Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

chương 39: khu vực màu vàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 39: Khu vực màu Vàng

Cuộc thám hiểm khu rừng Hedin nay đã bước sang ngày thứ hai.

Từng bang hội lần lượt chuẩn bị thu dọn khu trại mà hôm qua đã dựng. Sau khi đã chuẩn bị và ăn sáng xong, từng người một của các bang hội liền bắt đầu rời trại và tiến vào rừng.

Lynn cũng bám sát theo Teedro mà đi. Khác với Illia, Teedro lại không chờ cậu mà đi nhanh hẳn luôn.

Cũng vì vóc người của Teedro lớn hơn nhiều so với Lynn, thế nên cậu cũng phải nhanh chân để đuổi kịp anh.

Rời trại chưa được bao lâu thì Teedro đã tách cả hai ra khỏi con đường mòn và tiến vào bụi rậm rồi.

Lynn cũng vội vàng theo sau anh.

Teedro băng qua những hàng cây một cách vô cùng dễ dàng. Có vẻ như anh cũng sử dụng ma thuật để khiến cây cối rẽ đường cho mình, cũng giống như Illia vậy.

Ấy thế nhưng, thay vì nhẹ nhàng mở đường cho Teedro thì, những tán cây trông lại như đang sợ hãi trước sức mạnh của anh vậy. Chúng cố gắng ép cong mình, tránh xa anh cành nhiều càng tốt.

Lynn cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, cậu cũng chẳng thể nghĩ rằng những cái cây đó có thể ép cong tới mức như đó.

Càng đi, cả hai càng để lại một bầu không khí náo động ở phía sau lưng.

Cũng giống như những tán cây, bản thân Lynn cũng cảm thấy có đôi phần kinh sợ tước Teedro.

“Lynn, em ổn chứ?”

Nhận ra sự chậm chạp trong từng bước đi của Lynn, Teedro liền lo lắng quay lại hỏi.

“Vâng, em ổn”, cậu đáp lại, cố gắng giấu đi những quãng hụt hơi khỏi lời của mình.

Thực lòng thì, cậu còn đang lo lắng rằng mình có thể theo kịp với Teedro như thế này trong bao lâu nữa đây.

“Em chưa được tham gia Lớp Ma thú nhỉ? Vậy thì cứ bám sua anh như vậy, sẽ dễ dàng hơn đấy”.

“À, tất nhiên rồi ạ”.

Cậu chuyển hướng ra đằng sau Teedro, và quả nhiên là việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn khi mà đám bụi cây cố né tránh Teedro, giúp anh băng qua mà chẳng hề bị cản trở.

Thực ra thì Lynn cũng đã nghĩ tới chuyện theo sau lưng Teedro từ trước khi anh nhắc cậu rồi, nhưng vì lí do nào đó mà cậu nhóc lại do dự không làm theo.

Thế nên tới khi được Teedro đề nghị hẳn hoi rồi, cậu chắng có việc gì để mà phải từ chối cả.

“Được rồi, mau đi thôi”.

“Vâng ạ”.

Có vẻ như anh ấy không thích lãng phí thời gian nhỉ

Khoảng cách tới khu trại tiếp theo dường như không yêu cầu Lynn phải quá vội vàng đến như vậy. Thế nhưng cậu lại không có ý đính hỏi Teedro chuyện này. Cả hai cứ tiếp tục đi như vậy, càng ngày càng tiến sau vào khu rừng hơn.

***

Con Chimara ngã gục xuống đất tạo ra một tiếng động lớn và nặng nề, cái xác của nó lăn quay một vòng, phá nát đám cỏ cây trên đường nó lăn qua.

Trên đường, cả hai đã chạm mặt với một con Chimera, và chính Teedro đã là người hạ nó.

Mới chỉ 10 phút trước thôi, trong khi cả hai còn đang đi trong rừng, những chiếc nhẫn phép đeo trên tay hai người liền phát sáng, cảnh báo một mối nguy hiểm đang cận kề.

Lúc Lynn mới chỉ định mở miệng hỏi nên làm gì, Teedro đang ngay lập tức chạy vút đi.

Trong những phút tiếp theo, anh tiến hành quan sát con Chimera, và rồi bắt đầu tiến đánh nó.

Con Chimera đã đánh hơi thấy mùi của con mồi. Nó không ngừng tìm kiếm cả hai, nhưng còn chưa kịp tìm ra thì Teedro đã xử nó bằng ma thuật của mình rồi.

Ôi trời…

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức Lynn thậm chí còn chẳng thể nhận ra Teedro đã hạ con Chimera đó bằng cách nào.

Lynn chạy tới chỗ xác của con vật rồi dừng lại, nhìn về phía Teedro. Cậu cứ nghĩ rằng anh sẽ mổ xẻ nó ra để lựa lấy chiến lợi phẩm của mình, nhưng thực tế là Teedro thậm chí còn chẳng quan tâm một chút nào tới nó cả.

Lynn cũng vội vàng đuổi theo anh.

“Teedro-san!”, từ đằng sau, Lynn gọi Teedro. “Anh không muốn thu lượm gì từ con Chimera đó à?”

“Chẳng có gì quý hiếm ở mấy con Chimera ấy đâu”

“Thật ư?”

“Thật. Nếu em muốn trở thành một thành viên xứng đáng của Magulheim thì đừng chỉ cảm thấy thỏa mãn với mấy con Chimera như vậy. Chúng ta phải săn được cả những con Ma thú hiếm hơn cả chúng nữa”.

Lynn chẳng thể thốt nên lời.

Chimera chính là con Ma thú đầu tiên mà cậu đã hạ được, vậy mà cứ ngỡ là hẳn phải đáng tự hào lắm chứ. Điều này khiến cậu cảm thấy khá thất vọng.

Illia-san đã bảo rằng mình làm tốt lắm… Chắc là Teedro-san thì lại hoàn toàn nghĩ khác.

Ấy nhưng cậu cũng không thể giữ cái tâm trạng đấy mãi được. Lynn cần phải học hỏi những điều mới mẻ hơn, và Teedro chỉ đơn giản là đang giúp cậu thực hiện điều đó.

Cậu không thể để lãng phí lòng tốt của anh như vậy được.

Quan điểm của Teedro đã thúc đẩy ý chí của Lynn, cậu cố gắng sao cho theo kịp với anh trong khi cả hai cùng băng qua đám bụi rậm.

Thế nhưng chỉ một lúc sau, cậu nhận ra rằng cả hai đang đi sai hướng. Lynn nhớ lại đường tới khu trại tiếp theo. Cậu đã xem qua bản đồ trước khi rời khu trại đầu tiên, vậy nhưng Teedro lại có vẻ như đang đưa cả hai đi lạc lối. Cậu chẳng thể hiểu được mục đích của anh là gì cả.

Lynn quyết định hỏi.

“Ừm, Teedro-san này. Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”

“Khu vực màu vàng”.

“Hể?”

“Chúng ta đã biết rõ quá nhiều về vùng màu xanh rồi. Chẳng còn loài sinh vật nào hiếm ở đây nữa. Nhưng ở vùng màu vàng thì còn rất nhiều khu vực hang động chưa được khám phá, cũng như những loài Ma thú mà chúng ta vẫn chưa thực sự biết tới quá nhiều. Giờ về trại là 5 giờ chiều, thế nên mặc dù không thể tiến quá xa được, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được một vài món đồ hiếm ở đó đấy”.

“Nhưng mà chúng ta bị cấm tiến sâu hơn khỏi khu vực màu xanh mà ạ?”

“Em không phải lo về chuyện ấy. Miễn là chúng ta về đúng giờ thì sẽ chẳng có ai biết cả. Hội đồng không thể kiểm soát được hết mọi thứ đâu”.

Lynn có hơi bối rối một chút. Liệu việc phá lệ như này có thực sự ổn hay không vậy?

Tuy nhiên, cậu cũng không có định tranh cãi công khai với đầu lĩnh của bang hội Magulheim. Với lại bây giờ mà quay lại một mình thì còn nguy hiểm hơn.

Và thế là, Lynn chẳng còn cách nào khác ngoài việc im lặng cùng đi theo Teedro tiến sâu hơn vào vùng màu xanh.

***

Cuối cùng, cả hai cũng đã tới ranh giới phân tách hai khu vực vàng và xanh.

Để mà nói thì cũng chẳng có cái gì gọi là ranh giới cả, chỉ là nhìn bằng mắt thường thì khu rừng có rậm rạp hơn thôi.

Thế nhưng, chỉ cần liếc qua một cái là cũng đã có thể nhận ra rằng cả hai đã tới khu vực màu vàng. Bằng chúng đó chính là cỏ cây đã đổi màu từ xanh sang vàng.

Dọc theo cái được gọi là ranh giới, là đám cây cối được pha trộn giữa cả màu vàng và màu xanh.

Những màu sắc sinh động tô điểm cho khu rừng, tạo nên một cảnh tượng thật đẹp mắt. Nhưng ẩn sau cái vẻ đẹp có hơi chút kì dị đó, khu rừng như thể đang gầm lên một tiếng để dọa dẫm những kẻ dám mạo hiểm đi vào nơi mà từ bây giờ nguy hiểm sẽ tăng lên bội phần vậy.

Ngay cả Teedro cũng không thể giấu nối sự hồi hộp trước sự nguy hiểm đó, Lynn thấy, khi cậu nhận ra vẻ căng thăng trong anh. Vầng trán của vị đầu lĩnh bang hội Magulheim giờ đây đang nhễ nhại những giọt mồ hôi.

Lynn cũng có thể cảm nhận được chú chuột Pellrat ẩn nấp dưới lớp áo của mình cũng đang run lên bần bật.

“Lynn, từ bây giờ chúng ta sẽ bước vào khu vực màu vàng…”

“Vâng”.

“Trước khi tiến sâu hơn anh sẽ nói nhanh qua một vài điều quan trọng, nhớ nghe cho kỹ đấy?”

“Em nghe”.

“Từ giờ trở đi, việc di chuyển với tốc độ ban nãy của chúng ta sẽ là cực kỳ nguy hiểm. Có những loài Ma thú không thể bị hạ bới Thanh gươm Vesper đâu. Chúng ta phải đi thật chậm rãi và cẩn thận quan sát xung quanh, được chứ? Em tuyệt đối sẽ luôn phải bám sát anh mọi lúc mọi nơi.

Với cả, bản đồ giờ đây cũng sẽ không còn chính xác tuyệt đối nữa. Chúng ta sẽ phải thường xuyên tự đánh dấu vị trí của mình trên đường di chuyển, trên từng quãng đường cố định. Thông thường thì một người sẽ chịu trách nhiệm đánh dấu điểm trên bản đồ, còn người còn lại sẽ bảo vệ cho người đó, nhưng hôm nay anh sẽ tự gánh cả hai. Tóm lại là cứ đảm bảo rằng em ở sát gần anh là được. Nếu chẳng may có bị lạc thì đừng ngần ngại sự dụng mấy cây nến khói ấy. Em hẳn là có mang đi vài cây, phải chứ?

À và nếu có phải đụng độ với Ma thú, thì cứ nấp đằng sau anh, cách cỡ tầm một cây gậy phép. Mà quan trọng hơn cả là…”

Teedro tiếp tục nói thêm cho cậu về một vài điều khác nữa. Lynn có thể cảm nhận được lo lắng bồn chồn đang lan tỏa ra khắp tâm trí và cơ thể của cậu.

Trông thấy sự lo lắng đó, Teedro liền nở một nụ cười trấn an.

“Đừng lo. Anh đã vào khu vực vàng này nhiều lần rồi. Anh thậm chí còn từng tới cả khu vực màu đỏ nữa. Hãy cứ tin ở anh… À không, hơn bất cứ điều gì khác, hãy tin vào chính mình. Lý do mà em ở đây chính là để trải nghiệm những điều mới. Nhớ lấy những lời anh dặn và em sẽ an toàn thôi. Nhưng đừng quên là phải có cả một chút tham vọng nữa đấy. Ở đây có rất nhiều thứ đáng để cho em học hỏi đó”.

“Vâng”, Lynn gật đầu.

Đây là lần đâu tiên Teedro nói chuyện thân mật với cậu như vậy. Giờ cậu nhóc đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi.

Từ góc nhìn của Lynn thì, Teedro của một vài phút trước thậm chí còn đáng sợ hơn so với bất cứ những con Ma thú nào khác nữa cơ mà.

----------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Ô bữa nay up sớm 1 ngày này =))) Mấy bác khen tui đi ahihii :>>

Truyện Chữ Hay