Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

chương 40: luật lệ và tài năng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 40: Luật lệ và Tài năng

Cuộc thám hiểm của cả hai cứ tiếp tục diễn ra, dầu cho Lynn đang có hơi chút lo lắng.

Cứ mỗi khoảng 50 mét, Teedro sẽ đánh dấu lên thân cây hoặc những tảng đá bằng các ký tự ma ngữ.

Nếu chiếc nhẫn phép của cả hai phát sáng, Lynn và Teedro sẽ ngay lập tức đề phòng và cẩn thận tìm kiếm kẻ địch. Teedro sẽ xử con Ma thú khi nó lộ diện.

Lynn răm rắp nghe theo từng chỉ dẫn của Teedro, cậu chỉ nấp phía sau anh và cố gắng học hỏi nhiều thứ nhất có thể thông qua việc quan sát.

Quả là thanh danh của Teedro-san không chỉ là để trưng.

Từ dáng đi, tư thế, sự phòng bị xung quanh, kĩ năng chiến đấu, hay là kĩ thuật của anh, tất cả dường như đều quá hoàn mỹ đối với Lynn.

Chỉ cần quan sát anh ấy như này mà mình cũng đã có thể học được điều gì đó rồi. Quả đúng là một cơ hội tốt để học hỏi.

Cậu quyết chí tập trung hoàn toàn vào chuyển động và dáng điệu của Teedro.

“Lynn, em có yêu cầu gì không?”

Lynn cố gắng vắt não ra suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chẳng ra được gì cả.

“Không có gì đặc biệt đâu ạ”.

Chỉ chốc lát sau đó, Teedro lại hạ thêm một con Ma thú nữa. Lần này đó là một con Grizurin – một loài dạng gấu.

Teedro chỉ lượm những phần bền và vững chắc nhất của con thú, như móng vuốt chẳng hạn, rồi bỏ lại cái xác ở đó và tiếp tục tiến lên phía trước.

Cứ như vậy, cả hai ngày một đi sâu hơn vào khu vực màu vàng. Teedro sẽ giết quái, sau đó lựa lấy những bộ phận mà anh đã chọn rất cẩn thận từ chúng để sau này chế tác thành những vật dụng khác nhau.

“Anh không sử dụng những con hình nhân đất sét ấy ư? Chẳng phải mang chúng theo thì sẽ chứa được nhiều đồ hơn sao ạ?”

“Không cần thiết lắm. Chúng sẽ chỉ níu chậm tốc độ của chúng ta lại mà thôi. Với cả, cái quan trọng hơn đó là anh muốn được chạm trán với nhiều Ma thú hơn nữa”.

Cũng chẳng lâu sau, mặt trời đã chạm đỉnh. Hai người dừng chân lại và nghỉ trưa.

Teedro liền dựng một vùng kết giới nhỏ xung quanh. Như vậy thì dù cho có thứ gì tiếp cận đi chăng nữa, hai người cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì cả.

***

Trong lúc đang ăn, Teedro bắt đầu ngẫu hứng nói chuyện.

“Khi nhìn em, anh lại nhớ tới hồi mình mới chỉ là một cậu học sinh mới chân ướt chân ráo bước vào con đường pháp thuật.

Trước đây, cũng như em vậy, anh chỉ biết chuyên tâm tập trung vào việc nghe giảng ở trên lớp và căm căm làm bài tập về nhà được giao”.

Lynn vừa nghe vừa gật gù.

“Ý anh là cách học đó không hiệu quả ư?”

“Đúng rồi. Học kiểu đó sẽ không giúp em tiến xa hơn được đâu”, Teedro đanh thép nói.

“Cái mà giáo viên hướng tới cho học sinh không phải là sự trưởng thành hay là phát triển gì cả, mà là vì luật. Chính vì luật mà bọn họ dám sắn sàng kìm hãm và dập tắt những tài năng không một chút ngại ngần. Anh cũng đã từng nghĩ rằng miễn cứ nghe theo hướng dẫn của giáo viên là được. Nhưng rồi một ngày nọ, anh đã bị vượt mặt bởi một tên dám phớt lờ đi các quy tắc đó. Liệu biết em có quen ai là ‘Dorias’ không?” [note32694]

“Không ạ, em không biết”.

“Hiểu rồi. Ừm, em sẽ biết thôi. Hắn là một người bạn cùng trang lứa của anh. Tên này tuy có hơi có vấn đề một chút nhưng em đừng hiểu lầm, hắn chính là một thiên tài thứ thiệt. Vì một số lý do nên hiện tại tên ấy đang phải tạm vắng một thời gian, nhưng một khi trở lại thì kiểu gì cả tòa tháp cũng sẽ phải xôn xao vì hắn đấy”.

“Thật sao ạ?”

“Lần đầu khám phá khu rừng, anh và Dorias đã tới chỗ ranh giới giữa hai khu vực xanh và vàng. Có một con Ma thú tên là ‘Komororan’. Một loại Ma thú rất hiếm gặp. Chỉ xuất hiện ít nhất là mười năm một lần hoặc thậm chí là lâu hơn. Vì là một con quái thú thế nên nó cũng không mạnh cho lắm, nhưng được cái là con Ma thú này lại sở hữu những món châu báu được sử dụng để chế tác ma cụ. Ha được một con là có thể lượm được biết bao nhiêu món đồ quý giá. Tụi anh đã tìm thấy nó ở phía ranh giới, nhưng rồi nó mò vào khu vực màu vàng mà mọi người bị cấm xâm nhập. Con Ma thú đó nằm ngoài tầm với của cả hai. Một lẽ tự nhiên, anh liền ngập ngừng do dự. Đúng là tiến vào trong đó nguy hiểm thật, nhưng trên tất cả, bản thân anh lại không muốn phá vỡ những quy tắc đó.

Vậy mà Dorias… Hắn ta bước chân vào khu vực màu vàng, chẳng chút do dự nào hết.

Anh cố ngăn hắn lại. Anh cố bảo với hắn rằng phá lệ như vậy không phải lựa chọn khôn ngoan đâu. Rằng hắn không nên làm điều mạo hiểm như vậy. Nhưng tên ấy chỉ châm chọc anh, rồi cứ thế biến mất vào những bóng cây của vùng màu vàng”.

Đôi mặt của Teedro nhìn về một nơi nào đó trông thật xa xăm, trong khi anh hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó.

***

“Đừng ngốc như vậy Dorias! Cậu đang chống lại luật đấy. Nguy hiểm lắm”.

“Ổn mà Teedro. Tớ đã đủ mạnh mẽ để tiến vào đây rồi. Ssex không sao đâu”.

“Cậu sẽ tự rước họa vào thân đấy”.

Dorias cười châm chọc.

“Đấy là những gì mà cậu lo lắng đấy à, bạn tôi?”

***

“Anh Dorias ấy quả đúng là tệ mà”.

“Không, hắn ta đã đúng. Dầu cho bị khiển trách một chút, hắn đã có cơ hội nâng cao địa thế của mình lên. Anh thì vẫn tự trách bản thân mình, kể cả bây giờ cũng vậy”.

Gương mặt của Teedro tràn ngập sự hối hận. Mới đầu Lynn chưa biết phải nói gì, nhưng sau một hồi cậu mới nặn ra được vài lời.

“Mong là lần này anh sẽ có thể tranh thủ được thời cơ trước Dorias”.

Teedro mỉm cười cay đắng.

“Ừa. Sẽ thật tuyệt vời làm sao nếu anh có thể làm được như vậy…”

Sau khi đã dùng xong bữa trưa, Teedro hạ kết giới xuống, và cả hai bắt đầu rút lui như cái cách mà họ đã tiến vào.

Cho tới giờ phút này, Lynn đã có thể rũ bỏ hầu hết mọi sự lo lắng ban nãy của mình rồi. Bữa trưa mới đây như một cơ hội để cả hai cùng phá bỏ thứ rào cản vô hình ngăn cách chính hai người vậy, việc thư giãn giờ cũng trở nên dễ dàng hơn. Ngay cả Teedro dường như cũng đã có thể chia sẻ được cảm nghĩ của mình, bởi lẽ vào lúc này anh đã bắt đầu có được một ấn tượng tốt về cậu nhóc Lynn thân thiện này rồi.

“Lynn, anh muốn xin lỗi em. Anh đã quá bận tâm tới tình cảnh của mình mà chẳng hề nghĩ cho em một chút nào cả. Có lẽ anh phải cân nhắc hơn mới được”.

“Ồ- không, không có gì đâu à”.

“Trên đường trở về, nếu em có nguyện vọng gì thì cứ việc nói nhé. Anh đã hoàn thành xong một chút hạn ngạch của mình rồi, thế nên chúng ta sẽ có một chút thời gian đấy. Có thể như là em đã được nghe qua về một loài Ma thú nào đó rồi, và em hứng thú với nó chẳng hạn. Hoặc là em muốn một loại vật phẩm nào đó chăng. Nếu có bất kỳ mong muốn nào kiểu như vậy thì đừng ngại ngùng. Cứ bảo với anh là được”.

Teedro mong đợi nhìn Lynn. Vào lúc này, anh cũng đã ít nhiều suy luận ra rằng cậu không có khả năng nào đặc biệt rồi, nhưng ít nhất thì anh cũng muốn cậu nhóc thể hiện chút ít bản lĩnh của mình

“Cảm ơn anh vì đã quan tâm tới em. Nhưng được quan sát anh như vậy đối với em đã là quá hạnh phúc rồi ạ. Em đã thực sự học được rất nhiều điều”.

“Anh hiểu rồi…”

Teedro lộ rõ vẻ bối rối.

“Lynn. Còn một điều này nữa. Liệu việc mời em vào Bang hội Magulheim có phiền phức đối với em không?”

“Phiền phức ạ? K-không, không có phiền phức gì đâu ạ. Em rất vui. Em đã thực sự được trải nghiệm rất điều nhiều hay”.

“Anh hiểu rồi. Ổn thôi mà. Có vẻ như em không có để tâm tới Ma thú, khu rừng, hay là những món vật phẩm cho lắm, thế nên anh chỉ tự hỏi liệu em có đang bị phân tâm bởi những công việc khác hay không thôi. Em có đang tham gia bang hội nào khác ngoài Magulheim ra không vậy?”

“Ừm, không ạ”.

“Vậy sao…”

Teedro trầm ngâm một hồi lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó vậy.

Không biết mình có nói sai điều gì không nhỉ.

Anh đã cố gắng nói sao cho khôn khéo nhất có thể, nhưng dường như Lynn cũng có thể cảm nhận được sự bất mãn của anh.

“Xin lỗi, là lỗi em chưa học nhanh hơn”.

“Ấy không, anh không có trách phạt em hay gì cả. Chỉ là anh nghĩ rằng em đã bỏ lỡ một cơ hội tốt mà thôi. Chẳng hạn như em không tìm hiểu trước về khu rừng, hay là Magulheim vào thời gian rảnh ư?”

“Thì…”

Dạo gần đây, Lynn toàn bị Yuven làm gián đoạn việc học của cậu, đã vậy còn phải lo toàn chuyển chuyển nhà nữa. Cậu chẳng có tí thời gian nào để xem qua bất cứ cái gì hết.

Nhưng giờ mà nói ra thì chẳng khác gì một lời bào chữa yếu ớt vậy. Bị một cô gái làm phiền, rồi chuyển nhà, liệu người ta thực sự có thể chấp nhận mấy cái lý do đó không?

Cậu quyết định kiếm một lý do khác.

“Chuyện là em thực sự khá là bận ạ. Em phải làm việc trong khu phân xưởng nữa”.

“Phải làm việc ư? Em không dùng học bổng để trả học phí sao?”

“Học bổng chỉ có thể chi trả mỗi học phí, còn chi phí ăn ở thì em phải tự lo lấy. Em… Em không có bố mẹ để giúp đỡ về khoản tài chính”.

Mặt Lynn nóng bừng bừng vì xấu hổ. Cậu liền cúi gầm xuống.

“Thật ư? Vậy thì, chắc là phải chịu rồi nhỉ…”

Teedro nhìn về một chỗ nào đó ở trong mấy cái bụi cây. Lynn cũng nhìn theo anh, nhưng lại chẳng có gì ở đó cả. Anh chỉ đơn giản là không muốn nhìn cậu thêm nữa.

***

Cả hai trở về khu vực màu xanh mà không gặp bất kỳ rắc rối nào cả, từ đó di chuyển tới khu trại thứ hai. Cũng chẳng mất bao lâu tới đó.

Lúc tới nơi, Teedro có nói cái gì đó về nhiệm vụ của Magulheim mà anh phải đi. Anh bảo Lynn thời gian tổ chức buổi họp của hội, và khuyên cậu cho tới lúc đấy nên đi giết thời gian ở đâu đó đi.

Lynn quyết định nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm Illia, nhưng lại chẳng thấy cô ấy đâu cả. Rốt cuộc, cậu cũng tìm ra Elios và bạn bè của anh ấy, thế nên cậu quyết định cùng ngồi trò chuyện với bọn họ, và nhân tiện phải để mắt tới thời gian để tránh muộn cuộc họp như lần trước.

-------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Uầy, lại thêm 1 bữa up sớm nữa =))) Mọi ngừi khen mình đi :33

Truyện Chữ Hay