Cốc trà sữa thứ mười bốn: Tháng tư cùng người.
---------------------
你 - Ngôi thứ hai.
Lê Dương người này, có đôi khi rất rành rẽ, có đôi khi EQ thấp như cít vậy.
“Nãy giờ mày vẫn cười ngây ngô, chưa hề nghĩ qua chuyện này?”
Tô Ngang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Đừng nói nữa đại ca.”
Lê Dương luyện ném rổ hai cái rồi thôi, cùng Tô Ngang ngồi trên sân bóng.
Tô Ngang bĩu môi: “Mày tập vậy, Nhạc Đông mà thấy sẽ chửi chết mày.”
Lê Dương mỉm cười, “Không.”
Tô Ngang: “?”
Lê Dương: “Ổng sẽ hỏi tao có phải chưa khỏi ốm không.”
“Đù má.” Tô Ngang bị cái sự không biết xấu hổ của Lê Dương thụi cho sốc nặng.
Lê Dương đứng dậy: “Đi nào.”
Tô Ngang hết biết lấy biểu cảm gì nhìn cậu: “Mày mới đến được bao lâu hả?”
“Chứ chẳng lẽ mày định ngồi đây cả trưa?”
Hai người họ muốn tìm đồ uống, liền đi tiệm trà sữa của Thiệu Nhất.
Giây phút đẩy cửa vào, Tô Ngang chưa kịp cảm thán một câu “Mát ghê” thì đã bị đóng băng tại chỗ.
“Đù, má?” Hắn cắn răng nuốt lệ thốt lên hai từ.
Lê Dương không trượng nghĩa mà cười, đồng tình vỗ vỗ bả vai Tô Ngang rồi hướng về quầy bar đi tới.
Đứng ở quầy bar là Hướng Ý cùng một cô bé khác, ngồi ở bàn tròn cạnh cửa sổ là Nguỵ Vi.
Lê Dương than khẽ: “Chiến trường Tu La.”
Thiệu Nhất nhướng mày, Lê Dương đánh mắt qua Hướng Ý, lắc lắc đầu với anh.
Hướng Ý thấy cậu còn chào hỏi rất vui vẻ.
Thiệu Nhất đặt hai ly trà sữa lên quầy bar: “Mười hai tệ.”
Hướng Ý trả tiền xong xoay người, sắp sửa đối diện Tô Ngang đang mon men tới chỗ Nguỵ Vi.
Ngay thời khắc sống còn, Lê Dương bắt được ánh mắt cầu cứu của Tô Ngang.
— Giúp bạn đi Tiểu Lê Tử!
— Liên quan gì tao?
— Không thể thấy chết không cứu chứ Lê baba mày là ba tao được chưa hả?!
Hướng Ý vừa lúc thấy Tô Ngang, có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Ơ học……”
Lê Dương liền gọi giật nhỏ lại: “Ơ này, Hướng…… ấy.… Học muội?”
Cô bé này tên gì ấy nhỉ? Gọi học muội cũng quá mẹ nó……
Hướng Ý lại bị dẫn dắt rời mắt. “Dạ, có chuyện gì sao Lê Dương học trưởng.”
“Ờm, thế này, chuyện là……” Đù má nói gì đây ta.
Tô Ngang thấy bên kia đã ổn thoả, vội vàng ngồi xuống trước mắt Ngụy Vi, cười đến là chột dạ bình tĩnh.
Ngụy Vi một tay khuấy ly sữa màu xanh lá, một tay chống mặt, vô cảm nhìn Tô Ngang.
Tô Ngang thế mà từ vẻ mặt này của nhỏ, nhìn thấy được một chút cảm giác ‘cười như không cười’, ‘nhìn thấu nhân sinh’.
Tô Ngang căng não mở lời: “Ừm…… Bà ở đây làm gì?”
Ngụy Vi uống một ngụm sữa, không chút hoang mang đáp: “Xem kịch nha.”
Tô Ngang: “Ha hả ha hả……”
Bên kia, Lê Dương nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hướng Ý, chọt chọt menu trên quầy, “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi em vừa mua loại nào, trông có vẻ khá ngon.”
Thiệu Nhất mỉm cười.
Không ngờ nhóc học bá cũng biết tán gái nha.
Hướng Ý khe khẽ “Ồ” một tiếng, liếc sang Thiệu Nhất đang cúi đầu dọn dẹp sau quầy bar, khoé miệng hãy còn vấn vương nụ cười, thật cẩn thận nói: “Hay là, anh hỏi ông chủ Thiệu xem?”
Lê Dương quay đầu ngó Thiệu Nhất, ánh mắt ám hiệu anh đừng có xen vào.
Thiệu Nhất cho cậu và Hướng Ý một nụ cười xin lỗi, lung tung bịa đặt: “Quên mất rồi.”
Hướng Ý: “……”
…… Trí nhớ kém như vậy sao?
Hướng Ý tiến lên phía trước một bước, coi bộ đã hoàn toàn quên mất mình vừa thấy ai, nhỏ chỉ chỉ lên menu, “Là cái này.”
Tay nhỏ chỉ vào bốn chữ, “tháng sáu cùng gió”.
Hướng Ý như có chút ngại ngùng, mỉm cười: “Thật ra em cũng không biết vị nó ra sao, thấy tên thú vị thì mua thôi ạ.”
Lê Dương “Ồ” một tiếng, trong lòng thầm nhủ, may mà nhỏ này hong giống bà Ngụy Vi.
Còn là một chiếc ngốc bạch ngọt, dễ lừa.
Nhưng sau đó thì sao, sau đó phải nói gì.
Nghĩ nghĩ, cậu nói, “Thế em đừng uống vị dâu tây.”
Thiệu Nhất xoa nhẹ sau ót Lê Dương, nhóc con mới sáng còn nói muốn ủng hộ tiệm anh, ủng hộ như vậy đó hả?
Lê Dương không vui chút nào, nghiêng đầu né, “Êi êi, đầu nam nhân ……”
“Ừm, không thể sờ.”
Hướng Ý nhìn tương tác của hai soái ca, trong lòng lại bắt đầu a a a.
Lê Dương quay lại, kiên trì “Dâu tây khó uống luận” của mình: “Đừng uống vị dâu nha, uống chán lắm.”
Vừa dứt lời xong, cậu liền phát hiện đôi mắt loé sáng chằm chằm nhìn mình của Hướng Ý.
Lê Dương đột nhiên biết phải nói gì rồi: “Em có quen Tiết Lai Đóa không?”
“Dạ? Không quen.” Hướng Ý lại khôi phục vẻ mặt ngây thơ: “Sao thế ạ?”
“Không,” Lê Dương đáp rất chân thành, “Chỉ là cảm thấy em và nhỏ đó chơi chung chắc hợp.”
Hướng Ý còn muốn nói thêm gì đó, cô bé bên cạnh đã lôi kéo nhỏ, “Tiểu Ý, phải đi rồi.”
Hướng Ý cười với Lê Dương, vẫy vẫy tay: “Em đi trước đây ạ, bai bai học trưởng!”
Nhỏ đi tới cửa, không quên cúi đầu chào Tô Ngang một cái.
Lê Dương nhìn Hướng Ý phất tay với Tô Ngang, cười đến ngọt ngào, cảm thấy bản thân không cứu nổi thằng con họ Tô của mỉnh rồi.
Hướng Ý tuy ngốc bạch ngọt thật đấy, nhưng trí nhớ người ta tốt nha.
Ngụy Vi bình luận: “Rất xinh đẹp.”
Tô Ngang lập tức nói: “Không xinh bằng bà!”
Ngụy Vi tiếp tục cười như không cười nhìn hắn.
Tô Ngang: “……”
Đến đây Thiệu Nhất đã hiểu “chiến trường Tu La” trong miệng Lê Dương là gì, không khỏi bật cười, “Tuổi trẻ thật là tốt.”
“…… Thiệu Nhất, không, ông Thiệu này?” Lê Dương nhìn anh, “Ngài già lắm sao hả? Chúng ta chênh nhau hai ba tuổi thôi đấy.”
Thiệu Nhất nói như lẽ đương nhiên: “Còn có thể yêu sớm, không phải tuổi trẻ sao?”
Lê Dương “Xì” một tiếng, ánh mắt đánh sang Tô Ngang, “Giống nó ấy à? Chỉ tổ toang sớm thôi.”
“À há.” Thiệu Nhất hỏi Lê Dương muốn uống gì, lại thuận miệng hỏi một câu, “Thế cậu bạn nhỏ đã bắt đầu yêu đương chưa?”
Lê Dương vừa lật menu vừa nhíu mày: “Anh không thể gọi tên của em à?”
“Còn nữa, em, không yêu sớm.”
Thiệu Nhất nhướng mày, “Vậy thì tiếc thật.”
“Tiếc gì mà tiếc, thanh xuân của em có Vương Hậu Hùng là đủ rồi.”
Lê Dương hỏi anh: “Nghe cách anh nói, hình như anh cũng không yêu sớm há?”
Dù sao thoạt nhìn Thiệu Nhất không giống người đã có bồ lắm, hơn nữa dáng vẻ anh thế này, cậu chẳng tưởng tượng được kiểu con gái như nào mới hợp đứng cạnh anh.
Không thì thay bằng con trai.… , nghĩ cái gì vậy má.
Mắt hủ soi gay bậy bạ, mắt gay soi gay lại càng bậy bạ hơn nha!
“Anh à…… Cũng không có cơ hội.” Thiệu Nhất nói vậy xong liền không nói tiếp nữa.
Lê Dương cũng không hỏi lại, cậu đã tìm được thứ càng muốn hỏi hơn.
Cậu chỉ chỉ một loạt mấy cái tên từ “Tháng một cùng mưa” đến “Tháng mười hai cùng tuyết”, lại chỉ vào một loạt khác từ “Hương thơm một dặm” đến “Hương thơm mười dặm”, hàm súc hỏi, “Cách đặt tên của ngài đây thiệt đa dạng quá ha?”
Thiệu Nhất: “Ừ, em có cao kiến gì.”
Lê Dương nhìn anh một cái: “Em không có ý kiến, em đang thắc mắc bình thường thôi.”
“Thế thắc mắc không bình thường sẽ ra sao?”
Lê Dương nghĩ nghĩ, “Khóc la đòi anh đổi tên lại bằng không sẽ nuốt không trôi?”
Thiệu Nhất cười cười, chỉ cái hương thơm mấy dặm đó, “Thế em đi tìm Lý Nhiên mà khóc, nó đặt chứ đâu.”
Anh lại nghĩ tới cái gì, “Lý Nhiên là người lần trước ở thuỷ cung ấy, chắc em còn nhớ nhỉ.”
“Không nhớ.”
“Không nhớ cũng không sao, chỉ là một kẻ đặt tên kém thôi.” Thiệu Nhất thuận miệng hỏi, “Em có đặt tên cho cá koi không?”
“Mao Bánh.” Lê Dương đáp xong, chọt cái “Tháng tư cùng người”, “Em uống cái này.” Cậu nhìn giá, sau đó móc tiền ra, giống hôm qua đập tờ tiền lên quầy bar.
Nhưng hôm nay là mười tệ, nhìn không chất bằng.
Thiệu Nhất trả tiền thừa rồi bắt đầu pha trà sữa, “Đã đặt là Mao Bánh rồi?”
“Đúng vậy. Họ Mao, tên Bánh.”
Thiệu Nhất không ngờ cậu bạn nhỏ cũng là một đồng chí dốt đặt tên, “Tại sao?”
“Tại vì chó của em tên Mao Đản.” Lê Dương cảm thấy tên hai nhóc này rất là khớp nhau, “Vừa lúc một đôi.”
Thiệu Nhất cười, gật gật đầu, “Thế dạo gần đây vận khí có khá lên không?”
“Ông chủ Thiệu,” Lê Dương nhìn anh, “Anh mê tín hả?”
HẾT CHƯƠNG .
Em đã chọn "cùng anh" rồi mà anh cứ hỏi tên con cá:")