Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Bộ phim đầu tiên của Sùng Tịnh Chi, cũng là một bộ phim duy nhất của hắn rốt cục bị mang lên công chiếu. Bởi sự kiện vụ nổ bị chú ý cực cao độ, bộ phim này tuy vẫn chưa có chính thức cử hành nghi thức ra mắt nhưng vẫn thu hút sự chú ý khắp nơi. Lăng An Tu là thiên vương trong giới ca hát làm vai phụ cho người mới trong giới diễn xuất cũng không phải đề tài gì đứng đầu, dù sao vai chính là một người bị cắt chân, hủy dung, khiến động lòng người vai đây mới chính là đề tài lớn nhất trong lĩnh vực điện ảnh.
Sùng Lãnh Chi đúng là Sùng Lãnh Chi, vô luận thời điểm gì, đều sẽ lợi dụng cái bất lợi để tạo thành cái thuận lợi. Bất quá, hắn đến cùng không có đáp ứng yêu cầu của truyền thông muốn phỏng vấn Sùng Tịnh Chi. Kể từ sau khi xảy ra chuyện, Sùng Tịnh Chi như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, như là tất cả mọi người không có tạm biệt hắn. Cho dù là như vậy, Lăng An Tu vẫn là cẩn trọng sinh sống, hắn biết Sùng Tịnh Chi khi điên lên là chuyện gì cũng làm ra được, tuy rằng hắn có bàn tay vàng là trọng sinh, nhưng mà cũng không thể một khi gặp phải chuyện gì liền đi nhảy lầu.
Làm một biên kịch điện ảnh chân chính, Cốc Xuyên may mắn "Được mời" lần đầu tham gia nghi thức điện ảnh. Cốc Xuyên không quá yêu thích tham dự những sự kiện như vậy, nhưng bị Lăng An Tu cưỡng bức dụ dỗ vẫn là triệt để khuất phục.
Phí lời, Lăng An Tu lôi kéo cà vạt của mày, ngồi ở trên thân thể mày, hướng mày hai mắt phóng điện loạn, mày còn có thể cự tuyệt hắn à! Cốc Xuyên bi phẫn nghĩ.
"Béo, quần áo anh đã giúp em chuẩn bị xong, em trực tiếp mặc đi là được."
Âm thanh Cốc Xuyên ai oán từ trong phòng tắm truyền tới: "Anh có thể đừng gọi em là béo hay không! Em hiện tại không có mập."
"Không thể."
"... Nha."
Lăng An Tu đã tắm xong, vừa hát vừa soi gương sấy tóc. Hát đến mức chính mình tự vui mừng, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh đã lâu không gặp.
"Trải qua rất vui vẻ?"
Lăng An Tu theo bản năng mà đóng lại máy sấy tóc, nhàn nhạt nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất ta."
"Như vậy, ngươi hi vọng ta quên mất ngươi, đem ngươi vĩnh viễn lưu lại không gian này sao?"
Lăng An Tu trong lòng hồi hộp một chút, "Ngươi có thể làm như thế?"
"Đương nhiên, ngươi ở mỗi không gian quỹ đạo xuyên qua đều là do ta khống chế. Người công lược có quyền lợi lựa chọn lưu lại bất kì không gian nào, bất quá, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ càng, lưu lại mang ý nghĩa vĩnh viễn rời đi khỏi thế giới cũ của ngươi, bao gồm thân nhân của ngươi, bạn bè, người yêu."
Hồi tưởng sự tình lại trước khi xuyên qua, Lăng An Tu phát hiện trí nhớ của chính mình bất tri bất giác đã trải qua trở nên hơi mơ hồ. Thế nhưng hắn còn nhớ bộ dáng mỉm cười của mẹ, nhớ tới đồ ăn mẹ làm rất ngon, nhớ tới mẹ quá trình mẹ dần dần già yêu...
Nhưng là, Cốc Xuyên -- là người duy nhất hắn yêu thật sự trên cái thế giới này. Hắn thật vất vả cầu được bây giờ hạnh phúc an ổn, chẳng lẽ muốn vứt bỏ tất cả tiếp tục để luân hồi không ngừng nghỉ? Lăng An Tu muốn trở lại thế giới cũ, nhưng là hệ thống không có nói qua phương pháp trở về, hắn cũng không muốn rời khỏi Cốc Xuyên...
Lăng An Tu nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, lâm vào trầm mặc ngắn ngủi."Ta có thể suy tính một chút không?"
"Có thể. Bất cứ lúc nào có câu trả lời cũng có thể nói cho ta biết. Còn nữa ta đối biểu hiện của ngươi rất hài lòng."
Lăng An Tu: "..."
Cốc Xuyên tắm xong, lau tóc đi tới, phát hiện sắc mặt Lăng An Tu có chút không đúng, "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Lăng An Tu một bộ biểu tình nhưkhông có chuyện gì xảy ra, "Mau mặc quần áo vào,chúng ta bị muộn rồi ."
"Đến muộn thì thôi, ngược lại em cũng không muốn đi." Cốc Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm, bị Lăng An Tu nhìn lướt qua, lập tức ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Công ty yêu cầu Lăng An Tu cùng Thẩm Thu cùng nhau vào sân, Lăng An Tu không thể làm gì khác hơn là để Cốc Xuyên đi vào trước, mình thì cùng Thẩm Thu trước tiên tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.Lúc bị hỏi tình hình hiện tại của vai nam chính ra sao, hai người đều ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói. Chuyện này đã trở thành một điều cấm kỵ của công ty, nếu như bị Sùng Lãnh Chi nghe được ai đang thảo luận chuyện này, người kia không sai biệt lắm có thể trực tiếp cuốn gói đi.
Mở đầu các buổi lễ nghìn kiểu như một, một trận hàn huyên qua đi, ai vào chỗ nấy, bắt đầu thưởng thức bộ phim. Thời điểm quay vẫn không cảm giác được, hiện trải xử lý đặc hiệu của tổ hậu kỳ, hiệu quả so với trong tưởng tượng của Lăng An Tu quá rồi. Chỉ là nhìn thấy Sùng Tịnh Chi kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lăng An Tu vẫn cảm thấy tâm lý tương đương không thoải mái. Đây là một loại cảm giác không có cách nào biểu đạt, nhưng Lăng An Tu biết mình chưa bao giờ hối hận qua.
Thẩm Thu ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn một chút trong mắt liền nổi lên lệ quang."Sùng Tịnh Chi là một diễn viên rất có thiên phú, bản thân điều kiện còn rất tốt, thực sự là đáng tiếc."
Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Mỗi người có một mệnh của riêng mình, cô cũng không cần vì hắn khổ sở."
Thẩm Thu gật gật đầu, thu thập xong tâm tình của mình, cười nói: "An Tu tuy rằng không phải xuất thân chính quy, mà biểu hiện cũng biết tròn biết méo. Có suy nghĩ tiếp tục lưu lại làm phim hay không? Tôi rất chờ mong cùng anh hợp tác lần thứ hai."
"Nói sau đi."
Bầu không khí của toàn bộ nghi thức hôm nay thập phần quỷ dị, Lăng An Tu cũng không muốn nghĩ nhiều, nghi thức vừa kết thúc liền muốn cùng Cốc Xuyên về nhà. Nhưng là hắn tìm một vòng đều không nhìn thấy bóng người. Lăng An Tu ngăn cản chính tiểu P đang bận việc, "Anh có nhìn thấy Cốc Xuyên không?"
Tiểu P ám muội mà hướng hắn chớp mắt, "Cậu nói cái người mà biến hình thành công thành anh đẹp trai kia à?"
"Ừm."
"Không nhìn thấy."
"..."
Lăng An Tu gọi mấy cuộc điện thoại cho Cốc Xuyên, đều là trạng thái không người nghe. Cốc Xuyên không thể mở xe, chắc chắn sẽ không nói một tiếng liền rời đi, Lăng An Tu rời khỏi hội trường, dự định tại bốn phía tìm xem.
Hội trường là ở tầng một một tòa nhà nào đó, trên dưới tầng đều là sàn giải trí khác. Lăng An Tu vì tách khỏi truyền thông, cố ý đi cửa sau. Hắn đột nhiên dừng bước lại, cơ hồ không thể tin được con mắt của chính mình. Hắn thấy được một người rất đặc biệt, ngồi xe lăn, đeo kính đen cùng khẩu trang mới vừa biến mất tại chỗ ngoặt.
Đó là... Sùng Tịnh Chi? Hắn tới tham gia nghi thức ra mắt ư? Lăng An Tu dừng bước lại, hắn không dám đuổi tới để nhìn đến tột cùng. Sùng Tịnh Chi kia là người điên, cho dù bị nổ thành bộ dáng này, điên cuồng lên cũng tuyệt đối là vượt quá tưởng tượng người bình thường. Hắn đối với mình anh trai ruột của mình ôm ấp dục vọng chiếm hữu biến thái cùng ý muốn khống chế, vì bảo đảm phần độc chiếm này, một đời trước giết lầm Cốc Xuyên, đời trước nữa phá huỷ khuôn mặt Lăng An Tu, không có ai biết hắn bây giờ trạng thái tinh thần làm sao, ai biết hắn còn có thể làm những gì?
Trực giác Lăng An Tu nói cho hắn biết hắn nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này, hắn bước nhanh trên hành lang, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, hắn hiện tại chỉ muốn cùng Cốc Xuyên về nhà, dựa vào lồng ngực rộng rãi ấy, cách tên biến thái kia càng xa càng tốt.
Đi qua một chỗ ngoặt khác, Lăng An Tu nghe thấy thanh âm quen thuộc, hắn cấp tốc ngưng lại bước chân, lui trở điểm mù trong tầm mắt người kia.
"Chỉ cần Tịnh Chi đúng giờ đến tập luyện, sau một thời gian ngắn dùng tay chân giả sinh hoạt là không có vấn đề." Người nói chuyện dừng lại một chút, "Mấu chốt là Tịnh Chi bây giờ căn bản không phối hợp trị liệu."
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục hắn." Đây là âm thanh Sùng Lãnh Chi, "Còn lại liền nhờ anh, Cốc Du."
Nghe đến chữ nào đó, Lăng An Tu rốt cục đem người này từ bên trong góc ký ức kéo ra ngoài. Âm thanh người này lúc ở bệnh viện hắn đã nghe qua một lần, là bác sĩ điều trị chính của Sùng Tịnh Chi; lúc trước khi trọng sinh nghe được một lần, là anh trai Cốc Xuyên.
Nỗi bất an trong lòng Lăng An Tu từ từ mở rộng. Đây chỉ là trùng hợp, vẫn là... Lăng An Tu cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng hỗn độn, chỉ kém một điểm mấu chốt đem chúng nó đều xuyến nhận.
Chính thời điểm Lăng An Tu đang hỗn loạn, Sùng Lãnh Chi liền lên tiếng: "Nghe nói cậu và Lăng An Tu hiện tại ở cùng nhau? Hắn có tình huống thế nào bất cứ lúc nào phải nói cho tôi biết."
Lăng An Tu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân nhất thời mất đi khí lực. Sùng Lãnh Chi đến cùng đang nói chuyện với ai? Người cùng hắn ở cùng một chỗ, phải..
Một giây sau, Lăng An Tu liền mất đi suy tính khí lực. Miệng mũi bị người che, trên cánh tay truyền đến một cảm giác nhói vì bị đâm, sau đó trước mắt liền tối sầm.
Ở trong bóng tối vô biên, Lăng An Tu tựa hồ nghe đến một chút tiếng người. Hắn ý thức đến tình trạng của chính mình là đã tỉnh lại, hắn nhắm chặt hai mắt, nỗ lực dùng xúc giác cảm giác hoàn cảnh. Hắn cảm giác được chính mình nằm ở trên sàn nhà cứng rắn, trên người ngoại trừ vô lực cũng không có cái nào khác không khỏe.
"Chớ giả bộ, tôi biết anh đã tỉnh."
Nghe đến âm thanh này, Lăng An Tu cũng không kinh sợ. Lúc hắn bị tập kích trong nháy mắt, hắn cũng biết là Sùng Tịnh Chi. Lăng An Tu mở mắt ra, trong phòng một mảnh đen kịt, nguồn sáng duy nhất chính là một chiếc đèn tường, chiếu vào trên người mình. Hắn nhìn thấy Sùng Tịnh Chi an vị ở trước mặt hắn, hắn lại chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái, không thấy rõ mặt của tên kia.
Sùng Tịnh Chi ở trên cao nhìn xuống Lăng An Tu, "Muốn xem không? Có muốn tôi mở đèn khác hay không?"
"Không cần." Lăng An Tu âm thanh rất bình tĩnh, lại mang theo một loại sợ hãi khó có thể phát giác. Hắn biết, Sùng Tịnh Chi sẽ không dễ dàng giết hắn, y sẽ dằn vặt mình, cho nên hắn hiện tại cần nhất là thời gian. Lăng An Tu nỗ lực cùng y tiến hành một hồi đối thoại tương đối lý trí dùng để kéo dài thời gian. "Cậu vẫn luôn biết là tôi."
Sùng Tịnh Chi phát ra một tiếng tiếng cười quái dị, "Đương nhiên, trừ anh ra còn có thể là ai."
"Kia cậu tại sao không..."
"Không nói cho Sùng Lãnh Chi? Sùng Lãnh Chi vẫn luôn thưởng thức anh, yêu thích anh, coi như hắn biết đến, hắn nhiều lắm đem anh giết chết. Điều này hiển nhiên không đủ, tôi, muốn chính là anh sống không bằng chết."
Sùng Lãnh Chi là vảy ngược của Sùng Tịnh Chi, Lăng An Tu biết rõ một điểm, lập tức biện giải: "Sùng Lãnh Chi căn bản không yêu tôi, hắn yêu chính là cậu, tôi bất quá là thế thân mà thôi."
Sùng Tịnh Chi bắt đầu cười ha hả, "Này đó đã không trọng yếu, tôi thành bộ dáng này, hắn làm sao có khả năng còn có thể thích tôi? Bất quá cũng không liên quan, tôi tin chắc là sau đó hắn cũng sẽ không yêu thích lại anh nữa đâu. Sau đó đừng nói là hắn, kể cả là Cốc Xuyên cũng sẽ không nhìn nhiều đi."
Cho dù đã đoán được, cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, nghe đến cái tên này trong nháy mắt, tâm Lăng An Tu vẫn là một trận đau đớn. Bọn họ có quen biết, vẫn luôn quen biết, Cốc Xuyên lại chưa từng có đề cập tới, này đến tột cùng ý vị như thế nào? Lăng An Tu đẩy lên nửa người, nỗ lực dùng lý trí mà suy nghĩ."Cái này không thể nào."
"A, xem ra anh còn thật là đối với hắn tin tưởng." Sùng Tịnh Chi trong thanh âm lộ ra trào phúng nồng đậm.
Không thể, làm sao có khả năng! Cốc Xuyên tại một đời trước tỉ mỉ như vậy chăm sóc chính mìnhhoàn toàn thay đổi, ai cũng có thể phản bội hắn, thế nhưng Cốc Xuyên sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Này nhất định là Sùng Tịnh Chi thiết kế cạm bẫy, hắn nhất định phải quên, đem toàn bộ tinh lực đặt kiếm cách làm sao chạy trốn trước. Lăng An Tu tâm lý loạn tung lên, đại não nhanh chóng vận chuyển, hắn tự nói với mình không nên hốt hoảng, quá mức thì chết rồi lại trọng sinh, nhưng là, Sùng Tịnh Chi sẽ làm cho hắn được chết một cách thống khoái sao?
Sùng Tịnh Chi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lăng An Tu, có loại vặn vẹo giống như khoái cảm. Ngược thân cùng ngược tâm, rất khó nói cái nào tàn nhẫn hơn, thế nhưng hắn rất tình nguyện khiến Lăng An Tu hưởng thụ dần dần tất cả.
"Không tin?" Sùng Tịnh Chi ném cho Lăng An Tu một tấm hình. Tấm hình là hai thanh niên anh tuấn, một thiếu niên xinh đẹp, cùng với một đứa nhỏ mập mạp. Đứa nhỏ không tim không phổi nhếch miệng cười, cái nụ cười quen thuộc như vậy, quen thuộc làm cho đau lòng người.
"Sùng Lãnh Chi cùng Cốc Du là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Cốc Xuyên là em trai Cốc Du, tự nhiên đứa em trai nhỏ mà chúng tôi nhìn hắn lớn lên." Sùng Tịnh Chi âm thanh trầm thấp chầm chậm, Lăng An Tu nghe tới trở thành hình phạt tàn khốc tàn nhẫn."Cốc Xuyên vẫn luôn rất yêu thích anh, anh là thần tượng của hắn, hắn vẫn luôn nháo muốn gặp mặt anh một lần, vì vậy Sùng Lãnh Chi liền để hắn tham gia lễ khánh công lần ấy. Không nghĩ tới, hắn cư nhiên có thể dễ dàng đạt được sự tin tưởng của anh, anh còn chuyển đi ở chung với hắn . Cốc Xuyên hưng phấn cùng chúng tôi nói các anh hạnh phúc vui sướng sinh sống ra sao, chắc chắn anh còn đang khổ cực suy nghĩ làm sao cách chúng tôi xa một chút đi. Khi tôi đem valy bỏ vào phòng anh, chính là hắn mở cửa đấy. Như thế nào, có phải là cảm thấy rất buồn cười?"
Lăng An Tu vô lực nhắm mắt lại, hắn luôn luôn hoài nghi, nhưng xưa nay không muốn đi suy nghĩ nhiều. Tại bệnh viện, Cốc Xuyên vẫn luôn hầu ở bên cạnh mình, nhưng Sùng Lãnh Chi thật giống như không chút nào cảm thấy kỳ quái; sau khi Sùng Tịnh Chi có chuyện, Sùng Lãnh Chi trước tiên liền liên lạc Cốc Du, từ cuộc trò chuyện giữa hắn và Cốc Du cũng có thể thấy được hai người giao tình không hề nhỏ; Cốc Xuyên nói cái gì cũng không chịu tới bệnh viện, là sợ đụng tới Cốc Du...
"Thật không hiểu, anh tiện nhân như này, tại sao có nhiều người yêu anh như vậy, Sùng Lãnh Chi có anh cũng không đi tìm người khác. Tôi luôn luôn suy nghĩ, anh nhất định có cái gì bản lĩnh độc nhất vô nhị đi, tôi rất muốn học tập một chút."
Lăng An Tu bỗng nhiên ngẩng đầu, nói giọng khàn khàn: "Cậu muốn làm gì?"
Sùng Tịnh Chi chuyển động ghế lăn hướng Lăng An Tu đi tới, cả người lộ dưới những tia sáng. Lăng An Tu lần đầu tiên thấy rõ y, trên mặt da dẻ là màu đỏ sẫm không bình thường, vết bỏng dữ tợn kinh khủng trải rộng hơn nửa khuôn mặt, đùi phải từ đầu gối trở xuống chính là trống rỗng một mảnh."Anh cảm thấy được tôi muốn làm gì? Cường. . Gian anh? Không, tôi đối với anh còn không có cái dục vọng kia." Sùng Tịnh Chi nhìn chằm chằm mặt Lăng An Tu một lúc lâu, cười nói: "Cho dù không muốn thừa nhận, anh thật là mỹ nhân đây. Cho nên tôi nghĩ, sẽ có rất nhiều người nguyện ý thượng anh đi?"
Lăng An Tu mặt trong nháy mắt trắng bệch, "Sùng Tịnh Chi, mày là kẻ điên!"
"Đừng có gấp, qua ngày hôm nay, so với tôi anh sẽ càng lợi hại hơn." Sùng Tịnh Chi vỗ vỗ tay, mấy nam nhân cao lớn tràn vào gian phòng, "Các anh nhìn, đây chính là thiên vương giới ca hát, trưởng đến so với ảnh đế hoàn hảo xem. Có hứng thú hay không?"
Mấy nam nhân hai mặt nhìn nhau, tựa hồ rất không hiểu ý Sùng Tịnh Chi.
Lăng An Tu dùng hết khí lực toàn thân, nhưng ngay cả nhúc nhích đều không làm được. Hắn cắn môi, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, "Sùng Tịnh Chi, mày dám."
Sùng Tịnh Chi nhún nhún vai, "Tao có cái gì không dám, mày cảm thấy được với cái bộ dáng như này tao còn cái gì phải băn khoăn?" Sùng Tịnh Chi chuyển hướng tới các nam nhân, "Làm sao, còn muốn tôi dạy? Kê. . Gian sẽ không sao?"
"Chuyện này... Sùng nhị thiếu, các anh em đều thượng qua nữ giới, nam nhân này..."
"Nam nhân thì làm sao? Anh xem hắn một chút, " Sùng Tịnh Chi chỉ chỉ Lăng An Tu đang cuộn mình ở trên sàn nhà, "Hắn có điểm nào không sánh được với nữ nhân a, tôi có thể bảo đảm, thượng hắn tuyệt đối so với thượng nữ nhân sảng khoái hơn."
Nam nhân ngồi chồm hỗm xuống nhìn kỹ một chút Lăng An Tu, Lăng An Tu vô lực liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt nam nhân liền không dời ra.
"Có làm hay không?"
"Được!" Nam nhân cắn răng nói, "Coi hắn là nữ nhân đi!"
Sùng Tịnh Chi cười ha ha, "Có nghe hay không Lăng An Tu, vẫn là mị lực mày bắn ra bốn phía a."
Lăng An Tu không có lãng phí nữa khí lực phản ứng Sùng Tịnh Chi, hắn hiện tại chỉ có hai cái lựa chọn: Hoặc là tìm một cơ hội chạy trốn, nếu không thì tìm một cơ hội chết. Vế trước hiển nhiên không thể, như vậy thì chết đâu? Lăng An Tu bi ai phát hiện, hắn bây giờ không thể nắm giữ sự sống chết của chính mình.