Chương 33: Bốc thăm chia đội
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành chia nhóm theo thường lệ bằng cách bốc thăm. Mỗi người hãy bốc một lá đi”.
Cô nàng phó đầu lĩnh của Magulheim, Hazel vừa đi quanh khắp căn chòi, vừa chìa những lá thăm ra cho mọi người cùng bốc.
Công việc chia nhóm hai người trước khi bắt đầu thám hiểm rừng Hedin đã trở thành thông lệ của Bang hội Magulheim từ lâu.
Đến lượt Lynn bốc thăm. Lá thăm mà cậu nhóc bốc được có vẽ hình một ngôi sao băng.
“Tôi là mặt trời nè”.
“Ai có mặt trăng không vậy?”
Số người bốc thăm ngày càng nhiều thêm, bọn họ cùng bắt đầu chủ động tìm bạn đồng hành của mình.
Lynn cũng thử nhìn quanh phòng, cố tìm ra người cùng bốc được lá thăm hình sao băng giống cậu.
Nhìn thấy vài người vẫn chưa tìm ra bạn đồng hành, Lynn mau mau thử chạy lại hỏi chuyện.
“Ừm, làm phiền chút ạ. Anh có vô tình bốc được lá sao băng không vậy ạ?”
“Không, xin lỗi nhé”.
“Hể? Em bốc được lá sao băng ư? Bất ngờ làm sao!”.
Lynn quay người lại về phía nơi giọng nói bất ngờ phát ra. Đó chính là Illia.
“Illia-san” Lynn gọi tên cô.
“Chắc Lynn hẳn phải là bạn cặp của chị rồi nhỉ. Rất vui được cùng hợp tác với em nhé”.
Cậu nhóc trông thấy cô nàng đang cầm trên tay một lá phía, và tất nhiên, là có vẽ hình ngôi sao băng trên đấy.
“Lynn, em được cặp chung cùng Illia đấy à? Thú vị rồi nha”, Teedro mở lời trong lúc đang tiến tới chỗ Lynn và Illiai. Hẳn là anh chàng phải nghe qua cuộc trò chuyện giữa hai người rồi.
Teedro ngưng lại một lúc, trước khi bước tới và nói thêm, “Dù mới chỉ còn trẻ, nhưng mà Illia đã phần nào có thể làm chủ được Ma thuật tinh linh và Ma thú rồi đấy. Ở trong khu rừng này, chẳng có chỗ nào an toàn hơn là được ở cạnh cô nàng này đâu. Cứ từ từ mà trải nghiệm đi nhé, Lynn”.
***
Cả hai cùng úp hai mặt lá thăm lại với nhau, và rồi chúng bùng cháy thành những ngọn lửa màu xanh trước khi bay trở lại về chỗ hộp phiếu.
“Có vẻ như vụ bắt cặp thế là xong xuôi rồi nhỉ. Mọi người cùng tập hợp lại nào”, Teedo ra lệnh.
“Trước hết, Học viện có nhắn gửi tới chúng ta một vài điều. Khoảng thời gian này đang khá là bình thường, thế nên giống một cuộc thám hiểm hè, các học viên sẽ được phép hoạt động trong khu vực an toàn màu xanh”.
Khu rừng ma thú Hedin này có thể được chia thành ba khu vực lớn. Một là khu vực màu xanh, hai llaf khu vực màu vàng, và ba là khu vực màu đỏ.
Sở dĩ người ta tên đặt tên như vậy, là vì cứ mỗi khu vực thì cây cối và bụi rậm ở đó lại mang một màu sắc khác nhau, cũng chính là màu được dùng để lấy làm tên đặt cho các khu vực đó.
Tiến vào khu rừng đầu tiên sẽ là khu vực màu xanh, sâu hơn sẽ là màu vàng, và vào sâu hơn nữa sẽ là màu đỏ. Càng tiến sâu vào khu rừng, nguy hiểm lại càng tăng thêm.
Các đội viễn chinh rừng hè đều được ra lệnh không được phép tiến sâu quá khu vực màu xanh của khu rừng.
“Nhìn chung thì mọi người đều phải tuân thủ các quy tắc mà Học viện đã đặt ra. Nhưng giả sử nếu không còn lựa chọn nào khác, kiểu như đang gặp nguy hiểm chẳng hạn, thì việc tiến vào khu vực màu vàng hoặc màu đỏ vẫn sẽ được chấp thuận, đấy là trường hợp không thể tránh khỏi. Mọi người đều sẽ phải tập thích ứng với bất cứ tình huống nào có thể gặp phải”.
Đa số các thành viên trong hội đều đánh mắt liếc nhìn nhau, rồi nở một nụ cười nhếch mép, cơ mà Lynn lại chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa ẩn sau những cái liếc mắt cùng nụ cười đó.
“Hôm nay mọi người sẽ cùng họp lại ở trại 2, khu màu xanh. Thời gian hẹn sẽ là tầm 5 giờ chiều. Vậy là hết. Mau chuẩn bị tư trang đi! Ngay bây giờ chúng ta tiến vào rừng”.
Kết thúc cuộc họp, các thành viên của bang hội Magulheim cùng giải tán khỏi chiếc chòi gỗ và tiến đến cửa rừng, cũng chính là nơi đặt chi nhánh của Hội đồng Pháp sư.
Trước khi được vào rừng, mọi người sẽ phải thông qua một khu trạm do Hiệp hội làm chủ, nhằm mục đích kiểm tra xem liệu bọn họ có mang theo đầy đủ trang bị đúng với quy định hay không.
Lúc Lynn và Illia xếp hàng chờ thì còn dằng dặc một núi người. Tuy nhiên, nhờ các nhân viên làm việc tại trạm, thế nên hàng người mới hết nhanh chóng vánh tới vậy. Chẳng mấy chốc đã sắp tới lượt của cả hai.
“Trông ổn đấy. Bộ Kariginu cũng đúng loại rồi. Cho phép tôi kiểm tra nhẫn ma thuật nào… Được rồi, mời cặp tiếp theo!”.
Và thế là cặp đôi ấy thành công qua ải.
Mà ban nãy bọn họ bảo gì cơ? Nhẫn ma thuật á!
Lynn đột nhiên nhớ ra. Trong cuốn sách hướng dẫn thám hiểm rừng Hedin có ghi rằng mọi người cần phải tự chuẩn bị nhẫn phép cho riêng mình. Hình như cũng có thể mượn tạm một chiếc từ Hội đồng nữa nếu có đăng kí trước. Thế mà cậu đã quên khuấy mất vụ này
Mình nên làm gì đây?
Nếu cậu nói cho Teedro biết, chắc là ảnh sẽ làm gì đó cho cậu thôi, nhưng mà quên mất cái quan trọng như thế này ngay ngày đầu tiên … Chắc chắn là Teedro sẽ ngạc nhiên về cậu rồi, chỉ là theo hướng xấu mà thôi.
Hoặc dễ có khi Teedro sẽ nổi giận rồi gửi Lynn quay trở về tháp cũng nên. Cái khả năng đó chắc chắn là cũng có khả năng xảy ra rồi, Lynn thầm nghĩ.
“Em ổn chứ Lynn?”
Illia đã nhận ra gương mặt biến sắc Lynn tự lúc nào.
“Em- chị biết cái- à thì chuyện là…”
Lynn vừa đưa tay thọc vào túi, vừa loay hoay không biết nói gì cho phải. Illia dường như hiểu được ý cậu, liền mở lời.
“Em không mang theo nhẫn ma thuật à Lynn?”
“Vâng”, cậu thú nhận.
Lynn cứ ngỡ rằng Illia sẽ nói với Teedro, rồi cậu sẽ bị mắng.
Tâm trí cậu liền tua nhanh hàng loạt những tình huống khác nhau có thể xảy ra - tất cả chúng đều cực kì tồi tệ - trường hợp nào thì cậu cũng bị rầy la mắng mỏ. Cảm giác lúc này của Lynn thực sự vô cùng thậm tệ.
Ấy vậy mà, Illia chỉ nở một nụ cười đầy hiền hậu rồi nói “Em không cần phải tự ti hay mắc cỡ gì đâu. Nè, cho em đấy”.
Nói đoạn, cô nàng tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra rồi đưa cho Lynn.
“Hể? Chị chắc không ạ? Nhưng mà-”
Ngay lúc cậu vừa tính hỏi Illia định lo thế nào cho chính mình thì, những dải băng phát sáng… của một thứ gì đó… liền quấn lấy ngón tay của cô, tạo nên hình thù của một chiếc nhẫn.
Là kiến tạo vật chất ư?
Lynn thấy trên ngón tay của Illia lúc này là một chiếc nhẫn, cũng giống như vài phút mới đây vậy. Cậu đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn ban nãy mà Illia trao cho mình. Trông chả có gì là kém chất lượng hơn so với bản gốc cả.
Tuyệt thật! Liệu thế này có đủ để qua mặt bọn họ không đây?
Tim Lynn đập thình thịch. Cậu tiếp tục đợi cho tới khi đến lượt của mình.
“Được rồi, cặp tiếp theo nào!”
***
Lynn thở phào nhẹ nhõm.
“Xém chút nữa thì toi rồi!”
“Chị cũng có hơi lo lắng một chút đấy”, Illia cười nói.
Lynn và Illia đã thành công sống sót vượt qua cửa ải cuối cùng để tiến vào rừng. Hiện tại thì, cả hai đang dạo bước trên con đường đất cằn cuối cùng dẫn vào khu rừng đã lừng lững ở ngay trước mắt.
“Chị thực sự đã cứu mạng em đấy Illia-san. Để quên một món đồ như vậy ngay ngày đầu tiên! Chẳng biết em còn chút mặt mũi nào để mà đi gặp anh Teedro nữa”.
“Đôi khi cậu ấy cũng có hơi nghiêm khắc đó,” cô nàng như thấu hiểu được suy nghĩ của Lynn, “Nếu mà phát hiện ra chuyện em quên mang nhẫn phép đi theo thì kiểu gì mặt của cậu ấy cũng sẽ nổi đỏ giống như một con quỷ cho mà xem”.
Cô nàng vừa đưa hai ngón tay trỏ của mình lên vầng trán giả làm cặp sừng, vừa cố làm mặt giận dữ. Chị ấy đúng là vui tính đến bất ngờ thật, Lynn nghĩ.
“Em chẳng biết phải cảm tạ Illia-san như thế nào cho đúng lễ đây. Nhưng mà thể này liệu có ổn không ạ? Chiếc nhẫn ban nãy chị hóa phép là đồ giả phải chứ? Chẳng phải việc không đem theo một chiếc nhẫn phép thật khi vào rừng là vô cùng nguy hiểm sao?”
Lynn và Illia đều đã ở ngay sát bìa rừng. Từ giờ trở đi, cả hai đều có thể chạm trán với ma thú bất cứ lúc nào.
“Không sao đâu mà, ngay từ đầu chị cũng chả cần tới nhẫn phép làm gì…. Vì chị đã có cô nhóc này cùng đồng hành cùng rồi”.
Đột nhiên, Lynn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Bằng một cách nào đó mà, Lynn có thể cảm nhận được không gian giữa cậu và Illia đang ngày càng trở nên đặc sệt hơn.
Có… một thứ gì khác ư?
“Ồ? Em đã nhận ra rồi ư? Quả là rất nhạy bén đấy, Lynn à. Vậy thì để chị đẩy lượng sức mạnh ma thuật lên cao hơn một chút nhé …”
Ngay sau đó, Lynn nhận ra rằng có một luồng sáng mờ ảo nào đó đang cuộn quanh Illia. Trông nó mang dáng hình của một cô gái, thế nhưng lại không hề tồn tại dưới dạng vật chất, chỉ lơ lừng trên mặt đất, sát với Illia. Dù đây có là gì đi chăng nữa thì trông cũng chẳng giống với một vật thể sống chút nào cả.
“Tên của cô nàng này là Shilf. Cô nàng này là một tinh linh đã được truyền lại qua rất nhiều thế hệ hoàng gia ở vương quốc của chị. Thế nên miễn là có Shilf ở đây, cô ấy sẽ luôn bảo vệ chị”.
Đây là lần đầu tiên Lynn được tận mắt chứng kiến một tinh linh có ngoại hình đặc biệt như vậy.
Những tinh linh mà cậu được nhìn thấy trong lớp Ma thuật Tinh linh đều chỉ là những dạng ánh sáng vô cùng trừu tượng và chẳng thể nào phân biệt nổi.
So sánh chúng với tinh linh của Illia thì, quả đúng là khác một trời một vực.
Chỉ chiêm ngưỡng không sức mạnh đến từ tinh linh của Illia không thôi mà Lynn đã cảm thấy vô cùng choáng váng rồi. Ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu cậu, chị ấy có thể chịu được việc có một thực thể mạnh tới vậy ở bên cạnh mình ư?
Biểu cảm của Illia rõ là rất bình thường, chẳng có một chút gì gọi là khó chịu cả.
“Trông em có vẻ hơi e sợ một chút nhỉ,” Illia nói vậy, trước khi quay sang phía tinh linh của mình và nói, “Cậu có thể giảm bớt lượng ma thuật của mình xuống một chút được không?”
Theo lệnh, cô nàng tinh linh liền từ từ biến mất, cho tới khi không thể nhìn thấy hay cảm nhận được nữa.
“Thôi thì, chúng ta cùng xuất phát nhé?”
Illia lên tiếng, chất giọng của cô như đang chuẩn bị cho một cuộc dạo chơi đầy thong thả vậy. Thế rồi, cô nàng liền cất bước tiến vào khu rừng rậm rạp với sắc xanh đầy sặc sỡ và sống động đang chờ ở phía trước.
----------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Được hôm thứ 7 rảnh trans cho các bác ếy =))) Duma thức tới tận 1h đêm lận, pùn ngủ zl :v