Hoắc Tùng Quân nghe vậy, lắc đầu cười: “Quà em tặng, đương nhiên phải tự mình mang đến thì mới có thành ý, chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy dáng vẻ của mẹ anh khi mặc bộ quần áo này? Không muốn biết mẹ anh đánh giá thế nào về bộ quần áo này thế nào?”
Anh vừa nói như vậy, Lạc Hiểu Nhã thật đúng là muốn biết.
Mặc dù lần trước chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cô liền có thể nhìn ra xấp xỉ số đo kích thước dáng người của mẹ Hoắc, cũng có được số đo rõ ràng mà Hoắc Tùng Quân mang đến, nhưng rốt cuộc là có vừa người không, có chỗ nào cần sửa lại, nếu cô biết rõ hơn, sẽ sửa lại thích hợp để mẹ Hoắc mặc.
“Đúng lúc, công việc anh đã xử lý xong ổn thỏa, bây giờ có thời gian, em có muốn cùng về nhà họ Hoắc với anh một chuyến không?”
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng ngữ điệu rất chắc chắn.
Lạc Hiểu Nhã khẽ liếc mắt nhìn anh, đổ mặt nói: “Biết rõ rồi còn cố hỏi”
Hoáắc Tùng Quân vừa kéo tay của cô, vừa đẩy cửa ra, trông thấy mấy cái bóng người, chạy cực nhanh, y như đám thỏ, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Triệu Khôi Vĩ, cậu đứng đó lại cho tôi!
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân tối sầm, liếc mắt liền thấy Triệu Khôi Vĩ đứng ở phía sau.
Tên nhóc này không có kinh nghiệm chạy trốn, chậm một bước, đã bị Hoắc Tùng Quân bắt tại trận.
“Cậu ở trước cửa nghe lén sao?”
Triệu Khôi Vĩ mặt như đưa đám quay đầu lại, giọng nói mang theo chút ủy khuất: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Lạc, tôi thật sự không có”
Lần này là thật, qua kinh nghiệm những lần trước, chỉ cần cô Lạc và tổng giám đốc Hoắc ở cùng một phòng, ngay cả tới gần anh ấy cũng không dám.
Hôm nay có chuyện đi ra ngoài, lúc trở về thì thấy mấy quản lý lén lén lút lút ở trước cửa phòng tổng giám đốc Hoắc, mặt mũi như đang hóng hớt.
Anh ấy tưởng là đã xảy ra chuyện gì, nên mới đến gần.
Nhưng mà ai có thể ngờ là mấy người bọn họ nhàm chán rảnh rỗi đến vậy, hóa ra là nghe lén tổng giám đốc Hoắc và cô Lạc nói chuyện yêu đương.
Anh ấy vừa đi tới, đã nhìn thấy đám người kia như ong vỡ tổ chạy mất, Triệu Khôi Vĩ sững sờ một lát, vừa định chạy theo, đã bị Hoắc Tùng Quân gọi tên.
Triệu Khôi Vĩ vừa nói, trong lòng vừa thầm mắng một tiếng, mặc mấy người bọn họ không có tiền đồ, hại mình bị tổng giám đốc Hoắc tóm gọn.
Hoắc Tùng Quân nghe anh ấy không chút do dự bán đứng đám người kia, vốn dĩ anh vừa mới tiếp quản công ty, bồi dưỡng được mấy nhân viên đắc lực, đều là trở thủ của anh.
Mấy người này cũng sợ hãi anh như những nhân viên ở Hoắc thị.
Điểm mấu chốt nhất đó chính là, mấy tên nhóc đó đều độc thân.
Vừa nghĩ tới điểm này, tâm tình Hoắc Tùng Quân không khỏi thoải mái hơn một chút.
Mặc dù bởi vì nguyên nhân của Lâm Bách Châu, anh không thể lập tức đính hôn với Lạc Hiểu Nhã, nhưng sơ với mấy tên nhóc kia, anh vẫn hạnh phúc hơn nhiều, vì dù sao anh cũng là người có bạn gái.
Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt, cả người tựa hồ đều trốn ở sau lưng Hoắc Tùng Quân.
Lần trước ở trong nhà đùa giỡn với Hoắc Tùng Quân, sau khi bị Triệu Khôi Vĩ đúng lúc nhìn thấy, mỗi lần cô trông thấy Triệu Khôi Vĩ đều cảm thấy rất xấu hổ, luống cuống, vô cùng mất mặt.
Thật vất vả mới khắc phục được một chút chướng ngại tâm lý, kết quả hôm nay lại bị nghe lén.
Cô nghĩ đến đây, nhéo nhéo eo Hoắc Tùng Quân, ý bảo anh mau để Triệu Khôi Vĩ rời đi.
Hoắc Tùng Quân cảm giác được có người nhéo eo, cúi đầu nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, cuối cùng mới dủ lòng từ bi để Triệu Khôi Vĩ rời đi.
Anh vừa mới nói xong, Triệu Khôi Vĩ liền phủi đất chạy mất, giống như ở đẳng sau có con quái vật mãnh thú đang đuổi theo.
“Người đi rồi, không phải cúi đầu nữa” Hoắc Tùng Quân nói, dứt khoát nắm lấy tay cô, một tay cầm cái hộp, đi khỏi công ty..