậy được!”
Thược Dược vẻ mặt không đổi: “Nô tỳ nói thật, điện hạ còn bảo, đợi người khỏe rồi mới đi gặp ngài ấy.”
Thẩm Vu: “….”
“Chỉ là một chén thuốc mà thôi, người đã uống hơn mười năm, này cũng không phải việc khó gì, đúng không?”
“….Ừm.”
“Không đúng, vẫn là quá khó, thuốc lần này cực kỳ cực kỳ đắng.
Vì nàng dám tự nhảy xuống hồ giữa trời rét lạnh, Ngô đại phu tức gần chết, lần này kê cho nàng một đơn thuốc mạnh, hơn nữa không để ý hương vị nữa, cố ý cho càng đắng, để nàng nhớ thật kỹ.
Đắng đến mức nào à, chỉ cần ngửi một chút, đã làm cho người ta không thể chịu được muốn nôn khan.
Thứ này không chỉ mỗi vị đắng, lúc nuốt xuống là chát, uống xong còn có mùi thối thoang thoảng, quả thực là quá kinh tởm.
Thẩm Vu nhìn thấy Triệu ma ma dùng khăn che mặt bịt kín múi, nhìn thấy Thược Dược không chịu được bịt kín miệng mũi, trong lòng quá đỗi thê lương.
Thược Dược cũng không buông tha nàng, ngược lại tiếp tục dụ dỗ: “Cô nương, hiện tại người cũng không thể ra ngoài, người không nhớ Lăng Vương sao?”
“…..hu hu”
Nàng nhớ.
“Người nghe lời Ngô đại phu, mau chóng khỏe lại, nô tỳ cùng người đi Vương phủ.”
“……”
Hừ.
Nói thẳng ra là, nếu không khỏi bệnh, cha nhất định sẽ không cho nàng đi gặp phu quân tương lai.
Vì Chiêu Chiêu vậy.
Thẩm Vu nhắm mắt, cắn chặt răng, đưa tay, tư thế sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa: “Đưa đây, ta uống!”
Triệu ma ma vui vẻ nhìn Thẩm Vu, đưa bát thuốc vào tay nàng.
Thẩm Vu bê bát, vừa mới đưa đến bên miệng, hương vị gay mũi bá đạo xộc thẳng vào mũi, ở trong cơ thể nàng hoành hành ngang dọc.
Mùi thối kinh người, ngửi đã muốn nôn, quá đau khổ, sống không bằng chết!
“Ọe—-!!”
Thược Dược: “…”
Triệu ma ma: “…..”
Thẩm Vu nhắm chặt hai mắt, mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết ruồi bọ. Cố nhịn cảm giác buồn nôn cuộn trào, mạnh mẽ nuốt hết bát thuốc.
Ực, ực…
“Ư ư ư ọe—-!!”
Triệu ma ma vội vàng đưa tay lấy một nắm mứt hoa quả nhét vào miệng Thẩm Vu.
Một lần uống thuốc, bay nửa cái mạng.
Thược Dược vỗ tay cổ vũ nói: “Cô nương giỏi quá! Còn thêm hai ngày là sẽ không phải uống thuốc nữa, cố lên!”
Thẩm Vu sợ hãi: “…Vẫn còn tận hai ngày?!”
Thược Dược cố gắng đánh trống lảng: “À… à… Đúng rồi, sân khấu đã dựng xong rồi, người có muốn biểu diễn luôn bây giờ không?”
Thẩm Vu lau nước mắt ở khóe mi: “Đi thôi đi thôi…. Tận hưởng đúng lúc.”
Còn hai ngày, không biết có thể sống qua nổi không đây.
Thẩm Vu vừa mới mặc xong đồ chuẩn bị ra cửa, đã thấy Thẩm Tông Chí bước đến.
“Cha!”
Thẩm Tông Chí vừa mới từ quân doanh trở về, ngày đó xin chỉ xong đã vội vàng sốt ruột quay lại quân doanh ngoài thành, chưa kịp nói chuyện nhiều với con gái.
Thẩm Tông Chí cả người đều là khí lạnh, bước chân vội vàng đi qua Thẩm Vu, giọng điệu có hơi nghiêm túc: “Vào nhà, cha có chuyện cần nói.”
Thẩm Vu giật mình: “Vâng.”
Cửa phòng đóng lại, trong phòng đốt than hoa, Thẩm Tông Chí vừa ngồi được một lúc đã nóng vã mồ hôi, hắn cởi bỏ mũ giáp, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vu.
“Cha? Làm sao vậy?”
Làm sao vậy, làm sao vậy.
Thẩm Tông Chí thâm trầm nhì chằm chằm cổ và vành tai Thẩm Vu.
Hắn giơ tay sờ sờ đỉnh đầu trọc lốc, thở dài thườn thượt.
Còn có thể làm sao vậy?!
“Ba ngày, ba ngày rồi, mấy thứ kia… còn không biến mất!”
Thẩm Vu ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, mặt đỏ lên.
Cha nói chính là dấu hôn mà ngày đó Lục Vô Chiêu để lại trên người nàng, cái trên vành tai đã mờ đi rất nhanh, nhưng cái trên cổ kia thì vẫn chưa biến mất.
Thẩm Vu xấu hổ để chân tay luống cuống, ấp úng: “Cái này, cha…. ta….”
Thẩm Tông Chí đau đớn vô cùng: “Không trách con, không trách con….”
Ba ngày, hắn làm sao cũng không thể nào quên được.
Ngày đó khi chạy đến Liên Phương cung đón người, hắn đã phát hiện sự khác biệt trên người con gái mình, trên người nàng mặc quần áo nam tử rộng hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết là của Lăng Vương.
Thẩm Vu đưa cho hắn một bức thư, hắn biết được kế hoạch của Lăng Vương, trong lòng khen ngợi trí tuệ của tiểu điện hạ, nhưng….
Tên nhóc thối đó lại dám ra tay với con gái hắn!
Lúc đó trên mặt nàng chưa hết ửng đỏ, đuôi mắt còn vương ít nước mắt, quần áo lỏng lẻo không nghiêm chỉnh, đến kẻ ngốc cũng biết vừa mới xảy ra chuyện gì!
Thẩm Tông Chí tức giận đến muốn đập phá mọi thứ trong tẩm điện của Lăng Vương, nổi giận đùng đùng đưa con gái về, sau khi về đến nhà hỏi kỹ mới biết được là chưa có làm đến bước cuối cùng.
May mà còn biết điểm dừng, bằng không Thẩm Tông Chí không biết mình có xông đến trước mặt Lăng Vương đánh hắn một trận hay không.
Đến ngày đi Tư Chính điện phối hợp với Lăng Vương diễn trò, hắn không dám nhìn vào mắt Lục Vô Chiêu, một là sợ bị lộ tẩy, hai là sợ mình không nhịn được ngứa tay.
Ở quân doanh xử lý quân vụ, cơn tức giận trong ngực vẫn không tiêu tan, hôm nay hẹn mấy đồng nghiệp uống rượu, trước khi đến nơi hẹn trở về thay quần áo, cũng thăm con gái một chút.
Lần thăm ngày, còn không bằng không đến!
Ba ngày còn chưa hết! Này phải dùng bao nhiêu lực mới vậy!
“Lão tử sớm muộn cũng bị các ngươi làm cho tức chết!” Thẩm Tông Chí nghiến răng nghiến lợi.
Lúc nói tay không chú ý dùng lực làm mấy sợi tóc mới mọc ra lại rụng mất.
“Ui… Cha đau không?” Thẩm Vu ân cần hỏi han.
Thẩm Tông Chí u oán nói: “Đau? Con đau không?”
Ánh mắt hắn nhìn vào chỗ dấu hôn kia.
Càng nhìn càng thấy tức giận đến đau đầu.
Đã thế hắn vừa hỏi xong câu này, con gái lại bày ra vẻ mặt thẹn thùng!!
Thẩm Tông Chí giận điên rồi, cải trắng trong nhà mỗi ngày đều chỉ nghĩ muốn chạy vào ổ heo vàng, tức chết người mất!
Bất ngờ đứng dậy: “Cha đi đây!”
Cửa phòng đóng sập một tiếng rõ to, Thẩm Vu chớp chớp mắt.
Đưa tay sờ chỗ dấu hôn kia, cười hì hì không lo nghĩ điều gì.
……….
Thẩm Tông Chí có hẹn ở Tẫn Hoan lâu, người tham gia ngoài mấy vị phó tướng trong quân, còn có Tạ Khanh Vân.
Thẩm Tông Chí vừa xuất hiện, tất cả mọi người đã vội vàng mời rượu hắn. Hắn tới chậm, tự giác tự phạt ba chén.
Mặc dù ở biên quan đánh giặc nhiều năm, nhưng tửu lượng chỉ mức bình thường, thường ngày sẽ kiểm soát lượng uống, không để bản thân uống nhiều, nhưng bởi vì hôm nay tâm tình không tốt, người khác mời rượu hắn đều uống, ai đến cũng không cự tuyệt.
Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Tạ Khanh Vân ở nhà buồn suốt hai ngày.
Hắn đang thất vọng cô đơn tìm một góc lẻ tự mình uống rượu, mượn rượu tiêu sầu, thấy Thẩm Tông Chí đến hắn mới thả vò rượu xuống.
Vượt qua vài người đi đến bên cạnh Thẩm Tông Chí, đúng lúc nghe thấy mấy người bên cạnh Thẩm Tông Chí đang chúc mừng: “Nghe nói bệ hạ tứ hôn cho con gái yêu của tướng quân với Lăng Vương điện hạ? Chúc mừng Đại tướng quân nhé, Lăng Vương điện hạ vừa tuấn tú lịch sự, lại là hoàng thân quốc thích, Thẩm Đại tướng quân thật sự rất có phúc khí nha!”
Thẩm Tông Chí: “…”
Tạ Khanh Vân: “…”
Không hẹn mà cùng cảm thấy tâm lý càng khó chịu.
Thẩm Tông Chí cười cho có lệ, một hơi cạn sạch chén rượu.
“Thẩm thúc, thúc.”
“Làm sao?”
“Thúc, ta muốn hỏi một chút… A Vu muội muội, nàng… nàng nguyện ý sao?”
Thẩm Tông Chí cười khẩy một tiếng, nguyện ý sao? Ha ha.
Lười nói nhiều, lại uống một chén rượu.
Lục Vô Chiêu rất tốt, dám lợi dụng con gái hắn, phải thiên đao vạn quả! Chết không đáng tiếc!
Tạ Khanh Vân bị ánh mắt hung ác của Thẩm Tông Chí dọa sợ, hắn hiểu lầm là Thẩm Vu không tình nguyện, trong lòng càng buồn rầu. Làm sao bây giờ, phải kháng chỉ sao? Dường như rất khó. Nếu không thì hắn mang Thẩm Vu bỏ trốn?
“Thúc, ta cũng thích A Vu muội muội, ngài thấy ta còn có hy vọng không?”
Thẩm Tông Chí không nghe thấy, hắn còn đang bận thầm mắng Lục Vô Chiêu, đồng thời cân nhắc đợi sau khi Lục Vô Chiêu vào cửa sẽ dùng những biện pháp gì để giày vò hắn.
Tạ Khanh Vân thấy hắn không để ý đến chính mình, u oán thở dài một hơi. Hắn biết mình năng lực ở mức nào, vì vậy càng thêm buồn rầu.
Lần tụ hội này có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, rất nhanh đã có người uống say.
Có người vội vàng nịnh bợ Thẩm Tông Chí, cũng có người nhìn bọn họ thấy ngứa mắt.
Bỗng nghe thấy một giọng nam đầy châm chọc khiêu khích—-
“Hứ, Lăng Vương có gì tốt? Chẳng phải chỉ là một kẻ tàn phế sát hại huynh đệ ruột của mình thôi sao, dối trá, giả bộ, cứ giả bộ đi! Nhìn dáng vẻ kia của hắn thật ngứa mắt!”
“Hắn thì có năng lực quái gì? Chẳng qua là ỷ vào chính mình đã cứu bệ hạ mà làm xằng làm bậy thôi. Người tốt? Ta nhổ vào! Làm ta mắc ói!”
“Một tên phế vật đến đứng dậy cũng không nổi, cũng chỉ có thể lừa được đám đồ ngốc các ngươi.”
Âm thanh chửi rủa ngày càng khó nghe, mấy lời tục tĩu không ngừng phun ra.
Thẩm Tông Chí nằm gục trên bàn, ôm vò rượu, hai mắt vô thần nghĩ ngợi linh tinh. Bên tai mơ mơ hồ hồ nghe thấy hình như có người đang mắng tiểu điện hạ nhà hắn.
Hử? Mắng tiểu điện hạ?! Việc này không chấp nhận được! Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu đấy?!
Thẩm Tông Chí chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn một thành hai. Hắn chống bàn đứng dậy, miễn cương phân biệt phương hướng âm thanh phát ra, nhắm mắt lại, ra sức lắc đầu.
Thẩm Tông Chí tìm được người phát ngôn bừa bãi, đưa tay chỉ vào hắn, nở nụ cười: “Tìm… ợ, tìm được ngươi rồi.”
Hắn mang theo vò rượu đã cạn, loạng choạng đi về phía người kia.
Người khác thấy hắn đứng lên, tiếng cười càng to hơn nữa.
Cho dù mặt ngoài vui vẻ chúc mừng, nhưng trong lòng vẫn xem thường Lăng Vương là một người tàn phế, toàn bộ đều hóng xem kịch vui.
Nhìn Thẩm Tông Chí dạo gần đây luôn buồn bực cắm đầu uống rượu, đoán hẳn là không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nhưng không hài lòng thì có thể làm được gì? Đây là bệ hạ tứ hôn, có uất ức cũng phải chịu đựng.
Có người thương hại hắn: “Đại tướng quân, nghĩ thoáng một chút, ít ra thì đó cũng là Vương gia, vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, có thể hưởng phúc cả đời.”
“Đúng rồi tướng quân, lệnh ái thân thể không tốt, gả cho một Vương gia què chân, không phải là quá xứng đôi sao?”
Lời vừa nói xong.
Choang—!
Kẻ vừa nói xứng đôi nháy mắt đã bị ăn một đập.
Thẩm Tông Chí cầm vò rượu rỗng đập thẳng lên đầu tên kia, vò rượu vỡ nát, đầu tên kia bị đập thành một vết rách lớn, máu tươi ồ ạt chảy xuống.
Tên kia che lại đầu đầy máu tươi, vừa sợ vừa giận: “Thẩm Tông Chí! Ngươi điên rồi!”
“Lão tử không điên, lão tử rất tỉnh táo, vẫn biết bản thân là ông nội của ngươi.”
Thẩm Tông Chí híp mắt, đá một phát làm kẻ đang xông tới ngã bật ngửa, hắn vẫn còn nhớ cái tên từ đầu vẫn mắng chửi kia. Quay người lại, thẳng tắp xông về phía tên đó.
Mặc dù uống hơi nhiều rượu, động tác của vẫn nhanh đáng sợ, quơ lấy đồ vật trên bàn, túm được cái gì cũng đập lên đầu tên kia.
Vừa đánh vừa đá, quyền cước cùng thi triển.
Hắn giống như một con sư tử đực phẫn nộ, mặc kệ người khác dùng sức kéo lại như nào cũng không di chuyển.
“Đồ khốn này, ngươi cmn vừa phun ra cái gì đấy?! Hả?!”
“Chân tàn thì sao? Ngươi muốn gả con gái qua cũng phải nhìn xem người ta có đồng ý hay không đấy!”
“Dám dùng mấy từ rác rưởi này nọ xúc phạm điện hạ nhà ta, ta thấy ngươi là chán sống rồi!”
“Hôm nào ta đến trước mặt bệ hạ cáo trạng, nói ngươi ở ngoài tứ phía nhục mạ Lăng Vương, để xem bệ hạ có tha thứ cho ngươi hay không.”
“Ta đánh chết ngươi thì đã làm sao? Ngươi đoán xem bệ hạ sẽ nghiêng về bên nào?”
Ngay tại thời khắc này, suy nghĩ của Thẩm Tông Chi cực kỳ rõ ràng.
Lăng Vương là bảo bối của hoàng đế, A Vu là bảo bối của Lăng Vương, ông là cha của A Vu, gây họa cũng không cần lo lắng, thị sủng mà kiêu, cảm giác có chỗ dựa quả thật rất sung sướng.
“Đồ khốn nhà ngươi nhưng cũng có một câu nói đúng đấy, A Vu nhà ta gả cho Lăng Vương điện hạ là cả đời hưởng phúc, được sủng ái cả đời, con gái ta không gả cho một người xuất sắc như Lăng Vương, chẳng lẽ lại muốn gả cho thằng con đứng còn không cao bằng Lăng Vương ngồi nhà ngươi à? Ta nhổ vào!”
“Chim trĩ mà đòi làm phượng hoàng, ngươi là cái thá gì? Còn dám ở đây ăn nói xằng bậy, xem lão tử không đập chết ngươi!”
“….”
Tẫn Hoan lâu loạn thành một đống lộn xộn.