Những ngày sau , Lăng Tịnh Hy bị Vương Vũ Hàn chèn ép đến nghẹt thở, cô không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực đến thế, ban ngày đi, làm ban đêm lại hành hạ cô đến hừng đông mới thôi, cả người như bị xe ủi chạy ngang qua, thân thể đau nhức rả rời còn hắn thì tinh thần sáng khoái, nhiều khi còn trêu chọc cô, sỉ nhục cô, nhưng cô nhịn, dưới mái hiên người khác dù lòng tự trọng có cao đến mấy cũng đã bị hắn chà đạp mất hết rồi.
Như mọi bữa, cô thức dậy lê tấm thân mền nhũn không sức sống vào nhà vệ sinh tắm rữa sạch sẽ, sao đó vơ đại một bộ váy mặc vào.
Nói đến cách ăn mặc hiện tại của cô thì khỏi phải nói, khi Gia Tiểu Mẫn nhìn cô như người ngoài hành tinh, cô chỉ có cách nói muốn thay đổi một chút, Gia Tiểu Mẫn hung hăng quăng cho hai từ . – “ Thần kinh.”
Kiểu ăn mặc như tiểu thư này cô muốn chắc, tại tên biến thái đó nói không được phật ý hắn nên cô mới chịu thôi, nhìn những bộ váy trước mặt cùng với lượng giày phía dưới, không biết có mặc hết trong một năm không nữa.
Vệ sinh thân thể xong, cô xuống lầu thì thấy dì Phùng đã chuẩn bị xong điểm tâm sáng, nếu không phải hắn bắt buột ăn xong mới được đi học thì đánh chết cô cũng không muốn ăn cùng hắn.
Cô chào di Phùng rồi ngồi vào ghế cắt món bít tết ăn ngấu nghiến, cô không muốn cùng ăn với hắn nên dùng tốc độ thật nhanh để ăn, bất quá lấy lý do trễ giờ rồi lao đi là được.
“ Cốc, cốc, cốc …” – Tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch láng bóng khiến tai Lăng Tịnh Hy nhức nhói, đang gặm bít tết, cô ngước nhìn.
Người con gái vận chiếc váy ngắn màu xanh bó sát người, cổ áo trệ đến mức có thể thấy được khe rãnh phía trong, dáng người nóng bỏng ngay cả cô còn nhìn đến ngây người huống chi là mấy tên đàn ông.
Cô gái đi đến trước mặt cô, môi khẽ cười. – “ Lâu rồi không gặp, chào em, Tịnh Hy.”
Âu Thục Lợi nhìn Lăng Tịnh Hy cười tươi như hoa nhưng trong lòng chỉ muốn đâm chết cô, nếu không phải cô biết được Vương Vũ Hàn đang bao nuôi một cô gái tại Nguyệt Thự thì cô đã không bỏ buổi quảng cáo bên Pháp quay về xem thử con hồ ly tinh đó là ai.
Đối với mấy cô tình nhân lúc trước bên cạnh Vương Vũ Hàn, cô không hề liếc mắt tới bởi không quá một tháng thì đã bị hắn đá đi rồi nhưng giờ thì khác dù chưa tới một tháng nhưng con hồ ly tinh này lại được sống ở Nguyệt Thự và nhất là được nằm trên chiếc giường mà cô hằng ao ước, cô không lo mới là chuyện lạ.
Lăng Tịnh Hy nhìn Âu Thục Lợi, nếu nói Vu Tử Băng là bạn thân của cô bao nhiêu thì Âu Thục Lợi là kẻ thù đáng sợ hơn bấy nhiêu. Từ năm cấp hai cô và Âu Thục Lợi như nước với lửa, bằng mặt nhưng không bằng lòng, Âu Thục Lợi luôn càng quét hết bạn trai của cô dù là xấu xí cũng bị cướp mất, hình như cô ả sinh ra là để đối đầu với cô vậy.
“ Thật không nghĩ lần trước gặp mặt em, được biết em là bạn gái của Thiếu Phong, còn lần này gặp lại thì … là tình nhân của Vũ Hàn.”
Âu Thục Lợi tuy nói với ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại đầy châm chít, Lăng Tịnh Hy thấy khó chịu nhưng quá quen con người hai mặt này nên cũng dễ đối phó thôi.
“ Em còn phải học hỏi ở chị nhiều, nghe nói chị làm tính nhân bên cạnh anh ấy cũng gần năm rồi thì phải ?”
Vẻ mặt Âu Thục Lợi méo xẹo, cô không nghĩ sẽ thua một đứa chỉ mới mấy tuối, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ giọng.
“ Nếu em biết thế thì nên biết địa vị của chị trong lòng Vũ Hàn và cũng nhìn lại bản thân một chút, nếu không khôn khéo thì chưa đến ngày em sẽ giống như những cô gái trước đây, bị đưa đi đến những nơi mà mình không ngờ tới đâu.”
“ Chị nói cũng phải, hiện giờ mỗi đêm em đều phải hầu hạ anh ấy đến thở không nỗi, buổi tối cứ bị ôm chặt không thở được, em không biết có thể chịu bao lâu nữa đây ? … Chị à, hay chị giúp em có cách nào giống chị được ở ngoài biệt không ? thà lâu lâu anh ấy gọi một cú điện thoại rồi em sẽ đến, chứ ngày nào cũng thế, em sợ không sống nỗi tới tháng sau quá.”
Giọng cô tuy trách móc nhưng lại cho thấy mình rất được sủng, việc đó dĩ nhiên khiến vẻ mặt Âu Thục Lợi tối sầm lại, cô nắm chặt tay không cho mất bình tĩnh mà bạt tay Lăng Tịnh Hy, cũng cắn chặt miệng không cho mình chữi thắng mặt cô ta, cơn tức lên đến não sắp bốc hơi ra ngoài.
Chợt mắt cô lóe lên, cô không đôi co nữa mà tiến tới chỗ Vương Vũ Hàn đang đi xuống lầu, cô ôm chặt tay hắn, giọng nũng nịu.
“ Vũ Hàn, em nhớ anh quá đi.”
Nói xong còn hôn cái chụt lên má hắn khiến Lăng Tịnh Hy nổi đầy da gà.
“ Tại sao đến đây ?” – Hắn lạnh nhạt nói, mắt quan sát Lăng Tịnh Hy đang ăn ngấu nghiến, cũng đi đến bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa.
Âu Thục Lợi cứ như bạch tuột đeo theo hắn tới bàn ăn, giọng vẫn ướt át như cũ.
“ Người ta nhớ anh nên mới về đây sớm gặp anh đó thôi, anh thật vô tâm.”
Lăng Tịnh Hy muốn nôn, nếu bắt cô nói mấy tiếng này thì bắt cô ngày không ăn gì, đảm bảo cô có thể nói được ngay.
Vương Vũ Hàn thấy thái độ Lăng Tịnh Hy xem hắn như vô hình mà hắn lại ghét điều đó, hắn không ăn mà ôm eo Âu Thục Lợi, giọng cũng dịu hơn.
“ Thế em muốn thế nào ?”
Âu Thục Lợi thấy mình được sủng, dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội, cô vòng tay qua cổ hắn, giọng ngọt ngào.
“ Em muốn đi Shopping, em mới biết có một cửa hàng chuyên về Tây Âu rất đẹp, chúng ta đi đi có được không ? ”
Hắn nhếch môi, mắt liếc Lăng Tịnh Hy một cái, nhỏ giọng. – “ Được.”
Âu Thục Lợi vui như tết đến. – “ Vậy ăn xong mình đi nha anh.”
Lăng Tịnh Hy ăn xong ngước nhìn đôi cẩu nam nữ đang nói những lời muốn nôn trước mặt, cô nhỏ giọng.
“ Tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước.”
Cầm nhanh túi xách, cô đứng dậy bỏ đi nhưng mới một bước thì khí lạnh từ phía sau đã làm cô rét cả sống lưng.
“ Đứng lại.” – Hắn lạnh giọng.
Cô xoay người nhìn hắn, giọng ấp úng. – “ Tối sắp trễ học rồi.”
“ Xin nghĩ đi, hôm nay đi ra ngoài với tôi.”
“ Nhưng …”
“ Vũ Hàn, Tịnh Hy phải đi học, hay để khi khác đi, hai chúng ta đi cũng được mà.”
Có thể người ngoài cho là Âu Thục Lợi đang giúp Lăng Tịnh Hy nhưng thật ra cô không muốn cô nàng làm kì đà phá hỏng những giây phúc lãng mạng này nên mớ nói giúp cô.
“ Nếu không đi thì sau này cũng đừng mong đến trường.”
Nói xòn, hắn lấy khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, đứng dậy đi ra cửa, Âu Thục Lợi liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy một cái sau đó theo sau Vương Vũ Hàn.
Lăng Tịnh Hy sầu não, lấy điện thoại gọi cho Gia Tiểu Mẫn xin nghĩ một ngày rồi cũng theo sau.
__________________________________
Trong cửa hàng thời trang cao cấp dành cho cả nữ lẫn nam, những nhân viên bán hàng nở nụ cười tươi như hoa đón chào khách quý nhưng chẳng ai quan tâm.
Vương Vũ Hàn từ lúc bước vào không hề nhìn một cái mà chỉ ngồi xuống sofa xem laptop, Âu Thục Lợi thì chạy Đông chạy Tây lấy đồ ra thử, Lăng Tịnh Hy thì đi xung quanh ngắm nghía, nhưng không chạm vào thứ nào bởi ở nhà còn một đống quần áo, mua về cũng để trưng bày mà thôi.
Đi vòng quanh hồi lâu, cô dừng trước một tủ kiếng, mắt chằm chằm ngắm đôi giày búp bê cao gót trước mặt, đây là kiểu giày màu đen, có chiếc nơ kết hạt ngọc lấp lánh, nó cũng đơn giản không cầu kì, Lăng Tịnh Hy từng thấy nó trên mặc báo thời gian, liếc qua bảng giá, mắt cô trợn trắng … tệ, nhiêu đây tiền ra ngoài chợ đêm mua cả chục đôi còn được đó.
“ Thích nó sao ?”
Phía sau vang lên giọng nói nhưng Lăng Tịnh Hy lo chăm chú nhìn gia tiền nên chỉ trả lời trong vô thức.
“ Ừm … nhưng mắc quá.”
Vừa nói xong thì chợt thấy hơi thở quen thuộc phả trên đỉnh đầu, cô xoay người thì đụng ngay Vương Vũ Hàn, bốn mắt nhìn nhau, hai người rơi vào khoảng lặng.
“ Lấy nó ra giúp tôi.” – Vương Vũ Hàn phá vỡ sự im lặng, hắn nhìn cô bán hàng đang chảy nước miếng nhìn hắn.
“ Không cần, tôi không thích nó nữa rồi.”
Hắn nhếch môi. – “ Lấy đôi đó cho tôi.”
Hắn không quan tâm cô nói mà ra lệnh cho nhân viên lấy nó, Lăng Tịnh Hy nhìn hắn, tuy rất thích nhưng không muốn nhận thêm từ hắn cái gì, cô muốn cản lại thì hắn lên tiếng.
“ Thục Lợi, em lại đây.”
Âu Thục Lợi đang chọn túi xách, nghe hắn gọi, cô chạy như bay đến, vui vẻ hỏi.
“ Chuyện gì vậy anh ?”
“ Thử xem nó có vừa không ?”
Lăng Tịnh Hy đóng băng tại chỗ, cô bị hố nặng.
Âu Thục Lợi tuy không thích nhưng vì muốn lấy lòng hắn vẫn tươi cười mang vào.
“ Vũ Hàn, đôi giày này đẹp thật đó, anh đúng có khiếu thẩm mỹ nha.”
“ Thích sao ?”
“ Đương nhiên em thích rồi, chỉ cần là quà anh tặng, em đều thích hết.”
Âu Thục Lợi ra sức nịnh nọt, lại liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy, lấy làm đắc chí.
“ Ngoan lắm, chỉ cần em biết nghe lời, thì muốn thứ gì tôi đều cho hết, hiểu chưa ?”
Hắn nói với Âu Thục Lợi nhưng thực sự là cho Lăng Tịnh Hy nghe, cô cũng không ngốc mà không hiểu, chỉ là làm lơ tiếp tục.
_____________________________________
Sau khi chọn đồ xong, Âu Thục Lợi lại chọn mấy bộ Tây Âu cho Vương Vũ Hàn, hắn không quan tâm, lại đi vào nhà vệ sinh, Âu Thục Lợi ảo não đi chọn tiếp đồ của mình.
Lăng Tịnh Hy lại đi đến quầy trang sức, cô ngắm nghía một chút thì thấy một chiếc lắc tay rất đẹp, giá chỉ có , chiếc lắc rất đơn giản, sợi dây làm bằng bạch kim, chỉ có một viên ngọc màu đen, cô nhịn không được lên tiếng.
“ Cho tôi xem cái này được không ?”
Cô bán hàng vui vẻ lấy cho cô xem. – “ Vị tiểu thư đây rất biết nhìn, đây là lắc chân, sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi, chỉ có một sợi thôi, giá bảng anh, nếu được chúng tôi có thể bớt % cho quý khách.”
Cằm Lăng Tịnh Hy muốn rớt xuống, bảng Anh không phải quy ra sẽ thành vạn tệ đó sao … OMG.
Chưa kịp lên tiếng, chiếc lắc trong tay đã bị cướp mất, cô nhìn qua mới biết là Âu Thục Lợi.
“ Cái này nhìn chẳng đẹp tí nào.”
Cô bán hàng vẫn vui vẻ nói. – “ Vị tiểu thư này không biết đó thôi, sợi dây thì không đáng giá nhưng viên kim cương này thì rất quý đó, bởi nó có một truyền thuyết.”
“ Truyền thuyết gì ? “ – Cả hai cùng đồng thành nói, sau đó nhìn nhau như người ngoài hành tinh.
Cô bán hàng giải thích. – “ Viên kim cương này còn có tên là Lệ Băng Tình, là giọt nước mắt của Nữ Vương băng giá, Nữ Vương đã vì người mình yêu mà rơi lệ và viên kim cương này đã được Nữ Vương phù phép biến nó thành một phép màu chiếm giữ tình yêu, chỉ cần người đàn ông nào đeo viên kim cương này vào chân người phụ nữ thì suốt đời này người đàn ông đó sẽ thuộc về người phụ nữ, cả tình yêu lẫn thể xác.”
Âu Thục Lợi mắt sáng rõ nhìn viên kim cương màu đen huyền bí, trong đàu chợt hiện lên ảo tưởng.
‘ Nếu Vương Vũ Hàn đeo vào chân cô thì sao ?’ – Mơ mọng bay đầy đầu.
Lăng Tịnh Hy khóe môi giật giật, cái gì mà truyền thuyết truyền thống … đầu truyện, cuối chuyện chẳng liên quan gì nhau … gạt người.
“ Được rồi tôi mua nó.” – Âu Thục Lợi mơ mộng xong thì lấy ngay.
Lăng Tịnh Hy lắc đầu xoay người thì đụng mặt Vương Vũ Hàn. – ‘ Hắn là quỷ chắc ‘
Âu Thục Lợi đưa chiếc lắc đến chỗ Vương Vũ Hàn, miệng hớn hở.
” Vũ Hàn, anh xem nó đẹp không ? anh đeo nó giúp em nha.”
Biết hắn sẽ không đeo lên chân mình thôi thì đeo tay cũng được, nên cô mong chờ.
“ Đồ xấu xí này không hợp với em, chọn cái khác đi.”
Hắn nhìn Lăng Tịnh Hy không nói gì sau đó quay người bỏ đi.
Lăng Tịnh Hy nhếch môi.
“ Chị Thục Lợi, em buồn thay chị đó.” – Rồi cũng đi theo sau Vương Vũ Hàn.
Âu Thục Lợi mặt lạnh như tiền, nhìn bóng hai người dần khuất, cô tức giận quát với nhân viên.
“ Thứ xấu xí này cũng muốn tôi mua sao ?”
Sau đó giậm chân chạy theo sau hai người. Nhân viên bán hàng hóa đá.
Tiếp theo đó, họ đi đến mấy cửa hàng khác, Âu Thục Lợi ra sức càng quét, Lăng Tịnh Hy cũng chỉ dòm hoặc ngó hay sờ vài thứ nhưng không mua bởi vì mấy thứ đó đều bị Vương Vũ Hàn tặng hết cho Âu Thục Lợi khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
Kết quả cuối cùng, Âu Thục Lợi đồ chất đống hết cả một xe mà Lăng Tịnh Hy thì tay trống không đi về.