Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Cốc Xuyên không nghĩ tới, Lăng An Tu sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên là: "Hắn đã chết chưa?"
Cốc Xuyên biết đến hắn chỉ là Sùng Tịnh Chi, vừa định trả lời, Lăng An Tu lên tiếng: "Đừng để hắn chết."
"Tại sao?" Cốc Xuyên theo bản năng hỏi.
Lăng An Tu hờ hững, "Bởi vì đối với hắn mà nói, sống so với chết thống khổ hơn nhiều."
Cốc Xuyên lẳng lặng nhìn thanh niên tuấn mỹ đang che mắt ở phía trước, đột nhiên cảm thấy hắn dường như đã thay đổi, liền phảng phất một suy nghĩ."An Tu, anh có phải là đặc biệt hận hắn, cũng đặc biệt hận em?"
Lăng An Tu trong mắt vô cùng bình tĩnh."Kỳ thực, rất tốt. Đây chỉ là nhiệm vụ của anh, không có quan hệ tình cảm."
Cốc Xuyên đầu óc mơ hồ.
Lăng An Tu lẩm bẩm nói, như là đang lầm bầm lầu bầu: "Thực sự là buồn cười, tôi cư nhiên suy xét vì em mà lưu lại nơi này cái thế giới bẩn thỉu này. Tôi quả nhiên vẫn là quá dễ dàng bị tình cảm ngáng chân."
Cốc Xuyên tuy rằng không biết Lăng An Tu đang nói cái gì, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy được bất an. Lăng An Tu không có đánh hắn, không có mắng hắn, thậm chí không có chất vấn hắn, Lăng An Tu biểu hiện thật giống như hoàn toàn không để ý.
Không để ý sao? Lăng An Tu không lại quan tâm chính mình, Cốc Xuyên ngẫm lại, đều cảm thấy được vạn phần đau lòng.
"An Tu." Cốc Xuyên nắm tay Lăng An Tu, một đôi mắt to vô tội nhìn hắn."Em có thể giải thích."
Lăng An Tu mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương, "Em nói đi."
"Em đích xác cùng anh em họ Sùng từ nhỏ đã quen biết. Em vẫn luôn rất yêu thích anh, vì vậy xin nhờ Sùng Lãnh Chi giới thiệu hai người chúng ta." Cốc Xuyên ngữ khí rất là thành khẩn, "Sùng Tịnh Chi nói anh rất chán ghét bọn họ, bảo em không cần nói cho anh quan hệ giữa em và bọn họ, nói là nếu để anh biết có thể anh sẽ ghét em. Rất buồn cười đi? Mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến anh em đều sẽ thay đổi đến mức rất dốt nát. Sau khi vụ nổ kia phát sinh, em mới ý thức tới mục đích của Sùng Tịnh Chi. Em, em lại còn cùng hắn nói nhiều chuyện liên quan tới anh như vậy ..." Cốc Xuyên nói vành mắt liền đỏ."Đến lúc sau, em lại không dám nói cho anh, bởi vì em sợ anh vì bọn họ mà không cần em nữa. Hơn nữa em dự định bảo trì quan hệ với bọn họ, để ý động thái bọn họ."
Lăng An Tu mặt không thay đổi nghe xong Cốc Xuyên giải thích, hơi qua loa mà gật gật đầu, "Tôi biết rồi."
"An Tu..." Cốc Xuyên còn muốn nói gì, lại bị Lăng An Tu đánh gãy, "Sùng Lãnh Chi hiện tại thế nào rồi?"
"Hắn, xuất huyết nội, mới vừa làm xong phẫu thuật mổ sọ."
Lăng An Tu vung lên lông mày, "Em đánh?"
Cốc Xuyên sững sờ, gật gật đầu, vô cùng đáng thương mà cắn môi."An Tu anh có thể đừng nói cho cảnh sát là em hay không , em, em còn muốn ở lại chỗ này cùng anh."
Lăng An Tu nở nụ cười, "Có thể."
Cốc Xuyên nhìn thấy nụ cười Lăng An Tu, tâm lý cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng là, hắn mơ hồ vẫn cảm thấy không đúng. Thế nhưng, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Lăng An Tu tiếp tục lưu ở bên cạnh hắn, này là đủ rồi.
Gây ra chuyện lớn như vậy, trong công ty đã triệt để lộn xộn. Sùng Lãnh Chi mới vừa phẫu thuật xong, người còn không có tỉnh táo -- nói thật, chẳng ai có thể bảo đảm hắn sẽ tỉnh táo. Lòng người bàng hoàng, mỗi người đều suy đoán Sùng Lãnh Chi có thể tỉnh lại hay không, nếu như không thể, ai sẽ thay thế hắn.
Lăng An Tu không có đến công ty, cho dù hắn muốn đi, Cốc Xuyên cũng sẽ không để cho hắn đi. Tiểu hài này tựa hồ trong một đêm đột nhiên lớn lên, có lẽ là bị Sùng Tịnh Chi làm cho sợ rồi, hắn hiện tại nhất định phải mỗi thời mỗi khắc đều bảo vệ Lăng An Tu, liếc mắt một cái không thấy được hắn sẽ hoảng hốt. Sau trận sóng gió này, người duy nhất bình thường đến đến mức không bình thường chính là Lăng An Tu. Hắn không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ là xem sách, gảy gảy đàn, thật giống cái gì cũng đều không để ở trong lòng. Cốc Xuyên thấy bộ dáng này, vừa cao hứng lại vừa cảm thấy bất an. Dùng sự hiểu biết của hắn đối Lăng An Tu, Lăng An Tu hiện tại cần phải chỉ vào mũi của hắn chửi ầm lên, sau đó mấy ngày mấy đêm không để ý tới hắn mới đúng.
Chỉ có Lăng An Tu tự mình biết, hắn đang đợi.
Một tuần sau, tiểu P nói cho Lăng An Tu, Sùng Lãnh Chi tỉnh rồi. Tiểu P ở trong điện thoại muốn nói lại thôi, ai cũng nghe được Sùng Lãnh Chi sẽ không chỉ là đơn giản tỉnh rồi như vậy.
Lăng An Tu nói cho Cốc Xuyên hắn muốn một mình đi thăm Sùng Lãnh Chi, Cốc Xuyên quyết đoán từ chối.
"An Tu anh điên rồi! Anh quên mất bọn họ đối với anh đã làm gì sao?" Cốc Xuyên sốt ruột mà nói.
"Hắn hiện tại phỏng chừng còn không bước ra khỏi cái giường, có thể đối với tôi làm cái gì?" Lăng An Tu hờ hững nói.
"Anh muốn đến xem hắn em không ý kiến, thế nhưng tại sao không cho em cùng đi?"
"Tôi có lý do của tôi."
"Có thể nói cho em biết không?"
Lăng An Tu ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Cốc Xuyên, tựa hồ vô cùng không rõ, "Chuyện của tôi tại sao phải nói cho em biết?"
Cốc Xuyên lập tức liền bị chế trụ, hắn rốt cục ý thức được, Lăng An Tu đang tức giận, phi thường tức giận, tức đến nỗi cả mắng chửi mình cũng không muốn. Cốc Xuyên nắm tay Lăng An Tu, vội vàng nói: "An Tu, anh không nên như vậy có được hay không, có chuyện gì anh nói ra, chúng ta đồng thời giải quyết. Em bảo đảm, sau đó chuyện gì em cũng sẽ không gạt anh."
Lăng An Tu nâng khuôn mặt Cốc Xuyên lên, một đôi mắt dâm tà phảng như sao, phong tình vạn chủng. Hắn hôn khóe miệng Cốc Xuyên một cái, "Tôi chỉ là muốn đơn độc nói chuyện, có thể đàm luận liền đàm luận, không thể liền nhìn hắn. Không được sao?" Lăng An Tu hỏi đến rất ôn nhu.
Rất lâu không có được đãi ngộ như vậy Cốc Xuyên sửng sốt mấy giây sau, lập tứctrầm luân ở bên trong sắc đẹp, nóng bỏng mà hôn trả.
Lăng An Tu không yên lòng cùng Cốc Xuyên hôn môi, đột nhiên ý thức được, bề ngoài Cốc Xuyên đối với hắn yêu, đều là một loại tư bản, hắn tại sao không lợi dụng?
Thời điểm Lăng An Tu nhìn thấy Sùng Lãnh Chi, trong phòng bệnh chính huyên náo náo loạn. Sùng Tịnh Chi ngồi ở xe lăn tỉnh dậy muộn hơn mấy ngày so với Sùng Lãnh Chi, nước mắt chảy qua khuôn mặt dữ tợn kinh khủng, hắn hướng về phía Sùng Lãnh Chi điên cuồng kêu to, đem hết thảy những gì với tới được toàn bộ quăng nát bét, mãi đến tận khi bác sĩ xông tới hướng hắn tiêm thuốc an thần. Có thể Sùng Lãnh Chi chỉ là nửa nằm tại trên giường bệnh, bình tĩnh mà nhìn Sùng Tịnh Chi hoàn toàn mất khống chế, trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc cùng đồng tình.
Bác sĩ xin lỗi hướng Lăng An Tu giải thích: "Hắn không nhớ cậu ta."
"Sùng Lãnh Chi mất trí nhớ?" Lăng An Tu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Cũng không có thể tính mất trí nhớ, mà cũng gần như, hắn bây giờ trí lực thì tương đương với đứa nhỏ mấy tuổi ." Bác sĩ không khỏi cảm thán, "Nghe nói hắn đang là một ông lớ, thực sự là đáng tiếc..."
Lăng An Tu hỏi: "Kia Sùng Tịnh Chi đâu?"
"Thân thể hắn là không có gì đáng ngại, chỉ là hắn hiện tại có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, nhất định phải cách ly trị liệu."
Lăng An Tu gật gật đầu, đột nhiên rất muốn hỏi Sùng Tịnh Chi một câu, bị anh trai mà mình yêu nhất quên mất là dạng cảm giác gì? Nhất định rất thú vị đi.
Cảm giác được ánh mắt Lăng An Tu, Sùng Lãnh Chi chuyển hướng hắn, nhất thời trong mắt sáng ngời."Tôi nhận ra anh."
Lăng An Tu tại bên giường bệnh ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ân, chúng ta trước đây quen biết."
Sùng Lãnh Chi trầm mặc một hồi, "Anh rất đẹp, so với cái người kia xinh đẹp hơn."
Lăng An Tu vung lên lông mày, "Vậy anh yêu tôi sao?"
"Yêu." Sùng Lãnh Chi không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, "Anh có thể mang tôi về nhà sao?"
"Về nhà?"
"Ân, vừa rồi cái người kia nói muốn mang tôi về nhà, nhưng là tôi không quen biết hắn, hắn..." Nghĩ đến vừa cái khuôn mặt dữ tợn kia, Sùng Lãnh Chi không khỏi mà run run một chút, "Hắn rất đáng sợ."
Nhìn một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi lộ ra vẻ mặt sợ hãi giống như là đứa trẻ, Lăng An Tu cảm thấy tương đương không khỏe. Hắn như sờ con chó nhỏ sờ sờ đầu Sùng Lãnh Chi, ôn nhu nói: "Ân, tôi mang anh về nhà."
"Được." Sùng Lãnh Chi hưng phấn nở nụ cười.
"Anh chờ tôi tới đón." Lăng An Tu nghĩ một hồi, lại bổ sung: "Cái người vừa tới thăm anh kia là người xấu, sẽ tổn thương người khác, anh đừng nên gặp, hiểu chưa?"
"Ừm. Biết đến." Sùng Lãnh Chi ngoan ngoãn.
Lăng An Tu tiếp Sùng Lãnh Chi xuất viện ngày ấy, Sùng Tịnh Chi tựa như phát điên, không để ý sự ngăn cản của bác sĩ, vọt tới phòng bệnh, nhìn thấy Lăng An Tu trong nháy mắt đó, cả người tức giận run rẩy."Mày dựa vào cái gì dẫn hắn đi, hắn là anh trai tao! Hắn cần phải đi theo tao!"
"Nhưng là hắn không muốn đi theo mày." Lăng An Tu bình tĩnh mà dắt tay Sùng Lãnh Chi, "Anh có muốn đi cùng hắn hay không?"
Sùng Lãnh Chi vội vã lắc đầu một cái, tóm chặt lấy tay Lăng An Tu, dũng khí cùng Sùng Tịnh Chi đối diện đều không có.
"Lăng An Tu, tao giết mày!" Sùng Tịnh Chi giãy giụa từ xe lăn bò tới, rồi lập tức bị bác sĩ đè ép trở lại.
Lăng An Tu đối bác sĩ nói: "Người này tinh thần không bình thường các người không nên tùy tiện thả ra rồi nhỡ nháo xảy ra chuyện làm sao bây giờ, anh nói xem, bác sĩ?"
Bác sĩ liên thanh nói là.
"Cho hắn thuốc tốt nhất, trị liệu tốt nhất, bọn họ là người có tiền." Lăng An Tu chuyển hướng Sùng Lãnh Chi, "Chúng ta về nhà."
Lăng An Tu đem Sùng Lãnh Chi đưa về trong biệt thự của hắn trước kia, bảo mẫu tài xế trước kia đều vẫn còn, Lăng An Tu liền mời cho hắn hộ lý cao cấp. Sau lần đó, Lăng An Tu thường xuyên đến xem hắn, nhìn thân hình cao lớn này, trí thông minh lại như đứa nhỏ, Lăng An Tu luôn có một loại buồn cười cùng thương hại đan xen.
Ngày này đã ăn cơm trưa, Lăng An Tu dự định về nhà, Sùng Lãnh Chi một phát bắt được hắn tay, trong mắt mang đầy mong đợi: "Anh còn đến không?"
Lăng An Tu tựa như cười mà không phải cười, "Anh muốn tôi tới sao?"
Sùng Lãnh Chi dùng sức mà gật gật đầu.
Lăng An Tu nhìn hoa mân côi đỏ như máu đang nở ngoài cửa sổ, nhất thời lại có chút thất thần.
Sùng Lãnh Chi thấy Lăng An Tu không trả lời, vội vàng truy hỏi: "Anh sẽ đến chứ? Được không?"
"Sẽ." Lăng An Tu mỉm cười nói.
Thời điểm đi ra khỏi biệt thự, Lăng An Tu biết đến đây là lần cuối cùng nhìn thấy Sùng Lãnh Chi. Tất cả mọi người kết cục tựa hồ đã sáng tỏ, vậy hắn thì sao? Hắn kết cục là cái gì.
Lăng An Tu vừa về tới nhà, Cốc Xuyên liền hí ha hí hửng mà chạy tới, nhìn qua tâm tình tương đối khá."Anh đã trở lại!"
Lăng An Tu nhìn thức ăn phong phú trên bàn ăn tinh xảo, "Hôm nay là ngày gì?"
Cốc Xuyên ngượng ngùng nhu nhu tóc của chính mình, "Là sinh nhật mười tám tuổi của em."
Lăng An Tu bỗng nhiên tỉnh ngộ -- chính mình cư nhiên đưa cái này cũng quên mất. Lăng An Tu ở trước bàn ăn ngồi xuống, rót hai chén rượu đỏ, "Chúc em sinh nhật vui vẻ."
Hai người mặt đối mặt hưởng thụ bữa tối. Trong lúc, Cốc Xuyên luôn luôn liếc trộm sắc mặt Lăng An Tu, có thể biểu tình Lăng An Tu vẫn luôn rất lạnh nhạt, điều này làm cho hắn có chút thất vọng.
Ăn xong cơm tối, Lăng An Tu hỏi Cốc Xuyên: "Em không cùng bạn bè ra ngoài cùng chúc mừng à?"
Cốc Xuyên lắc đầu một cái, "Em chỉ muốn cùng với anh thôi."
Lăng An Tu hai mắt như rực lửa, hắn tiến đến trước mặt Cốc Xuyên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Vậy chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa đi."
Cốc Xuyên nhất thời lỗ tai sung huyết, "Làm, làm cái gì?"
"Làm cái gì tốt đây..." Lăng An Tu nghiêng đầu nghĩ một hồi, "Không bằng em nghĩ đi."
Cốc Xuyên lắp bắp nói: "Em, em không biết."
Lăng An Tu nhìn thiếu niên trước mặt không biết làm sao, trong lòng lại bị xúc động đến một mảnh mềm mại. Hắn chưa bao giờ hoài nghi tình yêu Cốc Xuyên đối với hắn, cho dù cậu trong lúc vô tình thương tổn chính mình.
Lăng An Tu mở ra cúc áo sơ mi của mình, "Tôi trước tiên đi tắm, đi ra chúng ta lại nghĩ."
Cốc Xuyên đỏ mặt gật gật đầu.
Hai người lần lượt tăm rửa xong sau nằm ở trên giường. Lăng An Tu cái gì cũng không nói, nghiêm trang xem sách. Cốc Xuyên nằm ở bên cạnh hắn, tâm rầm rầm nhảy không ngừng. Thấy Lăng An Tu vẫn luôn không có biểu thị, Cốc Xuyên rốt cục lấy dũng khí hỏi: "Cái kia, chúng ta muốn làm sao?"
Lăng An Tu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, Cốc Xuyên lập tức bổ sung: "Em đã thành niên ."
Lăng An Tu chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, "Còn chưa qua nửa đêm, không tính."
"A... Như vậy cũng được a." Cốc Xuyên một mặt thất vọng.
"Em có thể nghĩ như vậy, " Lăng An Tu dụ dỗ từng bước, "Em sau khi trưởng thành chuyện thứ nhất chính là cùng ta làm. Yêu."
Cốc Xuyên mím môi, ngượng ngùng liền không dám nhìn vào mắt Lăng An Tu.
Càng gần giờ, Cốc Xuyên liền càng căng thẳng. Liên tiếp đi nhà vệ sinh nhiều lần, khi hắn lại một lần nữa hướng nhà vệ sinh chạy, Lăng An Tu không nhịn được cười nói: "Em sốt sắng như vậy, không bằng để anh đến chủ công?"
"... Không được! Anh ở trên giường chờ em!"
Cốc Xuyên còn chưa hề đi ra, Lăng An Tu một mực chờ đợi, hệ thống lại ngoài ý muốn hiện thân. Lăng An Tu thở dài, nhìn một điểm màu xanh nhạt u quang trước mặt kia , "Ngươi cần phải vào lúc này không?"
"Ta không đến ngươi liền thật dự định cùng Cốc Xuyên làm?"
Lăng An Tu không chút nào cảm thấy ngại ngùng, "Hưởng thụ tình ái là quyền lợi người trưởng thành ứng hữu. Ta nín lâu như vậy, tìm một người hơi hơi thích giải quyết một cái cũng không được?"
"Nói như vậy, ngươi yêu hắn?"
"..." Lăng An Tu không biết làm sao trả lời, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc. Hắn yêu Cốc Xuyên, nhưng hắn không thể thả xuống phát sinh những chuyện này, cùng Cốc Xuyên không hề ngăn cách mà cùng nhau.
"Như vậy, hiện tại thỉnh ngươi nói cho ta biết, ngươi có muốn lưu tại thế giới này hay không? Nếu như ngươi muốn lưu lại, đây chính là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, sau đó ta sẽ hoàn toàn biến mất, ngươi cũng là vĩnh viễn thuộc về thế giới này."
Lăng An Tu nhìn cửa một chút, chần chờ nói: "Không thể chờ sao?"
"Không thể, ngươi đã kéo dài rất lâu."
Lăng An Tu thở dài, "Kia đi thôi."
Thời điểm Cốc Xuyên trở về phòng, coi chính mình sinh ra ảo giác. Cả phòng đều bị chùm sáng màu xanh lam chiếu sáng, Lăng An Tu vẫn như cũ nằm ở trên giường, biểu tình vẫn như cũ bình tĩnh, hắn nhìn thấy Cốc Xuyên, tựa hồ muốn nói gì, mà cuối cùng lại không nói gì.
Lăng An Tu phải đi... Cốc Xuyên giờ khắc này kiên định nghĩ như vậy, hắn lập tức sẽ mất đi nam nhân này , vĩnh viễn mất đi... Sợ hãi cực đại bao phủ Cốc Xuyên, hắn biết mình nhất định phải làm gì đó, nhưng là, hắn có thể làm cái gì?
Trước khi bị hệ thống hoàn toàn nuốt chửng một giây, Lăng An Tu cảm giác được Cốc Xuyên ôm lấy cổ tay của mình, tay hắn trước sau như một ấm áp.
Lăng An Tu mờ mịt mà nhìn một vệt máu ứ đọng trên cổ tay mình, vọt tới nằm ở trạng thái khởi động trước máy vi tính vĩnh viễn, "Cốc Xuyên hắn... Hắn cùng ta đã trở về sao?"
"Hắn đích xác cùng ngươi đồng thời chịu triệu hoán tiến nhập đường hầm của ta, còn hắn đến tột cùng trôi đến cái không gian nào, ta cũng không biết.