Chương : Thực sự không phải tôi!.
Lý Minh Vi biết rằng nếu như là trước kia, nếu như cô gặp Morris trước, cô nhất định sẽ động lòng với anh ta.
Nhưng bây giờ thì khác, văn chương trưởng thành của Lâm Dịch Tuấn hoàn toàn làm cô rung động rồi.
Lý Minh Vi tìm cớ rằng cô không muốn xem tuyết, khiến cô cảm thấy không vui, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Sắc mặt của Morris có chút thất vọng, lúc này Lý Minh Vi lại cảm thấy không nhẫn tâm, Morris chắc chắn là đã dậy từ rất sớm mới nhìn thấy tuyết. Chắc là vì hôm nay Lý Minh Vi hiếm khi có một ngày có thể ngủ nướng, nên anh ta mới đợi đến tận bây giờ mới tới. Nghĩ đến đây, Lý Minh Vi cảm thấy hơi có lỗi, cô bước ra cửa, đội mũ, đeo găng tay và đi giày tuyết mà cô đã chuẩn bị từ lâu.
Morris vui vẻ đi theo sau lưng cô.
Đây chính là tuyết đầu mùa.
Lý Minh Vi nhìn thất bạn bè cũng đi ra, mọi người đều ở trên sân nhỏ trước tòa nhà kí túc xá.
Không biết ai đã ném một quả cầu tuyết vào người Lý Minh Vi trước, sau khi Lý Minh Vi phản ứng kịp, cô cũng lập tức nhặt quả cầu tuyết lên bắt đầu trận chiến.
Mặc dù đôi lúc Lý Minh Vi vì vấn đề của bản thân, không dễ gì hòa nhập được với mọi người, đôi khi cô có chuyện riêng nên cũng không thể tham gia cùng người khác.
Nhưng vì Morris lôi kéo nên cô đã cởi mở hơn rất nhiều mà không hề hay biết.
Mọi người đều cười đùa trong tuyết, chơi trò ném bóng tuyết, trong lòng Lý Minh Vi cảm thấy ấm áp trở lại, cô biết đây sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ trong đời.
Cứ chạy qua chạy lại trong tuyết như này dường như cũng rất đặc biệt. Lúc Lý Minh Vi không chú ý, đột nhiên bị ném một cái, quay đầu lại phát hiện ra là Morris, nhưng lực ném không mạnh, chỉ là đập vào người bóng tuyết sẽ vỡ ra mà thôi.
Lý Minh Vi phát hiện ra Morris chỉ ném mỗi mình mình, cô rất khó tập trung nên toàn bị ném vào lưng với bụng.
Nhưng cô lại không hề phát hiện ra một cô gái nào khác, cũng cứ lén lút ném vào mình, cô ta là người con gái thích Morris lâu rồi, có tâm thái ghét bỏ, muốn ném cho Lý Minh Vi thật đau.
Lâm Dịch Tuấn dạo qua trường của Lý Minh Vi nhờ qua những tin nhắn mà cô gửi cho mình hàng ngày.
Hôm nay thật may mắn, nghe nói đi đón kịp trận tuyết đầu tiên ở nơi đó, truyền thuyết về trận tuyết đầu mùa đẹp như vậy, chắc hẳn lại là thời gian Lý Minh Vi suy nghĩ vẩn vơ, cũng là cái cớ để cô ấy suy nghĩ lung tung.
Những tin nhắn mà Lý Minh vi gửi cho mình đều nói rất rõ rằng Lâm Dịch Tuấn đang đi qua những nơi mà cô đi một mình, và cảm thấy cô đơn.
Không biết rằng liệu lần sau lúc cô ấy một mình đi qua đây có bớt cảm thấy chán nản hay không.
Lâm Dịch Tuấn đi về hướng kí túc xá của Lý Minh Vi, còn chưa tới nơi, anh đã nhìn thấy Lý Minh Vi từ xa rồi, cô mặc đồ giống như con lợn hoặc là con gấu, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ để phòng chống rét rồi.
Lâm Dịch Tuấn cũng không vội đi qua luôn, anh đứng ở bên quan sát, ngay sau đó anh nhìn thấy người đang khoác vai Lý Minh Vi trong bức ảnh chụp nhóm.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy như mình sắp nhìn thấu bọn họ rồi, nhưng lại không có người nào phát hiện ra mình.
Thần sắc của cậu con trai người nước ngoài này rất rõ ràng, ánh mắt của anh ta luôn nhìn theo Lý Minh Vi, luôn mỉm cưới với cô ấy. Mặc dù anh ta toàn ném bóng tuyết vào người Lý Minh Vi, nhưng đều ném rất nhẹ.
Ngoài ra còn có một cô gái cũng luôn ném bóng tuyết vào Lý Minh Vi, vốn dĩ Lâm Dịch Tuấn cũng không để ý, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt của cô gái đó dường như không chỉ đơn giản là chơi đùa.
Lý Minh Vi không biết gì cả, cứ mải chìm đắm chơi đùa trong tuyết, Lâm Dịch Tuấn cảm thấy rất khó chịu. Thì ra gần đây không liên lạc với mình là do ở đây chơi vui vẻ quá mà quên mất mình đây mà.
Hơn nữa bên ngoài còn rất lạnh, lúc Lý Minh Vi mới ra ngoài, Morris còn đưa áo khoác của mình cho Minh Vi, trông cô thật hoạt bát, dễ thương khi cười đùa với mọi người như thế này.
Lý Minh Vi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết ở một đất nước khác, đây là mùa đông đầu tiên đến đây, nếu như có thể ở cùng với người mình thích, nếu như có thể ở cùng Lâm Dịch Tuấn nhìn ngắm trận tuyết đầu mùa này thì tốt biết mấy.
Morris thấy Lý Minh Vi đột nhiên dừng lại đứng ngây người ra như thế, trong ánh mắt vẫn có nụ cười và cả sự ngọt ngào. Anh ta cũng đứng sững ra đó, không biết tại sao Lý Minh Vi lại vui vẻ như vậy.
Anh ta không kìm lòng được hôn lên má Lý Minh Vi.
Lý Minh Vi lần này thực sự rất sốc, cô không ngờ Morris lại làm thế. Cô lùi về sau mấy bước.
“Xin lỗi…” Morris hơi bối rối khi thấy phản ứng của Lý Minh Vi, cũng cảm thấy vừa rồi mình thực sự hơi đường đột.
“Nhưng tôi,…tôi…” Nhìn Morris có vẻ như anh ta đang muốn tỏ tình.
Lý Minh Vi bối rối, không biết phải làm sao, cô rất hi vọng rằng câu tiếp theo anh sẽ không nói ra lời đó, hi vọng bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.
Nhưng ở một bên cũng đang có một người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, người đó sợ rằng Lý Minh Vi sẽ đồng ý với Morris!
“Bịch!” Là một tiếng động lớn, Lý Minh Vi phát hiện có người vừa chặn ngay trước mặt mình, rõ ràng là quả cầu tuyết này vốn dĩ sắp ném trúng người mình. Chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là đau đến nhường nào. Người này quay lưng về phía cô, lúc Lý Minh Vi vẫn còn đang bàng hoàng, Morris ở bên cạnh lại càng hoảng sợ, hoàn toàn cắt ngang lời tỏ tình này.
Morris cũng không thể hiểu nổi tại sao người này lại xuất hiện ở đây còn nhanh hơn cả mình.
Còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng của một cậu con trai.
“Cô làm như vậy không lịch sự chút nào đâu!” Anh xông đến trách mắng cô gái ném quả cầu tuyết.
Tim Lý Minh Vi khẽ run lên, giọng nói này thực sự rất giống Lâm Dịch Tuấn, thậm chí đến cả bóng lưng của anh cũng rất giống Lâm Dịch Tuấn.
Trái tim Lý Minh Vi bất giác run lên, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Lâm Dịch Tuấn làm sao có thể đến đây được chứ? Cô không tự liên lạc với anh, anh cũng sẽ không chủ động tìm đến cô đâu.
Thậm chí Lý Minh Vi cong cảm thấy mình đang nằm mơ, có lẽ là vì gần đây cô nhớ anh quá.
“Anh có sao không?” Lý Minh Vi rất muốn biết rốt cuộc anh trông như thế nào.
Cô quan tâm anh ta như vậy.
Morris lại càng không thể hiểu tại sao, chỉ với cái lưng đơn giản như vậy lại có cảm giác ánh sáng trong mắt Lý Minh Vi nhìn anh ta có gì đó khác lạ.
Lúc người đó từ từ quay người lại, lộ rõ khuôn mặt từng chút một, Lý Minh Vi cũng không thể kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình nữa rồi.
“Sao lại là anh?” Rõ ràng là anh, cô vẫn cảm thấy đây chỉ là giấc mơ viển vông của mình mà thôi.
Lâm Dịch Tuấn lại mỉm cười đi về phía mình, anh ở dưới trời tuyết, vậy mà anh lại có thể đến đúng lúc trận tuyết đầu mùa rơi như vậy.
“Em nghĩ em có thể mãn nguyện rồi.” Lý Minh Vi đột nhiên chạy đến ôm Lâm Dịch Tuấn.
Cô hạnh phúc vô cùng, cô cảm thấy dũng khí của mình trở lại rồi. Lý Minh vi chạy về phía Lâm Dịch Tuấn, như này còn không rõ ràng sao? Lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Lý Minh Vi không phải là một đứa trẻ, thành thật mà nói thì cô có thể nhận ra và phân biệt ra được.
Lâm Dịch Tuấn dang rộng vòng tay chào đón cô.
“Lâu rồi không gặp.” Anh chầm chậm đi về phía Lý Minh Vi, có lẽ là bởi vì trái tim anh đã đả động đến trời cao, nên mới cho phép mình được làm như vậy.
“Em nhớ anh lắm.” Lý Minh Vi nói xong liền bắt đầu khóc nức nở, tựa hồ như đã quên mất mình từng oán trách, giận anh như nào.
Vậy mà bây giờ anh lại ở cạnh mình, còn mặc kệ để cho mình ôm, thậm chí còn vỗ nhẹ vào lưng mình.
Morris đột nhiên cảm thấy mình không còn hi vọng nữa rồi.
Lời tỏ tình này còn chưa kịp nói ra, còn chưa kịp nhận được câu trả lời thì mọi chuyện đã kết thúc. Morris đứng một bên thở dài, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Còn cô gái thích Morris kia cũng nhân cơ hội bỏ chạy rồi.
Chỉ có Lý Minh Vi ôm lấy Lâm Dịch Tuấn không chịu buông tay, vì sợ rằng nếu buông ra, giấc mộng đẹp đẽ này sẽ biến mất.
Thời điểm Lý Minh Vi nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn, nhịp tim như lo lắng mà ngừng lại, ánh mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.
Thậm chí còn muốn chạy trốn, nghĩ lại cảnh vừa rồi, anh nói với cô gái có ác ý ném quả cầu tuyết vào người mình: “Cô làm như vậy không lịch sự chút nào đâu.” Câu này nghe rất nho nhã lịch sự là thế, nhưng lại vẫn mang theo ý tức giận.
Lâm Dịch Tuấn rất ít khi bộc lộ cảm xúc như vậy với người khác, huống chi là với một cô gái xa lạ.
“Xin chào, tôi là Morris.” Morris đột nhiên chào hỏi Lâm Dịch Tuấn. Anh ta thực sự rất tò mò không biết người đột nhiên xuất hiện này là ai, mà ánh mắt Lý Minh Vi nhìn anh ta cũng khác.
Morris đột nhiên đưa tay ra về phía mình chào hỏi, tuy Lâm Dịch Tuấn rất ghét nhưng cũng vẫn lịch sự bắt tay.
“Tôi hi vọng anh cũng đừng bất lịch sự như vậy, ở đất nước của chúng tôi, không được phép tùy tiện hôn con gái đâu.” Lời nói của Lâm Dịch Tuấn khiến mặt Morris biến sắc.
Lý Minh Vi không ngờ rằng những gì vừa xảy ra lúc này Lâm Dịch Tuấn đều nhìn thấy hết rồi.
“Tôi không lô mãng, tôi thích cô ấy.” Morris trực tiếp nói ra lời tỏ tình còn dang dở trước mặt mọi người, Lý Minh Vi cũng không ngờ tới điều này.
Morris cũng nhìn vào Lý Minh vi đang ở đằng sau Morris, nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, thực ra anh ta đã biết câu trả lời rồi, nhưng anh vẫn nói ra như thế, cũng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
“Tôi xin lỗi”. Lý Minh Vi lén lút thò đầu ra từ đằng sau lưng Lâm Dịch Tuấn, xem như khéo léo từ chối lòng tốt của Morris.
“Mặc ít đồ quá rồi đó. Mau đi thay quần áo đi.” Lâm Dịch Tuấn nói với Lý Minh Vi.
Lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác thì phát hiện ra Lâm Dịch Tuấn đã nắm lấy tay mình rồi.
“Tôi muốn biết rốt cuộc anh là ai.” Trong lòng Morris vẫn cảm thấy không cam lòng, anh ta chưa từng thấy Lâm Dịch Tuấn bao giờ, cũng chưa từng nghe qua. Không hiểu sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, lại còn vô tư nắm tay Lý Minh Vi như vậy.
“Tôi là lốp dự phòng của cô ấy.” Lâm Dịch Tuấn cười nói, vẻ mặt của Lý Minh Vi bên cạnh cũng phải biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Dịch Tuấn.
Lâm Dịch Tuấn cũng hiếm khi cười như thế này, thật dịu dàng làm sao.