Vừa nói ra câu này, nước mắt của Lạc Hiểu Nhã càng chảy nhiều hơn, trong miệng nói năng không rõ: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không nên nói tính tình anh kém, anh là người tốt.”
Hoắc Tùng Quân bị phát thẻ người tốt: …
Tính tình Hoắc Tùng Quân rất kém: ….
Anh cắn răng, vậy mà cô gái nhỏ này lại đang chửi thâm nói tính tình anh kém.
Anh cảm thấy ở trước mặt cô, mình đã bị cắt hết móng vuốt, nhổ răng, cô lại còn nói tính tình anh kém à?
“Anh xem, quả nhiên anh đã tức giận, anh còn nghiến răng nghiến lợi với em” Lạc Hiểu Nhã chỉ vào khuôn mặt của anh và nói.
Hoắc Tùng Quân vừa tích tụ được một chút tức giận đã lập tức tan thành mây khói.
Anh nhẹ nhàng võ đầu Lạc Hiểu Nhã, để cô ngồi lên đùi mình, ôn tồn khuyên nhủ: “Đúng, tính tình anh kém, anh không nói lý, còn nghiến răng nghiến lợi với em, anh sai rồi được chưa?
Sau này ở nhà, em chính là nữ vương, em bảo anh đánh chó thì chắc chắn anh sẽ không giết gà.
Tất cả đều nghe theo em, được không?”
Lạc Hiểu Nhã thút thít, cặp mắt đỏ hồng nhìn anh: “Đây là do anh tự nói, em không ép buộc anh đâu đấy”
Hoắc Tùng Quân: …
Cái gì gọi là được lợi mà còn khoe mẽ, chính là đây chứ đâu!
“Vâng, em không ép buộc anh.
Là anh tự nguyện, anh thích thế, anh làm không biết mệt.
Anh nói như vậy, em có hài lòng không?”
“Ừm” Lạc Hiểu Nhã gật đầu lau nước mắt, sau đó cô mới phát hiện Hoắc Tùng Quân ôm mình giống như đang ôm một đứa trẻ.
Bàn tay anh nhè nhẹ giúp cô vỗ lưng, phòng ngừa cô khóc nấc lên.
Cô ngại ngùng đến đỏ mặt, sau đó đột nhiên cô nhớ tới ban đầu cô khóc là vì cảm thấy áy náy với Hoắc Tùng Quân, muốn nói xin lỗi anh.
Sau đó… Sau đó xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng hiện tại rồi?
“Đúng rồi, thứ này là em chuẩn bị để tặng cho bác gái.”
Lạc Hiểu Nhã vừa nói vừa lấy thứ mà mình mang theo ra, bày ở trên bàn làm việc của Hoắc Tùng Quân.
Là một chiếc hộp màu đen, không có bất kỳ logo hay ký tự gì mà chỉ có một ít hoa văn đơn giản.
“Đây là thứ gì?” Hoắc Tùng Quân hỏi, nhìn từ bên ngoài, anh không nhận ra bên trong là thứ gì.
Lạc Hiểu Nhã cười nói: “Quần áo đó, em không mua nổi những thứ khác.
Nhà họ Hoắc không thiếu gì cả, thứ thiếu thì em đây cũng không tặng nổi.
Lần trước bác gái tặng em bộ trang sức kia, em vẫn cảm thấy nhận lấy thì rất ngại ngùng.
Nên em cứ dựa theo khí chất của bác gái để thiết kế một bộ quần áo cho bác gái.”
“Khó trách lần trước em tìm anh nghe ngóng kích thước quần áo của mẹ anh” Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ tới, sau khi trở về từ nhà họ Hoắc lần đó, trong lúc vô tình Lạc Hiểu Nhã đã hỏi thăm.
Anh còn cố ý tìm người giúp việc ở nhà họ Hoắc, sau khi hỏi kỹ càng mới nói cho Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã có chút ngượng ngùng sờ tóc: “Không phải là thứ quý giá gì, em có chút ngại khi lấy ra”
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân càng thêm dịu dàng, anh nhìn cô cười nói: “Sao quần áo Hiểu Nhã thiết kế lại không đáng là gì? Em là quán quân của cuộc thi thiết kế Grace, em phải có lòng tin với bản thân mình chứ!”
Quả thực nhà họ Hoắc có đủ mọi thứ, có rất nhiều quà tặng quý giá được biếu tới tận nhà.
Nhưng mà không có bao nhiêu món quà đầy ý nghĩa như thế này.
Nhất định bộ trang phục này của Lạc Hiểu Nhã sẽ rất hợp ý mẹ Hoắc.
Lạc Hiểu Nhã nghe Hoắc Tùng Quân khen ngợi, càng ngượng ngùng, đỏ mặt đẩy đẩy cái hộp, nhỏ giọng nói.
“Anh giúp em cầm về nhà đưa cho bác gái đi”.