Tống Y

chương 540: giải phẫu bất đắc dĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đỗ Văn Hạo đi xuống lầu, hắn thấy ở ngoài cửa có một người lạ, cách ăn mặc không giống như người bình thường, gương mặt người nọ có chút lo lắng, hắn nôn nóng đi đi lại lại bên ngoài cửa.

Đỗ Văn Hạo đi tới trước mặt người nọ. Người đó vẫn còn đang đi tới đi lui. Đỗ Văn Hạo bèn hỏi: "Ngươi tìm ta sao?"

Lúc này người đó mới nhận ra trước mặt mình có một người đang đứng. Ban đầu người đó sửng sốt nhưng sau đó hắn chắp tay nói: "Ngài chính là Đỗ Vân Phàm, Đỗ tiên sinh?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy".

Người nọ liếc nhìn vào bên trong Ngũ Vị đường, hắn thấy khắp nơi đều là người thì vội vàng nói nhỏ: "Xin mời tiên sinh tìm chỗ nào nói chuyện".

Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta hãy vào hậu viện của Ngũ Vị đường nói chuyện" Nói xong Đỗ Văn Hạo dẫn người đó đi vào trong hậu viện.

Khi vào tới hậu viện, người nọ lấy trong người ra một phong thư, hai tay cung kính đưa cho Đỗ Văn Hạo và nói: "Tiên sinh, tại hạ là người của Cổ đại nhân phái tới. Đây là thư của Cổ đại nhân gửi cho tiên sinh, tại hạ phải giao tận tay cho tiên sinh".

Đỗ Văn Hạo vừa bóc lá thư vừa hỏi: "Cổ đại nhân nào?"

Người nọ nói nhỏ: "Cổ đại nhân thượng thư bộ hộ".

Đỗ Văn Hạo 'ồ" lên một tiếng, hắn lập tức mở lá thư ra đọc, hai hàng mi của hắn cau lại.

Sau khi Đỗ Văn Hạo đọc thư xong, người nọ lại nói nhỏ: "Nếu tiên sinh đã xem xong thư rồi thì phải làm theo lời căn dặn của Cổ đại nhân là lập tức tiêu huỷ lá thư ngay lập tức".

Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn giao lá thư lại cho người nọ. Người nọ lập tức bật đá đánh lửa đốt lá thư tới khi cháy đen rơi xuống đất giống như một cánh bướm màu đen, hai chân hắn còn giẫm nát rồi mới ngừng lại.

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Chúng ta đi ngay bây giờ sao?"

Người nọ nói: "Càng nhanh càng tốt. Cổ tiểu thư nguy kịch trong sớm tối".

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Vậy cũng được. Ngươi hãy chờ ta đi báo cho phu nhân mấy câu rồi ta sẽ đi cùng với ngươi".

Người nọ nói ngay: "Tiên sinh không cần phải mang bất kỳ thứ gì. Xe ngựa của tại hạ đang đợi ngoài cửa".

Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn lập tức đi ra tiền viện.

"Cái gì? Yến Tử bị bệnh sao? Chuyện xảy ra khi nào, tại sao nhất định tướng công phải đi?" Lâm Thanh Đại kinh ngạc hỏi.

Đỗ Văn Hạo nói: "Xem ra Cổ Tiếu Thiên không có ý nói dối. Hơn nữa dù trong thư của ông ta không nói rõ là tử nhi mắc bệnh gì nhưng từ ngữ rất khẩn kkhoản, điều này cũng đủ thấy ông ta hoàn toàn không đùa bỡn. Xem ra ta nhất định phải đi một chuyến'.

Lâm Thanh Đại do dự một lát rồi nói: "Có cần thiếp đi cùng với tướng công không?"

Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài. Quả nhiên hắn nhìn thấy bên ngoài cửa có một cỗ xe ngựa bốn ngựa kéo. Người đưa tin thấy Đỗ Văn Hạo bước ra, hắn vội vàng buông dây ngựa, khom người.

Đỗ Văn Hạo đi tới trước xe, hắn quay người nói: "Không cần đâu. Lúc này trong nhà còn rất nhiều việc. Ta đi rồi, tất cả phải dựa vào nàng. Bây giờ Kha Nghiêu cũng không thể rảnh để ý tới vì vậy nàng nhất định sẽ vất vả hơn".

Lâm Thanh Đại gật đầu, Khờ đầu cầm theo hòm thuốc đi ra ngoài. Người nọ liền nói: "Tiên sinh không cần phải mang theo bất kỳ cái gì. Mọi cái trong phủ thượng thư đều có".

Lâm Thanh Đại liếc mát nhìn người đó rồi nàng cầm hòm thuốc cẩn thận đặt trên xe, lạnh lùng nói: "Lão gia chúng ta có thói quen mang theo hòm thuốc của mình. Các ngươi ở kinh thành thì cái gì cũng có vậy thì tại sao còn chạy tới đây mời lão gia của chúng ta đi xem bệnh cho cháu gái của Cổ đại nhân hả?"

Người nọ bị Lâm Thanh Đại trách mắng một trận nên không dám nói nhiều nữa, hắn đành phải để lại hòm thuốc trên xe sau đó hỏi Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, chúng ta có thể đi chưa?"

Lâm Thanh Đại gật đầu, lên xe. Hắn nhìn thấy vẻ mặt không muốn xa rời của Lâm Thanh Đại thì đành phải an ủi nàng: "Nàng hãy quay vào trong đi. Đừng lo lắng".

Hai mắt Lâm Thanh Đại đỏ hoe nhưng nàng kiêng kỵ không dám rơi lệ vì nghĩ rằng đó là dấu hiệu không may mắn. Lâm Thanh Đại cười gượng nói: "Được, thiếp biết rồi" Lâm Thanh Đại đứng nhìn cho tới khi chiếc xe ngựa chạy khuất khỏi tầm mắt mới cùng Khờ Đầu đi vào trong Ngũ Vị đường.

Đỗ Văn Hạo vốn tưởng rằng sẽ nghỉ tạm ở Tiêu gia trang một đêm. Khi đó hắn có thể gặp gỡ cha con Triệu Khang cùng với Phó Qua Đông nhưng không ngờ xe ngựa chỉ dừng ở trạm quan dịch bên ngoài Tiêu gia trang để đổi bốn con ngựa sau đó hai người ăn một bữa cơm đơn giản rồi lại tiếp tục lên đường.

Đỗ Văn Hạo không hỏi nhiều. Trên đường đi, trên xe có hai người. Một người ngồi trước xe làm nhiệm vụ đánh xe, một người ngồi trong xe ngủ. Xe ngựa chạy như bay trên đường. Đỗ Văn Hạo lo lắng đi trên đường buổi tối sẽ gặp thổ phỉ nhưng không ngờ suốt đoạn đường đi vô cùng bình an. Xe ngựa chạy liên tục mười hai canh giờ trên đường từ lúc trời còn sáng tới lúc trời tối rồi lại từ tối tới sáng. Trong khi Đỗ Văn Hạo còn đang chập chờn trong giấc ngủ thì xe ngựa dừng lại. Bên ngoài xe vang lên âm thanh ồn ào. Đỗ Văn Hạo vén rèm xe lên nhìn thì thấy hình như đang ở trong thành. Hắn lại vén rèm trước xe lên thì không thấy người đánh xe đâu.

Lúc này Đỗ Văn Hạo mới có cảm giác ngồi trên xe một ngày một đêm thân thể mình đã rã rời ra từng mảnh một vì vậy hắn nhảy xuống xe. Hắn nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy người đánh xe, ở phía bên cạnh có một quán mỳ nhỏ. Đỗ Văn Hạo cảm thấy hơi đói nên bước tới ngồi xuống gọi một bát mì của quán nhỏ. Trong quán không có khách nên Đỗ Văn Hạo hỏi chuyện chủ quán.

Hỏi ra Đỗ Văn Hạo mới biết đây là một nơi được gọi là Loan Trấn. Sở dĩ có cái tên này vì nơi này làm ra những chiếc diều giấy rất đẹp. Sau khi tiếp tục hỏi chuyện Đỗ Văn Hạo mới biết nơi này còn cách kinh thành một trăm dặm. Xem ra xe ngựa đã chạy rất nhanh.

Bát mì nhanh chóng được bưng lên. Đỗ Văn Hạo không để ý xem người đánh xe đang ở đâu, hắn chỉ vùi đầu xuống ăn bát mì. Sau khi ăn xong, Đỗ Văn Hạo lau miệng xong nhưng vẫn chưa thấy người đánh xe quay lại thì không khỏi thấy kỳ quái.

"Tiểu ca, ngươi có thấy người đánh xe trên xe của ta đi đâu không?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

Chủ quán mì là một người trẻ tuổi có gương mặt co quắp thấy Đỗ Văn Hạo ăn mặc không giống như người bình thường nhưng cách nói chuyện rất hiền hoà. Hơn nữa lúc này quán cũng không có khách, có người trò chuyện cũng tốt vì vậy hắn liền trả lời: "Khách quan nói tới người tuổi cũng trạc như ngài phải không?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Đúng vậy".

"Xe ngựa của ngài đã dừng ở đây được nửa canh giờ. Lúc trước tiểu nhân còn tưởng trên xe ngựa không có ai. Tiểu nhân thấy người đi có vẻ rất vội vàng. Nhất định là có việc gì đó rất gấp".

Lúc này Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra là ngay cả tên của người đó là gì hắn cũng không biết. Hắn chỉ dựa vào một bức thư mà đi theo người đó một ngày một đêm. Nghĩ tới đây hắn mới cảm thấy mình rất may mắn khi không là con gái nhà lành, nếu không có khi đã bị người ta mang bán cũng không chừng.

Đỗ Văn Hạo đành phải ngồi ở quán mì tán gẫu với chủ quán. Sau khi thời gian đốt một nén nhang trôi qua, Đỗ Văn Hạo mới nhìn thấy người đánh xe vội vã quay về với một cái bọc.

"Tiên sinh thức dậy làm gì? Nhất định là tiên sinh đói rồi? Tiểu nhân cũng nên dẫn tiên sinh đi ăn cơm mới phải" Người đó đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo nói.

Đỗ Văn Hạo đang định trả tiền bát mì, người nọ vội vàng móc tiền ra đặt trước mặt chủ quán. Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy trả thêm hai mươi văn nữa".

Người đó lại vội vàng trả thêm hai mươi văn. Chủ quán mì liên tục nói cám ơn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu ta không nói chuyện cùng vị tiểu ca này, ta có cảm giác bản thân mình không khác gì cô hồn dã quỷ".

Người nọ vội vàng cười làm lành với Đỗ Văn Hạo: "Tất cả đều là lỗi của tiểu nhân"

Người đó thấy sắc mặt Đỗ Văn Hạo âm trầm đi về phía xe ngựa thì vội vàng nhỏ nhẹ giải thích: "Xin tiên sinh không nên tức giận. Tiểu nhân chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của tiên sinh. Mong tiên sinh thứ lỗi".

Đỗ Văn Hạo nhìn người đó nói: "Ngươi là người thế nào của Cổ Tiếu Thiên. Ta không nói không rằng đã đi theo ngươi một đoạn đường xa như vậy mà ngươi lại không nói cho ta biết tên mình là gì".

Người nọ thấy Đỗ Văn Hạo gọi thẳng tên của Cổ Tiếu Thiên thì nghĩ tới khi trước Cổ đại nhân đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được xảy ra sơ sót lễ nghĩa. Trước hắn còn tưởng người này chỉ là một đại phu có danh tiếng mà thôi bây giờ thấy Đỗ Văn Hạo gọi thẳng tên của Cổ Tiếu Thiên thì không dám coi thường nữa, vội vàng khom người nói: "Tiểu nhân là quản gia trong phủ của Cổ đại nhân, tên là Cổ Tam nhi. Tiên sinh chỉ cần gọi là Tam Nhi".

Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Ồ, sau này ngươi đi đâu thì tốt hơn hết hãy nói cho ta biết một tiếng. Nếu còn xảy ra chuyện như hôm nay nữa thì ta không chờ ngươi mà sẽ tự mình lên đường".Cổ Tam Nhi vội vàng nói: "Tiểu nhân không dám nữa. Xin mời tiên sinh lên xe".

Đỗ Văn Hạo lên xe, hắn nhìn thấy trên tay Cổ Tam Nhi có vật gì đó rất nặng thì bèn hỏi: "Chính vì vật này mà ngươi để ta ở đây một canh giờ sao?"

Cổ Tam Nhi nói: "Đây là nhân sâm ngàn năm Cổ đại nhân sai tiểu nhân đi lấy. Cổ đại nhân nói vật này ảnh hưởng tới tính mạng của Cổ tiểu thư nên tiểu nhân không dám chậm trễ nên mới về trễ một canh giờ. Bây giờ tiên sinh đã ăn xong rồi, ngài xem chúng ta có tiếp tục đi tiếp không. Nếu tranh thủ chỉ tối nay là chúng ta về tới kinh thành".

Đỗ Văn Hạo nói: "Đương nhiên cứu tính mạng người quan trọng hơn".

Cổ Tam Nhi nói: "Đa tạ tiên sinh đã thông cảm. Một khi tiên sinh đã cho phép, tiểu nhân cũng nên đánh xe đi ngay".

Xe ngựa rời khỏi Loan Trấn, phóng như bay về hướng đông.

Kinh thành, Cổ gia.

Dường như trong một đêm Cổ Tiếu Thiên già hơn rất nhiều. Mái tóc của ông ta như trắng hơn rất nhiều. Trong đại sảnh rộng mênh mông chỉ có một mình ông ta đi đi lại lại.

"Lão gia!".

Nghe tiếng gọi Cổ Tiếu Thiên vội vàng quay người bước nhanh ra cửa, ông ta hỏi to: "Có phải Đỗ Vân Phàm đã tới rồi không?"

"Không, không phải. Mới rồi Triệu thái y của Thái y viện đã tới. Triệu thái y nói là bệnh của tiểu thư Tử nhi chỉ e là".

"Sợ cái gì? Còn không mau nói đi".

"Chỉ sợ là không còn sức mạnh nào có thể xoay chuyển nổi".

Sau khi Cổ Tiếu Thiên nghe xong, ông ta tung chân đá vào đùi người tôi tớ đó. Người nọ sợ tới mức quỳ mọp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Cổ Tiếu Thiên tức giận nói: "Còn không mau phái người ra ngoài thành xem sao, ngươi quỳ ở đây làm gì?"

Người tôi tớ lảo đảo đứng dậy, hắn quay người chạy vội ra ngoài. Cổ Nhất Phi đi tới, thấy phụ thân mình sắc mặt tái xanh đứng trước cửa, hai tai chắp sau lưng không nói câu nào thì bước tới hỏi: "Phụ thân đại nhân, con nghe nói người đã hai ngày nay không ngủ, không ăn, cũng không uống gì. Sao phụ thân có thể như vậy?'

Cổ Tiếu Thiên thở dài một tiếng dài nói: "Không cần phải lo cho ta. Tử nhi thế nào rồi?"

Cổ Nhất Phi liếc mắt nhìn Cổ Tiếu Thiên, hắn chần chừ một lát rồi nói: "Không tốt lắm. Từ khi Cổ Tam Nhi đi tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hoa Lạc vẫn ở bên cạnh chăm sóc, cũng không ngủ chút nào".

Cổ Tiếu Thiên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Việc điều tra như thế nào rồi?"

Cổ Nhất Phi nhìn xung quanh rồi hắn nói nhỏ: "Phụ thân đại nhân không cần phải lo lắng. Chuyện này cứ để con điều tra. Buổi sáng khi Tử nhi rời khỏi phủ vẫn rất tốt. Con cũng đã cẩn thận điều tra nha hoàn và tôi tớ trong phủ. Ngoại trừ nha hoàn thân tín và bà tử của tử nhi, những người trong phòng bếp cùng với phòng của Hoa Lạc cũng không bỏ qua, con cũng đã cho người kiểm tra cẩn thận toàn bộ phủ chúng ta. Hiện nay không có bất kỳ nghi vấn nào. Nhất định không phải xuất phát từ trong phủ của chúng ta".

Cổ Tiếu Thiên nói: "Vậy thì rất kỳ quái. Hôm đó Tử nhi ở cùng một chỗ với ta, thì liệu có xảy ra như vậy không?"

Cổ Nhất Phi nói: "Con cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tử nhi đã mười bốn tuổi, không còn là đưa trẻ con, tại sao lại vô duyên vô cớ nuốt phải vàng?"

Cổ Tiếu Thiên hỏi: "Đã hỏi kỹ Thái y chưa? Có phải thực sự nuốt phải vàng không?"

Cổ Nhất Phi nghiêm mặt gật đầu nói: "Không riêng gì Triệu thái y nói như vậy mà ngay cả Phùng thái y cũng khẳng định như vậy".

Cổ Tiếu Thiên không nói gì nữa bởi vì Phùng thái y là người chuyên xem bệnh choHoàng thượng. Ông ta đã nói vậy còn không phải sao? Nhưng tại sao Tử nhi lại nuốt vàng?

Ngay khi Cổ Tiếu Thiên đang trong lúc mày chau ủ dột buồn rầu thì quản gia chạy tới, vô cùng vui mừng nói: "Lão gia, Đỗ tiên sinh tới rồi".

Sau khi nghe xong, Cổ Tiếu Thiên vung tay nói: "Còn không mau mời tiên sinh vào đây?"

Lúc này Đỗ Văn Hạo vừa mới xuống xe, hắn thấy cha con Cổ gia vội vã trong đại sảnh bước ra thì đi tới.

Cổ Tiếu Thiên nắm chặt tay Đỗ Văn Hạo, khoé miệng ông ta giật giật mấy cái rồi mới kích động nói: "Cuối cùng tiên sinh đã tới đây. Ta đang nóng lòng mong đợi. Ta thực sự chỉ sợ tiên sinh không tới được".

"Hiền đệ đồng ý tới đây. Thật sự là đại ân đại nghĩa".

Đỗ Văn Hạo nói: "Trong thư không nói Tử nhi mắc bệnh gì, chỉ nói là bệnh vô cùng nghiêm trọng, tại hạ nào dám chậm trễ".

Cổ Nhất Phi nói: "Hay chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Trước tiên hãy tới xem Tử nhi một chút" Nói xong hắn giơ ta đỡ hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo thấy tình hình khẩn cấo nên không từ chối, ba người lập tức đi vào trong.

Cổ Tiếu Thiên nói: "Cho tới tận bây giờ ta cũng không hiểu tại sao Tử nhi lại nuốt phải vàng. Lúc nào điều này cũng lởn vởn trong lòng ta, không thể xua ra khỏi đầu mình được. Vân Phàm, liệu có phải ông trời trách ta đã đuổi mẫu thân của Tử nhi ra khỏi nhà không?"

Cổ Nhất Phi nói: "Phụ thân đại nhân, người không nên nghĩ lung tung. Hãy chờ Vân Phàm xem qua cho Tử nhi rồi hãy nói vẫn chưa muộn".

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc khi nghe nói là Tử nhi nuốt phải kim, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: "Có thực là nuốt phải kim không?"

Cổ Tiếu Thiên đang định trả lời thì thấy một nha hoàn vừa khóc vừa chạy tới nói: "Lão gia, ngài hãy tới mau. Tiểu thư Tử nhi đã tỉnh lại nhưng đau đớn lăn lộn trên giường".

Nghe vậy Đỗ Văn Hạo nói: "Ở đâu, hãy mau dẫn ta tới đó" Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa thúc giục nha hoàn đó dẫn hắn đi, cả hai vội vàng chạy tới một tiểu viện.

"Mẹ, con không muốn sống nữa, con đau quá. con đau muốn chết mất. Mẹ hãy cho con một dao đi. Hãy đâm cho con một dao đi. Con cầu xin mẹ".

Đỗ Văn Hạo gần như là vọt vào trong phòng. Hắn nhìn thấy một cô nương mặc trang phục trắng, đầu tóc rối bù đang lăn lộn trên giường. Gương mặt Cổ Hoa Lạc đẫm lệ đứng bên cạnh nhưng không biết làm gì, chỉ biết lên tiếng an ủi.

Đỗ Văn Hạo đi tới trước giường. Hắn giơ tay bắt được đôi bàn tay nhỏ bé của Yến Tử đang vung vẩy loạn xạ trên không. Hắn nhìn thấy vẻ mặt đẫm mồ hôi cùng vẻ đau đớn của nàng mà không khỏi đau lòng, hắn ôm Yến Tử vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Tử nhi, Vân Phàm ca ca tới đây".

Yên Tử đau đớn đã sắp mất đi tri giác nhưng khi nghe tiếng nói của Đỗ Văn Hạo, nàng ngẩng đầu nhìn thấy một nam nhân đang ôm mình vào lòng. Quả thực đúng là Đỗ Văn Hạo, nàng cười vẻ khó nhọc nhưng chưa nói được câu nào thì đột nhiên tim nàng vô cùng đau đớn, Yến Tử đẩy Đỗ Văn Hạo ra rồi lại lăn lộn trên giường.

Cổ Hoa Lạc nói: "Vân Phàm, cầu xin tiên sinh hãy cứu Tử nhi của ta".

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Xin phu nhân cứ yên tâm. Tại hạ sẽ xem cho tử nhi" Nói xong Đỗ Văn Hạo hỏi cảm giác cùng chỗ đau đớn của Yến Tử rồi hắn bắt đầu ấn chẩn. Sau khi bắt mạch, xem lưỡi, Đỗ Văn Hạo nói với Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi cũng vừa đi tới: "Có thực là nuốt phải vàng hay không thì tại hạ cũng không dám chắc nhưng khẳng định là trong ruột có một vật bất thường khiến bị tắc ruột cấp tính. từ bệnh trạng mà thấy có vẻ như có một miếng vàng trong ruột. Trước kia tại hạ đã từng chữa trị qua loại bệnh này. Xem ra miếng vàng khá lớn, không có cách nào để bài trừ miếng vàng ra, phải lập tức làm giải phẫu cho Tử nhi. Vì công việc giải phẫu phải vô cùng cẩn thận để không xảy ra sai sót, tại hạ hy vọng trong lúc làm giải phẫu không ai được vào trong này quấy rầy".

Cổ Tiếu Thiên ngơ ngác hỏi: "Giải phẫu là cái gì?"

Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Cổ Hoa Lạc cũng ngơ ngác nhìn mình. Hắn suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra được cách gì khác để giải thích nên nói thẳng ra: "Thật ra bản thân vàng không có độc nhưng khi nuốt vàng vào trong bụng thì không thể tiêu hoá được, khiến cho ruột bị chặn lại, gây nên tắc ruột vì vậy phải tiến hành phẫu thuật chữa thương, lấy vàng trong bụng Tử nhi mới chữa được".

"Cái gì?" Nghe xong Cổ Hoa Lạc kinh ngạc, trợn mắt, suýt chút nữa hai tròng mắt bắn ra ngoài, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh chính là Ngự y am hiểu thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Đại Tống sao?"

Đỗ Văn Hạo không thể nào giải thích được nhưng nhất thiết phải nói với bọ họ sự cần thiết phải làm giải phẫu. Bây giờ không có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm trợ giúp nên chỉ còn một mình hắn. May mắn là hắn đã mang theo thuốc dùng cho giải phẫu nên đành phải nói quanh co: "Tại hạ không hiểu lắm cái gì là thần kỹ. Đây chỉ là gia truyền của tại hạ. Việc này không thể chậm trễ, không nên mất thưòi gia nên tại hạ muốn các vị có một quyết định. Phải có sự đồng ý của các vị, tại hạ mới tiến hành được".

Cổ Nhất Phi nói: "Vân Phàm, còn có biện pháp khác không? Ta chưa từng nghe nói tới phẫu thuật chữa thưong là cái gì? Hiền đệ hãy suy nghĩ cẩn thận xem. Một người bị mổ bụng như vậy thì liệu có sống được không?"

Cổ Tiếu Thiên nói: "Nhất Phi nói đúng, Vân Phàm, lão phu van cầu tiên sinh tuyệt đối không để xảy ra chuyện mới được".

Ngay lúc này Yến tử gắng gượng ngồi dậy nói: "Gia gia, đại ca, mẹ. Hãy để Vân Phàm ca ca giải phẫu cho con. Con tin tưởng ca ca. Nhất định ca ca sẽ làm cho con hết đau đớn".

Cổ Hoa Lạc đau lòng đứng dậy nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nói: "Phu nhân, xin người hãy yên tâm. Dù tại hạ không nắm chắc mười phần nhưng vì trước đây tại hạ đã từng giải phẫu chữa khỏi bệnh cho một đứa bé cũng tầm như Tử nhi, cũng là giải phẫu lấy vàng. Tại hạ đã làm giải phẫu nhiều lần. Nếu không làm như vậy, tại hạ thực sự không còn cách nào khác".

Cổ Nhất Phi nắm chặt bả vai Cổ Hoa Lạc rồi hắn quay sang nói với phụ thân của mình: "Chúng ta hãy ra ngoài. Không nên trì hoãn nữa".

Cổ Hoa Lạc không chịu đi, Cổ Nhất Phi liền túm lấy Cổ Hoa Lạc, gần như là kéo ra ngoài.Cổ Tiếu Thiên vỗ vỗ bả vai Đỗ Văn Hạo nói: "Vân Phàm, Tử nhi giao cho ngươi" Nói xong ông ta liền đi theo mấy người Cổ Nhất Phi ra ngoài. Cổ Tiếu Thiên nói với tôi tới ở ngoài cửa: "Đóng cửa lại, các ngươi đứng ở đây chờ, nghe theo sai bảo của Đỗ tiên sinh. Tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào vào trong phòng. Nếu trái lệnh cứ trói lại cho ta".

"Dạ, lão gia".

Cánh cửa phòng đóng lại, kêu rầm một tiếng, ngăn cách mọi người ở bên ngoài.

Giây phút này thời gian giống như đã ngừng trôi vậy. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vô cùng sáng, bóng cây lay động, gió thổi từ từ. Không ai nói với ai câu nào, thậm chí cả không dám thở mạnh. Bên trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào.

Truyện Chữ Hay