Tống Y

chương 541: thân phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở bên ngoài đặt một cái hương án, mấy nén hương đang cháy toả khói mù mịt. Cổ Hoa Lạc đang quỳ trước hương án, hai tay bà ta bắt thành hình chữ thập, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, dáng vẻ vô cùng tiều tuỵ, không một ai dám tới gần Cổ Hoa Lạc. Mọi người đều tập trung chờ bên ngoài, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng. Ánh trăng từ phía đông chậm rãi di chuyển về phía tây, di chuyển cho nóc nhà của tiểu viện. Bất chợt trong lúc đó từ xa xa vang lên tiếng mõ cầm canh.

"Nhất Phi, giờ nào rồi?" Cổ Tiếu Thiên ngồi trên ghế, một tay ôm trán, một tay ông ta nắm chặt hai hòn đá cẩm thạch to bằng quả trứng gà.

Cổ Nhất Phi nói nhỏ: "Phụ thân đại nhân, đã canh ba rồi. Vân Phàm ở trong đó đại khái đã được hai canh giờ. Hay phụ thân cứ về trước nghỉ ngơi'.

Cổ Tiếu Thiên khẽ lắc đầu nói nhỏ: "Thôi bỏ đi, hay đi lấy cho muội muội của con chén nước. Trời nóng như vậy, đừng để bị cảm".

Cổ Nhất Phi nói: "Đã cho người mang tới nhưng muội muội không uống'.

Cổ Tiếu Thiên thở dài một tiếng. Ngay lúc đó tiếng kẹt cửa vang lên rồi cánh cửa phòng Yến tử mở ra.

Cổ Hoa Lạc là người đầu tiên đứng dậy bởi vì đã chờ đợi quá lâu nên bà ta có vẻ loạng choạng, đứng không vững, may mắn là có nha hoàn ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy nếu không Cổ Hoa Lạc đã ngã xuống đất.

Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài phòng, hắn thở dài một tiếng rồi đóng cửa phòng lại, bước đi mấy bước rồi mới nói: "Hãy để Tử nhi nghỉ ngơi, không nên quấy rầy".

Cổ Hoa Lạc vội vàng hỏi: "Đã lấy được vàng ra chưa?"

Đỗ Văn Hạo giơ tay lên, mọi người xán vào gần nhìn. Trên tay Đỗ Văn Hạo là một miếng vàng to bằng quả hạnh nhân.

Cổ Nhất Phi hỏi: "Vậy Tử nhi thế nào?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Còn chưa hết thuốc mê nên Tử nhi vẫn chưa tỉnh. Thế nhưng mọi người không phải lo lắng, tại hạ sẽ ở lại đây canh chừng, cuộc giải phẫu đã thành công".

Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói, Cổ Hoa Lạc thở phào một hơi, bà ta gần như ngất xỉu trên tay nha hoàn.

Cổ Nhất Phi nói: "Trước tiên các ngươi hãy đỡ phu nhân về nghỉ ngơi" Nói rồi Cổ Nhất Phi quay sang nói với Cổ Hoa Lạc: "Hay tiểu muội hãy quay về phòng nghỉ ngơi đi. Vân Phàm đã nói rồi, mọi người có tụ tập ở đây cũng không thể giúp gì được. Muội cùng phụ thân đại nhân hãy quay về nghỉ ngơi chốc lát".

Đỗ Văn Hạo nói: "Cổ đại ca nói đúng. Cổ phu nhân và Cổ đại nhân hãy quay về nghỉ ngơi đi".

Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, Cổ Hoa Lạc nói: "Tiên sinh vất vả quá. Sau này tiên sinh cần gì cứ nói với cha và ca ca ta là được".

Cổ Tiếu Thiên nhìn vào phòng qua cửa sổ nói: "Vân Phàm, chỉ có một mình tiên sinh ở đây nhất định là không tốt. Tiên sinh đường xa tới đây đã chưa được nghỉ ngơi. Hãy để một ít nha hoàn, bà tử ở lại đây trông nom. Tiên sinh cứ nghỉ ngơi ở bên cạnh. Cứ ngồi một chỗ nhìn cũng rất mệt mỏi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Không cần lo lắng cho tại hạ. Tại hạ không sao cả. Thôi cứ quyết định như vậy. Mọi người cứ đi nghỉ đi. Có việc gì tại hạ sẽ gọi Cổ đại ca".

Cổ Tiếu Thiên và Cổ Hoa Lạc không sao được, cả hai đành phải quay đi, mọi người cũng dần dần giải tán.

Cổ Nhất Phi hỏi: "Đại khái khi nào Tử nhi có thể tỉnh lại?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Ít nhất hai canh giờ nữa thuốc mê mới hết tác dụng. Khi đó Tử nhi mới có thể tỉnh lại".

Cổ Nhất Phi thấy sắc mặt mệt mỏi của Đỗ Văn Hạo thì liền nói: "Hay chúng ta tới ngồi trong đình hóng mát đằng kia. Dù sao trong phòng cũng có nha hoàn hầu hạ. Có chuyện gì thì lập tức chạy tới báo cho chúng ta".

Đỗ Văn Hạo vặn lưng nói: "Cổ đại ca cũng quay về nghỉ tạm đi. Ở đây chỉ cần một mình đệ là đủ. Dù gì Tử nhi cũng tốt rồi".

Cổ Nhất Phi cười vỗ vỗ bả vai Đỗ Văn Hạo rồi hắn gọi một tôi tớ tới nói: "Hãy mau đi chuẩn bị cho ta và tiên sinh một ít rượu thịt, thức ăn mang tới đình hóng mát".

Chờ cho người tôi tớ đi khỏi, Cổ Nhất Phi vỗ vao Đỗ Văn Hạo nói: "Người khổ cực chính là hiền đệ. Đệ làm việc không nghỉ ngơi thì làm gì có chuyện ta lười biếng. Đi thôi, chúng ta tới đình hóng mát nghỉ ngơi. Dù sao trời cũng sắp sáng rồi. Bây giờ chính là lúc mát nhất, ngồi nghỉ, gió mát thổi tới là không thấy mệt mỏi".

Hai người đi tới ngồi ở đình hóng mát, nha hoàn lập tức bưng trà tới.

Cổ Nhất Phi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tay bưng chén trà nhưng không uống, sắc mặt như là đang suy nghĩ gì đó thì cười nói: "Vân Phàm, hiền đệ nghĩ gì mà trầm mặc vậy?'

Đỗ Văn Hạo nhấp một ngụm trà sau đó đặt chén trà xuống bàn, cười nói: "Đệ đang suy nghĩ vì sao tử nhi lại nuốt phải miếng vàng?"

Cổ Nhất Phi ngẩn người rồi hắn cười nói: "Ta biết đệ nhất định sẽ hỏi nhưng nếu như ta nói là ta cũng không biết đệ có tin tưởng không?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn nói mà không nhìn Cổ Nhất Phi: "Đệ đương nhiên tin tưởng đại ca thế nhưng không có lý do có thể khiến Tử nhi nuốt vàng,đúng không? Chẳng lẽ có kẻ nào đó muốn làm hại Tử nhi sao? Tử nhi chỉ là một đứa bé hiền lành, đương nhiên không thể nào muốn đi tìm cái chết".

Cổ Nhất Phi ra hiệu cho nha hoàn ở bên cạnh lui ra ngoài rồi hắn mới nói: "Sao ta có thể không biết điều đó chứ?"

Lúc này Đỗ Văn Hạo mới quay nhìn Cổ Nhất Phi, hắn thấy Cổ Nhất Phi cũng đang nhìn mình. Hai người mặt đối mặt một lát rồi Đỗ Văn Hạo nói: "Ở kinh thành rộng lớn như này vì sao phải bỏ gần tìm xa tới tìm đệ làm gì?"

Cổ Nhất Phi cười nói: "Hôm nay trong đầu hiền đệ có quá nhiều câu hỏi vì sao? Còn phải nói, điều này là chủ ý của phụ thân đại nhân, mãi sau đó ta mới biết phụ thân đại nhân cho Cổ Tam Nhi đi mời hiền đệ. Khi đó không phải là không suy nghĩ tìm ra biện pháp. Gần như tất cả Thái y của Thái y viện đã tới xem bệnh của Tử nhi. Ai cũng nói là chỉ còn chờ chết. Đệ cũng biết là phụ thân rất yêu mến Tử nhi, phụ thân nào dễ dàng từ bỏ vì vậy mới vào cùng tìm cách. Sau khi phụ thân quay về mới cho Cổ Tam Nhi đi tìm đệ. Ta chỉ biết có vậy".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy đại ca đã điều tra là rốt cuộc vì sao Tử nhi nuốt vàng chưa?"

Cổ Nhất Phi lắc đầu nói: "Ban đầu chúng ta cũng không biết là Tử nhi nuốt vàng, chúng ta còn tưởng nó ăn phải thức ăn gì lạ. Bởi vì sáng hôm Tử nhi bị mắc bệnh, Hoa Lạc dẫn Tử nhi ra ngoài chơi, khi quay về nhà không lâu thì phát bệnh nhưng sau đó Thái y nói không phải là ăn phải thức ăn lạ thì chúng ta mới biết là không phải".

Nghe vậy lập tức Đỗ Văn Hạo cảnh giác, hắn lại tiếp tục hỏi Cổ Nhất Phi xem đã điều tra xem Tử nhi đã đi đâu và gặp ai hay chưa?

Cổ Nhất Phi nói: "Đã hỏi qua Hoa Lạc. Khi đó Tử nhi đau đớn không nói được. Hoa Lạc nói bọn họ chỉ đi qua Thục Ngọc Trai mua thức ăn điểm tâm mà Tử nhi thích ăn sau đó hai người đi dâng hương ở phật tự. Hai người vốn ở trong phật tự ăn cơm chay xong mới quay về nhưng vì Tử nhi cảm thấy không khoẻ, hai người mới quay về".

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy đại ca đã điều tra các tăng nhân ở phật tự cùng người ở Thục Ngọc Trai chưa?"

Cổ Nhất Phi không hiểu bèn hỏi lại: "Khi ấy Tử nhi vẫn theo sát Cổ Hoa Lạc. Hơn nữa Tử nhi không nói chuyện với người lạ, tìm bọn họ làm gì?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Đại ca xác định rằng Tử nhi vẫn không rời khỏi Cổ phu nhân nửa bước sao?"

Cổ Nhất Phi nói: "Hẳn là không. Ai, hay hãy chờ Tử nhi tỉnh lại, hỏi chính Tử nhi là sẽ hiểu ra thôi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Tử nhi không phải là một đứa bé ba tuổi tinh quái, cũng không phải là không hiểu chuyện vì vậy không có lý do gì mà tự mình nuốt một miếng vàng".

Cổ Nhất Phi gật đầu. Đột nhiên từ cách đó không xa vang lên tiếng gà gáy sáng. Sắp tới bình minh.

Yến Tử mơ hồ như thấy có người đang nói chuyện với mình nhưng hai mắt của nàng không mở ra được. Bụng nàng mơ hồ như đau đớn, nàng không sao cử động được. Bên tai nàng vang lên một tiếng nói, nàng thấy rất quen thuộc, thân thiết.

"Bây giờ không cần vội vàng cho Tử nhi ăn, uống bất cứ cái gì, cũng không cần phải uống thuốc. Chờ sau khi Tử nhi tỉnh lại mới được cho uống nước nhưng không được uống nhiều".

Yến Tử gắng hết sức mở mắt ra. Ban đầu là mấy hình ảnh rất thân quen rồi mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Yến Tử nhìn thấy một người đang ngồi trước giường của mình, chăm chú nhìn.

Yến Tử muốn nói nhưng lúc này Yến tử mới nhận ra hai môi mình dính chặt vào nhau.

Đỗ Văn Hạo thấy Yến Tử mở mắt ra, như muốn nói gì đó, hắn vội vàng dùng một miếng vải bông ướt xoa xoa lên môi Yến Tử. Lúc này môi Yến Tử mới mở ra.

"Ca, sao ca lại tới đây?" Yến Tử khó nhọc nói.

Đỗ Văn Hạo trìu mến sờ trán Yến Tử. Bây giờ không nóng. Đây chính là tình trạng tốt nhất bởi vì tình trạng này giống như thời tiết vậy, một khi bị nhiễm trùng thì thực sự phiền toái.

"Tới từ tối hôm qua rồi. Muội cứ nghỉ ngơi thoải mái. Bây giờ không nên nói chuyện, chờ sau này hãy nói".

Yến Tử cười yếu ớt nói: "Muội chỉ muốn ngủ".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy muội cứ ngủ đi. Muội phải ngủ nhiều thì sức khoẻ mới chóng khôi phục".

Yến Tử nói: "Nhưng muội sợ khi mình ngủ, tỉnh lại thì ca ca đã bỏ đi rồi".

Đỗ Văn Hạo dịu dàng nói: "Muội yên tâm, muội chưa khoẻ, ca ca sẽ không bao giờ đi. Muội cứ yên tâm nhắm mắt ngủ đi. Khi muội tỉnh lại Vân Phàm ca ca vẫn còn ở nơi này canh chừng muội".

Yến Tử nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy mới nhắm mắt lại."Vân Phàm, mệt mỏi không?".

Đỗ Văn Hạo quay người lại thì thấy Cổ Tiếu Thiên đang đứng sau mình, gương mặt từ ái đang nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: "Không có gì. Cổ đại nhân thức dậy sớm làm gì?"

Cổ Tiếu Thiên ngồi xuống bên cạnh Đỗ Văn Hạo, ông ta thở dài một tiếng rồi nói: "Ta không ngủ được. Ngay khi bước vào cửa ta đã nghe được những lời của Tử nhi và tiên sinh. Rất tốt. Ta đã nghe lời Lưu công công đi mời tiên sinh. Tiên sinh xem Tử nhi không muốn xa tiên sinh".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Lưu công công?"

Cổ Tiếu Thiên nói: "Đúng vậy, là do ta nóng lòng vì không có cách nào. Ta vào cung tìm người của Thái y viện, không ngờ ta lại gặp Lưu công công, hắn nói ta hãy đi tìm tiên sinh, lúc đó ta mới nghĩ ra nên mới cho Cổ Tam Nhi đi tìm tiên sinh".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Lưu công công là ai, tại sao ông ta lại biết tại hạ?"

Cổ Tiếu Thiên do dự một lát nhưng ông ta không trả lời câu hỏi của Đỗ Văn Hạo mà chỉ nói nhỏ: "Hay là chúng ta không nên tiếp tục nói chuyện ở đây, ảnh hưởng tới giấc ngủ của Tử nhi, chúng ta hãy đi ra ngoài đi".

Đỗ Văn Hạo không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy Cổ Tiếu Thiên nói rất đúng. Đỗ Văn Hạo dặn dò nha hoàn ở trong phòng trông nom, hắn biết Tử nhi sẽ ngủ ít nhất một ngày, không có gì phải lo lắng, chỉ cần có người ở bên cạnh canh chừng, đề phòng vạn nhất mà thôi. Nói xong hai người liền đi ra cửa.

Hai người liền đi tới con đường nhỏ ở phía trước.

Cổ Tiếu Thiên nói: "Vừa rồi Tử nhi có nói cho tiên sinh biết là rốt cuộc ai đã cho nó nuốt vàng hay không?"

Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói.

Cổ Tiếu Thiên nói: "Ôi, thiệt thòi cho tiên sinh nhiều lắm. Cổ gia chúng ta thiếu nợ tiên sinh nhiều lắm. Bây giờ Tử nhi rất tốt. Vâm Phàm, tiên sinh muốn gì, chỉ cần Cổ Tiếu Thiên ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cổ đại nhân thực sự rất hào phóng".

Cổ Tiếu Thiên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Lão phu biết tiên sinh vẫn có thành kiến với ta. Lão phu không trách tiên sinh. Tiên sinh nghĩ lão phu thế nào, lão phu cũng không nói gì hết".

Đỗ Văn Hạo nhìn mái đầu hoa râm của Cổ Tiếu Thiên, trong lòng hắn không khỏi thấy thương cảm, hắn liền nói: "Cổ đại nhân không nên nói như vậy. Tại hạ chỉ là hậu sinh, sao tại hạ dám có thành kiến gì với ngài?"

Cổ Tiếu Thiên cười gượng nói: "Đừng nói là tiên sinh mà ngay chính ta đôi khi cũng cảm thấy mình cũng hơi quá mức, để ý quá mức tới suy nghĩ của người khác. Hôm nay suy nghĩ lại thật sự mới thấy là rất buồn cười".

Hai người đi tới một tiểu viện, Cổ Tiếu Thiên nói: "Nơi này là chỗ ở của Hoa Lạc trước đây. Bây giờ không còn ai ở. Lão phu đã nghĩ là sẽ có một ngày Hoa Lạc trở về. Hay là để cho Hoa Lạc quay về ở? Ôi ôi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Cổ đại nhân không nên suy nghĩ nhiều nã. Bây giờ không phải bọn họ đang ở bên cạnh ngài sao?"

Cổ Tiếu Thiên nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: "Lão phu đã hiểu rõ ý tứ của tiên sinh. Ha ha ha. Khi Tử nhi bị bệnh, lão phu đã nghĩ rất nhiều. Chỉ cần người một nhà ở cùng với nhau. Điều này tốt hơn bất kỳ điều gì khác".

Đỗ Văn Hạo cũng cười nói: "Cổ đại nhân có thể nghĩ được như vậy là rất hay".

Lúc này một tôi tớ đi tới bẩm báo: "Lão gia, Liễu đại nhân cùng Liễu phu nhân tới. Bọn họ nói là muốn gặp ngài và Đỗ tiên sinh".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Tại sao bọn họ lại biết ta tới?"

Cổ Tiếu Thiên cười nói: "Ta cũng đang thấy khó hiểu. Đi thôi, một khi đã tới chúng ta cũng nên ra ngoài xem sao".

Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhớ tới cái người Lưu công công kia, hắn liền hỏi: "Cổ đại nhân, ngài vẫn còn chưa nói cho tại hạ biết làm sao vị Lưu công công đó biết tại hạ?"

Cổ Tiếu Thiên cười nói: "Đừng nói tới Lưu công công. Ngày nay cả Đại Lý đều biết tiên sinh có y thuật rất cao. Thôi, mặc kệ hắn đi. Liễu đại nhân vẫn đang chờ chúng ta" Nói xong Cổ Tiếu Thiên bước đi trước.

Đỗ Văn Hạo nhìn Cổ Tiếu Thiên, hắn thầm nghĩ bây giờ ngay cả thái giám trong cung đình cũng đều biết tới mình. Xem ra thật sự không thể không có quan hệ với người của triều đình. Có quan hệ với những người này thực sự là rất phiền toái.

Đỗ Văn Hạo đi theo Cổ Tiếu Thiên tới đại sảnh. Liễu Tử Húc và Lạc Kỳ, hai người đang ngồi trong đại sảnh.

"Ty chức xin ra mắt Cổ đại nhân".

"Lạc Kỳ xin ra mắt Cổ đại nhân".

Hai người Liễu Tử Húc thấy Cổ Tiếu Thiên đi vào đại sảnh, Đỗ Văn Hạo đi theo sau thì liền đứng dậy chào Cổ Tiếu Thiên sau đó cả hai bước tới chỗ Đỗ Văn Hạo với dáng vẻ vui mừng, kích động.

"Đệ tử xin chào Đỗ tiên sinh" Liễu Tử Húc bước tới thi lễ với Đỗ Văn Hạo, Lạc Kỳ cũng thi lễ với Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bây giờ đã là Liễu đại nhân rồi. Ta sao có thể nhận?"

Liễu Tử Húc nói: "Cả đời này tiên sinh luôn là tiên sinh của Tử Húc này, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi".

Lạc Kỳ cúi thấp người nói: "Tướng công nói rất đúng. Tiên sinh tới mà không nói cho hai chúng ta một tiếng. Nếu không phải hôm nay Lưu công công nói với tướng công thì chúng ta vẫn không biết".

Đỗ Văn Hạo nói: "Lại là Lưu công công đó sao?"

Liễu Tử Húc nói: "Có chuyện gì vậy? Tiên sinh cũng biết Lưu công công sao?"

Cổ Tiếu Thiên nói: "Thôi được rồi. Lão phu biết mấy người là bạn tri kỷ, đã lâu không gặp, đương nhiên rất mong nhớ nhưng cũng không thể coi như không có lão già này chứ? Hãy mau ngồi xuống cùng nói chuyện đi nào".

Mọi người cùng cười rồi mới ngồi xuống.

Lạc Kỳ hỏi: "Cổ đại nhân, bệnh của tử nhi có tốt hơn không?'

Cổ Tiếu Thiên nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bây giờ tiên sinh của hai người đã tới, còn gì mà không tốt nữa đây?"

Liễu Tử Húc nói: "Hôm nay sau khi bãi triều, Tử Húc gặp Lưu công công ở cửa cung, ông ấy nói là tiên sinh tới xem bệnh cho Tử nhi tiểu thư, đệ tử mới biết tiên sinh tới đây".

Cổ Tiếu Thiên cười đứng dậy nói: "Mấy người cứ chậm rãi hàn huyên, lão phu có việc cần làm" Nói xong Cổ Tiếu Thiên không đi cho Liễu Tử Húc và Lạc Kỳ đứng dậy chào, ông ta đi ra ngoài cửa.

Liễu Tử Húc nhìn thấy Cổ Tiếu Thiên đi ra ngoài cửa, mới thở dài một tiếng, nói: "Ở triều đình, đệ tử sợ nhất là Cổ đại nhân".

Đỗ Văn Hạo nói: "Tôn kính thì được thế nhưng không được nói là quá sợ hãi. Cũng chỉ là người thôi mà. Trước tiên là con người sau đó mới là quan, có gì mà phải sợ?"

Lạc Kỳ nói: "Tiên sinh, không thể nói như vậy được. Tướng công không thể sánh với tiên sinh. Tướng công sợ nhất là lâm triều, sau khi bãi triều mới thấy thoải mái" Nói xong Lạc Kỳ che miệng cười.

Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi hả, không thể nói Tử Húc như vậy. Ta nghe nói có rất nhiều người sợ Cổ Tiếu Thiên, không phải chỉ có mình Tử Húc".

Liễu Tử Húc thấy Đỗ Văn Hạo bênh vực mình, trong lòng mới thoải mái một chút, hắn nói: "Tiên sinh đúng là hiểu được suy nghĩ của đệ tử. À, còn nữa, đệ tử nghe Lưu công công nói, tiểu thư Tử nhi vì nuốt vàng mà bệnh tình rất nguy cấp, có phải vậy không?'

Đỗ Văn Hạo vẫn chưa trả lời. Lạc Kỳ đi ra ngoài cửa nhìn quanh sau đó mới quay vào ghế ngồi nói nhỏ: "Tại sao lại có thể như vậy?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng đang nghĩ nhưng vì Tử nhi chưa tỉnh lại nên chưa tìm hiểu được sự thật. Được rồi, rốt cuộc Lưu công công nói cho ngươi biết tin đó là người như thế nào hả? Trước đó ta cũng nghe Cổ Tiếu Thiên nhắc tới ông ta".

Liễu Tử Húc nói nhỏ: "Lưu công công là tổng quản thái giám trong cung, là người thân tín của Mục quý phi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu vậy thì Lưu công công này bản lĩnh rất cao. Hình như ông ta rất có thế lực trong cung hả?"

Lạc Kỳ nói: "Cái này còn phải nói. Nói về Lưu công công thì trước tiên phải nói tới Mục quý phi. Tiên sinh không biết chứ, Mục quý phi này nguyên là muội muội của Hoàng hậu nhưng nghe nói tình tình khác với Hoàng hậu, dung mạo rất xinh đẹp, hơn nữa lại có tài văn chương, tình tình hiền hoà, là người được Hoàng thượng rất yêu thích".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Sao ngươi lại biết được".

Lạc Kỳ cười nói: "Tất cả là do Bích nhi nói. Hôm nay Bích nhi vốn cũng muốn tới nhưng chỉ vì mới có hài tử nên không tiện đi ra ngoài".

Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Ô, nhanh như vậy sao?"

Lạc Kỳ cười lén nói: "Ta cũng nghĩ thế nhưng rất vui mừng vì tướng công".

Đỗ Văn Hạo thấy Lạc Kỳ vui mừng như vậy thì hắn biết là nàng và Liêu Bích Nhi đã hoà hợp với nhau, hắn cũng thấy vui mừng thay cho nàng.

Liễu Tử Húc nói: "Lưu công công này có quan hệ không tầm thường với Cổ đại nhân".

Đỗ Văn Hạo nói: "Điều này ta cũng thấy. Ta chỉ không biết là tại sao Lưu công công biết ta mà bảo Cổ đại nhân đi tìm ta. Trong cung có nhiều Thái y, vì sao ông ta lại không bảo Cổ đại nhân đi tìm Thái y chữa bệnh?'

Lạc Kỳ nói: "Những Thái y đó thì tính gì, bọn họ không có một nửa bản lĩnh của tiên sinh".

Liễu Tử Húc suy nghĩ một lát rồi nói: "Đệ tử hiểu suy nghĩ của tiên sinh. Ý của tiên sinh là vì sao Lưu công công lại biết tới tiên sinh hay vì sao Lưu công công lại không tiến cử Thái y của Thái y viện mà lại tiến cử một đại phu từ dân gian? Tiên sinh, đệ tử không có ý bất kính".

Truyện Chữ Hay