“Thủ phạm là...mình!”
Thụp!
...Nhìn thấy Minori đang tự chỉ vào bản thân mình, Ryuuji, Taiga và thậm chí cả Ami đều choáng váng không thốt nên lời. Ba người họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài, miệng há hốc như thể những đứa trẻ đang vô cùng kinh ngạc.
Và rồi, Minori chỉ vào Kitamura, người đang đứng bên cạnh cô.
“Đây là đồng phạm của mình!”
“Xin lỗi tất cả mọi người.”
“Mình rất xin lỗi!”
Hai người họ cúi đầu thật thấp.
Sự im lặng bao trùm phòng khách căn biệt thự trong suốt một khoảng thời gian dài, chỉ có những tiếng sóng biển liên miên phá tan bầu không khí ấy. Mặt trời đã lặn, bên ngoài cửa sổ bầu trời trông như một tấm chăn màu chàm trong suốt.
“...Chính xác thì...các cậu có ý gì hả…?”
Tiếng rên rỉ yếu ớt khẽ run rẩy của Taiga có lẫn cả căng thẳng và một chút hốt hoảng.
Điều đầu tiên Minori và Kitamura thú nhận là về chiếc gối trong phòng Ryuuji. Tiếp theo, là chuyện về những bộ quần áo bị bỏ lại trong phòng Taiga. Thêm vào đó còn có vụ chiếc cửa sổ đu đưa và cánh cửa phòng đóng sập. Kể cả mấy sợi tóc trong hang động. Và cuối cùng là con quái vật kì quặc ấy.
“À, các cậu biết không. Chuyện là như thế này...Cả hai cậu đều quá ngây thơ, nên mình muốn cho các cậu biết cách làm đúng phải là như thế nào, các cậu hiểu không hả? Nhân tiện, dung dịch nhớt nhớt là sữa dưỡng da dạng đặc. Còn những sợi tóc là từ trên đầu mình.”
Minori nắm lấy những sợi tóc ở sau ót, chắc chắn cô đang cầm một túm tóc, nhưng nó đã bị cắt ngắn.
“Cậu nói, ngây thơ...Vậy thì...Nghĩa là cậu đã biết tất cả rồi sao? Về kế hoạch Taiga và mình đã bày ra?”
Ryuuji nghi ngờ hỏi lại, Minori gật đầu, “Ừ”.
“Ngay từ đầu, mình đã nghĩ có gì đó không đúng. Có quá nhiều điều kì quặc xảy ra, còn Taiga và Takasu-kun lại thì thào quá nhiều. Mình đã nghĩ, liệu có phải hai cậu đang âm mưu chuyện gì đó không? Nhưng điều khiến mình khẳng định chắc chắn chính là việc ‘phân thân’ của Kitamura xuất hiện trong lúc các cậu nấu cari. Takasu-kun, cậu chỉ giả vờ như cậu ở cùng với Taiga trong suốt cả quãng thời gian đó thôi, đúng không?”
“Ư, ừ.”
“Với sự việc đó, mình đã khẳng định được mối nghi hoặc. Kiểu như, mình biết rồi, cậu có hiểu không? Chuyện là, mặc dù Taiga rất tệ trong những công việc nhà nhưng Takasu-kun lại luôn miệng nói, ‘Làm tốt lắm, thật thành thạo’ và những thứ tương tự như vậy.”
À, Ryuuji chỉ nghĩ rằng nếu Kitamura nghe được những lời đó thì cậu ấy sẽ có những ấn tượng tốt hơn về Taiga...Nhưng tất nhiên giờ cậu đâu thể nói ra chuyện đó.
Có vẻ như Kitamura hoàn toàn không hề hối hận, cậu gãi đầu trong lúc nói với Ryuuji.
“Nhưng, cậu không nghĩ chuyện đó quá kì quặc sao? Trong hang động ấy chẳng có gì khác ngoài một loạt các thất bại. Cậu không nghĩ là ‘Không đời nào Kitamura lại có thể thiếu tin cậy đến vậy’ hay gì đó sao?”
“À, không hẳn. Mình chỉ nghĩ, ‘Vậy ra cậu ấy thực sự là một tên ngốc’...”
“T, thật sao?”
Nghe thấy cậu bạn thân đánh giá thấp về mình, vẻ mặt Kitamura có phần chuyển sang u ám. Ryuuji không hề nhận ra điều ấy, nhưng thay vào đó,
“...Mình đã hoàn toàn bị đánh lừa bởi diễn xuất chuyên nghiệp của Kushieda...Thật lòng mình đã nghĩ rằng cậu rất sợ hãi.”
“Ê~? Không phải trông nó rất giả tạo sao? Những phản ứng kì lạ đó thực sự không giống cách một cô gái đang hoảng sợ thể hiện đâu, phải không?”
“Không, vì đó là Kushieda, đó chính xác là những gì mình nghĩ cậu sẽ phản ứng…”
“T, thật hả?”
Minori tỏ thái độ có đôi chút bối rối. Nhưng thật ra, cô ấy đã hoàn toàn đánh lừa được Ryuuji. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Minori lại là một trong số những người có thể dễ dàng trêu trọc người khác đến thế, nhưng có lẽ cậu đã quyết định chuyện đó quá vội vàng.
“...A~...trời...vậy ra tất cả mọi chuyện chỉ là vô ích hở…”
Minori nắm lấy chặt đôi vai hoàn toàn kiệt sức của Taiga, cô mỉm cười.
“Ừm, chuyện đó rất vui! Cảm ơn cậu, Taiga. Và cả Takasu-kun nữa.”
“...Cậu không giận sao? Chuyện bọn mình đã cố lợi dụng việc cậu sợ những thứ kinh dị ấy? À, chúng mình đã thất bại, nhưng…”
“Mình không giận.”
Minori vẫy vẫy đôi tay đang ra dấu chứ V và lắc đầu từ bên này sang bên kia.
“Mà thực ra, tất cả những tuyên bố về việc mình rất dễ hoảng sợ, thực sự đều là để dành cho những lúc như thế này. Nói cách khác, chuyện đó...Mình đã nói những điều như, mình sợ những thứ kinh dị, thật đáng sợ...hay, xác sống thật khủng khiếp. Tất cả đều là một phần trong phương pháp nhử mồi của mình.”
“Um...Ê~? Cậu đang nói cái gì vậy hả?”
“Chuyện là, nếu mình liên tục nói rằng mình rất sợ, cuối cùng ai đó sẽ có ý tưởng, ‘À, sao chúng ta không dọa ma cô ấy nhỉ’. Rồi mình sẽ được tận hưởng những chuyện đó, cậu có hiểu không? Nói cho chính xác thì, mình thực sự, thực sự rất~ yêu những thứ đó. Kinh dị, rùng rợn, huyền bí, xác sống, mình rất thích những thứ ấy. Mình la hét, ‘Kya, kya~!’, và làm loạn lên, nhưng thực ra, với mình đó là những chuyện vui nhất từ trước đến giờ. À, mình cũng yêu trò tàu lượn siêu tốc nữa.”
Mình hoàn toàn bị mắc lừa...Thất bại trong tất cả mọi chuyện, Ryuuji nhìn chằm chằm lên trần nhà. Miệng Taiga cũng đang há hốc ngớ ngẩn, bị cơn mệt mỏi đánh gục, cô gối đầu lên cánh tay và nhắm chặt mắt lại. Lời nói dối cô kể cho Kitamura tối hôm qua đã trở thành sự thật. Hành động của Minori cơ bản đã đánh bại cả Taiga và Ryuuji, khiến họ tâm phục khẩu phục. Ngay từ khi bắt đầu.
“Thực ra, các cậu biết không, tối hôm qua, sau khi đã đoán ra chuyện đó, mình đã rủ Kitamura tham gia cùng mình, vậy là bọn mình đã có một cuộc họp bàn chiến thuật. Và rồi, Taiga và Takasu-kun cũng làm như vậy, phải không? Vậy nên tận dụng cơ hội đó mình đã gửi cậu ấy đi làm gián điệp.”
“Ami là mình tùy ý kéo vào.”
Bị gọi là ‘tùy ý’, nhưng Ami không hề nói gì cả, cô chỉ nhăn mặt. Có lẽ, người xui xẻo nhất chính là Ami.
Ryuuji ngước lên trần nhà, cậu thậm chí còn không thể cử động một chút nào. Mình đang làm cái gì thế này không biết?
Cuối cùng, với một chuyến du lịch như thế này, với cơ hội như vậy, sao mọi chuyện lại có thể kết thúc như thế được?
Đầu óc Taiga hẳn cũng đang nghĩ tương tự như vậy, cô ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế dài và cau mày lo lắng. Thậm chí cô còn vứt bỏ cả cơ hội trở nên thân thiết hơn với Kitamura, để làm cái gì? Không gì cả, chẳng được gì hết, đúng không?
Đúng là phí phạm. Và giờ, mùa hè của họ đã kết thúc.
Không lưu lại được bất kì điều gì và cũng chẳng có gì thay đổi trong mối quan hệ giữa cậu và Minori, mùa hè lần thứ mười bảy duy nhất trong đời cậu đã chấm dứt.
“À, ừm dù sao thì...Ta da!”
Có lẽ Minori và Kitamura cũng cảm thấy có lỗi, họ cố tình cư xử vui vẻ và lấy ra một cái túi lớn.
“Thực ra, ngày hôm qua mình cũng đã mua một ít pháo hoa. Hãy ra biển đi nào!”
Ryuuji không có tâm trạng để tỏ ra hào hứng, nhưng cậu nghĩ cậu có lẽ cũng tham gia vào chuyện này như thể đó là điều cậu cần làm. Những quả pháo hoa rực sáng rồi nổ tung...à, bản thân cậu còn chẳng có cơ hội để rực sáng nữa…
Những cơn gió thổi ngang qua bãi biển đem theo cả những tiếng ve buồn bã phát ra từ hướng những ngọn núi. Mặt trời đã lặn xuống nhanh hơn dự kiến và thậm chí dường như cả mùa thu cũng đang nhanh chóng tiến lại gần.
Ryuuji lắng nghe tiếng sóng, cậu bước dọc theo bãi biển lạnh đến bất ngờ với đôi sandal của mình. Vừa nãy khi họ quay trở về căn biệt thự, nơi đây vẫn thật ấm áp dưới ánh nắng mặt trời.
“Oa…! Thật đáng sợ, đáng sợ quá Minorin!”
Cậu quay đầu lại khi nghe thấy tiếng Taiga la lên.
“Không sao, chẳng có gì đáng sợ cả. Nhìn kìa! Đẹp quá!”
Taiga duỗi dài cánh tay ra, Minori giúp cô châm lửa quả pháo hoa. Đột nhiên, chiếc ống Taiga đang cầm trên tay bắt đầu bốc lên một ngọn lửa màu lục nhạt đều đều, ồn ào nổ lốp bốp và tỏa ánh sáng yếu ớt ra xung quanh trông như một ngôi sao. Taiga như thể chẳng biết phải làm gì nữa, cô chỉ đứng đó và nhìn nó chằm chằm. Ngọn lửa thắp sáng gương mặt trắng muốt của Taiga, cũng như cả nụ cười của Minori.
“Được rồi, giờ mình nên chọn cái nào nhỉ~?. Có lẽ là cái này?”
Rồi Minori nhặt ra một chiếc từ trong chiếc túi, cô đốt que pháo mình đã chọn. Sau khi que pháo bắt đầu tỏa ánh sáng mờ mờ,
“Ô!”
“Oa!”
Minori và Taiga kêu lên, một đốm sáng màu hồng sống động cùng một ngọn lửa nhỏ bùng lên. Nó dần sáng hơn và trở nên rõ ràng.
“A ha ha! Đúng là rất tuyệt!”
Minori ngây ngất quay vòng vòng. Cô dang rộng cánh tay và đung đưa ngọn lửa hồng trong bóng tối, cô để lại đằng sau một dải ruy băng ánh sáng hình tròn bao quanh mình.
Đúng là một nụ cười rạng ngời, Ryuuji nghĩ. Từ trên gương mặt hớn hở của Minori, hàm răng trắng như ngọc phát ra những tia sáng rực rỡ thậm chí còn hơn cả pháo hoa. Cặp mắt long lanh của cô cũng lấp lánh hơn.
Là một người luôn dõi theo Minori nhưng không hề để lại chút dấu vết nào trong cuộc đời cô, thậm chí cũng chẳng có chút gì chứng minh cho sự tồn tại của mình, cậu sẽ biến mất. Trở thành bạn trai của cô ấy, thân thiết với cô hơn, hay trở thành người có thể khiến cô ngạc nhiên, tất cả những chuyện đó cậu đều không thể làm được...Cậu thậm chí đã tiến xa đến mức sử dụng chiến thuật dọa ma đáng khinh ấy, nhưng cuối cùng kể cả thứ đó cũng không hiệu quả. Làm cho cô ấy hạnh phúc là việc hoàn toàn nằm ngoài tầm tay cậu.
Cậu cảm thấy gần như muốn khóc lên không chỉ vì mùa hè đã gần kết thúc.
Ở cách đó một chút, Kitamura châm lửa ống phóng pháo hoa cậu ấy đã lắp đặt, và với một tiếng rít chói tai, quả pháo bay vọt lên không. “Ồ~!”, Minori kêu lên. Taiga im lặng ngắm nhìn với cái miệng há hốc. Trong khi những cô gái đang quan sát, Bùm, quả pháo phát nổ, và nở tung thành một đóa hoa màu đỏ và xanh lục bên trên những con sóng biển.
Ở một hướng khác, Ami ngồi xuống. Cô vờ như mình cũng đang ngắm những quả pháo hoa, nhưng thật ra cô lại chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì cả. Ánh mắt thẫn thờ, cô đơn giản chỉ ôm lấy đầu gối mình. Trông cô ấy thật buồn bã và có chút cô đơn.
Có vẻ Ami đã phát hiện ra tình cảm Ryuuji dành cho Minori. Sao chuyện đó lại xảy ra cơ chứ...Rồi, cậu nhìn vào mặt Ami, dường như cô cũng nhận ra ánh mắt của cậu.
Cô nhìn vào Ryuuji và rồi nhún vai. Thậm chí còn không hề có chút gì vui vẻ, chỉ là một cử động rất nhẹ.
Giờ cậu lại nghĩ đến chuyện ấy, lúc trước trong hang động Ami đã hỏi cậu điều gì đó…’Takasu-kun, cậu có cảm thấy cô đơn không?’, cô ấy đã hỏi vậy. Ryuuji vẫn chưa hề đáp lại. Giờ cậu nghĩ rằng mình đã có thể trả lời.
Cách cậu trả lời cô lúc trước, có lẽ, có lẽ đã khiến cô cảm thấy giống như những gì cậu đang cảm thấy lúc này. Như thể, cho dù cậu có biến mất, cũng chẳng có ai gặp vấn đề gì cả. Có lẽ cô ấy đã cảm thấy như vậy. Giá trị của Minori đối với cậu và giá trị của bản thân cậu với Ami, không cần biết cậu có suy ngẫm chuyện đó bao lâu đi nữa, cậu vẫn không thể nghĩ rằng chúng tương xứng với nhau.
Ryuuji đứng dậy và bắt đầu di chuyển. Cậu đứng ngay cạnh Ami và đối mặt với việc mình sẽ bị cự tuyệt.
“Này...Hôm nay đúng là nực cười.”
“...”
Ami ngước nhìn Ryuuji với thái độ khó chịu, cô nhanh chóng quay sang chỗ khác.
“Về cuộc trò chuyện lúc trước. Mình vẫn chưa trả lời...Cậu biết không, mình sẽ thấy cô đơn nếu như cậu không có ở đây. Nhưng, mình nên nói thế nào nhỉ…”
Cậu nhân ra điều mình đang muốn nói.
“...Chuyện là...Vấn đề không phải là người khác có thấy cô đơn hay không, mà là cậu có thấy cô đơn hay không, đúng chứ? Nếu cậu cảm thấy cô đơn, hay bắt đầu cảm thấy như vậy, cậu sẽ muốn tìm ra cách khắc phục...không phải sao? Nhìn đi. Đó là cách mọi thứ xảy ra với chúng ta. Tương tự như những điều cậu đã nói...chúng ta giống nhau. Nếu cậu thấy cô đơn, mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu nói ra được điều đó.”
Trong lúc vẫn còn ngang bướng không chịu nhìn vào cậu, đôi mắt Ami sáng lên. Những quả pháo hoa Kitamura bắn lên trên trời phản chiếu rõ nét trong đôi mắt to tròn của cô. Vô cùng đẹp. Thật hay giả cũng không quan trọng, cậu chỉ cảm thấy rằng nó rất đẹp.
“...Takasu-kun…”
Cuối cùng Ami cũng mở miệng.
“Cậu biết không mình, mình…”
Cô vẫn quay sang chỗ khác không hề nhìn vào mắt cậu, tiếng thì thào của cô gần như không thể nghe thấy được. Giọng nói của cô thật yếu ớt, chúng bị nhấn chìm bởi tiếng của những con sóng và tan biến đi như những quả pháo hoa.
...Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình có cô đơn hay không, cô ấy nói.
“Nghĩ về nó đi. Nghĩ cẩn thận vào.”
“...Không phải sẽ...đau khổ sao?”
“Nếu cậu có thể làm điều gì đó với nó, mình không nghĩ sẽ đau đớn nhiều đến vậy.”
Nỗi cô đơn...Ryuuji đã hiểu, cậu bắt đầu bước đi. Điều cậu đã nói với Ami cũng áp dụng cho cả bản thân cậu nữa. Chắc chắn có việc gì đó cậu có thể làm. Cậu phải làm điều gì đó để có thể đứng ngang hàng với cô ấy. Thật sự, đó là chuyện rất đơn giản.
“Này, Kushieda.”
“Hửm?!”
Minori quay lại với vài que pháo hoa trên tay. Cậu đã rất rầu rĩ bởi vì cậu không thể có được một vị trí trong Minori. Cậu không hề đứng ngang hàng với cô ấy, chắc chắn là thế. Vậy nên, cậu phải thử gọi cô ấy. Để tìm ra bất kì khả năng nào, để tìm ra bất kì khoảng trống nào, cậu phải gọi cô vì một lí do nào đó, bất cứ lí do gì. Cậu muốn hét lên, ‘Mình đang ở ngay đây!’.
“Ừm…”
Bên cạnh Minori, Taiga bắt đầu lẩn ra chỗ khác. Cô lẩm bẩm, “Mình sẽ đi đưa cho Bakachi vài que pháo hoa”, cô dành ra một không gian riêng cho Ryuuji. Để tỏ lòng biết ơn của mình trước sự giúp đỡ của cô ấy, cậu thu hết can đảm.
“...Ừm, Kushieda. C, cảm ơn cậu.”
“Ê~?”
“Mình thực sự đã rất sợ hãi. Nhưng giờ, mình nghĩ chuyện đó rất vui. Cậu đã khiến mình hoàn toàn bị mắc lừa. Khi có cậu ở gần, biết nói thế nào nhỉ, luôn luôn có những điều bất ngờ. Khi có cậu ở gần...Mọi chuyện rất vui. Dù trong bất cứ tình huống nào.”
Minori như thể đã thấy mệt mỏi, cô im lặng đến ngạc nhiên, nhưng rồi,
“A ha ha, mình mới là người nên nói ra điều đó!”
Cô nhìn vào Ryuuji với một nụ cười nở trên khuôn mặt như thường lệ.
“Trong chuyến du lịch này, mình thực sự đã rất vui. Thật lòng, cảm ơn cậu. Đúng là cậu đã cho mình một khoảng thời gian rất tuyệt vời. Con ma rong biển, thêm cả món cari cay. Nó rất ngon...A, và cả khi chúng ta làm bánh kẹp cùng với nhau nữa. Cậu cũng đã thử chiếc bánh kẹp Minori đặc biệt chứa đầy mù tạt của mình. Và...thêm nữa...những câu nói kì quặc của mình, cậu đã lắng nghe mà không hề cười nhạo. Cậu thực sự đã hiểu được những gì mình nói.”
Minori chầm chậm xoay quả pháo hoa trong cả hai tay, cô nhìn chằm chằm vào những đốm lửa đang bắn ra và mỉm cười.
“Và, về chuyện mình đã dọa cậu, mình thực sự xin lỗi. Mình cũng xin lỗi vì đã làm bẩn chiếc khăn tắm của cậu. Lần tới, mình sẽ tặng cậu một món quà...Mình chỉ thực lòng, muốn cho cậu thấy một con ma, và mình đã đi hơi quá.”
“Cậu muốn cho mình thấy sao…?”
“Ừ. Đúng vậy.”
Minori cúi đầu nhìn vào đốm sáng, nhưng rồi cô chầm chậm ngước lên. Cô ấy nhìn thẳng vào cậu, ánh lửa phản chiếu lung linh trong đôi mắt cô.
“Cậu đã kể với mình chuyện cậu muốn nhìn thấy một con ma như thế nào. Vậy nên, mình đã nghĩ mình sẽ cho cậu trông thấy một con ma...Dù sao thì, dường như Takasu-kun cũng đã rất cố gắng để mình có thể được thấy một con ma. Tuy là mình đã giả vời về việc hoảng sợ, nhưng khi chúng ta nói chuyện mình đã rất nghiêm túc. Đó thực sự là những cảm xúc trong lòng mình.”
Ryuuji lắng nghe Minori giải thích ý định của cô, cậu không nói gì. Minori tiếp tục khỏa lấp bầu không khí im lặng ấy.
“Này Takasu-kun, tại sao cậu lại nghĩ cậu phải cố dọa ma mình?”
“Ê~...Chuyện đó...Bởi vì Taiga đã nói cậu không thích những thứ kinh dị, mình nghĩ vậy…”
“Một trò đùa ư?...Ý cậu là chỉ để trêu trọc mình thôi à?...Mình không nghĩ vậy. Takasu-kun không phải kiểu người cố tình bày ra những thứ người khác không thích. Cậu giống như một người sẽ cố gắng lan tỏa niềm hạnh phúc hơn.”
Cậu không nói được một lời nào. Dù vậy, kể cả cậu có giữ im lặng, Minori cũng không hề tức giận, thậm chí cũng không mỉm cười, mà chỉ tiếp tục nhìn vào cậu.
“...Có lẽ cậu đã nghĩ rằng cậu có thể tạo ra những điều hạnh phúc bằng cách dọa ma mình, phải vậy không Takasu-kun? Đó là điều mình thực sự muốn tin tưởng...Mình nghĩ chuyện này đúng là bí ẩn thật.”
“Chuyện đó…”
Cậu liếm đôi môi khô khốc. Trái tim cậu đập loạn lên giống như một con cá vừa mắc vào lưới.
Nhưng rồi cậu lên tiếng.
Cậu muốn nói ra điều đó.
“...Mình muốn khiến cậu tin rằng, ma quỷ có tồn tại. Mình muốn cho cậu thấy chúng. Đó không phải là một lời nói dối, và cậu không hề bị cô lập, nên...nên đó là lí do.”
Cậu chỉ cầu mong rằng Minori sẽ bằng cách nào đó hiểu được đống từ ngữ của cậu mà không bị nhầm lẫn.
“...Mình hiểu rồi.”
Minori không nói gì thêm nữa, gương mặt cô tỏ ra dịu dàng hơn. Có lẽ cô đã có thể hiểu được cậu đang cố truyền đạt điều gì. Mặc dù cậu cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.
Minori khẽ nở nụ cười, cô tiếp tục.
“...Takasu-kun, cậu đã nhìn thấy ma chưa?”
Ryuuji chầm chậm gật đầu. Mình đã nhìn thấy. Mình chắc chắn đã tìm ra một con ma.
Có lẽ Minori cũng đã nhận ra. Một con ma...và cả sự tồn tại của cậu, có lẽ cô ấy đã tìm thấy chúng. Ryuuji chỉ nhìn chằm chằm xuống bãi cát dưới chân mình mà không hề hỏi thêm.
Cậu thật sự hi vọng rằng cô ấy đã nhận ra.
Thậm chí dù chỉ là một chút, cậu vẫn hi vọng rằng mình đã có được một vị trí bên trong tâm trí cô...Có lẽ không bằng được một con ma nhưng cũng ngang với một đốm lửa ma trơi, vậy là đủ.
“...À, lần tới, ồ mình biết rồi...Này, Takasu-kun. Tại sao thỉnh thoảng chúng ta không đi tìm UFO cùng nhau nhỉ? Một cái thực sự ấy, không phải là một vệ tinh nhân tạo đâu.”
Đột nhiên Minori ngước lên bầu trời, đôi mắt nheo lại, cô nở một nụ cười.
“Sau những hồn ma sẽ là UFO...Rồi sau đó, Tsuchinoko/*Tsuchinoko: là một sinh vật bí ẩn của Nhật Bản, hình dáng giống một con rắn nhưng có thân to hơn đầu và đuôi | wikipedia*/. Cứ như vậy, nếu thế giới từ từ thay đổi...nếu mình tìm thấy những điều mình đang tìm kiếm...khi thế giới của mình thay đổi, thì, có lẽ, một ngày nào đó…”
Vào thời khắc ấy.
Ryuuji nhìn thấy một luồng sáng vụt qua khóe mắt mình.
Cậu vội chỉ tay ra biển.
Minori quay lại, cô nhìn thấy thứ Ryuuji đang trỏ vào.
Một quả cầu ánh sáng đang bắn lên từ phía đường chân trời tối đen. Và rồi nó nổ tung.
Trên nền trời màu chàm, thứ đó nở tung thành một hình tròn thật lớn. Một giây sau đó, một tiếng ‘Bum’ trầm thấp vang đến.
Trên đầu Minori, trông như thể cả ngàn mảnh vỡ đang rơi xuống.
Minori dang rộng cánh tay, mắt cô mở to, đôi mắt cô còn rực rỡ hơn cả những ngôi sao nữa. Chóp mũi cô hơi ửng lên dưới ánh sáng của những quả pháo hoa. Rồi, Minori lẩm bẩm. Có lẽ cô không định để cho bất cứ ai nghe thấy cả, có lẽ cô chỉ đang tự nhủ với chính mình…
“Nó nổ tung...UFO đã nổ tung.”
Kitamura cũng ngước nhìn bầu trời.
Kể cả Taiga và Ami cũng ngẩng mặt lên giống như vậy.
Và rồi, tất cả họ đều không cất lên được một lời nào. Những đốm sáng rực rỡ trên bầu trời, chúng xuất hiện quá bất ngờ.
Chúng tiếp tục bắn lên không, nổ tung, theo sau đó là tiếng nổ ầm ầm và rồi rơi trở lại mặt đất. Đỏ, vàng, lam, lục, những quả pháo hoa giữa hè nằm rải rác và sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
“Cuộc chiến Ngân hà bắt đầu rồi...đúng không…?”
Minori duỗi dài cả hai cánh tay về phía bầu trời, cô lẩm bẩm như thể vẫn chưa tin được chuyện đó. Cô lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, “Mình đã nhìn thấy nó, giống như trong một giấc mơ vậy”.
Đứng dưới bầu trời sáng rực ấy, có những điều Ryuuji không hề nhận ra.
Cánh tay đang giơ cao của Taiga từ từ hạ xuống. Những quả pháo hoa thật tuyệt vời, nhìn chúng đi, con chó ngu xuẩn...Cô không thể nắm lấy vạt áo phông cậu như cô vẫn thường làm, cánh tay Taiga buông xuống.
Rồi cuối cùng cô đã nhận ra rằng, cô không hiểu chút nào cả.
Mình biết rồi.
...Vậy ra là chuyện là như thế, đúng không, cô nghĩ.
Chỉ có đôi mắt của Ami đang đứng kế bên là nhìn chằm chằm vào một bên mặt Taiga. Đứng dưới bầu trời nơi những quả pháo hoa tiếp tục màn trình diễn của chúng, thay vì nhìn Taiga với vẻ thương hại, Ami ngước lên mà không nói lấy một lời, cô chỉ tiếp tục đứng im bên cạnh Taiga.
☺☻☺☻☺
“...!”
Khi cô tỉnh dây, Taiga không biết lúc này mình đang ở đâu. Cô cảm giác như mình vừa trông thấy một giấc mơ kì quặc, vẫn chịu ảnh hưởng từ bầu không khí trong giấc mơ, cô sợ hãi, cô nghĩ rằng mình đã bị bỏ lại ở một nơi kinh khủng.
“Bà đang làm cái gì thế, thôi nào, chúng ta đi thôi!”
“...A? Ê~?”
Trước mặt cô là Ryuuji. Bên cạnh Ryuuji là Kitamura, cậu ấy đang dỡ hành lí của Ami xuống và cầm lấy nó. Ami hoàn toàn không để ý đến cậu ấy, cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp phấn hiệu Chanel và kêu lên, “A~, mình biết mà, ngồi trên chuyến tàu này khiến mình khô khốc hết cả~!”
“Taiga! Chúng ta đi thôi!”
Minori nắm chặt lấy tay Taiga và kéo cô ấy ra khỏi chỗ ngồi. Minori nhoẻn miệng cười thật tươi, cô giúp Taiga nhận lấy hành lí của mình.
Ồ đúng rồi, chuyến du lịch đã kết thúc, Taiga thầm nghĩ. Trước khi cô kịp nhận ra, đoàn tàu tốc hành họ đi đã trở về đến nhà ga họ đều đã quen thuộc, dưới sân ga tràn ngập những hành khách đang xuống khỏi tàu.
Taiga vội vàng nhận lấy đồ đạc của mình và nắm lấy tay Minori, cô bắt đầu đi dọc theo hành lang chật hẹp. Cô không chắc mình đã ngủ trong bao lâu, nhưng đầu cô đang đau kinh khủng vì ngủ quá nhiều. Thực ra, cả bụng cô cũng hơi âm ỉ một chút.
“Minorin...Mình nghĩ bụng mình đang đau…”
“Ê~? Thật hả? Ừm, cậu sẽ không sao chứ? Takasu-kun, Taiga nói bụng cậu ấy đang đau!”
Cái gì, Ryuuji quay lại. Kitamura cũng làm hệt như vậy.
“Cậu có muốn uống thuốc không? Chúng ta sẽ ngồi nghỉ một lúc ở băng ghế dưới sân ga.”
Phía sau cặp kính, đôi mắt tốt bụng, thứ có thể khiến người ta rơi nước mắt khi nhìn vào chúng, đang dịu dàng nhìn vào mặt Taiga. Tuy nhiên, Taiga lắc đầu, cô nói rằng mình không sao cả và quay đi chỗ khác.
Không sao cả.
Như thế này không sao cả.
Trong vài ngày nữa, kì nghỉ hè sẽ kết thúc. Cuộc sống sẽ trở lại như nó vốn có.
Mối quan hệ không hề thay đổi, lớp học không hề thay đổi, và những ngày những đêm không hề thay đổi. Và có lẽ, có điều gì đó đã thay đổi chỉ một chút.
Tuy nhiên, Taiga chỉ nghĩ, vậy là ổn. Dù sao thì, chẳng có lí do gì để nó không ổn cả.
Ở cửa soát vé nơi họ gặp nhau hai ngày trước.
“Chuyến đi vẫn chưa kết thúc cho đến khi các cậu về tới nhà! Mọi người, hãy chắc chắn rằng các cậu phải thật tập trung, các cậu sẽ trở về nhà an toàn!”
Kitamura nói một câu có hơi xấu hổ một chút. Ryuuji hoàn toàn phớt lờ cậu ấy, mặt cậu đầy vẻ trầm tư.
“Mình có nên ghé qua siêu thị không...Hôm nay là thứ sáu, nên cá ngừ sẽ rất rẻ.”
“Thế nào hả Taiga?”, cậu cố hỏi cô ấy.
“Im lặng, tôi đang mệt! Trời ạ, lúc nào ông cũng nói chuyện như mấy bà nội trợ ấy.”
Và cậu bị từ chối không thương tiếc.
Ami cũng đang chìm trong những suy tính của riêng mình. Có vẻ như cô ấy đang lo lắng cho chiếc mũi có hơi cháy nắng của mình.
“Có lẽ hôm nay mình sẽ trở về dinh thự của bố mẹ, tiện đường tạt qua trung tâm dưỡng da~...”
Cô dõng dạc thông báo. Minori kéo đám người vô tổ chức lại, “Này, này, này! Lại đây! Thôi nào!”, cô nghiêm túc nói.
“Ê~, kết thúc chuyến du lịch này mà không có bất kì tai nạn nào là chuyện rất quan trọng! À mà, dù sao thì, hẹn gặp lại các cậu khi vào học kì mới! Hãy gặp lại nhau ở trường nhé!”
…’Chúng ta có hoạt động câu lạc bộ vào ngày mai’, những lời ngớ ngẩn của Kitamura bị bỏ lại phía sau, họ vẫy tay chào tạm biệt. Vậy là, Minori hướng đến nhà để xe đạp ở lối vào phía Bắc, cô xoay lưng về phía những người khác. Tuy nhiên, cô quay lại và gọi tên Ryuuji, “Cậu biết không, lần tới mình sẽ mang cho cậu một chiếc khăn! Cậu thích màu gì?”, cô ấy nói. “Ừm, xanh lam!”, “Ê~? Hồng rực?”, “Mình nói xanh lam!”, “Ê~? Cậu muốn một chiếc làm từ vàng và bạc sao?”, “X-A-N-H L-A-M!”, “Ồ, mình hiểu rồi, vải ka ki!” Minori tiếp tục ra vẻ đã hiểu với một nụ cười ngày càng lớn. “A~, đ, được rồi...Là ka ki…”, cậu nói.
Ngu ngốc, Taiga vừa ngồi vừa nói với ánh mắt lạnh lùng. Ami chỉ nhìn vào Taiga trong giây lát với một nụ cười khẽ nở trên môi, cô kêu lên, “Hẹn gặp lại!”, rồi vỗ vào lưng Ryuuji và đeo chiếc kính râm vào. Gương mặt cô chuyển từ mặt một học sinh trung học trong kì nghỉ hè trở lại thành gương mặt của một người mẫu, cô đi tới cửa soát vé để bắt chuyến tàu trở lại ngôi nhà của bố mẹ mình. Kitamura đưa cho Taiga vài viên thuốc trước khi vẫy tay chào, “Mình cũng để xe đạp ở đằng kia nữa!”, cậu kêu lên trước khi cất bước và đi cùng Minori.
Và như vậy, mùa hè của cậu học sinh trung học năm thứ hai, Takasu Ryuuji, kết thúc.