Được rồi hắn thừa nhận, trong tất cả mọi việc hắn không bao giờ thắng y, ai biểu hắn cưng chiều y như vậy làm gì chứ.
"Được rồi, ta thua con."
Khẽ thở dài một tiếng, Cố Thừa Phong đưa tay đầu hàng đi nấu mỳ cho y, tay hắn thao tác cực kỳ nhanh và không có một động tác thừa như thể rất quen việc này rồi.
Người ta nói, đàn ông khi nấu ăn sẽ tỏa ra một sức hút rất lạ, quả thật như vậy, nhìn baba mình thân hình cường tráng đeo tạp dề màu vàng hình con vịt đang chuyên tâm thái thịt trên thớt, Lạc Thiên Kỳ tưởng chừng như sắp chảy nước miếng đến nơi, người gì đâu mà đẹp quá trời à, nhìn mà muốn mlem dễ sợ.
Không để ý thấy ánh mắt si mê của con trai, Cố Thừa Phong nghiêm giọng nói vọng ra ngoài.
"Ta nói cho con biết, đây chính là bữa mỳ cuối của con đấy."
Lạc Thiên Kỳ cười hì hì hai chân bỏ xuống dưới ghế đung đưa qua lại đầy tinh nghịch "Vâng, là bữa cuối của tuần này."
Cố Thừa Phong triệt để bất lực, hôm nay là chủ nhật rồi còn đâu.
Đặt bát mỳ nghi ngút khói với đầy đủ tôm, trứng.
thịt,...xuống trước mặt Lạc Thiên Kỳ, Cố Thừa Phong cũng chậm rãi ngồi xuống đối diện chống cằm nhìn người kia vui vẻ ăn tô mỳ mình làm.
Mặc dù không muốn y ăn nhiều mỳ vì sợ có hại cho sức khỏe của y, nhưng mỗi khi được nhìn ngắm gương mặt hạnh phúc kia khi ăn mỳ do chính tay mình làm, Cố Thừa Phong không thể không thừa nhận là mình rất hạnh phúc.
"Ăn nhanh lên rồi còn đi ngủ, mai dậy sớm đi học, ta không muốn cô út con qua phá nhà ta đâu."
Lạc Thiên Kỳ nhìn hắn bĩu môi một cái rồi tiếp tục công việc của mình, cô út mà hắn nói chính là Cố Tường Linh, em gái của hắn.
Người này bằng tuổi y hơn nữa còn học chung trường, chung lớp, vì thế sáng nào nhà hắn cũng bị quấy rầy bởi Tường Linh vì cô đến để rủ y đi học.
Lạc Thiên Kỳ là một người rất biết rõ về trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, chính vì thế sau khi xác định nghĩa vụ của mình bây giờ là ăn no rồi đi ngủ, y nhanh chóng xử sạch tô mỳ đến ngay cả nước cũng không còn.
Hài lòng vuốt ve phần bụng đã căng tròn của mình, Lạc Thiên Kỳ đứng dậy vòng qua chỗ baba mình hôn chụt vào má hắn chúc ngủ ngon rồi tung tăng vui vẻ lắc lư cái đuôi đi lên lầu, còn dọn dẹp rửa bát gì đó đã có baba lo hết, thấy chưa y thực hiện rất đúng nghĩa vụ của mình nha, chỉ có ăn no rồi đi ngủ thôi.
Cố Thừa Phong không nói gì chỉ mỉm cười dọn dẹp chiến tích để lại của y.
Sáng hôm sau, căn nhà bị chấn động bởi âm thanh vang trời của ai đó.
"ANH HAI THÂN MẾN, EM ĐẾN RỦ TIỂU KỲ ĐI HỌC ĐÂY!!!"
"Cố Tường Linh!! Em vác loa vào đây đấy à?"
Cố Thừa Phong một tay bế Lạc Thiên Kỳ quần áo chỉnh tề nhưng vẫn còn mơ ngủ chậm rãi đi xuống cầu thang, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thiếu nữ với bộ váy đồng phục đầy năng động phía dưới.
Cố Tường Linh bất lực nhìn hai cha con nhà nọ thân mật như đã quen với cảnh này từ lâu, cô ngồi xuống ghế, tự nhiên rót cho mình một ly nước, hai tay chống cằm bắt đầu công cuộc xem phim của mình, mà nhân vật chính của bộ phim này không ai khác chính là hai cha con nhà nào đó.
Cố Tường Linh thở dài, ngày nào cũng tốn phút để coi, riết rồi muốn thuộc cả lời thoại luôn.
"Con đã nhớ lời ta dặn chưa, đi học phải ngoan ngoãn, chăm chú nghe giảng, phải hòa đồng với bạn bè, không được gây gỗ đánh nhau nếu không sẽ bị thương, nếu có bị ức hiếp phải gọi liền cho ta, ta sẽ giải quyết hết cho con...!"
Lạc Thiên Kỳ dụi dụi mắt, đầu gật gù theo từng lời nói của hắn, Cố Tường Linh ở bên kia thật sự không thể xem được nữa, cô thở dài một tiếng ai oán rồi chạy đến kéo tay y đi.
"Được rồi được rồi, những lời anh nói với y em đã thuộc rồi, lúc đi đường sẽ nhắc nhở Tiểu Kỳ sau, bây giờ tụi em phải đi học đây không thôi trễ mất, tạm biệt anh."
Vừa dứt câu bóng dáng của hai người liền biến mất, hắn nhìn theo mà thấy bất lực kèm chút gì đó buồn bã, nhìn căn nhà rộng lớn chỉ còn một mình hắn, tâm trạng cô đơn của người già lại bắt đầu len lỏi vào đầu hắn.
Vị quản gia già chậm rãi bước đến đem tài liệu công ty đặt lên bàn, Cố Thừa Phong một tay chống cằm, đưa mắt chán nản lướt nhìn sấp giấy vô tri trước mặt sau đó ngước lên nhìn vị quản gia với đôi mắt ai oán.
"Cháu chưa bao giờ muốn đi học lại như lúc này."
Vị quản gia già bất lực nhìn ông chủ của mình, ông chủ ơi là ông chủ, ngài đừng có giở chứng trẻ con nữa được không, công ty còn rất nhiều việc phải làm đó.
Lạc Thiên Kỳ ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu, thì trên trường chính khoảng thời gian y buông xõa, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô cái gì chứ, hòa đồng với bạn bè cái gì chứ, y đây còn bận trùm trường đây này.
Lạc Thiên Kỳ ngồi ở góc lớp, trên tai đeo tai nghe mở một bài nhạc nhẹ nhàng, y cả người dựa lưng ra sau ghế, hai mắt nhắm nhẹ lại trông vô cùng tận hưởng cuộc sống.
Mà mọi người xung quanh nhìn y như vậy không dám hó hé một lời nào, làm việc gì cũng phải thật nhẹ nhàng cố gắng để không phát ra tiếng động, không gian lớp học cũng vì thế mà trở nên yên tĩnh vô cùng.
Rầm
"Sao không ai nói gì vậy hả? Tôi đề ra ý kiến để mấy người thảo luận chứ không phải đưa mắt nhìn nhau rồi câm như hến vậy đâu."
Cố Tường Linh đứng sau bàn giáo viên cầm thước gõ mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt hung dữ nhìn đám học sinh bên dưới khiến ai nấy cũng rụt người lại vì sợ.
Họ cũng bất đắc dĩ lắm, một bên là lớp trưởng cần họ thảo luận đề ra ý kiến, một bên là trùm trường đang ngủ, hai bên, bên nào cũng không thể đắc tội, phải làm sao đây?
Nhìn một vòng quanh lớp, Cố Tường Linh nhíu mày càng sâu, run như vậy, bộ cô đáng sợ lắm hay sao? Đừng đùa, cô được mệnh danh là thục nữ nhất nhà đấy.
Lại nhìn đến phía cuối lớp, nơi có một con người bất chấp hoàn cảnh ngủ ngon lành, Cố Tường Linh bất lực cầm theo thước đi xuống.
"Lạc Thiên Kỳ, bây giờ đã là mấy giờ rồi mà còn ngủ hả? Mi có tin là ta méc anh hai không?"
Lạc Thiên Kỳ nhíu mi, tháo một bên tai nghe ra, y khó hiểu nhìn vị cô út nào đó của mình.
"Cô út à, con ngủ đây đâu động chạm gì đến công việc của người? Hở chút là méc baba, người tưởng con đây là con nít đầy à?"
Cố Tường Linh chống cây thước gỗ lên bàn, ánh mắt đầy ý vị nhìn y, cô cười cười "Ừ thì đâu phải con nít, đến đi vệ sinh cũng có người bế...!um...!"
Lạc Thiên Kỳ mặt đỏ tía tai bít miệng Cố Tường Linh lại "Cố Tường Linh, cô làm ơn đi, đang ở trong lớp đấy, đừng có phá hoại hình tượng của con như vậy chứ."
Cố Tường Linh bĩu môi gạt tay y ra khỏi miệng mình "Mi mà có hình tượng ư? Giờ mới biết đấy.
Bỏ qua chuyện đấy đi, nếu cô nhớ không lầm thì hôm nay có tiết của anh ta đấy, con định làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ lại ngồi xuống ghế, hai chân gác lên bàn, điệu bộ có chút lưu manh nói với cô.
"Làm gì là làm gì? Không lẽ con lôi hắn ta ra giữa sân trường đánh hay sao?"
Cố Tường Linh gật gù "Ý kiến không tồi, giáo viên bị học sinh của mình đánh giữa sân trường, chậc chậc, thú vị ghê."
Lạc Thiên Kỳ khóe mắt giật giật nhìn cô "Baba con đúng là giao trứng cho ác mà, bảo cô canh chừng con mà nào có ngờ cô chính là người bày đầu chứ."
"Sao? Ý kiến gì? Ta đã che giấu giúp con rồi đấy, à hay là ta đi nói với anh hai nhá."
"Thôi thôi, con lạy cô Cố Tường Linh, cô để con an ổn đi."
Reng reng
Cố Tường Linh chẹp miệng nhìn y "Tới giờ học rồi, chúc con may mắn." Cô lại quay qua nói lớn với học sinh trong lớp "Vào lớp rồi, ổn định chỗ ngồi, đứa nào lăng xăng là bà quánh què giò nghen."
Học sinh trong lớp dù ủy khuất nhưng không dám hó hé gì với cô, lớp trưởng à lớp trưởng từ nãy đến giờ chỉ có mình cậu là lăng xăng đi hết chỗ này đến chỗ khác thôi, chúng tôi ngoan ngoãn ngồi im từ đầu đến giờ không thấy hay sao.
Cạch
Cánh cửa phòng học mở ra, bước vào là một vị giáo viên trẻ, quần tây áo sơ mi trắng chỉnh tề, đầu tóc chải gọn gàng, trên gương mặt điển trai luôn treo một nụ cười ôn nhu khiến bao nữ sinh tan chảy.
"Chào các em."
"Chúng em chào thầy!"
Học sinh trong lớp ai nấy đều đứng lên chào thầy giáo vào lớp nhưng chỉ riêng ở bàn cuối, vẫn có một vị nào đó gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành.
Lâm Minh Hải nhanh chóng để ý đến khu vực cuối lớp, hắn phất tay cho học sinh ngồi xuống còn mình thì nhẹ nhàng đi đến trước mặt y, nở một nụ cười ôn nhu chuẩn mực hắn nhẹ giọng gọi y.
"Bạn học Lạc, đến giờ vào lớp rồi, mau dậy đi thôi."
Lạc Thiên Kỳ bị tiếng gọi làm cho tỉnh, y ngước mặt nhìn thằng vào gương mặt đối diện, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y chính là...!tên tra nam này cũng hơi bị đẹp trai nha..