An Vu Khang vừa nghe xong những lời đầu tiên là ánh mắt đã lộ vẻ xúc động, trong lòng ông ta biết rõ An Bích Hà chỉ đang diễn kịch trước mặt mình thôi, nhưng khi nghe đến cuối thì trong lòng ông ta có hơi dao động.
Lời nói vừa rồi nghe cũng hơi có lý.
Người ở địa vị càng cao thì càng quan tâm đến thanh danh, nếu sau này An Bích Hà thực sự dám đối xử tệ bạc với ông ta, ông ta chỉ cần kiện cô ta ra tòa cũng có thể nhận được số tiền cấp dưỡng lớn.
Nhìn thấy ánh mắt của An Vu Khang sáng lên, An Bích Hà cong môi nở nụ cười, cô ta nhỏ giọng nói: “Vậy bố biết mình nên nói gì và không nên nói gì rồi chứ?”.
Truyện Đô Thị
Sau khi Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã tống An Vu Khang vào tù, hai người vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên phía An Bích Hà.
Sau khi biết được là mấy cậu ấm nhà giàu đã đập kính, đập đồ ở nhà họ An rồi bỏ đi, Lạc Hiểu Nhã cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn sang Hoắc Tùng Quân.
“Mấy cậu ấm nhà giàu như mấy người mà cũng giản dị như thế à?”
Trên mặt Hoắc Tùng Quân cũng đầy vẻ nghẹn lời, mấy cậu ấm nhà giàu kia cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi.
Vậy mà thủ đoạn trả thù lại giống y hệt lũ con nít, nhưng mặc dù chiêu này rất ngây thơ, thế nhưng cũng dùng rất tốt.
Bọn họ đã có được tin tức, An Bích Hà và mẹ An đã đấu giá căn nhà lên trên mạng.
Nhưng bởi vì mấy cậu ấm nhà giàu kia thường xuyên qua bên đây quấy rối, cửa kính vừa được sửa đã bị đập phá, vòng đi vòng lại làm không biết mệt.
Nhưng không có ai dám quản, dẫn đến vẫn chưa thể bán được nhà.
An Bích Hà và mẹ An không thể cứ ở mãi trong khách sạn được, bọn họ chỉ đành cắn răng dùng số tiền mà bọn họ vẫn còn sót lại để mua chỗ ở mới.
Số tiền này cũng không phải không có tác dụng, mà An Bích Hà đang chuẩn bị giao tiền hàng cho bên nhà máy “Khinh Hà”
nhưng lại thấy không đủ tiền.
Trước đó cô ta đã đặt thêm một mớ hàng còn chưa được gửi đi, An Bích Hà đã sớm liên hệ với người phụ trách để anh ta dùng vải vóc giá rẻ.
Vừa nói đến đây, người phụ trách của nhà máy cũng do dự: “Trước đó đã dùng loại vải không tốt lắm, nếu như lại tiếp tục dùng đám vải kia một lần nữa, chỉ sợ… Hơi dùng sức là sẽ rách, hơn nữa còn có thể xảy ra vấn đề khá.
Anh ta nói liên miên lải nhải một tràng, mặt mũi An Bích Hà đầy vẻ mất kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta: “Chuyện này thì tôi tự có sắp xếp, anh không cần khuyên, nhiệm vụ của anh chính là đưa sản phẩm ra, tôi trả tiền.
Tiền hàng là hai bên đã thỏa thuận xong, chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm”
Đã nói đến mức độ này rồi, người phụ trách chỉ có thể lắc đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng anh ta đã không ôm hy vọng gì với “Khinh Hà” nữa rồi.
Nếu như chỉ là vấn đề về chất lượng thì còn đỡ, nhưng nếu như một số lượng lớn hàng hóa xuất hiện vấn đề về chất lượng, vậy bản thân “Khinh Hà” sẽ rất bấp bênh, đây quả thực là đả kích trí mạng.
An Bích Hà không thèm để ý đến sự lo lắng của anh ta, nếu có vấn đề chất lượng thì tìm người đè xuống là được.
Ở nước ngoài có một nhãn hiệu M gì đó, trước đó cũng có không ít người nói nó chất lượng kém, xé ra là rách nát.
Bên trên ghi sản phẩm làm từ bông vải nhưng lại phát hiện ra là không có bất kỳ thành phần bông nào, thế mà nó còn chưa bị phá sản, cô †a sợ gì chứ?
Chờ mấy ngày này trôi qua, cô ta lại dùng vải vóc có chất lượng tốt để sản xuất, cứu vãn danh tiếng trước đó, sau đó còn ai nhớ vụ này nữa.
Sau khi Hoắc Tùng Quân biết được quyết định của An Bích Hà, Lạc Hiểu Nhã còn cố ý đến cửa hàng của “Khinh Hà” để mua một mớ quần áo mới nhất của bọn họ.
Quả nhiên giống như cô dự liệu.
Lạc Hiểu Nhã dùng chút sức kéo một cái mà quần áo đã biến hình, thậm chí móng tay không cẩn thận bị móc vào cũng có thể móc ra một sợi chỉ.
Trước đó cô và Hoắc Tùng Quân ở trong rừng, Lạc Hiểu Nhã đã phí hết sức chín trâu hai hổ cũng không thể xé nổi cái áo thun của cô.
Cái áo thun đó chỉ có giá khoảng ba trăm ngàn, nhưng bọn họ mua một đống quần áo rách nát từ “Khinh Hà” về, toàn là gần một triệu năm trăm ngàn đồng một cái..