Chương 32: Khu rừng Ma thú, và nàng Công chúa
Buổi sáng hôm ấy, Lynn dậy từ rất sớm, cậu mau chóng sửa soạn rồi tới chỗ chiếc thang máy đưa người xuống tháp. Hôm nay chính là ngày Lynn được tham gia chuyến tham hiểm khu rừng ma thú Hedin, với tư cách là một thành viên của Bang hội Magulheim.
Thoạt tiên, cậu nhóc sẽ hẹn gặp Elios và bạn bè của anh ở Renryll, trước khi cả bọn cùng rời tháp và lên tàu hướng tới khu rừng.
Khu rừng ma thú Hedin lừng lững ở ngay mạn bắc ở tòa tháp.
“Sao nhóc, cảm giác là người duy nhất được trốn tiết hôm nay như thế nào?” Agul hỏi, nụ cười vô cùng tươi rói trên mặt anh.
“Tuyệt lắm ạ!”
Trông thấy Agul cười, Lynn cũng cười đáp lại.
Chuyến viễn chinh này yêu cầu các pháp sư phải rời tháp trong hẳn một tuần. Trong khi đó, các lớp học ở Học viện thì vẫn cứ tiếp diễn như bình thường, chẳng kể những ngày sau đó có Lynn hay không.
Việc Lynn vắng mặt trong các lớp học tới đây đã được Học viện chấp thuận, bởi lẽ cuộc viễn chinh này cũng có thể được coi là một hoạt động ngoại khóa, thế nên lý do này mới được coi là chính đáng. Ngoài lý do này ra thì bất cứ ai vắng lớp vô lý do đều sẽ bị phạt
Cái cảm giác ở bên ngoài thay vì là căn lớp học thường ngày của mình, trong khi những người khác lúc này có lẽ ngay lúc này đang bị giam ở trong lớp, ngồi nghe giảng, chép bài, hay thực hành mấy cái hoạt động nào đó, quả thực là rất lạ.
“Lynn, đây là lần đầu tiên em được đặt chân tới rừng ma thú à?”, Elios hỏi.
“Vâng ạ. Mà chúng ta đã tới nơi chưa vậy ạ?”
Lynn ngó đầu nhìn ra khung cảnh xung quanh tàu, bấy giờ đã phủ đầy toàn là cây cối rậm rạp, đích thị chỉ có thể là rừng.
“Vẫn chưa tới đâu. Nơi này vẫn chỉ là rừng bình thường, chưa có gì đặc sắc hết cả. Rừng Hedin đã chịu tác động của một trong một quãng thời gian dài rồi, thế nên nó sẽ có những dạng cây cối và thảm thực vật vô cùng độc đáo và đặc thù không có ở bất kỳ nơi nào khác. Lynn cứ đợi đi, rồi em sẽ hiểu ý của anh ngay ấy mà”.
***
Ngồi trên chiếc tàu ọp ẹp lúc nào cũng xóc được cỡ 1 tiếng, cuối cùng bọn họ cũng đã tới lối vào Rừng Hedin.
Ngay lúc vừa đưa mắt nhìn quanh khu rừng, Lynn ngay tức khắc hiểu được lời nói ban nãy của Elios.
Một khu rừng rậm rạp bình thường sẽ chỉ có những gam màu tối như là nâu của thân cây và xanh lục của tán lá, nhưng khu rừng ma thú này thậm chí còn có đa dạng những loại màu sắc hơn như đỏ và cam chẳng hạn.
Mới chỉ nhìn thoáng qua mà đã cảm nhận được cái nguy hiểm chẳng một khu rừng bình thường nào có thể có rồi.
Ở đây đã là cuối đường. Nằm giữa khu nhà ga chót và lối vào của cánh rừng là một khu đất, trông như một vùng đệm vậy, đất đai tại đấy đã được phá hoang và khai khẩn đàng hoàng. Ở đó, một khung cảnh trần trụi hiện lên.
Chẳng có băng ghế nào tại đây cả, thay vào đó, chỉ có dăm ba mấy cái khúc gỗ bị đốn để người ta có thể ngồi đỡ ở đấy, thậm chí còn có cả một cái chòi gỗ được xây để mọi người trú tạm để tránh mưa tránh gió nữa, nếu như cần thiết.
Theo như thông lệ thì các bang hội tham gia thám hiểm rừng ma thú trước tiên sẽ phải tập hợp lại tại khu chòi này để bàn chuyện hậu cần chiến lược, rồi mới bắt đầu tiến vào rừng.
Lynn giờ mới để ý, hình như cậu không phải là người đầu tiên đến đây thì phải. Đã có kha khá nhiều học viên tập trung tại bãi đất trống và xung quanh chòi rồi.
Nhiều người thì đang thư thả ngồi trên những khúc gỗ. Số khác thì đang trò chuyện vu vơ, trong khi số khác nữa thì lại đang bàn về những chuyện hệ trọng hơn. Tất cả đều đổ mắt nhìn xuống những tấm bản đồ lớn mà bọn họ đã dở ra từ lúc nào.
Hôm nay, thay vì là những tấm áo choàng của Học viên như thường lệ, thì mọi người lại mặc những bộ đồ đi săn màu trắng.
Cô nàng Shila hôm nào còn để xõa tóc, nay cũng bối đuôi ngựa ở phía sau.
Lynn vô thức liếc trộm phần gáy trắng nõn phía sau cô, chỗ này thường ngày cậu chả bao giờ ngó tới cả.
Rồi thì cậu quyết định thử tìm Teedro, nhưng nhìn quanh một thoáng thì chả tìm thấy anh ta đâu hết.
“Chắc là Teedro chưa tới”, Elios cũng vừa nói, vừa thử liếc nhanh những chỗ gần đấy. Anh biết Lynn muốn gặp Teedro.
“Không biết còn ai là thành viên của Magulheim khác ở đây nữa không nhỉ… A, có Illia nè. Illi ơi!”
Shila lên tiếng gọi bạn của cô nàng, cố gắng thu hút sự chú ý của Illia. Cô nàng này cũng đang ngồi trên một khúc gỗ chỉ cách bọn họ đôi bước, mái tóc màu hạt dẻ vẫn óng ánh như thuở nào.
Ơ gượm đã, hình như mình biết người này thì phải…
Lynn liền mường tưởng những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cậu nhóc nhớ lại cái ngày mà những người quý tộc tới khu phân xưởng. Illia chính là cô gái đã tạo ra cây cầu ánh sáng.
Cô ấy cũng là thành viên của Magulheim ư?
“Ô, Shila-san đấy à! Buổi sáng tốt lành nhé,” Illia cất tiếng chào Shila, rồi như thể vừa để ý tới hai người bạn đang đứng cạnh cô nàng, “Elios-san, Agul-san” cô cùng tiện thể chào hỏi cả hai luôn.
Từ chỗ mình đang ngồi, Illia nở một nụ cười thật tươi với bọn họ. Nụ cười đó như khiến cho Lynn trở nên yếu đuối vậy.
Khí chất đầy thùy mị và tao nhã ấy, quả thực chỉ có thể toát lên từ một quý tộc cao cấp, Lynn thầm nghĩ.
Illia hiện tại cũng đang sử dụng bộ đồ Kariginu giống như Lynn và mọi người, mái tóc màu hạt dẻ thì được tết lại. Mặc dù cùng mặc chung một loại y phục như nhau, thế nhưng cô nàng vẫn có thể toát lên một vẻ thanh lịch và tao nhã nhất định không thể che giấu.
Thì ra, đây mới chính là một quý tộc đích thực. Cô ấy hoàn toàn khác xa so với Yuven.
Ngay lúc đó, Illia nhận ra rằng kế bên Shila không chỉ có Elios và Agul, những người cô nàng vẫn thường hay chơi cùng, mà còn có cả một cậu bé mà cô chưa bao giờ gặp nữa.
“Shila, đây là…?”
“Để tớ giới thiệu cho. Đây là Lynn. Cậu nhóc này chính là học viên tập sự mà mọi người đang nhắc tới, là người được tuyển chọn vào tổ đội thợ săn của Magulheim đấy”.
“Thế ra em chính là cậu nhóc đó à”, Illia vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Lynn.
Lynn cảm nhận được khuôn mặt của mình đang đỏ bừng lên vì xấu hổ, thế rồi cậu liền cúi gầm xuống.
“Cư xử cho phải phép vào nhé, Lynn. Cô ấy là một người rất quan trọng đấy…”
“Em biết, em biết mà. Quý tộc cao cấp, phải chứ? Em có thấy chị ấy đi qua cây cầu ánh sáng một lần ở phân xưởng rồi”.
“Ờ, thực ra cũng không hẳn là vậy đâu” Agul vừa nói, vừa cười.
Lúc nào muốn làm người khác bất ngờ thì anh ta toàn cư xử như thế này.
“Rồi thì sao ạ?” Lynn giục Agul mau nói tiếp.
Shila hắng giọng rồi nhìn Agul bằng một ánh mắt quở trách, trước khi quay sang phía Lynn.
“Illia chính là một trong số năm người thừa kế ngai vàng của Vương quốc Wingold đấy Lynn. Tên đầy đủ của cổ là Illia Lim Wingold”.
“Hả? Thật vậy ạ? Thế tức nghĩa là…”
“Ừm, cô ấy là người của hoàng tộc đấy. Là một công chúa”.
***
Một công chúa ư…
Lynn cố nheo hai con người của mình lại.
Có mơ thì cậu cũng chẳng thể tin nổi được rằng mình đang đứng trước một nàng công chúa thực sự.
Đối với cậu nhóc mà nói thì, công chúa là những người chỉ sống trong những câu chuyện cổ tích hư ảo, xa cách khỏi cuộc sống trần tục thường nhật của phàm nhân – và, xa cách khỏi cuộc sống của Lynn nữa.
“Chị chắc là đang đùa rồi, Shila. Công chúa thì cớ gì lại ở cái chốn thế này kia chứ vậy!”
Lynn bật ra một tiếng cười ngập ngừng. Rõ là cậu chẳng thể tin nổi dù chỉ nửa lời vào những gì mà mọi người vừa nói với cậu rồi.
“Gì đây? Em đang nghi ngờ lời của chị đấy à?”
Shila nhướng mày.
“Cô ấy thực sự là công chúa đấy. Ngay cả quý tộc còn phải tới đây để học trở thành pháp sư nữa mà, thế thì hoàng gia cũng có phải là ngoại lệ đâu”.
Nghe cô nàng giải thích, Lynn liền mau chóng hối hận về những gì mình vừa mới nói, trong lòng cậu tràn ngập sự hãi hùng.
“Ôi e-em xin lỗi. Em không nhận ra người là công chúa. Mong người lượng thứ cho. Em quên mất là phải cư xử cho đúng mực…”
Lynn giờ đây quả thực là rất kỳ quặc, cậu nhóc trông vừa bồn chôn, vừa lúng túng, cựa quậy mãi chẳng yên.
Thấy vậy, Illia chỉ khẽ cười khúc khích một tiếng.
“Được rồi, em không cần phải lo về chuyện đó đâu. Ổn mà”.
Cử chỉ cùng phong thái dịu dàng đó chính là thứ khiến cho Lynn cảm thấy ấn tượng nhất.
“Quý tộc hay là thường dân. Không quan trọng địa vị xã hội như thể nào, chúng ta vẫn chỉ là những cô cậu pháp sư học việc. Ở trong tòa tháp này, người ta không đánh giá con người qua địa vị của họ từ khi được sinh ra, mà là qua những tầng mà họ có thể chinh phục. Tụi chị cũng chỉ là những pháp sư thuộc tầng 50 mà thôi. Thế nên, em cứ hãy đối xử với chị như một người bạn đồng trang lứa bình thường thôi nhé?”
“Đúng rồi đấy Lynn. Illi là bạn của chúng ta mà, thế nên em không cần thiết phải lo về mấy cái cách hành xử ấy đâu”, Shila nói.
“Ồ, dạ vâng ạ”, cậu nhóc ngập ngừng đáp lại.
Mặc dù đã được Shila trấn an, thế nhưng một phần nào đó trong cậu vẫn chưa thể chấp nhận được việc sẽ đối xử với cô công chúa kia như một người bạn bình thường.
Đúng là, Học viện có ưu tiên chính sách bình đẳng giữa các học viên với nhau thật, không kể bọn họ là ai hay địa vị xã hội của bọn họ như thế nào. Dẫu vậy, ở lớp học của Lynn, vẫn còn đó những bước tường ngăn cách giữa quý tộc và thường dân.
Vả lại, Shila, Agul và Elios đều là dân thường, trong khi Lynn lại đã từng là nô lệ.
Chắc có lẽ Illia vui vẻ đối xử với cậu như vậy cũng là do cô nghĩ cậu cũng là một thường dân. Nhưng nếu cô ấy biết được xuất thân thực sự của cậu thì liệu cổ sẽ thay đổi thái độ của mình giống như Yuven đã từng?
Kể từ khi bước chân vào Học viện, cậu không biết đã nhiêu lần trải nghiệm chuyện này rồi, và nào chỉ có mỗi quý tộc mới như vậy kia chứ. Thường thì chủ yếu đều là do lũ trẻ thường dân hơn.
“Ô nhìn kìa, hình như Teedro tới rồi này” Agul vừa nói, anh vừa chỉ tay hướng về phía Teedro.
Quay mắt hướng về phía Agul chỉ tay, Lynn thấy Teedro đang đi từ phía trong khu rừng Hedin ra ngoài. Anh ta vừa mới bước ra từ rừng ma thú.
Không thể nào? Ảnh đã một mình vào trong ấy từ trước rồi ư?
Lynn cảm thấy vô cùng bối rối. Hiện tại giờ vẫn chưa phải lúc để vào rừng, nhưng Teedro đây thì đã vào từ lúc nào rồi, và giờ thì đang bước ra.
“Buồn làm sao, anh chàng Teedro này, lại đi trước một mình nữa rồi” Shila lắc đầu sửng sốt.
“Chắc là lão thích làm mọi thứ trước đấy”, Elios nói, giọng như muốn chịu thua vậy.
Trông thấy Teedro, Illia liền đứng dậy.
“Thôi thì, chắc là tớ phải đi đây. Teedro tới rồi, thế nên cuộc họp chắc sẽ diễn ra sớm thôi
“Được rồi. Chăm sóc Lynn giùm tớ nhé?” Shila nói, trông như một bà mẹ đang giao phó đứa con của mình cho ai đó khác vậy.
“Tớ biết rồi. Nào Lynn, chúng ta cùng đi chứ?”
Còn chưa kịp trấn tĩnh tinh thần, Lynn đã phải cùng Illia đi tới phía chiếc chòi gỗ rồi.
Cậu nhóc còn chẳng biết mình nên đi phía sau hay là ở bên cạnh cô nàng đây nữa. Lynn cố gắng hết sức để đè nén nỗi lo lắng và khó xử đang hiện hữu trong mình.
***
Vừa nhìn thấy Lynn, Teedro liền cất tiếng chào.
“Ồ Lynn, chuyến đi của em ổn chứ?”
“Vâng ạ. Cảm ơn anh vì đã mời em tới đây ngày hôm nay”.
“Hazel, đưa cho cậu nhóc chiếc phù hiệu đi”.
“Rõ”, vị phó đầu lĩnh của Magulheim đáp lại, thế rồi cô liền tới bên Lynn và đặt tay lên vai cậu.
Trong khi Lynn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Hazel đã bắt đầu niệm chú. Một chiếc phù hiệu hình sư tử liền hiện ra trên vai cậu nhóc.
“Cái gì vậy ạ?”
“Phù hiệu của bang hội chúng ta đấy. Hiện tại thì em mới chỉ là thành viên tạm thời, thế nên chiếc phù hiệu cũng sẽ có khác đi một chút so với những người khác”, Hazel giải thích.
Lynn thử nhìn xung quanh mọi người, thử so chiếc phù hiệu của mình với mọi người. Trông thì cũng khá giống, thế nhưng về màu sắc và hình dạng thì tất nhiên là phải khác đi đôi chút rồi.
“Lynn. Anh có nghe về chuyện của em rồi”, Teedro nói, giọng đầy nghiêm nghị. Lynn cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào, nên cậu cũng chỉ đành đợi chờ những lời tiếp theo.
“Anh chắc là cho tới hiện tại, em vẫn luôn lo lắng về địa vị xã hội của mình mỗi khi tới lớp. Các lớp sơ cấp có thể thường hay mang một bầu không khí vô cùng khép kín và cực đoan, phải không? Nhưng ở Magulheim này, khả năng mới chính là thứ quyết định con người em, chứ không phải là gì hết”.
“Dạ vâng”, Lynn gật đầu đáp lại.
“Mặc dù mới chỉ là thành viên tạm thời của bang hội, thế nhưng đó không có nghĩa là em sẽ bị đối xử khác với mọi người. Anh rất mong chờ được thấy em cùng hợp tác cùng chúng ta đấy. Nếu làm tốt, mọi người trong lớp sẽ nhìn em bằng một con mắt khác, kính trọng, và nể phục hơn. Hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời để em có thể săn được một con ma thú thật ấn tượng đó. Hãy thể hiện cho anh thấy khả năng của em nhé, Lynn”.
Lynn cảm thấy có đôi chút lo lắng trước ánh mắt đang dõi thẳng xuống mình của Teedro, thế nhưng cậu vẫn trả lời một cách rõ ràng nhất.
“Đã rõ. Em sẽ cố gắng hết sức!”
“Vậy thì được rồi. Cùng bắt đầu cuộc họp và chia nhóm ra như thường lệ nào”.
----------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Có thể các bác đang thắc mắc rằng "Da fuk, có mỗi cái chương này mà hơn 2 tuần rồi mới đăng :v". Thì thực sự là dạo này t đang khá là bận, việc dell hiểu sao cứ ập vào đầu, mà lại còn tốn thời gian nữa kia chứ =((. Thế nên là cho tới đầu tháng 4 có lẽ t sẽ drop truyện trong một khoảng thời gian để xử lý nốt đống công việc này, vs cả đang còn thi giữa kì nữa :>
Còn chương 33 thì có lẽ trong khoảng giữa tháng 3 t sẽ đăng, nếu giữa cái đống bộn bề đó t tìm được chút ít thời gian rảnh =))
Thế nha, bye các ông, tháng 4 gặp lại :333
Tái bút: Thi thoảng rảnh t cx có mò lên hako đọc romcom ó, ông nào muốn chat chít xamlon j với t thì cứ cmt lên truyện nha =)))))