Lạc Thiên Kỳ mím môi, cái lý do này có hơi ép ngươi khác quá rồi đấy.
Y nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt của Châu Hàn Diệp.
Vì hiện tại y đang đeo mặt nạ nên Châu Hàn Diệp chỉ có thể thấy được đôi mắt lục bảo đầy sắc bén của y chứ không hề biết được biểu cảm hiện tại là gì.
Chương Tử Nam cầm súng nấp một bên không dám manh động bước ra cứu y mà cẩn thận quan sát tình hình, lưng áo ướt đẫm mồ hôi đủ để cho biết người này đang căng thẳng đến mức nào.
Ai nói có một lão đại trẻ tuổi, thông minh là tốt? Nhìn hắn xem có thấy biểu hiện nào cho thấy là đang rất tốt không hả? Cái băng đảng gì mà như cái chợ, toàn là ba cái đứa cà lơ phất phơ, quản lý bang mà cứ như trông trẻ ý, thật khổ cho hắn quá mà.
Nhất là cái tính bốc đồng chết tiệt kia kìa, lão đại ơi là lão đại khi không lại đi vào vòng vây của địch làm gì cơ chứ? Nghĩ mình sống đã đủ rồi hay sao? Muốn chết thì làm ơn ra sông nhảy cầu tự tử chứ đừng có tìm chết một cách mất mặt như vậy chứ.
Lạc Thiên Kỳ nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, thấy kim ngắn đã điểm giờ y nhíu mày rồi bắt đầu suy nghĩ cách để đi ra ngoài, cứ tưởng sẽ đàm phán thương lượng kết thúc trong hòa bình, nhưng xem ra nó cần nhiều thời gian hơn y nghĩ.
Bên ngoài mặc dù không bộc lộ cảm xúc nào nhưng bên trong y chính là đem đời tổ tông của tên lão đại nào đó ra chửi.
Đúng là lão cáo già, khi không cho san bằng Thanh Long của y làm gì cơ chứ, bọn họ đâu có làm gì ảnh hưởng đến bang phái cũng nhưng mấy cái đường dây buôn bán vận chuyển của tên ôn dịch này.
Khó khăn lắm mới khiến Thanh Long trở nên hùng mạnh như vậy, tự nhiên từ đâu nhảy ra một cái Bạch Hổ cản trở, thật là muốn chửi thề mà.
Lạc Thiên Kỳ hít sâu một hơi rồi thở ra, cho cả cơ thể thả lỏng, y dịch từng bước lùi về phía sau.
Rồi đột nhiên trong tay xuất hiện một con dao găm, y chém một nhát vào khoảng không khiến những người bên cạnh giật mình né ra, chớp thời cơ Lạc Thiên Kỳ liền phóng ra ngoài.
Lúc đi còn không quên nói vọng lại.
"Tới giờ về nhà rồi, Chương Tử Nam! Còn lại nhờ vào anh cả đấy!"
Chương Tử Nam ngơ ngác chớp mắt khi bị bao vây bởi vòng người: Bà mẹ nó, cái thằng nhóc ác ôn, biết vậy ông đây không thèm chạy theo làm gì.
"Ồ thì ra là cậu."
Giọng của Châu Hàn Diệp được hắn kéo dài ra khiến Chương Tử Nam không nhịn được mà rùng mình, dựng cả tóc gáy.
Chương Tử Nam biết mình đánh không lại đám người này đành giả ngơ, anh cố gắng khiến gương mặt mình ngây thơ vô tội hết mức có thể nhìn vào mặt của Châu Hàn Diệp chớp chớp mắt vài cái.
"Chúng ta có quen nhau sao?"
Châu Hàn Diệp nhếch mép thong thả đi đến trước mặt anh, ngón tay thon dài có phần thô ráp chạy dọc trên sườn mặt của Chương Tử Nam.
"Quả thật là một cậu nhóc vô tâm." Chợt hắn bóp cằm anh, đôi mắt híp lại ánh lên tia âm trầm khó lường "Chơi tôi một vố đau như vậy mà bây giờ còn dám tỏ ra ngây thơ không biết gì sao?"
Chương Tử Nam đầu óc rối loạn, cố gắng suy nghĩ xem mình đã đắc tội đến nhân vật lớn này bao giờ, nhưng không có tài nào nhớ ra được.
Chợt một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc dài của Châu Hàn Diệp lung lay, vài sợi tóc lướt qua gương mặt của Chương Tử Nam khiến hắn bỗng mường tượng đến chuyện gì đó.
Bất chợt thần sắc trên gương mặt thay đổi, Chương Tử Nam cả mặt trắng bệch, ánh mắt mở to đầy hoảng sợ nhìn vào gương mặt đang đối diện với mình, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Không lẽ nào....
Mà Châu Hàn Diệp, người vốn đang ở đối diện với anh hiển nhiên quan sát được sự thay đổi này, ý cười trên miệng càng đậm, càng khiến cho người ta sợ hãi.
"Vẻ mặt này...!xem ra là nhớ rồi nhỉ?"
Chương Tử Nam nuốt nước bọt "Anh Châu...!chúng ta có gì từ từ nói, anh quân tử chắc không chấp nhặt tiểu nhân như tôi đâu nhỉ hề hề."
"Ha quân tử? Tôi chưa từng nghe có ai nói Châu Hàn Diệp tôi đây là quân tử đấy."
"...."
"Đúng là tốn thời gian, tôi mượn cậu vài ngày chắc lão đại của cậu không để ý đâu nhỉ?"
Chương Tử Nam chưa muốn tìm chết vội lên tiếng "Sẽ để ý đấy anh Châu, tôi dù gì cũng là trợ thủ của tên nhóc ấy, anh vô cớ đem người đi như vậy thì không được hay cho lắm đâu."
"Ồ...!vậy sao?"
Châu Hàn Diệp điềm tỉnh mở mảnh giấy nhỏ trên tay mình ra cho Chương Tử Nam coi, bên trên có viết một dòng chữ.
Nhớ nhẹ tay với Nam ca nhá, anh ấy mỏng manh dễ vỡ lắm (^▽^)
Cả người Chương Tử Nam nhất thời rơi vào hầm băng, cái nét chữ quen không thể nào quen hơn khiến anh tức hộc máu, hảo lão đại, hảo anh em tốt, Lạc Thiên Kỳ, thằng nhóc thối tha bán anh em nhà mi, ông không đập mi một trận ông liền đổi tên theo họ của mi.
Châu Hàn Diệp cười cười nhét miếng giấy vào túi, hai mắt nheo lại đầy âm hiểm nhìn Chương Tử Nam một cái rồi phất ta ra lệnh với đám đàn em.
"Dẫn đi!"
"Vâng!!!"
Cạch
Lạc Thiên Kỳ cẩn thận mở cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, thở phào một tiếng y tháo chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống, gương mặt trắng nõn có chút bầu bĩnh đáng yêu hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của trăng khiến nó có phần nhu hòa hơn, y chẹp miệng quăng chiếc mặt nạ lên giường sau đó vui vẻ đung đưa người đi đến tủ quần áo, mở tủ ra y liền lấy một bộ đồ ngủ khủng long liền thân đi vào nhà tắm.
Tắm xong mới nhớ ra là mình chưa ăn tối, hừ cũng tại cái tên kia cả, dám vì công việc mà bỏ đói y luôn cơ đấy, nghĩ lại mà tức dễ sợ.
Không để cái bụng bị hành hạ thêm nữa, Lạc Thiên Kỳ chùm cái mũ khủng long lên đầu rồi rón rén mở cửa phòng bước ra ngoài.
Trong nhà bây giờ đã tắt hết đèn nên y di chuyển có chút khó khăn, tốn gần ba phút mò mẫm trong bóng tối mới đến được cầu thang thì bỗng nhiên cả cơ thể y bị nâng lên.
Lạc Thiên Kỳ hoảng sợ định la lên thì có một âm thanh trầm thấp rót vào tai y.
"Con định đi đâu đấy?"
Tạch
Căn nhà nhanh chóng được thắp sáng bởi ánh đèn điện, Lạc Thiên Kỳ quay đầu chớp chớp mắt nhìn người đang ôm mình.
Ngôn Tình Sủng
"Baba...!Tiểu Kỳ thấy đói, nên là Tiểu Kỳ muốn đi tìm đồ ăn a."
Nhìn bộ dạng đáng thương của con trai ngoan, Cố Thừa Phong chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bỗng cảm thấy có lỗi, nếu không phải công ty có việc thi hắn đã không phải về trễ, Tiểu Kỳ cũng sẽ không vì đợi hắn về ăn cơm mà chán nản bỏ bữa như vậy.
Đặt nhẹ lên trán y một nụ hôn, hắn dùng cánh tay săn chắc của mình mà bế y bằng một tay đi xuống lầu.
"Vậy sao không bật đèn lên, tối như vậy, con không sợ ngã cầu thang hay sao?"
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Lạc Thiên Kỳ hắn liền biết con trai mình lại phát ngốc nữa rồi, đúng thật là làm người khác không hết lo mà, hắn thật không biết y trước đây đã làm cách nào để có thể sống được ở cái cô nhi viện tồi tàn kia.
Nhóc con này ngốc như vậy chắc không bị mấy đứa nhóc trong đấy bắt nạt đấy chứ.
Lại nhìn xuống cơ thể có chút gầy của y Cố Thừa Phong cảm thán, may sao là hắn nhận y về nuôi từ năm y tuổi, đến hiện tại cũng năm rồi, chứ ở cái nơi tồi tàn kia thêm năm nữa không biết y sẽ thành ra thế nào.
"Con ngồi đây chơi đi, để ta nấu gì cho con ăn."
Lạc Thiên Kỳ ngồi co chân trên ghế, môi nhỏ chu chu ra nói với hắn.
"Mỳ, Tiểu Kỳ muốn ăn mỳ, baba nấu mỳ cho Tiểu Kỳ đi."
Cố Thừa Phong nhíu mày nhìn con trai "Một tuần có bảy ngày mà con ăn mỳ hết năm ngày, không thấy ngán hay sao?"
Lạc Thiên Kỳ lắc đầu "Không ngán, không ngán, mỳ ăn rất ngon, không ngán."
Cố Thừa Phong thở dài "Nhưng ăn nhiều không tốt, hay ta nấu món khác...!"
Chưa kịp để hắn nói xong Lạc Thiên Kỳ đã khóc toáng lên "Huhu baba hết thương Tiểu Kỳ rồi, baba không cho Tiểu Kỳ ăn mỳ, baba bắt nạt Tiểu Kỳ huhu."
"...."
Cố Thừa Phong đen mặt "Con mà khóc nữa ta liền đánh mông con!"
Quả nhiên lời đe dọa này khiến Lạc Thiên Kỳ im bặt, dù vậy nhưng y vẫn cảm thấy uất ức trong lòng, thế là liền bày ra bộ dạng giận dỗi, hai chân khoanh lại để trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mặt hất cao qua một bên, lâu lâu có liếc mắt qua nhìn hắn, nhưng vừa khi thấy hắn nhìn qua liền đánh mặt đi hơn nữa còn hừ bằng giọng mũi.
Cố Thừa Phong đỡ trán bất lực với y "Này Lạc Thiên Kỳ, con khóc không được liền quay ra giận dỗi ta, con thấy có ai vô lý như con không?"
Lạc Thiên Kỳ nhăn mặt "Ừ thì con vô lý đấy, lúc nào mà người chẳng thấy con vô lý, bởi người có thương yêu gì con đâu, hứ."
"...." Đây là được chiều sinh hư?.