P/s: Đôi lời nhắn gửi tới ECO: Gửi mail mau mau cho e đi mà a Công, plzzz =((
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 20: Biến cố chẳng thể lường trước
“Tới tầng thứ 55, sân thứ 2”.
Vừa niệm thuật xong, chiếc thang máy chở Lynn và Theo liền vang lên những âm thanh kẽo kẹt, rồi bắt đầu đưa cả hai đứa đến chỗ Học viện. Chúng đang trên đường tới lớp Ma thuật Nhẫn.
“Hình như bữa nay chúng ta sẽ được học ở một nơi khác nhỉ”, Theo vừa nói, cậu ta vừa nhìn vào dòng thông báo về việc sẽ thay đổi địa điểm dạy học bên trong cuốn nhật ký học viện của mình.
“Ừm, chắc là hôm nay sẽ có buổi thực hành đấy. Mà nhìn này, ở đây cũng có ghi luôn rồi mà”.
“Hiểu rồi. Thế ra đó là lý do tại sao chúng ta lại phải sử dụng tới cả một cái sân à. Tiết học hôm nay trông có vẻ như sẽ rất vui đấy”.
“Đúng đó” Lynn cũng một mực đồng ý.
Từ lúc đọc qua về nội dung của lớp học sắp tới bên trong cuốn nhật ký học viện của mình là cậu đã rất mong chờ tới ngày hôm nay rồi.
Hình như trong tiết học này, mọi người sẽ được sử dụng ‘chiếc nhẫn Rusend’[note27594], cũng chính là chiếc nhẫn mà Lynn nhớ là đã sử dụng để chiến đấu với con sư tử trong cái lần cậu tham gia bài kiểm tra đầu vào của tòa tháp.
Cậu hồi tưởng lại cái cảm giác kỳ lạ mà mình đã từng cảm nhận được khi đeo chiếc nhẫn đó lần đầu tiên trong đời mình.
Và chỉ một chút nữa thôi, cậu sẽ được một lần nữa trải nghiệm lại cái cảm giác tò mò quen thuộc - à không, phải là mật thiết chứ - khi mà được sự dụng chiếc nhẫn đó. Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến cho Lynn cảm thấy cực kỳ vui sướng rồi
***
Sân vận động thứ 2 - tọa lạc tại tầng thứ 55, là một khu rất rộng rãi và thoáng đãng. Ở giữa sân, có thể thấy một vùng tròn có diện tích khá lớn.
Khu vực trên cùng của sân là một căn phòng trưng bày tranh tượng, nơi này được sử dụng như là nơi tham quan của các du khách vậy.
Ánh mắt của Lynn hướng về phía trung tâm của cả khu vực sân vận động.
Ngay tại đó, có đặt một tảng đá mang hình dáng kỳ lạ cùng một cái bệ, trên cùng chính là chiếc nhẫn Rusend. Lynn như cảm nhận được mạch của mình đang dần đập nhanh hơn.
Trong sân hiện tại cũng đã có khá đông học viên đang chờ lớp bắt đầu rồi.
“Ồ, Yuven kìa” Lynn vừa nói, cậu vừa trỏ tay hướng về phía Yuven.
“Chết tiệt thật”.
Theo đưa mắt nhìn sang chỗ mà cô ta đang đứng, vẻ mặt như thể vừa phải nếm trải thứ gì đó cay đắng tới tột cùng vậy.
Lẽ ra thì như thường lệ, Yuven sẽ phải tám chuyện thật hăng hái với đám bạn quý's tộc của cô ta kia chứ. Thế nhưng bữa nay lại khác, cô chỉ đứng như vậy một mình, đúng là khá bất thường.
Vì vài lý do nào đó mà, cô ta đang ngước lên nhìn một thứ gì đó ở tận tít trên cao.
Cổ nhìn cái quái gì mà chăm chú dữ vậy?
Lynn cũng thử ngước lên nhìn, để rồi nhận ra nơi mà Yuven đang hướng mắt tới chính là khu trưng bày.
Chẳng biết vì lẽ gì mà cô ta lại nhìn về phía đó nữa.
Khu trưng bày, nói thẳng ra thì đó là một lối đi không quá lớn, chạy dọc hết tất cả các bức tường nằm phía trong của sân vận động.
Từ trên cái khu trưng bày đó, Lynn có thể nhìn thấy những cô cậu học viên rải rác theo những nhóm nhỏ tầm ba người. Bọn họ vừa nói chuyện rôm rả với nhau, vừa hạ mắt xuống nhìn lớp học Ma thuật Nhẫn sắp sửa bắt đầu.
“Là học viên của các lớp nâng cao đấy”, Theo nói, trông cậu như thể vừa ngộ nhận ra một điều gì đó vậy.
Những người đang đứng ở trên kia, cả vóc dáng lẫn gương mặt của họ đều mang dáng dấp của sự trưởng thành hơn so với Lynn và Theo.
Còn Yuven thì, vẫn chả hiểu vì lý do gì mà cứ chăm chăm nhìn bọn họ lâu tới vậy.
Lynn cố gắng căng mắt ra để nhìn từng người một một cách thật tỉ mỉ và chi tiết, cốt để tìm cho ra người mà Yuven đang dõi ánh mắt tới. Không thể nào có chuyện cô ta chỉ nhìn vu vơ lên trên trời như vậy được
Và rồi, thứ mà Lynn nhìn thấy, lại khiến cậu khá bất ngờ.
Có phải là… Kruga đấy ư?
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa rồi. Bóng hình mà cậu đã trông thấy, không ai khác, chính là cậu chàng quý tộc cấp cao Kruga, vị pháp sư đã bao lần vô địch của phái Spiruna. Cho tới tận lúc này, Lynn mới thực sự được chứng kiến gương mặt thật của ảnh, chứ không phải bằng tờ báo hay tấm ảnh nào hết.
Đứng ngay cạnh bên chính là Elios, cả hai còn đang cùng nhau bàn luận về một chuyện gì đó.
“Này, kia là Kruga đấy. Anh chàng đã khiến Yuven say như điếu đổ… Từ khi nào mà anh ta lại có thể quen với Elios cơ chứ?”
“Sao cả hai người bọn họ lại ở đây vậy?”
Lynn giờ đây mới nhận ra cái không khí bồn chồn, bất ổn đang bao trùm khắp cả sân vận động, len lói qua các học viên.
Nhìn quanh, cậu thấy mọi người đều xử sự rất khác nhau, mặc dù điểm chung của những hành động đó đều là thể hiện một sự lo lắng nhất định. Một số thì vẫn còn giữ được bình tĩnh dầu cho trên gương mặt bọn họ vẫn còn thoang thoảng nét lo âu, trong khi số khác thì lại biểu hiện sự bồn chồn của mình nhiều hơn thông qua cử chỉ và hành động của mình; lại có một vài người cố gắng thử tập trung vào một thứ gì đấy nhằm quên đi mối e ngại đang hiện hữu xung quanh họ. Thậm chí, còn có cả những kẻ đưa tay ôm lấy đầu mình, chắc hẳn phải lo lắm thì mới sinh ra cái biểu cảm như vậy.
Chẳng thể nghĩ đây còn là một buổi học bình thường nữa rồi.
“Lạ quá” Theo nói, lặp lại suy nghĩ của Lynn.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy”.
“Hay là thử đi hỏi ai đó xem”.
Theo thử tới bên một cậu bạn mà mình thường hay tám chuyện cùng. Cậu nhóc này cũng nói tiếng Triarian, và là người mà Theo rất thoải mái mỗi khi cả hai cùng nói chuyện với nhau.
“Này, ông có biết chuyện gì đang xảy ra không? Sao bỗng nhiên mọi người lại lo lắng đến vậy…”
“Ể, ông không biết sao? Rõ ràng là Bang hội Magulheim sẽ quan sát buổi học ngày hôm nay rồi còn gì. Bất kỳ ai có thể phô bày sức mạnh và kĩ năng tốt nhất khi sử dụng chiếc nhẫn sẽ được chiêu mộ vào bang hội của bọn họ, và sẽ được tuyển chọn để tham gia vào tổ đội thợ săn Rừng Hedin hè này đó. Tin này đã được dán trên bảng thông cáo ngày hôm qua rồi kia mà”.
“Ông nói cái gì vậy? Thế này thì đột ngột quá!”
“Nghe bảo đây chính là ý của Teedro”.
“Teedro, học viên xuất sắc nhất đã từng tham gia phát biểu trong buổi lễ khai giảng mà mình từng tham dự. Nhớ ra rồi!” Theo kêu lên những gì mà cậu vừa mới lục tìm được bên trong trí nhớ của mìnhh.
“Đúng rồi đó. Chết tiệt! Nếu biết trước chuyện thì tôi đã học cái môn Ma thuật Nhẫn này nghiêm túc hơn rồi!”
Cậu ta lại đưa tay ôm đầu thêm một lần nữa, trông rất thất thần.
Lynn giờ đã hiểu lý do tại sao mọi người lại trở nên lo lắng tới vậy.
Thế ra là vì lẽ đó mà bọn họ lại hành xử lạ lùng tới vậy.
Trong thế giới pháp sư này, bất kỳ ai đã từng được sử sách ghi danh đều có cho mình ít nhất một nét chung.
Đó là, bọn họ đều sử dụng những ma cụ, ma thú và tinh linh độc nhất của riêng mình.
Và, Rừng Hedin chính là nơi mà các pháp sư sẽ lần đầu tiên được khám phá những món quặng khoáng thô nguyên bản được người người ngày đêm săn kiếm. Chúng sẽ là nguyên liệu để chế tác nên các ma cụ, cũng như những ma thú huyền thoại đấy.
Thế nhưng, bên trong khu rừng vẫn còn rải rác rất nhiều vùng đất chưa được khai phá hết, cùng với đó là những bí ẩn chưa thể được giải đáp.
Bởi lẽ ấy, thế nên nếu có một vị pháp sư nào đó có tiềm năng muốn được khẳng định mình trong giới pháp sư thì, việc ghi danh vào tổ đội thợ săn của bang hội Magulheim chính là cách nhanh chóng nhất để có thể trở nên nổi bật hơn so với những kẻ khác.
Nhưng nói thì nói vậy chứ việc tham gia tổ đội là điều rất khó, vì Magulheim là một bang hội chỉ hướng tới và là nơi tụ hội của những học viên ưu tú nhất trong toàn Học viện.
Nếu có cơ hội được tham gia vào Bang hội Magulheim thì, việc tiến một bước xa và sâu hơn nữa vào Rừng Hedin so với các bậc tiền bối đi trước dĩ nhiên là điều hoàn toàn khả thi, và khả năng cao hơn nữa là chúng ta sẽ có thể khám phá thêm cả những thứ vật mới mẻ và kỳ lạ mà chưa từng được một ai tìm thấy trước kia
Một giọng nói lớn bỗng từ đâu vang vọng khắp cả khu vực sân.
“Thật vui mừng biết bao khi được thấy mọi người ngày hôm nay”.
Lynn hướng về nơi mà giọng nó bắt nguồn, để rồi nhận ra đó chính là Teedro đang đứng trên chỗ phòng trưng bày. Trông như anh ta vừa mới tới vậy.
Sau lưng Teedro chính là những thành viên của tổ đội thợ săn Rừng Hedin. Ánh mắt như bừng bừng lửa cháy của bọn họ dõi xuống những hậu bối của mình, những người mà lúc này cũng đang cảm thấy rất lo lắng trước vô vàn sự soi xét đó.
“Hôm nay, tất cả chúng ta sẽ tiến hành quan sát quá trình học của các em. Có lẽ là một người số người đã biết trước rồi, nhưng Bang hội Magulheim đang dự định sẽ chiêu mộ thêm 1 thành viên mới nữa. Trong buổi học ngày hôm nay, ai có màn trình diễn xuất sắc và tuyệt vời nhất sẽ là người được chọn”, Teedro hùng hồn tuyên bố, giọng nói của anh như khiến cả sân trở nên bùng nổ vậy.
“Thông thường, việc tham gia tổ đội thợ săn Rừng Hedin là điều không thể nếu như các em vẫn chưa có tín chỉ từ lớp Ma thú… Thế nhưng! Bản thân tôi cũng có những mối e ngại riêng về điều luật này. Những học viên đang sở hữu tài năng xuất thần cùng tham vọng to lớn nên được tham gia vào chuyến săn sớm nhất có thể, nhằm mục đích tích lũy những kinh nghiệm quý và nguồn cảm hứng làm nền tảng mai sau. Vậy nên, Bang hội đã trực tiếp tiến hành kêu gọi Hội đồng Pháp sư.[note27595] Chúng ta yêu cầu rằng, những học viên thuộc các lớp sơ đẳng cũng cần phải được tham gia sát cánh cùng các thành viên trong tổ đội thợ săn trong các cuộc đi săn. Mặc dù vẫn còn một chút điều kiện từ Hội đồng, những về cơ bản thì, họ đã chấp thuận cho yêu cầu của Bang hội chúng ta”.
Nghe mà thấy hách dịch làm sao, Theo nghĩ, gương mặt cậu nhăn nhăn tỏ vẻ khó chịu.
Trong con mắt của mình, Teedro không phải là dạng người mà Theo muốn cộng tác cùng cho lắm.
“Ngày hôm nay, tất cả các em sẽ cho tôi thấy những nỗ lực mà mình đã bỏ ra trên con đường học vấn để trở thành pháp sư này. Một yếu tố vô cùng quan trọng mà bất cứ pháp sư nào cũng phải có, chính là biết thích nghi và đối phó trước những biến cố mà mình chẳng thể lường trước được. Để thuần thục được kỹ năng đó thì, cố gắng không ngừng nghỉ, và tài năng thiên phú là hai điều cực kỳ cần thiết. Những nỗ lực nửa vời, sự bông lông trong mục tiêu của mình, cùng với đó là tính kỷ luật kém trong từng hành vi, tất cả chúng đều sẽ chẳng đem lại chút giá trị gì cả. Hôm nay, tôi muốn thấy được khả năng thực sự mà các em đang sở hữu. Vậy nên! Đừng để buổi quan sát này khiến mọi người phải phân tâm… Hãy tập trung toàn lực vào lớp Ma thuật Nhẫn của mình và thể hiện cho chúng ta một màn trình diễn thật đẹp mắt nhé”.
Ngoài miệng thì bảo như vậy, chứ thực chất thì các học viên không thể thôi để tâm tới Teedro và những người khác được. Mà thực ra thì, có khi anh ta nói những lời đấy cốt như là để tăng thêm áp lực cho mọi người cũng nên. Sự lo lắng cũng vì thế mà chẳng có dấu hiệu giảm dần, thậm chí là còn tăng lên nữa.
“Cậu tính thế nào đây Theo?”, Lynn hỏi.
“Hừm. Tớ cũng chẳng có hứng thú với chuyện này lắm. Nếu bắt buộc phải chọn thì tớ vẫn muốn được tự thân độc hành trên con đường do chính mình vạch ra, và bằng tốc độ của riêng mình hơn”.
“Nếu đã vậy thì, thà cậu rút lui còn hơn”.
“Cái gì? Yuven?”
Theo bất ngờ quay đầu lại trước những lời cay độc của Yuven.
Chắc là trong lúc Lynn và Theo không để ý, cô ta đã lẻn tới đằng sau cả hai và nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ từ lúc nào chẳng hay.
“Rút lui ư?” Theo cãi lại, chất giọng đầy sự hoài nghi. “Làm như tôi sẽ chiều theo ý cô vậy! Đây là lớp ma thuật nền tảng đấy, nếu không có tín chỉ thì đừng nói là tốt nghiệp, khéo tôi còn chẳng được lên lớp nữa cũng nên”.
“Cậu không có hứng thú gì với tổ đội thợ săn đâu, phải chứ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một kẻ thậm chí còn chẳng thèm để ý tới tổ đội như cậu lại được chọn thay vì một đứa luôn luôn thực sự quan tâm tới nó như tôi? Cậu không thấy tiếc sao?”
“Có nói như vậy thì…”
“Chúng ta là hai người duy nhất trong toàn bộ lứa học viên thứ 64 của cái Học viện này có khả năng triệu gọi thanh kiếm Rygis. Nói cách khác, tôi và cậu chính là hai người có khả năng được tuyển mộ cao nhất trong tất cả mọi người ở đây. Nếu cậu mà bỏ cuộc thì chẳng phải tôi sẽ là kẻ có cơ hội được chọn cao nhất sao?”.
“Cậu thật quá tham vọng mà Yuven…”
“Đúng là như vậy thật, nhưng đây vốn đã là chuyện đương nhiên rồi. Nếu được chọn, Yuven này sẽ có thể tiến được một bước gần hơn tới với Kruga-sama, cũng như nhiều quý tộc cấp cao khác, những kẻ sau này sẽ rất có triển vọng trong tương lai”.
“Hóa ra động cơ của cô chỉ là vì một tên đàn ông thôi ư?”, Theo lại một lần nữa hoài nghi hỏi.
“À không. Phải là tôi nhắm tới tước vị mới đúng”.
“Thế này là quá bất lương rồi Yuven!”
“Dù sao thì!”
Yuven cắt ngang lời Theo, rồi hướng tay chỉ thẳng mặt cậu.
“Cậu đã nghe những gì mà tôi nói rồi chứ? Đừng có cản đường tôi. Nếu không thì, kiểu gì cậu cũng sẽ phải lãnh phạt đấy, một hình phạt thật thích đáng với kẻ như Theo” Cô ta nói vậy, rồi quay người rời đi.
“Cô ấy vừa đe dọa cậu đấy à? Theo, cậu tính làm gì đây?”
“Làm như tớ quan tâm tới những gì mà cô ta nói ấy. Tớ chẳng có nghĩa vụ phải giúp cô ta, hay làm những điều mà cô ta nói cả. Tớ vẫn sẽ lấy tín chỉ của lớp như bình thường thôi. Cậu cũng đừng để tâm gì tới những gì mà cổ nói đấy”.
Lynn giờ mới nhận ra rằng, có một phần nào đó trong cậu đang cảm thấy tiếc nuối vì Yuven đã không bắt chuyện với mình.
Cậu vẫn chẳng thể nào quên cái chạm tay lãnh đạm chẳng chút tha thiết, cùng hương nước hoa thơm ngọt ngào mà mình đã được cảm nhận vào cái ngày Yuven chủ động kéo cậu lại gần với cô ấy.
Bấy giờ, giữa cái ồn ào huyên náo của những cô cậu học viên còn đang lo lắng đứng ngồi không yên trước buổi học thì, giáo sư phụ trách lớp Ma thuật Nhẫn, Uisufu, cuối cùng cũng đã tới.
“Được rồi mọi người! Trật tự nào. Chúng ta cùng bắt đầu lớp thôi”.