Có một điều không thể tin được vừa mới xảy đến, cái khuy trên chiếc quần âu của tôi vừa mới bắn tung ra.
Tôi cũng không muốn tin vào chuyện ấy, nhưng đó lại là sự thực...Xin chào tất cả mọi người, tôi là Takemiya đây. Mặc dù chuyện này không quan trọng lắm, nhưng tôi không nghĩ mọi người ở Nhật Bản còn gọi ‘quần âu’ (ズボン) để chỉ quần dành cho phụ nữ nữa, phải không? Tôi thực sự xin lỗi về chuyện đó. Tôi nghĩ giờ họ chỉ sử dụng từ ‘quần dài’ (パンツ) để ám chỉ chúng thôi, đúng không nhỉ? Và có một từ khác để chỉ chiếc quần nữ màu đen bó sát...hay là quần lót...không, đó là ‘quần bó’ (スパッツ)! Giờ họ cũng còn không sử dụng từ đó nữa rồi, thay vào đó họ gọi chúng là ‘quần legging’ (レギンス), phải vậy không? Tôi cũng không chắc phải đánh vần nó như thế nào nữa, bởi vì tôi không hay sử dụng chúng cho lắm. Để xem nào...l-e-g-g-i-n-g (tôi không thể tin được là ở tuổi này rồi mà mình vẫn còn phải tưởng tượng ra cách đánh vần một từ)... hay là l-a-g-g…(chịu, tôi cũng chẳng biết nữa).
Mà thôi, chuyện quan trọng nhất là…
Cảm ơn tất cả các bạn độc giả vì đã đọc phiên bản đầu tiên của Toradora! tập 4 ra mắt năm 2007! Tôi vô cùng biết ơn các bạn.
Những cụm từ thường tự nhiên phát ra khỏi miệng tôi giờ đã trở nên ‘sáo rỗng’, tôi vẫn còn rất kinh ngạc trước việc thời gian trôi qua nhanh như thế nào. Rất nhiều lần tôi đã cố đưa vào ‘mấy câu nói chơi khập khiễng’ (tôi nghĩ giờ chúng cũng được gọi nó bằng một từ khác...chúng được gọi là ‘trò đùa’, đúng không?), mỗi lần tôi nghĩ ra một câu, chúng sẽ bị biên tập viên loại bỏ và nói chúng hầu như chẳng buồn cười. Tôi tự hỏi liệu các bạn độc giả có hài lòng với một quấn sách cuối cùng cũng đã được xuất bản sau rất nhiều những sự cố như vậy không. Đến khi nào tác phẩm của tôi còn có thể làm các bạn độc giả thư giãn và thích thú, tôi sẽ rất thỏa mãn! Câu chuyện này vẫn sẽ tiếp tục, vậy nên xin các bạn tiếp tục ủng hộ cho tập tiếp theo, cũng như các tập sau đó nữa, xin cảm ơn các bạn!
Hôm nay tôi sẽ dành cho các bạn độc giả của tôi một món quà kì diệu nho nhỏ, xin các bạn hãy nhận lấy nó. Đây là một loại ma thuật có thể khiến cả những bạn không có hứng thú lắm với ăn uống thổi bay hai bát cơm.
Một, lấy một con cá tuyết, cắt mỏng và lọc bỏ lớp da của nó.
Hai, tùy theo sở thích của bạn, cắt nhỏ một ít hành lá. Mặc dù nếu các bạn thêm vào quá nhiều, hương vị sẽ nhạt mất.
Ba, trộn cá tuyết với lòng đỏ trứng và hành lá. (Các bạn cũng có thể thêm lòng đỏ trứng vào trong súp miso).
Bốn, ăn nó cùng với cơm.
...Đến khi các bạn kịp nhận ra, nồi cơm điện của bạn sẽ bị vơi đi hai bát cơm. Nếu thay vào đó là mì spaghetti thì bạn sẽ ăn ít nhất là hai trăm gam! (Dấu chấm than đó không phải là phóng đại đâu).
Miễn là bạn còn áp dụng phương thức này thì bạn sẽ có thể trở thành một người dân làng khác và tham gia cùng với tôi. Các bạn hỏi, dân làng gì ư? Các bạn sẽ tìm ra khi bạn trở thành một dân làng. Giờ lại đây! Hãy tham gia cùng chúng tôi! Lượng ca-lo ư? Chúng ta sẽ lo về vấn đề đó sau, cứ tới đây đi! Không cần phải sợ đâu...nó ngon lắm! Thôi nào!
Nhưng nghiêm túc mà nói, ma thuật ấy (hay đúng hơn món ăn ấy) thực sự rất tuyệt vời. Một con cá tuyết có thể sinh sản ra mười ngàn con cá tuyết giống, một quả trứng có thể phát triển thành một con gà, và hàng ngàn hạt gạo có thể mọc lên triệu triệu cánh đồng, và tôi đã nuốt tất cả chúng...Thay vì lượng cholesterol đáng kinh ngạc bên trong đó, tôi ngạc nhiên hơn với khả năng chỗ nguyên liệu đó có thể biến thành, đó là vô tận. Có lẽ nào tôi thích ăn chúng bởi vì những khả năng đó không? Nói đến đó, tôi cũng thích cả cơm trứng cá hồi nữa. (Khả năng của hàng trăm con cá hồi sẽ được sinh ra X Khả năng của hàng trăm hạt gạo X Một ngàn) E hèm, tất nhiên, tôi cũng thích cả cá hồi nữa.
Điều đó cũng có nghĩa là, khi bản thân tôi tận hưởng tất cả những khả năng đó, tôi cũng nhẫn tâm vứt bỏ khả năng của ‘một người phụ nữ’ bên trong mình. Ôi trời! Những ngón tay của tôi đang chảy máu vì gõ phím quá nhiều!
…
Cuối cùng! Tôi thực sự, thực sự cảm ơn các bạn vì đã đọc những thứ vô lí này cho đến tận khi kết thúc. Tôi hi vọng các bạn có thể tiếp tục ủng hộ cho tác phẩm của tôi khi tôi vẫn còn tiếp tục cố gắng hết khả năng của mình! Hãy cho tôi năng lượng! Tôi cần phải tiếp tục! Gửi Yasu-sensei và biên tập viên, tôi cũng nên gửi thật nhiều lời cảm ơn đến mọi người. Hãy để đây trở thành một bí mật nhỏ của chúng ta, và chúng ta hãy tiếp tục tiến lên cho đến khi kết thúc giống như bộ ba tác giả, minh họa gia và biên tập của câu truyện tình cảm lãng mạn bị nguyền rủa!
Takemiya Yuyuko