Cốc trà sữa thứ mười lăm: Thật là một sát thủ vô tình.
----------------------
Chiều hôm đó Lê Dương xin Nhạc Đông cho đăng ký ký túc xá trường.
Hôm qua mới vừa ồn ào với Lê Chí Minh, tạm thời cậu không định về nhà, ai biết Lê Chí Minh có ở nhà hay không. Cậu gọi Lê Chí Minh và Trần Uyển mỗi người một cú điện thoại, báo trước hai người họ một tiếng. Trần Uyển dặn cậu tập luyện đừng quá sức, Lê Chí Minh còn chẳng thèm tiếp máy, không biết là vì bận hay vẫn còn giận hờn chưa nguôi.
Dù sao cậu không quản được, cũng lười quản.
Hiện tại còn đang nghỉ hè, cô quản lý ký túc không ở đây, cậu có thể mang hai nhóc cún cá vào ký túc, chờ khai giảng lại nghĩ biện pháp sau.
Hơn chục ngày huấn luyện tiếp theo, gần như ngày nào cậu cũng đến tiệm trà sữa, có lúc đi một mình, có lúc đi cùng cả đám trong đội.
Hôm đó Tô Ngang đưa Ngụy Vi về nhà xong lại suy sụp mất mấy ngày, bị Nhạc Đông la mắng te tua vì không chịu ăn cơm, quả thực như biến thành một người khác, còn đâu thằng nhóc hăng như tiêm máu gà của ngày thứ hai huấn luyện.
Bạn mập không sợ chết cười nhạo: “Còn nói Ngụy Vi cưỡng hôn ông, trông ông thế này hẳn là ông cưỡng hôn người ta xong ăn vả mới đúng chứ?”
Tô Ngang đè cậu ta ra đánh một trận.
……
Khai giảng luôn đến rất nhanh.
Sau hai mươi ngày gian khổ tập luyện của đội bóng rổ (trừ một trường hợp cá biệt) và năm ngày nghỉ ngơi, cơn ác mộng của toàn thể học sinh cả nước đã bắt đầu.
Tô Ngang ghé vào lan can lầu ba dòm xuống phía dưới.
Trên đường đến trường là từng tốp các em trai em gái lớp mười, mấy khuôn mặt nhỏ chưa trải qua huấn luyện quân sự trông đến là trắng trẻo nõn nà.
“Lớp dưới thật nhiều em gái xinh.” Cậu ta tự đáy lòng cảm thán.
Bạn mập cũng cảm thán: “Rốt cuộc cũng là đàn anh rồi.”
Lê Dương đẩy đẩy Tô Ngang.
“Giề hả Tiểu Lê Tử?”
Lê Dương ẩn ý mỉm cười, như có chút mùi hóng kịch.
Tô Ngang mẫn cảm ngoái đầu, cách cậu ta hơn năm bước là Ngụy Vi đang cười nhạt.
Lớp Ngụy Vi ở tầng trên, sao giờ lại xuất hiện ở tầng ba……
Tô Ngang nheo mắt: “Vi Vi……”
Ngụy Vi không nhìn cậu ta, bước thẳng đến chỗ Lê Dương.
“Lê Dương này.”
Lê Dương hơi ngạc nhiên, thì ra là tìm mình?
“Có việc gì hả?”
Ngụy Vi cười, còn là nụ cười rất tươi: “Có thật, có việc muốn nhờ ông đấy.”
Tô Ngang chen vào: “Việc gì?”
Ngụy Vi không để ý đến cậu ta, tiếp tục nói chuyện với Lê Dương: “Ông với anh chủ Mang Ninh quan hệ không tệ nhỉ?”
Tên quán trà sữa của anh chủ Thiệu, mình đã thêm chú thích ở chương nha.
Lê Dương nhướng mày: “Cũng tàm tạm.”
“Khai giảng lớp tôi định tổ chức họp lớp, kết buổi có liên hoan nước, vì sở thích mọi người khác nhau nên cuối cùng quyết định là đặt trà sữa. Có vài bạn đã uống Mang Ninh đều thấy ok, nên cả lớp chốt chỗ này, nếu được, có thể xin giảm giá không?” Ngụy Vi giải thích, “Vì là dùng quỹ lớp mua, không thể tiêu tốn nhiều vào chuyện ăn uống được, chủ nhiệm sẽ mắng chết.”
Lê Dương: “Cái này hả……”
Cậu suy tính, một lớp chí ít cũng người, khả quan phết. Cậu từng hứa sẽ quan tâm chuyện kinh doanh của Thiệu Nhất, nhưng nghỉ hè mỗi ngày nhiều lắm cũng chỉ mang được mười mấy người đi mua trà sữa, không kiếm được bao nhiêu tiền, hiện tại mang hẳn một lớp đến, chắc đủ quan tâm rồi ha.
từ gốc là “chiếu cố”.
Sau đó cậu sẽ bảo Thiệu Nhất đừng giảm giá nhiều quá, bơ phệch.
Cậu rất hài lòng với tính toán của mình, đang sắp sửa đồng ý thì Tô Ngang đột nhiên liều mạng dùng mắt ra hiệu cho cậu, Lê Dương cảm tưởng mắt thằng này sắp rớt ra luôn rồi.
Ngụy Vi bình tĩnh mở miệng: “Tô Ngang, ông dám.”
“……” Tô Ngang cứng đờ, “Bà cần hỗ trợ thì tìm tôi cũng được nè, tôi thân anh chủ Thiệu lắm đó.”
Bạn mập hóng chuyện không chê chuyện lớn: “Đúng dị đúng dị, thiệt ra quan hệ của tui với anh chủ Thiệu cũng tốt lắm á.”
Tô Ngang đẩy mặt bạn mập: “Cút đi.”
Ngụy Vi trực tiếp hỏi Lê Dương: “Có thể không?”
Lê Dương ở trong ánh mắt ghen ghét của Tô Ngang gật đầu.
“Khi nào cần?”
“Trước tiết tự học buổi tối, ông nhờ anh chủ chuẩn bị xong trước rưỡi được không?”
“Ôkê.”
Sau đó Ngụy Vi về lớp.
Tô Ngang thở dài, hết hứng ngắm mấy em nhỏ xinh đẹp, rất là mất mát bước vào lớp.
Bạn mập hỏi Lê Dương: “Ngang Ngang tổn thương rồi, phải làm sao đây?”
“Kệ nó.”
“Lê ca lạnh lùng quá ò.”
“……”
“Thiệt là một tên sát thủ vô tình.”
“……”
“Khiến người ta cảm nhận được cái rét đến từ địa ngục……”
“Im đi Mập.”
Chỗ ngồi Lê Dương ở tổ bốn cạnh cửa sổ, vốn lão Tiêu muốn cho cậu ngồi bàn đầu, nhưng Lê Dương không thích ăn bột phấn, tự mình chọn vị trí này.
Cậu rất vừa lòng với lựa chọn của mình, ví như hiện tại cậu cúi đầu chơi di động, lão Tiêu ngồi trên bục giảng dễ gì phát hiện ra.
“Rồi, các bạn học sinh, hiện tại các em đã lên lớp , những thói quen xấu của lớp ……” Lão Tiêu giảng vài câu lại uống miếng nước, vẫn thao thao bất tuyệt như cũ.
Ngón tay Lê Dương gõ phím lia lịa.
【LiY】 Giới thiệu cho anh một đơn hàng lớn.
【. 】?
Trong khoảng thời gian huấn luyện, mối quan hệ của cậu và Thiệu Nhất ngày một thân thiết, phương thức liên lạc cũng thuận tiện trao đổi với nhau, nhưng bình thường chẳng mấy khi dùng đến, dù gì cũng thấy nhau mỗi ngày rồi.
【LiY】 Chiến trường Tu La.
【. 】 Cô bé kia?
【LiY】 Ừm, lớp nhỏ tổ chức họp, đơn nhóm.
【. 】 Bao nhiêu người?
【LiY】 Chắc hơn bốn chục, cụ thể đợi lát nữa em nói với anh, với cả nhỏ muốn anh giảm giá cho nhỏ.
Thiệu Nhất đang định phản hồi, tin nhắn của Lê Dương đã nhảy tới.
【LiY】 Không cần giảm nhiều, bỏ số lẻ đi là được.
Thiệu Nhất nhìn cái tin nhắn kia, không khỏi mỉm cười.
Khuỷu tay của cậu bạn nhỏ này, còn vươn ra tận chỗ anh cơ à.
Khuỷu tay vươn tới đâu, quan tâm vươn tới đấy. Anh vui vì em giữ tiền cho mình á.
【. 】 Được.
【. 】 Đang học à?
【LiY】 Không, chủ nhiệm lớp đang nhắc nhở theo lệ thôi.
【. 】 Ừ.
Lê Dương cất điện thoại vào túi rồi, lão Tiêu vẫn đứng trên kia giảng mười câu uống một ngụm nước, cốc trà đã gọi người thay mấy lượt.
“…… Cho nên mới nói, học kỳ này vô cùng quan trọng.” Lão Tiêu nhìn kim đồng hồ treo tường, phát hiện mình đã nói lố giờ cho phép, “Ôi chao các em cũng không nhắc tôi, tới giờ toán đến nơi rồi, Lê Dương đi gọi thầy Diệp đi.”
Thầy đi ra cửa lớp, dặn dò: “Lớp trưởng chuẩn bị trước, tiết tự học buổi tối sẽ họp lớp đầu năm, xác định sơ bộ kế hoạch học tập học kỳ này và thu tổng kết kỳ trước của tất cả các bạn trong lớp……”
Nghe thấy cụm từ sau cùng, trong lớp liền ngân lên một tràng rên rỉ.
Bạn mập hing hing hing: “Lại phải viết tổng kết, em không muốn viết đâu!”
Lão Tiêu căm tức nhìn cậu ta: “Tôi còn chưa tính sổ bài văn của cậu nhé! Cậu lo mà viết đàng hoàng cho tôi, không được dưới một ngàn chữ…… Hừ hừ!”
Bạn mập rớt nước mắt.
Lê Dương đến văn phòng bộ môn toán gọi người. Cậu là đại diện môn toán của lớp, ban đầu lão Tiêu kêu cậu làm lớp trưởng thì cậu từ chối, làm lớp phó cũng không chịu, thầy đành cưỡng ép giao cho cậu chức đại diện mấy bộ môn.
Nhiệm vụ thường ngày không nhiều lắm, thỉnh thoảng chạy đi văn phòng lấy phiếu điểm vân vân thôi.
Thầy dạy toán của lớp cậu là một thầy giáo trẻ, con người rất tốt, dáng vẻ nho nhã thư sinh, tính cách nhẹ nhàng quân tử.
Đồ dùng dạy học đều là tự thầy mang đến tự thầy mang về, chưa bao giờ để Lê Dương phải chạy tới chạy lui, điểm này cậu rất tán thưởng.
Cửa văn phòng Diệp Dụ đang đóng, Lê Dương gõ cửa trước.
Bên trong truyền ra một giọng đàn ông, có vẻ rất không kiên nhẫn: “Ai đấy?!”
Ồ…… Hình như không phải thầy Diệp?
Lê Dương cau mày. Diệp Dụ chưa bao giờ vắng tiết, hôm nay khai giảng ngày đầu tiên, không ở lớp học cũng không ở văn phòng, có thể đi nơi nào?
Cậu xoay người định về, cánh cửa phía sau lại bị người bên trong kéo mở.
Diệp Dụ đẩy kính, hơi mang ý xin lỗi gật đầu: “Ngại quá, thầy đến muộn. Về lớp thôi nào.”
Lê Dương đáp lời.
Cậu vô tình đưa mắt thoáng qua khe cửa, thấy được bên trong một sườn mặt đàn ông với biểu tình bất thiện.
Cậu theo chân Diệp Dụ về phòng học, cũng không nghĩ nhiều.
Giữa trưa sau lúc tan học, lớp trưởng tìm tới cậu, cười rất hiền hoà: “Bạn học Lê Dương, ban nãy tôi nghe được bạn học Ngụy Vi lớp mười nói chuyện mua trà sữa với ông.”
Lê Dương nhướng mày, thêm một đơn hàng lớn hay gì?
“Lớp mình cũng tổ chức họp lớp đúng không?” Lớp trưởng là một nam sinh, tính tình rất thành thật, “Hay là bọn mình cũng mua trà sữa nhé? Thế nào?”
Tô Ngang định rủ Lê Dương đi ăn cơm, nghe thấy câu này cực kì hăng hái: “Được luôn! Lớp trưởng, ý tưởng của ông thật sự là quá được mà! Tôi chim ưng ông ghê đấy!” Như vậy thì cậu ta liền có lý do hợp lí để tiếp xúc với Ngụy Vi rồi!
Lớp trưởng nghe xong cũng rất vui mừng, “Thật vậy chăng? Tôi hỏi các bạn trong lớp, các bạn cũng thấy rất được.”
“Thế giờ để tôi lên danh sách thống kê ý kiến của mọi người, xem mọi người uống gì đã nhé?”
Lê Dương ô kê hết: “Ông là lớp trưởng, ông cứ quyết đi.”
Chàng lớp trưởng này thành thật thì đúng là thành thật, nhưng mà thành thật hơi quá, làm cái gì cũng phải hỏi ý kiến người khác.
Kết quả cuối cùng, ngoại trừ Lý Giai Duệ, cả lớp đều đồng ý.
Tô Ngang nhìn lớp trưởng gửi bảng thống kê cho Lê Dương, cảm thán: “Lớp trưởng mình thiệt là khắc khổ, ba cái này cũng làm bảng thống kê. Nếu còn viết thêm một cái hàm số, thầy Diệp sẽ phải xúc động bao nhiêu mới đủ đây.”
Lớp trưởng lại gửi một tin nhắn, bạn học Lý Giai Duệ không uống được trà sữa, ông mua chai nước khoáng cho ổng được không?
Tô Ngang nhíu mày: “Thằng Lý Giai Duệ mắc chứng gì vậy?”
Lê Dương xì một tiếng, chẳng nói gì, chọn danh sách đồ uống của lớp trưởng và Nguỵ Vi gửi thẳng cho Thiệu Nhất.
【LiY】Thêm đơn nữa, lớp em
【. 】[ cảm ơn ông chủ /jpg]
Lê Dương nhìn chằm chằm cái meme kia, ha hả bật cười.
HẾT CHƯƠNG .