“...?”
Giấc mơ vẫn cứ tiếp tục kéo dài. Rõ ràng bạn phải đến trường tiểu học, nhưng không cần biết có đạp xe cẩn thận đến thế nào đi nữa, cuối cùng bạn sẽ luôn đi sai đường và chẳng bao giờ có thể đến được trường. Những cảm xúc tuyệt vọng như ảo mộng ấy tan chảy trong ánh sáng nhẹ dịu chiếu xuyên qua khe hở trên tấm rèm cửa.
Ồ đúng rồi, mình đã học trung học rồi, mình đâu cần phải đến trường tiểu học nữa.
Giờ đã là buổi sáng.
“Chào buổi sáng, Takasu.”
“Ồ…”
Ryuuji chầm chậm vươn cổ nhìn lên chiếc đồng hồ bên cạnh mình, nhưng chiếc đồng hồ quen thuộc ấy không nằm ở vị trí thông thường của nó. Giờ mình chẳng thể biết được thời gian nữa rồi…
“Hở?!”
Ryuuji đột nhiên bật dậy, cậu không ở trong phòng mình mà đang trong phòng khách nối thông với căn bếp.
“Xin lỗi, mình đã uống hết chỗ sữa trong tủ lạnh mất rồi.”
Ba giây sau Ryuuji mới nhận ra có tên tóc vàng đang thở ra toàn mùi sữa và mặc chiếc áo phông dài tay cùng chiếc quần thể dục của cậu trước mặt mình. Ồ đúng rồi…Trong lúc giụi lên cặp mắt hãy còn ngái ngủ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra tất cả mọi chuyện.
“Hai cậu thật gian xảo! Xem ra hai cậu đã vui vẻ suốt cả đêm qua. Tại sao các cậu không gọi mình? Mình cũng muốn tham gia cùng các cậu mà!”
Kitamura bĩu môi buồn bã, bất giác Ryuuji nhìn chằm chằm vào mặt cậu ấy.
“C, có chuyện gì vậy?”
“K...không có gì. Chào buổi sáng…”
Bởi vì cậu đang khóc! Thế nhưng Ryuuji không thể nói ra điều ấy. Thật ra vẻ mặt như đang muốn nói chẳng có vấn đề gì cả trên gương mặt Kitamura còn khó chịu hơn. Nếu như cậu đã cư xử như vậy thì mình cũng sẽ giả vờ như mình không biết gì cả, đó là điều một người đàn ông chân chính sẽ làm. Ryuuji vò đầu, cậu từ từ quay trở lại với thực tại. Khi cậu trở nên tỉnh táo và để ý nhiều hơn đến tình hình hiện tại, những nếp nhăn bên trên cặp lông mày cậu cũng theo đó mà dày lên.
Kí ức cuối cùng của cậu về đêm hôm qua là Taiga đã chia món phô mai cá tuyết thành ba phần, nhưng lại chỉ ăn phần cá tuyết. A~, đúng là một cô gái kì quặc...Có vẻ như Ryuuji đã ngủ gục bên cạnh chiếc bàn thấp trong khi quan sát cô ăn.
Ryuuji dùng một chiếc đệm ngồi làm gối, cơ thể cậu vô cùng nhức nhối vì thời tiết lạnh giá. Tình trạng tồi tệ của chiếc bàn thấp cũng khiến Ryuuji cực kì xấu hổ. Những thứ còn sót lại của cốc mì, bánh xốp phô mai, sữa chua và những thứ đồ ăn khác được mua từ cửa hàng tiện lợi đêm hôm qua đang bốc lên một thứ mùi rất kinh khủng, còn cả những đôi đũa dùng một lần nữa. Ô! Đũa dùng một lần…! Hoảng hốt thì cũng đã muộn rồi. Lại thêm một mảnh rừng nhiệt đới khác đã biến mất...!
“Chết tiệt! Cậu đã nhìn thấy cảnh phòng mình thế này mất rồi...mình thấy xấu hổ quá đi mất!”
“Vui lên đi, cũng chẳng sao đâu. Phòng mình cũng thường xuyên như thế này mà, và cả khi bạn bè của anh trai mình đến chơi mạt chược nữa, nhà mình cũng bẩn thỉu kinh khủng do đống rác từ cửa hàng tiện lợi.”
“A!” Ryuuji vừa hét lên vừa lắc đầu quầy quậy.
“Đó không phải là vấn đề! Cho dù mọi ngôi nhà trên Trái Đất đều chấp nhận tình trạng bẩn thỉu này thì mình cũng sẽ không bao giờ cho phép điều đó xuất hiện trong căn nhà của mình! Mà thật ra, mình sẽ không cho phép bất cứ căn nhà nào trên Trái Đất này được bẩn thỉu và bừa bộn!”
“V, vậy sao? Mình xin lỗi!”
“Không! Cậu không cần phải xin lỗi! Thực sự là ngay lúc này nhà mình đang rất dơ dáy và lộn xộn! Nếu mình không dọn dẹp mọi thứ trong vòng ba mươi giây nữa thì xin cậu hãy giết chết mình đi! Bằng không mình sẽ chẳng thể nào dám đối diện với Trái Đất này nữa!”
“Được rồi…”
Ryuuji chuẩn bị đứng dậy, nhưng cậu phát hiện ra có thứ gì đó rất nặng đang đè xuống chân mình. Chân cậu đã tê đi vì lạnh. Cô gái vẫn đang say giấc nồng trong khi dùng chân của nhà môi trường học Ryuuji làm gối chẳng ai khác ngoài Taiga. Sức nặng của đầu cô đã ngăn toàn bộ lượng máu chảy xuống chân Ryuuji. Đây không chỉ còn là vấn đề về cảm giác tê dại nữa. Có lẽ Taiga cũng đã chìm vào trong giấc ngủ vào cùng một thời điểm với Ryuuji...cô vẫn còn nắm trong tay mình một miếng cá tuyết.
Đợi đã, cơn tê dại ở chân mình và cả lí do tại sao bọn mình lại ngủ ở trong tư thế này đều không phải chuyện quan trọng. Chuyện quan trọng là, sao mình có thể người trong mộng của một cô gái mới lớn ngây thơ nhìn thấy cô ấy ngủ trên chân một thằng con trai khác?! Giờ không phải lúc để bàn luận xem liệu Taiga có phải là cô gái mới lớn ngây thơ hay không! Ngay lập tức, Ryuuji vội vàng dùng sức lay đầu Taiga.
“Taiga! Dậy đi! Trông bà vô cùng tồi tệ!”
Vẻ bực bội và tức giận của Ryuuji đều là vì muốn tốt cho Taiga, nhưng…
“Không sao đâu, thật quá đáng khi đánh thức cậu ấy dậy trong khi cậu ấy vẫn đang ngủ rất ngon lành, đúng không?”
Tên Kitamura dốt nát làm bộ mặt của một anh chàng tốt bụng rồi ngăn hành động của Ryuuji lại, thay vào đó cậu nhẹ nhàng chuyển đầu của Taiga sang một chiếc đệm. Taiga kêu lên một tiếng meo mãn nguyện, cô cuộn tròn cơ thể mình thành hình chữ C và một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
“Nhìn xem vẻ mặt lúc ngủ của cậu ấy mãn nguyện đến thế nào kìa...gương mặt cậu ấy thực sự rất đáng yêu, đôi lông mày của cậu ấy cũng thật dài.”
“Xin cậu hãy nói những điều đó với cô ấy sau khi cô ấy tỉnh dậy…”
“Mình sẽ thấy xấu hổ lắm, hơn nữa nó sẽ trở thành quấy rối tình dục mất. Nhưng mà dáng vẻ của cậu ấy lúc ngủ toát lên một cảm giác thật thanh bình, cứ như thể chỉ cần nhìn vào cậu ấy là người ta có thể trút bỏ hết mọi tội lỗi của mình ấy…”
Kitamura mỉm cười với một thái độ dịu dàng hiện trên khuôn mặt, cậu cúi nhìn vào bộ mặt lúc đang ngủ của Taiga. Ryuuji không nói gì cả, nhưng cậu thầm nghĩ, Thực ra cậu cũng giống với cô ấy!
Cả Taiga lẫn Ryuuji đều chẳng hề nhận ra những nỗi buồn của Kitamura, và tương tự, Kitamura cũng không biết đến những cảm xúc phức tạp cũng như những cảm xúc chân thành, hỗn độn và ngốc nghếch về tình yêu trong lòng Taiga. Tất cả mọi người đều y hệt như vậy, tất cả đều giống nhau. Mặc dù, khi nói rằng mọi người đều giống như nhau ta sẽ cảm thấy được an ủi, nhưng cơn đau vẫn sẽ chẳng vơi đi theo bất kì cách nào cả.
Rắc! Đôi vai tê dại của cậu kêu lên một tiếng.
“Mấy giờ rồi nhỉ? A! Đã quá mười một giờ rồi!”
Ryuuji rất ngạc nhiên. Cậu vốn nghĩ rằng lúc này cùng lắm mới chín giờ, cậu không hề biết buổi sáng thứ bảy quý giá của mình đã tiêu tan mất rồi.
“Mình cũng vừa mới tình dậy, giờ đã quá muộn rồi. A, giờ thì...chiếc xe địa ngục!”/*Chiếc xe địa ngục: chiêu thức trong manga Jūdō Icchokusen(柔道一直線) (1967-1971)*/
“Hở?!”
Kitamura đột nhiên tóm lấy Ryuuji bằng đôi tay chơi bóng mềm săn chắc của mình, cậu ấy khóa chặt tay chân Ryuuji ngay tại chỗ và ném mạnh cậu về phía phòng bếp. Vì chuyện ấy xảy ra quá đột ngột, Ryuuji, người giờ đang nằm trên sàn, thậm chí còn quên mất việc mình phải phàn nàn. Chính xác là có chuyện gì đây? Hành động thô bạo ngay sau khi tỉnh dậy, những hành động đó, quan trọng hơn, cảm xúc đó...Chẳng thể nào liên kết chúng với anh chàng đã khóc một mình giữa đêm tối được. Nhưng nhờ vào hành động thô bạo chẳng vì lí do gì của Kitamura, cảm giác mệt mỏi trong người Ryuuji lập tức biến mất.
“Cậu...Cậu đang cố làm cái gì vậy hả?!”
“Hở? Đã ba mươi giây rồi đó, vậy nên mình thi hành bản án tử hình của cậu. A, cậu vẫn còn thở.”
“Dừng lại, đồ ngốc! Đâu cần phải có não mới hiểu rằng mình đang đùa cơ chứ!”
“Bản án tử hình của mình không phải là một trò đùa! Giant swing!”/*Giant swing: kẹp chân đối thủ vào nách, rồi xoay người và ném đi*/
“A…!”
“Nguy hiểm lắm, nên nhớ bảo vệ đầu cậu nhé!”
Nếu nguy hiểm thì đừng có mà làm! Khi cơ thể Ryuuji vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, chân cậu dễ dàng bị tóm lấy và bỗng nhiên cậu bắt đầu bị xoay. Ryuuji vội vàng đưa tay che đầu mình lại. Một cái chết chóng vánh sẽ đem tới sự tái sinh nhanh chóng. Ryuuji chỉ có thể cầu nguyện điều ấy, cậu từ bỏ mọi hành động kháng cự vô ích. Tại sao mình lại bị kéo vào một tình huống như thế này...A...có phải vì mình đã phá hủy môi trường không? Nếu là như vậy thì mình sẽ sẵn lòng hi sinh cơ thể mình cho những tội lỗi của nhân loại….Ryuuji nhắm mắt và bộc lộ những cảm xúc của mình khi trở thành một kẻ tử vì đạo, nhưng không ngờ cơ thể cậu lại bay đến một nơi không thể đoán được.
“Aaaaaaa?!
Cậu đập đầu vào cánh cửa ngăn giữa phòng Yasuko và phòng khách. Trong khóe mắt mình, Ryuuji nhìn thấy Kitamura ngạc nhiên thở phì ra trước khi bay ngược về phía vị trí hạ cánh điểm mười trên sàn nhà.
Lí do là…
“U~...u~...”
Cô gái đáng lẽ đang ngủ ngon lành đã chẳng hề do dự tát người trong mộng của mình và khiến cậu ấy chịu chung số phận với tên tội phạm đã phải hứng cú ‘Giant swing’. Và giờ cô đang đứng dậy.
Mái tóc nhạt màu nhô lên hạ xuống đúng theo nhịp thở, cặp mắt phồng lên sưng vù chẳng biết vì cô đã khóc trước khi ngủ hay do ăn vào quá nhiều muối nữa, một tia sáng cực kì ác độc bắn ra từ bên dưới mi mắt cô. Tình trạng lảo đảo của cô chứng tỏ đó chỉ là một hành động thô bạo xuất phát từ trong tiềm thức.
Có lẽ chuyện hai anh chàng đang run rẩy sợ hãi thậm chí còn chẳng lưu lại trong tâm trí cô. Vẫn với tình trạng nữa thức nửa ngủ, con quái vật đang đứng dang rộng hai chân trợn cặp mắt mất hết lí trí, ngước lên bầu trời và nhìn vào một mặt trăng vô hình. Rầm! Những cái đai vô hình trên hàm dưới cô vỡ tung, cuối cùng những chiếc răng nanh đẫm máu cũng tự mình xuất đầu lộ hiện, chúng đem lại cho những ngón tay vẫn còn dính vài miếng cá tuyết trên đó một thứ sức mạnh khủng khiếp. Và rồi tiếng gầm của một con quái vật cất lên.
“Ồn ào quá…!”
Đó là ‘cỗ máy chiến đấu dưới dạng con người’...Không, đó là Palmtop Tiger.
“Ồ...cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi…!”
Kitamura nheo mắt và cúi người trước mặt cô gái mộng du thô bạo, cậu đưa đôi bàn tay che cặp mắt mình khỏi luồng sáng chói lòa. Nhưng chẳng có nguồn ánh sáng nào trong căn hộ này cả, mặt trời đã bị khu chung cư nhà Taiga chắn mất, nó đã tước đi bằng sạch tất cả ánh sáng mặt trời khỏi căn hộ nhà Ryuuji. Ryuuji chỉ đẩy Kitamura, người đang vui vẻ một mình, sang một bên.
“Taiga...Taiga. Đến đây, đến…”
“U…?”
“Nhìn này...ở đây có một thứ mà bà thực sự rất thích. Mát lạnh...vị việt quất…”
“U, u u…”
Ryuuji mở tủ lạnh để cho con hổ nguy hiểm nửa thức nửa ngủ nhìn thấy những thứ bên trong đó. Cậu lấy ra lọ sữa chua Bulgaria mình mua từ cửa hàng tiện lợi đêm hôm qua, không, sáng hôm nay...Taiga chầm chậm bước loạng choạng về phía Ryuuji, cặp mắt cô chăm chăm vào thứ đồ uống mát lạnh trên tay cậu.
“Đây, uống đi. Nó là của bà, vậy nên bà có uống hết cũng được.”
“U...u…? U!”
Đôi bàn tay mảnh dẻ nắm chặt lấy lọ sữa chua, cô chọc ống hút vào nắp lọ. Chiếc miệng nhỏ nhắn hút mạnh những thứ bên trong chiếc chai ra ngoài, cổ họng cô phát ra những tiếng ‘Ừng ực!’, một chút nhân tính được mang trở lại cặp mắt Taiga.
“A~! Ngon thật! Đưa tôi một chai nữa!”
Cuối cùng cô cũng bắt đầu nói bằng ngôn ngữ của con người.
“Chẳng còn chai nào nữa cả.”
“Hở?! Ông thật keo kiệt! Vậy đưa tôi sữa!”
“Xin lỗi, Aisaka, mình uống hết sữa rồi.”
“Hở?! Cậu có quyền gì mà dám ăn hết những món làm từ sữa của tôi...A!”
Bà kêu ‘A’ làm cái gì chứ? Trước mặt một Ryuuji hãy còn đang sững sờ, cuối cùng Taiga cũng tỉnh táo và điểm lại tình hình.
“Ki, Ki, Ki, Ki, Kitamura-kun?! A! Aaa! A~! C, c, cậu đã nhìn thấy bộ mặt đáng xấu hổ lúc ngủ của mình?!”
Cô bắt đầu lau miệng...bằng ống tay chiếc áo phông len có mũ trùm của Ryuuji.
“Mình xin lỗi, nhưng mình thấy mất rồi. Nhưng đó là lỗi của Aisaka khi cậu đã ngủ ở đó.”
“A...Ryuuji, tôi phải làm gì đây?! Tôi chết vì xấu hổ mất! Cậu ấy đã nhìn thấy tôi ngủ!”
“Ngoài trông thấy bà ngủ, bà còn tá...thôi bỏ đi, chẳng có gì đâu.”
“Thật kinh khủng thật kinh khủng thật kinh khủng…”
Taiga, người vừa mới tát Kitamura bằng tất cả sức mạnh của mình vài giây trước, giờ cực kì xấu hổ khi bị người trong mộng nhìn thấy lúc mình đang ngủ, cô nấp sau lưng Ryuuji, vừa dậm chân vừa kêu gào, “Xấu hổ quá!”.
“A, đây đúng là tình huống tồi tệ nhất có thể! Đầu tóc tôi cũng bù xù nữa!”
“A!” Taiga vừa chạy vừa la hét, cô lao vào phòng Yasuko rồi đóng cánh cửa một cái Rầm!, có lẽ là để trốn trong chiếc nệm trống không đặt bên cạnh Yasuko hãy còn đang ngủ say. Ít nhất thì giờ cuối cùng cô ấy cũng biết được mình thực ra vụng về đến mức nào.
“Bà lúng túng quá như vậy để làm gì...đồ ngốc!”
“Nhưng cú tát đó đủ để khiến mình tỉnh táo lại.”
Hai người bạn thân khoanh tay trước ngực và gật đầu đồng tình, nhưng điều tồi tệ nhất chưa đến.
“Hở…?!”
“A…!”
Người vừa mở cánh cửa ra trông giống hệt như một người giao hàng. Người giao hàng ấy nắm lấy món bưu kiện, Taiga, trên một tay. Những lọn tóc quăn của bà xù lên theo tất cả moi hướng, vùng da bên dưới đôi mắt biến thành màu đen do mascara bị phai kết hợp bởi mồ hôi và dầu. Gương mặt giờ không hề trang điểm của bà trông vô cùng nhờn và bóng nhẫy, nhưng vùng da quanh mắt, môi và mũi đều nhăn lại vì lớp da cực kì khô. Có lẽ vì lạnh nên bà đã mặc cái áo thể dục thời sơ trung của Ryuuji bên ngoài cái áo ren đen của mình, nhưng áo lót, thứ đã tháo móc phía sau lưng, đang trồi lên trên. Nửa người dưới của bà vẫn đang mặc một chiếc váy ngắn nhưng khóa kéo phía trước đã được kéo xuống một nửa, do đó cái quần lót màu hồng của bà đang vui vẻ nháy mắt với mọi người.
Người đang được nhắc đến là mẹ của Ryuuji.
“...”
Đong! Yasuko không nói câu gì cả, bà đặt Taiga xuống đất rồi nắm lấy chiếc túi xách nằm cạnh cái gối của mình với đôi mắt khép hờ và lấy ra chiếc ví màu vàng kim.
“...”
Yasuko rút ra ba tờ một ngàn yên và đưa mỗi đứa trẻ đang có mặt ở đó một tờ.
“...”
Bà giơ ngón tay cái của mình ra chỉ về phía cửa ra vào.
Người trụ cột say xỉn của gia đình một lần nữa biến mất sau cánh cửa. Ryuuji bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng khách khẽ khàng như một tên trộm để tránh không làm phiền đến giấc ngủ của người trụ cột duy nhất trong gia đình, trong khi đó Kitamura đi tắm với một tia nước thật nhỏ, còn Taiga cũng cố gắng gây ra ít tiếng ồn nhất có thể và lảo đảo trở về nhà thay đồ, tắm rửa.
Được rồi, mọi người có kinh phí là một ngàn yên, tốt nhất là hãy ở bên ngoài lâu nhất có thể.
☺☻☺☻☺
“Tôi rất xin lỗi, hiện đang là giờ cao điểm của quán nên chúng tôi không thể tách hóa đơn theo từng người được! Bánh kẹp thịt kiểu Ý và cơm, một suất ăn và nước ngọt, cơm nấm bỏ lò và nước ngọt, một xa lát, một bánh bí ngô kiểu Hawaii và bánh sô-cô-la. Tổng cộng là ba ngàn ba trăm mười ba yên! Đã nhận mười ngàn yên! Xin hãy xác nhận! À! Tôi xin trả lại năm ngàn sáu trăm yên tiền thối trước, rồi thêm sáu trăm và tám mươi bảy yên! Xin hãy kiểm tra lại! Đây là hóa đơn của các bạn! Cảm ơn các bạn đã dùng bữa ở đây, hi vọng các bạn sẽ quay trở lại! Xin chào mừng quý khách! Khu vực hút thuốc hiện đã kín chỗ rồi, vậy hãy để tôi đưa các bạn đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ của khu vực không hút thuốc! Tại sao mọi người lại ở đây vậy?!”
“Chúng mình đã đợi rất lâu rồi đó, Minorin…”
“Cậu không hề nhận ra bọn mình sao?”
“Mà thôi, tại sao cậu không tách hóa đơn được thế? Mình khá bận tâm về chuyện đó đấy.”
Để tránh làm phiền giấc ngủ giữ gìn sắc đẹp của Yasuko, sau khi tắm và thay quần áo mới, ba người họ đi ra ngoài tìm chỗ ăn sáng, và đây là quán ăn gia đình nơi Minori làm công việc bán thời gian mà họ đã quá đỗi quen thuộc.
“A, mình đã ngắt công tắc điều khiển hành vi con người của mình để chuyển sang trạng thái phục vụ hoàn toàn máy móc trong suốt giờ ăn trưa~. Hở? Kitamura-kun?! T, t, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây như thể không có chuyện gì xảy ra vậy hả?! Mình đã vô cùng lo lắng cho cậu đó?! Này, có chuyện gì với mái tóc đó vậy?!”
“Mình xin lỗi, vì rất nhiều lí do, hiện giờ mình đang chạy trốn khỏi gia đình và ở lại tại nhà của Takasu.”
“Tất nhiên là sẽ có rất nhiều lí do! Nhưng ít nhất thì trông cậu vẫn ổn! Mình an tâm rồi!”
“Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.”
Kitamura xin lỗi và gãi gãi cái đầu vàng chóe. Cậu ấy đã mượn chiếc áo phông len có mũ và quần thể dục của Ryuuji, trông cậu ấy bình thường hơn so với lúc trước. Taiga cũng khá năng động.
“Minorin, ca làm của cậu sắp hết chưa? Chúng mình sẽ đợi cậu trong lúc ăn trưa, rồi sau đó hãy đi tìm một chỗ vui chơi nhé!”
Taiga mặc một chiếc áo len trắng như tuyết bên ngoài chiếc váy ren dài màu đỏ có nhiều đăng ten hơn bình thường. Có phải Taiga đang cố che đậy hành động xấu hổ, nhục nhã không lâu trước đó của mình không? Cô thậm chí còn bôi son dưỡng môi màu cam để cố trở nên dễ thương hơn nữa. Thật tốt nếu như cuối cùng thỏi son dưỡng môi ấy không chọc vào mũi cô. Ryuuji cũng đang mặc một chiếc áo phông len có mũ và quần jeans như bình thường, cậu quan sát Minori từ đầu đến chân, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa và mặc bộ đồng phục hầu bàn.
“À, mình không thể, ca làm của mình từ mười một giờ sáng đến tám giờ tối. Mình xin lỗi, hôm nay các cậu hãy cứ đi mà không có mình nhé, ngồi đây đi~.”
“Hở~! Cậu đang cố gắng làm chuyện gì vậy, thật đáng tiếc…”
Mình cũng cảm thấy chuyện này thật đáng tiếc...Ryuuji nhìn vào sau gáy Minori và thở dài.
“Nếu các cậu không phiền thì hãy để cô gái đằng kia thế chỗ cho mình!”
Ba người theo hướng nhìn của Minori và trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cô ấy đang ngồi một mình ở ghế đi lẻ của khu không hút thuốc, hoàn toàn khép mình với thế giới bên ngoài bằng một cặp tai nghe màu trắng, một tay đặt trên nút vặn của chiếc iPod trong khi tay còn lại đang cuộn một chút mì spaghetti lên chiếc dĩa. Gương mặt xinh đẹp của cô trông thật vô cảm, trông như thể cô ấy đang cực kì buồn chán vậy. Cô hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt sáng chói mà mình đang thu hút. Cô ấy không hề trang điểm, cô mặc một chiếc áo len và quần jean, đi một đôi giày ba-lê không gót, một bộ đồ mà nếu người mặc chỉ là một người nào đó chứ không phải một người thật sự xinh đẹp thì nó sẽ chỉ biến người đó thành một người phụ nữ trung niên tẻ nhạt. Cô vẫn có thể toát lên dáng vẻ của một người mẫu nổi tiếng với hình ảnh bình thường một cách hoàn hảo. Chỉ riêng sự xuất hiện của cô cũng khiến quán ăn gia đình biến thành một quán cà phê ở Pa-ri, còn gương mặt của những vị khách khác biến thành những bức họa đơn giản.
Đây là bữa trưa mà cô gái xinh đẹp, Kawashima Ami, ăn một mình vào ngày thứ bảy. Khóe miệng Taiga cong lên nham hiểm trước cảnh tượng ấy.
“A, vậy mà tôi còn đoán xem đó là ai. Không phải đây là chihuahua ngu ngốc sao? Tại sao cô lại cô đơn đến mức phải ăn mì spaghetti một mình vào thứ bảy vậy?”
Giọng cô lập tức đổi sang giọng chọc tức. Nhưng Ami đang chăm chú vào bản nhạc và không hề nghe thấy Taiga. Cô nhìn sang một hướng khác trong lúc thưởng thức món xa lát của mình và gõ giày theo nhịp bản nhạc.
“Hở? Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Này! Chihuahua ngu ngốc! Chihuahua ngu ngốc cô độc không có việc gì để làm vào ngày nghỉ!”
“...”
Ami vẫn không để ý đến cô. Taiga đang chuẩn bị nâng giọng của mình lên mức lớn hơn thì cuối cùng Kitamura cũng can thiệp. Cậu bạn thuở nhỏ ngây thơ, dịu dàng và luôn luôn hành động như anh trai của cô ấy…
“Này, đồ lười! Đồ, lười! Đồ lười biếng hiện không có gì để làm!”
“Ki, Kitamura…? Có chuyện gì vậy?”
“Ami là một kẻ lười biếng, một kẻ lười biếng mờ nhạt không có công việc gì để làm! Một người mẫu nghèo khổ không có việc làm!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Chihuahua ngu ngốc là một kẻ lười biếng! Một người mẫu không có việc gì để làm! Chihuahua lươ…”
Ngay cả Taiga cũng bắt đầu vui vẻ hùa theo Kitamura và bắt đầu hát ‘kẻ lười biếng, kẻ lười biếng’, thứ giọng kết hợp của họ cất cùng với nhau trong một giai điệu chói tai.
“Kẻ~ lười~ biếng~ nhất~ trong~ số~ tất~ cả~ mọi~ người~...”
“Kitamura thật tuyệt vời! Thật thông minh!”
Tên ngốc tóc vàng chóe và con hổ ngớ ngẩn vỗ tay vui vẻ và xoay vòng quanh Ami, cô ấy vẫn hoàn toàn không để ý đến tình hình hiện tại. Hai người họ vừa làm ồn vừa nhảy nhót xung quanh và mỉm cười với nhau. Thậm chí ngay cả Minori cũng phải nheo mắt và lên tiếng.
“C, có chuyện gì vậy?! Kitamura-kun, điều cậu nói không buồn cười một chút nào đâu! Lẽ nào mái tóc vàng kia đã ảnh hướng đến khiếu hài hước của cậu rồi sao...?”
“Không thể nào đâu, đúng không? Kitamura chưa bao giờ là một người hài hước cả...Điều quan trọng hơn là cậu đang được bàn phía đằng kia gọi kìa.”
“A!” Minori lập tức mang điệu bộ hầu bàn và nhanh chóng đến nhận yêu cầu. Trong lúc nhìn cô ấy đi mất, Ryuuji nghĩ rằng nguyên nhân cho hành động đó của Kitamura có lẽ là do nỗi bực tức của cậu ấy trước những lời trách móc của Ami lúc ở trong phòng giáo huấn ngày hôm nọ hiện đang sôi sục, phải vậy không? Ngay lúc này, Kitamura không còn là vị thánh không hề trách mắng hay cãi vã với ai, và cậu ấy còn có sự ủng hộ của Taiga, người vẫn được gọi là ‘Quý tộc của vùng khiếm nhã’.
“Tôi không có công việc, vậy nên tôi lười biếng~.”
“Tôi yêu công việc người mẫu! Nhưng tôi không có việc làm! Tôi ăn một mình! Aaaaa~...Hức hức hức hức...Aaaaa~...Hức hức hức hức...Tôi không có việc làm, xin hãy cho tôi một công việc~.”
“Rỗi rãi quá thật chẳng tốt chút nào! Nếu cô không phải một người mẫu! Cô sẽ lười biếng mãi mãi! Kẻ lười biếng ăn một mình! Thật thoải mái! Thật thoải mái! Thật thoải mái! Hề hề! Một mình! Một mình! Một mình! Hức hức hức hức~”
Hai người họ thậm chí còn tiến lên một mức mới, bịa ra một bài hát để trêu trọc Ami. Cùng với người đồng hành là Taiga, người đang mỉm cười nham hiểm giống với một kẻ đầy tớ ma quỷ trung thành, Kitamura thậm chí còn giật lấy chiếc khăn tay của Ami và dùng nó như một chiếc mi-crô, cái mông của cậu ấy lắc lư từ bên này sang bên kia, và khi cậu ấy đang chuẩn bị tiếp tục một tràng cười khó chịu mới…
“Các cậu phiền phức đến mức thậm chí tôi không thể giả vờ như mình không nghe thấy tiếng các cậu được nữa! Đồ ngớ ngẩn!”
“A!”
Ami hắt chỗ nước đá còn lại của mình vào mặt Kitamura. Thật ra, gần như toàn bộ chỗ nước đã được uống hết, những thứ còn lại trong cốc hầu hết chỉ là đá, vậy nên chỉ có má và cằm của Kitamura là bị ướt. Nhưng nó vẫn rất lạnh, đúng không? Mặt Kitamura trắng bệch, cậu cuống cuồng cố lấy những viên đá đã lọt vào trong cổ mình ra.
Taiga sử dụng chiếc cốc không để gõ lên đầu Ami.
“Vậy ra ngay từ đầu cô đã nghe thấy chúng tôi, tại sao cô giả vờ như mình không chú ý đến chúng tôi hả? Đồ đần độn!”
“Đau!”
Chiếc cốc lập tức bị giật mất.
“A~, giờ ăn trưa đã bận bịu lắm rồi, vậy mà các cậu vẫn bày thêm việc cho mình nữa! Sàn nhà ướt rồi! Chết thật!”
“Tất cả là lỗi của Yuusaku và con hổ lùn~!”
“Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, ngồi xuống! Ami, cậu đến ngồi với họ đi, ở đây ướt rồi, mình phải lau dọn! Nhanh lên. Này, cô kia, nhấc mông lên!”
Chế độ làm việc chăm chỉ của Minori hiệu quả gấp ba lần bình thường, cô đuổi bốn người đi bằng một cây lau nhà và dẫn họ đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Minori cũng chuyển chỗ mì spaghetti và xa lát đang ăn dở của Ami sang đó.
“Hãy kêu mình khi các cậu quyết định muốn gọi món gì nhé! Mình sẽ tặng các cậu một phần khoai tây rán cực lớn!”
Minori vừa thì thầm đoạn cuối của câu nói vừa đặt ba tờ thực đơn lên trên bàn với một cử chỉ hoa mỹ như một con thiên nga.
“Nhưng mình không muốn ngồi với mấy người này?!”
“Ồ~, nhìn này! Nó có ghi ‘thu thập nấm cỡ bự’...Cơm nấm bỏ lò, bánh kẹp thịt nấm và mì spaghetti nấm! Tất cả chúng đều chứa rất ít ca-lo, vậy nên có lẽ tôi sẽ ăn tráng miệng nữa…”
“Bà muốn ăn tráng miệng ở đây à? Không phải bà muốn đến quán cà phê ở trước nhà ga sao?”
“Mình muốn thứ gì đó thật nóng...Thứ gì đó làm ấm cơ thể mình…! Mình lạnh cóng rồi! Mình chết mất!”
“Liệu cơm nấm bỏ lò có ngon không nhỉ?”
“Tôi không muốn ăn cơm nấm bỏ lò.”
“...Không ai chịu nghe tôi cả! Đó là lí do tại sao tôi ghét ở cùng với mấy người!”
“Hừm!” Ami nhanh chóng kết thúc chỗ mì spaghetti còn lại và tỏ thái độ không vui. Gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra một thái độ cực kì phiền phức, cô quay mặt đi.
“Tui sẽ lấy okomomiyaki thịt bò/*okomomiyaki: bánh xèo | wikipedia */ và đồ uống. Kawashima, tại sao hôm nay cậu lại ở đây một mình thế? Cậu không đi làm à?”
Ryuuji nghiêm túc hỏi, thế nhưng cậu cũng nhận được một cái trừng mắt của Ami.
“Mình đang...nghỉ! Mình cũng là con người, thỉnh thoảng mình không thể nghỉ ngơi sao?!”
“Tại sao cậu lại quá bực bội như vậy…?”
“Ừ, thật là đáng sợ. Chihuahua ngu ngốc hôm nay có tâm trạng không tốt đúng không?”
“Đây giống với tính cách tệ hại của cậu ấy hơn là bực tức.”
“Im mồm! Các cậu đã quá sung sướng với bản thân mình rồi, đúng không, đặc biệt là cái tên tóc vàng chóe đằng kia! Bất kì ai cũng sẽ thấy không vui nếu liên tục bị gọi là một kẻ lười biếng! Đúng thật là...Ăn một mình vào ngày thứ bảy thì sao cơ chứ? Làm vậy là có tội à?!”
Không, không, đó không phải là tội~. Những người còn lại trên bàn hướng ánh mắt mình trở lại tờ thực đơn. Ami khó chịu bắt chéo chân.
“Hừm…! Tôi vẫn đang học trung học, sao mà tôi có thể trở thành một người mẫu chuyên nghiệp nếu tôi không nghỉ ngơi hợp lí? Tôi chỉ có thể học bài, chuẩn bị cho tiết kiểm tra và đi đến các trung tâm sắc đẹp hay trung tâm thể dục thể thao vào thời gian rảnh rỗi. Trong quá khứ, đúng vậy, trước khi chuyển đên đây, công việc của tôi không chỉ là chụp ảnh thông thường, tôi còn phải chụp ảnh cho bìa tạp chí, nó kiểu như ‘Mình sẽ lại lên trang bìa sao~?’, tôi chẳng có thời gian để nghỉ ngơi nữa...A~, đúng vậy! Nếu không phải vì tên bám đuôi biến thái ấy đã bắt tôi phải rời bỏ nơi làm việc trong suốt hai tháng trời, tháng này tôi sẽ lại lên trang bìa! Dù sao thì Ami-chan cũng chưa hề lên trang bìa một lần nào kể từ khi cô ấy nghỉ?! Có chuyện gì xảy ra vậy?! Ý là trang bìa với gương mặt Ami-chan trên đó bán không chạy lắm sao? Chết tiệt...mấy tên khốn dám coi thường khả năng của tôi!”
Có vẻ như ‘đòn tấn công kẻ lười biếng’ đã kích hoạt một quả địa lôi. Taiga, người đã bắt đầu nó, ngồi im lặng bên cạnh Ryuuji mà không biết phải làm gì, cô đối diện với Ami đang cực kì bực bội.
“Chihuahua ngu ngốc...Được rồi, tôi sẽ đãi cô đồ uống. Cô thật đáng thương khi thậm chí còn không đủ khả năng trả một món đồ uống hai trăm tám mươi yên…”
Cô ấy cố tình làm vẻ mặt đau khổ và ấn lên bộ ngực phẳng lì. Ami hét lên chói tai, cô ấy gần như nổ tung vì giận dữ.
“Tôi uống nước không phải vì tôi quá nghèo không thể gọi bất cứ thứ gì khác! Nước là thứ rất tốt cho việc loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể! Tôi uống nước để nuôi dưỡng cơ thể mình! Con hổ lùn ngớ ngẩn! A~, cô thật quá phiền phức! Tôi cho cô đãi tôi đó! Tôi cho cô đãi tôi đó!”
Ami tức giận đứng bật dậy và bước huỳnh huỵch về phía quầy đồ uống. Ryuuji thấy vậy liền nhanh chóng gọi với theo cô.
“Này! Cậu phải gọi món trước!”
Họ vẫy tay với Minori đang làm việc rồi gọi, “Okonomiyaki, cơm kem nấm với sốt trắng, cơm nấm bỏ lò...và bốn đồ uống”. Phần gọi món đã xong.
Vì họ chẳng mang theo bất cứ thứ gì đủ giá trị để bị lấy trộm, bốn người cùng lúc rời khỏi chỗ của mình và tụ tập quanh quầy đồ uống như những bầy cừu đứng dọc dòng sông.
“Chúng ta sẽ đi đâu sau khi ăn trưa?”
“Ừm...Có hơi xấu hổ khi nói ra điều này, vì đã chạy khỏi nhà nên mình không có tiền. Khoản tiền Yasuko-san cho mình cũng chỉ đủ trả cho bữa ăn...A~, lạnh quá! Cà phê, cà phê!”
“Vậy hãy đi đâu đó ấm áp, chúng ta không thể tiếp tục ở đây nhìn chằm chằm vào Minorin được. Cái thứ dùng để nhặt đá viên mà trông như cái để treo quần áo ở đâu thế?”
“Ý bà là cái kẹp hả? Nó đây, đưa cốc của bà đây, tui sẽ giúp bà lấy một ít...Kawashima? Cậu có nơi nào muốn đến không?”
“Ừm...Thứ không có ca-lo là...hở?! Chuyện này xảy ra từ khi nào thế?! Tại sao mình cũng bị kéo vào?!”
“Không phải hôm nay cô rảnh sao? Nói thật thì, Kitamura-kun trông hoạt bát hơn khi có cô ở gần. Mặc dù chẳng thích nhưng tôi vẫn cho phép cô đi cùng chúng tôi. Cô có thể đi theo và giúp động viên Kitamura-kun!”
“Đợi một chút, chuyện này đã đi quá xa so với những gì tôi nghĩ...Phản ứng vừa nãy của Yuusaku là hoạt bát á? Hơn nữa điều quan trọng nhất là, không phải tôi đã nói với hai người rằng đừng có dính dáng đến cậu ấy rồi sao? Các người hoàn toàn phớt lờ những lời tôi nói!”
“Giờ cậu cũng đã dính quá sâu đến mức không thể quay lại rồi. Nhìn vào bộ mặt đó đi, môi cậu ấy biến thành màu xanh vì cậu đã hắt nước đá vào cậu ấy…”
“Mình đâu muốn! Cậu ta đòi đó chứ!”
Bốn người bọn họ thêm vào một mức độ huyên nào khác cho quán ăn vốn đã ầm ĩ trong suốt giờ ăn trưa.
Trong lúc này, động viên Kitamura-kun là điều quan trọng nhất. Cô sẵn sàng làm bất cứ việc gì để đạt được điều đó.
Taiga đã đưa ra quyết định ấy trong khi nhai chiếc bánh xu kem phủ sô-cô-la. Vào lúc bốn giờ sáng, khi trời sắp tỏ, Ryuuji cũng có ý nghĩ tương tự với cô ấy. ‘Chúng ta phải cố gắng vì Kitamura!’, hai người họ đã nhét đầy đồ ăn vào bụng mình để hứa chuyện đó.
Nhưng…
“Lời hứa đó tiến triển thế nào rồi?”
“Cậu ấy, cậu ấy trông rất năng động...theo một cách nào đó…”
“Ông cũng nên làm điều gì đó giúp đỡ đi…”
“Tui cũng định nói điều tương tự với bà…”
Trước mặt con hai người đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài lạnh cóng, ở phía bên kia hàng rào bảo vệ màu xanh lục, hai người bạn thuở nhỏ đang trò chuyện với vẻ u ám trên gương mặt.
“Tại sao cậu lại đánh trượt một lần nữa! Sao cậu lại có thể hụt một quả bóng ở tốc độ bảy mươi kilomet một giờ? Ami, cậu có nhìn vào quả bóng không đó? Tại sao cậu không tập trung vào chuyện đó hơn đi?! Tại sao cậu lại sợ bung hết sức mình?! Từ khi nào mà việc này đã trở nên phổ biến ở Nhật Bản thế?!”
“Mình rất nghiêm túc trong chuyện này! Và đây cũng là lần đầu tiên mình cầm cây gậy, chẳng phải không đánh chúng cái gì cũng là chuyện bình thường thôi sao?! Mà không phải cậu là người đề nghị đến chỗ này à, vậy tại sao mình lại là người đánh bóng?! Cậu không tự mình đánh được à!”
“Tất cả mọi người đều bình đẳng ở trong khu vực đánh bóng. Luật lệ này luôn luôn đúng ở trong khu vực đánh bóng! Bởi vì luật lệ này mà các tay đánh bóng có thể bước vào khu vực đánh bóng! Và vung gậy! Ở trong khu đánh bóng, tất cả mọi người đều là một tay đánh bóng! Này! Nhìn trước mặt cậu kìa! Quả bóng đang đến! Nhìn cẩn thận! Tập trung vào nó! Này! Nếu cậu không chú ý, nó sẽ trúng vào cậu!”
“Hở?! Đ, đ ,đ ,đ ,đ, đợi đã?!”
Vút! Cú vung gậy loạn xạ trượt lần thứ mười lăm liên tiếp. Kitamura, người đang vào vai huấn luyện viên, ngạo mạn cúi xuống phía trước bảng điều khiển. “Cậu đang làm gì thế hả?!”, cậu ấy hét lên rồi vò mái tóc vàng chóe và dậm chân tức tối.
“Không phải mình đã nhắc cậu tập trung vào trái bóng à! Tại sao cậu lại không thể làm được một việc đơn giản như vậy!”
“Bởi vì cậu đã khiến mình phân tâm bằng việc nói quá nhiều!”
“Kushieda cũng là con gái, và cậu ấy có thể dễ dàng đánh một trái bóng ở vận tốc một trăm bốn mươi kilomet một giờ!”
“Minori lúc nào chẳng là một cô gái bóng chày! A! Đau quá! Ui ui ui! Cậu vừa đánh mình bằng gậy bóng chày đó hả?!”
“Cậu không thể tập trung bởi vì cậu cứ liên tục phàn nàn! Ngẩng đầu lên, quả bóng sắp đến lần nữa đó! Lần này cậu phải tập trung và đánh trúng nó!”
“Takasu-kun cũng nhìn thấy chuyện đó, đúng không?! Tên này vừa mới dùng gậy bóng chày đánh vào mông mình!”
Đúng vậy mình có nhìn thấy, và mình cũng không thể tin được rằng vào thời đại này mà còn có người vẫn dùng gậy bóng chày đánh vào mông người khác. Ryuuji gật đầu xác nhận, cậu ôm lấy đầu gối và ngồi co ro trên chiếc ghế dài. Trung tâm luyện tập bóng mềm cũ nát nằm bên rìa một sân golf và chỉ có một khu vực đánh bóng. Cho dù đó là kết quả của việc thiếu ánh nắng, hay những kết cấu bê tông tự tạo ra hơi lạnh, hay bầu không khí ô nhiễm xung quanh nơi đây, có cảm giác như bên trong trung tâm luyện tập này còn lạnh hơn cả ở ngoài phố. Taiga cũng buồn chán ôm lấy chân mình với cùng một tư thế và khụt khịt thành tiếng.
Khi Kitamura đề nghị đến trung tâm luyện tập bóng chày bóng mềm, chúng ta đã nghĩ rằng cậu ấy muốn thay đổi tâm trạng bằng cách luyện tập và nghĩ chuyện đó rất lành mạnh lại còn có lợi cho sức khỏe. Tất cả đều ổn khi mọi người đi tới trung tâm, nhưng khi chúng ta đến đây, Kitamura lập tức gọi Ami vào khu vực đánh bóng và bắt đầu nhập vai một huấn luyện viên đến từ địa ngục. Mặc dù tinh thần Kitamura trông thật an tâm, nhưng Ryuuji cảm thấy nó đang đi ngược lại với hướng lành mạnh và có lợi cho sức khỏe.
“Bà có nghĩ rằng dường như Kitamura đã biến thành một người khác không?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy khi ông dạy tôi cách rán trứng.”
“Ai cũng sẽ thấy bực bội nếu như căn nhà sắp sửa bị thiêu rụi, đúng không…”
“A, chihuahua ngu ngốc đánh trúng rồi.”
Bong! Tiếng va chạm giữa quả bóng và cây gậy vang lên. Ami đã vung cây gậy một cách chính xác lần đầu tiên trong đời mình. Nhưng cả đường bay của quả bóng lẫn âm thanh nó tạo ra đều cực kì nghiệp dư, quả bóng bay thẳng lên trời và rơi xuống một vài centimet trước mặt tay đánh bóng.
“Ừm...một cú đánh nhẹ của tay bắt bóng. Được rồi, mình sẽ để cậu qua! Giờ cậu có thể nghỉ ngơi rồi!”
“Cậu ngạo mạn như vậy để làm cái gì chứ…?”
Ami cuối cùng cũng được tự do, cô bò qua lớp rào bảo vệ và trở lại với thế giới bên ngoài, cô chuyển gậy cho Taiga.
“Được rồi, cô là vật hi sinh kế tiếp. Cẩn thận, cậu ấy đúng là một tên to mồm và biến thái. A~...Tôi chẳng bao giờ muốn dính dáng đến cậu ấy theo bất kì cách nào nữa…”
“Ai tiếp nào?! Đích thân mình sẽ hướng dẫn, đến đây!” Nghe thấy giọng nói của vị huấn luyện viên đến từ địa ngục, Taiga do dự nhìn vào Ryuuji.
“Đi đi, hãy khiến cậu ấy trở thành một huấn luyện viên vui vẻ.”
“Ừm...Ông nói đúng. Được rồi! Kitamura-kun! Mình là người tiếp theo!”
Taiga cởi bỏ chiếc áo len, buộc tóc lên và băng qua lớp rào bảo vệ bước vào khu vực đánh bóng một cách dũng mãnh. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Taiga chơi bóng chày, nhưng ấn tượng cô ấy toát ra khi tập vung gậy, chỉ về phía chiếc máy ném bóng, cánh tay trái xắn ống tay chiếc váy dài trông giống như chính Suzuki Ichiro/*Suzuki Ichiro (1973): cầu thủ bóng chày người Nhật Bản*/ vậy. Cứ như thế, Suzuki Taiga được sinh ra trên thế giới này.
“Được rồi! Chúng ta sẽ bắt đầu từ bảy mươi kilomet một giờ! Aisaka, chúng ta bắt đầu nào!”
“Ừm!”
Ami ngồi xuống bên cạnh Ryuuji và chải chuốt lại mái tóc có phần bù xù. Cùng lúc đó, một tiếng động sắc nét vàng lên, cây gậy của Taiga va chạm trực tiếp với quả bóng. Quả bóng bay thẳng đến vòng tròn mục tiêu đập vào gần trung tâm. “Ồ!” Ryuuji không nhịn được nữa cậu bắt đầu vỗ tay. “Tốt lắm…”, Ami thậm chí còn buồn chán hơn nữa.
“Mình đánh trúng rồi à? Đúng chứ? Không phải hơi quá dễ dàng sao? Kitamura-kun, cậu tăng tốc độ lên cũng được.”
Taiga vừa lắc lư từ bên này sang bên kia trong chiếc váy dài bồng bềnh kiểu phương tây vừa hét lên đòi một thử thách lớn hơn. Kitamura nhìn vào cô bằng cặp mắt sáng rực.
“Có phải mình vừa tìm ra một viên ngọc chưa được mài giũa không? A! Aisaka! Tại sao một thiên tài như cậu không tham gia vào câu lạc bộ bóng mềm nhỉ?!”
“Bởi vì mình đã quá đủ với các câu lạc bộ thể thao hồi sơ trung rồi. Cầm gậy như thế này có được không?”
“Để mình xem...Đúng rồi, cứ như vậy! Thực ra, cho dù trước đây không có chút kinh nghiệm nào cậu vẫn cầm gậy rất hoàn hảo! Minh ngạc nhiên trước năng lực thể chất tuyệt vời của cậu đó!”
“Mình không tuyệt đến thế đâu~ Minorin giỏi hơn mình nhiều~.”
“Hề hề hề hề.” Taiga mỉm cười bẽn lẽn, mặt cô chuyển sang màu đỏ đậm. Cứ như vậy, có vẻ tốt! Kitamura trông cũng rất vui vẻ. Cậu ấy vui vẻ, đúng không? Ryuuji im lặng quan sát để không hiểu sai vẻ mặt của cậu ấy. Nhưng đột nhiên, trên mu bàn tay cậu…
“Này, Takasu-kun, mình buồn lắm. Ở đây lạnh thật đó...Cậu nghĩ sao nếu hai chúng ta đi đâu đó và kiếm thứ gì ấm áp để uống?”
Những ngón tay ngọc ngà của Ami lần trên mu bàn tay của Ryuuji, trong khi ấy cặp mắt rưng rưng ngước lên nhìn vào mặt cậu, cô nhanh chóng di chuyển cơ thể lại gần và áp mình sát vào Ryuuji bằng cách ôm chặt lấy cánh tay cậu.
“Cậu nghĩ sao hả…?”
Ami nghiêng đầu sang một bên, đôi môi màu anh đào hơi cong lên, cặp mắt nâu nhìn thẳng vào mặt Ryuuji, cử động của cô nhẹ nhàng như một luồng sáng lay chuyển trên mặt nước, cô ấy gần như kéo cậu vào một thế giới khác. Ngay tức khắc lí trí của Ryuuji biến mất.
“Được rồi, đi nào.”
“Hở, này…?”
Ryuuji không đẩy Ami ra hay làm bất kì phản ứng nào bộc lộ cảm giác khó chịu, cậu chỉ đột ngột đứng dậy. Ngạc nhiên thay, Ami lại là người bất ngờ kêu lên một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn vào Ryuuji bằng cặp mắt đầy ngờ vực. Ryuuji ra hiệu cho cô đứng lên cùng mình.
“Có chuyện gì vậy, không phải cậu là người bảo mình đi cùng với cậu sao? Có một máy bán nước hoa quả ở quầy, đi thôi.”
“Tại sao cảm giác này rất khác so với bình thường…? Cậu đang âm mưu cái gì vậy hả?”
“Thật bất lịch sự, mình không phải cậu, vậy nên hiển nhiên là mình chẳng âm mưu bất cứ điều gì cả.”
“Mình chẳng bao giờ âm mưu...thôi bỏ đi.”
Ami nhìn vào Ryuuji, cô vừa đứng dậy vừa nói,
“Nếu chuyện đã thế này thì mình cũng có điều muốn làm.”
Ami ôm chặt cánh tay Ryuuji như thể đang treo vào cậu vậy.
“Này...Cẩn thận với điều cậu đang làm đó!”
Một mùi nước hoa thoang thoảng len vào mũi cậu.
“Có chuyện gì chứ? Cậu mất kiểm soát rồi à? Không phải cậu hơi yếu lòng sao?”
Do chiều cao tương đương với nhau, khuôn mặt của Ami gần như áp vào cổ Ryuuji. Ryuuji không thể thoát khỏi đòn khóa khớp cổ tay lẫn khuỷu tay của Ami, hai người họ dựa vào nhau như bao cặp đôi khác.
“Bọn mình sẽ nghỉ ngơi một chút~!”
”Được rồi! Này, Aisaka, quả bóng đang đến với tốc độ một trăm kilomet một giờ!”
“Hở! Được rồi…?!”
Tên Kitamura tinh tế không hề nhận ra, nhưng Taiga thì trợn tròn mắt sửng sốt trước cảnh hai người họ thân mật bám lấy nhau. Kết quả là Taiga vung cây gậy của mình quá trễ, cô đỡ hụt cú ném thẳng đơn giản.
‘Không, nó không giống với những gì bà nghĩ đâu!’ Ryuuji cuống cuồng lắc đầu, cậu cố truyền thông điệp của mình đến Taiga qua cặp mắt. ‘Tôi rời đi thì bà có thể ở cùng với Kitamura một mình. Mặc dù Kitamura hoạt bát hơn khi có Ami ở gần, nhưng có vẻ như cậu ấy đã ngã sang phe ác mất rồi. Vậy nên tôi sẽ đi cùng với Ami như bình thường để trao cho bà cơ hội này.’ Nhưng Ami vẫn đang dính lấy cánh tay Ryuuji, cô vui vẻ quay lại và lè lưỡi với Taiga.
“...!”
Taiga không cử động một chút nào cả! Cô đã trượt hai phát và đang trong tình thế nguy ngập. Ngọn lửa trong cặp mặt của huấn luyện viên Kitamura thậm chí còn bùng sáng hơn nữa.
“Hì hì hì, cuối cùng thì chỉ, có, hai, chúng, ta,...Đùa đấy.”
Sau khi đi vào trong khu văn phòng của cả sân golf và trung tâm tập luyện bóng chày, Ami lập tức buông cánh tay của Ryuuji và đẩy cậu ra xa. Ryuuji cũng chẳng ngạc nhiên gì, đó chỉ là phản ứng bình thường của Ami.
“Mình đã mơ hồ đoán được hành động của cậu rồi. Chỉ cần Taiga không có quanh đây, bám lấy mình cũng chẳng còn vui vẻ gì nữa, đúng không? Được rồi, đến đó và ngồi đi, mình sẽ mua đồ uống cho cậu.”
“Mình sẽ tự mua...A~, thật chán~ quá đi.”
Ami tỏ vẻ chán nản trên gương mặt xinh đẹp, cô cắt ngang qua trước mặt cậu. Ryuuji nhìn vào tấm lưng xinh đẹp của Ami, bỗng nhiên cậu muốn đáp trả vì lúc nào cũng bị cô trọc ghẹo.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Nếu cậu không thể chịu được chuyện phải tách khỏi mình thì hãy thành thực hơn đi.”
“A?!”
Ryuuji hành động như thể cậu sắp ôm lấy Ami từ phía sau. Cậu chỉ giả vờ thôi, nhưng Ami ngay lập tức chạy ra xa rồi quay lại.
“Cậu hét lên kìa! Cậu hét lên kìa!”
Ryuuji chỉ về phía Ami, người đã nhảy ra xa và đang rất ngạc nhiên, cậu cười lớn. Thật tuyệt khi có thể đáp trả sau khi lúc nào cũng bị trêu chọc và cười cợt! Miệng Ami há ra, gương mặt đỏ bừng tức giận, có lẽ đó là do cô ấy đã bị một người giống như Ryuuji đùa cợt.
“Mình...tức lắm rồi đó! Nước hoa quả! Cậu đã nói rằng cậu sẽ mua đồ uống cho mình mà!”
Ami đứng dang rộng hai chân và chỉ về chiếc máy bán hàng tự động kiểu cốc giấy cổ điển. Cả cái giá tiền bảy mươi yên lẫn thiết kế cổ điển của nó đều xưa cũ đến mức buồn cười.
“Đúng đúng, cậu muốn gì?”
“Dưa lê.”
“...Vậy có ổn không? Người mẫu có được uống đồ có đường không?”
“Đúng, đúng là bọn mình có thể! Đừng có nhúng mũi vào những chuyện không liên quan đến mình! Đúng thật là, cậu lúc nào cũng nghĩ đến những thứ không cần thiết…!”
Sau khi mua cà phê cho mình và nước dưa lê cho Ami, hai người họ ngồi trên quầy bar trong khu ăn uống được trang trí nghèo nàn.
“Đừng có khó chịu quá như thế.”
“Không phải mình đã bảo cậu đừng có nhúng mũi vào chuyện của người khác rồi sao?! Đừng có nói chuyện với mình! Và cũng đừng có nhìn mình!”
Xem ra Ami thực sự rất tức giận. Ami tựa đầu lên cánh tay đặt trên quầy, cô xoay người khỏi Ryuuji. Ami uống thứ nước đầy những thành phần nhân tạo của mình. Lưng và vai cô tỏa ra mùi nước hoa thoang thoảng và một vẻ rất ác độc. Tâm trạng của Ryuuji cũng theo đó mà trở nên tồi tệ.
“Cho mình xin lỗi thì có được không? Mình chỉ đùa thôi mà, giống như cách cậu lúc nào cũng dính lấy mình trêu chọc ấy?”
“Mình không bực vì chuyện đó...Thôi bỏ đi.”
“Vậy cậu bực mình về chuyện gì?”
“Bỏ đi, bỏ đi...Có rất nhiều lí do mà Takasu-kun sẽ không hiểu được đâu.”
Ami quay mặt đối diện với bức tường, cô muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi này. Nhưng…
“Nhiều lí do...Vậy cậu bực mình bởi những vấn đề trong công việc kết hợp với hành động dại dột của Kitamura và nỗi tức giận do hành vi của mình...Đại loại thế hả?”
Tâm trí Ryuuji đã sẵn sàng để bị phớt lờ, cậu cố gắng tiếp tục câu chuyện. Nhưng ngạc nhiên thay, Ami nhẹ nhàng trả lời trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường.
“...Không, không giống vậy. Không đơn giản thế.”
Dường như Ryuuji đã hiểu ra chuyện gì đó. Cậu cảm thấy những lời lẽ của Ami có một ý nghĩa sâu xa hơn, nhưng cậu lại không thể tìm ra cách để khiến cô bộc lộ những dụng ý ẩn trong câu nói của mình. Có vẻ như giống với những gì Ami nói, chuyện đó không đơn giản thế.
“Kawashima, cậu đúng là một cô gái phức tạp. Chắc chắn cần rất nhiều công sức để có thể thực sự hiểu hết mọi điều về cậu.”
“Nếu một người không sẵn sàng nỗ lực đến vậy để hiểu được mình, thì anh ta không có quyền trở thành một nửa còn lại của mình. Mà...Mình rất đáng để cố gắng, đúng không?”
Ami nói với thái độ kiêu ngạo, cô phất tóc khá mạnh, cuối cùng cô cũng quay lại liếc vào Ryuuji với vẻ lạnh như băng thường lệ. Ít nhất vậy vẫn còn tốt hơn là nhìn chằm chằm vào bức tường. Ryuuji cảm thấy khá nhẹ nhõm.
“À, cậu không phải là người duy nhất khó hiểu. Kitamura nói rằng cậu ấy nhuộm tóc bởi vì cậu ấy không muốn trở thành hội trưởng Hội Học sinh. Rằng sẽ không ai hi vọng bất cứ thứ gì nếu như cậu ấy trở thành một tên côn đồ...Cậu nghĩ thế nào? Cậu ấy có nói thật không?”
“Hở~?” Bộ mặt trắng như ngọc của Ami cuối cùng cũng quay lại đối diện với Ryuuji.
“Đó là lí do mình đã nói, không cần biết là thật hay không, Yuusaku đang hi vọng rằng ‘ai đó’ sẽ...Thôi bỏ đi, mình đã nói là mình sẽ không dính dáng đến chuyện này nữa rồi, cho nên cậu cũng không phải báo cáo những thứ như vậy cho mình. Mình cảm thấy thật ngớ ngẩn khi ở cùng với Yuusaku.”
Vào lúc ấy, tiếng chuông đột nhiên vang lên từ phía bên kia của trung tâm luyện tập.
“Cái gì vậy?!”
“Có, có chuyện gì thế?!”
Có phải là diễn tập chống thảm họa không? Hay lẽ nào là cháy thật? Ryuuji và Ami đứng bật dậy cùng nhau, nhưng những người làm việc ở quầy trông vẫn thoải mái như thể chẳng có gì xảy ra. Một người phụ nữ trung niên mang lớp trang điểm dày trên mặt kéo theo thứ gì đó khá lớn phía sau mình.
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng đã đánh trúng!”
“Ai là người đã đánh trúng vậy?”
Trong giữa tiếng vỗ tay của những nhân viên…
“Là cô ấy! Cô ấy giỏi đó, đúng không?! Mà cô ấy chỉ là người mới!”
Vị huấn luyện viên cực kì hạnh phúc tươi cười thật lớn, cậu chỉ vào viên ngọc chưa được mài giũa, Taiga. Trên mặt cô mang một vẻ bối rối, nhưng cô vẫn cười cùng với cậu ấy và đứng giữa tiếng vỗ tay của mọi người trong khi ôm lấy con thú bông khổng lồ mà người phụ nữ trung niên đã ấn vào cánh tay cô, trông nó giống như một con chuột nhưng lại không phải. Con thú bông mang một cái dải bằng quanh cổ có ghi ‘Chúc mừng bạn đã đánh được cú home run!’ Ryuuji đi về phía Taiga, cậu cố tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Bà lại làm gì thế hả?!”
“Chẳng làm gì cả...Có vẻ như tôi đã đánh trúng thứ gì đó. Tôi vung cây gậy của mình và quả bóng bay đến chính giữa bia mục tiêu, rồi chuông báo vang lên, và chuyện thành ra thế này…”
“Thành ra thế này là có ý gì vậy hả? Không phải chuyện này rất tuyệt sao?! Aisaka thực sự rất tài năng! Cậu hoàn toàn trái ngược với Ami! Một cú home run, thật tuyệt!”
“Thật lòng thì, mình không thực sự cần cái tài năng này.”
Ami nhìn trừng trừng vào Kitamura đang rất phấn khích, cô uống nốt chỗ nước của mình. Taiga chuyển con thú bông cho Kitamura, “...Cậu có muốn nó không?” Kitamura vui vẻ nhận lấy.
Ryuuji hỏi người phụ nữ trung niên có lớp trang điểm dày.
“Cú home run có hiếm khi xảy ra không?”
“Không hẳn. Nó xảy ra một, hai lần mỗi tháng.”
“Ra vậy…”
“Mắt cháu trông như mắt dã thú vậy. Này, mọi người, nhìn xem, mắt cậu ta giống như mắt của dã thú ấy!”
“A, đúng vậy.”
“Aaa…”
“Để tôi xem, ai?”
“Dã thú? Rắn! Nó giống như mắt của con rắn!” Chỉ cần Kitamura hạnh phúc thì thế này cũng đáng. Ryuuji kiên trì chịu đựng đám đông phụ nữ trung niên vây quanh mình.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn về tây, những cơn gió cũng theo đó mà trở nên lạnh hơn.
Giờ là lúc đi về nhà. Khi ba người sắp trở lại căn hộ nhà Takasu vẫy tay chào tạm biệt Ami…
“A~ Thật là trùng hợp~!”
“Vâng, thật là trùng hợp.”
Lúc này Yasuko không hề trang điểm, bà tiến về phía họ. Sau một giấc ngủ khoan khoái, những tế bào da của bà đã lấy lại được vẻ đẹp tươi trẻ của mình. Yasuko đã ra ngoài mua sắm, bà cầm trên mỗi tay một chiếc túi từ cửa hàng trang điểm, bà mặc một bộ đồ trông khá hơn đôi chút so với đồ thể dục của Ryuuji. Sau khi nhìn thấy Ami, Yasuko nói,
“A~, số bạn của Ryuu-chan lại tăng thêm được một người~! Cô nhớ đã gặp cháu trước đây rồi, đúng không~? Lâu rồi không gặp~! A~ may là cô đã mua bốn cái bánh pudding! Cháu đến và ăn cùng mọi người nhé~. Giờ Ya-chan đã là người lớn rồi, nên cô ấy có thể không ăn bánh pudding cũng được~!”
“A, lâu rồi không được gặp cô! Nhưng giờ cháu sắp về nhà rồi, tạm biệt mọi người~.”
Ami tỏ thái độ ngoan ngoãn, cô cố gắng từ chối lời mời và đi về nhà. Nhưng…
“Ryuu-chan! Ngăn cô bé lại! Ya-chan cần người giúp!”
“Hở? Để làm gì?”
“Giờ cứ ngăn cô bé lại đã~!”
Yasuko, người hiếm khi nào phấn khởi, thì thào hướng dẫn Ryuuji, vậy nên sao một đứa con trai cuồng mẹ lại có thể không nghe lời được? Cậu nhanh chóng đuổi theo Ami. “Hở? Tại sao mình lại phải đến nhà cậu?” Ryuuji bỏ qua câu hỏi của cô ấy bằng cách nói, “Được rồi, được rồi, cứ đến ăn bánh pudding đi đã”, cậu đã thành công trong việc mang Ami trở về nhà cùng những người khác. Nhưng ngay cả Ryuuji cũng không hiểu lí do thật sự của việc đưa Ami trở về nhà cùng với họ.
Và rồi…
“Hừ hừ hừ hừ…”
Sau khi kết thúc món bánh pudding mà Yasuko đã mua, cuối cùng mọi người cũng hiểu lí do đang sau hành động của Yasuko. Ryuuji, Taiga, Kitamura và Ami đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn vào Yasuko.
Chiếc quần thể dục của bà được xắn lên đến đầu gối, một chiếc tạp dề cũ trùm lên trên chiếc áo phông, cả hai tay bà đều đi găng cao su vì một lí do nào đó không ai biết. Trong tay bà là...
“Ryuu-chan! Giờ! Đè Kitamura xuống sàn~!”
“Ồ...Ồ!”
...Một hộp màu đen có ghi ‘Xử lí bất cứ màu sắc nào! Biến tóc bạn thành màu đen nhánh! Thứ thuốc mạnh nhất giúp đưa mái tóc đen trở lại, dành cho nam!’. Lúc đó Ryuuji đã hoàn toàn nắm được tình hình hiện tại, Kitamura cũng đã nhận ra nguy hiểm, cậu ấy nhảy lên như ngựa giống.
“Taiga! Giữ cậu ấy lại!”
“Hở?! Ồ, ồ!”
“Kawashima! Đứng bên cạnh chặn đường chạy ra cửa của cậu ấy!”
“A~ vậy ra tất cả là nhằm mục đích này sao~? Được rồi, được rồi…”
Ryuuji tóm lấy cánh Kitamura từ phía sau, trong khi Taiga giữ lấy chân cậu ấy từ phía trước ngăn cản mọi cử động và gần như nâng cậu ấy lên khỏi mặt đất.
“Đợi đã, tư thế này, đợi đã, đợi đã, đợi đã, đợi đã...Aaaaaa…!”
“Bà phấn khích thế làm cái gì, đồ ngốc?! Giữ im cậu ta đi!”
Tất nhiên, lúc đó Kitamura cũng hét lên,
“Đồ phản~ bội~! Takasu, cậu lừa mình! Yasuko-san, không phải cô cùng phe với cháu sao?!”
“Đúng vậy~. Cô xin lỗi~. Tất nhiên, Ya-chan cũng mong Kitamura sẽ mãi mãi là bạn của Ryuu-chan~, nhưng cô vừa nhận được một cuộc gọi từ bố cháu và ông ấy đang rất tức giận, vậy nên Ya-chan hi vọng rằng cháu sẽ trở lại bình thường trước khi trở về nhà~.”
“Chết tiệt, cô vẫn giữ liên lạc với bố mẹ cháu...Không cần biết cô trông trẻ thế nào đi nữa, cô vẫn là một phụ huynh!”
“Ryuu-chan, giữ chắc thằng bé vào~. Ami-chan lại đây giúp cô~.”
Yasuko đưa chiếc hộp cho Ami, bà bơm thuốc nhuộm lên chiếc bàn chải rồi giữ chặt mặt Kitamura tại chỗ. Ami cũng kéo tai Kitamura giúp giữ đầu Kitamura ở nguyên vị trí.
“A~...Đúng là một thời kì tóc vàng ngắn ngủi. Yuusaku, đầu hàng số phận của cậu đi.”
“Mình không muốnnnnnnnnnnnn~!”
Kitamura ngang bướng lắc đầu điên cuồng, cậu khiến cho Yasuko và Ami phải buông đầu cậu ra rồi kêu lên đau đớn.
“A~!”
“A!”
Kitamura đánh văng những dụng cụ nhuộm tóc ra khỏi tay họ, thuốc nhuộm rơi vào người Yasuko và Ami.
“Aaaaa! Tệ thật! Nhanh lên, đi tắm! Gột sạch nó! Nếu không gột sạch, cơ thể sẽ bị nhuộm sang màu đen mất~!”
“A~ Nó bắn mắt mẹ rồi~! Mắt mẹ đau quá~!”
“Đau quá! Nó bắn vào mắt mình! Nó đang bốc mùi! Sẽ thật tệ nếu không nhanh chóng rửa sạch nó!”
Khung cảnh hiện tại thật kinh khủng, Ryuuji cũng rên rỉ buồn khổ. Tấm thảm tatami, dưới sàn, trên trần, mấy bức tường,...Quan trọng hơn, cả trên người! Cậu buông Kitamura ra và sử dụng những ngón tay mình để chùi đi chỗ thuốc nhuộm bắn lên mặt của hai người kia, đưa họ vào trong phòng tắm sau khi họ có thể mở mắt mình. Trong đó phát ra tiếng hai người cởi bỏ quần áo và sau đó là tiếng nước xối.
“Đó là lí do mình nói cứ để mình…!”
Ryuuji cực kì tức giận trước chuyện này.
“Cậu nói cái gì?!”
Nghe thấy lời của Kitamura, Ryuuji đã quên mất mình phải đi rửa tay, cậu quay lại với vẻ mặt cực kì đáng sợ, trông như thể cậu sắp nói, ‘Cậu vừa nói cái gì hả? Tên du côn tóc vàng kiêu ngạo!’, cậu thật sự muốn nói như vậy.
Tấm thảm tatami của tôi...Không, thái độ gì thế này? Yasuko làm chuyện này là vì Kitamura đã chạy đến nhà mình. Tên khốn này, cậu ta dám nói những thứ như vậy sau khi gây ra hàng đống rắc rối cho mọi người sao?
“Đồ chết tiệt, cậu đang định làm gì hả? Cậu trốn khỏi gia đình rồi chạy đến nhà mình mà vẫn muốn chúng mình để yên cho cậu sao?! Rõ ràng mọi người đang rất lo lắng cho cậu, còn thái độ của cậu thì kiểu gì thế hả?! Hãy biến về nơi của cậu đi, để ông bố đang tức giận của cậu có thể đánh cho cậu tỉnh ra!”
“Mình, mình vẫn sẽ về nhà cho dù cậu không nói vậy! Takasu là một kẻ phản bội! Vậy mà mình đã nghĩ mình tin tưởng được cậu!”
“Đó chẳng phải chuyện của mình! Một tên khốn không biết mọi người lo lắng cho mình đến thế nào như cậu sẽ chẳng còn quan hệ gì với mình hết!”
“Ô, là vậy sao!”
“Đúng, đúng rồi đó!”
Kitamura loạng choạng đi ra cửa rồi quay trở vào để lấy vật lưu niệm bị bỏ quên, con thú nhồi bông ‘kỉ niệm cú home run’, cậu đi ra khỏi căn hộ rồi đóng sập cánh cửa.
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn! Mình sẽ không quan tâm đến cậu ta thêm nữa!”
Ryuuji hét toáng lên trước cánh cửa đóng kín.
“...!”
Taiga ngã dưới chân cậu, miệng không kêu được tiếng nào, một tay cô duỗi về phía bóng dáng đã bỏ chạy và kiếm tìm một ảo ảnh đã biến mất, nhưng cô chỉ có thể lắc lắc những ngón tay một cách cực kì đáng thương.
☺☻☺☻☺
“Đó là điều mình đã nói ngay từ đầu rồi, đúng không? Cậu thật ngớ ngẩn khi đối xử với cậu ta nghiêm túc như vậy. A, ngon thật đó~. Dù sao thì gọi món này cũng quả là một lựa chọn đúng đắn!”
“Cháu có thể gọi cả món tráng miệng nữa~. Cô thực sự rất xin lỗi, Ami-chan...Tất cả là lỗi của Ya-chan khi đã kéo cháu vào chuyện này...Mắt cháu có còn đau không? Cô cũng thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của cháu…”
“Không sao đâu ạ~! Thật may là cháu đã tắm ngay lập tức, vậy nên mặt, người và tóc cháu đều không bị ảnh hưởng. Quần áo cháu ngay từ đầu đã là màu đen rồi, vậy nên khi cháu tẩy được mùi thì sẽ ổn thôi.”
“Nhớ báo Ya-chan gửi tiền giặt nhé~.”
“Không sao~. Cô chiêu đãi cháu bữa này là đủ rồi! Hôm nay cháu đúng là may mắn khi được mọi người đãi rất nhiều thứ!”
Ami mỉm cười trong lúc ở chế độ cô gái ngoan hiền. Mái tóc cô đã được sấy khô, cô đang mặt bộ đồ Taiga đã dùng làm đồ ngủ tối hôm qua, một chiếc áo phông len có mũ trùm và quần thể dục. Bộ đồ ban đầu của cô giờ trong túi đồ giặt. Taiga, người ngồi bên cạnh cô, cũng đang ăn mì spaghetti bằng chiếc dĩa của mình.
Sau khi tóc của Ami và Yasuko được sấy khô, bốn người bọn họ đến một nhà hàng I-ta-li-a trước cửa nhà ga ăn bữa tối, Yasuko nài nỉ được trả tiền bữa ăn để xin lỗi vì đã làm phiền Ami.
“Kawashima, cậu ăn ở đây có ổn không vậy?”
“Ừ, tại sao cậu lại hỏi thế? Thức ăn ở đây rất ngon, mình thích chúng.”
“Mình không có ý đó...Không phải bữa trưa cậu cũng đã ăn mì spaghetti rồi sao…?”
“Ừ~. Không phải những người Ý ăn mì spaghetti cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối à? A, Takasu-kun, không phải cậu vừa nghĩ rằng mình là người ‘ngốc nghếch bẩm sinh’ đó chứ~? Thật quá đáng, đừng có hiểu lầm mình! Mọi người lúc nào cũng nói vậy với mình! Aisaka-san, cậu cũng đừng hiểu nhầm mình đó!”
“Hì hì...” Thái độ tốt đẹp đã được trông chờ từ rất lâu của Ami-chan cuối cùng cũng xuất hiện, cô nhìn sang Taiga đang ngồi cạnh mình và nở một nụ cười tươi rói. Taiga không nói gì cả, cô hoàn toàn phớt lờ Ami đang ở ngay trước mắt mình và tiếp tục nghịch chỗ mì spaghetti của cô. Yasuko nói với Taiga,
“Taiga-chan...Hiếm khi nào mọi người lại được vui vẻ ăn cùng nhau. Tất cả là lỗi của Ya-chan khi đã làm Kitamura tức giận...Cô xin lỗi…”
Taiga lập tức ngẩng đầu lên.
“U...không, cháu không giận Ya-chan! Cháu cũng giúp đè Kitamura-kun xuống nữa. Cậu ấy hẳn rất giận cháu…”
Taiga lắc đầu, nhưng giọng cô thiếu đi ý chí mạnh mẽ đặc trưng của mình. Có lẽ cô thấy buồn khi nghĩ rằng Kitamura đang giận mình ư? Cô im lặng ngồi cạnh Ami, dường như cô chẳng đủ sức để đưa chỗ mì spaghetti vào miệng nữa. Nhưng nếu là Ryuuji, cậu sẽ nói rằng Taiga không có lí do gì để đè Kitamura xuống cả, và họ nên để yên cho cậu ấy. Đó là điều duy nhất họ có thể làm vào lúc này. Một anh chàng xuất hiện với vẻ vô cùng đáng thương và cần được mọi người thông cảm mà vẫn hét lên ‘Để mình yên!’ thì bình thường đến mức nào chứ?
“Chuyện đó có gì xấu chứ? Chúng ta đã chứng mình được rằng Kitamura giống hệt như điều Kawashima đã nói về cậu ấy.”
“A…”, Yasuko nhìn sang cậu con trai đang xúc một thìa lớn spaghetti vào mồm.
“Ryuu-chan, con đừng nên giận Kitamura~. Con không nên nói những điều như vậy trong khi rõ ràng là con cũng rất lo cho thằng bé~. Con có nghe mẹ nói không? Chúng ta cũng nên vui vẻ khi có một vị khách đáng yêu như Ami ăn cùng với chúng ta tối nay~! Được rồi, được rồi, cười lên, nhé~?”
“Yasuko-san! Takasu-kun sẽ không lấy làm vui mừng chỉ vì cháu có ở đây đâu!”
“Hở~? Vậy sao? Lạ thật đó, nhưng Ami-chan rất dễ thương mà~.”
“Bởi vì Takasu-kun đã có ‘người đó’!”
Khụ! Vừa đúng lúc ấy có miếng ớt bám vào cổ họng Ryuuji. Cô ấy đang nói cái gì vậy?! Cậu thật sự muốn hỏi lại, nhưng cậu vẫn ho húng hắng không ngừng. Yasuko bối rối nghiêng đầu sang bên.
“Người đó?”
Khụ khụ! Taiga là người ho tiếp theo. Cô sửng sốt vì tay Yasuko đột nhiên chỉ về phía mình, cô cúi xuống ho sặc sụa và mang theo một biểu cảm cực kì khó chịu, hành động của cô và của Ryuuji là hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của nhau. Chính xác thì Ami đang nghĩ cái gì chứ? Cô tiếp tục nói với một nụ cười thiên thần nở trên mặt.
“Sai rồi, không phải đó, là người khác cơ~!”
“Hở~! Không phải Taiga-chan?! Hức~! Ya-chan đã không ngừng hi vọng rằng Taiga-chan sẽ thành cô dâu của Ryuu-chan và trở thành một phần của gia đình mình~!”
“M, mẹ đang nói cái gì thế...Khụ khụ! Kawashima! Cậu vừa thốt ra cái gì vô lí vậy hả?!”
“A~, Takasu-kun không muốn mẹ mình biết những chuyện như vậy sao? Không cần biết cậu có giấu giếm thế nào đi nữa, thành viên trong gia đình cậu vẫn sẽ biết rằng người đó không phải là Aisaka-san khi cậu cùng với cô gái ấy tiến tới mức kế tiếp. Nhưng được rồi, Yasuko-san! Nếu cô muốn Taiga trở thành một phần gia đình mình, cô có thể nhận nuôi cậu ấy mà, vì mối quan hệ thân thích đâu tồn tại trong nhà Aisaka.”
“A, vậy ra vẫn còn cách đấy nữa~! Nhưng Ya-chan không biết mẹ Taiga-chan là người như thế nào…”
“Hai người ồn ào quá! Tự kiềm chế bản thân đi! Nãy giờ hai người toàn nói những chuyện vô lí!”
Ryuuji không thể chịu thêm được nữa, cậu cắt đứt cuộc trò chuyện của họ. Cuộc trò chuyện của hai con người không biết gì về tình hình của Taiga đang tiến gần hơn đến khoảng trống trong trái tim cô ấy.
“Ryuuji, ông là người ồn ào nhất ở đây.”
Nhưng thái độ của Taiga không thay đổi chút nào, cô chỉ búng tóc mình.
“Tôi chẳng mong Ryuuji hay bất cứ ai can thiệp vào cuộc sống của tôi. Tôi không phiền khi tiếp tục sống như thế này vì tôi có thể sống một mình. Tôi có tiền khi cần, tôi biết cách rửa chén bát và thậm chí tôi còn biết cách rán trứng, tôi không gặp bất cứ vấn đề gì khi sống một mình cả, mà tôi cũng chẳng sợ tương lai đó!”
Biết cách rán...trứng…? Ryuuji đột nhiên muốn phản bác lại lời tuyên bố của cô ấy, nhưng…
“A~! Một cô gái cô độc! Buồn thật đó!”
“Cứ làm bất cứ thứ gì khiến cô thấy vui, vì thực sự tôi chẳng quan tâm đến điều chihuahua ngu ngốc nghĩ.”
Taiga không hề phản ứng lại lời khiêu khích của Ami, cô tiếp tục ăn phần mì spaghetti của mình. Ryuuji đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi. Cô ấy chỉ nói chuyện sống một mình để phản ứng lại lời khiêu khích của Ami thôi, đúng không? Điều bà thực sự muốn là sống cùng với Kitamura mà, đúng không? Nhưng khuôn mặt Taiga không có bất cứ dấu hiệu nào là do dự sau khi nói ‘sống một mình’, như thể cô đã thật sự nghĩ như vậy. Lần đầu tiên, Ryuuji cảm thấy có một mối nghi ngờ thoáng qua.
Taiga mà mắt cậu nhìn thấy và Taiga thật sự, có phải hai người đó hoàn toàn khác nhau không? Về vấn đề ‘không thể hiểu được người kia’, Ryuuji và Taiga đều giống nhau. Có lẽ khoảng cách giữa hai người không gần như họ đã nghĩ chăng? Có phải điều họ trông thấy chỉ là sự phản ánh không hoàn hảo của sự thật?
Ryuuji nghe tiếng Ami lẩm bẩm bằng giọng khó chịu.
“Hừm~. Cô có thực sự nghĩ rằng cô sẽ không sao nếu sống một mình không? Ban đầu tôi đã nghĩ cô mới là người khó có thể bỏ qua cho hành động của Yuusaku nhất, là người giận dữ nhất với những cách cậu ấy cư xử…”
Cuối cùng, Ami ở lại với nhóm gần như suốt cả ngày. Sau khi đưa cô về nhà, gia đình Takasu và Taiga quay về cùng với nhau, Yasuko dẫn đầu hàng người mà họ đã tạo nên.
“Ryuuji.”
Taiga vừa nói vừa bước theo nhịp chân của Ryuuji.
“Chihuahua ngu ngốc đã ám chỉ đến Minorin, đúng không? Chuyện đó khiên tôi nghĩ...Minorin yêu những thứ đáng sợ và cậu ấy từng tuyên bố rằng cậu ấy ‘ghét những thứ đáng sợ’, phải không?”
“Ừ, tui có nhớ điều đó.”
“Không phải Kitamura cũng nói rằng cậu ấy không muốn trở thành hội trưởng Hội Học sinh sao? Có lẽ điều đó cũng ám chỉ rằng cậu ấy ‘thực sự muốn trở thành hội trưởng Hội Học sinh’?”
Ryuuji muốn nói rằng, ‘Tui không muốn dính dáng gì đến Kitamura thêm nữa’, nhưng cậu vẫn giữ im lặng.
Kitamura đã nhắc đến chuyện đó. Và còn câu nói trước đó, dường như có gì đó đã xảy ra giữa cậu ấy và hội trưởng Hội Học sinh...và cho dù mình có hỏi cậu ấy bao nhiêu lần đi nữa cậu ấy vẫn sẽ không nói cho mình sự thật. Mặc dù Ryuuji đã mệt mỏi vì quan tâm đến Kitamura, cậu vẫn lo về những chuyện đã xảy ra với cậu ấy.
"Có thể đó cũng là một khả năng..."
"Vì chuyện đã đến mức này, chẳng còn khả năng nào khác, nên giờ..."
"Chúng ta phải khiến cậu ấy trở thành hội trưởng Hội Học sinh."
Ryuuji đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng đáng sợ.
Ngày mai là chủ nhật, vậy nên vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị