“Đi, đi ‘Khinh Hà, không khiến cho cô ta phải đóng cửa, mẹ không mang họ Ngô nữa”
Ngô Thiên Lan nói xong, điện thoại “leng keng” một tiếng, bà ta cho rằng là có tin tức gì, kết quả phát hiện là một thông báo tin tức, lúc đang chuẩn bị đóng lại, đột nhiên trông thấy một cái tên quen thuộc “Khinh Hà”.
Bà ta vội vàng nhấn vào, nhìn nội dung của tin tức, con mắt càng lúc càng mở lớn.
“Bách Nhã, nhanh, nhanh đến ‘Khinh Hà, trong tin tức nói đã có người bắt đầu làm loạn ở bên kia, chúng ta mua đến”
Trần Bách Nhã đang lái xe, không biết được đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta rất nghe lời Ngô Thiên Lan, lập tức tăng tốc đi đến bên kia.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu đã đến cửa của cửa hàng.
Nơi này là cửa hàng tổng lớn nhất của ‘Khinh Hà ở thành phố S.
Hai người trực tiếp đi lên tầng cao nhất, vừa ra thang máy, đã nhìn thấy không ít người ở cửa tiệm hò hét ầm ï.
Tâng ngoài là người vây xem, tầng tầng lớp lớp, che lại hết cảnh tượng ở bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng phụ nữ bén nhọn ồn ào ở bên trong.
“Các người hôm nay nhất định phải cho tôi một câu giải thích, nếu như không có biện pháp giải quyết, tôi sẽ ở lại cửa tiệm của các người không đi, có bản lĩnh các người cứ báo cảnh sát, tôi xem ai dám bắt tôi đi”
Trần Bách Nhã che cho Ngô Thiên Lan chen vào, tới gần bên trong, bọn họ mới nhìn rõ, có mấy người phụ nữ, trong tay cầm túi mua sắm của “Khinh Hà”, còn có hóa đơn mua quần áo, khí thế hung hăng mà tranh luận với nhân viên của cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng sốt ruột không xong, sắc mặt tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, vẫn luôn giải thích với mấy người phụ nữ này, nhưng căn bản khai thông không được.
Ngô Thiên Lan phát hiện làn da của người phụ nữ dẫn đầu cũng có mảng sởi rất lớn như bà ta, từng mảnh từng mảnh đỏ rừng rực, đặc biệt đáng sợ.
Ánh mắt của bà ta tối ngầm, nhìn Trần Bách Nhã một bên, quả nhiên thấy Trần Bách Nhã có chút chột dạ.
Ngô Thiên Lan biết mình bị con trai lừa, nhưng bà ta thật sự không có tức giận như vậy, tình trạng hiện tại của Bách Nhã cũng có thể hiểu được.
Hai người ở một bên vây xem, chờ An Bích Hà tới.
Náo loạn ra chuyện lớn như vậy, An Bích Hà là người phụ trách hiện tại của “Khinh Hà”, không có khả năng không đến.
Quả nhiên không bao lâu, An Bích Hà vội vã đi ra từ lối ra của nhân viên, một câu bảo nhân viên yếu thế của cửa hàng đi ra, hất cằm, từ trên cao nhìn xuống mấy người phụ nữ kia.
“Các người làm sao chứng minh bệnh sởi trên người các bà là do quần áo của chúng tôi chứ, chắc chắn không phải là ăn, uống nhầm gì à? Muốn tiền cứ việc nói thẳng, đừng nói xấu trong tiệm của chúng tôi.
Nhãn hiệu lớn như Khinh Hà không thể xảy ra loại chuyện này”
Khi An Bích Hà nhận được thông tin từ nhân viên cửa hàng thì thầm nghĩ không ổn, không ngờ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện rồi.
€ô ta vội vội vàng vàng chạy đến.
Khi cửa hàng trưởng đang ứng phó với mấy người phụ nữ, cô ta trốn ở phía sau lén quan sát bọn họ, cuối cùng xác định được thân phận của mấy người phụ nữ này tương đối bình thường.
Đối với loại người này, từ trước đến giờ An Bích Hà luôn bí mật dùng tiền để dàn xếp, nhưng bề ngoài tuyệt đối không được lộ ra thỏa hiệp.
Một khi thỏa hiệp sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận quần áo của “Khinh Hà” có vấn đề, cứ như vậy về sau những chuyện như này sẽ không ngừng xảy ra liên tục.
Mấy người phụ nữ nhìn An Bích Hà ngang ngược như vậy, thực sự có hơi sững sờ, nhưng mà sau đó biểu cảm lại lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng tôi chưa từng có tiền sử bị dị ứng gì cả, trong thời gian này cho dù là ở phương diện nào cũng đều bình thường chẳng có khác biệt so với thường ngày, điều khác biệt duy nhất chính là mặc lên bộ quần áo vừa mới mua ở “Khinh Hà” này, chính là bộ quần áo rách này”.