Chương 19: Lời khuyên từ chàng trai khổ hạnh
“Cái gì? Nhóc bảo mình đang để ý tới một cô nàng quý tộc sao?”
Shadeef ngưng lại công việc mình đang làm dở, rồi ngước lên nhìn Lynn với vẻ đầy kinh ngạc.
“Từ bỏ đi Lynn, nhóc đã sẵn thua ngay từ đầu rồi. Theo đuổi cái lũ quý tộc ấy sẽ chẳng được tích sự đâu, chỉ tổ phí thời gian thôi”.
Lynn mơ hồ buông tiếng cằn nhằn để đáp lại, không bằng lòng mà cũng chẳng phủ nhận những lời mà Shadeef nói, đương khi anh ta còn đang dở tay làm công việc nối dây cáp của cái máy trước mặt mình.
Cả hai hiện đang tham gia lớp Ma thuật Sáng chế, cùng nhau.
“Nhóc biết đấy, con người luôn luôn có cách sống cho riêng mình mà. Anh đã quanh quẩn ở cái xó này cũng được khá lâu rồi, và anh cũng đã được chứng kiến biết bao nhiêu con người cố gắng đạt được những điều rõ ràng là quá tầm với của mình. Kết cục của từng người họ đều chẳng có gì lấy làm vui vẻ gì đâu”.
Lynn như cảm nhận được cơn cáu gắt của mình đang tăng lên từng chút một, nhưng khi nói, cậu luôn giữ cho giọng điệu của mình bình thường nhất có thể. Cậu không muốn những lời đối đáp của mình khiến cho Shadeef nghĩ rằng cậu đang trực tiếp phản đối những lời của anh vậy.
“Em có nghe Theo bảo. Rằng nếu trở thành một pháp sư, đẳng cấp xã hội sẽ chẳng còn là vấn đề nữa, kể cả có là nô lệ hay quý tộc”.
“Nghe này, Lynn. Đó chính là cái mà nhóc gọi là ‘giả tạo’ đấy. Xuất thân của nhóc là từ nô lệ mà ra. Giả sử kể cả có là khi bằng cách nào đó mà nhóc được quyền kết hôn với cô ta đi, thì tất cả những người họ hàng của cổ kiểu gì cũng sẽ phản đối cái lễ thành hôn ấy, không bao giờ cho phép nó được diễn ra. Nhóc thậm chí còn có thể bị cả xã hội tấy chay nữa đấy”.
“Chúng ta không phải là đang nói tới chuyện cưới xin hay gì đâu anh Shadeef,” Lynn vừa nói, vừa nhún vai, “nhưng chuyện ở đây là cô ta rất hay cãi nhau với Theo. Anh biết là em luôn luôn đi chung với Theo mà, đúng chứ? Thế nên kể cả khi em không muốn gặp cô ta đi chăng nữa thì, thi thoảng cũng sẽ phải gặp. Cũng có vài lần cô ta bắt chuyện với em, đôi khi còn tùy biến mà nắm cả tay em nữa. Em biết là cô ta không có hứng thú gì với em rồi, nhưng…”
“Hiểu rồi. Nghe rắc rối phết đấy chứ”.
Shadeef khoanh tay suy nghĩ một hồi. Còn Lynn thì khẽ khịt mũi cười. Cũng vì cái tính cách kỳ quặc của Shadeef mà anh đã nhận ra những rắc rối trầm trọng đang âm ỉ bên trong con tim đang dần chìm trong tuyệt vọng của Lynn, nhờ đó đã cho cậu những lời khuyên chân thành nhất.
Hẳn là Shadeef không giỏi đối quyết với những chuyện thực tế như thế này. Chắc là vì ảnh phải học lại nhiều năm quá.
Nhờ vào những tiết Ma thuật Sáng chế mà Lynn đã trở nên thân thiết với Shadeef hơn. Thông thường thì, sẽ có nhiều công việc cần phải được hoàn thành bởi các nhóm 2 người, nhưng bởi vì Theo đã xin nghỉ việc sớm trước, thế nên Lynn đã quyết định sẽ làm cùng Shadeef.
Nếu như trước kia cậu vẫn còn đang hơi cảm thấy có đôi chút sợ hãi trước Shadeef thì, Lynn giờ đây đã nhận ra được một điều, rằng anh ấy cũng chỉ lớn tuổi hơn cậu một chút. Nhưng cũng nhờ vào việc Shadeef rất thông hiểu về thế giới xung quanh, thế nên Lynn mới có thể học hỏi được nhiều điều về xã hội cùng thế giới ngoài kia thông qua những câu chuyện kể của anh.
Dẫu cho vẻ nhếch nhác bên ngoài của Shadeef khiến cho mọi người thường tưởng lầm rằng anh là một kẻ sống ẩn dật một mình, thế nhưng chơi lâu rồi thì Lynn cũng dần thấy được rằng anh là một con người rất vui vẻ. Cậu nhóc rất thích chơi với anh ấy.
Thay vì cảm thấy bực mình mỗi khi Lynn nói chuyện với mình mà không quan tâm tới độ chênh lệch tuổi tác của cả hai, Shadeef trông như lại thích được đối xử ngang hàng hơn.
Lynn cũng rất thích những câu chuyện mà chỉ có người lớn mới có thể kể được, bởi lẽ đó đều là kinh nghiệm và vốn sống mà một đứa trẻ như cậu vẫn còn thiếu sót rất nhiều.
Nhưng mà…
Sau khi nghĩ ngợi một hồi lâu về Shadeef và quá trình để cả hai có thể trở thành bạn tốt của nhau, Lynn lại rời khỏi những dòng suy nghĩ đang tuôn chảy theo mạch cảm xúc để quay trở lại với công việc đang còn dở dang của mình. Cậu thở dài một tiếng.
“Đúng là một công việc quá ư buồn tẻ mà”, Lynn nói.
Các tiết học của lớp Ma thuật Sáng chế này chỉ bao gồm các công việc lắp ráp máy mọc dựa trên những thông số thiết kế được giao cho các học viên của lớp. Thế nhưng, quá trình làm việc thì cực kì phức tạp và lằng nhằng, trước khi chúng trở nên tẻ nhạt và nhàm chán.
Trước kia thì, Lynn còn khá thích thú với cái công việc lắp rắp máy móc và thiết bị dựa trên các thông số thiết kế được giao cho này; cậu còn thấy thỏa mãn nữa cơ. Nhưng cả thèm chóng chán, Lynn giờ đây cũng chẳng hứng thú gì với cái công việc đơn điệu này nữa
Việc Ma thuật Sáng chế hiện đang là lĩnh vực có sự phát triển nhanh chóng cùng mức độ phổ biến tăng mạnh trong những năm gần đây có vẻ như là sự thật.
Thế nhưng, công việc mà cái lớp Khái quát về Ma thuật Sáng chế này giao cho cũng chẳng khác gì những công việc làm thêm với vài đồng lương bèo bọt vậy.
Mọi người đều sẽ được trả lương sau khi đã hoàn thành xong công việc của mình, cùng với đó, họ cũng có thể học hỏi thêm những kiến thức mà sau này chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều trong cuộc sống. Nhưng mà nói thì nói như vậy chứ, đồng lương kiếm được của mỗi người trong thực tế cũng chẳng nhiều nhặn là bao, còn kiến thức học hỏi được qua những lần làm việc thì lại quá hạn hẹp, chẳng biết có đủ áp dụng vào thực tiễn không nữa.
Hệ thống trả tiền thù lao theo hoa hồng hoạt động bằng cách trả lương theo số máy móc mà người ta lắp ráp được, nhưng nếu quy đổi thời gian mà họ phải tiêu tốn để hoàn thành xong một sản phẩm đúng với tiêu chuẩn, rồi tính toán tiền lương hàng năm trên đầu người thì quá là rõ ràng rồi, số tiền mà những học viên nhận được thực sự chẳng đáng với quãng thời gian quý giá mà họ đã phải bỏ ra cả.
Dù cho có làm việc trong thời gian lớp học diễn ra, hay thậm chí là cả ngoài giờ học đi chăng nữa thì việc kiếm được 1 triệu Legica trong vòng 1 năm cũng là điều bất khả thi.
Ngay sau khi Theo làm được tới hết mức chịu đựng của mình, cậu ta đã kêu ca rằng “Tớ chẳng thể chịu nổi cái công việc này nữa”, rồi cúp học ngay lập tức mà không được sự cho phép. Lynn cũng lấy đó làm bài học về cách mà thế giới vận hành.
Shadeef thì chỉ lý luận một cách đơn giản “Chuyện Theo cúp học là điều rất bình thường. Công việc này dù gì cũng chỉ kiếm được vài đồng lẻ thôi, thế nên việc người ta cúp học âu cũng là điều dễ đoán trước mà”.
“Em cũng đoán vậy…”.
“Đúng là các pháp sư có vốn kiến thức và trí thông minh làm việc trong lĩnh vực này - là các pháp sư ở tầng trên, đúng như nhóc đang nghĩ đấy - có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chính cái lĩnh vực này cũng thực sự rất chênh lệch nhau về lương lậu. Điều này còn phụ thuộc vào cả kỹ thuật chuyên môn và kiến thức của nhóc nữa. Cái ngành công nghiệp này được cấu thành nên bởi tầng tầng lớp lớp những hợp đồng phụ. Những kẻ bề trên, bằng tri thức, kỹ năng và kinh nghiệm của mình, sẽ có thể kiếm được những công việc tốt cùng lương cao; nhưng với đối với những người thuộc bề dưới thì mức lương lại thật nghèo mọn và ít ỏi. Mà đa số mọi người chỉ có thể nhận được các hợp đồng biểu diễn tỷ lệ thấp, tức là hợp đồng phụ chồng chất hợp đồng phụ, thế nên tới lúc tiền đến được túi của nhóc thì chắc gì nhóc đã bù đắp nổi được chỗ thời gian mình đã bỏ ra đâu. Đấy chính là những cái bẫy đó. Thực sự chẳng thế chắc chắn được gì vào cái cách này để bảo đảm rằng nhóc sẽ có một tương lai tốt đẹp đâu, ngay cả khi nhóc đã được dạy để có thể đọc một bản thiết kế kỹ thuật đi chăng nữa”.
“Thế sao anh vẫn lao đầu vào học dầu cho đã biết hết những sự thật ấy vậy?”
“Thì, tất nhiên là vì nợ nần chứ sao! Anh đã ở lại cái Học viện này được tận 20 năm rồi, và anh đã phải dùng tới số tiền học bổng mà mình vay được để trả hết đống học phí trong suốt 20 năm đó, nhưng giờ thì anh thậm chí còn chả thể trả nổi cả lãi của chỗ học bổng mình đã vay trước đó nữa. Rồi thì, anh thương lượng với Hiệp hội về một số cách mà mình có thể làm để trả nợ, và đấy… anh theo học ở cái lớp Ma thuật Sáng chế này đây. Hình như là Hiệp hội đang thiếu người có thể đáp ứng cả hai nhu cầu, đó là thông thạo ma thuật và sẵn sàng làm những công việc lương thấp, kiểu kiểu thể này đấy. Còn giờ thì, nếu không cố gắng làm việc hết mình thì dễ có khi anh sẽ bị Hiệp hội bán đi làm nô lệ mất”.
Lynn chỉ biết thốt lên một tiếng vì sốc. “Haa”.
Việc nhập học trong suốt 20 năm đằng đẵng đó thực sự có ý nghĩa gì đối với anh ấy không vậy?
Lynn nghĩ, nếu Shadeef sớm từ bỏ việc trở thành một pháp sư trước khi đống nợ của mình ngày càng trở nên chồng chất tới mức chẳng thể trả nổi thì, hẳn rằng anh đã có thể sống một cuộc đời tốt hơn rồi.
“Thôi dù sao đi nữa, những khóa học có thể giúp nhóc kiếm ra tiền rõ ràng cũng chỉ là những mớ công việc với đồng lương bèo bọt. Tốt nhất là nên tránh xa chúng, đấy chính là điều khôn ngoan nhất mà nhóc có thể làm đấy”.
“Ừm. Dù gì thì em và Theo cũng đang định sẽ bỏ cái lớp này sau khi kì học kết thúc. Thay vào đó, bọn em sẽ chỉ tham gia đúng duy nhất 1 lớp học phải trả phí”.
“Lựa chọn tốt lắm. Đấy là anh muốn nói vậy, cơ mà sự thật là vẫn còn những khó khăn trước mắt đó. Nếu nhóc tham gia quá nhiều lớp trả phí thì, số tiền học bổng nhóc vay cũng sẽ dần tăng lên, và chẳng mấy lâu nữa nhóc sẽ chẳng thể tự trang trải nổi cho cuộc sống của mình chỉ bằng những công việc bình thường đâu. Không chỉ vậy, khi lên tới các tầng cao hơn, số tiền học phí phải đóng cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Thế nên, nếu muốn có một mức lương đủ để sống thì nhóc sẽ phải mạo hiểm tính mạng của mình để lên tới đỉnh tháp. Đó chính nơi phân định giữa những thiên tài và lũ vô dụng đấy. Những người tài giỏi có thể leo tới đỉnh tháp sẽ được giao cho những công việc lương cao và ổn định, cùng với đó là đặc quyền được phép nhúng tay vào các vấn đề mang tầm cỡ quốc gia. Mặt khác, những kẻ thấp kém chẳng có tài cán gì sẽ không thể nào tiến bộ do nợ nần chồng chất, và cuối cùng thì bị bán đi như những nô lệ. Một số trường hợp khác - như anh đây - có lẽ sẽ phải sống chui rúc ở bên trong những góc tường của tòa tháp, chỉ được sử dụng như những công cụ để làm việc ngày qua ngày như vậy. Còn các học viên thuộc tầng lớp quý tộc hay những người có xuất thân từ các gia đình, thường nếu có nợ nần gì thì cũng chỉ có bố mẹ là chịu hết. Mà kể cả vậy thì… vẫn có những quý tộc vì lấn sâu quá vào cái Học viện này mà chẳng thể nào trả nổi hết nợ”.
“Thế nói chung là… Chỉ cần tham gia các lớp học miễn phí, tiết kiệm hết mức có thể những khoản chi tiêu không cần thiết, và cứ vậy mà tốt nghiệp, ý ánh là vậy phải không”.
Lynn thì nói vậy, còn Shadeef thì lại khoanh tay thêm một lần nữa với một nét biểu cảm trông có vẻ khá lo lắng và bồn chồn.
“Tổng thể thì là vậy. Mà tất nhiên rồi, nếu chỉ tham gia các lớp học miễn phí thì nhóc sẽ đỡ phải gánh chịu những áp lực về tiền nong hơn. Nhưng mà… vẫn còn một điều nữa. Anh chắc là nếu còn sống ở trong cái tòa tháp này thì sớm hay muộn gì nhóc cũng sẽ sớm nhận ra nó mà thôi. Nhưng gì thì gì, một khi đã quyết định sống tòa tháp này rồi thì người ta sẽ phải thực sự có một cái đầu lạnh để suy nghĩ về cách mà mình tiếp cận mọi thứ xung quanh. Đặc biệt là nhóc, Lynn. Bởi lẽ nhóc không có gia đình hay họ hàng thân thích gì cả”.
Bải diễn thuyết của Shadeef đến đấy thì dừng hẳn. Cau đôi mày lại, anh ta làu bàu nói “Hôm nay trông mình có vẻ không khỏe mấy nhỉ”.
Shadeef thực sự rất bận rộn với cái công việc nối lại dây cáp của mình. Theo như cách làm tiêu chuẩn mà mọi người vẫn thường hay sử dụng thì, chúng ta sẽ phải sử dụng ma thuật để nối lại đủ loại dây rợ khác nhau, nhưng trông Shadeef thì có vẻ như anh đang cố phải vật lộn để tạo ra chúng vậy. Thấy vậy, Lynn cũng đành giúp ảnh bằng cách truyền ma thuật của mình vào chỗ dây kia.
“Làm phiền nhóc rồi, Lynn”.
“Anh đừng để tâm làm gì”.
“Khi nhóc tới tuổi anh thì, thứ ma thuật liên kết này kiểu gì cũng sẽ hao biến mà thôi. Chỉ riêng mỗi cái công việc đơn giản này cũng đã tốn bao nhiêu công sức rồi. Hay có khi là vì mình đã không học hành tử tế chăng”.
Gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi. Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì, Shadeef cũng chẳng thể che giấu nổi những tháng năm mà mình đã lãng phí suốt bấy lâu nay, cũng như sự chậm chạp đang diễn ra từng ngày bên trong cái cơ thể đang dần già đi của mình.
“Nếu mà nghiêm túc hơn thì cá chắc rằng anh đã không phải lâm vào cái hoạn cảnh như thế này”.
“Chắc rằng trong anh vẫn có một phần đáng để… phù phiếm nhỉ. Nhưng vấn đề thực sự không phải là ở đấy. Ngay từ đầu thì anh đã chẳng có chút tài năng ma thuật rồi”.
Shadeef thở dài, anh đưa mắt nhìn về một nơi nào đó, một nơi thật xa xăm.
“Nhóc biết đấy, đã từng có một câu chuyện xảy ra kể từ cái hồi mà anh còn đang xoay xở để có thể lên tới được các lớp nâng cao. Anh từng được gặp một người mà, dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chẳng thể vượt qua nổi cậu ấy. Người đó đã từng học cùng lớp với anh, và khi đó anh đã tưởng lầm rằng cậu ta chính là một thiên tài. Nhưng hóa ra thì cậu ta cũng chẳng thể vượt nổi tầng thứ 200 của tháp. Sau cùng thì người đó cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Trong con mắt của những thiên tài, những pháp sư thực thụ thì, anh và cậu ấy chẳng khác gì những con bọ chét, hay những con kiến tầm thường cả. Sau khi đã nhận ra được sự tách biệt giữa mình và bọn họ, có lẽ anh đã dần mất chí hướng từ đó. Thế là, anh cứ vậy mà bỏ bê việc học hành, năm hoàn năm, tháng hoàn tháng. Và giờ thì cuộc đời của anh cũng chẳng khác gì nương tựa nhờ vào nơi phố thành Allfrid trong tuyệt vọng”.
“Sao anh lại muốn sống ở Allfrid đến thế cơ chứ? Ở Renryll, anh có thể sống mà không phải lo lắng về những khoản nợ đang chồng chết từng ngày mà”.
“Anh muốn thấy bằng chính đôi mắt của mình. Gương mặt của một người mà ngày nào đó sẽ có thể làm được điều mà cả anh lẫn người đó đã không thể làm được, đó là chạm tới đỉnh tháp và trở thành một Cư dân của Bầu trời. Renryll thì khả năng cao là không thể rồi, nhưng ở Allfrid biết đâu sẽ có thông tin từ các tầng trên truyền xuống dưới đây thì sao - mà thực ra cũng chẳng có nhiều lắm, nhưng chí ít là vẫn có. Thế nên đấy chính là lý do anh phải bám trụ lại ở Allfrid”.
Lynn mỉm cười trong cay đắng, cậu bảo với anh rằng “Anh điên lắm đấy có biết không”.
Vừa ngạc nhiên tự hỏi làm sao mà Shadeef có thể khiến cho cuộc sống của mình trở thành một mỡ hỗn độn như vậy, cậu vừa thầm thán phục anh vì ý chí kiên cường của mình.
“Thế, anh đã tìm ra ai mà mình nghĩ rằng có thể vượt qua tầng thứ 1000 chưa?”
“Có rồi đấy”.
“Có rồi ư?”
“Một cậu nhóc tên là ‘Dorias’. Tuy mới chỉ là một pháp sư tập sự, thế nhưng anh có thể nói với nhóc rằng đó chính là cậu tập sự tài năng nhất mà tòa tháp đã được chứng kiến trong suốt 20 năm đấy. Hãy khắc ghi trong đầu mình tên của cậu ta”.
“Sao anh lại có thể thấy được một cậu học việc có… tài năng cơ chứ? Sao anh lại có thể biết được một thứ như thế vậy?”
“Lynn, đừng đánh giá thấp anh như vậy. Khi nói tới con người thì, anh đã được gặp cả ngàn người - cũng như số phận mà cả ngàn người đó đã và sẽ phải trải qua. Giơ thì anh đã có thể nói thẳng được bằng cách nhìn vào gương mặt của một con người nào đó, dù ít dù nhiều rồi. Ví dụ như, người này có thể vượt qua tầng thứ 200 nè, hoặc là người kia có thể vượt qua tầng thứ 300 chẳng hạn”.
Lynn cảm giác như thể mình đang bị cuốn vào cái chủ đề này vậy. Những lời mà Shadeef đã nói ẩn chứa trong đó một sự tự tin nhất định, thể hiện rõ chúng không chỉ là những lời nói suông. Shadeef thực sự có thể sở hữu khả năng nhìn thấu tiềm lực của một người nào đó - hoặc là giới hạn của họ. Lynn quyết định rằng mình sẽ hỏi ảnh một câu mà mình đã toan định hỏi từ trước rồi.
“Thế còn em thì sao? Em có tài năng nào không vậy? Em tự hỏi… liệu mình thực sự có tiềm năng để trở thành một thứ gì đó, tựa như thiên tài chăng?”
Shadeef liếc nhìn cậu một cái trước khi quay trở lại làm việc tiếp.
“E là không. Anh chẳng thể cảm nhận được chút tài năng gì từ nhóc cả. Kể cả khi có học hành chăm chỉ mà không chểnh mảng đến mấy thì nhóc cũng chẳng thể vượt qua nổi tầng thứ 100 đâu. Còn nếu may mắn thì không chừng nhóc có thể lên được tầng thứ 200 đấy. Tới đấy là giới hạn của nhóc rồi”.
Nói xong, Shadeef lại đột nhiên ngừng tay lại rồi nhìn Lynn bằng một vẻ mặt đầy lòng trác ẩn.
“Anh nói cái này cốt cũng chỉ để tốt cho em thôi Lynn à. Hãy biến khỏi cái tòa tháp này càng nhanh càng tốt đi. Trước khi cuộc đời của em kết thúc giống như anh”.
Và Lynn đã quyết định rằng mình sẽ bỏ ngoài tai những lời khuyên ấy.