An Bích Hà còn trẻ, năng lực rất đồi dào, nhưng An Vu Khang lại đã già rồi, chẳng còn làm được tích sự gì nữa, càng ngày càng dễ mềm lòng dẫn đến làm hỏng chuyện.
Chuyện của Sở Hân lúc trước chảng phải chính là một ví dụ rõ rành rành trước mắt đó sao!
“Nhưng bố thì tốt đẹp gì.
Bố tiết lộ toàn bộ sự thật với Hoắc Tùng Quân và bị anh ấy ghi âm lại.
Bố có biết hai mẹ con của con đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn vì đoạn băng ghi âm đó của bố không? Có nhà mà không thể về, phải khổ sở trốn chui trốn nhủi ở bên ngoài.
Kẻ thù của bố chĩa mũi dùi tấn công.
vào hai mẹ con của con, tất cả đều là vì những gì bố đã nói đấy”
Bích Hà càng nói càng tức giận, không đợi An Vu Khang Nhìn thấy bộ dạng ương ngạnh và ích kỷ của cô ta, An Vu Khang chế nhạo: “Nghe con nói như thế, bố đã cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Đúng vậy, là bố nói đấy, là bố muốn làm liên lụy đến con đấy! Nếu không phải vì con thì bố có đến mức phải giết Lạc Quang Nhật để bảo vệ danh tiếng cho con và mẹ của con không hả? Ngược lại con đã làm gì, con đẩy tất cả tội lỗi cho bố, để được sống tự do với mẹ của con.
Trên đời làm gì có chuyện thuận lợi như vậy.
Con cứ chờ đấy, bố sẽ thực hiện bước tiếp theo.
Bố sẽ khai với cảnh sát rằng trước đây con đã say xin…”
Gương mặt của An Vu Khang vô cùng đắc ý, ông ta dừng lại một chút, rồi nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Con còn biết sợ à.
Bố tưởng rằng con không sợ trời không sợ đất chứ, vì ngay cả bố mà con cũng dám lừa gạt cơ mà”
“Bố, con gọi bố là “Bố” vì con mang họ An của bố.
Nhưng bố làm như vậy thì quá đáng rồi.
Suy đoán của An Bích Hà đã thành sự thật, quả nhiên An Vu Khang đã chuẩn bị tố cáo chuyện năm đó cô ta lái xe trong tình trạng say xỉn.
Trong lòng cô ta cực kỳ căm phẫn, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải thuyết phục bố của mình từ bỏ ý định vạch trần cô ta.
“Là người nhà mà con dám đối xử với bố như thế này đây hả!” Đôi mắt An Vu Khang đỏ ngầu, quét ánh nhìn giận dữ qua khuôn mặt của An Bích Hà và mẹ An.
Mẹ An mím chặt môi, trừng mắt sắc lạnh nhìn ông ta, rồi đột nhiên bà ta cất tiếng nói: “Ông đã bị kết án tù nhiều năm như vậy, sau khi ra tù thì ông đã là một lão già chẳng làm được trò trống gì nữa.
Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái Bích Hà này thôi, chỉ có con bé mới có thể chu cấp phụng dưỡng cho ông lúc tuổi già”
An Vu Khang sửng sốt một chút, mấy ngày qua ông ta bị thù hận không ngừng thôi thúc, nên cũng không có suy nghĩ sâu xa được như vậy.
“Lúc ông ra tù thì cũng đã lớn tuổi lắm rồi, không có sức lao động, lại có tiền án tiền sự, ai mà dám thuê mướn ông làm việc.
Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ sống sót thế nào khi trên người không có một xu dính túi à”
Đúng như dự đoán, vẫn là mẹ An hiểu rõ người đầu ấp tay gối của mình nhất, bà ta lập tức đoán được mọi chuyện khi nhìn thấy biểu hiện của An Vu Khang.
Bà ta ủ rũ và nhỏ giọng nói: “Lúc ông nói với Hoắc Tùng Quân những chuyện đó, có lế trong lòng đã nghĩ đến việc trả thù hai mẹ con tôi, nhưng tại sao ông lại quên mất rằng bây giờ “Khinh Hà” đang nằm trong tay của Bích Hà và đây là tài sản duy nhất của An thị.
Bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, thì “Khinh Hà” cũng không thể giữ lại được.
Đợi đến khi ông ra tù thì ông chẳng còn thứ gì cả và cũng chẳng còn ai để ông dựa vào nữa”
Ngón tay An Vu Khang run rẩy và đôi môi trở nên tái nhợt.
Ông ta đã quên rồi, ông ta không hề băn khoăn do dự khi nói ra những lời nói kia, vì một lòng chỉ muốn trả thù hai mẹ con của An Bích Hà.
An Vu Khang kiên cường chống đỡ, giọng nói khàn khàn: “Cho dù tôi không đối phó với hai mẹ con bà, “Khinh Hà” không sụp đổ, thậm chí An thị ở trong tay An Bích Hà có thể vực dậy lại như xưa thì nó vẫn sẽ đối xử ác nghiệt với tôi như trước đây mà thôi.
Bích Hà cũng sẽ không chu cấp tiền cho tôi dưỡng già, nói không chừng nó còn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà nữa!”
Tính cách của An Bích Hà trước giờ đã như vậy rồi, ích kỷ và bất hiếu, không đời nào cô ta bằng lòng phụng dưỡng một người bố già nua và vô dụng như vậy.
Hai mắt của mẹ An lóe lên, bà ta nháy mắt với An Bích Hà.
An Bích Hà vội vàng ôn tồn nói: “Bố, bố đang nói gì vậy?
Người thân của con chỉ có hai người là bố và mẹ thôi.
Cho dù quan hệ giữa chúng ta có không hòa thuận đến đâu đi chăng nữa, bố cũng là người bố duy nhất của con.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, làm sao con có thể không phụng dưỡng cho bố chứ!”
Cô ta nhìn sâu vào mắt An Vu Khang, nở một nụ cười gượng gạo và nói: “Con nói như vậy có thể bố sẽ không tin con.
Nhưng bố hãy thử nghĩ mà xem, nếu đến lúc con công thành danh toại mà lại bỏ bê không phụng dưỡng cho bố, bố chỉ cần tìm đài truyền hình và nói hết tất cả mọi chuyện ra thì đã có thể khiến con thân bại danh liệt rồi.
Cho nên con cũng không dám bất hiếu với bố đâu”.