“Ừ, sao cũng được.”
Taiga ngoảnh mặt đi sau khi trả lời. Bà không thể thành thật với mình hơn một chút à? Ryuuji chỉ có thể nhìn vào bên gò má của cô.
Đã được vài ngày kể từ khi bàn ăn tối của gia đình Takasu quay trở lại tình trạng chỉ có hai mẹ con. Mùa thu đang đến từng ngày, nhiệt độ sáng hôm nay cũng khá thấp.
“Dù sao thì...Gừ~ Lạnh quá~.”
Cơn gió mùa thu thổi qua mái tóc Taiga, khiến cô phải nhắm mặt và co vai lại. Ryuuji đã phải cài chiếc khuy trên cùng của chiếc áo khoác đồng phục vẫn thường để mở và cho tay vào trong túi. Những chiếc lá rụng thêm vào con đường những họa tiết mới. Những chiếc lá ướt đẫm sau một cơn mưa nho nhỏ suốt lúc chiều tối, dính chặt xuống mặt đường nhựa. Trong cái mùi ẩm ám của lá rụng, khi những cơn gió ngừng thổi, người ta có thể cảm nhận được hơi ấm của mặt trời trên làn da của mình và khiến họ phải hít thở thật sâu. Chỉ vào lúc này họ mới cảm thấy lành lạnh, đến buổi trưa, mặt trời sẽ lại trở nên ấm áp vì cái nóng mùa hè vẫn còn sót lại.
Ryuuji bước nhanh hơn, sánh vai cùng với Taiga đang đi phía trước. Cậu bước theo cùng một nhịp với cô ấy, hai chiếc bóng trái ngược về độ dài giờ đang trải xuống bên cạnh nhau.
“Nếu như không có gió thì trời cũng không lạnh lắm...À, tui hiểu chuyện đó rồi, nhưng bà định làm thế nào để xử lí chuyện liên quan tới Kawashima? Những biện pháp thông thường sẽ không có hiệu quả, đúng không?”
“Tôi đã chuẩn bị ‘mồi nhử’ rồi, một thứ rất tuyệt. Tuy nhiên dành thứ đó cho Baka-chi thì có hơi phí phạm.”
Taiga giơ chiếc túi mua hàng của mình lên và cho Ryuuji xem một chiếc hộp nhỏ nhắn, tinh tế bên trong đó.
“Ồ, có phải đó là món tráng miệng tại nhà hàng hôm qua không?”
“Đúng. Tôi sẽ tàn nhẫn gia tăng lượng ca-lo của cô ta. Vì nó đến từ một cửa hàng rất nổi tiếng nên chắc chắn cô ta sẽ thích nó...Nếu tôi đưa cho cô ta thứ này và ‘hỏi xin cô ta’...U~! Chỉ nghĩ đến việc phải xin xỏ Baka-chi cũng làm tôi thấy buồn nôn!”
“Được rồi, được rồi...Hô hô hô…”
Trong khi an ủi Taiga, Ryuuji không thể che giấu chuyện mình đã nhoẻn miệng cười. Đôi lông mày của Taiga dựng ngược lên, cô vung chiếc túi vải của mình vào mông Ryuuji.
“Ui!”
“Ông đang cười cái gì hả?! Trông ông thật đáng ghét! Tại sao ông lại cười ngu ngốc giống như con nhỏ Baka-chi thế?! Con chó ủ dột kia!”
“Bà gọi ai là con chó ủ dột?! Mà tui cười khi nào?! Hô hô hô…”
“Ngay lúc này!”
Không thể nào khác được, thật đó. Ai đã bảo bà không thành thật với bản thân mình chứ? Sau khi trả lời “Ừ, sao cũng được”, Ryuuji đợi xem cô ấy sẽ giữ sự kháng cự cứng đầu của mình trong bao lâu. Thật khó mà thấy chuyện đó không buồn cười được. Vừa che giấu điệu cười nhăn nhở ngày càng lớn của mình, Ryuuji vừa tránh né những đòn tấn công bằng túi của Taiga trong khi mơ mộng tiến về phía trước trên con đường đậm mùi lá rụng. Taiga phát bực, cô hét lên,
“Quên đi! Chắc chắn là ông đang cười! Ông đang cười tôi! Ai quan tâm đến chuyện đó chứ?! Đúng rồi! Tôi không quan tâm! Thật quá ngu ngốc khi xin xỏ con nhỏ Baka-chi ấy bất cứ điều gì! Tôi từ bỏ!”
Taiga giậm chân huỳnh huỵch bước vượt qua Ryuuji. Lần này đến lượt cậu đuổi theo cô ấy.
“Đợi đã! Tui không hề cười bà! Là lỗi của tui, tui chỉ đùa thôi! Đừng có quá cứng đầu như vậy, hãy nhờ vả Kawashima tử tế vào vì buổi diễn sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Taiga đột nhiên dừng lại và liếc vào Ryuuji với cặp mắt trợn trừng trừng, cô lẩm bẩm,
“Ồ đúng rồi...Là ngày mai.”
“Bà thấy chưa? Ngay cả tui cũng cảm thấy rất căng thẳng với chuyện đó. Thời gian trôi nhanh thật, đúng là nó sẽ bắt đầu vào ngày mai.”
Dù hai người sắp muộn học nhưng họ vẫn lan man về chuyện thời gian trôi nhanh như thế nào. Đúng vậy, lễ hội trường sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trong lúc mỗi ngày họ đều bận rộn với việc luyện tập, lễ hội đã đến trước khi họ kịp nhận ra điều đó. Dù sao, vẫn còn rất nhiều thứ cần được hoàn thiện...từ diễn tập, làm đạo cụ cho đến lựa chọn trang phục. Bên cạnh đó họ vẫn cần lắp đặt sân khấu sau khi giờ học kết thúc.
“Chúng ta không có nhiều thời gian, vậy nên bà không thể nói ‘sao cũng được’ nữa rồi. Nếu bà muốn ngày mai bố bà nhìn thấy vai trò cốt yếu của bà, bà sẽ phải nhờ Kawashima giúp đỡ.
“Tôi đã nói đó không phải chuyện gì to tát…”
Taiga lại bắt đầu đi về phía trước, giọng nói của cô ngày càng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ryuuji biết Taiga thật sự không nghĩ đó không phải chuyện gì lớn. Câu ‘Không phải chuyện gì to tát’ của Taiga thật ra có nghĩa ‘thực sự rất lớn’, và đó cũng là ‘một vấn đề thực sự rất lớn’ với Ryuuji...Cậu đã quyết định thúc đẩy mối quan hệ giữa Taiga với bố cô, không cần biết thế nào đi nữa.
“Bố bà cũng đã rất cố gắng. Kể từ ngày hôm đó, mỗi tối ông ấy đều đến đón bà đi ăn nhà hàng rồi đưa bà trở về nhà. Giờ ông ấy thậm chí còn định ăn mặc như một học sinh trung học để tham dự một lễ hội vô nghĩa của một trường trung học công lập.”
“Tôi đã nói là tôi không quan tâm. Ông nghĩ tôi có thể quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra và tin tưởng ông ta chỉ vì những điều nhỏ nhặt ấy sao? Ừm...Tôi chỉ nói dành chút thời gian với ông ta cũng không có vấn đề gì. Bên cạnh đó, nhà hàng tối hôm qua cũng khá tốt…”
Ryuuji không nói bất cứ cái gì khác mà chỉ đơn giản nhìn vào cô. Khiến Taiga đồng ý ‘dành thời gian’ với bố mình là một bước tiến khổng lồ kể từ việc đá vào hạ bộ ông ấy. Ơn trời, dường như những nỗ lực mà bố Taiga đặt vào đó đã không bị bỏ phí...Ryuuji thật sự muốn khen ngợi cả hai người bọn họ.
Thế nhưng những nỗ lực mà ông già kì lạ đó muốn làm chỉ để lấy lại niềm tin tưởng của Taiga thật sự rất tuyệt vời. Khi một người đàn ông có công việc và địa vị như vậy muốn vượt qua cả thời tiết chỉ để ăn tối với con gái của mình, thì dường như dành thời gian với cô ấy là chuyện quan trọng hơn rất nhiều.
Một đêm, đoạn đường giữa khu chung cư nhà Taiga và căn hộ của Ryuuji được thi công và cấm ô tô qua lại. Bố Taiga đã gửi tin nhắn cho cậu, ‘Cháu có thể đến đón Taiga được không? Vì xe ô tô không thể vào được. Cũng may là chú đã hỏi số điện thoại của cháu từ trước!’...Người cha đó che chở cho con gái mình đến mức ông không muốn để cô ấy đi bộ vài ba mét trong một con ngõ tối tăm. Mặc một bộ gi-lê màu đỏ cổ chữ V lôi cuốn và áo khoác kẻ ô, ông ấy đứng bên cạnh Taiga dưới chiếc đèn đường sáng mờ mờ và tươi cười vẫy tay. Nụ cười quá đỗi vui vẻ của ông ấy khiến Ryuuji quên đi những rắc rối khi phải đến đón Taiga, và không hiểu sao cậu cũng mỉm cười đáp lại. Ông ấy đúng là một ông già dịu dàng, mặc dù con gái của ông ấy nhanh chóng hét lên với ông, ‘Quá chậm!’.
Khi nhớ lại cảnh đó, Ryuuji muốn mỉm cười nhưng cậu vội vàng kìm nén mong muốn đó vừa kịp lúc. Cậu liếc nhìn vào xoáy tóc của Taiga...Cậu không hứng thú với xoáy tóc của người khác nhưng với chiều cao của mình tất cả những gì cậu nhìn thấy được là xoáy tóc cũng như chóp mũi của cô ấy.
“Vậy bố bà sẽ đến lễ hội vào thứ bảy và rồi dành buổi tối tại nhà bà đúng không? Đây sẽ là lần đầu tiên ông ấy ở qua đêm nhỉ?”
“Ừ, lần đầu và cũng là lần cuối. Nếu không phải chúng tôi có việc phải làm vào ngày chủ nhật, tôi sẽ không muốn ông ta ở lại đó, chuyện đấy quá rắc rối.”
Taiga nhìn về phía Ryuuji và búng lọn tóc của mình với vẻ mặt vô cảm.
“Có việc phải làm?”
“Ừ, nhân viên nhà đất sẽ đến để thẩm định giá trị căn hộ vào sáng hôm đó.”
“Thẩm định giá trị.”
Như một con vẹt, Ryuuji lặp lại lời Taiga đã nói, mặc dù cũng chẳng có con vẹt nào có hứng thú với một cuộc nói chuyện buồn chán như vậy. Ryuuji chưa bao giờ cân nhắc tới khả năng ấy, nhưng khi nghĩ đến nó...
Nếu cô ấy sống cùng với bố mình, Taiga sẽ không cần ở một mình trong căn hộ đó nữa. VÌ bà mẹ kế đáng ghét của cô ấy đã rời đi, cuối cùng cô ấy cũng đã có một mái ấm để quay trở về.
“N, nhưng...bà thực sự cần phải chuyển đi sao? VÌ chỗ ở hiện tại của bà khá gần trường...Bố bà không thể chuyển đến sống với bà được à?”
Ryuuji cố gắng nói những điều cậu thật sự suy nghĩ với điệu bộ hờ hững nhất có thể, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong trái tim mình.
“Ông ấy nói hai người sống ở đó là quá chật.”
“Vậy sao…”
Vậy là cô ấy thực sự sẽ chuyển đi sao…?
Một cơn gió lướt qua cổ cậu. Ryuuji cố gắng phớt lờ cái lạnh, cậu cố trấn tĩnh trái tim run rẩy của mình và nói,
“Đợi đã. Bà đang đùa tui à? Phòng khách của bà so với nhà của tui còn lớn hơn nhiều!”
Ryuuji hí hoáy với xoáy tóc của Taiga nhưng nhanh chóng chuyển sang trạng thái phòng ngự, chuẩn bị đối phó trước những đòn tấn công đáp trả đáng sợ của Palmtop Tiger, nhưng…
“Chẳng có gì đáng nhớ ở căn nhà cũ cả, vậy nên tôi cũng không muốn quay trở lại. Tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi nên sống với nhau trong căn hộ ấy, nhưng b...người đó đã tìm thấy một căn hộ, ông ta nói mình muốn sống trong một căn hộ xa hoa trên tầng áp mái...Mấy hôm trước chúng tôi thậm chí còn tới đó sau bữa tối. Mặc dù chúng tôi chỉ nhìn bên ngoài, tôi thấy trông nó khá bình thường...Nhưng tôi nghĩ mình sẽ làm vậy.”
Ngạc nhiên thay, Taiga chỉ lẩm bẩm một mình, cô lặng lẽ bước đi bên cạnh Ryuuji. Lúc này cô đã hoàn toàn phớt lờ cậu và nghĩ đến những việc khác.
Tâm trí Taiga giờ chỉ toàn những thứ liên quan tới bố mình.
Dành thời gian ăn tối với ông ấy mỗi ngày, không phản đối lại ý tưởng chung sống cùng với nhau, không còn cảm giác đáng sợ nữa...Không chỉ có bố cô ấy đang nỗ lực mà Taiga cũng đang mở rộng cánh tay đón nhận những cố gắng của ông ấy, cố gắng một lần nữa tin tưởng người bố cô ấy đã từng rất căm ghét. Đúng vậy, khi nghe thấy bố mình nói ông ấy sẽ đến lễ hội trường, cô ấy thậm chí còn xin đối thủ của mình, Ami, đổi vai diễn với cô ấy và đóng vai ‘người tốt’ một lần.
Đây là chuyện rất tốt.
Ryuuji lặp lại những từ đó trong trái tim và buộc mình rặn ra một nụ cười. Đây là một chuyện tốt.
“Giờ thì sao? Vậy ra ông đang cười cợt tôi.”
“Tui đã nói là tui không rồi mà.”
“Cứ như ông không cười ấy...Ông cười rất ma quái! Quên đi, ông đứng đây ba mươi giây trong khi tôi rời đi cùng với Minorin. Ông có thể bắt đầu di chuyển khi chúng tôi đi khuất...Ê~? Minorin không có ở đây? Thật kì lạ, cậu ấy tới muộn sao?”
“Tui nghĩ chúng ta mới là những người đến muộn…”
“Sao có thể thế được? Hôm nay tôi không ngủ quên mà...Không thể nào?! Ôi không…”
Khi nhìn vào đồng hồ, thời gian thật ra trôi nhanh hơn họ tưởng tượng. Ryuuji choáng váng đến mức gần như giật nảy. Giờ không phải lúc để nói chuyện lan man, vậy là họ bắt đầu chạy trên con đường dưới hàng cây cử đã nhuốm sắc đỏ và vàng của những chiếc lá rụng. Trên đường Taiga trượt chân và vấp ngã, nhưng rồi nhanh chóng đứng dậy chỉ với quyết tâm của mình. Những suy nghĩ chăm chút của bố cô ấy có lẽ đang quan sát cô con gái hậu đậu của mình, không còn nghi ngờ gì nữa.
Vừa suy ngẫm, Ryuuji vừa ngước nhìn bầu trời xanh mùa thu.
“Ryuuji! Tại sao ông vẫn còn lê lết đôi chân của ông vậy?! Nếu ông quyết định từ bỏ và cứ đi bộ bình thường tới trường thì tôi có thể ở lại với ông vì tôi cũng hết cách rồi!”
“Bà là đứa ngốc hả?!...Tiếp tục chạy đi!”
☺☻☺☻☺
“Nếu cô thích, tôi sẽ tặng nó cho cô.”
Khi nghe thấy điều ấy, Ami nhìn vào vật thể đang được đưa cho mình và im lặng mất mấy giây.
“U~, cái gì đây? Xác con gì à?”
Ami tỏ vẻ thật sự khó chịu, cô nhướng đôi lông mày thanh mảnh của mình lên. Sau khi giờ học kết thúc, góc nhỏ trong lớp học ồn ào nơi hai người họ đang đứng đã biến thành một bọc không khí, nhanh chóng tạo ra một bầu không khí lạnh nhạt và thù địch. Không hề nao núng trước tình cảnh đó, Taiga tiếp tục,
“Đừng ngốc thế, Baka-chi. Không đời nào tôi lại tặng cô những thứ như vậy được.”
Taiga miễn cưỡng nhún vai và nuốt lại tất cả mọi thứ mình có thể sử dụng để trả đũa Ami, cô cương quyết đưa vật thể trên tay mình cho cô ấy. Vật thể đó là một chiếc hộp tinh tế, hay ‘mồi nhử’ Taiga đã đặt vào. Cô dùng sức nhét chiếc hộp vào trước ngực Ami, không cần biết Ami có đẩy trả lại như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không chịu từ bỏ.
“Cái này là cho cô. Cứ lấy đi, Baka-chi…”
“Không, tôi không muốn. Nếu cô thực sự đưa cho tôi một món quà thì hẳn là cô đang âm mưu một cái gì đó.”
Quả không hổ danh nữ hoàng nham hiểm, Ami cực kì nhạy bén khi liên quan tới những thứ đang ngờ. Cô ấy đã đoán chính xác, họ đang lên một kế hoạch nào đó. Ngay cả Ryuuji, người đang đứng bên cạnh hai người, cũng không thể không lẩm bẩm, “Đúng là cực kì sắc sảo”.
“Không, không, tôi không âm mưu gì cả.”
Taiga khua mạnh tay trước mặt và dịu dàng mở to cặp mắt của mình giống hệt như bố cô ấy, cô mỉm cười và nói,
“Tôi chỉ muốn tặng thứ này cho Baka-chi vì tôi tin cô sẽ thích nó.”
“Ê~…?”
Taiga nói bằng giọng của một cô gái hiền lành, điều ấy khiến cho Ami nhìn vào cô với chút khó chiu, mặc dù cô ấy không còn tránh né Taiga nữa. Ami miễn cưỡng xoay gương mặt cau có lại và quyết định nghe điều Taiga nói. Được rồi! Làm đi! Cơ hội là đây! Ryuuji thì thào, cậu cũng hỗ trợ Taiga.
“Tôi đề nghị cô đừng nghĩ rằng ai cũng là người tráo trở như cô. Tốt hơn là cô hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp nhất.”
Cái?! Tại sao bà đột nhiên nói những thứ vô lí như thế?! Sự tức giận vụt qua gương mặt của Ami, nó đỏ ửng lên như một bông hồng.
“Tại sao cô…ngay khi tôi vừa im lặng và nghe điều cô muốn nói…”
“Cậu cứ nhận nó đi, Kawashima.”
Ryuuji quyết định can thiệp vào, cậu quay lưng về phía Taiga và nở một nụ cười dịu dàng khác thường với Ami...Chuyện ấy chỉ khiến mối nghi ngờ của Ami càng tăng thêm.
“Có một thứ thực sự rất tuyệt bên trong đó, vậy nên hãy cứ nhận đi. Mình chắc chắn là cậu sẽ thấy vui khi biết đó là gì.”
Nhưng ngay cả sự tốt bụng của Ryuuji cũng không thể trấn an Ami.
“Hở? Cái này thì liên quan gì tới cậu chứ?!”
Giờ thì đi đi! Ami vẫy tay ra hiệu đuổi Ryuuji đi.
“Tuy là cậu nói đúng…”
“Chắc chắn tôi sẽ không nhận bất cứ món quà nào từ Hổ.”
Ami quay mặt sang một bên và phớt lờ họ. Lúc này Ryuuji và Taiga nhận ra mình đột nhiên phải đối mặt với một tình cảnh khó khăn, họ quay sang nhìn nhau.
Bên trong căn phòng học sau giờ tan trường, mặc dù trận tranh cãi giữa hai cô gái xinh đẹp, thêm vào đó là một nam sinh trông như một tên du côn, đã trở nên quyết liệt nhưng không một ai chú ý tới họ. Đó là vì cả lớp đang bận chuẩn bị cho lễ hội trường ngày mai. Tiếng cười, tiếng hét vang lên từ khắp mọi nơi, buổi diễn tập cho màn trình diễn đấu vật chuyên nghiệp đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Haruta đã hoàn toàn bước vào trạng thái đạo diễn, cậu ấy tập trung tất cả các bạn cùng lớp đến từ những câu lạc bộ thể thao để hoàn thiện những động tác lộn nhào, trong khi liên tục phàn nàn, “Chưa được! Làm lại!”, nhưng chỉ bị mọi người phớt lờ. Cảm giác như thể không lâu nữa cậu ấy sẽ bị chính Quân đoàn Bóng tối xử lí vậy.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ trở nên tối dần. Không phải chỉ riêng lớp 2-C mới phát ra những tiếng ồn ào. Các lớp bên cạnh và đối diện họ cũng tương tự như vậy. Mọi học sinh đều bận bịu với những công việc dựng những món đồ gỗ, vác thang hay mặc đủ loại trang phục hầu gái. Kitamura không có ở trong phòng học, cậu ấy bận đi quanh trường trong khi làm những công tác chuẩn bị cho Hội học sinh. Có vẻ như lớp 2-C không phải những con người duy nhất hứng thú với những giải thưởng mà Hội Học sinh đưa ra lần này. Ngoại trừ những lớp năm ba đang chuẩn bị cho những kì thi, gần như tất cả mọi lớp đều tham gia vào cuộc tranh tài này.
Giữa cơn lốc hối hả trong trường học…
“Mình, mình nghĩ, nó rất ngon, hãy thử xem!”
Ryuuji quyết định cố gắng cải thiện tình hình một cách khiêm tốn.
“Đồ ăn à?”
Dù vậy nó vẫn không đủ hấp dẫn. Nữ diễn viên chính đang nghỉ xả hơi vặn vẹo gương mặt xinh xắn của mình và nhìn vào kẻ phản diện chính trong vở diễn và tên tay sai của cô ấy, cô cất lời,
“Chuyện này ngày càng đáng sợ hơn...Giờ thì chắc chắn là tôi sẽ không nhận nó.”
Cô từ chối thẳng thừng món quà từ đối thủ của mình, thậm chí còn chẳng muốn nhận nó. Có lẽ Taiga đã đi quá xa với những hành động nực cười hàng ngày của cô ấy rồi, nhưng mình không bao giờ nghĩ rằng chuyện sẽ thành ra như thế này. Có vẻ như mình phải tự tay làm việc này thôi...Ryuuji tiếp tục đóng vai người hòa giải.
“Cứ mở nó ra đi rồi cậu sẽ biết mình đang nói gì. Mình chắc chắn rằng cậu sẽ thích nó. Thôi nào, nhận đi mà. Hãy mở giấy gói ra và nhìn xem có gì bên trong! Được chứ?”
Khi nghe thấy lời thuyết phục nhiệt tình của Ryuuji, Ami thầm nghĩ, có phải đây là mạng lưới bán hàng nhà Takasu không? Ami vừa ngoảnh mặt lại vừa nhìn nghi hoặc. Cô không muốn để chiếc hộp có vẻ như có chứa đồ ăn bên trong rơi xuống sàn, vậy nên cô cuối cùng cũng đưa bàn tay trắng trẻo của mình ra và miễn cưỡng nhận lấy chiếc hộp nhỏ. Cô nhìn vào biểu tượng trên giấy gói và đột nhiên trợn tròn mắt.
“Hở? Không thể nào?! Thực sự là nó sao?!”
Được rồi.
Taiga và Ryuuji nhìn nhau. Ami phớt lờ họ và gỡ bỏ lớp giấy gói, cô từ tử mở chiếc hộp.
“Ôi trời, cái gì thế này?! Trời ạ…!”
Ami thốt lên với giọng nhỏ nhẹ hơn bình thường. Bên trong hộp là những chiếc bánh macaron/*macaron: loại bánh ngọt có nhân kem hay mứt của Pháp | wikipedia*/ được làm bởi một nhà hàng Pháp danh tiếng, một nơi nổi tiếng việc khó có thể đặt chỗ. Những chiếc bánh macaron được xếp thành hàng như một dải cầu vồng đẹp đẽ.
“Gần đây bố tôi đã đưa tôi ra ngoài ăn tối. Thức ăn tại nhà hàng Pháp tôi ăn tối hôm qua trông thực sự rất ngon, vậy nên tôi đã quyết định mua cái gì đó cho cô. Tôi tin cô sẽ thích thứ này, đúng không?”
“Với bố? Ăn tối? Tại nhà hàng đó?”
Ánh mắt đang dán chặt vào những chiếc bánh macaron của Ami đột nhiên nhuốm đầy vẻ u ám. Ngay cả chiếc cằm xinh xắn của cô giờ cũng trông có phần lúng túng.
“Không đời nào...Cô nói gì cơ? Ngay cả tôi và những người mẫu đồng nghiệp của mình cũng chưa bao giờ tới đó, vậy tại sao những người bình thường như cô và bố cô có thể tới đó được...Cô đang đùa tôi đúng không? Tôi hiểu rồi...chẳng trách gần đây cô bị nổi mụn. Đó là vì cô toàn ăn những thứ ngon lành.”
Cặp mắt rưng rưng của Ami hướng thẳng vào chiếc cằm đang hiện ra vài chấm mụn đỏ do ăn quá nhiều thức ăn ngon của Taiga. “Hừm!” Ami không ngần ngại tỏ vẻ ghen tị trên gương mặt, cô nói với chút buồn bã,
“Bố cô hở...Tôi nghe nói rằng bố mẹ cô đã li hôn đúng không? Cô quả là đáng thương khi phải sống một mình ở độ tuổi này~. Ôi trời, tôi chưa bao giờ nghĩ hai người lại thân thiết với nhau như thế.”
Cô ấy thật quá đáng khi ngang nhiên chỉ ra nỗi đau trong gia đình người khác. Nếu là Taiga lúc trước, chắc chắn cô ấy sẽ nổi khùng lên, nhưng hôm nay thì khác. Không cần biết người khác có nói gì đi nữa, có vẻ như cô ấy sẽ kiềm chế. Trái tim của chúa hổ đã được nhét đầy bằng đủ loại món ăn tinh tế của Pháp và bọc trong lớp chất béo. Kết quả là, bất kì đòn tấn công nhỏ mọn nào của cô nàng chihuahua đối với cô cũng chỉ như vết muỗi cắn.
“Ừ chúng tôi rất hòa thuận với nhau. Xin lỗi vì đã làm cô thất vọng.”
Hờ...Taiga mỉm cười với những nốt mụn trên mặt, cô khéo léo né tránh tất cả những đòn tấn công. Ryuuji lẩm bẩm hài lòng.
Taiga đúng là rất tuyệt. Lần này cô ấy thực sự rất giỏi trong việc che giấu sự hung tợn của mình.
Rất tốt...Ryuuji không ngừng gật đầu. Đúng vậy. Rất tốt, chắc chắn thế.
“Baka-chi, tại sao cô không thử một ít đi.”
“Hở? Cô muốn tôi ăn những thứ này ngay tại đây ngay bây giờ sao? Tại sao? Không thể nào! Miệng tôi sẽ khô mất. Mặc dù tôi vẫn giận cô, nhưng những chiếc bánh macaron này không có tội tình gì cả, vậy nên tôi sẽ đưa chúng về nhà với trái tim nhã nhặn của mình và thưởng thức chúng cùng với một tách hồng trà...Nhưng chết tiệt...Tôi vẫn không thể tin một con lùn tầm thường như cô lại đến chỗ đấy trước tôi...Chắc chắn tôi sẽ phải tới đó vào tuần tới…”
“Sao cũng được! Ăn đi! Nhanh lên ăn đi! Ăn! Ăn!”
“Không! Cô biết không, cô thật phiền phức. Cô đang làm gì thế hả?!”
“Thôi nào! Cứ ăn đi~!”
Taiga bắt đầu bĩu môi như một đứa trẻ và bám lấy Ami, Taiga vừa tóm vào bộ đồ thể dục của Ami vừa đá vào mông cô ấy bằng chiếc giày đi trong nhà của mình.
“Này, dừng lại! Đừng có kéo đồng phục thể dục của tôi nữa! Nó sẽ giãn ra mất…! Mà không phải cô đã đi đôi giày đó vào trong nhà vệ sinh sao?! Đừng có đạp tôi nữa! A~! Đủ rồi! Tôi sẽ ăn chúng! Được chưa?!”
Cuối cùng Ami cũng hiểu ra rằng Taiga sẽ không bao giờ chịu đầu hàng, cô ném một chiếc bánh macaron vào trong miệng. Vừa bám vào Ami như một con khỉ, Taiga vừa nhẹ nhàng nói,
“Cô đã ăn nó rồi…”
Cô nhảy trở lại sàn, giữ khoảng cách với Ami rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy cho đến khi Ami nuốt chiếc bánh macaron. Ami phủi tay và nói,
“Được rồi, tôi ăn rồi. Nó ngon lắm, giờ cô hài lòng chưa? Giờ biến đi! Giải tán! Cô biết không, đôi lúc cô đúng là cực kì phiền phức.”
“Cô đã ăn nó rồi! Giờ cô phải làm những gì tôi nói!”
“A! Vậy ra cô âm mưu gì đó! Chết tiệt...khụ khụ!”
Ami ho húng hắng và chảy cả nước mắt khi cố gắng khạc ra những phần còn lại của chiếc bánh macaron mà mình vừa nuốt, cô trỏ ngón tay vào Taiga.
“Cô đúng là kẻ ti tiện nhất trên đời! Này, Takasu-kun! Cậu có nghe thấy những gì cô ta nói không? Vậy mà tôi đã nghĩ tại sao cô ta lại tốt đến mức tặng mình quà. Tôi không bao giờ nghĩ cô là loại người như vậy!”
Tệ thật! Mặc dù Ami nói vậy, Ryuuji cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mỉm cười vì cậu cũng là kẻ đồng phạm. Cậu quay mặt tránh khỏi ánh mắt đẹp đẽ của Ami như thể nó chẳng liên quan gì tới mình. Taiga tiến lại gần Ami và nói.
“Vì cô đã nhận món bánh của tôi, cô sẽ phải đổi vai cho tôi trong buổi biểu diễn đấu vật chuyên nghiệp ngày mai. Chỉ một lần thôi, tôi không muốn làm kẻ xấu, tôi muốn làm người tốt.”
Cuối cùng Taiga cũng đã nói ra điều đó. Đó là yêu cầu xấu hổ và tự hạ thấp bản thân nhất.
“Hở? Tại sao?!”
“U~!” Đôi môi Taiga giật giật như một con mèo, và có lẽ giờ cô cũng đang cảm thấy xấu hổ, cô nắm lấy bộ đồ thể dục của Ami bằng cả trọng lượng cơ thể mình như thể cô ấy đang lướt ván buồm.
“Ngày mai bố tôi sẽ đến lễ hội, nhưng tôi không nói cho ông ấy biết mình sẽ đóng vai kẻ phản diện...Tôi chỉ nói mình có rất nhiều lời thoại và ông ấy đã nghĩ đó là một vở kịch...Ông ấy thậm chí còn nói nếu tôi là nhân vật chính thì chắc chắn ông ấy sẽ tới…”
“Nhưng đó không phải một vở kịch và cô cũng chẳng phải nhân vật chính.”
“Tất nhiên tôi biết điều đó. Đây chỉ là trận đấu vật chuyện nghiệp ngu ngốc mà tên đần độn tóc dài ấy đã nghĩ ra! Nhưng tôi không thể thay đổi điều đó được nữa! Không cần biết thế nào đi nữa, ông ấy vẫn sẽ đến! Vậy nên ít nhất hãy để ông ấy trông thấy tôi đóng vai chính! Tôi không thể bảo ông ấy đừng đến được!”
“Hừm!”
Thay vì hướng ra chỗ khác, đôi mắt của Ami lạnh lùng nhìn vào Taiga. Cô giật bộ đồng phục thể dục của mình lại, đôi môi động đậy như thể muốn nói thứ gì đó khó nghe, nhưng rồi nhanh chóng nuốt xuống. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Ami đưa ngón tay lên môi và nhẹ nhàng nói.
“Tôi hiểu rồi~ Có phải bố cô sẽ đến xem cuộc thi Nữ Hoàng Học Đường không? Cô đã nói với ông ấy rằng cô sẽ tham gia cuộc thi đó à?”
“Ưm...Ừ...mặc dù không muốn nhưng tôi đã vô tình lỡ lời…”
Hô~ Như thể nảy ra trò đùa thú vị, Ami nheo nheo đôi mắt lại, cô mỉm cười.
“Được thôi...Ít nhất chuyện đó sẽ đảm bảo rằng cô chắc chắn sẽ tham gia cuộc thi Nữ Hoàng Học Đường. Nếu chỉ có mình lớp chúng ta không hợp tác thì người dẫn chương trình như tôi sẽ trông rất tệ. Hừm, được rồi, chúng ta sẽ đổi vai khi bố cô tới xem. Haa, vì Ami-chan lúc nào cũng phải diễn vai chính, thỉnh thoảng đóng vai kẻ xấu một lần cũng vui. Còn lí do, tôi sẽ nghĩ ra thứ gì đấy để không cho mọi người biết. Bên cạnh đó, có vẻ như một kẻ ‘cuồng bố’ như cô sẽ không nói cho bất kì ai khác tại sao cô lại đổi vai.”
“Cô gọi ai là kẻ ‘cuồng b…”
“Được~ rồi, được rồi~”
Lần này tới lượt Ami tiến lại gần Taiga, cô cúi xuống nhìn vào mặt Taiga và nói với giọng ngọt ngào khác thường.
“Nhắc đến chuyện đó, bố cô làm nghề gì vậy? Theo lời kể của cô, tôi đánh hơi thấy mùi quý tộc~! Tôi có thể đổi vai với cô nhưng cô phải nói với bố cô rằng người dẫn chương trình của cuộc thi Nữ Hoàng Học Đường là bạn cô. Không được quên cô ấy còn là một người mẫu, cũng như cực kì đáng yêu, lễ phép và rất tuyệt vời! Cứ nói thật nhiều điều tốt đẹp về Ami-chan, hãy để tôi tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với ông ấy. Hở? Cô hỏi tại sao à? Cho dù chúng tôi sẽ không gặp nhau trong công việc, tôi vẫn có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người ở nhà hàng đó, đấy gọi là mạng lưới~.”
“Oa! Tại sao cuối cùng tôi lại nói chuyện với một đứa con gái kinh khủng thế này…”
“Cô nói cái gì?! Tôi vừa đồng ý lời đề nghị của cô đó! Tại sao cô vẫn nói ra những điều như vậy hả?!”
Mình nghĩ là...đã thỏa thuận xong rồi nhỉ?
Ami và Taiga giờ hét vào nhau và chạy vòng vòng quanh lớp như thường lệ. Ryuuji chỉ có thể đứng đó bất lực quan sát họ.
“Nhớ giới thiệu tôi với bố cô, hiểu chưa?!”
Ngay khi Ami lớn tiếng…
“Bố Taiga…? Có chuyện gì vậy?”
Để chuẩn bị cho buổi diễn ngày mai, Minori đang lau chiếc mũ trọc trong khi tiến lại gần Ryuuji. Cô ấy đang nói chuyện với mình! Ryuuji gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng giống như một chú cún con. Trong khi kìm nén sự phấn khích của chính mình lại, cậu cố gắng hờ hững giải thích điều vừa mới xảy ra, nhưng cùng lúc đó cậu cũng thắc mắc, Cô ấy không biết chút gì sao?
“Bố của cô ấy nói rằng ngày mai ông ấy sẽ đến lễ hội. Khi Kawashima nghe được chuyện đó, cậu ấy đã nài nỉ Taiga giới thiệu mình với ông ấy, đó là lí do tại sao bây giờ họ đang cãi lộn. Mình thực sự không biết cậu ấy mong chờ điều gì nữa.”
Ngay khi cậu sắp tiếp tục lời giải thích của mình.
“...”
Minori đột nhiên ngậm chặt miệng lại và nín thở. Đôi mắt đen lấp lánh của cô trợn tròn và chỉ nhìn chằm chằm vào Ryuuji đang đứng trước mặt mình. Hai núm đồng tiền trên đôi má tròn trịa trông đầy năng lượng. Thật dễ thương. Ryuuji rõ rằng đang cảm thấy thoải mái, cậu nghĩ vậy.
“Ch, chuyện gì vậy?”
Sau vài giây, cuối cùng Ryuuji cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng. Dường như Minori đã nghe thấy điều gì đó rất ngạc nhiên và không thể cất lời. Gương mặt cô cứng đờ như thể đã hóa đã. Bình thường, không cần biết chuyện gì xảy ra, Minori sẽ luôn giải quyết mọi chuyện với cách suy nghĩ tích cực của mình, cô ấy là một cô gái hết sức lạc quan và nhiệt tình với tính cách rạng rỡ như ánh mặt trời. Có phải vì mình đã nói gì kì quặc không?
“T...Tại sao?”
Cuối cùng Minori cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của cô vì lí do nào đó mà nghe đầy lo lắng và bất an.
“Cậu hỏi mình tại sao nhưng…”
Giờ cả Ryuuji cũng không nói nên lời. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình đã nói sai gì à?’
Minori nhanh chóng nhìn quanh và rồi thờ ơ quay lưng về phía Ami và Taiga, những người giờ đang vật nhau, cô ấy dồn Ryuuji vào giữa mình với bức tường trước khi lên tiếng.
“Tại sao vậy...Thôi nào, hãy nói cho mình biết đi.”
Không hề có chút dấu hiệu gì của một nụ cười hiện lên trên gương mặt cô. Cặp lông mày của cô đan chặt vào nhau, cô ấy cắn xuống môi với vẻ nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên Ryuuji nhìn thấy biểu cảm đó của Minori, chắc chắn cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ làm bộ mặt như vậy. Mỉm cười tươi tắn, làm bộ mặt vui vẻ và đôi khi tỏ ra bực bội rất đúng kiểu của một cô thiếu nữ...Đó là những cảm xúc của Minori mà Ryuuji đã biết.
“Đừng im lặng thế. Nói cho mình, lần này bố Taiga đang mưu tính cái gì?”
“Ông ấy mưu tính cái gì ư? Ông ấy sẽ đến lễ hội…”
“Đó là lí do mình hỏi tại sao ông ta lại đến?!”
Minori đột nhiên hét lên thật lớn khiến cho Ryuuji giật nảy mình. Ngay cả Minori cũng kinh ngạc trước chuyện đó, cô nhanh chóng im bặt để trấn tĩnh lại. Rồi cô ấy lại mở mắt ra và hít một hơi thật sâu. Giờ Ryuuji đã hiểu.
Minori đang giận dữ.
Nhưng khi hiểu được điều đó, mối hoài nghi xâm chiếm tâm trí của Ryuuji như thể một tia sét. Tại sao Minori đột nhiên lại tức giận? Thật vô lí. Vì lí do nào đó, chuyện này thật khó xử. Cậu không biết tất cả những chuyện này là có ý gì nữa.
Đối mặt với một Ryuuji im bặt, Minori nói với giọng lo lắng.
“Mình hỏi cậu, Takasu-kun, tại sao ông ta lại đến? Nếu cậu biết lí do thì hãy nói cho mình. Có chuyện gì đã xảy ra với Taiga? Tại sao bây giờ bố cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện?”
Giọng Minori vang lên như một cái máy. Ryuuji có thể nghe thấy cô ấy đang nói với tốc độ mà cậu bình thường không được nghe, và dường như những lời đó đang trách móc cậu. Cậu không biết lí do đằng sau tất cả những chuyện này, nhưng cậu không thể phớt lờ câu hỏi của cô ấy được, cậu trả lời.
“Taiga sẽ chuyển về sống cùng với bố cô ấy. Mình chắc chắn cậu biết rất rõ về quá khứ của họ, tuy nhiên, dường như gần đây hai người ấy đã giảng hòa và một lần nữa trở thành cha con.”
Ryuuji cố giữ bình tĩnh và nói những điều mà cậu biết.
Một thoáng sau đó.
“...”
Minori không nói gì cả.
Cậu có thể nhìn thấy rõ mồn một rằng ngực cô ấy phập phồng lên bên dưới bộ đồng phục, cô hít một hơi. Mặt cô trở nên trắng bệch, cô hé môi nhưng chỉ run rẩy bất lực chứ dường như không thể thở ra được. Phản ứng của cô khắc hẳn với cách Yasuko tùy tiện kết thúc cuộc trò chuyện lúc trước. Hình như cô ấy rất buồn trước chuyện đó.
“Cậu ổn không? Này, cậu trông tệ lắm, có chuyện gì vậy?”
Mặc dù có chút do dự, Ryuuji vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minori. Cậu muốn nắm lấy vai Minori động viên cô ấy, tuy nhiên...
“Chuyện gì vậy chứ…”
Đôi mắt Minori không còn trông thấy Ryuuji hay bất cứ thứ gì nữa. Cô vừa run rẩy vừa hất văng cánh tay của Ryuuji đi, một bên tay siết chặt những móng tay được cắt tỉa cẩn thận, tay còn lại cầm chiếc mũ trọc và nói,
“Chuyện gì vậy chứ?! Đừng có đùa với mình!”
Minori một lần nữa thốt lên những điều tương tự vậy. Ryuuji không biết cô ấy đang nói với ai nữa. Ngay sau đó, Minori quay lưng về phía Ryuuji và tiến về phía trước tìm Taiga.
“Đợi đã!”
Ryuuji nhận ra mình đã nắm lấy tay Minori, ngăn cô ấy lại. Không có chút hơi ấm tình cảm nào khi da họ chạm vào nhau. Minori quay đầu lại và phóng vào Ryuuji ánh mắt như chứa đầy thù địch.
“Takasu-kun, bỏ ra.”
“Cậu đi đâu? Cậu định làm gì? Giờ cậu không tỉnh táo, cậu có thể bình tĩnh lại được không?”
“Người đang không tỉnh táo là Taiga.”
Lần này đến lượt Ryuuji nói không nên lời.
“Taiga hẳn đã mất trí rồi, mình cần phải đánh thức cậu ấy. Mình phải nói với cậu ấy rằng cậu ấy không thể tin tưởng một ông bố như vậy.”
“Cái gì…”
Ryuuji sốc đến mức cậu có thể cảm nhận được tóc mình ngứa ran và da gà nổi khắp cơ thể. Bình tĩnh, bình tĩnh...Thay vào đó lần này chính cậu tự nhủ với chính mình.
“Tại sao cậu lại nói những lời như vậy? Không phải cậu là bạn thân nhất của Taiga sao? Tại sao cậu phải nói những lời quá đáng như thế...Tại sao cậu không cảm thấy vui mừng cho cô ấy?”
“Vui mừng? Mình? Để làm gì? Bố Taiga xuất hiện trong tình cảnh này và cậu ấy thực sự tin vào những lời của một ông bố như vậy. Làm thế nào mà mình có thể vui mừng với chuyện đó được chứ? Mình không thể đứng ngoài mỉm cười trong khi bạn mình bị tổn thương!”
Cậu nói mình đang mỉm cười và quan sát Taiga bị tổn thương ư? Thật là kì diệu khi Ryuuji có thể kiềm chế bản thân mình. Đây là Kushieda Minori, cô gái mà mình thích...Ryuuji lặp lại suy nghĩ đó như một câu thần chú. Sau khi ngăn mình không hét toáng lên, cậu nói với giọng bình tĩnh.
“Không phải vậy là hơi quá rồi sao? Mặc dù có thể ông ấy làm những chuyện không được bình thường, bố Taiga vẫn chỉ là một ông già bình thường muốn yêu thương con gái mình và giữ cho cô ấy được hạnh phúc. Có thể trước đây ông ấy đã phạm sai lầm và làm tổn thương Taiga, nhưng giờ ông ấy đang cố gắng bù đắp lại những lỗi lầm của mình, và Taiga cũng đang cố gắng hết sức để thay đổi những tình cảm ấy. Cậu là người ngoài cuộc, cậu có quyền gì mà nói những lời như vậy? Cậu thậm chí còn không biết điều gì cả…”
Ryuuji hít thật sâu, cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh. Nhưng Minori còn không muốn nghe điều đó hay đưa tay ra nữa, cô nhanh chóng nheo mắt và tiếp tục cãi lại Ryuuji.
“Cậu đã bao giờ gặp bố Taiga chưa? Hẳn là cậu gặp rồi...đó là lí do tại sao cậu nói những điều như vậy. Mình hiểu rồi, cậu muốn ném Taiga vào lò lửa...Takasu-kun, khi cậu gặp bố Taiga, cậu có mở to mắt và quan sát cẩn thận không? Cậu chắc chắn rằng mắt cậu có mở mắt chứ?”
“Cái gì? Vậy nghĩa là sao? Tất nhiên là mình có mở mắt rồi!”
“Quên đi. Mình hiểu rồi. Nói chuyện với cậu chỉ vô ích thôi.”
“Cậu nói cái gì?!”
Giọng Ryuuji trở nên im bặt vì bị kìm nén quá mức.
“Đừng nói như thể cậu biết tất cả mọi chuyện! Tại sao cậu lại nói những điều như vậy?! Tại sao cậu không thấy vui mừng cho Taiga?! Người phải mở mắt ra là cậu!”
Ryuuji lúc nào cũng tin rằng Minori là người rạng rỡ như ánh mặt trời và cô ấy sẽ mong Taiga được hạnh phúc hơn bất kì người nào khác. Cô ấy sẽ muốn chúc mừng Taiga và bố cô ấy, muốn vui mừng cho Taiga khi cuối cùng cô ấy cũng một lần nữa có lại một gia đình, muốn nhìn thấy Taiga được hạnh phúc với ông ấy và mỉm cười với ông ấy trong khi nói rằng ‘Đây là điều tốt nhất sẽ đến’.
Cậu càng tin tưởng cậu càng bị sự phản bội làm tổn thương. Vết thương vượt xa những gì Ryuuji có thể hiểu, và chỉ nhìn vào nó cũng đủ khiến máu trong cơ thể cậu sôi lên.
“Là vì mình không tin bố cậu ấy.”
“Cậu là ai mà quyết định ông ấy có đáng tin hay không?! Không phải chuyện đó là của Taiga sao?!”
“Đó là lí do tại sao mình sẽ nói với Taiga đừng có tin ông ta!”
“Cậu là kẻ ngoài cuộc!”
“À, cũng chẳng liên quan gì tới cậu cả!”
“Cậu còn ít dính dáng tới chuyện đó hơn!”
Sao cô ấy có thể ngạo mạn như thế?! Sao cô ấy có thể nói như những điều như vậy?!
Ryuuji nhìn chằm chằm vào Minori với ánh mắt tựa như có thể phun ra lửa, mặc dù vậy Minori cũng không dễ bị đe dọa và không chịu đầu hàng. Khi họ vừa nhìn trừng trừng vào nhau vừa thở hổn hển, những người bạn cùng lớp xung quanh bắt đầu chú ý tới cuộc cãi vã giữa hai người.
“Chuyện gì đang xảy ra với Kushieda vậy? Tại sao cậu ấy lại trông như thế...?”
“Có phải vừa rồi Takasu mới hét lên không…?”
Giữa những tiếng rì rầm, Taiga sửng sốt nhìn vào cả hai người họ, dường như cô ấy chỉ vừa mới nhận ra là họ đang cãi lộn. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên và há hốc miệng, nhìn đi nhìn lại giữa Ryuuji và Minori. Và rồi cô…
“R...Ryuuji!”
Chạy về phía họ.
“Minorin!”
Đây là lần đầu tiên Ryuuji nhìn thấy vẻ mặt ấy của Taiga, cô tỏ vẻ lo lắng và nhìn vào gương mặt họ, gắng gượng hết sức để rặn ra một nụ cười và cố gắng giải quyết tất cả những chuyện vừa xảy ra bằng cách ấy.
“Hãy bắt tay nào…!”
Taiga chen vào giữa hai người, cô nắm lấy tay họ và cố gắng để làm họ bắt tay nhau. Nhưng nắm tay chặt cứng của Ryuuji đã từ chối, và khi nắm đấm của họ chạm vào nhau Ryuuji bất giác hất văng tay Taiga đi và nhìn chằm chằm vào Minori. Cô ấy đã không còn nhìn vào cậu, thay vào đó, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.
Ryuuji không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Không cần biết mọi người nói gì, không cần biết vẻ mặt Minori trông như thế nào, cậu sẽ không quan tâm nữa và chỉ nói, ‘Chuyện đó không liên quan gì tới mình’.
Với tâm trí tê dại và trống rỗng, cậu quyết định vứt bỏ mọi thứ và lao ra khỏi lớp học.
☺☻☺☻☺
Những người không biết Ryuuji coi cậu là một kẻ du côn, một tên côn đồ, một kẻ liên tục phạm tội.
Những người biết cậu lại thấy cậu là một người dịu dàng, tốt bụng, tuy nhiên vẫn là người nghiêm túc và là một học sinh trung học kì lạ với cách cư xử giống với một bà nội trợ.
Có lẽ Ryuuji đã được sinh ra cùng với điều đó, nhưng những người khác lại nói rằng cậu đã được thừa hưởng nó từ bà mẹ Yasuko vụng về, người đã nuôi dưỡng cậu kể từ khi mới lọt lòng. Ngay cả khi cậu học được cách suy nghĩ cho bản thân, suốt thời gian đó Ryuuji vẫn đóng vai của một người con, một người nội trợ thuần thục và là người kèm cặp Yasuko, điều đó lí giải tại sao cậu lại tự lập hơn so với những đứa trẻ khác. Bằng cách kiềm chế ham muốn giận dỗi, kêu khóc trẻ con trong suốt những năm tháng đó, Ryuuji đã có thể trở thành một cậu con trai như ngày hôm nay. Giống như một cây liễu, cậu đủ linh hoạt để đón nhận tất cả những gì xảy đến với mình, bằng không với mối quan hệ mẹ con không ổn định, gia đình Takasu sẽ dễ dàng rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Trên tất cả, vẻ mặt du côn mà cậu thừa hưởng từ người bố của mình cũng buộc Ryuuji phải bình tĩnh và kiềm chế hơn.
Ngay cả khi không làm gì, chỉ nhìn vào cậu mọi người vẫn đơn thuần nghĩ rằng cậu là một tên xấu xa bạo lực. Họ sẽ bị dọa tới phát sợ và thậm chí sẽ nói với cậu những điều quá đáng, cuối cùng tách cậu ra khỏi vòng tròn của họ. Vì thường xuyên phải trải qua những điều đó, Ryuuji đã hoàn toàn chuẩn bị cho việc ấy. Đó là lí do tại sao cậu yêu cầu bản thân mình thành thực và dịu dàng hơn bất kì ai khác, cậu sẽ không tức giận hay dính dáng đến bất kì cuộc cãi vã nào cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thay vào đó sống cuộc sống của mình một cách trung thực. Cậu tin bằng cách đó, sẽ có lúc có người hiểu và muốn làm bạn với cậu. Chỉ cần cậu có những người bạn thật sự hiểu mình, không cần biết có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn ở đó vì cậu, không cần biết tình cảnh nào, tất cả họ sẽ luôn biết rằng trong thâm tâm cậu là một người tốt.
Cho đến trước ngày hôm nay, Ryuuji luôn luôn hiểu rằng khi tức giận và khó chịu, người cuối cùng chịu đau khổ sẽ luôn là cậu, đó là lí do tại sao trước giờ cậu chưa bao giờ bộc lộ những cảm xúc đó…
“Mình cảm giác như đang chết dần chết mòn ấy…”
Đây là sự trừng phạt dành cho mình sao?
Giữa hai chiếc máy bán nước tự động có một khoảng trống rộng chừng năm mươi centimet, và ngay lúc này, Ryuuji vừa ép chặt mình trong khoảng trống đó vừa giận dỗi, cậu cầm trên tay một lon cà phê đá. Lúc này nhiệt độ chưa tới mười độ, những ngón tay nắm xung quanh chiếc lon lạnh cóng của Ryuuji gần như đóng băng.
Cậu tức giận và làm chính xác những việc cậu không nên làm...cậu không còn kìm nén cơn tức giận của mình nữa. Cậu cho chiếc máy bán nước tự động vô tội một cú đấm thật mạnh bằng tất cả sức mạnh của mình. Cuối cùng chuyện đó đã tạo nên một vết lõm trên máy và khiến nó nhả ra một lon cà phê đá lăn xuống dưới chân Ryuuji.
Cậu có thể đặt lon nước xuống nhưng cơ thể cậu cảm giác tê dại, cậu không thể cử động những ngón tay của mình. Bên cạnh đó, cậu ít nhiều cảm giác như đây là sự trừng phạt dành cho chính bản thân mình, vậy nên ngay cả khi những ngón tay cậu không còn cảm giác, cậu vẫn tiếp tục nắm lấy chiếc lon lạnh cóng.
Tất cả là lỗi của Minori.
Nhưng mình cũng đã hét ầm lên.
Nếu như mình có thể quay ngược thời gian, liệu những chuyện đó có được giải quyết không? Vấn đề là thời gian sẽ không bao giờ quay
ngược trở lại và đó là lí do tại sao Ryuuji cảm thấy như mình đang chết dần chết mòn.
Cậu không biết mình đã ngồi đó trong bao lâu nữa. Xung quanh cậu là sự im lặng, cậu không thể cảm nhận được thời gian đang trôi đi và cũng không thể suy nghĩ, cậu không muốn nhớ lại những gì vừa mới xảy ra.
Nếu mình chết ở đây, có lẽ Minori sẽ đến khóc cho mình.
“Xin. Chào. Chàng. Ngốc.”
Cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng.
“Hãy để cho mình được yên…”
Thậm chí còn chẳng cần nhìn, chỉ bằng cách ngửi mùi nước hoa, cậu có thể biết ai đang tiến lại gần với những bước chân duyên dáng.
“Cái hốc đó là dành riêng cho Ami-chan.”
Ami bắt chéo chân và hạ đôi lông mày xuống tạo nên một vệt bóng trên đôi mắt lấp lánh, cô để lộ ra một nụ cười dịu dàng. Cô bước về phía Ryuuji đang ngồi trên sàn và nhìn vào dáng vẻ của cậu.
“Ai nói vậy?”
“Ami-chan nói đấy. Giờ thôi nào. Đứng lên đi.”
Với những ngón tay mảnh mai như thể chỉ là những đốt xương, cô nắm lên bàn tay lạnh cóng của Ryuuji. Cái chạm tay nhẹ nhàng không chứa đựng bất cứ sự tinh quái nào cả, Ami kéo Ryuuji đứng dậy khỏi cái hốc bằng tất cả sức mạnh của mình. Rồi cô tự mình ngồi xuống hốc.
“Nhìn thấy chưa? Cơ thể của Ami-chan vừa khít với chỗ này. Nơi này thực sự được dành riêng cho Ami-chan.”
“Hê~.” Ami mỉm cười thỏa mãn. Ryuuji không còn lựa chọn nào khác ngoài khoanh chân ngồi đối diện với cô ấy. Cảm giác này thật không thể tin được. Ngay cả khi mình đang nhìn vào đôi mắt trông đầy kiêu ngạo và nụ cười ma mãnh của Ami, mình không hề cảm thấy tệ chút nào. Không cần biết mình có trông thê thảm đến thế nào, cô gái này sẽ không bao giờ đồng cảm với mình...Cũng vì biết điều đó mà cậu có thể thoải mái và tiếp tục cảm thấy tuyệt vọng mà không cần phải lo cô ấy sẽ phát hiện ra.
“Kushieda thế nào rồi?”
“Chuyện gì với lon cà phê này vậy? Cậu biết không, mình thực sự không thích cà phê lon cho lắm. À, Minori-chan đã đi về nhà rồi.”
“Không thể nào!...Ôi trời…”
Ryuuji vùi mặt vào giữa hai đầu gối. “A~...Mình gặp rắc rối to rồi.” Trong lúc rên rỉ, cuối cùng Ryuuji cũng hiểu ra ý nghĩa thật sự của từ ‘tuyệt vọng’...không có hi vọng gì, không có ngày mai, không có tương lai.
“À, chính cậu gây ra chuyện đó mà, hét ầm lên với cô gái mà mình thích.”
Ami vừa nói vừa mở lon nước, nhưng cô ấy mong chờ Ryuuji sẽ đầu hàng những lời của cô dễ dàng vậy sao.
“Đó là lỗi của Kushieda! Là vì cô ấy đã nói những điều thực sự rất quá đáng mà mọi chuyện mới thành ra như thế này!”
“Hửm…? À, mình không biết chính xác thì các cậu tranh cãi về chuyện gì, nhưng cậu không thường lao vào những cuộc cãi vã đúng không? Bên cạnh đó, người mà cậu gây gổ lại là một cô gái, và trên hết, đó lại là cô gái mà cậu thích.”
“Im đi...Đó không phải là vấn đề nữa. Mình thực sự rất tức giận, mình không muốn tin rằng cô ấy có thể...Đó đúng là điều tệ hại. Chỉ đến giờ mình mới biết cô ấy là con người như thế nào, mình không thể tin được rằng cô ấy lại nói ra những những chuyện như vậy…”
Ryuuji nhận ra mình đang giận dỗi cũng như vứt bỏ tất cả danh dự của một người đàn ông, nhưng cậu đã bật ra những điều đó, cậu không thể giả vờ như thể mình chưa thốt ra gì cả.
“Ôi trời, trông cậu thật thảm hại. Cậu có thể đừng nói với mình những chuyện đó được không? Mình không có hứng thú. Cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ đứng về phía cậu và thông cảm với cậu sao?”
“Ừ, cậu nói đúng.”
Ami nghịch nghịch đôi lông mày của mình với vẻ vô tư, cô uống lon cà phê. Trong một hồi lâu Ryuuji không nói gì và chỉ nhìn vào cổ họng của Ami khi cô uống cà phê.
“Cậu có mang cặp của mình ra đây không? Mình muốn về nhà ngay lập tức.”
Vì cậu đã để Ami trông thấy con người đáng thương của mình, có lẽ cậu nên rời khỏi đó.
“Không bao giờ, trời~.”
Không bất ngờ khi cô ấy sẽ làm điệu bộ khó chịu và đáp lại với thái độ khinh khỉnh.
“Mình chỉ ra đây nghỉ một lát trước khi quay trở về lớp học. Cậu có thể quay lại cùng với mình.”
“Cho mình xin...Mọi người đã làm việc rất chăm chỉ để tạo dựng bầu không khí, còn mình chỉ hủy hoại nó…”
“Có lẽ cậu nói đúng nhưng mình đã dàn xếp mọi chuyện và bảo mọi người phớt lờ các cậu rồi, vậy nên mình nghĩ chuyện đó cũng không sao, mọi người sẽ quay trở lại buổi diễn tập của mình.”
“Dàn xếp mọi chuyện…? Cậu?”
“Chuyện đó chẳng là gì với mình cả. Mình không giống như con nhỏ Palmtop Tiger lùn tịt chỉ biết xù lông lên và đe dọa những người xung quanh.”
“Không phải cô ấy quay trở về nhà cùng với Kushieda sao?”
“Cô ta đã chạy theo sau Minori-chan, nhưng rồi vấp ngã và bị Minori-chan bỏ lại phía sau. Có vẻ như cô ta đã bị thương ở mắt cá chân và gần như phát khóc, vậy nên Nanako-chan đã phải đưa cô ta tới phòng y tế. Có lẽ giờ cô ta cũng sẽ quay trở lại lớp học.”
Ryuuji cảm giác như mình đã tận mắt chứng kiến toàn bộ khung cảnh ấy, cậu thở dài. Chuyện đến mức này là do lỗi của ai chứ? Khi nghĩ đến chuyện đó, một hiệu ứng giống như âm thanh nổi xuất hiện trong đầu cậu, một bên cậu có thể nghe thấy chính mình đang hét lên ‘Đó là lỗi của Minori!’, trong khi đó phía bên kia cậu ngại ngùng nói ‘Là mình sao?’
Nhưng Ryuuji không thể cho phép mình chấp nhận điều Minori đã nói bởi vì cậu không thể hiểu nổi chúng. Cho dù cậu đã cầu xin thời gian hãy quay trở lại, và ngay cả khi làm được, cậu vẫn không thể đồng tình với những lời của Minori. Không cần biết cậu muốn quay lại đến mức nào, không cần biết cậu hối hận hay căm ghét bản thân mình thế nào, cậu vẫn sẽ phản đối và cố gắng thuyết phục Minori quay lưng về phía những suy nghĩ tự phụ ấy. Đây là một điều tốt lành, vậy nên chúng ta phải thấy vui mừng cho Taiga.
“Chúng ta nghỉ đủ rồi. Hãy quay trở lại thôi.”
Uống một ngụm hết lon cà phê, Ami ném chiếc lon vào thùng rác một cách chính xác, “Tốt! Đúng là Ami-chan có khác!”, và ra dấu chữ V.
“Được rồi, đi thôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Giống như một cậu trai, Ami nắm lấy cánh tay nằm bên dưới chiếc áo khoác đồng phục của Ryuuji và dùng sức vòng tay mình quanh vai cậu. Vì họ có chiều cao tương tự nhau, gương mặt xinh xắn của Ami gần sát bên mặt Ryuuji. Thậm chí trong suốt quãng thời gian đó, mí mắt cùng cặp mắt xinh đẹp vẫn trông thật long lanh.
“Cậu vẫn có thể bước vào trong lớp học nếu cậu đi cùng với mình đúng không? Hãy cứ giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Tại sao? Hôm nay đôi mắt cô không bộc lộ chút ma mãnh thường ngày nào, cô cũng không khiến mọi người bối rối tự hỏi liệu cô ấy có đang quyến rũ hay trêu chọc cậu không.
Hôm nay cô ấy thật sự thân thiết, giống như một người bạn vậy. Có lẽ là vì lúc này Ryuuji thật sự rất tuyệt vọng…
“Cậu thực sự thay đổi rồi nhỉ.”
...Nhưng mình rất biết ơn.
“Cậu có thể nhận ra sao?”
“Cậu là người duy nhất đã trưởng thành.”
“Hê~...” Ami hướng ánh mắt ra khỏi Ryuuji và nhìn vào khoảng không trước mắt mình.
“Mình lúc nào chẳng là một người trưởng thành, nhưng có thứ đã thay đổi một chút...Mình đã nghĩ vậy. Và sau đó, mình đã muốn thay đổi...Mình đã nghĩ đến việc thay đổi...thay đổi chính bản thân mình…”
Một thoáng do dự dường như xuất hiện trên gương mặt Ami.
“Mình cũng muốn thay đổi. Vậy mình cần phải làm gì? Cậu nghĩ sao, Kawashima?”
“Đừng có giận dỗi nữa và nghĩ cho bản thân mình đi.”
Khi Ami quay mặt lại, cô nở nụ cười tinh quái thường ngày.
“Mình không phải Palmtop Tiger lúc nào cũng dính chặt bên cạnh cậu, cũng không phải Minori-chan, vầng thái dương rực rỡ của cậu. Mình, Kawashima Ami, đứng ngang hàng với cậu, cùng bước một con đường giống như cậu. Chỉ là mình đi trước cậu một vài bước...Thôi nào, chúng ta cần quay trở lại buổi diễn tập. Ngày mai là lễ hội trường, là lúc chính thức trình diễn.”
Ami quay đi và bước về phía trước. Ryuuji nhìn vào chân mình trong giây lát trước khi ngước nhìn vào tấm lưng của Ami.
Trong góc hành lang yên ắng nơi có những chiếc máy bán nước tự động, có sáu trăm yên tiền xu nằm trong một khe trả tiền thừa nhỏ và cùng với nó là một tờ giấy nhắn có tên và lớp của thủ phạm cũng như dòng chữ, ‘Em đã làm hỏng máy. Em xin lỗi’.