Trong nhà hàng sang trọng, Lăng Tịnh Hy ngồi đối diện với một con sói hoang và một con xà tinh, cô thật rất muốn về nhà, nếu không phải Âu Thục Lợi muốn đi ăn cái gì mà hương vị của biển cả gì đó thì cô đâu phải chịu tội mà ngồi ở đây, lại nghĩ đến mấy món sắp đem ra, da gà nổi đầy người.
Trước đó cô nói ăn không được mà Âu Thục Lợi bảo ăn rất ngon, phải nếm thử cho biết, cô chưa kịp nói nguyên nhân thì cô ta như quả trứng gà nhét vào miệng cô không cho nói một thêm một câu nào.
Vương Vũ Hàn vẫn nhâm nhi ly rượu đỏ, lâu lâu lại liếc Lăng Tịnh Hy, thật sự hắn không có hứng thú đi Shopping gì đó, chỉ vì thái độ của Lăng Tịnh Hy làm hắn khó chịu nên hắn mới đồng ý đó thôi.
Từ trước đến giờ đối với đàn bà, hắn chỉ hứng thú khi ở trên giường, ngoài ra chỉ giống như mấy bình hoa, ngắm cho đỡ chán mà thôi, ngay cả Lăng Tịnh Hy cũng thế nhưng cả ngày hôm nay, hắn lại làm ra chuyện mất mặt, tự pha trò trước mặt cô mà cô lại không có hứng thú dù chỉ liếc nhìn một cái.
Tự cười giễu bản thân, từ khi nào hắn lại quan tâm cảm xúc của cô như thế ?
Đồ ăn cũng được đem ra, ba phần ăn tôm hùm hảo hạng, món mà Âu Thục Lợi thích nhất nhưng cùng vì Vương Vũ Hàn thích ăn nên cô mới thích đó thôi.
“ Vương tiên sinh, tôm hùm hôm nay là loại được bắt vào rạng sáng, mong hợp khẩu vị của Vương tiên sinh.”
Đầu bếp chính ra sức nịnh nọt, hắn biết Vương Vũ Hàn ưa chuộng món tôm hùm nướng phô mai nên cố ý đích thân bưng ra, mong Vương Vũ Hàn thấy hắn có thành ý biết bao và cũng mong trong cuộc thi đầu bếp kì này, hắn sẽ có một điểm của Vương Vũ Hàn.
“ Tôi không thích lúc đang ăn lại có kẻ chen ngang.”
Hắn lạnh giọng, cũng không thèm nhìn vẻ mặt tái xanh của đầu bếp chính, tên đầu bếp biết mình thất thố vì thế gật đầu rồi đi như bay vào bếp.
Hai người trước mắt ăn rất tao nhã, còn Lăng Tịnh Hy nhìn con tôm to trước mặt như kẻ thù từ bao đời trước, cô mà ăn vào đảm bảo ngày mai khỏi đi học.
“ Còn không ăn ? ”
Đang ăn một nữa hắn lại thấy Lăng Tịnh Hy chỉ nhìn mà chẳng chạm dao nĩa, hắn lấy làm lạ, quan sát vẻ mặt của cô.
“ Tôi … tôi không ăn được.”
“ Tịnh Hy à, món này rất ngon lại bổ, em không ăn rất phí đó.” – Âu Thục Lợi thấy Lăng Tịnh Hy đang làm mất lòng Vương Vũ Hàn, cô ra sức châm dầu.
“ Không ăn được … cũng phải ăn.” – Giọng của hắn tuy không lạnh nhưng vẫn rét cả người.
Lăng Tịnh Hy nhìn con tôm trước mặt, thầm nguyền rủa mười tám đời nhà nó, sau đó ậm ực cố nuốt cho hết.
Sau một hồi nuốt trọng gần hết món tôm, cô uống một ly nước cho mau trôi, bây giờ chỉ chờ hai người kia ăn xong là có thể phi nhanh về nhà uống thuốc nhưng …
“ Mùi vị thế nào ?” – Hắn lên tiếng hỏi, khiến cả hai cô gái sửng sốt.
Âu Thục Lợi càng thấy chán ghét Lăng Tịnh Hy, từ trước đến giờ Vương Vũ Hàn có khi nào hỏi cô thế đâu, tại sao lần này lại quan tâm con nhỏ đến thế kia chứ ?
Lăng Tịnh Hy thầm kêu trời ơi, cô biết vị nó như thế nào chết liền, mà cho dù ngày thường ăn gì cô cũng chẳng quan tâm, chỉ cần no bụng là được nhưng giờ …
“ Khi nãy … tôi ăn nhanh quá nên … nên … “
“ Phục vụ “ – Hắn vừa lên tiếng, một bồi bàn vụt đến nhe răng cười.
“ Vương tiên sinh cần gì thêm không ạ ?”
“ Đem một phần tôm hùm nướng phô mai cho vị tiểu thư đây.”
Phục vụ lén cười rồi gật đầu quay đi, Lăng Tịnh Hy hóa đá.
“ Tôi … tôi … tôi no rồi.”
“ Khi ăn phải biết tưởng thức, đừng làm mất mặt tôi.”
Cô cuối mặt,lệ muốn trào ra, thưởng thức cái quái gì, sắp chết đến nơi rồi.
Ngay sau đó phần ăn khủng bố cũng đưa ra, Lăng Tịnh Hy lại ăn thêm một con và cố biểu đạt tâm trạng của mình khi biết cái hương vị chết tiệt đó là gì, cuối cùng cũng được Vương Vũ Hàn thừa nhận.
Cứ nghĩ ăn xong thì sẽ được về nhà, ai ngờ cái còn xà tinh kia lại muốn xem phim, mà tên Vương Vũ Hàn này hôm nay bị ma nhập, Âu Thục Lợi muốn hắn đi đâu là hắn đi theo đó khiến cô muốn nổi điên.
Cuối cùng cũng được về nhà, cả người cô bắt đầu ngứa ngáy, cô chạy vội tới chỗ dì Phùng đang chỉ cho mấy người giúp việc lau bụi.
“ Dì Phùng, dì có thuốc trị dị ứng không ạ ?” – Cô vừa hỏi vừa gãy.
“ Ơ, cô Tịnh Hy, mặt cô sao vậy ?” – Dì Phùng hốt hoảng khi thấy trên mặt Lăng Tịnh Hy có vài đốm đỏ.
“ Chuyện gì ? “
Từ sau, Vương Vũ Hàn đi đến thấy Lăng Tịnh Hy cúi đầu không nói lại nhìn dì Phùng.
“ Vâng, thưa cậu chủ, cô Tịnh Hy, cô ấy …”
Chưa nói được gì thì Vương Vũ Hàn kéo Lăng Tịnh Hy quay lại đối diện hắn, hắn sửng sốt khi thấy mặt cô có vài đốm đỏ, mày nhíu chặt.
“ Đi bệnh viện.”
Nói xong, kéo Lăng Tịnh Hy đi, để lại Âu Thục Lợi nghiến răng đứng nhìn cùng dì Phùng mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
________________________________
Bệnh Viện
Trong phòng khám, một nữ bác sĩ khoảng gần đang khám cho Lăng Tịnh Hy, Vương Vũ Hàn ngồi trên ghế chéo chân, mắt nhìn vào những đốm đỏ trên mặt cô.
“ Dì San, cô ta bị sao vậy ? “
Nữ bác sĩ lườm Vương Vũ Hàn. – “ Gọi tôi là bác sĩ Trần.”
Sau đó nhìn Lăng Tịnh Hy với vẻ dò xét, bà là bác sĩ riêng của Vương Vũ Hàn, từ trước đến giờ chưa thấy hắn dẫn cô gái nào đến nhờ bà coi bệnh mà giờ lại đem một cô bé trông xinh xắn thế này làm bà kinh ngạc, cô gái này có quan hệ gì với Vương Vũ Hàn đây ?
Lăng Tịnh Hy bị nhìn đến mất tự nhiên, cô cúi đầu. Trần San cũng hiểu mình thất thố, bà hắng giọng rồi hỏi Lăng Tịnh Hy.
“ Từ chiều đến giờ cháu đã ăn những gì ?”
“ Tôm … Tôm hùm nướng phô mai.” – Cô khó khăn nói.
“ Cháu có biết cháu bị dị ứng với đồ biển không ?” – Bà nhỏ giọng.
Lăng Tịnh Hy gật đầu khiến Trần San sửng sốt, còn Vương Vũ Hàn thì cũng đã hiểu lý do cô không chịu ăn, trong lòng thấy khó chịu.
“ Vậy sao cháu còn ăn ?”
Lăng Tịnh Hy lườm Vương Vũ Hàn, nếu không phải tại hắn thì cô đâu ra nông nỗi này, nhưng có ăn gan hùm cũng không dám nói tại hắn, thôi đành ôm cục tức vậy.
“ Tại cháu thèm ăn quá nên ăn càng.”
“ Hơi … là con gái thèm ăn cũng có mức độ, cháu có biết thể chất của cháu bị dị ứng rất nặng không ? nếu ăn quá nhiều có thể những đốm đỏ này sẽ trở thành bọc, có thể bị sẹo đó.”
“ Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ cẩn thận hơn.”
Trần San muốn nói gì thêm nhưng bị Vương Vũ Hàn chặn họng.
“ Dì San, cũng trễ rồi, cháu phải về, sau này có dịp, cháu sẽ mời dì dùng cơm.” - Lại nhìn Lăng Tịnh Hy . – ” Về thôi.”
“ Mỗi ngày hai lần, uống khoảng ba ngày là được, cháu cũng nhớ tránh ăn đồ dị ứng nữa đó.” – Trần San vừa đưa thuốc vừa dặn dò.
Lăng Tịnh Hy gật đầu rồi theo sau Vương Vũ Hàn.
_______________________________
Trong xe, ở ghế sau, Vương Vũ Hàn nhắm mắt như đang nghĩ ngơi, Lăng Tịnh Hy nhìn ra cửa sổ xe, không gian im lặng như tờ.
“ Ngoài tôm hùm ra còn gì không ăn được nữa ?”
Bổng nhiên hắn lên tiếng làm cô giật mình. – “ Chỉ có tôm và cua, ngoài ra cái gì cũng ăn được hết.”
Tưởng hắn sẽ trả lời, ai ngờ lại chẳng thấy gì, cô lại quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài.
Về đến biệt thự, hắn đi thẳng lên cầu thang nhưng không về phòng mà đi đến phòng làm việc. Lăng Tịnh Hy cầm bịch thuốc mệt mỏi đi lên phòng, vừa bước vào thì thấy Âu Thục Lợi chỉ quấn mỗi khăn tắm đứng trước tủ quần áo của cô.
“ Hèn gì hôm nay em không mua quần áo gì, thì ra trước đó đã mua không ít nhỉ ?”
Ánh mắt lúc sáng là ánh mắt dịu dàng nhưng giờ lại như con dao muốn đâm thẳng vào tim Lăng Tịnh Hy, cô rùng mình.
“ Em thua xa chị nhiều”
Cô đi tới lấy một bộ quần áo đi thẳng vào nhà tắm, xem Âu Thục Lợi như không khí nhưng cô ta cũng không nói gì chỉ hếch miệng cười.
Lăng Tịnh Hy không tắm mà chỉ lau mình, đứng trước gương thấy toàn đốm đỏ trên làn da trắng nõn, thật không biết ngày mai có đi học được không nữa.
Bước ra phòng tắm, đã thấy Âu Thục Lợi nằm trền giường lớn, cô ta ngồi dậy, giọng nói tuy mang vẻ quan tâm nhưng thật chất lại là ra lệnh.
“ Em hôm nay không được khỏe nên tối nay chị sẽ hầu hạ Vũ Hàn, em đi tìm phòng khác ngủ đi.”
Cứ nghĩ Lăng Tịnh Hy sẽ cau có, ai ngờ cô ta chỉ đi đến bàn trang điểm lấy Lapptop cùng vài quyển sách, không nói một lời, đi thẳng ra khỏi cửa để lại Âu Thục Lợi với cái miệng há to đầy kinh ngạc.
Lăng Tịnh Hy đi xuống lầu, thấy dì Phùng, cô khẽ cười.
“ Dì Phùng, còn phòng nào trống không ạ ?”
“ Hả ? à, còn nhưng có gì không Lăng tiểu thư ?”
“ Dì cứ gọi là Tịnh Hy được rồi, đừng gọi tiểu thư, cháu ngại lắm.” – Nói xong cô giải thích nguyên nhân .
“ Thật ra thì hôm nay cháu không được khỏe nên để chị Thục Lợi ngủ trên phòng … cháu muốn tìm một phòng để học bài.”
Dì Phùng ra vẻ khó xử, vì cậu chủ từ đó đến giờ có cho Âu Thục Lợi vào ngủ ở phòng đó đâu nhưng Lăng tiểu thư đã nói thế …
“ Lăng … à không, cô Tịnh Hy, vẫn còn phòng nhưng là phòng cho người làm, tôi …”
“ Không sao đâu ạ.”
Dì Phùng cũng muốn cho Lăng Tịnh Hy ở một phòng trên lầu nhưng vì mấy phòng đó đều đang tu sửa, vài phòng còn lại là của ông bà chủ cùng nhị thiếu gia nên bà không cho Lăng Tịnh Hy vào đó được.
Rốt cuộc bà cũng chỉ một phòng ở phía cuối cầu thang. Lăng Tịnh Hy gật đầu.
“ Cám ơn.” – Rồi bước nhanh đến đó.
______________________________________
Vương Vũ Hàn từ thư phòng trở về phòng ngủ, vừa bước vào đã thấy Âu Thục Lợi nằm trên giường ngủ nhưng hắn lại nghĩ là Lăng Tịnh Hy đang nằm đó, hắn đến cạnh giường ngồi xuống, thở dài.
“ Uống thuốc chưa ?”
Âu Thục Lợi nghe thế, cơn tức trỗi dậy, cô không nghĩ Vương Vũ Hàn lại quan tâm Lăng Tịnh Hy đến thế, cố nhịn cơn tức, cô vụt dậy nhưng vẫn nở nụ cười.
“ Em không sao, chỉ ho vài tiếng thôi mà.” – Cô hùa theo, bất quá cứ làm kẻ ngốc thì sẽ được cưng chìu nhiều hơn.
Vương Vũ Hàn giật mình, không phải Lăng Tịnh Hy, lại nhìn Âu Thục Lợi không mảnh vải che thân trước mặt, hắn không thấy hứng thú mà lại tức giận .
“ Xuống ngay.”
“ Vũ Hàn, hôm nay Tịnh Hy không được khỏe, để em hầu hạ anh vậy ?”
Vừa nói hết câu thì cô nhào tới hắn nhưng chưa kịp làm gì thì bị hắn hất mạnh xuống đất, cô đau đớn nhìn hắn, cất giọng nghẹn ngào.
“ Vũ Hàn, anh sao vậy ?”
“ Cô đã quên nhưng gì tôi nói rồi sao ? … cút ngay.”
“ Em …”
“ Tôi cho cô giây, cút … ngay.”
Hắn nói xong thì không đợi cô cút đi mà hắn lại đi ra khỏi phòng, Âu Thục Lợi nước mắt đã rơi đây mặt, tay nắm chặt, ánh mắt cũng trở nên tàn ác.
Vương Vũ Hàn vừa xuống lầu thì gặp dì Phùng.
“ Cô ta đâu rồi ?”
Dì Phùng không hỏi cũng biết “ Cô ta” mà cậu chủ nói là ai, bà chỉ thẳng đến phòng người làm.
Vương Vũ Hàn mặt đầy sát khí đi đến cuối hành lang, hắn phải dạy cho Lăng Tịnh Hy một bài học, vì không nghe lời hắn, hắn là chủ nhân của cô, mà cô cứ luôn chống đối hắn, lần này không thể tha cho cô ta được.
Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Lăng Tịnh Hy đang ngồi trên ghế, một chân gác lên ghế, chân kia buông xuống đông đưa, trên mặt là một chiếc kính cận, mái trước thì cột một chùm y như bó cỏ, mắt nhìn chăm chăm vào Laptop, mày hơi nhíu lại.
Bất giác cơn tức trong lòng vụt tan mất, hắn lại thấy dáng vẻ của cô hiện giờ rất buồn cười, trong rất ngốc.
“ Ai cho phép cô ở đây ?”
Hắn không muốn nhìn nữa, đi đến chỗ cô, giọng đầy tức giận nhưng chỉ là ra vẻ.
Lăng Tịnh Hy giật mình khi thấy Vương Vũ Hàn, cô không nghĩ hắn sẽ tìm tới nhanh như vậy, chỉnh lại dáng ngồi, cô ấp úng.
“ Chị Thục Lợi nói muốn ở cùng anh, nên tôi …”
“ Tôi là chủ nhân của cô, không phải cô ta, đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.”
Hắn nhìn vào màng hình. – “ Đó là gì ?”
“ À, là bài tập cho ngày mai nhưng tôi tính đi tính lại mà không tính ra được, không biết nó bị gì nữa ?”
Thấy hắn không mắng mình, cô dĩ nhiên lãng sang chuyện khác, hùa theo hắn vậy.
Vương Vũ Hàn nhìn một lúc vào màng hình, sau đó hắn đưa tay gõ vài phím, sau đó Enter.
Lăng Tịnh Hy nhìn theo, mắt trợn trắng, trong vô thức thốt ra.
“ Hay thật, tôi làm hai ngày rồi mà không được, anh hay thật đấy.”
Nói xong, cảm thấy thật mất mặt cùng xâu hổ, hắn là ai kia chứ … mấy cái này làm khó hắn chắc.
“ Ngu ngốc.”
Quăng cho cô hai câu, hắn lại nhìn lên bàn thấy tập hồ sơ, hắn lại hỏi.
“ Đây là gì ?”
Lăng Tịnh Hy muốn giật lại nhưng với chiều cao m dù có nhảy đến ngày mai cũng không lấy lại được tập hồ sơ từ tên cao m như hắn, vậy mà hắn còn giơ tay cao lên nữa chứ,đúng là tên xấu xa
“ Là hồ sợ xin thực tập, mỗi sinh viên trước khi tốt nghiệp phải tìm một công ty xin thực tập, sau đó đợi CE maO đánh giá hành tích xem có tốt nghiệp được không ?” -Bất đắc dĩ.cô phải giải thích.
Hắn nhìn cô, lại nhìn tập hồ sơ. – “ Đã xin vào công ty nào chưa ?”
“ NIGHT, đó là công ty mà Gia Tiểu Mẫn đã xin giúp tôi.”
“ Làm lại đi.” – Hắn không hỏi gì mà chỉ quăng tập hồ sơ vào sọt rác.
“ Làm lại ? tôi thấy công ty đó cũng được mà.” – Cô muốn lượm lại nhưng bị hắn lườm nên đành tôi vậy.
“ HP … Nộp hồ sơ vào đó.”
Lăng Tịnh Hy như nghe được truyện cười.
“ Vương tiên sinh, anh nghĩ với khả năng của tôi có thể vào đó được sao ? với lại tập đoàn đó làm gì có nhận sinh viên thực tập kia chứ ?”
“ Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, cô nghĩ tôi không có khả năng đưa cô vào đó sao ?”
” Anh sẽ giúp tôi.” – Giọng cô vui lên, mắt cũng phát sáng.
“ Vậy phải xem đêm nay cô hầu hạ tôi như thế nào đã ?”
Nói xong hắn kéo mạnh cô vào lòng, một tay hắn tháo kính của cô ra, tay còn lại bắt đầu dò xét.
Lăng Tịnh Hy vẫn đang suy nghĩ việc sẽ vào tập đoàn HP thực tập, đó là tập đoàn lớn nếu vào đó thực tập thì sau này ra ngoài đi làm, không cần biết thực lực ra sau, chỉ cần có chữ kí của CEO là cô có thể có một công việc hoàn mỹ.
“ Khoan đã.” – Cảm nhận bàn tay đang luồng vào áo mình cô chặn lại, cũng chẳng còn gì để mất, cô không muốn chịu thiệt.
“ Vậy anh có thể giúp luôn một người được không ?”
Thấy hắn nhíu mày, cô vẫn nói.
“ Đó là bạn thân của tôi, giúp tôi một lần thôi, làm ơn.”
Lần đầu cô làm nũng trước mặt hắn nhưng nếu Gia Tiểu Mẫn cùng làm chung thì cô sẽ không lạc loài, cô phải nhẫn, cố ra vẻ nịnh nọt dù ngàn vạn lần không hề muốn thế.
Mày hắn giãn ra, mắt chăm chú nhìn cô, lần đầu nghe cô dùng giọng dịu dàng nới chuyện với hắn khiến hắn thấy lòng man mát, hắn xoay người đặt cô dưới thân.
“ Vậy phải xem đêm nay em có cho tôi ăn no không đã.”
Hắn cuối xuống, môi quấn lấy môi cô, từ từ cởi hết những chướng ngại vật trên người hai người.
Lăng Tịnh Hy cũng buông xuôi, tay vòng qua cổ hắn đáp trả. – Mục đích đạt được thì sau này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.
Trong căn phòng nhỏ nhắn, cảnh xuân diễn ra, hai bóng dáng dây dưa quấn quít tạo nên một khung cảnh đầy gợi tình, khiến người nhìn vào phải đỏ mặt nhức tai nhưng người đứng trước cửa lại không như thế.
Qua khe cửa, Âu Thục Lợi mắt đầy tia máu, lúc nãy cô muốn xuống lầu tìm Vương Vũ Hàn, cố dụ giỗ hắn quay lại với mình nhưng không nghĩ lại thấy được cảnh này.
Mỗi lần ở bên cạnh cô, hắn nào dịu dàng ôn nhu đến thế, mà giờ …
Lòng cằm thù Lăng Tịnh Hy mỗi lúc một lớn, cô thầm nghĩ.
‘ Lăng Tịnh Hy, cứ đợi đấy, rồi mày sẽ phải hối hận vì đã tranh giành với tao, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết … cứ đợi đấy.”