Thứ cảm xúc chung ‘thà không làm gì còn hơn’ tỏa ra bên trong phòng học sau giờ tan trường.
Khi bị buộc phải ở lại sau giờ học, các học sinh của lớp 2-C đều lạnh lùng im lặng. Bàn ghế đã được đẩy xuống cuối lớp học còn tất cả mọi người đều đang ngồi khoanh chân trên sàn, miễn cưỡng nhìn Haruta đang đứng trên bục giảng.
Có phải họ đang khiển trách không? Không, thậm chí điều ấy vẫn còn không quá tệ, bởi vì lúc này mọi người chỉ nhìn như thể họ chẳng muốn dính dáng đến bất cứ điều gì. Họ chỉ muốn giả vờ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và cố gắng thoát khỏi tình cảnh ngớ ngẩn này càng nhanh càng tốt. Bản năng tự giữ gìn bản thân của tất cả mọi người đều hoàn toàn thức tỉnh.
“Ừm...cậu có thể chuyển cái này về phía sau được không…?”
Thủ phạm, Haruta, run rẩy cúi đầu cố tránh ánh mắt trừng trừng của mọi người, cậu ấy bắt đầu phát những cuốn sổ tay bí ẩn. Thế nhưng chẳng có một ai muốn nhận chúng từ cậu ấy. Haruta buộc phải bước xuống khỏi bục và tự mình đưa cuốn sổ tay cho từng người, với những người từ chối nhận nó, cậu ấy đơn giản đặt cuốn sổ trên sàn ngay bên cạnh chân họ. Thế nhưng, cứ như thể tất cả mọi người đều đã đồng ý từ trước, không một ai mở cuốn sổ tay của mình ra, họ chỉ đơn giản để nó nằm trên sàn. Nếu như có bất kì ai mở nó ra, cuộc chơi sẽ kết thúc, cho dù đó chỉ là vì tò mò đi chăng nữa...Bầu không khí ảm đạm bao trùm khắp lớp học giống như trong một nghĩa trang.
“Mình nghĩ rằng mình phải chịu trách nhiệm trong chuyện ấy, vậy nên...mình đã làm cái này...Kịch bản...cho chương trình đấu vật chuyên nghiệp...Nó có một vài cảnh chiến đấu thực sự...vậy nên mọi người hãy nhìn…”
Cho dù không một ai thắc mắc nhưng Haruta vẫn bắt đầu lời giải thích vô nghĩa của mình, cho dù cũng chẳng ai muốn biết cả.
Điều kinh khủng nhất đã xảy ra. Lớp 2-C thật sự sẽ biểu diễn ‘Chương trình đấu vật chuyên nghiệp’. Không biết ấy là do ghen tị với những người trẻ tuổi hay vì lo lắng họ sẽ tuyệt hơn mình, người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) đã sử dụng đến ảnh hưởng của một giáo viên chủ nhiệm theo một cách không cần thiết để nộp đề xuất kinh khủng nhất từng được nghĩ ra từ trước tới giờ cho Ủy ban Tổ chức Lễ hội trường và mang đến rắc rối tới cuộc sống của tất cả những người có liên quan.
Haruta thậm chí còn nhắc tới việc viết một kịch bản trong tình cảnh không ai muốn nói bất cứ thứ gì như thế này. Tất cả mọi người đều tỏ ra hờ hững, họ nhất quyết không liếc nhìn trang bìa của cuốn sổ tay dập ghim. Ngay cả những người bạn thân của Haruta như Noto và Ryuuji cũng chẳng thể dung thứ cho cậu, cả hai người túm tụm cạnh nhau trong góc lớp.
“Một kịch bản được viết bởi Haruta ư, giờ chuyện này đáng sợ rồi đó.”
“Ừ, có vẻ như nó sẽ là một mớ hỗn độn…”
Ryuuji và Noto khẽ thì thầm. Cặp mắt của Ryuuji đảo ra xung quanh, phóng vào Haruta một ánh mắt dữ tợn tựa như một tia sét, cảm giác như thể cái nhìn ấy có thể đánh cậu ấy tới chết. Khi cảm nhận được ánh mắt từ Ryuuji, Haruta cũng không dám nhìn vào cậu...Thật sự thì Ryuuji cũng thực lòng thông cảm với Haruta, cậu nghĩ rằng hẳn là cậu ấy cũng đang có một quãng thời gian rất khó khăn...Mặc dù cậu cũng không chắc liệu Haruta có cảm nhận được ý tốt của mình hay không nữa?
Ngồi trước mặt Ryuuji là Kitamura, người lúc nào cũng dẫn đầu cả lớp mỗi khi có những hoạt động chung. Nhưng giờ trông cậu ấy cũng rất mệt mỏi, cặp mắt kính vắt ngang sống mũi, Kitamura lẩm bẩm một mình, “Chẳng có cách nào khiến cho mọi người thấy phấn khích được...Kế hoạch làm mọi người hào hứng với lễ hội trường của mình đi tong rồi…” Minori đang ngồi khoanh chân trước mặt cậu, trong khi đó Taiga hoàn toàn thoải mái nằm xuống dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người Minori.
“Phù…”
“U~...C...cậu nặng quá...Taiga…”
“Phù...Ư~...Min…”
“Cậu nói cái gì? Cái…”
Taiga đã biến thành một con thú chẳng còn bất cứ suy nghĩ nào, cô vặn vẹo cơ thể mình như một con run và để lại mùi của mình trên khắp người Minori. Maya cũng bạo dạn nằm xuống sàn, vừa nghịch nghịch vạt áo sơ mi đã tuột ra khỏi cạp quần của Kitamura, vừa chỉ vào chiếc quần lót hở ra bên trên chiếc thắt lưng của cậu ấy và khẽ cười khúc khích với những cô gái khác. Ngay cả Nanako cũng đã mang gương và lược của mình ra và bắt đầu chải chuốt gọn gàng mái tóc của mình với những chiếc kẹp tóc.
“Thôi nào...các cậu có thể tự kiềm chế được không? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu…”
Giọng nói như muốn khóc của Haruta vang khắp lớp học một cách vô nghĩa.
“Này, Kitamura, nói gì đi chứ! Cậu là lớp trưởng mà! Cậu phải có trách nhiệm khơi dậy bầu không khí chứ! Cậu quên rằng mình đã cứu cậu khỏi bị chọc vào mông sao?”
“U~, cho dù cậu nói như vậy, mình nghĩ mình cũng không thể làm được gì cả. Vậy hãy để mình nhảy với cậu…”
Kitamura chán nản đứng dậy và rồi chuyện đó xảy ra. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Khi không có thắt lưng, chiếc quần dài của Kitamura tụt từ eo xuống dưới sàn nhà.
“Ê~?!”
“Á!”
Vì lí do nào đó, Maya, người đã hét lên đầu tiên, đang cầm một chiếc thắt lưng. Vì trò đùa nho nhỏ của cô, Kitamura thậm chí còn không biết chiếc thắt lưng của mình đã bị kéo ra.
Khi quần lót của Kitamura lộ ra trước mắt mọi người, tất cả những người bạn cùng lớp của cậu đều lùi lại như thể bị sóng xung kích từ một vụ nổ đánh văng. “Trời!”, “Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế hả?!” Những tiếng kêu la khó chịu bắt đầu bay đến từ mọi hướng. “Tại sao…” Kitamura rên rỉ. “Í!” Taiga rít lên như thể một cái còi, còn Minori thì bịt mắt Taiga lại và than thở, “Tổn thương tâm lí từ sự cố rong biển đã quay trở lại rồi…”. “Oa…!” Ryuuji giữ khoảng cách với Kitamura, hình tượng ‘Kitamura điên khùng thích khỏa thân’ của cậu ấy lại một lần nữa lại được củng cố. Ami chỉ đơn giản lạnh lùng nói, “Tên biến thái đã đến rồi”.
Thay vì khơi dậy bầu không khí, lớp học bây giờ rơi vào tình trạng hỗn loạn với sự xuất hiện bất ngờ của anh chàng bán khỏa thân đang phô ra nửa dưới cơ thể mình. Haruta ôm đầu và tựa nó lên bục phát biểu, Kitamura vội vàng kéo quần lên, nhưng những hình ảnh không thể nào quên đã được vĩnh viễn khắc vào trong kí ức của mọi người.
“Vậy đó! Mình về nhà đây!”
“Chán thật! Đúng là phí thời gian!”
“Mình xin lỗi nhưng, mình rút!”
“Được rồi, tất cả về thôi!”
Bầu không khí căng thẳng ban đầu vốn kìm hãm lớp học đã nổ tung bởi sự cố khỏa thân của Kitamura. Tất cả vừa càu nhàu vừa đứng dậy, nhặt lấy cặp sách và bê chiếc bàn của mình trở lại vị trí ban đầu. Có vẻ như lúc này mọi người đều sẽ về nhà.
“Đ, đợi một chút! Thôi nào! Đừng đi!”
Không một ai để tâm tới câu nài nỉ của Haruta, họ chỉ đơn giản để những lời xáo rỗng của cậu vang vọng trong không khí. Chẳng ai biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào.
Nhưng vào đúng lúc đó…
“Ôi trời?”
Sự giúp đỡ tới từ người không thể nào ngờ tới được nhất. Khi nghe thấy giọng nói cực kì ngọt ngào ấy, mọi người đã tạm dừng kế hoạch đi về nhà và chăm chú lắng nghe. Một số thậm chí còn vội vàng quay trở lại.
“Hửm...A...Có vẻ như cái này khá thú vị. Mỗi người đều có nhân vật cho riêng mình, thậm chí còn có cả lời thoại nữa. Này~ Haruta-kun, mình chưa bao giờ biết là cậu giỏi thế này đó.”
“A...Ami-tan…!”
Thiên thần có cặp mắt long lanh của lớp 2-C, Kawashima Ami, đã hướng ánh mắt từ cơ thể bán khỏa thân của cậu bạn thuở nhỏ sang cuốn kịch bản.
“Hô hô hô, vậy ra mình là nhân vật chính sao? Ồ! Thật hạnh phúc~.”
Ami đứng bên cạnh Haruta mỉm cười dịu dàng, cặp mắt nheo nheo của cô tạo thành hai đường kẻ. Ryuuji, người cũng sắp đi về nhà giống như bao người khác, phóng ánh nhìn trông như thể cặp mắt cậu đã đạt tới điểm cực hạn về phía nụ cười đáng ngờ của Ami. Không phải Ryuuji đang cố gắng dò xét cơ thể cô ấy với cặp mắt phát tia X của mình, đúng hơn thì, cậu chỉ đơn giản là rất ngạc nhiên.
Không phải Ami sẽ dẫn đầu đám đông chỉ trích kịch bản của một tay mơ sao? Xé nó ra thành từng mảnh, đốt nó ra tro, chia chúng ra và rải tàn tro còn sót lại lên một cái cây mục nát? Cô ấy đáng lẽ nên cười hợm hĩnh bằng chất giọng lanh lảnh và nói rằng, ‘Thay vì phí thời gian của cậu vào những việc vô nghĩa như thế này, không phải tốt hơn là cậu nên tôn thờ sắc đẹp của Ami-chan sao? Đồ đần độn xấu xí! Ồ, mà đừng quên nhắm cặp mắt xấu xí của cậu lại, bởi vì chúng đơn giản là không thể chịu được vẻ xinh đẹp của Ami-chan, vậy nên cậu sẽ phải dựa vào trí tưởng tượng của mình! Cậu nói cậu không thể tưởng tượng nghĩa là sao? Hãy cứ nghĩ tới những điều đẹp đẽ như một viên kim cương hay những ngôi sao trên bầu trời! Aha ha ha!’ Không phải cô ấy là kiểu con gái như vậy sao?
Sau khi những người bạn cùng lớp sắp trở về nhà nghe thấy Ami vui vẻ nói về cuốn kịch bản, từng người từng người một quay trở lại lớp học, đặt cặp sách xuống và hào hứng quây xung quanh Ami.
“Cậu thấy đó? Kịch bản ở trang này rất tuyệt!”
Ami chỉ hơi khuấy động một chút…
“Ê~?! Ở đâu? Ở đâu? Cậu đang nói tới trang nào?”
“Nó ở đâu?”
...Và mọi người bắt đầu đọc hết cuốn kịch bản đã được đưa cho mình…
“Này...cậu nói đúng...nó cũng không quá tệ…”
“Haruta, tên đầu đất, đừng có tự phụ...Hửm, vậy ra mình là cận vệ C của Ami-tan…”
“Oa! Haruta thực sự có thể đánh vần đàng hoàng này! Bộ kiểm tra chính tả của chương trình xử lí văn bản bây giờ tuyệt thật đó.”
“Này, mình là quân sư của Ami-tan! Mình có một vài lời thoại!”
Ami mỉm cười duyên dáng và nhìn về phía cả lớp đầy thỏa mãn. Haruta gần như phát khóc khóc, cậu ấy nhìn chằm chằm đầy biết ơn vào Ami với cập mắt ngưỡng mộ, đến mức cậu sẽ vui lòng liếm giày cô ấy nếu được yêu cầu. “Hì hì”, Ami nháy mắt với Haruta và nói,
“Được rồi! Haruta-kun, chúng ta hãy cố hết sức nhé! Giờ chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập chứ?”
“Được…!”
“Chúng ta sẽ cần dựng một sàn đấu vật bằng băng dính, được không?”
“Được…!”
‘Đưa mình tất cả số tiền của các cậu được chứ?’, ‘Được!’, ‘Hãy cởi tất cả quần áo ra được chứ?’, ‘Được!’, ‘Còn lấy một quả thận ra thì sao?’, ‘Được!’ Bầu không khí đã được nâng cao tới mức không cần biết Ami nói gì đi nữa tất cả họ đều vui mừng chấp thuận. Chỉ một thoáng trước cả lớp đã gần như không thể chịu đựng được hơn nữa sau hậu quả của một chuỗi sự kiện khủng khiếp, và rồi Ami đã điều khiển hết thảy mọi thứ xung quanh bằng nụ cười cực kì khỏe khoắn của mình. “Chuyện này sẽ rất vui…”, “Cậu đóng vai gì?” Giờ mọi người cùng ngồi xuống sàn, trên tay cầm một cuốn kịch bản và tất cả đều trông rất hào hứng.
Ý định của cô ấy là gì chứ? Ryuuji đã nghĩ vậy, cậu biết rất rõ về bản tính tinh quái thật sự của Ami và không thể không nhìn cô đầy ngờ vực.
“Ê~? Ê~? Hở? Có chuyện gì vậy? Thật đó hả Takasu-kun, tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào mình~?”
“Mình không nhìn chằm chằm vào cậu.”
“Hửm…?”
Nhận ra ánh mắt của Ryuuji, cặp mắt của Ami bắt đầu sáng lên tinh quái, dường như cô ấy đã tìm ra điều gì đó để trêu chọc cậu, cô ấy nói,
“Buổi diễn chưa bắt đầu vậy nên cậu cũng không cần nhập vai quá sớm đâu, nam thứ chính!”
“Cái gì? Thứ chính?”
Đầu óc Ryuuji trở nên trống rỗng. “Hề hề!” Cậu nhận ra Haruta đang lè lưỡi tươi cười, rất khó để nói có chút nào dễ thương. Vậy nghĩa là sao?! Ryuuji vội vàng mở cuốn kịch bản của mình…
“Chuyện quái gì thế này?!”
Nhưng Taiga đã hét ầm lên trước khi cậu có thể.
Dưới sự lãnh đạo của Ami, những học sinh trong lớp 2-C đã rất hòa thuận với nhau.
“Ôi trời~ chuyện này có vẻ vui đó…”
“Chuyện quái gì đây? Cậu nói ‘hòa thuận với nhau’ là sao? Và tại sao họ lại hòa thuận với nhau? Ở trường ư? Còn gia đình họ thì sao? Bố mẹ họ không nói gì sao?”
“Câu chuyện sẽ rất nực cười kể từ khi Baka-chi lên làm lãnh đạo.”
Thế nhưng có những kẻ ghét cay ghét đắng sự thanh bình đó, họ là hiện thân của quỷ dữ, Palmtop Tiger, cùng với tay sai của cô, Takasu Ryuuji côn đồ.
“Ôi không~ Thật đáng sợ~!”
“Tại sao mình phải làm tên tay sai côn đồ cho cô ấy?! Mình không thể chấp nhận chuyện đó được!”
“Hiện thân của quỷ dữ? Tôi?! Tại sao?! Tôi sẽ chẳng quan tâm nếu như đó là Ryuuji, nhưng chuyện này đi quá xa rồi!”
Palmtop Tiger và tên côn đồ tấn công vào lớp 2-C, lúc ấy Ami chỉ có thể kháng cự trong vô vọng khi cả lớp đã bị Palmtop Tiger tẩy não.
“Ôi không~ Tệ thật đó~.”
“Tẩy não?!”
“Bởi ai chứ?!”
Mọi thành viên của lớp 2-C đều biến thành tay sai của Palmtop Tiger, họ gây ra những trò tai quái ở khắp mọi nơi. Nhưng nhờ có nỗ lực thuyết phục của Ami, một số đã ‘hóa giải’ được tình trạng bị tẩy não của mình. Với sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng họ cũng đã hợp sức cùng nhau để đánh đuổi Palmtop Tiger và tên côn đồ. Tất cả sẽ kết thúc tốt đẹp, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.
“Ôi trời~ Nó được hóa giải rồi~.”
“Cứ làm như hóa giải thành công ấy! Không phải thay vào đó họ sẽ tan chảy ư?”
“Đó là một lỗ hổng rất lớn...Cậu có thể ngu ngốc đến mức nào chứ?”
Nhưng tất cả những học sinh ngồi bên ngoài sàn đấu vật hình vuông được dựng bằng băng dính đều hoan nghênh ủng hộ, mọi người cùng khen ngợi nhà biên kịch Haruta.
“Này, nó cũng không quá tệ đâu. Tốt lắm Haruta!”
“Đơn giản nhưng đủ kịch tính, mình chưa bao giờ biết là cậu có tài như vậy đó!”
Tình cảnh căng thẳng lúc trước giờ đã hoàn toàn đảo ngược, Haruta vui vẻ xoa lên mái tóc dài bù xù.
“Hề hề hề, thật sao? Mình không biết là mình tài năng thế đó. Thật là, các cậu nói mình trở thành một nhà văn sao? Ôi trời, chuyện đó rắc rối lắm…”
“Cứ làm như cậu làm được ấy!”
Ryuuji nhanh chóng đập cuốn kịch bản của mình vào mông Haruta. Ban đầu cậu muốn dùng chân đá nhưng cậu không muốn giày của mình bị mông Haruta làm bẩn, vậy nên cậu đã quyết định không làm thế.
“Ui! Cậu làm vậy là sao?!”
“Kịch bản này quá tệ, đồ ngốc! Bên cạnh đó, tất cả những cái này thì liên quan gì tới đấu vật chứ?! Và tại sao mình phải đóng vai kẻ xấu?!”
“Ê~?! Takasu, mình chưa bao giờ biết là cậu lại có khả năng lĩnh hội kém vậy đó. Mọi thứ trong kịch bản này liên quan đến đấu vật. Đầu tiên là ‘tấn công vào lớp 2-C’ và rồi ở đây còn có ‘Ami chỉ có thể kháng cự trong vô vọng’, tiếp theo là ‘họ gây nên những trò tai quái ở khắp mọi nơi’, còn cả ‘nỗ lực thuyết phục của Ami’ và ‘hợp sức cùng nhau để đánh đuổi Palmtop Tiger và tên côn đồ’. Không phải đọc là hiểu rồi sao?”
Không có gì nhục nhã hơn là bị Haruta thuyết giáo về việc ‘thiếu khả năng lĩnh hội’ chứ không phải bất cứ ai khác. Ryuuji run rẩy, cậu không thể kìm nén cơn giận dữ đang cháy bừng bừng trong cơ thể mình, đôi chân run run khi cơn giận nuốt chửng lấy cậu. Mặt khác, chủ nhân của Ryuuji, Taiga, hiện thân của ác quỷ, hét lên,
“Tôi phản đối!”
Cô ấy gầm lên trong khi bò trên sàn giống như một con thú hoang.
“Aisaka-san, cậu, không, được, tùy, tiện~!”
“Đây là trò đùa à! Không chỉ Nữ Hoàng Học Đường mà còn cái này nữa? Tại sao tôi phải làm những thứ vô lí như vậy?! Tất cả là lỗi của cô! Là lỗi của cô!”
“Ôi trời~ Sao cậu có thể nói những điều kinh khủng như vậy...ui ui ui ui!”
Rầm! Taiga liền nhảy vào Ami và khéo léo khóa chặt tứ chi của cô ấy.
“Tất, cả, là, lỗi, của, cô!”
“Ui ui ui ui ui! Đau…!”
Taiga đã biểu diễn cú ‘xà cuộn’ với cơ thể Ami. Nếu Ami cố gắng vùng vẫy, Taiga sẽ đơn giản dồn trọng lượng cơ thể mình lên người Ami và khiến cô ấy phải hét lên đau đớn. Đó là một chiêu thức được thực hiện rất hoàn hảo.
“Ồ, có vẻ như Palmtop Tiger thực sự rất hào hứng với chuyện này.”
“Đã luyện tập ngay được rồi, thật chăm chỉ.”
“Thế xà cuộn đó thật đúng là tuyệt vời! Quá hoàn hảo!”
“Đúng là một cảnh tượng đáng nhớ...cô ấy đúng là phiên bản giới hạn vô giá!”
“Oa!” Nghe thấy mọi người sợ sệt tán dương, Taiga nhanh chóng buông Ami ra rồi đá vào mông cô ấy.
“Mấy người im ngay! Tôi không làm chuyện này đâu! Đây chỉ là bắt nạt thôi! Các người muốn lôi tôi ra làm trò cười bằng cách khiến tôi trông thật ngốc nghếch đúng không?! Thật vô lí! Vô lí! Quên ngay đi! Tôi đã nghĩ đến chuyện đó rồi, chỉ cần tôi giết chết tất cả các người là mọi việc sẽ ổn thỏa!”
Sát khí của cô ấy đã đạt đến cực điểm, cô quét khắp lớp học bằng cặp mắt hổ hung bạo. Cô vừa liếm môi vừa nghĩ, Mình nên bắt đầu từ bên phải...Không, mình sẽ bắt đầu từ người gần nhất. Mọi người vội vàng lùi lại và luống cuống vấp chân trong lúc chuẩn bị tháo chạy. Taiga hướng ánh mắt về phía đám người, nạp đầy năng lượng vào đôi chân mình, cô sẵn sàng nhảy lên…”
“Aisaka-san! Cậu không được như vậy! Palmtop Tiger, cậu chưa hiểu tình hình hiện tại sao?”
Một giọng bình tĩnh và tự chủ vang vọng khắp lớp học hỗn loạn.
“Cô nói cái gì?!”
Đó không phải ai khác ngoài Ami. Cô vẫn còn lảo đảo vì đòn xà cuộn lúc trước của Taiga và phải cố gắng đứng vững. Cặp mắt cô sáng lên nhân từ nhưng cũng rất tức giận. Cô dang tay ra như một thiên thần và đứng chắn đường của con hổ sắp nhe nanh. Sự khát máu trong cặp mắt Taiga ngày một trở nên kinh khủng hơn.
“Câm mồm, Baka-chi! Chính cô là người đã khơi mào tất cả chuyện này!”
“Ui! Đau!”
Bốp! Ami không chịu lùi lại ngay cả khi bị Taiga tát. Cô cắn môi trong khi ôm lấy gương mặt và nói,
“Nếu đánh mình sẽ khiến cậu thấy khá hơn thì cứ việc! Nhưng nếu cậu làm vậy thì…”
“Được! Tôi sẽ làm!”
“U~!”
Taiga kéo chóp mũi của Ami, và khi cô ấy ngã xuống, Taiga nhanh chóng búng ngón tay lên chán Ami và tặng cho cô cú búng tay huyền thoại. Thế nhưng không cần biết cô ấy có ngã bao nhiêu lần đi nữa, Ami vẫn đứng dậy. Cô ngẩng gương mặt trắng như tuyết lên và thậm chí còn cố gắng nở nụ cười dịu dàng.
“Mình...không thể tin là cậu thực sự làm vậy...Nhưng giờ...cậu thấy...khá hơn rồi...đúng không?”
“Cái quái gì thế?! Đừng có làm một con chihuahua kiêu ngạo như vậy!”
Ai đó hét lên, “Dừng lại Ami-tan! Chuyện đó vô ích thôi!”, “Cậu sẽ bị Hổ giết mất!” Nhưng Ami chỉ đơn giản mỉm cười và đáp lại, “Mình sẽ ổn thôi!” và bước một bước lại gần Taiga, người có cặp mắt khát máu đang nhìn chằm chằm đầy dã man khi cô tiến đến. Đó là một thời điểm khốc liệt, nhưng Ami vẫn giữ bình tĩnh,
“Aisaka-san, mình chỉ có một điều muốn nói với cậu. Sau đó, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn...Mình làm tất cả những việc này là vì cậu...bởi vì cậu không thể thân thiết với bạn cùng lớp của mình...những người luôn đứng từ xa nhìn cậu...Có lẽ họ sợ cậu...Nhưng mình thực lòng ước rằng một đứa lùn bạo lực...xin lỗi, một cô gái đáng thương như Aisaka-san sẽ có thể hòa thuận với bạn bè cùng lớp. Đó là lí do tại sao mình nhân cơ hội này để giúp cậu gắn kết với họ! Sao hả? Bên trong trái tim trống rỗng chỉ biết đến bạo lực của cậu, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm mà những người khác đangtruyền cho cậu không?”
“Màn thuyết giáo chán ngắt này là sao? Ai nói tôi không thể hòa thuận với lớp?!”
“U~...chúng ta...hòa thuận...Ừ...chúng ta...hòa thuận…” Những người bạn cùng lớp run rẩy cố trấn an cơn bực bội của cô. Nhận ra điều đó, Taiga quay cái cổ cứng đờ của mình và nói,
“T, tại sao mọi người trông sợ hãi đến thế?”
“Các cậu thấy chưa? Đơn giản mà.”
Ami nhắm mắt lại và lắc đầu, cô giơ tay lên để ra hiệu với cả lớp, “Vậy là đủ”. Những người bạn cùng lớp cùng ngoan ngoãn im lặng. Thỉnh thoảng, Ami cũng trở thành người dẫn chương trình của một chương trình truyền hình dài kì vào buổi chiều, cô hoàn toàn điều khiển được cảm xúc của khán giả.
“Dù sao thì, mình muốn nói là các cậu không cần nghĩ bi quan quá...Được chứ? Giờ các cậu hiểu rồi phải không? Tốt, chúng ta hãy bắt đầu mở trang bốn của kịch bản, trong màn hai khi Aisaka-san xuất hiện đầy tuyệt vời. Rầm! ‘Tiến vào cùng với Takasu-kun từ phía bên phải sàn đấu, cô tẩy não cả lớp’.”
“Tôi đã nói tôi không làm chuyện này mà! Tôi sẽ không làm! Bên cạnh đó, tôi chưa bao giờ tẩy não ai cả!”
“À, cũng đâu phải cô thực sự tẩy não ai đâu! Cô chỉ cần giả vờ thôi. Thử xem nào. Được! Hổ! Thần chú tẩy não của cô!”
“Cái?! Đột nhiên...để tôi xem…’Chết đi!’?”
“Thật đó hả...thôi bỏ đi, cô có thể không dùng từ ‘chết đi’ không?”
“Hở, ồ, có lời thoại…‘Hổ gầm lên khi cô bước vào sàn đấu!’”
“Chúng không phải lời thoại...đó chỉ là hướng dẫn trong kịch bản.”
“Hướng dẫn trong kịch bản là cái gì?”
Sau vài vụ náo động, ngay cả Taiga cũng đã bắt đầu nghe theo sự hướng dẫn của Ami. Cả lớp mê mẩn chiêm ngưỡng màn biểu diễn đầy nhiệt huyết của Taiga và Ami, họ vỗ tay cổ vũ. Ryuuji không tham gia bởi vì cậu còn không biết lời thoại của mình. Không phải lúc trước cô ấy vừa tra hỏi Kawashima sao? Tại sao bây giờ cô ấy lại bỗng nhiên diễn theo kịch bản vậy? Nếu Taiga cương quyết hơn với quan điểm của mình thì cô ấy vẫn có khả năng thoát được khỏi chuyện này, và giờ thậm chí cô ấy còn…
“Ngu xuẩn!”
“Rác rưởi!”
Vào lúc đó, dường như Taiga đã thấy hứng thú trước trận chiến la hét với Ami. Mà thôi...Ryuuji đã hoàn toàn từ bỏ. Dường như mọi người đều nỗ lực cho chuyện này và rên rỉ một mình cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là trở thành một người ngoan ngoãn. Nếu không có gì thay đổi thì mình cũng chẳng làm gì được. Ít nhất, mình không thể gây thêm rắc rối cho mọi người nữa. Dù sao thì, hãy luyện tập đoạn mình bước vào sàn đấu...Và vậy là Ryuuji bắt đầu đọc kịch bản.
“Đánh...đánh...đánh…! Người là vua của…”
“...”
Ryuuji tỏ ra lúng túng, những người bạn cùng lớp bên cạnh cũng vậy, cậu nghiêng đầu.
“C...Cậu đang diễn cái gì thế?”
“Ê~?! Ồ, cài này? À...ngay cả mình cũng không chắc nữa.”
Minori đang ngồi xổm bên cạnh sàn đấu, hào hứng quan sát cuộc chiến hò hét giữa Taiga và Ami. Mặc dù đây mới chỉ là ngày đầu tiên tập luyện, cô ấy đã hóa trang rồi. Cô đội một cái mũ trọc, đeo bịt mắt, răng giả và cuốn một mảnh vải quanh eo, cô đã hoàn toàn chìm đắm vào nhân vật của mình.
“Haruta-kun nói cái này là để đền bù cho việc ném mình vào nhà xác, vậy nên cậu đã sắp xếp một nhân vật cực kì tuyệt vời cho mình. Thậm chí cậu ấy còn chuẩn bị cả phục trang cho mình nữa. Hì hì, mình chưa bao giờ biết Haruta-kun là một người tốt như thế.”
“Vậy...sao?”
Minori thẹn thùng tháo hàm răng giả và tươi cười rạng rỡ với Ryuuji trong khi vẫn đội mũ trọc và đeo bịt mắt. Xũng lâu rồi cậu không được thấy nụ cười tươi tắn ấm áp như mặt trời ngày hạ ấy. Đôi vai Ryuuji căng ra như những bông hoa phơi mình dưới ánh mặt trời.
Nụ cười của Minori thật sự là khởi nguồn của tất cả sự sống động trên thế giới này, thật dịu dàng và rực rỡ...Không, mình không định nói cái đầu trọc của cô ấy là rực rỡ...Ryuuji nhận ra mình không thể rời mắt khỏi Minori.
“Takasu-kun, mình có thể hỏi cậu được không?”
“H, hở?!”
Và cô ấy còn nói chuyện với mình! Minori đã giữ khoảng cách với mình vì một lí do nào đó, và giờ cô ấy đang muốn nói chuyện với mình. Mình không quan tâm liệu cô ấy có mang bịt mắt và đội mũ trọc hay không, nếu cô ấy muốn nói chuyện thì cứ làm thôi. Cặp mắt của Ryuuji trợn lên tới mức gần như bắn ra. Nếu có thể, mình mong rằng cô ấy có thể nhắc đến chuyện đó...Chiếc khăn mà cô ấy đã hứa gửi cho mình khi tiếp tục đi học sau kì nghỉ hè. Kể từ lúc đó mình đã lần lượt sử dụng những chiếc khăn màu xanh sẫm và chiếc màu ka-ki, cũng như giặt chúng bằng chất tẩy loại nhẹ.
“Gần đây thái độ của Amin khá lạ lùng.”
“Ừ, chiếc khăn ấy, nó...hở? Cậu đang nói về Kawashima sao?”
Tại sao cô ấy lại nói đến Ami? Ryuuji cảm thấy cực kì thất vọng.
“Nhắc đến chuyện đó...Có vẻ như là vậy.”
Ryuuji gật đầu đồng tình, cậu nhanh chóng liếc sang Ami, người đang hướng dẫn Taiga diễn xuất. Sắc đẹp, tính kiêu ngạo và sự nổi tiếng của cô ấy không khác gì so với lần đầu tiên chuyển đến…
“Trước đây cô ấy sẽ không chủ động lại gần đám đông. Bình thường cô ấy sẽ luôn…”
Cẩn trọng hơn.
Ryuuji nhận ra mình chút nữa đã nói vậy, cậu vội vàng ngậm chặt miệng lại. Với Ryuuji, đó là một quan niệm bất ngờ và không thể lường trước được.
Vậy ra đó là lí do, Ryuuji nghĩ, mình lúc nào cũng thấy Ami là một người lo lắng và hay sợ hãi. Để ngăn vỏ bọc cô ấy đã tạo nên khỏi những tổn thương hay tác động, Ami bao quanh mình bằng những bức tường, gái mìn khắp nơi để thổi bay bất cứ kẻ đột nhập nào dám tiến gần. Đó là cơ chế phòng thủ ngăn không cho bất cứ ai có thể phát hiện ra con người thật của cô. Nhưng giờ, cô ấy đã thay đổi một chút, mặc dù cô ấy vẫn mang cái mặt nạ giả tạo đó, chỉ vậy thôi…
“Tôi đã nói rằng không phải vậy! Hừm...Có lẽ nào...Aisaka-san...hơi đần một chút...Tội nghiệp…”
“Cô không có quyền chỉ trích tôi, Baka-chi!”
Ami đứng giữa lớp học và chọc tức Taiga trong khi mỉm cười nham hiểm. Mình có thể thấy qua chiếc mặt nạ đã hơi tuột ra và trông khá gượng gạo khi cô ấy vẫn cố duy trì nó, cô ấy vẫn đang cố gắng hết sức để hòa nhập cùng với các bạn trong lớp. Ryuuji không thể hiểu điều gì đã khiến cô ấy trở nên như vậy.
Giờ không phải lúc để nghĩ đến những điều ấy. Bên cạnh đó, có quá nhiều người đang đứng chờ. Ryuuji tiếp tục nghĩ thầm. Đúng hơn, cậu nghi ngờ nhìn vào Ami và cố gắng thay đổi chủ đề.
“Mình không biết cô nàng nham hiểm ấy sẽ làm gì nữa.”
“Này...sao cậu có thể nói như vậy?! Amin là một cô gái tốt bụng!”
Minori mỉm cười và cởi chiếc mũ trọc ra, cô nhẹ nhàng đấm vào cánh tay cậu. Ryuuji né đòn tấn công của cô và nói lên điều mình thật sự nghĩ.
“Cả cậu nữa, dường như cậu cũng khác so với trước đây.”
“Ê~?! M, m, m, mình?!”
Cô ấy có cần hốt hoảng như vậy không? Minori bỗng nhiên hét lên, cô nhìn chằm chằm vào Ryuuji. Minori tháo bỏ miếng bịt mắt và trở lại dáng vẻ vốn có của mình, cô ấy luống cuống tiến lại gần Ryuuji.
“Thật sao?! M, mình đã thay đổi như thế nào? Có t, tốt không?”
“Cậu cũng biết câu trả lời cho câu hỏi đó rồi mà.”
“Ê~?! Sao mà mình biết được?! Chuyện gì đang diễn ra vậy, mình thấy lo lắng rồi đó. Tại sao cậu lại đột nhiên nói những chuyện như vậy, cậu trai nhà Takasu?”
Không phải chính cậu là người đã giữ khoảng cách với mình vì một lí do nào đó sao?! Ryuuji không thể nói vậy mà chỉ đơn giản nhặt chiếc mũ trọc mà Minori đã đánh rơi xuống sàn lên, hờ hững phủi bụi và cố đặt nó trở lại đầu cô trong khi thầm nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta có thể cho phép chúng ta thân thiết thế này.
“Ê~?!”
“Hở…”
Minori hét lên như con quạ bị một con mèo tấn công, cô lắc đầu rất mạnh và giữ khoảng cách với Ryuuji, chiếc mũ trọc cũng bị nghiêng đi.
C, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?
Mình đã quá thân mật ư? Có lẽ vậy, nhưng cô ấy thực sự phải lùi xa đến vậy sao? Ryuuji cảm thấy trong lòng đau nhói và có lẽ vì cậu đã không cẩn thận bộc lộ cảm xúc trên gương mặt…
“Ô không không không không...Mình không có ý như vậy! Thật sự...ừm…”
Cách Minori trấn an cậu cũng thật kì lạ. Cô xua tay và tiến một bước ngắn lại gần Ryuuji. Khi ánh mắt họ giao nhau, ngay cả Ryuuji cũng không nói được lời nào, cậu chỉ có thể nhìn cô đầy nghi hoặc.
“Không, không, không, không...Chuyện này, chuyện này, chuyện này...Mình biết nói thế nào nhỉ...À, cậu biết đấy.”
Minori lại lùi về phía sau...Sao cũng được, nếu như vậy, xin cậu hãy quyết định đội lại hoặc cởi bỏ chiếc mũ trọc nghiêng ngả trên đầu cậu đi.
Ryuuji chỉ có thể lo lắng cúi đầu khi nhìn vào Minori, cậu còn chẳng nhận ra có người đang quan sát họ.
☺☻☺☻☺
Trong mấy ngày qua, mối quan hệ giữa Ryuuji và Taiga còn trở nên lạnh nhạt hơn. Khi họ đi về cùng với nhau, ngay cả những chiếc lá khô bị cơn gió thu thổi bay cũng làm con người ta cảm thấy thật lạnh lẽo.
Kể từ ‘tối hôm đó’, thật khó để có được một tiếng cười vui vẻ giữa hai người họ (mà ngay từ đầu vốn đã chẳng có rồi). Cho dù vậy, Taiga vẫn tới trường cùng với Ryuuji vào mỗi buổi sáng, mỗi tối vẫn sang căn hộ nhà Takasu ăn cơm. Thậm chí cô ấy vẫn đi siêu thị cùng với Ryuuji trên đường về nhà. Nếu như bà thực sự thấy khó chịu thì đừng đi với tui nữa! Ryuuji nghĩ vậy, và thậm chí cậu còn nói ra thành lời, nhưng Taiga sẽ luôn đưa ra câu trả lời bình thường rất giống với cô ấy, ‘Tôi không bực! Tôi chẳng có lí do gì phải bực cả! Nếu ông nghĩ tôi trông bực bội, thì hẳn là vì ông cứ tiếp tục nghĩ đến chuyện tôi bực bội như thế nào!’ Nhưng chỉ nhìn qua cậu cũng có thể biết cô ấy phớt lờ mọi thứ xung quanh mình là vì cô ấy thật sự khó chịu.
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Cá đuôi vàng, chúng ta vừa mua nó mà, nhớ không?”
“Ông sẽ nấu như thế nào?”
“Tui kho.”
“Kho hở?”
“Ừ.”
Vù! Bầu không khí ấy còn lạnh hơn cả cơn gió lạnh cóng thổi dưới chân hai người, họ tiếp tục giữ khoảng cách một mét trong khi bước về phía trước. Lạnh đến mức người ta có thể đóng băng.
Sau khi họ kết thúc buổi tập luyện cho lễ hội trường và đi mua sắm ở siêu thị thì cũng đã là sáu giờ tối. Khi tiết trời vào giữa thu, ngày trở nên ngắn dần đi, vậy nên bầu trời cũng đã được phủ dưới một tấm chăn xám xịt. Buổi tối yên ắng đến mức người ta có thể nổi da gà khi những ngọn đèn đường bắt đầu thắp sáng từng chiếc một.
Ryuuji kéo cổ áo khoác đồng phục lên, và khi nhìn thấy Taiga ngoảnh mặt đi cậu cũng quay đi nơi khác. Bà cứ việc bực bội nếu muốn, con hổ ích kỉ. Tôi sẽ không phí thời gian của mình để bực tức cùng với bà đâu. Nhưng ngay cả khi Ryuuji đã tránh ánh mắt đi nơi khác, mái tóc phấp phới của Taiga vẫn lọt vào tầm mắt cậu. Mái tóc mềm mại sáng màu trông hơi xám một chút đang tung bay, trong giây lát nó che khuất gương mặt Taiga rồi sau đó bị gió thổi đi. Mái tóc di chuyển nhịp nhàng cùng với những bước chân khẽ khàng của cô, dường như thật khó để bắt kịp chuyển động của nó…
“Ui! Ui! Ui! Ui! Ui!”
“Oa!”
Mình bắt được rồi. Ryuuji không thể không đưa lòng bàn tay tóm lấy một đoạn tóc của Taiga. Tóc Taiga bị kéo mạnh về phía sau, cô hét lên,
“Ông nói ‘Oa’ nghĩa là sao, đồ cuồng tóc dài! Ông muốn ăn đòn hả?!”
“X, xin lỗi…”
“Tốt hơn là ông nên vậy! Con chó tóc ngắn! Ông lúc nào cũng mang vẻ mặt đê tiện đó, biến luôn đi!”
Taiga nhìn chằm chằm vào Ryuuji, cặp mắt cô cháy bừng bừng ngọn lửa tức giận. Mình thực sự đã làm sai, nhưng cô ấy có cần phải phát khùng như vậy không? Taiga quay ngoắt lại và hằm hằm bỏ đi. Mặc dù Ryuuji không muốn bản thân mình dính dáng thêm nữa, cậu vẫn đuổi theo cô ấy...Nếu hỏi tại sao, đó là vì nhà cậu cũng nằm cùng một hường.
Không phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu ông già đó đã nắm lấy tóc cô ấy như mình đã làm sao? Tất nhiên Ryuuji không nói ra thành lời, bằng không cậu chắc chắn sẽ trở thành món đồ ăn liền cho Palmtop Tiger. Vậy nên cậu chỉ có thể nhìn vào bóng dáng bé nhỏ của cô từ phía đằng sau và thầm nghĩ một mình, Đúng là một kẻ ngốc nghếch.
Đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ ấy, nhưng dường như Taiga vẫn chưa liên lạc với bố mình. Ryuuji không thể nói trực tiếp với cô rằng ‘Bố bà muốn sống chung với bà…’ bởi vì Taiga sẽ nổi đóa ngay khi từ ‘bố’ mới được thốt ra...Thế nhưng, mặt khác, sự im lặng vô tình của Ryuuji sẽ bị Taiga hiểu rằng, ‘Đó là điều ông muốn nói sao?!’, rồi cô ấy sẽ phát khùng và vấn đề sẽ bị quên lãng.
“Cứng đầu cũng có giới hạn thôi…”
Ryuuji bắt đầu lẩm bẩm một mình, cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ không nghe được nhưng,
“Ông gọi ai là cứng đầu?”
Chỉ vào những lúc như thế này Taiga mới có khả năng nghe siêu phàm, cô bắt được từng chữ mà Ryuuji đã thốt ra. Cô ấy vung chiếc túi của mình tấn công cậu.
“Vậy là sao?! Ông đang định làm gì?! Giờ tôi thấy bực rồi đó! Nếu ông có gì muốn nói thì nói đi!”
“Ui! Đau quá!”
Khi bị đánh bằng một cái túi cứng cáp, Ryuuji không thể thốt ra điều gì ngoài những tiếng hét đau đớn. Nhìn thấy căn nhà phía trước, Ryuuji thảm hại thoát khỏi con đường dưới hàng cử mà cậu vẫn bước đi mỗi ngày. Không cần phải nói, Taiga vẫn đuổi theo phía sau cậu như một cỗ máy.
“Đứng ngay lại đó! Tôi thấy đủ lắm rồi! Cả lễ hội trường nữa! Tại sao gần đây tất cả những chuyện khó chịu cứ xảy ra chứ?!”
“Và đó là lỗi của tui sao?!”
“Tất nhiên là vậy rồi! Oa…!”
Trong khi vung chiếc túi với cơ thể bé nhỏ của mình, cái tính vụng về của Taiga lại một lần nữa được thể hiện, cô mất thăng bằng và ngã về phía nắp cống bên cạnh vỉa hè. Ngay khi cô sắp ngã, cô đưa tay cố tóm lấy cột giao thông được đặt để điều hướng giao thông gần đó và cố gắng tự mình đứng vững nhưng…
“...Oa?!”
Có phải đó là quả báo không? Chiếc cột không được neo xuống đất, Taiga ngã thẳng về phía đường dành cho người đi bộ, cùng với đó là chiếc cột giao thông. Tiếng thét của Taiga và tiếng chiếc cột đổ xuống đất vang vọng khắp khu dân cư.
“Bà không sao chứ? Trông bà cực kì thảm hại?!”
“Im mồm! Ông nghĩ là lỗi của ai hả?!”
“Làm như dính dáng gì tới tui vậy.”
Đúng là một con nhỏ ngớ ngẩn. Ryuuji lẩm bẩm và nhặt chiếc túi Taiga đã ném đi lên. Không cần biết Taiga có coi thường cậu như thế nào đi nữa, mỗi lần cậu trông thấy Taiga ngã xuống đầy xấu hổ, cậu không thể không tới đỡ cô dậy. Cậu tiến lại gần Taiga, người đang rất tức tối và lảo đảo trong khi đỏ mặt luống cuống, và ngay khi Ryuuji sắp đưa tay cho cô…
“...!”
“U~...”
“Đã khá lâu rồi nhỉ…”
Một bàn tay hơi nhỏ hơn tay của Ryuuji và hơi lớn hơn tay của Taiga đã đưa ra nắm lấy tay cô trước khi Ryuuji có thể.
Đỗ phía sau khu căn hộ của Taiga là một chiếc Mercedes mui trần xa hoa với phần nóc hoàn toàn để mở đang tắm mình dưới vẻ đẹp của mùa thu.
Từ bóng dáng đang đứng quay lưng về phía mặt trời, Ryuuji có thể biết đó là một người đàn ông trung niên thấp bé.
Taiga nhìn lên và đôi mắt cô ấy sáng lên ánh lửa lạnh lùng.
Mặc dù ông ấy trông nhỏ bé, ông ấy vẫn có sức mạnh của một người đàn ông tuổi bốn mươi. Ông kéo Taiga dậy bằng tất cả sức mạnh của mình, đỡ cô đứng lên và phủi bụi đất khỏi váy cô.
“Bố xin lỗi, bố đã ở đây đợi con. À...Bố có điều này...Ui!”
“Biến đi, tên bám đuôi!”
Trúng đích.
Cái đầu gối không nhân nhượng của Taiga thọc sâu vào khu vực cấm giữa hai chân của ông ấy. Con người đó, bố của Taiga, quỳ thẳng xuống đất không thể nói được gì, ông giật giật đau đớn. Là một đứa con trai, Ryuuji chỉ có thể xanh mặt đứng nhìn. Cậu thậm chí còn cảm thấy một phần cơ thể mình cũng đau nhói dù chỉ nhìn vào bố của Taiga. Còn thủ phạm, con gái của ông, Taiga, thậm chí còn không quay lại nhìn vào tấm thảm kịch mà mình vừa mới tạo nên.
“Ryuuji! Về nhà thôi! Ở đây rất nguy hiểm!”
“Bà là người nguy hiểm hơn bất cứ ai ở đây!”
Ryuuji đứng như trời trồng, buộc Taiga phải tóm lấy cánh tay cậu và lôi cậu về phía bậc cầu thang dẫn lên căn hộ nhà Ryuuji.
“D, dừng lại! Đ, đ, đợi đã! Bà cứ thế bỏ ông ấy lại như vậy sao?!”
Ryuuji nắm chặt lấy lan can cầu thang, cố gắng dùng đôi chân đỡ lấy bản thân mình. Mặc dù không liên quan gì tới mình nhưng hình ảnh của vụ hành hình ‘đập bi’ vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Nhưng sao mình có thể để mọi chuyện kết thúc như thế này? Mình không thể để ông ấy lại như vậy được! Mình không thể về nhà với Taiga như thế này được! Việc này rất nghiêm trọng! Có chuyện gì đó đang xảy ra! Bố bà thực sự tới đón bà! Hôm nay! Ngay tại đây! Ngay lúc này! Cho dù vậy, Taiga vẫn cố kéo Ryuuji dọc theo thanh lan can mà cậu đang bám tiến về phía căn hộ, trông cô rất khủng khiếp…
“U~!”
Từ những mạch máu xuất hiện trên trán cậu, có thể chắc chắn rằng thanh lan can Ryuuji đang tuyệt vọng bám vào cũng đang kêu thành tiếng. Nếu chuyện này cứ tiếp tục, không chỉ vai mình bị trật khớp mà ngay cả ngôi nhà cũng có thể rụng ra từng mảng. Với vẻ cương quyết trên gương mặt, Ryuuji quay lại và tóm lấy vai Taiga.
“Chết tiệt! Bà đúng là kẻ rắc rối! Bà chỉ có thể ngoan cố đến thế này thôi!”
“Cái gì?! Sao một con chó như ông dám nói lời kiêu ngạo như vậy?!”
Cậu vẫn sẽ không buông ra, cho dù đó cũng đồng nghĩa với việc cậu bị đấm vào mặt. Thay vào đó cậu kéo Taiga lại gần mình và đẩy cơ thể đang lảo đảo của cô về phía bức tường. Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở chồng lên nhau, họ vừa bắt đầu hét toáng lên vừa phun nước bọt vào nhau.
“Ông nghĩ ông đang làm gì thế hả?! Thả tôi ra!”
“Bà mới là người tóm lấy tui trước! Tui sẽ không cho phép bà vào nhà tui như thế này! Tuyệt đối không!”
“Tại sao?!”
“Bố bà tới đón bà! Ít nhất cũng phải nghe xem ông ấy nói cái gì đã! Bà nghĩ ông ấy là ai?! Ông ấy là bố bà!”
“Không, ông ta không phải bố tôi! Đó là một tên bám đuôi! Tôi không muốn ở cùng với một tên bám đuôi!”
“Chuyện vô lí gì vậy?! Không phải bà khóc lóc vì bị bỏ rơi sao? Hãy thành thật với bản thân mình đi! Không cần biết có chuyện gì đi nữa, bà hãy tới nói chuyện với ông già đó trước đi! Hãy nhìn thẳng vào mặt ông ấy!”
“G, giờ ông ở phe ông ta rồi hả? Ông phản bội tôi! Mà tôi đã nghĩ ông thuộc phe tôi...Đồ phản bội!”
“Là vì tui ở phe bà nên tui mới nói như vậy! Tất cả là vì bà! Không phải đây là điều bà vẫn muốn sao?! Bố bà tới đón bà về nhà! Không phải bà muốn về nhà sao?! Không phải bà muốn sống cùng với ông ấy sao?! Bà mẹ kế mà bà căm ghét đã không còn ở đó nữa rồi!”
“T...Tại sao ông, ông nghĩ ông biết cái gì chứ?! Tôi đã không còn hi vọng vào bất cứ điều gì từ con người đó! Tất cả đã là quá khứ rồi! Tất cả chấm dứt rồi! Tôi không cần đến con người đó nữa! Khi một người không cần thiết đột nhiên xuất hiện, ông ta chỉ mang đến rắc rối thôi! Ai mà vui được khi nhìn thấy thứ rác rưởi đã bị vứt đi quay trở lại phòng mình chứ?!”
“Tại sao bà…”
Đôi tay của Ryuuji không biết vì sao lại bắt đầu dùng sức lên Taiga, không cần biết bàn tay bé nhỏ của cô có vùng vẫy đau đớn hay cô có la hét bao nhiêu, cậu vẫn không chịu thả lỏng.
“Ông ấy đứng đó đợi bà quay trở lại. Người đó với bà thực sự chỉ là rác rưởi thôi sao?! Bà có biết cho dù tui có hi vọng đến thế nào đi chăng nữa, bố tui cũng không bao giờ quay trở lại…”
Không…
Mình không bao giờ nên nói vậy.
Đặt tình cảm của mình vào tình huống này thì thật quá ích kỉ.
“...”
Ryuuji cắn môi và buông tay ra, cậu lùi xa khỏi Taiga. Cậu phả ra hơi thở bỏng rát gần như bốc lửa, cậu liên tục lầm bẩm, “Đây là vì Taiga, đây là vì Taiga…” Chuyện quái gì vậy, mình thực sự đã nói thế sao.
Bằng cách để Taiga, một người hoàn toàn chẳng có quan hệ thân thích với cậu, có được hạnh phúc của mình, Ryuuji chỉ lấy cô để lấp đầy khoảng trống trong trái tim khi cậu đã bị bỏ rơi suốt mười bảy năm qua. Cậu biết rất rõ ràng điều mình đang nói chỉ là một cái cớ vớ vẩn để tự an ủi bản thân mình.
Có lẽ mình thực sự là một con chó ngu xuẩn ồn ào và buồn chán.
Cùng với sự mất mát trong trái tim mình, Ryuuji cúi đầu xấu hổ. Cậu ân hận rụi mắt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào vì cổ họng đang nghẹn lại. Cậu cảm thấy mình thật nông cạn, đến mức cậu muốn nhổ nội tạng trong cơ thể mình ra ngoài. Nếu Taiga tát mình như cô ấy thường làm thì bây giờ mình cũng sẽ không cảm thấy tự thương hại đâu.
Tuy nhiên…
“...Đủ rồi...Giờ tôi đã hiểu.”
Giọng Taiga vẫn chứa đựng sự tức giận, thế nhưng cô đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đã cắn tới bật máu của cậu. Ryuuji nín thở khi những ngón tay mát lạnh mềm mại của cô chạm vào mình.
Đầu ngón tay của Taiga trượt xuống gương mặt cậu rồi giữ lấy cái cằm giờ đã chẳng thể nói được gì và nhanh chóng nâng gương mặt thảm hại của cậu lên. Ánh mắt sắc sảo nhìn vào Ryuuji không hề sợ hãi, cô nói.
“Nếu ông đã nói vậy...Được rồi, đừng làm bộ mặt đó nữa.”
Siết! Taiga nắm lấy gương mặt cậu và dùng sức kéo cậu lên.
“Taiga…”
“Không phải ông nói đó là chuyện tốt sao? Tôi sẽ làm chuyện tốt...Không cần biết tôi thực sự suy nghĩ gì đi nữa, nếu ông đã nói vậy thì tôi phải coi như đó là một chuyện tốt.”
Taiga cau mày, cô buông những ngón tay của mình ra khỏi mặt Ryuuji và từ từ nheo mắt lại.
“Tui...Tui…”
“Đừng nói thêm gì nữa…”
Taiga đưa mu bàn tay vuốt lên mặt cậu tựa như một con mèo.
Đầu gối hai người gần như chạm vào nhau và giờ chúng bắt đầu tách ra.
Taiga đặt lòng bàn tay mình lên bụng Ryuuji và đẩy lui cậu lại, cô trượt đôi vai tí hon của mình xuống bên dưới người cậu.
A, không thể giữ lấy cô ấy...Đó là điều Ryuuji đã nghĩ.
Đôi vai của Taiga, mái tóc cùng với chiếc váy của cô phấp phới như những chiếc lá rụng xuống đất, mái tóc nhẹ nhàng lắc lư trước đôi mắt Ryuuji tựa như cái đuôi của con dã thú quay trở về với rừng thẳm. Bất giác cậu cố bắt lấy cô ấy nhưng chẳng tóm được bất cứ thứ gì, cơ thể cậu cảm thấy kiệt quệ vì cảm giác trống rỗng trong lòng bàn tay. Mình hiểu rồi, mình không cần phải tóm lấy Taiga và mang cô ấy tới đây nữa.
Cuối cùng cũng được tự do, Taiga chạy xuống cầu thang như một viên đạn được bắn ra khỏi nòng súng lục, cô lao về phía người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh cửa của chiếc xe mui trần nhập khẩu và nói thứ gì đó. Người đàn ông trông rất ngạc nhiên, ông quay lại và đối diện với Taiga, vào lúc đó, không cần phải nói thêm gì nữa.
Người đàn ông khẽ run rẩy, ông ôm chặt lấy Taiga, cúi đầu lên vai cô và không ngừng gật đầu. Ban đầu Taiga trông có một chút miễn cưỡng nhưng cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ sự kháng cự của mình rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng người đàn ông và thả lỏng cơ thể, trước khi cuối cùng cũng thả mình vào cái ôm của bố.
Khi nhìn thấy cảnh đó, Ryuuji từ từ leo trở lại cầu thang kim loại tồi tàn cũ kĩ và lẩm bẩm, “Ơn trời, mọi chuyện đều tốt đẹp, mọi chuyện đều tốt đẹp…”, giống như một ông già.
“Ryuu-chan…”
“Oa!? Mẹ làm con giật mình!”
Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, Ryuuji nhận ra mẹ mình đang thò đầu ra ngoài chào mừng cậu quay trở về nhà. Yasuko không hề trang điểm chút nào, bà đang mặc áo phông thể dục hồi sơ trung của Ryuuji.
“Tại sao mẹ lại ăn mặc như vậy? Mẹ vẫn còn chưa chuẩn bị à? Hôm nay mẹ đi làm đúng không?”
“Ừ...nhưng vừa rồi mẹ nghe có tiếng ồn...C, con vướng vào một vụ đánh lộn hả?”
Yasuko cau mày và lo lắng ôm tay trước ngực.
“Không, con không làm vậy.”
Có vẻ như Yasuko giật mình với tiếng hét phát ra từ bên ngoài của cậu và Taiga lúc trước rồi đã nghe lén từ phía sau cánh cửa. Gương mặt lo lắng của bà, thứ rất khó tìm thấy ở một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi (chưa nhắc đến còn là mẹ của một học sinh trung học), gần như phát khóc, bà đi đi lại lại quanh cửa ra vào.
“Được rồi, hãy trở vào trong nào.”
Mặc cho sự thuyết phục của con trai mình, Yasuko vẫn vươn cổ lén nhìn ra, như thể bà sẽ đi ra ngoài trong khi không mặc áo lót và chỉ mang dép lê. Ryuuji đặt tay lên vai mẹ và dùng sức kéo bà trở lại căn hộ.
“Bọn con thực sự không cãi nhau, vậy nên mẹ đừng lo lắng và hãy đi làm đi. Đã hơn sáu giờ rồi, tốt hơn con nên chuẩn bị bữa tối. Mẹ hãy đi chải tóc đi, nó trông rất bù xù.”
“Con nói đúng...nhưng, còn Taiga-chan thì sao? Con bé sẽ thay đồ và sang đây chứ?”
“Hôm nay cô ấy sẽ không sang đâu.”
“Ê~?! Tại sao lại không?!”
Mình biết phải trả lời như thế nào đây? Ryuuji đã nghĩ như vậy trong khi dọn dẹp xung quanh mình một cách khéo léo. Cậu nhanh tay xếp chồng những quyển tạp chí đặt qua thư mà Yasuko đang đọc và đặt chúng vào chỗ dành cho rác tái chế trước khi Yasuko đặt mua bất cứ thứ gì buồn cười trong đó. Rồi cậu nhặt cái cốc rỗng không của bà và rửa qua trong chậu rửa lát đá, cậu cũng chào Inko-chan sau khi đã trở về nhà. Trong vài phút, phòng khách chật chội đã quay trở lại tình trạng gọn gàng của nó lúc buổi sáng.
“Chẳng có lí do nào cả, và nó thực sự cũng không tệ đến thế.”
Câu trả lời của Ryuuji đến khá trễ.
“Đúng~ Nó rất tệ! Nếu Taiga-chan không tới, Ya-chan sẽ thấy cô đơn~! Chúng ta là một gia đình~! Không phải Ryuu-chan cũng thây cô đơn sao~? Sẽ không tốt chút nào nếu như Taiga không đến, vậy nên hãy đi đón con bé nào~!”
Yasuko không thể đồng tình, bà ngồi trên tầm nệm và tựa đầu lên chiếc bàn thấp, áp má xuống mặt bàn như một thiếu nữ trong khi vặn vẹo người và bĩu môi, “Mẹ không muốn!”. Ryuuji liếc nhìn bà qua khóe mắt mình, cậu bước vào phòng và nói,
“Với Taiga, đây là kết quả tốt nhất. Mà cũng đâu phải cô ấy sẽ không tới đây nữa...Con nghĩ vậy.”
Yasuko cắn lên ống tay chiếc áo phông thể dục, bà tiếp tục ôm lấy chiếc bàn thấp. Bà chỉ đơn giản di chuyển đôi mắt to và nhìn chăm chăm vào con mình trong khi hỏi,
“Thật sao…? Kết quả tốt nhất ư…? Vậy là tốt nhất sao…?”
“Vâng, đó là kết quả tốt nhất.”
Ryuuji không nói dối, cậu đặt chiếc túi của mình vào vị trí thông thường, đặt điện thoại vào đế sạc và cởi chiếc áo khoác đồng phục ra.
“Đây là điều tốt nhất cho Taiga. Lí do chủ yếu để cô ấy sang nhà chúng ta là để ngăn cô ấy khỏi chết đói, nhưng giờ vấn đề đó đã được giải quyết, cô ấy sẽ không sang nữa...Chuyện nên là vậy.”
“Chuyện nên là cái gì~?”
Ryuuji treo chiếc áo khoác lên móc, xịt thuốc chống mốc lên đó như thường lệ và đặt chúng vào trong tủ đồ một cách gọn gàng. Cùng lúc đó, cậu nghĩ đến cách nấu món cá đuôi vàng mình đã mua. Có lẽ mình sẽ để một phần cho bữa trưa ngày mai. Sau khi quyết định sẽ làm gì với chỗ nguyên liệu, suy nghĩ của Ryuuji dần dần trở nên rõ ràng hơn.
“Lúc này bố Taiga đang ở dưới nhà. Ông ấy muốn li dị với người mẹ kế mà Taiga không thân thiết lắm và một lần nữa sống cùng với cô ấy. Không phải đó là điều tốt sao?”
Ryuuji giải thích thật rõ ràng và chính xác.
“Hừm…”
Không thể ngờ được là Yasuko có vẻ như không đồng ý. Bà mở to đôi mắt trông như trẻ con của mình và nhìn vào Ryuuji, người vừa mới thay đồ và đi ra từ phòng mình.
“Mẹ chỉ cảm thấy bố con bé dường như có chút ích kỉ…”
“Ý mẹ là sao?”
“À...mẹ chỉ cảm thấy vậy thôi~.”
Yasuko lặp lại lời nói của mình, dường như bà nghĩ tới điều gì đó và không muốn tiếp tục. “Thôi quên đi.” Bà nhún vai rồi đi về phía phòng tắm trong chiếc áo phông thể dục và chuẩn bị đi làm, bà nói với giọng vô tư, “Ya-chan đâu có quyền nhận xét về bố người khác~.” Ryuuji chỉ có thể im lặng nhìn theo mẹ mình.
Khi nghe mẹ mình gọi bố Taiga là ‘ích kỉ’, Ryuuji không thể trả lời lại.
Nhưng dù vậy, cũng rất tuyệt khi Taiga có thể trở về với bố mình...đó là điều Ryuuji đã nghĩ.
Cậu nhớ rằng đến một chuyện đã xảy ra từ rất lâu, khi cậu còn thấp hơn bây giờ nhiều và lúc nào cũng nhìn vào sau lưng Yasuko.
Buổi sáng hôm đó, Yasuko bỗng nhiên nói, ‘Hãy nghỉ đi mẫu giáo một ngày!’ Và rồi hai người họ đã di chuyển bằng tàu. Sau khi đổi rất nhiều tàu họ đã đến một nơi lạ lẫm. Ryuuji cảm thấy mệt nên Yasuko đã mua cho cậu một chiếc bánh anpan/*anpan: bánh ngọt thường có nhân đậu đỏ | wikipedia*/ tại một cửa hàng. Sau khi ra khỏi nhà cổng nhà ga, Yasuko nắm tay Ryuuji và đến một khu dân cư với rất nhiều tòa nhà lớn cũ kĩ nằm xếp hàng san sát. Sau khi rẽ qua vô số những góc đường giống hệt nhau, họ tới một chiếc ghế dài trong công viên và ngồi xuống. Trong suốt quãng thời gian đó, Yasuko đứng dậy và nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà được bao xung quanh bởi những cây thông. Sau rất nhiều giờ, bà vẫn chỉ đứng nhìn vào ô cửa sổ tầng hai mà họ có thể trông thấy từ đó. ‘Mẹ~’ Ngay cả khi Ryuuji cố gọi, bà vẫn không cử động. Ryuuji lại gọi mẹ mình, ‘Mẹ~’, nhưng Yasuko vẫn không trả lời. Vậy nên Ryuuji đã nghĩ tốt hơn mình không nên gọi và hai người cứ im lặng như vậy. Trời đã tối trước khi hai người kịp nhận ra và khi đêm đến, cuối cùng Yasuko cũng quay lại và mỉm cười, ‘Mẹ xin lỗi’. Và rồi họ nắm tay nhau và trở lại nơi họ vẫn sống.
Vào lúc đó Ryuuji không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng giờ nghĩ lại, cậu nhận ra rằng đó là nơi mà gia đình của Yasuko sinh sống. Đó là khi gia đình Takasu gặp lúc tài chính khó khăn. Để cho Ryuuji vào học mẫu giáo, Yasuko phải làm từ sáng cho đến tối và kết quả là bà ốm nặng. Cậu không biết căn bệnh đó là gì, nhưng thỉnh thoảng bà phải thường xuyên tới bệnh viện. Lúc ấy Ryuuji cũng thường phải ở một mình trong nhà trẻ của bệnh viện.
Thật không thể chịu được nữa, mình muốn về nhà nhưng mình không thể, mình không thể...Yasuko khi đó mới hai mươi tuổi đã do dự nhiều giờ liền khi nhìn vào ô cửa sổ của căn nhà mình không thể trở lại trong khi nắm tay đứa trẻ bị gia đình phản đối.
Tội nghiệp Yasuko, đứa trẻ bị gia đình phản đối đã nghĩ như vậy. Bà chỉ khoảng lứa tuổi của Ryuuji lúc này. Khi đó mẹ đã cảm thấy như thế nào về người chồng đã không quay trở lại của mình, đã nghĩ thế nào khi không thể trở về căn nhà của mình? Liệu mẹ có tự hỏi lựa chọn nào là đúng đắn, lựa chọn nào là sai?
Mẹ có bao giờ hối hận không?
“Ryuu-chan~! U~! Không còn keo vuốt tóc nữa~!”
“Chúng ta vẫn còn một ít dự phòng! Nó ở dưới chậu rửa!”
...Hẳn là có.
Ryuuji đứng trong bếp mở túi hàng và lấy ra ba miếng cá đuôi vàng với bàn tay vừa mới rửa. Phần da cá được úp xuống mặt thớt, cậu bắt đầu ướp theo một cách tinh tế, cùng lúc đó đổ một cốc xì dầu, rượu sa-kê và gia vị đã chuẩn bị vào trong súp mi-sô. Cũng không cần phải nấu thêm cơm khi trong tủ lạnh còn khá nhiều.
Ryuuji hi vọng cậu có thể giúp bà nhiều nhất có thể, bởi vì bà đã không thể dựa vào bố mẹ và chỉ còn biết trông cậy vào cậu con trai của mình. Ryuuji chỉ hi vọng bà sẽ thấy vui khi có cậu ở bên và không hối hận với lựa chọn mình đã quyết định. Nếu như vậy, cậu có thể xoa dịu nỗi buồn trong lòng mình...Đó là điều mà cậu đã hi vọng từ lâu.
Do đó Ryuuji không muốn nhìn thấy một cô gái khác đối diện với cùng nỗi buồn cậu đã trải qua. Khi cậu trông thấy cô chạy đi, cậu tiếp tục lặp đi lặp lại những lời tương tự.
Đây là kết quả tốt nhất. Họ đã bị chia cắt quá lâu, vậy nên họ không thể thân thiết với nhau ngay được, nhưng họ có thể gây dựng lại từng chút một.
Chắc chắn đây là kết quả tốt nhất.