Nhất Băng thững thờ trong phòng lướt Facebook, trong lòng cảm thấy trống trải không yên. Cô và hắn sẽ chấm dứt, mặc dù không ai biết lý do. Thật là quá vô lý mà!
Màn hình loé lên một khung chat, cô tập trung ánh mắt về đó.
Nhi Nhí Nhảnh: Này này! Bà với cha Đình Hạo cãi nhau à!”
Heo ú: Đâu có!
Tim cô bỗng thắt lại.
Nhi Nhí Nhảnh: Xạo tui nha! Hồi sáng mới cãi nhau ủm tỏi…
Băng Bướng Bỉnh: ….
Nhi Nhí Nhảnh: Thấy chưa! Tui nói đúng mà…
Băng Bướng Bỉnh: Đúng là có chút chuyện.
Nhi Nhí Nhảnh: Giận thì giận, chứ đừng buông tay.
Băng Bướng Bỉnh: …..
Nhi Nhí Nhảnh: Này…chết phương nào rồi.
Nhất Băng đưa tay lên bàn phím, toan trả lời thì bố mẹ gọi cơm. Cô đành offline nick mà không nói một tiếng tạm biệt. Có lẽ mọi chuyện đang diễn ra khiến cô quá mệt mỏi.
Phía bên kia màn hình, Uyển Nhi đợi dài cổ, ngoài chữ đã xem trước dòng tin cô gửi thì không có phản hồi nào khác. Cô khẽ thở dài.Nhất Băng bước chậm rãi trên từng bậc thang, ngỡ như hôm nay bậc thang trở nên dài vô tận, đi hoài vẫn chưa hết. Bố mẹ cô trầm tĩnh ngồi chờ trong căn bếp, không khí nặng nề đè nén. Cô gượng gạo ngồi vào ghế, buổi ăn trưa diễn ra trong sự yên tĩnh đến nghẹt thở. Bố cô bỗng lên tiếng:
“ Mấy ngày nay con có qua lại với Đình Hạo không?”
“ Dạ không?” – Cô trả lời, tim lại vô thức thắt chặt.
Ông Hứa khẽ gật đầu hài lòng, ôn nhu nhìn cô, đôi mắt phảng phất sự ray rứt:
“ Bố xin lỗi vì ép con như vậy, nhưng tất cả đều có lí do của nó con à. Đến lúc thích hợp, bố sẽ nói con biết.”
“ Vậy tại sao bây giờ con không được biết?” – Cô gần như chồm người dậy.
“ Bây giờ không thích hợp, con sắp thi cuối cấp, nếu làm con sốc thì kết quả học tập sẽ kém, bố không muốn như vậy!” - Bố cô nói giọng nghiêm khắc hơn.
Nhất Băng im lặng, không nói gì thêm. Khuôn mặt vẫn còn nặng nề.
Đình Hạo ngồi trong phòng, đầu óc như muốn nổ tung. Hắn đã không còn gì rồi, tại sao lại ép buộc hán xa Nhất Băng. Đúng là hoang đường, rất rất hoang đường. Cái gì mà “tuyệt đối không được”, rồi “sẽ làm con đau khổ thêm”, đều là những gì hoang mọi người nghĩ. Bố mẹ đâu biết hắn yêu Nhất Băng đến mức nào, sao lại dám ngăn cản như vậy, họ có quyền gì.
Trong lòng hắn sôi sục, muốn đập phá hết những gì xung quanh để giải toả phiền muộn. Trái tim như có dao xé nát ra từng mảnh. Đau đớn khó tả…
Những ngày gặp mặt tiếp theo, cả hai đều đối diện nhau trong sự lạnh nhạt. Ai cũng nghĩ cặp đôi này đang chia tay, bày tỏ sự tiếc nuối khôn nguôi.
Uyển Nhi và Nhất Băng ngồi trong phòng giờ ra chơi. Cô chợt thở dài. Uyển Nhi nhìn Nhất Băng ủ rũ như vậy, trong lòng cũng buồn theo:
“ Bà có thể nói cho tui chuyện gì đang xảy ra không?”
Nhất Băng im lặng giây lát:
“ Thôi được rồi, chuyện là…”
Nhất Băng kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra, giọng buồn rũ rượi. Uyển Nhi nghe xong, trong lòng chợt dâng lên nỗi bứt xúc:
“ Sao kỳ vậy, rõ ràng là lúc đầu quan hệ của hai người rất tốt, ba mẹ cũng không cấm cản…Haizz đúng là vô lý hết sức!”
Nhất Băng lại thở dài:
“ Bố tui trước giờ khuyên rất đúng, tui không dám cãi lời. Có lẽ, tui với Đình Hạo nên
kết thúc trước khi quá muộn…”
Maya khẽ nở nụ cười nửa miệng đầy nham hiểm, ông trời đúng là cũng đang ủng hộ cô. Rời chỗ đứng sau cánh cửa, cô bước đầy tự kiêu trên sân trường.
Mọi chuyện xảy ra như một bệ phóng cho lòng kiêu căng của cô gái tên Maya, cô hết lòng theo đuổi Đình Hạo những ngày sau đó.
Giờ ra chơi, Maya tay xách hộp cơm được trang trí rất đẹp đến trước phòng học của Đình Hạo, tươi cười vẫy tay với hắn. Đình Hạo chậm rãi bước ra, nét mặt thoáng chút khó chịu. Maya vẫn tự nhiên nắm tay hắn, nói giọng hồ hởi:
“ Đình Hạo! Em có chuẩn bị cơm hộp này, anh đi ăn cùng em nha!”
Đình Hạo khẽ liếc Maya nhưng vẫn chấp nhận đi cùng cô.
Maya gắp miếng trứng được cắt hình trái tim ra được mặt hắn, ý muốn để cô đút cho. Đình Hạo vẫn trầm tư suy nghĩ, không chút đoái hoài. Trong lòng Maya bỗng có chút khó chịu.
Đang trầm tư, bao nhiêu suy nghĩ của hắn bị gạc đi bởi hình bóng Nhất Băng lướt qua trước mặt. Hắn chợt đứng dậy, định đi về phía cô, nhưng bất giác lại ngồi xuống. Đình Hạo tự cười mình làm việc không cảm tính, hắn và cô bây giờ đã còn chuyện gì để nói đâu, bao nhiêu níu kéo chỉ làm hai bên khó xử hơn mà thôi. Hắn đau khổ thở dài.
Maya khẽ nghiến răng trước hành động vừa nãy của hắn, rõ ràng là cả Nhất Băng và Đình Hạo đã đến bờ vực đổ vỡ mà hắn vẫn quan tâm đến cô gái tên Nhất Băng kia, bỏ mặc hết tất cả. Rốt cuộc trong lòng hắn, cô là gì chứ?!
Maya cố gắng kìm chế bao nhiêu uất ức trong lòng, bàn tay lại vô thức nắm chặt. Tâm thức mách bảo cô phải dạy cho Nhất Băng một bài học.
Chiều hôm ấy, Nhất Băng đi dạo trên vỉa hè, trong lòng không yên, như có một gánh nặng mãi chưa gỡ bỏ được. Bỗng có một thằng bé tự đâu chạy đến phía cô, đưa tờ giấy cho cô rồi chạy đi mất. Nhất Băng thững thờ trong vài giây, song, cô mở tờ giấy ra xem.
“ Đến gặp anh ở bờ sông khu đất trống. Đình Hạo”
Dòng chữ hiện ra mang theo bao nhiêu câu hỏi và đắn đo. Nhất Băng băn khoăn mãi không thôi.
[Góc Tác Giả]
Xin lỗi các bạn vì chương đăng quá lâu so với chương trước.
Mình không bỏ truyện đâu nên các bạn đừng bơ nha : ((
Love you pặc pặc