Dịch Thành khẽ nhăn mặt, anh nói đầy ẩn ý:
“ Nếu là tôi cứu em, em có yêu tôi không?”
Nhất Băng chợt đơ người. Mơ hồ nhìn anh:
“ Anh…anh nói vậy là có ý gì?”
Vầng trán rộng lộ rõ vạch đen, anh cúi sát mặt cô, tựa hồ có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau:
“ Em thật sự không nhớ?”
“ Tôi…” – Nhất Băng bỗng chốc ngập ngừng. Chưa bao giờ cô tiếp xung với anh ở khoảng cách gần như vậy. Tim cô cứ đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người con trai trước mặt cô thật sự quá hấp dẫn!
Tiếng chuông điện thoại vô ý tứ vang lên, anh nhẹ rút điện thoại ra. Cô khẽ đưa mắt nhìn, màn hình hiện lên một cô gái rất nhu mì, xinh đẹp. Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn nữa. “ Đổng ?” – Cô khẽ nói những gì đã xem được. Anh bỏ tay khỏi người cô, ra góc khuất của toà nhà nói chuyện.
Nhất Băng đứng trơ đó, bỗng cô khẽ thở dài, trong lòng thầm trách bản thân quá ngốc nghếch, quá ngây thơ. Anh là hoa đã có chủ, hơn nữa còn yêu người ta rất sâu đậm, vì người ta có thể từ bỏ tất cả. Vậy mà hồi nãy cô còn tơ tưởng rằng Dịch Thành sẽ yêu cô. Chỉ trách con tim này quá ngốc nghếch, cứ làm theo cảm xúc, không có một chút lý trí.
Nhất Băng thờ thững lại ghế ngồi, đưa ly Cooktail lên miệng. Bố mẹ cô đằng xa thấy thế lại chạy đến, mẹ cô lên tiếng:
“ Sao lại ngồi một mình ở đây? Con với Dịch Thành hồi nãy tình cảm lắm cơ mà!”
Nhất Băng thở dài, nói với mẹ mình bằng một giọng chán nản:
“ Mẹ à! Người ta đã có bạn gái rồi, không khéo con lại trở thành người phá đám tình cảm người ta mất.”
Mẹ cô hơi ngớ người, khuôn mặt có chút nuối tiếc:
“ Vậy à…Mà thôi, cậu Đình Hạo gì đấy mẹ thấy cũng được đấy!”
Nhất Băng sững người, rồi lại lắc đầu không hiểu nổi. Người mẹ này, muốn con mình xuất giá đến vậy sao?
Nhạc khiêu vũ đã kết thúc, mọi người lại đi mời rượu, chào hỏi nhau. Đình Hạo chạy đến nói chuyện với cô, bố mẹ hắn cũng ôn nhu đi đến. Nhất Băng cúi gập người chào ông bà Thất, rồi lại nói chuyện rôm rả với Đình Hạo.
Từ trước đến giờ, bố mẹ hắn mới thấy hắn vui như vậy, trong lòng họ cũng thấy nhẹ nhõm bội phần.
Một lát sau, bố mẹ Nhất Băng cũng đi đến, mẹ Nhất Băng thấy Đình Hạo liền vui vẻ lên tiếng:
“ Đình Hạo! Hôm nay con cũng đến dự tiệc à. Một tuần rồi không gặp mà thấy con bảnh hẳn ra nha!”
Nhất Băng chợt tối sầm mặt. Đình Hạo khiêm tốn:
“ Cảm ơn bác, vì bố mẹ con cũng làm trong giới kinh doanh nên hôm nay mới đến dự ạ.”
Mẹ cô có vẻ trầm trồ:
“ À! Vậy bố mẹ con có ở đây không?”
“ Đây ạ!”
Hắn chỉ tay vào chỗ bố mẹ mình đang ngồi. Ông bà Hứa dần tiến lại, ông Hứa đưa tay ra:
“ Chào! Tôi là Hứa Mạc Hùng, rất vui được gặp mặt!”
Bố hắn đứng lên, đưa tay về phía Ông Hứa, mặt đối mặt. Hai con người sững sờ trong vài giây. Bố cô ấp úng:
“ Anh…anh là bố của Đình Hạo?”
“ Còn anh là bố của Nhất Băng?” - Bố hắn cũng ngạc nhiên không kém.
Cô và hắn khó hiểu trước thái độ này của người lớn, cứ nhìn mãi vào họ. Đoạn, cô và hắn nắm tay nhau đến uống rượu. Bố cô chợt lên tiếng:
“ Nhất Băng, con đi đâu?”
“ Con cùng Đình Hạo đi uống nước ạ!” – Cô trả lời ngây thơ.
“ Không được, ở lại đây! Chúng ta về!” - Bố cô bỗng nghiêm khắc.
Cô và hắn bỗng chốc cứng đờ, nhìn theo bóng bố mẹ cô dần ra khỏi cửa. Nhất Băng vội chạy theo, không quên ngoảnh lại nhìn Đình Hạo.
Trên xe, cô hỏi bố về thái độ hôm nay, ông chỉ nói một câu làm cô trăn trở rất nhiều:
“ Con không được qua lại, nhất là có tình cảm nam nữ nào với Đình Hạo, hiểu chưa? Nghe lời bố, nếu vẫn bất chấp không nghe, sẽ làm con đau khổ nhiều hơn mà thôi!”
Sáng hôm sau, Nhất Băng đến trường. Cô cố ý đứng ngoài chờ hắn vào, nhìn dáng hắn tìm cô, trong lòng bỗng nhói lên một thứ đau đớn khó tả. Không lẽ, cô yêu hắn rồi sao? Cố nép vào tán cây, cô đợi hồi lâu để hắn vào lớp. Xong, cố lững thững bước vào, khoé mắt rưng rưng.
Hắn vào lớp, tìm hình bóng cô. Nhưng thật kỳ lạ, cô vẫn chưa tới, không lẽ hôm nay cô nghỉ học sao. Tối hôm qua hắn rất đau đầu, không hiểu tại sao bố mẹ lại cấm đoán cô với hắn yêu nhau, lúc trước họ còn để yên mà. Trong đầu hắn loé lên: “ Không lẽ cô cũng vì chuyện này mà tránh mặt hắn sao?”.
Đình Hạo chạy vội ra cửa, toan đi tìm cô thì một giọng nói ngọt như mật vang lên:
“ Đình Hạo! Em đem đồ ăn sáng đến cho anh này!”
Cách hắn không xa, Maya tay cầm hộp thức ăn, tay vẫy vẫy tỏ thái độ vui mừng. Đình Hạo quay đầu lại, nheo mắt nhìn rồi lại bỏ đi không chút chần chừ. Maya tối sầm mặt, lộ rõ vẻ tức giận. Cô vội chạy đến, nắm tay hắn:
“ Này Đình Hạo, anh đi đâu vậy. Ra sau trường ăn sáng đi với em, kẻo muộn giờ mất!”
Đình Hạo vội giật tay mình ra, nói giọng lạnh lùng:
“ Cô làm gì vậy! Tôi phải đi tìm Nhất Băng!”
Nói rồi, hắn vội chạy đi rồi mất hút phía cuối hành lang. Maya đứng như trời trồng, cả người phừng lên lửa giận, hai tay cô bất giác bấu chặt, nghiến răng kèn kẹt:
“ Hứa Nhất Băng! Tại sao cô luôn xen vào chuyện tốt của tôi, tại sao cô luôn tồn tại trên đời này để ngăn cản tôi và người tôi yêu thương. Phải…cô không được tồn tại, cô phải biến mất, biến mất vĩnh viễn!”
Lời nói chứa muôn vàn hiếm độc từ từ tuôn ra, thể hiện cả con người nguy hiểm. Maya cay đắng bước đi, không quên nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.Đình Hạo chạy khắp sân trường tìm Nhất Băng, không thấy bóng dáng cô đâu cả. Tim hắn bắt đầu loạn nhịp, một giây không thấy cô, thật là làm cho hắn cảm thấy bồn chồn không yên.
Mệt rã người, hắn đành vào lớp trong trạng thái bất lực. Vừa bước vào, hắn đã thấy cô ngồi chễm chệ trong lớp đọc sách. Hắn mừng không tả được, vội chạy đến nói giọng hứng khởi:
“ Này Tiểu Băng! Em đến rồi hả, sáng giờ anh tìm em mãi!”
“ Không việc gì phải tìm em cả!” – Cô trả lời không chút cảm xúc, đôi mắt vẫn chăm chăm vào quyển sách.
Đình Hạo bỗng hụt hẫng kỳ lạ, hắn cũng ngồi yên không nói gì thêm.
Suốt cả tiết đầu đến lúc giải lao, cô và hắn không nói lời nào, cứ im lặng một cách mất tự nhiên như vậy.
Chuông reo giải lao, cô vội gấp sách đi về phía cửa. Nhất Băng chợt khựng lại, tay cô đang bị hắn nắm chặt, đôi mắt lộ rõ vẻ uất ức:
“ Rốt cuộc anh đã làm chuyện gì khiến em không vui? Anh đã làm gì sai? Sao em lại tránh mặt anh như vậy?”
Cô nghoảnh mặt đi, cố giấu nước mắt:
“ Không có chuyện gì hết. Em nghĩ, chúng ta nên kết thúc!”
Cô liền bước đi, không quay đầu lại. Từ lúc nào, nước mắt cô đã bất giác rơi xuống. Lúc này nhìn cô thật thảm hại, tràn đầy đau khổ.
Hắn ôm trán, cố giấu nước mắt lưng tròng. Trong đầu luôn lập đi lập lại câu hỏi: “ Tại sao?”
Cả hai đều không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vầy, nguyên nhân họ chưa biết nhưng hậu quả và đau khổ cứ từ từ kéo đến. Như đang vầu xé những con tim non nớt kia…