“A…!”
“Vừa sáng ra đã có chuyện gì vậy?!”
“Thật đáng sợ…!”
Tám giờ sáng ngày thứ hai, thời điểm bắt đầu một ngày học ở trường.
Buổi sáng đầu tiên sau mấy ngày nghỉ cuối tuần, những tiếng ‘Chào buổi sáng’ vẫn vui tươi như thường lệ hay chỉ là ‘Chào’ đầy ngái ngủ.
Nhưng sáng hôm nay, những giọng nói ở cổng trường có hơi khác một chút so với lúc bình thường, những lời chào vui vẻ đã bị thay thế bởi những tiếng kêu hốt hoảng và lo lắng. Những học sinh vừa đặt chân đến trường vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra liền chen vào đám đông đang tụ tập trước cổng và tạo nên một lớp mới trong bức tường người. Họ chen nhau đến không thở nổi. Rốt cục đoạn hành lang cực kì chật hẹp gần tủ để giày hoàn toàn bị tắc nghẽn. Những học sinh lúc đầu đã đứng lại vì vụ huyên náo này giờ đang mắc kẹt trong một tình thế cực kì hỗn loạn mà chẳng thể nào thoát ra nổi.
Bức tường người dựng lên quanh một khoảng không đường kính chừng năm mét, trông như thể tránh một bãi nôn trên đoàn tàu chật cứng vậy. Thế nhưng không có đoàn tàu chật cứng nào cả, mà cũng chẳng có bất kì bãi nôn nào cần phải tránh.
“Bà chắc chắn về chuyện này chứ?”
“Không, không có vấn đề gì cả.”
“Đừng có ép buộc bản thân mình quá, tui muốn tự mình thực hiện chuyện này.”
“Không...Tôi muốn làm. Đây là quyết định của tôi, tôi sẽ thực hiện. Tôi đã hứa sẽ làm bất cứ điều gì vì Kitamura-kun rồi.”
Ryuuji và Taiga đứng giữa đám đông và thì thầm với nhau bằng giọng mà chỉ mình họ mới có thể nghe thấy được.
Hai người đứng cạnh nhau trên một chiếc bục được lấy ra từ trong phòng kho của nhà thể chất. Taiga trợn mắt thật lớn, cô đang nhìn chăm chăm vào chiếc mi-crô trên tay mình, sau khi xác nhận quyết tâm của Taiga, Ryuuji buộc một dải băng lên vai cô. Khoảnh khắc tiếp sau đó…
“Không thể nàoooooo?!”
“Khôôôôôông!”
Thậm chí trước cả khi Taiga lên tiếng, lớp đầu tiên của bức tường người bao quanh họ đã bắt đầu rên la tuyệt vọng. “Ai đó hãy ngăn họ lại đi!”, “Không thể nào ngăn họ lại được!”, “Xin hãy thương xót bọn mình!” Tiếng rên rỉ phát ra từ những học sinh của lớp 2-C, những người đã đứng lẫn vào giữa đám đông theo như kế hoạch. Được rồi. Ryuuji dùng mắt ra dấu cho Taiga. Cô ấy gật đầu trước khi hít vào một hơi thật sâu.
“Im mồm!”
Taiga hét vào chiếc mi-crô, nhưng giọng cô lại chẳng hề được nó khuếch đại.
“Hửm? Tôi quên bật nguồn rồi…”
Tất cả những người xung quanh cô, bao gồm cả Ryuuji, đều lăn quay ra đất, bầu không khí căng thẳng bị xóa tan. Mặt Taiga đỏ lừ, thế nhưng cô lập tức tự mình trấn tĩnh lại.
“Đ, đây không phải là một chiếc mi-crô! Đây là thứ vũ khí tôi sử dụng để đối phó với những kẻ mình không thích!”
Rắc! Taiga đột nhiên vung chiếc mi-crô đánh thẳng vào cậu trai đứng trước mặt mình, cô giáng một đòn đầy uy lực lên đầu cậu ấy. Anh chàng đó ngã gục xuống đất bất tỉnh. “Này, Haruta! Đừng chết! Palmtop Tiger, cô đang định làm cái gì thế hả?!”, Noto đỡ lấy Haruta và hét lên với cô bằng một giọng thật lớn. Thật ra, Taiga đã dùng mu bàn tay mình giảm bớt lực của cú đánh. Haruta cũng đã tính toán chính xác thời gian của cú đòn và giả vờ ngất xỉu thành công, cậu ấy đổ gục xuống đất rồi giương ra cặp mắt trắng dã, còn cơ thể thì hoàn toàn mềm nhũn. Để đáp lại màn trình diễn đầy phấn khích đó, Ryuuji khéo léo giơ ngón cái lên khen ngợi, Haruta và Noto cũng kín đáo ra dấu đáp lại.
“Ai, ai đó hãy gọi giáo viên đi!”
“Có người bắt đầu đánh nhau rồi!”
Tiếng ồn ào trở nên lớn dần, lớn dần, càng có thêm nhiều học sinh tò mò tập trung lại. Giữa đám đông có vài người chẳng hiểu gì đang diễn ra cũng chụp ảnh bằng chiếc điện thoại di động của mình. Ryuuji liếm môi hài lòng trước đám đông khổng lồ đã tụ họp lại và sự giúp đỡ từ những đồng đội trong lớp 2-C. Dường như ánh mắt khủng khiếp của cậu cũng đang bộc lộ những suy nghĩ trong đầu mình, Đúng rồi, cứ như thế, thậm chí còn phải đáng sợ hơn nữa, những kẻ bị hiến tế đáng thương...Thật ra chính cậu cũng đang nghĩ đến những điều tương tự như vậy, cậu muốn tất cả học sinh trong trường phải cảm thấy rùng mình hoảng sợ.
“Im mồm! Hãy để tôi dạy cho các người biết nỗi sợ hãi thực sự là như thế nào!”
Giọng Taiga được chiếc mi-crô, cuối cùng cũng đã được bật lên, khuếch đại trong đoạn hành lang chật hẹp. Những học sinh đứng xung quanh hai người họ chỉ có thể há hốc miệng nhìn chằm chằm.
“Tôi căm ghét tất cả các người…”
Taiga nhìn lướt qua đám đông và ghi nhớ từng khuôn mặt. Mái tóc dài của cô rối tung, cặp mắt lóe lên một tia sáng khác thường. Dải băng trên vai cô có ghi ‘Ứng cử viên tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh’.
“Bởi vì một vài kẻ trong số các người đã tung ra những lời đồn đại để sỉ nhục tôi...Vì một vài kẻ trong số các người đã lan truyền những tin đồn về người mà tôi đang có mối quan hệ tình cảm, tôi đã nghĩ cách để báo thù...Và giờ, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra biện pháp!”
Rắc! Taiga nhe răng, cô giơ tay trái lên và ra dấu giữa không trung báo hiệu rằng cô sẽ nghiền nát tất cả học sinh trong trường bằng đôi tay mình.
“Tôi, Aisaka Taiga sẽ trở thành hội trưởng Hội Học sinh, và rồi tôi sẽ gói chặt cuộc đời học sinh trung học của các người ở trong bóng tối, chôn tất cả các người cùng với kí ức đẫm máu của các người vào trong nh, nhà, nhà xác!”
“A!” Những học sinh của lớp 2-C lại bắt đầu kêu khóc. Ryuuji cau mày, cậu bước về phía trước và ra đòn kết liễu với đám đông vốn đã trở nên suy sụp.
“Tôi sẽ trở thành hội phó...Tất cả là do các người đã tung tin đồn về tôi...Là vì các người đã nói rằng tôi thật đáng thương, rằng tôi là một anh chàng bị ruồng bỏ, rằng tôi là một con chó nghèo khổ...Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì ai trong số các người!”
Không có mi-crô, Ryuuji chẳng thể nào truyền những lời của mình qua đám đông được, thế nhưng thứ giọng trầm thấp cộng với cặp mắt cực kì kinh khủng đã đạt được hiệu quả mà cậu mong muốn.
“A, a, ai đã nói Takasu không phải là một kẻ đáng sợ thế…?!”
“Cậu ta thật kinh khủng!”
“Chúng ta, chúng ta sẽ bị giết mất…!”
“Cặp mắt đó, cậu ta không phải là một con người bình thường!”
“Phu!” Tiếng Taiga khẽ cười khúc khích khiến cặp mắt của Ryuuji lại có thêm một luồng sát khí khác. Những học sinh đang ngước nhìn hai người bắt đầu kêu la thật sự. Palmtop Tiger đã dựng lên một liên minh với tên côn đồ Takasu để mang lời nguyền đến cho tất cả học sinh bằng cách ra tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh. Chuyện này đã khắc sâu vào trong trái tim của tất cả bọn họ một nỗi sợ hãi.
Mặc dù hai người rất xin lỗi về hành động của mình và thật sự họ cũng chẳng hề muốn đe dọa những học sinh khác, nhưng chỉ trong một ngày, Ryuuji không hề có ý định trở nên dịu dàng. Cậu phóng lời nguyền vào một cô gái đang kêu la, “Cuộc đời học sinh trung học của mình!”. Dù không cố tình nhưng Ryuuji và Taiga vẫn cảm giác như thể họ là những tên tội phạm.
Đúng vậy, phương thức họ đã chọn là chuyển sang phe ác. Mục đích của họ là…
“A, anh chàng tóc vàng hội phó Hội Học sinh, Kitamura-kun!”
“Hình như cậu ấy đã nói là mình sẽ không tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh nữa, và cậu ấy còn muốn rời bỏ Hội Học sinh!”
“Có phải đó là lí do tại sao Palmtop Tiger ra mặt chiếm lấy ngôi trường không?!”
Trong số các học sinh lớp 2-C, chỉ có mình Kitamura là không nhận được tin nhắn bí mật thông báo về kế hoạch của cả lớp. Kitamura đến trường với mái tóc vàng chóe trông vô cùng nổi bật, cậu nhìn thấy Ryuuji và Taiga đang đứng trên bục. Trong giây lát gương mặt cậu ấy đờ ra, nhưng gần như ngay lập tức cậu đã nhìn thấu kế hoạch của họ và bỏ đi nơi khác. Một vài học sinh đuổi theo cậu.
“Đợi đã! Kitamura! Cậu không thấy họ đang cố làm cái gì sao?!”
“Xin cậu hãy tham gia tranh cử đi! Mình xin cậu!”
“Nếu chuyện này tiếp tục, cuộc đời học sinh trung học của mình sẽ bị phá tan tành bởi hai người bọn họ mất!”
Đúng rồi, tiếp tục đi. Ryuuji và Taiga lén nhìn vào nhau khẳng định sự thành công của kế hoạch. Kế hoạch này có tên chiến lược ‘Dụ Kitamura ra tranh cử bằng cách tiến sang phe ác’. Họ càng bị những học sinh khác căm ghét thì càng có nhiều áp lực buộc Kitamura phải tham gia tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh, đó cũng chính là điều hai người họ hi vọng có thể đạt được thông qua kế hoạch này. Họ muốn lan truyền khắp trường suy nghĩ, chỉ có mình Kitamura mới có thể đánh bại Taiga và Ryuuji trong cuộc tranh cử, và như vậy Kitamura sẽ bị buộc phải tham gia. Vì mọi người đều biết là Minori và Taiga là những người bạn thân thiết, vậy nên Minori sẽ không tham gia vào kế hoạch này, cô đã lẻn vào trong lớp từ trước. Cô ấy là người duy nhất không thể giả vờ như mình sợ Taiga được.
Có một điểm khác cực kì quan trọng ở đây.
“A! Thật đáng sợ! Rốt cục thì đang diễn chuyện gì vậy?!”
Tốt lắm, rất đúng lúc. Ryuuji khẽ gật đầu. Câu nói đó đến từ Ami, một người rất quan trọng trong kế hoạch này. Cô ấy bước lên sân khấu cùng với Maya và Nanako ở bên cạnh. Maya cũng chính là người thuyết phục Ami vốn đã chẳng hề thích thú gì tham gia vào kế hoạch.
“A, Kawashima-san! Ở đây nguy hiểm lắm! Đến đây trốn sau lưng mình đi!”
“Đừng, nấp phía sau mình này!”
“Không, mình sẽ hộ tống Ami trở về lớp học!”
Những học sinh nam bao vây khắp các phía xung quanh Ami, thậm chí có vài người còn không phải một phần trong kế hoạch cũng đang cố gắng giải thích tình hình cho ba người bọn họ. Maya và Nanako phản ứng lại một cách hết sức tự nhiên, họ la lớn, “Hở?! Thật kinh khủng!”
“Sẽ rất tệ nếu như Palmtop Tiger trở thành hội trưởng Hội Học sinh!”
“Tại sao Ami không ra tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh nhỉ? Ami rất nổi tiếng mà!”
Màn kịch ngắn của hai người họ đã đem đến cho đám đông một suy nghĩ mới. “Cô ấy nói đúng.”, “Nếu Kitamura không muốn tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh, thì chúng ta cũng có thể để Ami ra mặt…”, “Kawashima-san có thể dành được một chiến thắng vang dội!” Ami quay sang phía Maya và Nanako.
“Mình? Các cậu nói đúng, nếu chuyện này cứ thế tiếp tục, cuộc đời học sinh trung học của chúng ta sẽ bị Palmtop Tiger phá hủy! Mặc dù mình không có đủ khả năng để trở thành hội trưởng Hội Học sinh, mình vẫn sẵn sàng ra tranh cử vì mọi người!”
Rắc! Lần này chiếc mi-crô tỏ ra không hề nhân nhượng. Taiga tóm lấy sợi dây nối với chiếc mi-crô và ném nó vào chán Ami. Ami lập tức ngã gục xuống đất rồi đưa tay ôm đầu. “A! Ami! Ami, cố lên!” Những học sinh đã nằm trong kế hoạch và những người chẳng có liên quan gì đến nó đồng lòng đứng cùng với nhau, họ gây ra một vụ ồn ào còn lớn hơn trước.
“Mua ha ha ha ha ha ha! Tôi sẽ bí mật giết chết bất cứ ai cố gắng can thiệp vào kế hoạch của mình, ngay cả khi người đó là một con chihuahua ngu ngốc!”
Bà đang nói đến kiểu giết người bí mật nào thế hả, chuyện bà ném chiếc mi-crô vào đầu cô ấy rõ rành rành như ban ngày ấy. Nhưng cú vung mi-crô của Taiga đã truyền đạt ý định của cô một cách hết sức rõ ràng.
“Sao chúng ta có thể đặt Ami vào nguy hiểm được?!”
“Chết tiệt! Chẳng ai muốn ra tranh cử nếu như nó nguy hiểm đến vậy cả!”
“Tất cả là lỗi của Kitamura, cậu ấy đã quá do dự! Chỉ có mình Kitamura mới đủ khả năng để trở thành hội trưởng Hội Học sinh!”
“Đây là trách nhiệm của Kitamura!”
Những học sinh nằm trong kế hoạch đều đẩy hết trách nhiệm lên đầu Kitamura và xóa tan hoàn toàn khả năng sẽ có bất kì ai khác đứng ra tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh. Mình thật sự đã nghĩ ra một kế hoạch thiên tài...Đằng sau Ryuuji, người đang run lên trong khi tự chúc mừng bản thân,
“Hừm…”
Bốp! m thanh vang lên nặng nề hơn bình thường. Cô giáo độc thân (ba mươi tuổi), người đã lẻn vào đứng sau lưng Taiga, bị chiếc mi-crô đang khua loạn lên đập vào…
“Aisaka-san, Takasu-kun, có vẻ như lúc này hai em nên bình tĩnh lại một chút…”
…chính giữa chán.
“Hừm...Vậy ra chuyện là như thế. Takasu-kun vốn định ra tranh cử một mình à?”
“Vâng…”
Ryuuji và Taiga bị kéo vào trong phòng giáo huấn, họ kể sơ qua kế hoạch của mình cho người phụ nữ độc thân và thầy giám thị.
“Nói ngắn gọn thì, bọn em giả vờ làm những ứng cử viên đáng ghét để khiến mọi người nghĩ rằng ‘chỉ mình Kitamura mới có thể ngăn ngôi trường khỏi bị hủy hoại’. Em nghĩ rằng Kitamura sẽ buộc phải tham gia tranh cử...nhưng…”
“Có vẻ như nếu chỉ mình Ryuuji đứng ra tranh cử thì sẽ không nguy hiểm lắm...vậy nên em đã quyết định mình sẽ tham gia cùng cậu ấy…”
Người phụ nữ độc thân giụi đôi mắt mệt mỏi rồi nói bằng một giọng vô cùng uể oải.
“Vậy ra các em đang cố gắng nói rằng Kitamura sẽ trở lại bình thường khi em ấy trở thành hội trưởng Hội Học sinh sao? Các em định nói là các em không muốn em ấy tiếp tục nổi loạn nữa à?”
Ryuuji gật đầu trịnh trọng.
“Đúng vậy...Bọn em không phải là những người duy nhất suy nghĩ điều đó, khi bọn em thông báo kế hoạch cho cả lớp 2-C, mọi người đã đồng ý giúp bọn em. Chuyện Kitamura bỗng nhiên nổi loạn hẳn có liên quan đến Hội Học sinh, và em cũng nghĩ rằng trong lúc đưa cậu ấy trở lại Hội Học sinh, bọn em có thể tìm ra lí do đằng sau chuyện ấy. Một khi đã biết được lí do đằng sau những hành động của cậu ấy, bọn em sẽ có thể giải quyết được vấn đề này.”
“Nhưng nếu như Kitamura-kun vẫn từ chối tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh thì sao? Khi chỉ có đúng một ứng cử viên thì việc bỏ phiếu sẽ chỉ là hình thức, vậy thì chắc chắn Aisaka-san sẽ trở thành hội trưởng Hội Học sinh.”
“...Kitamura-kun sẽ không ngồi yên nhìn đâu.”
Ryuuji cũng gật đầu đồng tình với lời khẳng định của Taiga. Đó là vì tất cả mọi người trong lớp 2-C đều tin tưởng rằng Kitamura chắc chắn sẽ can thiệp vào chuyện hai người họ muốn tiến sang phe ác để tìm cách giúp cậu ấy.
“Nhưng cô vẫn nghĩ rằng khi mọi người yêu cầu em ấy đứng ra tranh cử, có thể em ấy sẽ một mực từ chối.”
“Cho dù vậy, bọn em vẫn tin rằng cuối cùng cậu ấy sẽ tham gia.”
Nghe thấy những lời kiên quyết của Taiga, người phụ nữ độc thân và thầy giám thị nhìn nhau.
“Cô hiểu rồi. Nếu tất cả các em đều nghĩ theo cách đó, thì các em hãy cố gắng hết sức mình đi. Nhưng Aisaka-san, nếu như em thực sự trở thành hội trưởng Hội Học sinh, chúng tôi sẽ không chấp nhận những lí do kiểu, ‘Em chỉ tham gia cho vui’, đâu.”
“Em đã chuẩn bị tâm lí rồi. Nếu em trở thành hội trưởng Hội Học sinh, em sẽ hoàn thành lời hứa biến ngôi trường này trở thành địa ngục.”
“...Tất nhiên, nếu như Taiga thực sự trở thành hội trưởng Hội Học sinh em sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy hết sức mình để tránh gây rắc rối cho những học sinh khác.”
Ryuuji lấy giọng mình nuốt chửng câu nói của Taiga, cậu nhìn về phía người phụ nữ độc thân đang thở dài.
“Cô đừng lo lắng bọn em sẽ từ phe ác trở về bình an.”
Taiga cũng thay người phụ nữ độc thân vẫn còn nguyên dấu vết của chiếc mi-crô trên chán khích lệ theo cách của riêng mình.
“Ừm, hai người các em phải trở về an toàn đấy. Đúng rồi, các em sẽ cần đến cả áp phích và tờ rơi nữa...Lát nữa hãy đến văn phòng giáo viên. Cô sẽ dạy các em cách sử dụng máy photocopy, vậy nên hãy chuẩn bị sẵn tuyên ngôn đáng sợ của các em đi. Mà các em biết cách sử dụng máy tính chứ? Cô cũng sẽ giúp các em chuyện đó.”
Cứ như vậy, người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) cũng đã chuyển sang phe ác và trở thành một trong những người đang cố gắng triệu hồi Kitamura trở lại thế giới.
Cùng ngày hôm đó, hai trăm tấm áp phích phiên bản đen và cam đã được dán ở tất cả các góc trong trường. Những tờ rơi có tiêu đề ‘Bản hợp đồng ma quỷ’ cũng được đưa đến tất cả các lớp và đẩy toàn trường vào tình trạng khủng hoảng, ‘Chuyện này là thật sao…?’. Những tờ rơi cũng được chuyển đến lớp 2-C, những học sinh trong lớp họ cũng giả vờ như mình không biết gì về kế hoạch này. “Không thể nào!”, “Cậu hãy nghĩ lại chuyện đó đi, Takasu!”
Chỉ có mình Kitamura là vẫn giữ im lặng.
Thời gian cho việc vận động tranh cử là đến thứ sáu, tổng cộng là năm ngày. Đó là hạn chót cho tất cả các ứng cử viên tham gia nộp đơn, sau đó tiết chủ nhiệm khá dài vào ngày thứ bảy tiếp theo, ngày học sinh vẫn phải đến trường mỗi tháng hai lần, sẽ được sử dụng làm thời gian bỏ phiếu.
☺☻☺☻☺
“Haa...Cậu ấy đúng là một kẻ cứng đầu…”
“Kể từ sau đợt đó, cậu ấy chưa hề nói chuyện với tôi…”
“Cậu ấy cũng phớt lờ với tui...Chính xác hơn, cậu ấy làm ngơ tất cả mọi người trong lớp…”
Ryuuji và Taiga thậm chí còn chẳng bật vô tuyến, hai người lơ đãng ngồi bó gối cạnh nhau, vừa nói chuyện vừa nhìn lên trần nhà.
Món ăn phụ cho bữa tối là sashimi/*Sashimi: hải sản cắt lát mỏng ăn cùng nước chấm và các gia vị khác | wikipedia*/ đóng hộp. Yasuko đã đi làm từ sớm. Hai người họ vẫn ở trong nhà và nghĩ ‘Thời gian trôi nhanh thật’.
Đã được năm ngày kể từ khi hai người gọi cho bạn cùng lớp để thực hiện kế hoạch. Ngày thứ hai, họ tuyên bố rằng mình đã chuyển sang phe ác. Vào thứ ba, họ mai phục những học sinh đang đi về nhà ở cổng trường và bắt tay với từng người một. Ngày thứ tư, họ thông báo về kế hoạch tái cấu trúc trường trên hệ thống thông báo chung trong giờ nghỉ trưa và khiến cho vài nữ sinh năm nhất cảm thấy chóng mặt cũng như tổn thương tâm lí. Vào ngày thứ năm, họ tuần tra quanh trường sau giờ học, gây ra tình trạng tuyệt vọng ở khắp mọi nơi và sau đó đã bị một giáo viên trách mắng, ‘Hai em làm hơi quá rồi đó!’.
Sau bốn ngày, họ nhận ra rằng mình không cần phải làm bất cứ điều gì tương tự như vậy, chỉ riêng cái tên ‘Palmtop Tiger’ cũng đã đủ để dọa học sinh phải khuất phục. Nhưng đột nhiên…
“Chỉ còn đúng một ngày...Nếu Kitamura không nộp bản đăng kí trước cuối ngày mai…”
“Tôi sẽ trở thành hội trưởng Hội Học sinh…”
Hai người họ cùng lúc im thin thít, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm căn hộ nhà Takasu.
Kitamura tiếp tục đến trường với mái tóc vàng chóe. Mỗi lần giáo viên yêu cầu cậu ấy nhuộm đen trở lại, cậu ấy đều phản đối, ‘Như thế này đã làm hỏng da đầu em rồi, em không thể nhuộm đen lại nữa!” Cậu ấy cũng phớt lờ Ryuuji và những người bạn khác trong lớp. Cậu từ chối lắng nghe những học sinh năm nhất, năm hai và năm ba khẩn cầu mỗi ngày, ‘Xin hãy tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh!’, và kiên quyết từ chối, ‘Các cậu thấy rồi đó, ngay từ màu tóc mình đã không đủ tiêu chuẩn để trở thành hội trưởng Hội Học sinh rồi.’
Mọi việc không đơn giản như họ đã tưởng. Ryuuji chỉ vừa mới nhận ra rằng Kitamura không chỉ là một học sinh gương mẫu. Cậu ấy còn là một kẻ cứng đầu, hư hỏng, thù hằn, lạnh lùng và u ám. Ryuuji tựa cằm lên đầu gối. Kể từ ngày cậu trông thấy Kitamura khóc, cậu đã nghĩ đến chuyện tương tự.
Chính xác thì mình biết gì về Kitamura?
Mình tự đắc vì mình đã nghĩ rằng mình hiểu cậu ấy.
Mình hiểu cậu, đó là lí do tại sao mình muốn giúp cậu. Hậu quả của sự tự đắc non nớt ấy giờ đã rõ rành rành. Ryuuji nghĩ mình chẳng chín chắn chút nào cả, tất cả những gì cậu đã làm chỉ là lặp lại cùng một sai lầm hết lần này đến lần khác. Ryuuji lén nhìn vào một bên gò má Taiga. Cậu đã nghĩ rằng mình hiểu Taiga, cậu nghĩ rằng mọi chuyện liên quan đến Taiga đều có dính dáng đến cậu. Giúp đỡ cô ấy, can thiệp vào những nỗi sợ hãi của cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, tất cả những hành động đó chỉ để chính cậu cảm thấy thỏa mãn.
Do đó trước chuyện liên quan đến bố Taiga, cậu đã cố sử dụng phương pháp tương tự để tác động lên cô ấy, và cậu đã thất bại thê thảm. Cậu gần như đã đánh mất Taiga và khiến cô có thêm một kí ức đau khổ khác, còn cậu thì có một kết cục thật thảm thương. Mặc dù cậu đã thề rằng mình sẽ không bao giờ làm những thứ ngu xuẩn như vậy nữa, mặc dù cậu đã phải trả giá rất đắt cho bài học ấy, nhưng một lần nữa cậu vẫn lại phạm phải sai lầm đó, và lần này, chút nữa cậu đã đánh mất người bạn thân nhất của mình, Kitamura. Cậu đã làm chuyện ngu xuẩn đó từ khi nào? Có phải ngay từ đầu cậu đã phạm sai lầm không?
Mặc dù không nhận ra những hành vi bất thường của Kitamura, Ryuuji vẫn một mực khẳng định rằng phải có một yếu tố quyết định nào đó, và hành động để giúp cậu ấy trở lại bình thường. Có phải ngay từ thời điểm đó cậu đã làm sai rồi không? Nhưng liệu cậu có nên lấy sự non nớt và thiếu hiểu biết của mình như một cái cớ để bỏ mặc Kitamura làm những gì cậu ấy muốn hay không? Có phải giống như những gì Ami đã nói, Kitamura biết rằng ai đó sẽ đến và giúp đỡ cậu ấy khi cậu ấy khóc? Liệu cậu có nên làm điều Minori đã gợi ý, cứ đợi Ami, ‘niềm hi vọng cuối cùng’, xuất hiện và cứu giúp Kitamura không?
Mình thực sự không thể ngồi yên mà không làm gì được...Không, mình không thể làm điều đó vì cái tính tự mãn muốn được làm thứ gì đó tốt đẹp và đáng khen ngợi của mình. Nhưng…
“Tui không hiểu...Tui không biết mình phải làm gì nữa…”
Ryuuji nhắm mắt lại và thở dài.
“Ryuuji...điện thoại ông đang kêu kìa.”
Taiga trượt chiếc điện thoại đang rung đến dưới chân Ryuuji. Ryuuji do dự một giây khi nhìn thấy số điện thoại lạ, nhưng cậu vẫn nhận cuộc gọi.
Nếu nó có thể giúp cậu thoát khỏi tình cảnh cùng quẫn này thì nhận một cuộc điện thoại từ một người lạ có là gì chứ?
“Alo?”
“Alo? A, mình là Murase từ lớp 2-A. Cậu có phải là Takasu không?”
“Ừ, là mình. Murase…?”
Cậu không hề có ấn tượng gì với cái tên đó cả, cậu ta không phải là bạn cùng lớp của Ryuuji hồi năm nhất. Taiga cũng hoài nghi ngẩng đầu nhìn Ryuuji.
“Mình xin lỗi vì đã làm phiền cậu, đây cũng là lần đầu tiên mình nói chuyện với cậu, mình lấy được số điện thoại của cậu từ một bạn trong lớp cậu. Mình phải nói chuyện với cậu về việc của Kitamura...A, mình là người quản lí cao nhất của Hội Học sinh, mình đã làm việc cạnh Kitamura trong Hội Học sinh kể từ năm ngoái.”
“Cậu đến từ Hội Học sinh…?”
Ryuuji vặn to tiếng của chiếc điện thoại, tim cậu đập nhanh hơn khi nghe thấy giọng Murase.
“Ừ. Cậu đang ủng hộ Palmtop Tiger trong nỗ lực tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh của cô ấy nhỉ, chúng mình cũng hiểu rằng chuyện đó là để buộc Kitamura ra tranh cử, đúng không?”
“Đúng vậy...Bọn mình bị phát hiện rồi sao…”
“Ừ. Và mình nghĩ rằng có không nhiều học sinh thực sự e sợ cậu đâu, đặc biệt là trong số những học sinh năm hai, phần lớn mọi người đều biết rằng cậu không phải một tên côn đồ và cậu là bạn thân nhất của Kitamura...Dù sao thì, mình muốn nói là cậu không cần lo lắng về chuyện tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh, vì nếu ngày mai Kitamura không nộp đơn thì mình sẽ tham gia tranh cử chức hội trưởng. Rồi cậu có thể rút lui mà không cần lo lắng gì cả.”
“Được rồi...Cảm ơn đã thông báo cho mình. Đúng là mình khá lo lắng về chuyện sẽ phải làm gì nếu như Taiga thực sự trở thành hội trưởng Hội Học sinh.”
“Không sao, cứ để cho mình. Mình cũng định sẽ đợi đơn của Kitamura cho đến thời điểm cuối cùng. Ngoài mặt thì sẽ là tuyệt nhất nếu để hội phó kế nhiệm hội trưởng, mà thật lòng thì, sau hai năm làm việc cùng nhau thật khó tưởng tượng một Hội Học sinh không có Kitamura. Nó sẽ cực kì buồn chán khi không có cậu ấy.”
“Cậu nói dúng, mình hiểu được cảm giác của cậu.”
“Mặc dù hội trưởng nói, ‘Không cần lo cho tên khốn đó! Cứ để cậu ta đi đi!’, rõ ràng chị ấy không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy trước khi rời đi vĩnh viễn.”
Ngay khi cậu sắp trả lời, ‘Mình cũng hiểu chuyện đó’, Ryuuji liền hỏi một câu,
“Rời đi vĩnh viễn?”
“Ồ, đúng rồi, cậu không biết chuyện đó. Mặc dù nó cũng không hẳn là một bí mật...Không sao, dù gì thì cũng có rất nhiều lí do…”
“Ý cậu là sao? Kể mình chuyện đó đi.”
“Ừm...à…”
Rõ ràng Murase đã nhận ra rằng mình đã lỡ nói đến những điều không nên. Cậu ấy do dự mặc dù đã nói rằng đó chẳng phải là một bí mật, dường như lí do cho hành động của Kitamura thật sự đến từ Hội Học sinh. Ryuuji tin rằng nếu lúc này Murase không nói cho cậu thì việc cậu và Taiga tham gia tranh cử sẽ chỉ là vô ích.
“Xin hãy nói cho mình biết, chúng mình cũng rất lo lắng cho Kitamura, chúng mình không biết chuyện gì đã xảy ra cả...Chúng mình chỉ có thể nhờ tới sự giúp đỡ từ những người ở trong Hội Học sinh! Nếu cậu có manh mối gì, cho dù rất nhỏ, ngay cả đó chỉ là một phỏng đoán hay giả thuyết, xin cậu hãy kể cho mình chuyện đó. Mình cầu xin cậu!”
Cho dù người bên kia đường dây không thể nhìn thấy được nhưng Ryuuji vẫn cuống cuồng cúi đầu trước chiếc điện thoại. Murase lưỡng lự và cuối cùng cậu cũng bị Ryuuji thuyết phục.
“Chuyện này xảy ra không lâu trước khi Kitamura nói cậu ấy muốn rời bỏ Hội Học sinh...Lễ hội văn hóa vừa diễn ra đợt trước đúng không? Hội Học sinh đã cùng dọn dẹp với Ban Tổ chức Lễ hội vào ngày hôm sau, và rồi…”
Ryuuji lắng nghe Murase nói mà không đáp lại gì cả, cậu ấn điện thoại vào tai mình.
Sau khi Murase đã kể xong, Ryuuji nói, “...Cảm ơn vì đã nói với mình.”
Ryuuji gập chiếc điện thoại lại sau khi kết thúc cuộc trò chuyện và đứng bật dậy.
“Ryuuji? Ai gọi vậy? Ông đã nói chuyện về Kitamura-kun, đúng không?”
Ryuuji không trả lời câu hỏi của Taiga, cậu chủ động đi về phía cửa ra vào chỉ với một chiếc áo phông dài tay cùng một chiếc quần thể dục. “Ryuuji?! Có chuyện gì vậy?!”
Taiga đuổi theo, thế nhưng Ryuuji không hề quay lại, bởi vì cậu không thể.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Rối loạn, còn có thể dùng từ gì để miêu tả nữa nhỉ? Giận dữ? Một cơn giận dữ mà thậm chí cậu cũng không hiểu tại sao nó lại dâng lên trong lòng cậu. Những cảm xúc đang hừng hực ấy đã thiêu rụi lí trí của Ryuuji.
“Tôi đang gọi ông đấy! Ông đi đâu vậy?!”
“Tui đi...đập Kitamura một trận!”
“Hở?! Đợi đã...Ryuuji!”
Ryuuji không mặc áo khoác, cậu lao ra ngoài căn hộ sau khi xỏ chân vào chiếc giày thể thao và bỏ mặc Taiga lại phía sau. Thậm chí trước khi chạy xuống cầu thang cậu cũng không buồn khóa cửa .
Bầu trời đã tối đen, thời tiết cũng rất lạnh, từng hơi thở đông cứng lại trong cổ họng Ryuuji, thế nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy. Con đường nhựa thô cứng dội lại áp lực tạo ra từ đôi chân cậu, những chấn động ấy truyền lên khắp cơ thể, cơn đau chạy dọc trên lưng cậu. Khi ra đến con đường lớn, đôi chân Ryuuji vẫn không chịu dừng tăng tốc độ, đích đến của cậu là căn hộ nhà Kitamura nằm phía bên kia cây cầu. Cho dù cậu bị phớt lờ và căm ghét, Ryuuji vẫn muốn lôi cậu ấy ra ngoài hỏi cho rõ ràng. Không cần biết mình còn non nớt hay đang làm những điều ngu ngốc, mình chẳng cần quan tâm đến bất kì điều gì giống như vậy. Cậu đã vô cùng lo lắng khi nghĩ đến hành động của Kitamura. Không chỉ có cậu, Minori, Ami, Yasuko, Noto, Haruta, mọi người trong lớp, các thành viên Hội Học sinh, gia đình Kitamura, người phụ nữ độc thân và cả Taiga. Thậm chí Taiga còn khóc vì Kitamura nữa.
Tất cả đều là vì chuyện đó.
Vì cái chuyện không thể thay đổi ấy.
Cậu ta chỉ là một đứa trẻ đang tức giận!
“Đ, đ, đ, đồ khốn nạn...!”
Lời mắng nhiếc của Ryuuji thoát ra qua kẽ răng. Cậu chạy lên những bậc cầu thang bê tông, băng qua bãi cỏ và ra đến con đường bên cạnh dòng sông vẫn còn tỏa ra thứ mùi khó chịu kể cả trong mùa đông. Tất cả những gì Ryuuji muốn là tóm lấy cổ áo Kitamura và lôi cậu ta ra càng nhanh càng tốt, giơ mặt cậu ta ngay trước mặt mình để nhìn cho thật kĩ bộ mặt ấy. Cậu muốn nhìn rõ bộ mặt có thể gây ra một đống lộn xộn khổng lồ chỉ vì ‘chuyện đó’.
Ryuuji chạy về phía cây cầu, gương mặt của cậu trai tóc vàng xuất hiện trong đầu Ryuuji. Vào thời điểm đó, một bóng người đột nhiên nhô ra khỏi bãi cỏ.
“Hở?!”
“A!”
Giữa tiếng kêu đau đớn, họ va đầu vào nhau và cùng ngã xuống đất.
Hai người vừa rên rỉ đau đớn vừa mở mắt ra xác định danh tính của người kia và rồi họ cứng đờ.
Bên dưới ánh đèn đường, hai con người đang ngồi trên mặt đất với cùng một tư thế chỉ tay vào nhau không nói được gì. Không, trong hai người thì Ryuuji là người kinh ngạc hơn. Đôi môi cậu run lên mất kiểm soát khi nhìn vào gương mặt đã khác một chút so với trong trí nhớ mình.
“Ki...Kitamura?! Mặt cậu làm sao vậy?!”
“Takasu…”
Ryuuji giúp người mà cậu đã định đánh cho một trận và lấy một chiếc khăn giấy ra khỏi túi.
“A, cảm ơn cậu…”
“Ai đã làm thế này?! Cậu ổn chứ?!”
“Không, là bố mình…”
Kitamura đột nhiên xuất hiện, mũi và cằm của cậu đang chảy máu. Nhìn gần hơn, máu còn rỉ ra từ trên miệng cậu ấy nữa, đôi mắt sưng vù của cậu ấy không thể được che đi hai bên má thấm đẫm nước mắt.
“Cậu có thể đứng dậy được không? Lại đây, để mình giúp cậu!”
“A…”
Ryuuji không do dự đưa tay cho cậu ấy, hành động đó làm nước mắt Kitamura lại càng trào ra, Ryuuji có muốn vờ như không thấy cũng chẳng được nữa. Ryuuji xoa lưng cậu ấy an ủi.
Lí do đằng sau những giọt nước mắt có thể là điều Murase đã nói. Hội trưởng Hội Học sinh Kanou Sumire đã có kế hoạch ra nước ngoài du học sau khi tốt nghiệp trung học, nhưng thời điểm đột nhiên thay đổi và cô ấy phải sang Mĩ trước khi tốt nghiệp. Đó chính là lí do cho hành động của Kitamura.
☺☻☺☻☺
Dòng chảy cuồng loạn, nghe có vẻ rất hay khi sử dụng cụm từ đó để miêu tả, mặc dù đó chỉ là một con sông cấp một khá lớn chảy qua những con phố xám xịt.
Ở phía cuối con đường đi bộ bên cạnh dòng sông, nơi chẳng có chút dấu hiệu nào con người ngoại trừ vài chiếc ta-xi hay xe tải thi thoảng chạy ngang qua, hai người họ duỗi dài chân mình qua lan can và ngồi xuống ngắm nhìn dòng sông tối đen u ám.
Ryuuji lúng túng hít một hơi, cậu lén nhìn vào một bên má Kitamura. Cậu ấy đã bị đánh khá nặng tay, cổ chiếc áo khoác Uniqlo cảu cậu ấy rách bươm, chiếc áo sơ mi cậu ấy mặc bên trong cũng dính vài vệt máu. Cặp kính bị cong đi một góc lạ lùng, trông như thể chúng đang chọc vào mũi cậu ấy vậy. Vụ cãi vã trong nhà đã vượt quá tầm kiểm soát, và Kitamura, người không thể chiến thắng trong trận chiến với bố mình, bỏ chạy khỏi nhà.
“Mình thực sự xin lỗi...Mình không được nói điều đó…”
“Ừm.”
“Thực sự có...rất nhiều chuyện, mình xin lỗi…”
“Đừng lo lắng.”
Kitamura gãi đầu hối hận, cậu thở ra một hơi thật dài như thể hạ quyết tâm. Cậu giụi lên đôi mắt sưng vù vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng giữa trời tối và liếm lên đôi môi nứt nẻ.
“Mình biết mọi người vì mình mà lo đến phát ốm, mình cũng biết Aisaka đứng ra vận động tranh cử cũng vì mình. Mình biết mọi chuyện, thế nhưng...Mọi người càng lo lắng cho mình, mình lại càng không thể kể cho các cậu biết lí do...Cái lí do đần độn, non nớt và ngây ngô đó. Sau khi được Murase kể chuyện đó, hẳn cậu đã nghĩ rằng mình cực kì ngu xuẩn, đúng không? Đó là lí do tại sao cậu chạy đến nhà mình.”
Kitamura nhìn xuống mặt sông, thong thả bật ra khỏi miệng những câu nói lúng túng.
Cậu ấy thích hội trưởng Hội Học sinh…
Trong suốt đợt cắm trại mùa hè của Hội Học sinh, cậu đã nghe chuyện Kanou Sumire sẽ đi ra nước ngoài du học sau khi tốt nghiệp, cậu biết rằng giấc mơ của cô ấy sẽ mang cô đi xa khỏi cậu và cậu cũng nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ xứng đáng với cô ấy.
“Chị ấy nói rằng chị ấy muốn trở thành một phi hành gia.”
“Phi...hành gia?!”
“Cậu nghĩ nó thật phi lí, đúng không? Nhưng một giáo viên ngành kĩ thuật hàng không bên Mĩ đã mời chị ấy sang đó học tập, vậy nên đó không phải là một giấc mơ, chị ấy sẽ thực sự sang Mĩ để học cách chế tạo một con tàu vũ trụ. Chị ấy nói chị ấy muốn trở thành một kĩ sư hàng không để là người đầu tiên chứng kiến ranh giới mới mà nhân loại đạt được.”
Kano Sumire...Đại huynh của chúng ta là...Miệng Ryuuji cứng đờ trong khi phát âm tiếng ‘phi’ trong phi hành gia.
Mọi người đều biết rằng Đại Huynh cực kì thông minh, nhưng chẳng ai có thể nghĩ cô ấy...nhân loại, tàu vũ trụ...Cô ấy sắp dùng đôi tay của chính bản thân để chạm đến giấc mơ xa xôi và cao quý của mình. Chỉ riêng việc cô ấy sẽ sang Mĩ học tập đã phi lí đến mức khiến đầu Ryuuji quay mòng mòng...Không, không chỉ có vậy.
Kitamura đã nói rằng cậu ấy thích hội trưởng Hội Học sinh, đây là lần đầu tiên Ryuuji nghe thấy chuyện này. Kitamura Yuusaku, hãy kể thêm về chuyện đó đi! Ryuuji chìm vào mớ cảm xúc hỗn độn, thế nhưng Kitamura tiếp tục nói như thể chỉ đang nói với chính mình.
“Vậy là...rốt cục thì mình chắc chắn sẽ bị từ chối. Mình đã quyết định sẽ từ bỏ, mình đã chuẩn bị gói gọn những cảm xúc của mình để có thể chúc mừng thật to cho chị ấy vào ngày tốt nghiệp và rồi sẽ vẫy tay tạm biệt chị ấy với nụ cười trên mặt. Mình đã quyết định khi ngày tốt nghiệp đến mình sẽ không hối hận, mình đã quyết định sẽ chúc mừng cho chị ấy từ tận đáy lòng…”
Giọng nói cậu ấy đột nhiên biến thành những tiếng nức nở. Ryuuji nuốt nước bọt, cậu cố gắng điều hòa nhịp thở, cậu vừa chờ đợi Kitamura tiếp tục vừa giả vờ như thể mình chẳng hề quan tâm.
“Mình đã quyết định vậy, nhưng đột nhiên, đột nhiên…”
“Ừm…”
“Sau khi kết thúc buổi dọn dẹp lễ hội văn hóa, chị ấy đột nhiên nói rằng mình sẽ phải rời đi sớm, rằng chị ấy sẽ rời đi vào tháng tới...Rằng chị ấy đã quyết định sẽ không tham gia vào lễ tốt nghiệp để có thể phù hợp với thời gian biểu của trường đại học bên Mĩ của chị ấy. Chị ấy nói rằng mình sẽ rời trường và nhận bằng tốt nghiệp trung học qua thư. Mình đã rất bàng hoàng, mình vốn nghĩ rằng mình vẫn còn hơn bốn tháng, thế nhưng đột nhiên lại chẳng còn thời gian nữa. Trước một chuyện quá đỗi bất công như vậy mình biết phải làm thế nào đây? Mình không có thời gian để gói gọn tình cảm...mình cũng không thể nói với chị ấy, ‘Sao em có thể tươi cười trước một thông báo ngắn gọn như vậy?’. Mình không nói được gì cả, hội trưởng cũng không nói gì với mình...Không, có lẽ mình muốn chị ấy nói điều gì đó với mình, mình cũng không biết nữa.”
Bàn tay phải của Kitamura bóp chặt lên lan can đá cho đến khi những khớp ngón tay bắt đầu chuyển sang màu trắng, thế nhưng Ryuuji cũng không biết phải nói gì nữa.
“Tuy nhiên, biết nói thế nào đây...Lúc đó mình đã nghĩ, ‘Ồ, vậy ra sự tồn tại của mình chẳng là gì với chị ấy’. Mối tình đơn phương kéo dài trong hai năm chẳng có nghĩa lí gì cả...chẳng là gì với chị ấy hết. Một lần nữa, mình nhận ra rằng hội trưởng chỉ nhìn thẳng về phía mục tiêu của chị ấy và mình chẳng hề có lấy một vị trí nào trong trái tim chị ấy. Mình chẳng là gì. Mình hay cuộc sống mình đã trải qua trong suốt hai năm qua đều chẳng có giá trị hay ý nghĩa gì hết. Đó là tất cả…”
Cậu ấy đã quyết định mình sẽ từ bỏ hết, sẽ dừng tất cả, phá tan mọi thứ và nổi loạn. Kitamura vò mái tóc vàng chóe và mỉm cười méo mó.
Cậu học sinh gương mẫu đó muốn hét lên, ‘Mình muốn từ bỏ mọi thứ mà mình đã rất trân trọng! Mình muốn từ bỏ chính mình! Tất cả chỉ là một đống rác rưởi! Mình hiểu chuyện đó!’.
“Mình đã nghĩ...có thể nếu mình làm vậy hội trưởng sẽ nói với mình, ‘Không phải như thế đâu’...Vậy nên, a~...Mình đúng là một kẻ ngốc.”
“Cậu không phải một kẻ ngốc, cậu chỉ đang đau khổ thôi.”
Ryuuji cũng bắt chước tư thế của Kitamura, cậu đưa tay nắm chặt lấy lan can, cảm giác lạnh lẽo và thô cứng của lan can đá khiến đôi tay không găng của cậu giật giật khó chịu. Sao mình có thể chịu thua được! Ryuuji bóp chặt hơn nữa. Lúc này, cậu cực kì hối hận khi đã nghĩ lí do cho hành động của Kitamura đúng là chuyện thật nực cười.
Bởi vi cậu ấy nghiêm túc, bởi vì cậu ấy thật sự thích cô ấy, Kitamura mới quá tuyệt vọng đến như vậy. Đến khi ngồi bên cạnh lắng nghe, cuối cùng Ryuuji cũng hiểu được điều ấy. Có lẽ đó cũng lại là một hiểu lầm tự nhận khác của cậu, tuy nhiên Ryuuji vẫn cảm thấy như thế.
“Nhưng...Cậu đâu cần phải quyết định từ bỏ ngay từ đầu đâu, đúng không? Cả hai có thể hướng tới giấc mơ của mình và nếu có thể...không phải sẽ rất tuyệt nếu hai người có thể trở lại dưới cùng một mái nhà sao? Thổ lộ tình cảm của cậu với chị ấy rồi mong chờ kết quả đó đến có phải là chuyện quá khó khăn hay không? Mặc dù năng lực của Đại Huynh thật đáng kinh ngạc, cả hoài bão của chị ấy cũng to lớn đến mức đáng sợ, thế nhưng giữa các nghề nghiệp đâu có phân chia cao thấp sang hèn, phải không? Trở thành một nhân viên văn phòng áo cổ trắng cũng đâu tệ hơn trở thành một phi hành gia. Đâu cần biết người đó là hầu rượu quán bar, họa sĩ truyện tranh, nhà văn, người đánh cá, kĩ sư, nhân viên bán hàng hay một giáo viên, nếu họ hoàn thành công việc của mình thì đều thật đáng khen ngợi. Tại sao cậu lại nghĩ những thứ như vậy rồi cho rằng mình không xứng đáng với chị ấy?”
“Mình...không thể nhìn nhận theo cách đó.”
Giọng Kitamura hạ thấp xuống.
“Mình không nghĩ rằng sẽ có lúc nào mình xứng đáng với người có khả năng vượt qua bất cứ trở ngại nào như hội trưởng. Mình biết mình chẳng thể nào có một mục tiêu xứng tầm với chị ấy và mình thấy thật xấu hổ vì điều đó. Mình muốn bắt kịp hội trưởng, người đang đi phía trước mình, nhưng mà không thể...Mình không muốn trở thành gánh nặng cho chị ấy và mình cũng không muốn chị ấy xem mình như một kẻ kéo chị ấy chậm lại. Nhưng không cần biết mình cố gắng thế nào đi nữa, mình sẽ không bao giờ ngang hàng với chị ấy được, sẽ không có người ngoại quốc nào đề nghị mình chuyện du học, và chẳng có cách nào để mình bỏ học ngay bây giờ rồi sang nước ngoài, mình không thể làm được gì cả...Cuối cùng, mình chỉ là một trong những ‘người đàn em yêu quý hội trưởng Hội Học sinh…’”
“Đừng khóc.”
“...Mình không khóc.”
Ngực Ryuuji đau thắt lại.
Kitamura đã từ bỏ tình cảm của mình với Kanou Sumire, Ryuuji hiểu cảm xúc của cậu ấy. Chẳng có gì sai với chuyện ‘không có phân chia thứ hạng giữa các nghề nghiệp khác nhau’, và nói ra chuyện đó cũng không khó khăn gì, đấy cũng chính là lí do tại sao Ryuuji có thể dễ dàng lên tiếng, thế nhưng đó cũng chỉ là hình thức. Những phi hành gia phải trải qua những bài kiểm tra cực kì nghiêm ngặt và chỉ một vài người được lựa chọn sẽ trở thành phi hành gia vì công việc của họ vô cùng khó khăn. Trên vai họ mang tất cả mong ước và hi vọng của nhân loại. Không cần biết một người có thành công đến thế nào ở một công việc khác, không cần biết người đó trở nên giàu có đến mức nào, đẳng cấp giữa hai người vẫn rất khác biệt. Ryuuji cũng hiểu điều ấy, chỉ là những quan niệm đạo đức đã ngăn không cho cậu nói ra.
Kể cả cậu ấy có thể vẫy tay với cô ấy dưới mặt đất, cậu ấy sẽ không bao giờ ở ngang hàng với cô. Khoảng cách giữa họ đơn giản là quá lớn.
Mình hiểu rất rõ chuyện đó.
“Đó chính là lí do cho màu tóc này của mình. Mình cũng đã thử chạy trốn khỏi nhà. Và dù bố mẹ mình rất tức giận họ vẫn cố gắng bảo vệ mình. Nhưng cuối cùng, hôm nay...họ đã hỏi mình, ‘Con có thực sự nghĩ đến tương lai của mình chưa?’, ‘Bố mẹ nghe nói rằng con sẽ không tranh cử chức hội trưởng Hội Học sinh, đúng không?’. Mình lập tức trả lời, ‘Con không muốn đến trường nữa!’”
“Cậu thật là...Nói sao nhỉ, thật là cứng đầu…”
“Cuối cùng, như cậu thấy đó, mình bị đánh cho một trận khá thê thảm. Đây là lần đầu tiên mình bị đòn...Mình vô cùng ngạc nhiên trước rất nhiều trải nghiệm mới mẻ, bị đánh thì đúng là rất đau. Cũng chẳng trách bố mình lại tức giận thế, mình đã chạy khỏi nhà vì lo sợ cơn giận dữ của bố. Sao mình có thể kể cho họ lí do thực sự đằng sau chuyện mình muốn bỏ học đây? Liệu mình có muốn nói với họ rằng mình thành ra như thế này bởi vì một mối tình đơn phương không?”
“Mình vẫn phải hỏi cậu, cậu có thực sự muốn bỏ học không?”
“Tất nhiên là không, mình chưa hề có ý định bỏ học. Mình hi vọng...Nếu mọi thứ theo đúng tính toán của mình, mình mong hội trưởng sẽ rời đi sau khi tốt nghiệp giống như kế hoạch ban đầu, mình sẽ kế nhiệm vị trí hội trưởng Hội Học sinh của chị ấy và nói, ‘Chị cứ để mọi thứ lại cho em!’...và rồi hi vọng rằng hội trưởng sẽ nghĩ mình là một người đáng tin cậy.”
“Vậy ra cậu muốn chị ấy nhìn thấy mặt tốt của cậu cho dù không thể khiến chị ấy thích mình.”
“A, vậy ra vẫn còn cách như vậy nữa. Mình chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
Dù không muốn Ryuuji vẫn bật cười, cậu cố gắng nhắc lại mong muốn của Kitamura trong đầu mình. Cuối cùng cậu cũng nhận ra.
“Vậy thực ra là thế này...Cậu thực sự muốn trở thành hội trưởng Hội Học sinh, đúng không?”
“Mình đã bị phát hiện ra rồi sao?”
Kitamura cũng bắt đầu mỉm cười và tiết lộ bí mật của mình bằng một giọng trầm thấp.
“Đúng vậy, mình thực sự muốn trở thành một hội trưởng Hội Học sinh vĩ đại. Hội phó Hội Học sinh được hội trưởng bổ nhiệm, mình rất vui khi hội trưởng chọn mình trở thành hội phó cho chị ấy, mình nghĩ chị ấy cuối cùng cũng đã nhận ra năng lực của mình ở một mức độ nhất định nào đó. Thế nhưng hội trưởng lại rời đi sớm...Nếu mình trở thành hội trưởng, nó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả, mọi thứ sẽ kết thúc...Không, mặc dù đã quyết định rằng mọi thứ sẽ chấm dứt...Dù mình có trở thành hội trưởng Hội Học sinh hay không cũng chẳng khác biệt lắm, mình vẫn bị chia cắt khỏi chị ấy...nhưng mình không muốn đi ngược lại cảm xúc ‘muốn trở thành hội trưởng Hội Học sinh’ của mình, mình không muốn phủ nhận những cảm xúc khi được chọn làm hội phó. Mình muốn hội trưởng nhìn nhận mình là một cậu con trai, mình muốn trở thành hội trưởng Hội Học sinh mới được hội trưởng cũ bổ nhiệm, một kiểu người như vậy. Nhưng mặt khác, mình cũng không muốn trở thành hội trưởng mới. Bởi vì nó sẽ là dấu hiệu cho thấy mọi chuyện đã kết thúc. Không, thực ra mọi chuyện đã kết thúc rồi...Dù sao thì mình cũng liên tục bị trói chặt bởi những cảm xúc đối lập không dứt ấy.”
“Chẳng thể đạt được điều con người ta mong muốn, vậy mới là cuộc sống phải không…”
Ryuuji đột nhiên cảm thấy quen thuộc, cậu rất muốn được cười phá lên sau khi nghĩ đến lí do cho những cảm xúc này. Hơi thở cậu phả ra như một đám mây trắng, khóe miệng cậu cong lên nở một nụ cười.
“Tại sao đột nhiên cậu lại mỉm cười?”
“Không gì cả, mình chỉ đang nghĩ đến vài chuyện...Vào mùa xuân, Taiga đã nói những điều giống hệt như vậy. Cô ấy cũng đã gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống mình...Hai người bọn mình đã nói về những chuyện phức tạp trên đời ở trong một quán ăn gia đình và Taiga thậm chí còn bực bội đạp vào cái cột điện cho đến khi nó cong đi.”
“Ồ, Aisaka thực đúng là ở một đẳng cấp khác hẳn so với mình.”
Ryuuji ngước lên bầu trời đêm, cậu nhìn vào chòm sao Orion đang lặng lẽ treo trên một góc trời.
Vào ngày hôm đó Taiga đã bỏ lại sau lưng những giọt nước mắt và rồi hai người họ cùng nhau tiến về phía trước, những ngôi sao cũng sáng lấp lánh trên đầu họ.
Những ngôi sao ấy...Chẳng thể nói được là chúng đã biến mất hay chưa, những ánh sao xa xôi yếu ớt bị bầu không khí bụi bặm cùng những ánh sáng nhân tạo cản trở, cho dù chúng có cách xa hàng vạn năm ánh sáng, hôm nay chúng vẫn lung linh như vậy. Những ngôi sao hôm ấy và cả những ngôi sao hôm nay cùng phát ra một thứ ánh sáng.
Ngày hôm ấy, ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia hay ngày nào đi chăng nữa chúng cũng vẫn sẽ tiếp tục phát sáng.
“Để mình hỏi cậu câu này...Cậu có nhìn thấy chòm Orion ở Mĩ không…?”
Kitamura cũng đang nhìn lên bầu trời, cậu hỏi.
“Có lẽ là được...Nhưng cậu không thể thấy nó vào cùng một mùa đâu, phải không? Và Mĩ cũng là một nước rất rộng lớn.”
“Ồ...Vậy sẽ không phải cùng một thứ chúng ta nhìn thấy ở đây. Cậu nói đúng, nước Mĩ ở rất xa.”
“Nhưng chẳng gì có thể so sánh được với khoảng cách giữa hai ngôi sao...Thậm chí nếu như những ngôi sao có từ trên trời rơi xuống, kể cả nếu thứ tự trong chòm sao có thay đổi, cậu sẽ vẫn nhìn thấy thứ tương tự. Kể cả chị ấy có không ở bên cậu, không thể cùng cậu ngắm những ngôi sao, đến khi thời tiết thay đổi, lúc màn đêm buông xuống, chị ấy vẫn sẽ có thể nhìn thấy cùng một ngôi sao, hoàn toàn giống hệt.”
“Đúng vậy. Có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Ngước lên bầu trời đêm và nhìn vào một ngôi sao, nghĩ về một người nào đó cũng đang nhìn lên một ngôi sao tương tự, cảm giác này sẽ chẳng bao giờ biến mất.”
“Không cần biết hai người có xa đến bao nhiêu, chỉ cần cậu hiểu được điều này…”
“Kì lạ thật. Takasu, vừa rồi…”
“Hửm?”
Kitamura đột nhiên nhìn quanh và chỉ về một hướng nhất định. Lúc đó Ryuuji cũng nghe thấy một tiếng gọi,
“Ryuu...ji…!”
“Con...chó...đần...độn!”
Một bóng người với mái tóc dài đang băng qua bãi cỏ cao. Quấn khăn nam và mặc một chiếc áo phông len dài tay có mũ trùm bên ngoài chiếc váy dài kiểu phương tây, Taiga, người có dáng vẻ được miêu tả bằng từ ‘luộm thuộm’, đi hoàn toàn sai hướng trong lúc hét gọi Ryuuji.
“Ôi chết thật, mình không muốn để một cô gái nhìn thấy mình thế này đâu.”
Kitamura đứng dậy và phủi đất khỏi người mà không hề quay đầu lại, cậu chỉ vẫy tay với Ryuuji.
“Mình về đây. Hẹn cậu ngày mai ở trường.”
“Kitamura...Cậu có ổn không?”
“Ừ, không có vấn đề gì. Mình sẽ xin lỗi bố...Mình đã quyết định sẽ xin lỗi tử tế rồi.”
Ryuuji đứng dậy nhìn vào bóng người đang đi khuất dần, nhưng chính lúc đó…
“A! Tìm thấy ông rồi! Ryuuji ngu xuẩn!”
Taiga không nhìn thấy Kitamura vừa mới rời đi. Ngay khi nhìn thấy Ryuuji trong tầm mắt, cô ấy lập tức lao đến chỗ cậu với một vẻ đáng sợ trên mặt. Có lẽ cô ấy sắp trách mắng cậu một trận thật lớn hay thậm chí đánh cậu một trận. Ryuuji đã chuẩn bị sẵn sàng cả tâm lý lẫn cơ thể, thả lỏng các khớp trên người để có thể tránh những cú đấm sẽ sớm đến từ mọi hướng.
“Đồ ngốc! Tôi đã bảo ông đợi mà, đúng không?! Ông đang làm gì ở đây hả?!”
“A…!”
Dường như Taiga có dịch chuyển tức thời, cô nhanh chóng nhét đôi tay lạnh như băng vào cổ áo sơ mi của Ryuuji.
Cú đòn đó còn hiệu quả hơn nhiều so với một cú đấm đơn thuần. Cái lạnh đột ngột đẩy Ryuuji vào vực thẳm tăm tối ở một thế giới khác.
“Tôi đã chạy ra ngay sau ông, thế nhưng ông đã biến mất rồi. Vậy là tôi đã hỏi một người qua đường liệu có thấy một tên cực kì xấu xí và đáng sợ chạy qua không, và người qua đường còn đang run rẩy ấy nói với tôi rằng ông đã hướng đến con đường đi bộ ven sông để tìm kiếm con mồi. Ông đúng là một con chó hoang...Thậm chí ông còn gây ra chấn thương tâm lí cho một người qua đường vô tội…”
Hai người đi bộ cạnh nhau trên bãi cỏ dại cao gần ngang người. Có thể nhìn thấy hơi thở hai người phả ra biến thành một màn sương trắng, báo hiệu cho họ cái lạnh của màn đêm. Cơ thể họ run lên phản ứng lại trước thời tiết lạnh buốt.
“Này...Ông đã đánh Kitamura chưa…?”
“Tôi không đánh.”
“Vậy vừa rồi ông làm cái gì? Và cuộc gọi đó là gì vậy?”
“Tui sẽ không nói cho bà đâu.”
Ryuuji định sẽ giữ kín cuộc trò chuyện lúc trước với Kitamura như một bí mật mà cậu sẽ mang theo xuống mồ. Vì người nghe là mình, cho nên Kitamura mới sẵn sàng nói ra lí do đằng sau hành động của cậu ấy. Vậy nên kể cả Taiga có đánh mình, có điểm vào tử huyệt, có treo mình lên thánh giá, có bỏ mình ngoài đảo hoang, hay thậm chí chặt đầu mình giữa chốn công cộng...Mình cũng sẽ không kể cho cô ấy. Bất giác Ryuuji nhìn chăm chăm xuống chân mình, nhưng rồi đột nhiên có một đòn tấn công đến từ phía sau…
“A...a…!”
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thật sự sẽ bị bóp cổ. Con sông chảy bên cạnh họ giờ trông như con sông máu chảy dưới địa ngục, nó làm Ryuuji thấy hoảng sợ, khiến cậu muốn vùng vẫy để dành lại mạng sống.
“Đợi một chút.”
“Hở...?”
Ryuuji nhận ra thứ gì đó mềm mại quấn quanh cổ mình.
Taiga bắt chước cách Ryuuji đã buộc chiếc khăn quanh cổ mình để quấn chiếc khăn quanh cổ Ryuuji. Cô vươn người lên hết cỡ để có thể với tới cổ cậu, hành động bạo lực và cộc cằn trông giống như đang bóp cổ của cô là kết quả khi hai người có một chiều cao quá chênh lệch. Rốt cục, chiếc khăn được buộc quanh cổ Ryuuji như một cái thòng lọng.
“A!”
“Im mồm…”
Chiếc thòng lọng quấn quanh cổ cậu đột nhiên thắt chặt...Không, đó là dấu hiệu mà Taiga thông báo với Ryuuji rằng công việc của cô đã xong. Ryuuji vội vàng nới lỏng chiếc khăn cashmere quanh cổ mình, cuối cùng cậu cũng có thể thoát khỏi cái vòng thắt chặt đang ngăn mình hít thở bình thường. Lập tức một hơi ấm dịu dàng bao lấy Ryuuji.
Mùi hương cậu ngửi thấy không phải mùi của mình mà là mùi tóc của Taiga, một mùi thơm ngọt ngào. Sau khi mượn nó vài lần, thứ mùi ấy đã thấm vào trong chiếc khăn.
Đó là mùi của một cô gái hay là mùi dầu gội? Hay đó là mùi từ sau gáy, sau mang tai cô? Dù sao đi nữa thì nó vẫn cực kì ấm áp. Ryuuji bắt chước hành động của Taiga, che mũi mình bằng chiếc khăn cashmere vẫn còn hơi ấm từ cơ thể cô ấy, cậu thổi vào tay để làm mình ấm hơn. Giữa cái rét căm căm của những cơn gió đêm, cuối cùng Ryuuji cũng có thể ngẩng đầu lên.
Trên đường không có dấu hiệu gì của con người, chỉ có vài tiếng động xa xa của những chiếc ô tô, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng những cơn gió, tiếng bước chân họ và tiếng của dòng sông. Ở trên bầu trời dường như vô hạn kia, những ngôi sao cũng đang sáng lấp lánh giống như buổi tối hôm đó. Mặc dù chúng thật sự ở rất xa, mặc dù cậu không thể thật sự nhìn thấy chúng, thậm chí chúng có thể chỉ còn là một cái bóng từ quá khứ, những ngôi sao sẽ vẫn tiếp tục sáng lấp lánh trên đầu Ryuuji và có lẽ ngày mai chúng vẫn ở đó. Dù cười hay khóc chúng vẫn tồn tại. Đấy là những gì Ryuuji đã nghĩ. Vào một đêm cơn mưa lạnh lẽo rơi xuống Trái đất, vào một đêm cậu không thể ngăn mình không run lên dưới cái lạnh, vào một đêm cậu không muốn mở mắt. Kể cả trong một đêm như vậy, những ngôi sao vẫn sáng phía bên kia những đám mây.
Chúng vẫn ở đó.
Có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi giống như những ngôi sao, lúc nào cũng hệt như vậy.
“Bà không lạnh à?”
“Tôi rất nóng.”
Giọng Taiga vẫn như bình thường, một chút lạnh lùng, một chút khó chịu, giống như những ngôi sao sáng rực trong cơn gió lạnh lẽo. Ryuuji giúp cô kéo chiếc mũ trùm của cái áo phông lên trên mái tóc rối bù. Taiga không nói gì cả, cô chỉ đợi cho đến khi cậu hoàn thành rồi kéo mái tóc mình ra khỏi mũ, vậy là chiếc mũ đã có thể trùm qua mắt cô.
“...Vậy ông đang làm gì ở đây?”
Taiga hỏi với giọng nhỏ nhẹ, cô lấy chiếc mũ trùm và mái tóc che khuất gương mặt mình khỏi Ryuuji.
“Tui đã nói rồi, tui sẽ không kể với bà đâu.”
Dù cậu có nhìn thấy mặt cô hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
“Tôi hiểu…”
Hai người họ tiếp tục cuộc trò chuyện nhát ngừng trong khi phả hơi vào lòng bàn tay để tự làm ấm bản thân. Cơ thể gần như đóng băng của họ ấm hơn đôi chút.
Hai người đưa tay vào trong túi và tiếp tục bước đi cạnh nhau. Cho dù họ không nắm tay, Taiga sẽ chẳng bao giờ rời xa Ryuuji. Cặp mắt được che dưới chiếc áo trùm bí mật sáng lên trong đêm tối, cô bước theo cùng một nhịp với Ryuuji.
“Taiga.” Ryuuji gọi thầm.
“Taiga, Kitamura không phải là một ngôi sao. Cậu ấy không phải một bóng hình ở cách xa hàng vạn năm ánh sáng.
Cậu ấy cũng như bà, một người đôi lúc cảm thấy tuyệt vọng, đôi lúc phải dừng bước, nhưng sẽ luôn luôn tiến về phía trước dưới ánh mắt dõi theo của những ngôi sao lấp lánh trên đầu. Kể cả những ngôi sao cũng có thể rơi xuống, đúng không? Taiga, Kitamura, những người khác và cả tui sẽ cùng nhìn thấy một ngôi sao biến mất. Mọi người lúc nào cũng ngước lên nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm như thế này và nghĩ rằng có một người nào đó cũng đang nhìn lên cùng một ngôi sao tương tự ở một nơi nào đó rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Vậy nên, Taiga, chắc chắn bà sẽ không cô đơn đâu. Ngay cả khi có bà nói, ‘Tôi có thể sống một mình, không vấn đề gì cả’. Nhưng chắc chắn sẽ có một người nhìn lên cùng một ngôi sao với bà, và lúc này người đó chính là tui, cho dù một ngày bầu trời đầy sao kia có thay đổi hình dạng, sẽ luôn có những ngôi sao treo trên đầu chúng ta.”
“Ryuuji, tôi đói.”
“Ồ...Hãy qua cửa hàng tiện lợi mua chút oden nhé?”/*oden: món hầm đậu, rau, trứng... được ăn nhiều trong mùa đông của Nhật Bản | monnhatban.com*/
Một lúc lâu sau…
“Được rồi!”
Giọng Taiga vang lên trong đêm tối tĩnh lặng.
☺☻☺☻☺
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Kitamura đã nhuộm tóc trở lại màu đen mà mọi người chỉ có thể miêu tả là ‘Maruo’, cậu đang thay đôi giày đi trong nhà ở trước sảnh ra vào. “Không phải đó là Kitamura sao?”, “Cậu ấy đã trở lại với thế giới sự sống.”, “Vậy nghĩa là...Có lẽ nào?!” Giữa những tiếng thì thào,
Kitamura từ từ bước lên phía trước, mục tiêu của cậu ấy là…
“Ngày mai là ngày bỏ phiếu!”
“Tôi sẽ đưa những ai không bầu xuống dưới nơi sâu nhất của địa ngục...A?”
Taiga và Ryuuji đang gom góp những phiếu bầu cuối cùng, cả hai cùng cầm mi-crô trên tay mình. Họ không thể nói được gì khi nhìn thấy Kitamura.
“Kitamura…”
“Kitamura-kun…”
Kitamura mỉm cười.
“Mình xin lỗi, hai cậu đã làm đủ rồi...Không, phải nói là, mình sẽ không để hai cậu tiếp tục như vậy nữa! Mình, Kitamura Yuusaku, sẽ dẫn dắt ngôi trường này đến những điều tuyệt với!”
Vào thời khắc đó.
“Chúng mình đang mong đợi chuyện này!” Những học sinh vừa mới đi vào trường cũng bắt đầu cổ vũ Kitamura. Những thành viên nằm trong kế hoạch ban đầu cũng bắt đầu vỗ tay cùng những người khác. Ami vừa mới bước vào trong tòa nhà cũng lộ vẻ sửng sốt ngay khi có người thông báo cho cô tin ấy, nhưng rồi cô bắt đầu vỗ tay với một dáng vẻ điệu đà rất hợp với hình ảnh của mình.
Cuối cùng cậu ấy cũng đã quyết định. Ryuuji và cậu bạn thân nhìn vào mắt nhau, một nụ cười thật lớn nở trên gương mặt cậu. “Ôi không, Takasu-kun nổi điên rồi!” Ngay cả trước lời nhận xét đó, vẻ mặt của Ryuuji vẫn không thay đổi.